Nơi làm tổ của Vũ Long ở vùng Canh Bắc Vô Quy Hải, nơi đó gọi chung là Băng Thúy.
Khi tiến vào vùng Băng Thúy, chung quanh nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, trên mặt biển xa xa liền có băng nổi vụn vặt bay tới, chỗ xa hơn nơi trời nước nối tiếp nhau, ẩn ẩn hiện ra băng quang màu xanh, giống như cực quang, lại càng xinh đẹp hơn cực quang.
Long Uyên chỉ vào nơi băng lam quang chỗ trời nước nối liền nói: “Nơi đó chính là vùng Băng Thúy.”
Trong không khí lạnh lẽo thấm vào làn da, làm người ta cảm giác được một cách chân thật sự rét lạnh ở Băng Thúy, giống như sinh sống ở nơi này chính là sinh linh thuộc tính băng lạnh vô cùng, bọn họ thói quen hàn ý nơi này, tu hành tại nơi đây, càng là làm ít công to.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã phủ thêm đấu bồng giữ ấm, một bên nhìn xung quanh Băng Thúy, một bên nói thầm: “Chẳng trách Tầm Châu ca cũng không chịu rời đi, nơi này thật ra lại thích hợp huynh ấy tu hành.”
Long Uyên liếc y một cái, hiện giờ hắn đã biết vị Bích Tầm Châu kia là một con Bích Ngọc Băng Nhện cấp mười hai, cũng không phải là thần thú, còn như vì sao có thể lưu lại ở Vô Quy Hải, mà không bị Long tộc khác xua đuổi đi ra ngoài, hiện tại hắn cũng không rõ lắm. Có lẽ là Long tộc cũng không để yêu thú cấp mười hai vào mắt, lại là một con Vũ Long vị thành niên mang về, cho nên chúng long cũng không để ở trong lòng, thế cho nên rồng biết tin tức về Bích Tầm Châu cũng không nhiều.
Tiến vào Băng Thúy sau đó không lâu, bọn họ đã bị Vũ Long hoạt động vùng Băng Thúy ngăn lại.
Vũ Long tuy rằng không có tính tình hỏa bạo giống như Long tộc khác, ở trong Long tộc có vẻ càng lý trí, nhưng Vũ Long này là một tiểu tử tuổi trẻ khí thịnh, thoáng bị người ta vừa trêu chọc thì bị máu nóng xông lên đầu.
Long Uyên đang chuẩn bị thuyết minh ý đồ đi đến, nào biết Phong Ly đột nhiên một tay bóp ở trên yết hầu của hắn.
Long Uyên: “…………” Lại nữa rồi! Hy vọng Vũ Long lý trí chút.
Nhưng mà hiển nhiên hy vọng của Long Uyên lại muốn tan biến.
Tiểu tử Vũ Long nhìn thấy một màn này, thì giận tím cả mặt, lật tay xuất hiện một thanh trường cung băng màu xanh, mũi tên chỉ mọi người trên lưng Huyền Vũ, tức giận nói: “Đám trộm các ngươi, còn không buông hắn ra?”
Hỏa Lân tuy rằng bị làm cho có chút ngốc, nhưng thấy tình huống này thì làm sao buông tha cơ hội, tức khắc cười sáng láng một tiếng, phi thân đứng lên, đánh qua Vũ Long kia.
Vũ Long cảm giác được hơi thở Long tộc trên người nàng, vừa tức lại giận, đã nhận định con rồng này thế nhưng liên hợp với ngoại tộc tàn sát Long tộc, xuống tay càng thêm sắc bén.
Sở Nguyên Thương đã muộn một bước, nhịn không được nói thầm: “Sao chỉ tới có một con rồng?” Cũng không đủ cho bọn họ chia.
Hắn nói vừa ra, nơi xa liền truyền đến vài tiếng rồng ngâm.
Ngay sau đó, chân trời lại bay tới mấy con Vũ Long.
Vũ Long có được vảy Băng Lam, ngay cả râu rồng đều là Băng Lam, toàn thân giống như khắc băng, mỹ lệ cực kỳ. Nhưng mà bắt mắt nhất, vẫn là đôi lông cánh Băng Lam trên lưng Vũ Long kia, tương liên cùng xương sống lưng, khi mở ra, kéo ra một đạo vũ quang băng lam huyễn lệ.
Long tộc là một loại sinh linh vô cùng mỹ lệ.
Vũ Long này là nhất.
Đám người Sở Chước kinh ngạc cảm thán mà thưởng thức đám long tộc này, nhưng mà nhóm Vũ Long hiển nhiên không cảm giác được bọn họ thưởng thức, nhìn thấy hai con rồng đánh vào với nhau, lại thấy Long Uyên bị khống chế, cũng cho rằng là đặc biệt chạy tới gây sự đánh nhau, không nói hai lời liền giết qua. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Sở Nguyên Thương rốt cuộc có đối thủ, cười ha ha, phóng lên trời, chém ra ngân thương.
Tiếp theo Bạch Hiên, Huyền Ảnh, Sở Chước, Phong Ly cũng bị cuốn vào trong chiến đấu.
Long Uyên nhìn mà vô cùng bất đắc dĩ, hắn xoa yết hầu, ngay cả ngăn cản cũng lười, loại thời điểm này, hắn đã hiểu rõ, cứ để cho bọn họ đánh đã ghiền trước đi rồi lại nói.
Đối thủ của Sở Chước là một Vũ Long Hóa Thần Cảnh hậu kỳ.
Băng cùng Thủy đan chéo, thoáng hiện ra ở trên người bọn họ, cực hạn của thủy là băng, cuối băng là thủy, hai người đánh đến không phân cao thấp, không bao lâu, trên người của cả hai đều thêm miệng vết thương mới.
Sở Chước hai mắt sáng lấp lánh, chiến ý lẫm liệt.
Vũ Long tự nhiên cũng không sợ, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được nói thầm, cảm thấy nhân tu này có chút quen mắt, đặc biệt là ngạch ấn sao năm cánh giữa ấn đường của nàng, giống như nghe các trưởng bối trong tộc nói, có được loại ngạch ấn sao năm cánh này, trong Hồng Mông, chỉ có một người……
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Vũ Long kịp thời dừng tay.
Hắn không chỉ có dừng tay, hắn cũng hét lớn một tiếng: “Các ngươi đều dừng tay cho ta.”
Đáng tiếc Vũ Long này không phải thực lực mạnh nhất trong đám rồng này, mấy con rồng khác làm gì mà nghe lời hắn, sớm đã đánh đỏ mắt được chưa?
Ngược lại là Sở Chước lại muốn động thủ, Vũ Long kia căn bản không thèm đánh với nàng, Sở Chước đành phải tiếc nuối mà đi tìm Vũ Long khác, khi đang chuẩn bị đối đầu với một con Vũ Long, Vũ Long lúc trước giao thủ cùng nàng chạy tới ngăn bọn họ lại.
Vũ Long bị ngăn cản là tên tính tình nóng nảy, cho rằng hắn làm phản, thế nhưng giúp đỡ người ngoài, giận dữ hét: “Long Dực, cút ngay, nếu không thì cả ngươi cũng đánh!”
Long Dực cả giận: “Đây là Tư Túc đại nhân!”
“Quản nàng là ai, bọn họ dám xông vào Vô Quy Hải, bắt cóc Long tộc chúng ta, đều là địch nhân của Long tộc.”
Long Dực đang muốn nói chuyện, Long Uyên nhân cơ hội nói: “Tiểu tử ngốc, ai bị bắt cóc, không có đôi mắt để nhìn sao? Đôi mắt nhìn không tới, cũng không biết hỏi sao?”
Hai con Vũ Long nhìn qua, liền thấy Long Uyên đứng ở trên lưng Huyền Vũ, mặt âm trầm trừng bọn họ, dáng vẻ hận sắt không thành thép, phỏng chừng không nghĩ tới Vũ Long xưa nay ở trong Long tộc có tính cách tương đối lạnh nhạt, thì ra bùng nổ lên cũng lại là gì cũng không thèm hỏi đã nhào lên phía trước, Long Uyên đột nhiên hiểu rõ vì sao tộc trưởng luôn là dáng vẻ chán ốm.
Tộc trưởng vất vả rồi!
Long Dực cùng Long Uyên ngăn cản, rốt cuộc làm cho trận chiến đấu không thể hiểu được này kết thúc.
Sở Nguyên Thương cùng Hỏa Lân vẻ mặt đáng tiếc, bọn họ còn chưa đánh đã đâu.
Bởi vì Long Dực thoạt nhìn là thanh tỉnh lý trí nhất trong đám Vũ Long này, Long Uyên lựa chọn tìm hắn nói chuyện, giới thiệu đám người Sở Chước cho bọn họ, cũng cường điệu lần nữa, họ không phải là kẻ xâm nhập, bọn họ có được lệnh bài thông hành do tộc trưởng Long tộc cấp, bọn họ cũng không có bắt cóc hắn.
Dọc theo đường đi này, Long Uyên đã giải thích qua nhiều cho vô số Long tộc không rõ tình huống, sớm đã thông thạo quen thuộc.
Vũ Long rốt cuộc bình tĩnh trở lại, hồ nghi mà nhìn bọn họ, vẫn có chút phòng bị hỏi: “Bọn họ tới nơi này làm gì?”
Tới thì tới rồi, còn bóp sẵn cổ Long Uyên, đó không phải làm cho bọn họ hiểu lầm sao? Nhóm Vũ Long trong lúc nhất thời không có biện pháp lý giải hành vi của đám ngoại tộc này.
Long Uyên cười nói: “Chúng ta tới tìm người, đúng rồi, Long Tích có ở đây không?”
Long Dực ngoài ý muốn nhìn hắn: “Các ngươi tìm Long Tích? Không tìm lầm người?”
“Đương nhiên, nghe nói nàng mang một yêu tu từ bên ngoài về, nhóm người này là cố nhân của yêu tu kia, lần này tới đây tìm hắn.”
Nghe thế, một đám Vũ Long đều bừng tỉnh hiểu ra.
“Thì ra muốn tìm Bích Tầm Châu.”
“Các ngươi có quan hệ gì với Bích Tầm Châu?”
“Các ngươi muốn mang hắn đi sao?”
“Các ngươi……”
Một đám Vũ Long mồm năm miệng mười hỏi, hỏi đến mọi người đều có chút ngơ ngác, phát hiện mọi chuyện giống như cũng không phải là như bọn họ tưởng, Tầm Châu ca ở địa bàn Vũ Long càng tự tại hơn cả Hỏa Lân nhiều, ít nhất đám Vũ Long này đều quen biết hắn, lại còn có dáng vẻ rất lo lắng bọn họ muốn dẫn hắn rời đi. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Sở Chước nhìn ở trong mắt, hơi hơi mỉm cười, nói: “Chúng ta biết được Tầm Châu ca ở Băng Thúy, đặc biệt tới đây thăm huynh ấy sống có khỏe không.”
“Hắn đương nhiên khá tốt, Vũ Long chúng ta lại không ăn yêu tu.”
“Đúng vậy, có hắn ở, Long Tích đều ngoan ngoãn rất nhiều.”
“Bích Tầm Châu sẽ làm rất nhiều đồ ăn ăn ngon, hiện tại hắn cũng không rời đi Băng Thúy……”
Một đám Vũ Long lại ríu rít mà nói, rốt cuộc làm đoàn người Sở Chước nghe hiểu ý tứ của bọn họ, không khỏi đen cả mặt.
“Ai da, Tầm Châu ca quả nhiên lợi hại, ngay cả đàn Vũ Long này đều bị trù nghệ của huynh ấy chinh phục.” Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm khái nói.
Năm đó bọn họ đi vào Bạch Ly Sơn, Bạch Ly Sơn cũng là địa phương nhiều tính bài ngoại, nhưng Bích Tầm Châu lạnh nhạt mạnh mẽ dựa vào một tay trù nghệ cao, đều chinh phục cả nhóm thú Bạch Ly Sơn, vì giữ chân hắn, thậm chí không tiếc lấy trân quý của mình tìm được ra giao dịch cùng hắn.
Hiện tại đám Vũ Long này cũng giống nhau.
Chẳng trách Long tộc khác không nghe nói qua Bích Tầm Châu, nhóm Vũ Long hài lòng tiếp thu với sự tồn tại của hắn, Bích Tầm Châu lại là một con trạch nhện, không thích đi khắp nơi, vùng Băng Thúy cũng đủ hắn tu luyện, tự nhiên càng điệu thấp hơn Hỏa Lân thích chạy khắp nơi lại thích gây sự đánh nhau, làm cho trừ bỏ Vũ Long, thì không con rồng nào biết hắn tồn tại.
Biết đây là cố nhân của Bích Tầm Châu, một đám Vũ Long rốt cuộc buông bỏ địch ý, nghênh đón bọn họ tiến vào Băng Thúy.
Có nhóm Vũ Long mở đường, thẳng đến khi bọn họ đến Băng Thúy, đều là xuôi gió xuôi nước, không bị ngăn cản nữa.
Băng Thúy là quần đảo băng sơn Băng Lam liên miên phập phồng, nhiệt độ không khí của nó càng thấp, nơi này phảng phất như vô hạn tiếp cận không trung, lại kéo xa vô hạn, không trung là màu xanh thẳm tươi đẹp, không trung cộng một màu cùng Băng Thúy, nơi xa tiếng rồng ngâm truyền đến, hình thành một bức tranh yên tĩnh tường hòa.
Khi mọi người tới đến địa bàn Vũ Long, Long Cách tộc trưởng Vũ Long cảm giác được hơi thở của tộc hắn, bị kinh động đi ra.
Khi nhìn đến Long Uyên, hắn nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Long Uyên, các ngươi đây là……”
Mọi người thực mau liền nói rõ ý đồ đi đến, Long Cách sau khi nghe xong, có chút ngoài ý muốn, nhịn không được nhìn hai tên tộc Bạch Hổ Phong Chiếu cùng Bạch Hiên một cái, ngược lại không nghĩ tới thì ra Bích Tầm Châu này có địa vị lớn như vậy, thế nhưng ngay cả tộc Bạch Hổ đều đặc biệt đi một chuyến vì hắn.
Chỉ là ngay khi nhìn đến Sở Chước, lại nhanh chóng hiểu rõ.
“Mời mọi người chờ một lát, ta để người đi tìm Long Tích tới, Bích Tầm Châu ở cùng nàng tại phía đông Băng Thúy.” Long Cách nói.
Nghe được lời này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Hỏa Lân lại kích động, nhỏ giọng mà nói thầm cùng Sở Chước bọn họ: “Chủ nhân, lão đại, hai người nghe đi, đều ở cùng một chỗ, quả nhiên là tiểu tình nhân.”
Giọng của bọn họ tuy nhỏ, nhưng ở đây có ai không phải tai thính mắt tinh, nhóm Vũ Long vẻ mặt ngơ ngác, tiểu tình nhân cái gì?
Sở Chước bất đắc dĩ nói: “Mọi người đừng nháo.”
Nhìn biểu tình của đám Long tộc, liền biết không là chuyện như vậy.
Sau nửa canh giờ, nghe nói Long Tích tới, mọi người nhìn về phía cửa cung điện khắc băng, chỉ thấy hai người một lớn một nhỏ đi vào.
Người lớn kia trường thân ngọc lập, một khuôn mặt điệt lệ trống mái khó phân, quanh thân hơi thở lạnh băng, mắt hàm sương lãnh. Người nhỏ kia là tiểu loli chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, ngọc tuyết đáng yêu, chải hai búi tóc dễ thương, lưu trữ hai dúm tóc dài cân bằng nhu thuận ở bên cổ, chỗ đuôi tóc ẩn ẩn phiếm Băng Lam.
Nhìn thấy Bích Tầm Châu, bọn người Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng kích động, bọn họ rất nhớ nhung mỹ thực Bích Tầm Châu làm.
Sở Chước cười nói: “Tầm Châu ca, đã lâu không gặp.”
Bích Tầm Châu nhìn đến người trong cung điện, thần sắc khẽ động, cũng có chút kích động: “Chủ nhân, lão đại, mọi người……”
Hỏa Lân cười ha ha: “Lão nhị, không thể tưởng được đi, chủ nhân bọn họ tới đón chúng ta rồi.”
Nàng vừa mới nói xong, tiểu cô nương Vũ Long đi tới cùng Bích Tầm Châu liền bĩu môi, nói: “Tầm Châu mới không đi theo các ngươi, Tầm Châu muốn ở lại Băng Thúy.”
Mọi người nhìn về phía tiểu cô nương này, đột nhiên Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Hỏa Lân đều có chút áy náy.
Bọn họ có phải suy nghĩ quá không lành mạnh hay không, thế nhưng coi một tiểu cô nương như vậy trở thành tiểu tình nhân của Bích Tầm Châu, vậy cũng quá “nhỏ” rồi, phải đợi nàng thành niên, Bích Tầm Châu cũng đã già luôn.