Ngày sinh nhật Phượng chủ, Mai cô quả nhiên tự mình đến đón Sở Chước.
Mai cô nhìn đến con tiểu Bạch Hổ ghé vào trên vai Sở Chước đó, thì sợ run lên, kinh ngạc hỏi: "Con Bạch Hổ này nơi nào đến? Chính là khách nhân Đông Đô Phong Vân Lâm Hải?" Mai cô là người bên cạnh Phượng thiếu chủ, chỉ phụ trách công việc bên người Phượng Lưu Thanh, cũng không quản việc Phượng cốc, khách nhân nào đến đây, bà ấy cũng không rõ ràng lắm.
Sở Chước cười nói: "Hẳn là vậy."
Mai cô nhịn không được liếc nhìn nàng một cái, con Bạch Hổ đó nhu thuận ghé vào trên vai nàng, phá lệ vô cùng thân thiết, hiển nhiên đối với cô nương nhân tộc này cực kì tín nhiệm, đối với thần thú kiêu ngạo mà nói, tín nhiệm thân cận một người ngoại tộc như thế, đây là chuyện rất không tưởng tượng nổi. Nhưng mà nghĩ đến thái độ của thiếu chủ bọn họ, Mai cô lại bình thường trở lại, hiển nhiên trên người vị Sở cô nương này có hơi thở nào đó hấp dẫn thần thú, chỉ không biết nàng là thần thánh phương nào.
Mai cô dẫn bọn họ rời khỏi Phượng Cơ Phong.
Có Mai cô dẫn đường, người hầu Phượng cốc tuần tra dưới núi cũng không ngăn cản bọn họ.
Đây là sau khi Sở Chước đi đến Phượng cốc, lần đầu tiên rời khỏi Phượng Cơ Phong, dọc theo đường đi có thể tùy ý thấy được kỳ hoa dị thảo, chúng nó bừng bừng phóng thích ở bên trong linh uẩn, hoa nở không tàn, trang điểm cho toàn bộ Phượng cốc đẹp không sao tả xiết.
Mai cô đưa bọn họ đến một chỗ quảng trường dưới chân núi.
Trên quảng trường đã tụ tập rất nhiều khách, đều là đại biểu thế lực khắp nơi lần này tới Phượng cốc chúc thọ, có thị nữ Phượng cốc tiến lên hầu hạ, dẫn bọn họ tiến đến đại điện to lớn chiếm giữ sườn núi cách đó không xa, tuy rằng nhiều người, cũng là trong loạn có trật tự.
Sở Chước bọn họ đi đến, nháy mắt gây nên một chút xôn xao.
Nguyên nhân là Mai cô.
Chỉ cần là người quen thuộc với Phượng cốc, đều biết Mai cô là thuộc hạ đắc lực bên người Phượng thiếu chủ, rất nhiều chuyện đều dựa vào bà, bà căn bản nghiễm nhiên liền đại biểu cho Phượng thiếu chủ. Lúc này thấy Mai cô tự mình dẫn người tới đây, nháy mắt khiến cho người ta liên hệ đến rất nhiều, về sau ánh mắt không khỏi rơi xuống trên người Sở Chước.
Vừa thấy như vậy, trước tiên lại chú ý tới ấu tể trong lòng Sở Chước, cùng với con tiểu Bạch Hổ ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, đang xoay chuyển cái đầu lông nhìn xung quanh, tuy rằng hai ấu tể tuổi còn nhỏ, nhưng hơi thở thần thú Bạch Hổ cùng Huyền Vũ, tự nhiên sẽ không làm cho người ta nhận sai.
Nếu nói Mai cô mang người tới đây làm cho người ta miên man bất định, như vậy công thêm ấu tể một con Bạch Hổ, một con Huyền Vũ, thì chuyện đã có vẻ có chút vi diệu rồi.
Thần thú từ nhỏ đã bất phàm, ở Hồng Mông chi cảnh, thần thú mặc dù không hiếm thấy, nhưng là cực hiếm có, có rất ít nhân tộc được thần thú thân cận như vậy, có thể được một con ấu tể Bạch Hổ cùng Huyền Vũ thân cận, nhân tộc này cũng không đơn giản.
Mai cô không nhìn tầm mắt chung quanh, mang theo Sở Chước xuyên qua đám người, đi đến đại điện cuối quảng trường.
Lần này tới tham gia sinh nhật Phượng chủ có không ít người, người đến Phượng cốc lấy thân phận bất đồng mà an trí, hiện tại Mai cô muốn mang Sở Chước đi an trí tại đại điện của khách quý, trong đám khách quý, đều là thân phận bất phàm ở Hồng Mông chi cảnh.
Mai cô và Sở Chước vừa mới tiến vào đại điện, liền đưa tới một trận nhìn chăm chú.
Sở Chước thần sắc thản nhiên, thân thể lại bởi vì mấy hơi thở cường hãn trong điện mà căng thẳng lên, càng không cần phải nói Huyễn Ngu đã sợ tới mức biến trở về nguyên hình, lập tức liền tiến vào trong túi linh thú, cùng nhau rời đi chính là dị chuột lông đỏ đợi ở trong túi linh thú. Chỉ có Huyền Uyên cùng tiểu Bạch Hổ trên vai bình tĩnh nhìn chung quanh.
"Sở cô nương, Huyền Uyên, hai đứa cũng đến đây." Huyền Thông đi tới, cười nói với Sở Chước, vươn tay sờ sờ đầu Huyền Uyên.
Huyền Uyên vươn tay béo ra, bắt lấy tay Huyền Thông, nhếch miệng cười, dùng giọng sữa nói: "Thúc cũng ở đây."
Huyền Thông muốn ôm nó lại, nhưng lúc này làm sao Huyền Uyên chịu rời khỏi bên người Sở Chước, một bàn tay ôm lấy cổ nàng, kiên quyết ở cùng một chỗ với chủ nhân, tránh cho chủ nhân bị những người khác ở trong này ức hiếp.
Cũng không trách Huyền Uyên đa tâm, trong điện này trừ bỏ này hơi thở cường hãn, còn có rất nhiều tồn tại có thân phận tôn quý ở Hồng Mông chi cảnh, làm nổi bật Sở Chước tu vi mới Thánh Đế cảnh vô cùng nhỏ bé, nếu không phải nàng ôm trong lòng một con Huyền Vũ, trên vai còn ngồi một con Bạch Hổ, chỉ sợ vừa tiến vào sẽ bị người ta coi là cùng loại với thị nữ Phượng cốc, sẽ không thèm nhìn tới.
Có thể bị đưa tới đến điện này, đều chú ý huyết thống cùng thân phận, so sánh ra, Sở Chước một người vừa tới Hồng Mông chi cảnh không tới mười năm, không có huyết thống cùng thân phận, cũng không kỳ quái bị người coi khinh.
Mai cô thấy Huyền Thông đã ở, âm thầm thở phào, nói với Huyền Thông: "Huyền Thông đại nhân, chủ nhân để ta mang Sở cô nương tới đây, ta còn có chuyện khác, liền phiền toái Huyền Thông đại nhân săn sóc một hai."
Trong lòng bà cũng rõ ràng thân phận những người trong điện này, nếu như để cho Sở Chước ở một mình trong này, bà tự nhiên cũng lo lắng.
Huyền Thông cười ngây ngô nói: "Mai cô yên tâm, ta đang định giới thiệu Sở cô nương cho vài bằng hữu để nàng nhận thức."
Được Huyền Thông cho lời bảo đảm, Mai cô rất yên tâm mà rời khỏi.
Mai cô rời khỏi, sau đó Huyền Thông nhịn không được nhìn xem tiểu Bạch Hổ trên vai Sở Chước, tiểu Bạch Hổ nâng đầu lông lên, vô tội chớp mắt với hắn.
Huyền Thông sờ sờ đầu, hỏi: "Con hổ tể nhi là nhà ai vậy?"
Sở Chước kinh ngạc hỏi hắn: "Tiền bối không biết sao?" Nàng còn tưởng rằng Huyền Thông có thể căn cứ hơi thở trên người ấu tể Bạch Hổ để đưa ấu tể Bạch Hổ trờ về bên cạnh thân nhân của nó, phải biết rằng, thần thú số lượng không nhiều lắm, giữa thần thú vô cùng mẫn cảm hơi thở lẫn nhau, rất dễ dàng phân biệt xuất thân.
Huyền Thông lắc đầu, thành thật nói: "Ta mặc dù đi qua Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, nhưng mà đó là chuyện của mấy ngàn năm trước, khả năng Đông Đô mới có tể nhi Bạch Hổ sinh ra, ta còn chưa gặp."
Sở Chước nghe xong có chút không nói gì, nhưng mà nghĩ đến Huyền Vũ đều là trạch thú, có thể làm ổ ở một chỗ mấy ngàn năm không chuyển ổ, sẽ không nhận thức ra ấu tể tộc Thần Thú khác mới sinh ra cũng là bình thường.
Huyền Thông cũng không vội, hắn mang Sở Chước đi tới trước mặt tộc nhân Bạch Hổ trong điện đại biểu Đông Đô Phong Vân Lâm Hải vội tới chúc thọ Phượng chủ, là một thanh niên thân áo bào trắng, dung mạo tuấn mỹ, tiên khí bức người.
"Bạch Hiên, đây là ấu tể trong tộc các ngươi hả?" Huyền Thông thăm dò.
Bạch Hiên rơi ánh mắt xuống trên người Sở Chước, khí chất toàn thân hắn vô cùng thanh lãnh, thần sắc lạnh nhạt, đứng ở đằng kia, coi như đám mây nơi chân trời, làm bạn cùng gió mây, khiến người sờ không được nhìn không thấu, là một tồn tại cực kì xuất sắc lại làm cho người ta không dám dễ dàng tiếp cận.
Sở Chước chú ý tới, theo bọn họ lại đây, trong điện có rất nhiều ánh mắt giới nữ rơi xuống trên người Bạch Hiên, đối với nàng ẩn ẩn có vài phần phòng bị.
"Là ấu tể Bạch Hổ tộc." Tiee61ng nói của Bạch Hiên cũng vô cùng trong trẻo, cái khác thì không nhiều lời.
Huyền Thông nghe xong, nói: "Nếu đã là ấu tể trong tộc các ngươi, thì mang về đi, lần sau chớ để đánh mất."
Bạch Hiên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn một cái: "Nó thích đi đâu thì đi nơi đó."
Lời nói không có trách nhiệm bậc này, nếu là chủng tộc bảo hộ ấu tể khác, khả năng muốn xù lông, nhưng Huyền Vũ cũng là một người tâm rộng, nghe xong thế nhưng cũng không cảm thấy một ấu tể Bạch Hổ đi theo Sở Chước thì có vấn đề gì, ngược lại nói với Sở Chước: "Một khi đã như vậy, vậy con tể nhi Bạch Hổ này liền đi theo cô đi."
Sở Chước: "... ..."
Sở Chước trơ mắt nhìn đám thần thú này, xem ra là nàng ăn gạo quá ít, sống không lâu dài bằng đám lão quái vật này, cho nên kiến thức cũng không bằng bọn họ.
Tiếp theo Huyền Thông lại đưa nàng đến trước mặt đại biểu tộc Huyền Vũ.
Đại biểu tộc Huyền Vũ Bắc Minh U Hà là một phái nữ tư thế oai hùng hiên ngang, tu vi sâu không lường được, đồng dạng là một người tâm rộng, nàng một phen ôm Huyền Uyên đến trong lòng xoa nắn, cười nói: "Nghe Huyền Thông nói tộc Huyền Vũ chúng ta lại có thêm một ấu tể, chúng ta đều vô cùng cao hứng. Con kêu Huyền Uyên đi, muốn theo chúng ta về Bắc Minh U Hà hay không?" Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Huyền Uyên chớp chớp mắt, ngốc manh manh nói: "Dì, oa muốn đi theo chủ nhân."
Huyền Tương Thủy nghe xong, cũng lơ đễnh: "Vậy được, ngày khác Sở cô nương và Huyền Uyên cùng đi Bắc Minh U Hà."
Huyền Uyên lập tức gật đầu, nhìn về phía Sở Chước, Sở Chước mỉm cười nói một tiếng được, thái độ tự nhiên lại không mất cung kính.
Khi bọn họ đang nói, đại điện lại có người tới nữa.
Lần này đến là Phượng thiếu chủ, Phượng thiếu chủ xuất hiện, làm cho nhân sĩ trong điện này vốn hờ hững lập tức lên tinh thần, đều đứng dậy, rất cho vị thiếu chủ Phượng cốc Phượng Lưu Thanh này mặt mũi —— không có biện pháp, Phượng chủ là người bao che cho con, tuy rằng đứa con này còn vị thành niên, nhưng tương lai toàn bộ Phượng cốc là của hắn, tự nhiên muốn đánh quan hệ tốt trước tiên.
Có mấy người tu luyện phong tiên đạo cốt lớn tuồi mang theo vài người trẻ tuổi đi về phía Phượng thiếu chủ.
Phượng thiếu chủ một bên ứng phó những người này, một bên ngẩng đầu nhìn xung quanh ở trong điện, thẳng đến khi phát hiện Sở Chước, mất tự nhiên vẫy vẫy tay với nàng, kêu nàng đi qua.
Sở Chước muốn làm như không thấy, nhưng theo tầm mắt những người khác chuyển tới, nào là ánh mắt suy đoán, soi mói, hoài nghi, hâm mộ đủ loại, đành phải ôm Huyền Uyên trong nháy mắt liền lao đầu đến trong lòng nàng đi qua đó.
"Mẫu thân muốn gặp nàng, nàng đi cùng ta qua đó thôi." Phượng thiếu chủ dè dặt nói.
Sở Chước vâng một tiếng.
"Phượng thiếu chủ, không biết vị cô nương này là..." Một nữ tu trung niên dò hỏi, bên người bà có hai nữ tử dung mạo xuất sắc đi theo, hiển nhiên là đây chính là vãn bối.
Phượng Lưu Thanh liếc nhìn bà một cái, rất nể tình hồi đáp: "Nàng tên là Sở Chước, là thiếu chủ phu nhân tương lai của bản thiếu chủ."
Sở Chước giật giật khóe miệng, không chú ý tới tiểu Bạch Hổ trên vai lập tức nheo mắt lại.
Lời này khiến cho mọi người trong điện kinh ngạc, trong điện nhiều người, hơn nữa hơn phân nửa trong đó là người trẻ tuổi, lại lấy nữ tu dung mạo xuất sắc là chính, không cần nhìn cũng biết, những người này là vì Phượng thiếu chủ mà đến.
Phượng Lưu Thanh bên ngoài tuy có thanh danh phong lưu, nhưng lấy Phượng cốc cường đại, ngược lại hấp dẫn rất nhiều người trẻ tuổi mong muốn trở thành thiếu chủ phu nhân Phượng cốc. May mắn những năm gần đây, Phượng Lưu Thanh cũng không có toát ra ý tứ muốn kết thành bạn cùng tu cùng nữ tu nào, rất nhiều người đều cảm thấy rằng nhất định vì hắn còn là vị thành niên, một thân mặc dù phong lưu, lại cũng sẽ không làm ra việc tổn hại tu vi.
Lần này đến là thế hệ trẻ tuổi, rất nhiều là mượn ngày sinh nhật Phượng chủ tới tìm Phượng Lưu Thanh, các tộc mang theo tiểu bối xuất sắc tới đây, nói không chừng có thể làm cho Phượng Lưu Thanh nhìn trúng thì sao?
Nào biết đâu bọn họ còn chưa ra tay nữa, thì Phượng Lưu Thanh lại đã có thiếu chủ phu nhân nhìn trúng?
Mọi người lại rơi ánh mắt xuống trên người Sở Chước.
Sở Chước cứng mặt, không nói gì mà chống đỡ.
Phượng Lưu Thanh cũng không đợi người khác phản ứng, nói một tiếng xin lỗi, liền ý bảo Sở Chước đi theo hắn rời khỏi.
Huyền Thông lo lắng cùng đi qua, tể nhi Huyền Vũ nhà bọn họ còn ở chỗ của Sở Chước đó.
Bởi vì Huyền Thông vừa đi như vậy, những người khác trong điện cũng đuổi theo, người thứ hai đi theo là Bạch Hiên, tể nhi Bạch Hổ nhà bọn họ đã ở đây, tất nhiên không thể bỏ mặc. Những người khác thấy thế, làm sao sẽ bỏ qua cái cơ hội tốt này.
Vì thế Phượng Lưu Thanh phát hiện, phía sau chậm rãi đi theo một đám người, gân xanh trên trán hơi hơi nhảy lên.
"Hồi lâu không thấy Phượng chủ, canh giờ cũng sắp đến rồi, không bằng chúng ta đều đi bái kiến Phượng chủ thôi." Một người tu luyện lớn tuổi vuốt ve râu đẹp dưới hàm nói.
Những người khác đều phụ họa.
Phượng Lưu Thanh: "... ..."