Tâm tình xong với Khúc Sơn Hà, Sở Chước liền chọn một ngày, dẫn hắn đi Tuyết Thần cung.
Nghe nói bọn họ muốn đi Tuyết Thần cung, một đám gia hỏa đã sớm chơi hoang dã chạy tới, đều nói muốn đi cùng bọn họ.
"Phía tây tuyết sơn có một eo núi, nơi đó có một gốc cây Tuyết Linh Lung Thụ trăm vạn năm, nghe dì Tuyền nói, vừa vặn mấy ngày này là mùa Linh Lung Tử thành thục, ta muốn đi hái một ít." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt chờ đợi nói.
Hỏa Lân lập tức nói: "Chúng ta giúp huynh."
Tiểu loli Huyễn Ngu đội một con rùa nhỏ trên đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Nơi đó rất lạnh, bọn muội chờ các tỷ ở Tuyết Thần cung được không?"
"Đương nhiên... không được." Hỏa Lân túm sau cổ tiểu loli, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Huyễn Ngu chẳng lẽ không muốn đi chơi cùng chúng ta sao?"
Nàng đương nhiên muốn đi chơi cùng bọn họ, nhưng biết rõ nơi của Tuyết Linh Lung lạnh đến thần kỳ, lông hồ ly cũng có thể bị đông cứng rơi, nàng mới không muốn đâu. Bé rùa cũng đồng dạng không muốn, làm một con rùa thuộc tính thủy, nó ưa thích khí hậu ở trong sơn cốc, nhưng mà nó lại luyến tiếc linh đan do luyện đan sư luyện ra được.
Thẳng đến khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ đáp ứng đến lúc đó chỉ cần dùng Linh Lung Tử luyện ra linh đan, cho bọn nó ăn đã nghiền trước hết, hai đứa nhỏ mới chịu đáp ứng đi cùng bọn họ.
Vì thế một đám người dọc theo một cái thông đạo trong sơn cốc leo hướng lên trên, đi đến tuyết sơn.
Rời khỏi sơn cốc, băng tuyết lạnh lùng chợt ập vào mặt, có thể là vừa thoát ly sơn cốc bốn mùa như xuân, đột nhiên đối mặt rét lạnh như vậy, làm cho người ta có chút không thể thích ứng. Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng thuần thục uống trước một ngụm linh rượu của dì Tuyền đưa cho hắn, linh rượu vào bụng, cả người ấm dào dạt, không chỉ có không bị hàn ý ăn mòn, linh khí trên người cũng đạt tới một loại trạng thái bão hòa, phá lệ thoải mái.
Bọn họ đang ở giữa sườn núi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng mấy con yêu đi hẻm núi phía Tây, Sở Chước cùng Khúc Sơn Hà tiếp tục đi Tuyết Thần trên đỉnh núi tuyết.
Gió tuyết rơi lả tả, nhân tộc đi bộ ở trong tuyết sơn mờ mịt nhỏ bé đến không đáng chú ý, giống như trong lúc lơ đãng, sẽ bị gió tuyết bao phủ, mất đi tung tích.
Phong Chiếu dùng cái đuôi vòng cổ Sở Chước, giống như sưởi ấm cho nàng.
Sở Chước và Khúc Sơn Hà cũng không ngự kiếm bay lên, bọn họ chậm rãi đi bộ, một bên quan sát hoàn cảnh chung quanh, một bên cảm thụ hơi thở Tuyết Vụ Đảo, giống như đang cảm giác gì đó, lại giống như cái gì cũng không cảm giác được.
Càng lên cao, gió tuyết càng lớn.
Trong cuồng phong bạo tuyết, một tòa cung điện do hàn băng tạo hình mà thành thong thả xuất hiện ở phía trước, nó chiếm cứ ở đỉnh tuyết sơn, hành lang khúc khủy quanh co, năm bước một lầu mười bước một các, phóng mắt nhìn lại, giống như một con băng long an tĩnh nằm ngang ở trong gió tuyết.
Khi bọn hắn đến gần phạm vi Tuyết Thần cung, chung quanh gió tuyết chợt yên tĩnh, hết thảy bị chắn ở bên ngoài.
Sở Chước kéo áo choàng xuống, tò mò đánh giá chung quanh.
Đột nhiên, hai người nhìn về phía cách đó không xa, chỉ thấy trên cung hành lang băng trụ đứng chổng ngược, một nữ tử thân tuyết y đứng đó, băng cơ ngọc cốt, ý vị thanh lãnh, nhìn xa xa, giống như tuyết nữ không có sinh mệnh hơi thở.
"Là Sở Chước cô nương sao?" Tuyết y nữ tử mở miệng, thanh âm thanh lãnh như băng tuyết bên ngoài.
Sở Chước trả lời một tiếng, đoán nữ tử này hẳn là người Tuyết Thần cung.
Quả nhiên, nữ tử tuyết y đó nói: "Sở Chước cô nương chính là tìm đến cung chủ sao, nàng ở bên trong."
Sở Chước cười nói với nàng ấy: "Làm phiền tỷ tỷ dẫn đường."
Nữ tử tuyết y hơi hơi khom người, cúi người thi lễ, dẫn bọn họ xuyên qua hành lang gấp khúc trùng điệp, đi đến một chỗ ở trước điện.
Sở Chước bọn họ không có mạo muội đi vào, bởi vì rất xa, bọn họ chợt nghe được trong cung điện truyền ra thanh âm nói chuyện, hiển nhiên Sở Thanh Sương đang thương lượng công việc với người khác. Tuyết Thần cung đối ngoại là một thế lực, do Sở Thanh Sương thống lĩnh, kì thực là làm việc cho Bách tộc, chỉ vì che giấu tai mắt người đời, không cho hậu duệ Thần tộc phát hiện.
"Tuyết Y, có chuyện gì?" Tiếng của Sở Thanh Sương truyền đến.
Nữ tử Tuyết Y báo cáo, Sở Thanh Sương tự mình bước ra nghênh đón, thần sắc tuy rằng cũng là lạnh lạnh lùng lùng, nhưng có thể nhìn ra nàng vô cùng cao hứng vì Sở Chước tìm đến nàng, nói: "Sao A Chước lại đến đây? Có cái gì không hiểu muốn hỏi tỷ sao?" Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Sở Chước không đáp hỏi lại: "Đại tỷ có việc phải bận rộn sao? Bằng không mọi người cứ bận trước, bọn muội đi dạo ở phụ cận một chút."
Sở Thanh Sương đối với nàng săn sóc thì rất hưởng thụ, nói: "Quả thật có chút chuyện, A Chước là người một nhà, không cần tránh đi, muội cũng tiến vào." Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Khúc Sơn Hà một cái, vẫn chưa nói cái gì.
Khúc Sơn Hà đi theo bọn họ cùng nhau đi vào đại điện, âm thầm quan sát tòa Tuyết Thần cung không có tức giận.
Trong điện còn có mấy người tu luyện, tu vi đều là phía trên Thánh Đế cảnh, khi nhìn thấy Sở Chước, đều tò mò nhìn qua. Bọn họ đều là nhân vật băng cơ ngọc cốt tuấn tú, ánh mắt chỉ có một loại hơi thở thuộc về băng sương, cũng không biết bởi vì đều là tính băng thuộc, hay là tu tập công pháp tương quan.
Sở Chước liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, liền phán đoán ra trong những người này, hậu nhân Bách tộc chiếm một nửa, nửa khác đều là nhân tộc.
Nàng đoán không sai, Bách tộc vốn theo bản năng có thể cho bọn họ thiện ý mà nhân tộc cũng không cự tuyệt, thậm chí không ít bằng hữu nhân tộc, cho nên bọn họ đối với hành vi nàng mang theo Khúc Sơn hà tới đây, cũng không cự tuyệt.
Khúc Sơn Hà là người thông minh, đồng dạng cũng hiểu rõ, không khỏi thêm vài phần hứng thú.
Chờ đến khi bọn hắn tiếp tục thảo luận, Sở Chước và Khúc Sơn Hà đã lập tức sâu sắc bắt giữ được mấu chốt, bọn họ lại phát hiện tin tức hậu duệ Thần tộc, hơn nữa xuất hiện ở trên Phạm Tiên Vực.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếp tục ngồi nghe.
Đợi mọi người thương lượng gần xong, Sở Thanh Sương nói với Tuyết Y bên cạnh: "Tuyết Y muội dẫn bọn hắn đi xuống nghỉ ngơi trước, chờ thêm mấy ngày ta liền rời đảo."
Một đám người đáp ứng một tiếng, đi theo Tuyết Y rời khỏi.
Sau khi đám người rời khỏi, Sở Thanh Sương nhìn về phía Sở Chước, nói: "Chuyện vừa rồi A Chước muội hẳn là nghe được, qua mấy ngày nữa, tỷ sắp sửa rời đảo nơi đi xử lý, nếu như muội đợi ở trong này thấy nhàm chán, có thể đi ra linh đảo khác ngoài đảo chơi."
Sở Chước lập tức liền hiểu rõ dụng ý của nàng, nói: "Đại tỷ, muội không thể đi sao?"
Sở Thanh Sương mắt sắc như hàn tinh, nghiêm túc nhìn nàng, nói: "A Chước, muội có biết năm đó vì sao phụ thân đưa muội vừa mới mới sinh ra đến đại lục Tấn Thiên không? Mục đích chính là vì bảo hộ muội, không cho hậu duệ Thần tộc phát hiện muội. Nay muội tới đến Đại Hoang giới, những hậu duệ Thần tộc đó còn chưa chú ý tới muội, chúng ta không bại lộ sự tồn tại của muội, đối với muội mà nói mới là tốt nhất."
Cho nên, Sở Thanh Sương chưa bao giờ nghĩ tới bại lộ Sở Chước tồn tại, không bằng để cho nàng giống như hiện tại, lấy thân phận tán tu đến các vực hành tẩu kinh nghiệm từng trải, thẳng đến khi nàng cường đại đến không ai có thể bắt nạt được nàng mới thôi.
Sở Chước trầm ngâm xuống, không nói gì thêm, rồi nói sang chuyện khác: "Đại tỷ, đây là Khúc Sơn Hà, là bằng hữu muộ quen biết ở Thanh Lâm Vực, lúc trước ít nhiều nhờ huynh ấy, chúng ta mới có thể thuận lợi bắt được thánh nữ Bát Thần cung."
Việc này Sở Thanh Sương đã biết được từ chỗ đệ đệ, nhưng lần này Sở Chước lại đặc biệt giới thiệu một lần...
Sở Thanh Sương lập tức liền hiểu rõ dụng ý của Sở Chước, trên dung nhan băng tuyết lộ ra tươi cười như nắng ấm, nói: "Khúc đạo hữu, cảm ơn, về sau thỉnh chỉ giáo nhiều hơn ."
Khúc Sơn Hà có chút không được tự nhiên, trong khoảng thời gian này hắn coi như là tiếp xúc qua ba tỷ đệ Sở gia, vị tỷ tỷ này là một người rất băng lãnh, nụ cười này... Thật sự là quá mức mỹ lệ, cho dù có là người băng lãnh, giống như cũng muốn bị nụ cười nắng ấm này ảnh hưởng.
Hắn cố ý cười thản nhiên: "Ta và Sở cô nương là bằng hữu, giúp bằng hữu là đương nhiên, Sở... Thanh Sương cô nương về sau có chỗ cần tại hạ, cứ việc phân phó."
Đợi Sở Thanh Sương rời khỏi, Sở Chước và Khúc Sơn Hà cũng rời khỏi Tuyết Thần cung.
Khi đi ra Tuyết Thần cung, Sở Chước nhịn không được đánh giá Khúc Sơn Hà từ trên xuống dưới.
Khúc Sơn Hà bị nàng nhìn đến cả người không được tự nhiên, thiếu chút nữa tóc gáy đều dựng thẳng lên, lui ra phía sau một bước nói: "Sở cô nương, cô nhìn tại hạ như vậy làm chi?"
Sở Chước dung mạo trầm ngưng, nói: "Khúc tiền bối, tuy rằng chúng ta là bằng hữu, nhưng tỷ của bằng hữu là không thể đùa giỡn, huynh phải hiểu được."
Khúc Sơn Hà: "... ..."
Đợi khi Khúc Sơn Hà hiểu rõ ý tứ của nàng, thiếu chút nữa hộc máu: "Cô coi ta trở thành người nào hả? Ta chính là cười rộ lên thì âm hiểm một chút, nhưng ta phẩm cách cao thượng, chưa bao giờ làm chuyện tệ hại bắt nạt nam lừa gạt nữ."
"Như vậy ta an tâm." Sở Chước gật đầu nói.
Nhưng làm cho Khúc Sơn Hà buồn bực hỏng rồi, hắn không phải liếc mắt nhìn Sở Thanh Sương nhiều hơn một cái thôi sao, nữ nhân này làm sao có thể sâu sắc như thế?
Phong Chiếu thò đầu ra khỏi áo choàng, liếc hắn một cái, xuy một tiếng.
Tiểu cô nương nhà hắn đối với chuyện của người khác xưa nay nhạy bén, tiểu tử này đừng nói liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái, cho dù là tâm tư vừa chuyển một cái, phỏng chừng cũng sẽ bị tiểu cô nương bắt được ngay.
Tiếp theo Sở Chước bọn họ lại đi địa phương Bích Tầm Châu tiềm tu nhìn hắn, thấy hắn ngồi ngay ngắn ở trong gió tuyết, hai người đều không quấy nhiễu, lập tức rời khỏi. ChieuNinh@dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Màn đêm buông xuống, một đám người trở lại nhà gỗ trong sơn cốc.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng trí bừng bừng đặt Linh Lung Tử hôm nay hái lấy được vào trong một cái hộp ngọc, đựng trong một cái hộp ngọc khác, cũng cho một người một nắm để cho bọn họ làm đồ ăn vặt.
"Ăn nhiều Linh Lung Tử có thể sinh ra tai mắt mũi miệng tâm linh lung, đặc biệt đối với người vụng về, mọi người cũng nhiều ăn một chút, dù sao cũng không có chỗ xấu."
Nghe được lời Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói, mọi người như cười như không nói: "Chúng ta cảm thấy người cần ăn nhất chính là huynh."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị bọn họ làm buồn bực hỏng rồi, muốn thu hồi Linh Lung Tử, bị nhóm người này vội vàng ngươi một nắm ta một nắm đoạt đi nửa hộp, thừa lại nửa hộp cho hắn luyện đan.
Tiếp theo, Sở Chước còn nói chuyện hôm nay nghe được ở trong Tuyết Thần cung.
Những người mang tin tức đến Tuyết Thần cung tuy rằng là về hậu duệ Thần tộc, nhưng bọn hắn cũng không thể xác định có phải hậu duệ Thần tộc thật sự hay không, bởi vì bọn họ cũng hoài nghi những hậu duệ Thần tộc đó cũng giống như Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch ở Thanh Lâm Vực hay không, đoạt xá cướp thân thể người ngoài để làm việc.
Hậu duệ Thần tộc ti bỉ đoạt xá thân thể Bách tộc để giết hại Bách tộc, nhưng nhân số người Bách tộc thật sự không nhiều lắm, bọn họ có thể đoạt xá cũng có hạn, chỉ sợ mục tiêu sẽ chuyển tới trên người một ít nhân tộc tư chất ưu tú.
Không lâu trước đó, có người tu luyện Phạm Tiên Vực đi lầm vào một chỗ Thiểm Kim Lâm, ở trong rừng Thiểm Lâm tìm kiếm được một đám thần mộc thời kì thượng cổ, việc này tuy rằng bí ẩn, nhưng đã bị các thế lực lớn ở bên trong Phạm Tiên Vực truyền ra. Thần mộc đến nay đã không còn nhiều lắm, mỗi khi xuất hiện một gốc cây, đều bị người tu luyện coi thành chí bảo, mà lần này xuất hiện là một đám, làm sao không để người khác động tâm?
Vì việc này, tất cả những người Phạm Tiên Vực biết được đã hành động lên, dự tính tiến vào Thiểm Kim Lâm tra xét.
Hậu nhân Bách tộc cùng người Tuyết Thần cung hành tẩu bên ngoài cũng nhận được tin tức, nhưng mà bọn họ càng để ý là lúc trước người phát hiện Thiểm Kim Lâm, cùng với người truyền tin tức này ra, hơn nữa bọn họ sâu sắc phát hiện có thủ đoạn của Thần tộc ở trong đó.
Không thể không nói, hậu nhân Bách tộc trên Tuyết vụ Đảo giao tiếp nhiều cùng những hậu duệ Thần tộc đó, ít nhiều cũng hiểu biết một chút phong cách hành sự của bọn chúng, rất dễ dàng đã phân tích ra một ít việc bọn chúng làm. Giống việc Thiểm Kim Lâm lần này, khi bọn họ tra xét, liền phát hiện có thủ đoạn của hậu duệ Thần tộc, chỉ là vì không đủ chứng cớ, cũng không cách nào xác nhận càng cẩn thận.
Sở Thanh Sương quyết định tự mình đi một chuyến, vì xác nhận có phải hậu duệ Thần tộc cũng trà trộn vào trong việc này, là nhằm vào Bách tộc hay là vì thần mộc này, hoặc là còn có mục đích nào khác hay không.
So sánh ra, hậu nhân Bách tộc đối với thần mộc cũng không phải để ý như vậy.
"Thật là thần mộc à?" Một đám người hai mắt sáng lấp lánh nhìn Sở Chước.
"Tin tức là như vậy, ta cũng không biết." Sở Chước nói.
Hỏa Lân vỗ đùi: "Vậy còn chờ cái gì, chúng ta cũng đi đi! Mặc kệ là âm mưu của Thần tộc, hay là thực sự vì thần mộc, chúng ta cũng đi vô góp mặt tham gia náo nhiệt, có thể làm một gốc thần mộc trở về cũng tốt."
Huyền Ảnh cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều phụ họa, ngay cả bé rùa cũng ấn móng vuốt, tỏ vẻ có thể đi.
Sở Chước như cười như không nhìn nhóm người này: "Mọ người sẽ không sợ thật sự là một cái âm mưu, đến lúc đó hốt hết cả ổ à?"
"Sợ cái gì? Chúng ta cũng không phải dễ chọc." Mặc Sĩ Thiên Kỳ hừ một tiếng, vuốt mộc vòng tay trên cổ tay, trong khoảng thời gian Tiểu Vân này được mộc linh chi tâm uẩn dưỡng đến bóng nhoáng oánh nhuận, vừa vặn có thể đi hóng mát.
Phong Chiếu cũng ấn móng vuốt, đại gia hắn thích nhất là gây sự rồi.