Huyễn hồ ly mười đuôi là đứa trời sinh nhát gan sợ chết, đối với nó lựa chọn ngủ đông ở đây đợi nàng tới tìm, Sở Chước tuyệt đối không ngoài ý muốn, đổi lại là vì ảo cảnh thiên nhiên nơi đây, làm cho nó có điều thu hoạch, ở phương diện ảo thuật, lại tinh tiến rất nhiều, ngay cả tu vi đều có sự tăng tiến.
Lúc trước khi Huyễn Ngu rớt xuống đến đáy cốc, cũng muốn rời khỏi, nhưng trong hồ này có quái vật nửa hình người thân đuôi rắn, nó liền sợ tới mức thiếu chút nữa thì bùng nổ, đành phải trốn đến bên trong vết nứt đáy cốc, lợi dụng ảo cảnh thiên nhiên trong vết nứt che giấu mình đi, mới có thể ở nơi nguy cơ tứ phía này, bình an trốn tránh được đến nay.
Trong lòng Sở Chước vốn lo lắng nhất là Huyễn Ngu, tuy rằng ảo thuật lợi hại, nhưng cái khác thật sự không lấy ra được, lại là đứa nhát gan sợ phiền phức, gặp chuyện chỉ biết khóc hu hu hu hu, có lẽ là đứa dễ gặp chuyện không may nhất trong tất cả đồng bạn.
Có lẽ hồ ly ngốc có ngốc phúc, rớt xuống nơi tuy rằng nguy hiểm, nhưng có cái ảo cảnh thiên nhiên, không chỉ có làm cho nó được ích lợi, còn là một nơi ẩn thân vô cùng tốt, làm cho nó bình an vượt qua đoạn thời gian nguy hiểm mới đến đó.
Huyễn Ngu nói xong chuyện của mình, nhìn phía Sở Chước: "Chủ nhân thì sao? Sao bây giờ mới đến? Có phải gặp được rất nhiều chuyện nguy hiểm hay không? Chủ nhân có nhìn thấy những người khác không?"
Đang nói, đột nhiên chống lại một đôi mắt đen đồng dạng ngập nước, thế này mới chú ý tới một con sóc lông đỏ ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, sóc lông đỏ đuôi to ngồi ở bên cổ nàng, làm nổi bật dung mạo như vẽ như họa của nàng, càng phát ra tinh xảo mỹ lệ.
Nhưng tiểu hồ ly lại nháy mắt xù lông, một móng vuốt chộp tới sóc lông đỏ.
Sóc lông đỏ không nghĩ tới nàng đột nhiên làm khó dễ, hét lên một tiếng, xẹt theo bả vai Sở Chước lẻn đến trên đầu nàng, gắt gao ôm lấy đuôi to của mình đến trong lòng, hoảng sợ nhìn tiểu loli đột nhiên gây khó dễ.
Sở Chước bắt lấy móng vuốt nàng lại cào tới dị chuột lông đỏ, nói: "Đây là Tầm Thạch Thử, xem như đồng bạn."
Huyễn Ngu nhìn nhìn dị chuột lông đỏ kinh sợ ngồi xổm ở trên đầu nàng, lại nhìn nhìn Sở Chước, mất hứng nói: "Ngay cả muội cũng chưa từng ngồi ở trên vai chủ nhân... nếu lão đại mà biết, sẽ lột da nó."
Tiểu loli một đôi mắt to trắng đen rõ ràng tràn đầy ác ý nhìn dị chuột lông đỏ, ước gì Phong Chiếu nhanh chóng thấy một màn như vậy, lột da con dị chuột lông đỏ này.
Dù sao cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng được ngồi ở trên bả vai của chủ nhân, cũng không cho tiểu động vật khác ngồi.
Sở Chước vỗ vỗ đầu nó, đơn giản nói qua chuyện của mình với nó.
Tiểu loli rất nhanh dời đi lực chú ý, khi nghe Sở Chước nói trừ bỏ nó, thì những người khác đều không có tin tức, cũng không cảm giác lực khế ước lẫn nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhăn thành mặt mướp đắng, nhưng mà đã lập tức kiên định nói: "Không có việc gì, bọn họ nhất định còn tại địa phương khác, chờ chủ nhân đi tìm bọn họ. Lão đại lợi hại như vậy, nhất định cũng sẽ hội hợp cùng chúng ta rất nhanh."
Đối với tiểu loli tự tin mù quáng, Sở Chước cười sờ sờ đầu nàng, ngược lại hỏi: "Đúng rồi, Huyễn Ngu, muội ở trong này đợi lâu như vậy, có biết có cái gì có thể khắc chế thủy quái trong hồ bên ngoài không?"
"Có đó." Huyễn Ngu vui thích nói: "Khi muội vừa đến Hồng Mông chi cảnh, còn kém chút thì bị chúng nó kéo vào trong nước, đám quái vật này thực đáng sợ, ở trong nước là vô địch. Sau đó muội trốn vào trong chỗ vết nứt này, thường xuyên muốn tìm kiếm phương pháp rời khỏi, liền thử rất nhiều loại, phát hiện thủy quái này không thích hơi thở trúc hổ phách tơ vàng..."
Trúc hổ phách tơ vàng có ở gần ngay chỗ Huyễn Ngu ẩn thân, nàng mang Sở Chước đi nhìn xem, phát hiện trúc hổ phách tơ vàng đó chẳng qua cao chừng một trượng, mỗi một cây gậy trúc thô cỡ cánh tay trẻ con, gậy trúc hiện ra màu hổ phách, quấn quít lấy một tầng tơ vàng, chỗ lá nhọn thấm một cỗ mùi gậy trúc thơm ngát.
Hương vị này bọn họ ngửi thấy thì vô cùng thơm ngát, nhưng thủy quái lại cực kì chán ghét, khi ngửi được đều tránh đi xa xa.
Sở Chước cảm thấy có thể dùng trúc hổ phách tơ vàng này thử một lần.
Lúc này nàng nói với Huyễn Ngu: "Lúc trước còn có hai người tu luyện đi theo ta, bọn họ đến từ Thực Viêm Sơn, hẳn là người tu luyện trong Hồng Mông chi cảnh..."
Nghe nói Hồng Mông chi cảnh còn có người tu luyện, ánh mắt Huyễn Ngu trợn tròn.
Nhưng mà ngẫm lại cũng không kỳ quái, Hồng Mông chi cảnh là một không gian độc lập trưởng thành vô cùng hoàn thiện, trong không gian đại lục thiên tài địa bảo phong phú, thích hợp cho người tu luyện sinh tồn tu luyện. Sở Chước cũng từng đoán, người tu luyện giống như huynh muội Thương thị vậy, có thể là hậu đại của người tu luyện từ thật lâu trước kia từ bên ngoài đi vào lưu lại.
Tính nguy hiểm ở Hồng Mông chi cảnh không cần nói cũng biết, có vài người tu luyện đã sớm ngã xuống, có vài người tu luyện ương ngạnh sống sót, lại bởi vì một ít nguyên nhân, không thể rời khỏi, cuối cùng đành phải ở lại nơi đây sinh sôi nảy nở, trải qua năm tháng dài dòng, số lượng người tu luyện càng ngày càng nhiều, kiến tạo ra thành tu luyện, phân chia ra các thế lực.
"Chủ nhân, hai người đó có thể tin sao?" Huyễn Ngu có chút lo lắng cắn ngón tay nhỏ bé nõn nà, nhớ tới trước khi tiến vào, Sở Thanh Sương dặn dò, trong lòng càng thêm lo lắng.
Kỳ thực lúc nhìn thấy Sở Chước, nàng cũng lo lắng chủ nhân này là giả, nhưng mà trực giác của yêu thú xưa nay chuẩn xác, đã lập tức xác nhận đây là chủ nhân.
Sở Chước thản nhiên nói: "Có thể tin hay không thì đừng lo, chỉ cần có thể rời khỏi nơi Hoang Trạch, đều có thể lợi dụng."
Huynh muội Thương thị lợi dụng nàng, làm sao nàng lại không phải lợi dụng bọn họ? Trong lòng nhau đều biết rõ ràng, vi diệu duy trì một cái cân bằng, không đến khi khốn cảnh tuyệt đối, song phương đều sẽ không đánh vỡ cân bằng này.
Huyễn Ngu đối với nàng xưa nay tín nhiệm, nghe xong cũng không nói cái gì nữa, dùng Huyễn Tâm Kính tìm kiếm hai người đó.
Huyễn Ngu chiếm cứ nơi này mấy năm, sớm nghiên cứu thấu ảo cảnh nơi đây, cũng kéo vào trong Huyễn Tâm Kính của nàng, nơi này chính là thế giới của nàng, muốn tìm hai người bị lạc ở trong ảo cảnh, rất là dễ dàng.
Rất nhanh Huyễn Ngu liền xác định nơi của bọn họ.
Hai huynh muội Thương thị cũng bị phân tán theo, so với Sở Chước bình tĩnh, thì hiển nhiên hai người đối với ảo cảnh cũng không nghiên cứu nhiều lắm, thậm chí bởi vì ở trong ảo cảnh đánh thẳng về phía trước, nên nhanh chóng rơi vào nơi nguy hiểm.
Khi Sở Chước xuất hiện ở trước mặt Thương Sí, Thương Sí đang bị gai của một loại linh thực có được tính ăn mòn trói chặt gắt gao, nụ hoa của linh thực đó thế nhưng có một cái miệng nọc độc khổng lồ, ngay cả hoang thú đều có thể cắn nuốt, huống chi là người tu luyện nho nhỏ.
Sở Chước rút kiếm đi lên, một kiếm chém đứt gai đang trói Thương Sí, cũng vài cái đã hóa giải linh thực công kích, mang theo Thương Sí chạy nhanh.
Thương Sí sắc mặt tái nhợt, thân thể của nàng thương tích đầy mình, bị nọc độc linh thực đó ăn mòn, sau có thể thấy được xương cốt.
Thương Sí nhanh chóng nhét mấy viên linh đan vào miệng, miễn cưỡng nói với Sở Chước: "Sở cô nương, cô lại cứu ta một lần nữa."
Sở Chước liếc nhìn nàng một cái, nói: "Hợp tác lẫn nhau thôi." Sau đó nâng nàng ấy dậy, đưa tới Huyễn Ngu, nói: "Đi tìm Thương Chúc."
Huyễn Ngu giòn tan đáp lời, một đôi mắt đen lúng liếng tò mò đánh giá Thương Sí.
Thương Sí nhìn đến Huyễn Ngu, trên mặt cũng dấu không được kinh ngạc: "Sở cô nương, vị này là..."
"Nàng kêu là Huyễn Ngu, là muội muội của ta." Sở Chước thản nhiên nói.
Huyễn Ngu nghe được chủ nhân giới thiệu, một khuôn mặt nhỏ nhắn như là tỏa ánh sáng, cười đến vô cùng sáng lạn, cảm thấy hai huynh muội Thương thị nhìn cũng không phải chán ghét như vậy.
Có Huyễn Ngu dẫn đường, các nàng tìm được Thương Chúc rất nhanh.
So với Thương Sí nguy hiểm, thì tình cảnh của Thương Chúc coi như không tệ, bị chỉ hoang thú đuổi thành chó, chạy tán loạn ở chung quanh, nhìn thấy Sở Chước các nàng, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng mang hoang thú đó cách xa chổ của các nàng, dần dần biến mất ở bên trong sương mù dày đặc.
Nửa ngày sau, Thương Chúc mới trở về.
Sở Chước bọn họ vẫn chờ ở tại chỗ, Thương Sí cũng nhân cơ hội dưỡng thương.
Nhìn đến các nàng bình an vô sự, Thương Chúc vô cùng cao hứng, đối với Huyễn Ngu xuất hiện, tuy rằng cũng có kinh ngạc, ở sau khi Sở Chước giải thích một câu, hắn thức thời không hỏi thêm cái gì.
Sở Chước nói chuyện thủy quái chán ghét trúc hổ phách tơ vàng cho bọn họ: "Chúng ta có thể dùng trúc hổ phách tơ vàng làm một ít vũ khí cùng công cụ, làm chuẩn bị vạn nhất."
Hai huynh muội Thương thị tuy rằng lòng có hoài nghi, nhưng Sở Chước vài lần ra tay cứu giúp, đối với nàng xem như có chút tín nhiệm, quyết định thử xem xem.
Bọn họ đi đến trúc nơi hổ phách tơ vàng sinh trưởng, lấy chút gậy trúc cùng thân trúc, măng, gậy trúc làm thành vũ khí cùng mấy cái bè trúc đơn sơ, mới chuẩn bị rời khỏi nơi vết nứt này.
Trước khi rời đi, Huyễn Ngu kêu Sở Chước bọn họ đợi chút, nàng chạy đến gốc cổ mộc treo ngược ở trên vách đá vết nứt, đợi một lát tại mặt trên, mới cười khanh khách trở về, cùng nhau rời khỏi với bọn họ.
Hai huynh muội Thương thị cũng không phải kẻ ngu dốt, làm sao không phát hiện tình huống khác thường nơi vết nứt này, hơn nữa Huyễn Ngu xuất hiện quá kỳ quái, mà từ sau khi nàng xuất hiện, lực ảnh hưởng của ảo cảnh chung quanh đối với bọn họ vô cùng yếu bớt, liền có thể đoán ra đại khái. Nhưng mà bọn họ đều không mạo muội thăm dò, để tránh thân thiết với người quen sơ, phá hỏng quy củ. Đây là người tu luyện tối kỵ, hai huynh muội hiển nhiên ghi khắc điểm ấy.
Một lần nữa trở lại bên bến hồ mấy người, Sở Chước đứng ở nơi đó, nhìn phía trong hồ.
Hồ nước trong suốt, có thể nhìn đến bèo lay động sinh tư ở dưới đáy nước, còn có đám thủy quái nửa trong suốt, chúng nó một đôi ánh mắt màu u lam phá lệ khiếp người, ngủ đông ở đáy nước, xa xôi nhìn người bên bờ.
Huyễn Ngu rụt rụt thân thể, trốn đến phía sau chủ nhân.
Dị chuột lông đỏ trên vai Sở Chước cũng phát ra một tiếng cảnh báo bén nhọn.
Thương Sí đâm một thanh kiếm trúc luyện chế từ trúc hổ phách tơ vàng thành vào trong nước, đâm thủng ngực một con thủy quái, đuôi rắn thật dài của thủy quái giãy dụa kịch liệt lên, bọt nước văng khắp nơi, lại tránh không thoát thanh kiếm trúc này, thẳng đến khi nó dần dần khí tuyệt, chìm vào dưới nước, giống như một sợi bông trong suốt, di động ở trong bèo.
Thủy quái khác kinh hách mà chạy tán ra bốn phía, từ xa xa dùng cặp mắt màu u lam cực đại xa xôi nhìn bọn họ.
Mấy người thấy một màn như vậy, phát hiện trúc tơ vàng quả thật có thể dùng, đều vô cùng cao hứng.
Bọn họ quăng một cái bè trúc vào trong nước, lại quan sát, phát hiện đám thủy quái quả nhiên đều tránh đi xa xa, không dám tiếp cận.
"Lên thuyền đi." Sở Chước mở miệng nói, là người đầu tiên nhảy lên bè trúc.
Huyễn Ngu nhảy lên theo sát, huynh muội Thương Chúc dừng ở cuối cùng.
Sau khi lên đến bè trúc, Thương Chúc xung phong nhận việc, khởi động một cây sào trúc tơ vàng, bè trúc lướt qua mặt nước, lướt về phía xa xa.
Huyễn Ngu lấy ra hai cái ghế trúc, ngọt ngào nói: "Tỷ tỷ ngồi ở đây."
Sở Chước cười ngồi xuống, tiểu loli nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh nàng, một bên móc đồ ăn ngon trong túi càn khôn, một bên khó chịu túm lấy con lông đỏ ghé vào trên vai Sở Chước xuống, quăng đến trên bè trúc, không cho phép nó dính lấy chủ nhân.
Dị chuột Llông đỏ là đứa còn nhát gan hơn huyễn hồ ly mười đuôi, bị nàng nhìn chằm chằm, đành phải cẩn thận cọ bên chân Sở Chước.
Huyễn Ngu lấy ra thức ăn hơn phân nửa là thịt khô, hương vị xông vào mũi, vừa nhìn thì biết ngay là Bích Tầm Châu làm. Không nghĩ tới nàng đợi ở trong này năm năm, thế nhưng không có ăn hết, làm cho Sở Chước vô cùng kinh ngạc.
Tiểu loli ngọt ngọt nói: "Đợi chủ nhân cùng nhau ăn."
Sở Chước sờ sờ đầu nàng, hỏi Thương Sí ăn hay không, thấy nàng gật đầu, liền chia cho nàng một giỏ.
Ba phái nữ ngồi ở trên bè trúc ăn uống tiệc tùng, phái nam duy nhất thì khổ bức chống giữ sào trúc, nhận mệnh làm cu li.