Cùng Trời Với Thú

Chương 513: Phong túng túng tức giận.



Mặt đất đột nhiên sụp đổ, tất cả người trên đó đều không tự chủ được mà sụp đổ theo mặt đất rồi rơi xuống.

Người tu luyện vốn có được khả năng thông thiên triệt địa, nhưng trong trường hợp ngay tại phiến chiến trường thượng cổ này, đã có một cỗ lực lượng không hiểu, tất cả người tiến vào nơi đây, đều không thể nào phi hành, chỉ có thể dựa vào hai chân. Cho nên trong nháy mắt mặt đất sụp đổ, bọn họ trừ bỏ liều mạng trốn về phía trước, thì không còn phương pháp nào.

Ngã xuống đầu tiên là con quái vật hỏa kỳ lân đó.

Trí lực của nó cũng không cao, ở lúc tai nạn buông xuống, căn bản không hiểu được tránh né như thế nào, toàn bộ thân thể kéo hỏa diễm màu đen, giống như một ngọn khói lửa mãnh liệt rơi xuống, đã lập tức biến mất ở trong động đen nhìn không tới cuối cùng.

Những người khác thì ở trong nháy mắt thân thể ngã xuống, đã sử dụng các kiểu kỹ năng, hoặc nắm bắt hoặc bò hoặc nhảy hoặc dùng thứ bám víu ở chỗ bên cạnh để ổn định chính mình.

Chuyên Tôn Văn Địch và đám người Bích Tầm Châu, Hỏa Lân đều dùng Đả Thần Tiên, roi cực hỏa cùng băng tơ, bám víu ở bên cạnh mặt đất chỗ còn chưa sụp đổ, ổn định thân thể rơi xuống. Những người khác cũng giống như vậy, ngay cả Âm Thi Vương đều sử dụng âm chướng, dùng âm chướng bao lấy thân thể của chính mình, bám vào chỗ bên cạnh hố đen, phòng ngừa bị hố đen xuất hiện phía dưới hút vào đó.

Đúng vậy, trên mặt đất sau sụp đổ, phía dưới xuất hiện một cái hố đen cực đại không biết thông tới đâu, hố đen xuất hiện được rất nhanh chóng, chưa cho bất luận kẻ nào có thời gian phản ứng, giống như trong lúc đột nhiên, nó cắn nuốt hết thảy mặt đất, hình thành một cái hố đen cực đại.

Một cỗ hơi thở áp lực đáng sợ từ trong hố đen tràn ra.

Sở Chước bị Chuyên Tôn Văn Địch nâng thân thể, nhìn xuống bên dưới, ánh mắt hơi hơi chợt lóe.

Nàng chợt nhìn về phía chung quanh, lại nhìn về phía vòng tròn giữa bầu trời đó, sau một lúc lâu, mới phản ứng lại kịp, cái hố đen này, rõ ràng chính là hố đen ở thời kỳ thượng cổ, bị trụ lực lượng tạo ra, cuối cùng chủ nhân lưu lại hạt châu nhảy vào trụ lực lượng, trụ lực lượng biến mất, bách tộc lấy thân tế vật, rốt cục bổ khuyết được hai cái hố đen nối thông trời và đất.

Mà hiện tại, hố đen năm đó bị Bách tộc lấy thân tế vật bổ khuyết đầy đủ, lại sụp đổ.

Trong nháy mắt, Sở Chước suy nghĩ rất nhiều, lại nghĩ không thông vì sao hố đen sẽ tái hiện, chẳng lẽ là vì nàng lấy đi ngọc điệp trấn áp hố đen? Cho nên mới dẫn tới quái vật hỏa kỳ lân trong Cửu U Tử Diễm, mới làm cho hố đen từng được bổ khuyết hoàn tất sụp đổ một lần nữa...

Khi mọi người ở đây đang liều mạng bò lên trên, đột nhiên không biết ai đó nói một câu: "Mau nhìn, phía dưới có người!"

Người đang bám víu ở bên cạnh hố đen cố gắng làm cho chính mình không ngã xuống đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía dưới trong động tối như mực, một bóng dáng màu trắng đang đến hướng lên trên này.

Màu trắng như vậy, ở trong hố đen không biết thông tới nơi đâu, phá lệ bắt mắt.



Còn chưa thấy rõ ràng chân diện mục đạo bóng dáng đó, hai mắt đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã sáng dần, đều kinh hô lên.

Ở trong trí nhớ của bọn họ, có thể ăn mặc một thân màu trắng trở nên rối loạn như vậy, còn có thể quay lại tự nhiên tại loại địa phương quỷ dị này, trừ bỏ một người, thì không có những người khác.

Hơn nữa lúc trước ở nơi Cửu U Tử Diễm, đã không thấy bóng dáng của Phong Chiếu, hắn sẽ đột nhiên xuất hiện, bọn họ tuyệt không ngoài ý muốn.

"Lão đại!" Đám người Hỏa Lân và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyền Ảnh, Huyễn Ngu đều kinh hỉ kêu ra tiếng.

Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch vốn đang lộ vẻ mặt chần chờ vừa nghe xong, thì gánh nặng trong lòng cũng được buông lòng, đều cao hứng lên theo.

Nếu bọn họ không có hiểu sai, thì vị này chính là Bạch chủ vừa rồi không thấy bóng dáng!

Có Bạch chủ ở đây, Âm Thi Vương tính là cái gì, căn bản không cần lo lắng nữa.

Tuy rằng Phong Chiếu xuất hiện có chút ly kỳ, nhưng mà một đám người đối với hắn trở về đều rất vui mừng.

Chờ hắn dần dần tiếp cận, mọi người lúc này mới phát hiện, Phong Chiếu cũng không phải tự mình bay lên, mà là chân giẫm lên một con hỏa long màu đen do hắc diễm hóa thành, hỏa long đưa hắn lên.

Còn hắc diễm đó, nếu không ngoài ý muốn, hẳn là Cửu U Tử Diễm.

Còn vì sao Cửu U Tử Diễm hóa thành hỏa long có thể bay ở loại địa phương này, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không thể suy nghĩ cẩn thận.

Ở khi Phong Chiếu dần dần tiếp cận, đột nhiên tụ lực nhảy lên, thân thể hoàn toàn nhảy cách đầu hỏa long, một tay bám víu đến bên cạnh hố đen, vươn tay với Sở Chước.

Lúc này thân thể Sở Chước còn rất suy yếu, nhưng nhìn đến hắn thì rất cao hứng, không chút do dự đưa tay duỗi qua.

Chuyên Tôn Văn Địch vốn đang nâng nàng không tự chủ được buông tay, để Phong Chiếu tiếp nhận người đi, sau đó chỉ thấy hắn một lần nữa nhảy đến trên đầu hỏa long, hỏa long phát ra một tiếng rồng ngâm, thoát ra hố đen, đưa bọn họ đến mặt đất.

Phong Chiếu vừa buông tay, thân thể Sở Chước mềm nhũn, thiếu chút nữa thì té xuống đất.

Hắn vươn tay ôm nàng, nhíu mày: "Chước Chước, nàng không sao chứ?"

Sở Chước lắc đầu, hai tròng mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, sau đó lại nhìn xem hỏa long chiếm cứ ở bên kia, rõ ràng đều là quái vật do Cửu U Tử Diễm biến ảo, nhưng hỏa long này so với hỏa kỳ lân lúc trước thì muốn thân thiện hơn, dáng vẻ hoàn toàn bị thuần phục.

"Huynh..." Sở Chước có rất nhiều lời muốn hỏi hắn, cũng có rất nhiều chuyện muốn nói cho hắn, nhưng thiên ngôn vạn ngữ, thế nhưng trong lúc nhất thời không biết nói lên từ đâu.

Phong Chiếu cầm lấy tay nàng, kiểm tra thân thể cho nàng, đã lập tức phát hiện nguyên nhân thân thể nàng suy yếu.

Hắn đại biến sắc mặt, hai tròng mắt nổi lên hai ngọn lửa, sắc bén quét về phía Âm Thi Vương bên cạnh đang hố đen cố gắng bò lên trên, lập tức cất bước đi qua, một phen kéo lấy Âm Thi Vương từ bên trong ra, một cước giẫm lên gương mặt tuấn mỹ tái nhợt của Âm Thi Vương, giẫm đến mặt hắn thay đổi hình dạng.

Một đám người bò ra hố đen theo nhìn thấy một màn như vậy: "... ..."

Bọn họ vừa rồi đánh nhau với Âm Thi Vương thiếu điều muốn chết muốn sống, bị áp chế đến hoàn toàn không có lực ngăn cản, thế nhưng còn không bằng lực lượng một cước của người ta, quả thực là người so với người tức chết người.

Âm Thi Vương một đôi con ngươi đỏ tươi trừng trừng nhìn hắn, hai tay khép lại vào trong ngực.

Phong Chiếu lại đá hắn lật người lại, một phen đoạt lấy thứ hắn che vào trong ngực.

Âm Thi Vương kinh hãi, khàn khàn nói: "Trả lại cho... ta... trả..."

Phong Chiếu không kiên nhẫn lại giẫm qua một cước, giẫm đến mặt hắn biến hình, sau đó ước lượng chuỗi hạt châu trong tay, một đôi con ngươi lóe ra ánh mắt khác thường, sau đó nói với Âm Thi Vương: "Thứ này cũng không phải là vật sở hữu của thứ âm uế như ngươi, nhìn cũng không tệ, đưa cho Chước Chước chơi đi."

Bên cạnh Sở Chước đờ đẫn nói: "Chuỗi hạt châu này là hắn cướp ở trong tay ta."

Phong Chiếu nghe xong, ghét bỏ liếc mắt nhìn Âm Thi Vương một cái, cả giận: "Tiền đồ đâu, dám cướp đồ của tiểu cô nương."

Âm Thi Vương căm hận trừng trừng nhìn hắn, vươn tya muốn cướp nó về, miệng nói lặp lại: "Đưa ta... Đưa ta..."

Phong Chiếu không để ý tới hắn, đeo chuỗi hạt châu đến trên cổ tay Sở Chước, cười nói với nàng: "Ai dám cướp của nàng, nói cho bổn đại gia, bản tọa đánh cho ngay cả cha mẹ hắn đều nhận không ra."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật vất vả bò lên nhịn không được nói: "Lão đại, vị này hẳn là không có cha mẹ đi?"

Phong Chiếu không để ý tới hắn, ánh mắt quét về phía năm người tu luyện Hóa Thần cảnh Thanh Lâm Vực, nhìn xem đến trong lòng năm người đó khẩn trương lên, nhịn không được cương cứng nghiêm mặt, lẳng lặng đứng ở đằng kia, ngay cả hố đen phía sau cũng quên luôn.

Bọn họ quên, Phong Chiếu vẫn chưa quên, hắn vẫy tay với hỏa long chiếm cứ bên cạnh, nói một tiếng: "Đi thôi."

Hỏa long lắc lư thân thể, làm như lưu luyến liếc hắn một cái, mới phát ra một tiếng rồng ngâm, phi thân lên, một lần nữa bay tiến vào trong hố đen đó.

Mọi người thấy thế, đều khó hiểu.

"Nó..." Sở Chước nhìn về phía Phong Chiếu: "Nó là Cửu U Tử Diễm đi?"

Phong Chiếu ừ một tiếng, trên mặt lộ ra tươi cười: "Nó còn rất nghe lời đó."

Nghe nói như thế, một đám người tu luyện từng bị Cửu U Tử Diễm biến thành hỏa kỳ lân đuổi thành chó im lặng không nói gì.

Âm Thi Vương đã đứng lên trên mặt đất, một đôi mắt đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm cổ tay Sở Chước, muốn đoạt lấy chuỗi hạt châu đó lại.

Phong Chiếu không để ý tới hắn, nói với mọi người: "Các người nhanh chóng rời khỏi nơi đây, chớ ở lại lâu."

Bảo chủ Thạch Âm Bảo nhịn không được nói: "Không biết tiền bối là người phương nào, vì sao nơi này sẽ có một cái hố đen như vậy, nó thông tới phương nào? Chính là..."

Phong Chiếu nhìn qua, thần sắc của hắn hờ hững, ánh mắt cũng không sắc bén, nhưng mà uy áp thuộc về người tu luyện Thần Hoàng cảnh lại làm cho y nháy mắt giống bị bóp chặt cổ, không dám nói thêm nữa.

Tôn Trác Đan và Chuyên Tôn Văn Địch đã biết thân phận của Phong Chiếu, cũng biết hắn như thế xem như là đã nể mặt Sở Chước, mới sẽ thiện ý cảnh cáo bọn họ, nên cũng không c nhiều lời. Cung chủ Kính Nguyệt Cung tâm tư tinh tế, thấy hai người Bát Thần Cung không có ý khác, hơn nữa hiển nhiên là nhận biết bọn họ, tự nhiên cũng sẽ không không cảm thấy hỏi được cái gì.

Năm người tu luyện Hóa Thần cảnh Thanh Lâm Vực lập tức rời khỏi.

Phong Chiếu ý bảo Hỏa Lân bọn họ cũng rời khỏi trước.

Một đám tiểu đệ vẫn rất là nghe lời, nhanh chóng rời khỏi chiến trường thượng cổ.

Cuối cùng chỉ còn lại có Sở Chước, Phong Chiếu cùng Âm Thi Vương, cùng với hố đen cách đó không xa đang phát ra lực lượng đáng sợ.

Tất cả mọi người đi rồi, Phong Chiếu ngược lại không vội, ung dung lôi kéo tay Sở Chước, sắc mặt có chút khó coi, thấp giọng nói: "Chước Chước, nàng... chịu khổ rồi."

Thần sắc của hắn có chút ảo não, giống như không thể kịp lúc bảo hộ nàng, làm cho hắn vô cùng khó chịu.

Sở Chước cười cười, liếc mắt nhìn Âm Thi Vương giương giương mắt hổ nhìn chằm chằm nàng một cái, hỏi: "A Chiếu, hố đen này là chuyện làm sao? Vì sao huynh bước ra từ trong đó?"

Phong Chiếu nghĩ nghĩ, nói: "Việc này nói ra thì dài, ta cũng ở khi nàng lấy đi ngọc điệp Cửu U Minh mới phát hiện, dưới ngọc điệp cất dấu vết nứt không gian, không biết thông tới đâu, ta lo lắng có khác thường, liền tiến vào đó tra xét..."

Sở Chước an tĩnh lắng nghe hắn kể, trong lòng giật mình.

Chờ sau khi hắn nói xong, nàng nói: "Cho nên, ngọc điệp Cửu U Minh, kỳ thực là thứ đặc biệt dùng để trấn giữ vết nứt không gian? Mà Cửu U Tử Diễm thủ hộ ngọc điệp, bởi vì chúng ta lấy ngọc điệp đi, cho nên tử diễm mới có thể hóa thành hỏa kỳ lân, theo đuổi chúng ta không bỏ, muốn mang ngọc điệp về?"

Phong Chiếu gật đầu: "Quả thật như thế."

Trong lòng Sở Chước có chút không phải tư vị.

Nàng nhớ tới một màn chứng kiến ở chiến trường thượng cổ đó, người Bách tộc lấy thân tế vật, bổ khuyết vết nứt không gian, vòng tròn chia ra làm ba, hư không phân tán đến các nơi. Nếu không phải nàng thu thập đủ ba phần ngọc điệp, cũng sẽ không mở ra chiến trường thượng cổ, mở vết nứt không gian ra một lần nữa. Nhưng nếu nàng không làm như vậy, nàng vĩnh viễn không biết năm đó trên chiến trường thượng cổ lưu lại nơi phiến bãi đất hoang vắng này đã phát sinh chuyện gì, Bách tộc lại làm cái gì.

Trong lúc nhất thời, Sở Chước cũng nói không rõ hành vi như thế của mình, là đúng hay sai.

Đặc biệt cảm giác được lực lượng đáng sợ trong hố đen tán tràn ra, năm đó Bách tộc vì bổ khuyết vết nứt không gian bị xé rách, đã không tiếc hi sinh sinh mệnh của mình.

"Phát sinh chuyện gì?" Phong Chiếu nhẹ giọng hỏi, vươn tay đụng xuống làn da tái nhợt của nàng, nhịn không được lại liếc mắt trợn trừng với Âm Thi Vương bên cạnh một cái.

Âm Thi Vương không có động tĩnh, hai mắt nhìn chằm chằm trân trối vào hạt châu trên cổ tay Sở Chước.

Sở Chước thở sâu, nói cho hắn chuyện phát sinh sau khi bọn họ lấy được một khối ngọc điệp cuối cùng, còn có bọn họ tiến vào chiến trường thượng cổ, sau khi nàng lấy được hạt châu trong tay, giống như xuyên qua thời gian, trở lại chiến trường năm đó, hết thảy chính mắt trông thấy, đều nhất nhất nói cho hắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv