Tuy nói là tâm sự cùng Đan Hạc Lương, nhưng mà cuối cùng lại là một đám người tề tụ cùng nhau, mắt sáng như đuốc nhìn Sở Chước.
Bọn họ tham dự kế hoạch bắt giữ thánh nữ lần này, tự nhiên đều muốn biết một chút từ đầu đến cuối của sự việc, tuy rằng việc này đề cập đến Bách tộc, nhưng mà Sở Chước cũng không có ý tứ giấu diếm bọn họ.
Trong lòng Đan Hạc Lương có chút khẩn trương, hắn đã đã nhận ra cái gì, lại không muốn đi nghĩ sâu, liền hỏi Sở Chước: "Sở cô nương, bọn họ hiện tại như thế nào?"
Sở Chước trầm ngâm xuống, cẩn thận nói cho bọn họ việc hai người bị đoạt xá.
Ở đây mọi người đều kinh ngạc không thôi, hiển nhiên không nghĩ tới cung chủ cùng thánh nữ Bát Thần Cung thế nhưng là đoạt xá, hơn nữa người bị đoạt xá còn là thân thể hậu đại Bách tộc thượng cổ.
Chỉ có Đan Hạc Lương từ giật mình đến giật mình, cuối cùng ảm đạm không thôi.
"Trách không được..." Hắn lẩm bẩm: "Trách không được phụ thân sẽ khinh địch bị bọn họ gây thương tích như vậy, thì ra phụ thân cũng không nhìn lầm người, chỉ là ông ấy không nghĩ tới, người ông ấy luôn tín nhiệm, đã bị đoạt xá..."
Nói xong lời cuối cùng, hai mắt hắn đỏ đậm, hai hàng nước mắt nhẫn nhịn không được nữa mà rơi xuống.
Năm đó phụ thân sẽ thu dưỡng Chuyên Tôn Văn Địch, là vì nàng là hậu đại Bách tộc, cho nên nguyện ý tận hết khả năng của mình có, làm cho nàng trở thành thánh nữ Bát Thần Cung, gia tăng một ít vốn liếng sinh tồn cho nàng. Lại không nghĩ tới, không biết ở khi nào, Chuyên Tôn Văn Địch chân chính đã bị đoạt xá, sau đó phụ thân ngã xuống, tính tình Chuyên Tôn Văn Địch thay đổi lớn, quả thật là vì không cần lại che giấu chính mình ở trước mặt phụ thân.
Có thể khẳng định, khi đó Chuyên Tôn Văn Địch đã bị đoạt xá.
Đồng dạng Khúc Sơn Hà cùng Tô Nghiễn Tinh làm người tu luyện Thanh Lâm Vực đều có chút đồng tình nhìn hắn, ai sẽ nghĩ đến địa vị cao thượng trong Bát Thần Cung ở trên Thanh Lâm Vực, còn có chuyện đáng sợ như vậy, hậu duệ Thần tộc thượng cổ này thật đúng là lợi hại.
Chỉ có thể thương Đan cung chủ tiền nhiệm, không biết tạo cái nghiệt gì, mới đưa tới đám sát tinh đòi mạng này, mình thì bị chết không minh bạch, ngay cả con trai độc nhất duy nhất, cũng thiếu chút bị đuổi tận giết tuyệt.
Sau một lúc lâu, Đan Hạc Lương rốt cục khống chế được cảm xúc, mắt đỏ hồng hỏi bọn hắn: "Sở cô nương, các người dự tính xử trí bọn họ như thế nào?"
"Đương nhiên là vật quy nguyên chủ." Sở Chước nói không chút do dự.
Lời này tuy là nói có chút kỳ quái, nhưng suy xét lại thì hiểu rõ, thân thể bị đoạt xá, tự nhiên trả lại chủ nhân trước đó.
Đan Hạc Lương vừa mừng vừa sợ: "Cô, ý của cô là, bọn họ còn sống?"
"Đúng vậy, không phải mới vừa nói sao?" Sở Chước buồn bực nhìn hắn, Đan Hạc Lương thoạt nhìn không ngốc như Tô Nghiễn Tinh mà, sao hiện tại mới phản ứng kịp vậy.
Đan Hạc Lương có chút ngượng ngùng, vừa rồi hắn bởi vì đột nhiên nghe được tin tức bọn họ bị đoạt xá, trong lúc nhất thời liên tưởng đến phụ thân, không nghe cẩn thận.
Nhưng mà, cái này quả thật là một tin tức tốt.
Biết hiện tại cung chủ cùng thánh nữ đều là bị đoạt xá, thì cũng hiểu rõ năm đó phụ thân nhận thức dưỡng nữ là chính Chuyên Tôn Văn Địch thật, cũng là tỷ tỷ từng quan tâm hắn khi hắn tuổi còn nhỏ. Tuy rằng bọn họ không phải thân nhân huyết mạch chân chính, nhưng từ sau khi theo phụ thân về, quan hệ giữa hắn cùng Chuyên Tôn Văn Địch quả thật thân cận hơn những người khác.
Nếu Chuyên Tôn Văn Địch chân chính không chết, vậy tự nhiên không thể tốt hơn.
Nghĩ xong, Đan Hạc Lương lại hỏi: "Vậy khi nào thì có thể làm cho bọn họ trở lại trong thân thể?"
Sở Chước nhìn về phía Phong Chiếu, nói: "Khả năng phải qua đoạn thời gian."
Những người khác cũng nhìn Phong Chiếu, đặc biệt Đan Hạc Lương cùng Tô Nghiễn Tinh, hai người trước kia chưa từng gặp qua hắn, lần đầu tiên gặp mặt đã bị thủ đoạn lôi đình của hắn kinh sợ, ngay cả phản kháng cũng không kháng được một chút, đã bị một tay áo của hắn cuốn vào thông đạo không gian, đưa đến Bạch Ly Sơn, sau đó rốt cuộc biết thân phận của hắn, hiện tại vẫn còn ngơ ngác.
Bạch Ly vực đứng đầu hiển hách xấu danh, đất hoang mười tám vực ai không biết ai không hiểu, chân chính trực diện hắn khi, áp lực không nhỏ.
Đan Hạc Lương tưởng Phong Chiếu có kế hoạch gì, loại người tu luyện cao cấp này tự nhiên không cho phép những người khác nghi ngờ, hắn thức thời không có hỏi, ngược lại giúp cho Sở Chước đỡ phải giải thích.
Nói xong việc này, Phong Chiếu liền kêu mọi người giải tán.
Sở Chước gọi Sở Thanh Giáng lại, nói: "Nhị ca, có rảnh không? Chúng ta trò chuyện."
Sở Thanh Giáng cười nói: "Tất nhiên là có, có việc gì cứ nói."
Những người khác thức thời rời khỏi, duy nhất không thức thời ... Sở Thanh Giáng nhìn về phía Phong Chiếu, có chút chần chờ.
Phong Chiếu coi thường liếc nhìn hắn một cái, đứng dậy rời khỏi.
Chỉ là trong chốc lát sau, một con tiểu yêu thú lông xù củng cái cửa mở ra, nhảy vài cái thì đến trong lòng Sở Chước, chậm chậm rãi rãi oa ở trong lòng nàng, một đôi mắt xinh đẹp xem xét Sở Thanh Giáng.
Sở Thanh Giáng thật đúng là không nhận ra con tiểu yêu thú này là Phong Chiếu, hắn nhận thức đối với Phong Chiếu cũng không khác gì bọn Đan Hạc Lương, đều là nghe qua mấy truyền thuyết hung tàn, đối với người thật cũng không biết, cũng không biết hắn căn bản còn có thao tác rối loạn như vậy, biến thành con tiểu yêu thú lừa gạt người đời.
Thấy Sở Chước ôn nhu ôm tiểu yêu thú đến trong lòng, vuốt vuốt lông vê nắn trảo trảo của nó, Sở Thanh Giáng tưởng hắn là yêu thú Bạch Ly Sơn, tự nhiên sẽ không đặc biệt chú ý. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Hắn đánh giá Sở Chước, giọng điệu mang theo vài phần cẩn thận, nói: "Muội muội muốn nói cái gì với ta?"
Sở Chước liếc nhìn hắn một cái, hỏi: "Nhị ca ngày đó vì sao phải ra tay với thánh nữ?"
Sở Thanh Giáng như là biết nàng sẽ hỏi, cũng không giấu diếm, nói: "Bởi vì bọn họ săn bắn Bách tộc, lần này ta kế hoạch là bắt giữ thánh nữ, thuận tiện muốn biết rõ ràng thế lực phía sau thánh nữ, thật ra cũng không nghĩ tới sẽ hội ngộ đến bọn muội." Nói tới đây, hắn vô hạn cảm khái, làm sao biết được chẳng qua là một việc cực vì tầm thường, thế nhưng gặp được muội muội chưa từng gặp mặt.
Nghĩ đến cái gì, hắn nhịn không được hỏi: "A Chước, năm đó... chúng ta không phải cố ý bỏ một mình muội ở lại đại lục Tấn Thiên. Phụ thân đưa muội đến Sở gia Lăng Nam không lâu sau, thì tiến vào Hồng Hoang chi cảnh, đến nay chưa về. Mà ta cùng đại tỷ, vẫn luôn tra chuyện của Bách tộc cùng Thần tộc, sợ mang đến nguy hiểm cho muội, cho nên..."
Mấy năm nay, bọn họ vẫn luôn không quay về đại lục Tấn Thiên, không phải không muốn trở về, mà là không dám trở về.
Khi bọn họ đang tra chuyện Bách tộc cùng Thần tộc, thì đồng dạng đối phương cũng đang tra bọn họ, thậm chí nhìn chăm chú vào bọn họ, một khắc không dám thả lỏng, nếu như trở về, chỉ sợ sẽ bại lộ Sở gia Lăng Nam, sẽ mang đến nguy hiểm cho hậu nhân duy nhất ngũ phòng ở lại Sở gia.
Tuy rằng không biết mấy năm nay Sở Chước sống một mình thì như thế nào, nhưng mà ít nhiều có thể đoán ra được nàng là một đứa bé lại ở trong đại gia tộc, không có trưởng bối thân cận chăm sóc, hơn nữa năm đó Tằng gia gia cùng phụ thân bọn họ từng lấy làm ra một ít chuyện trêu chọc, khó tránh khỏi sẽ làm người ta theo bản năng muốn xem nhẹ ngũ phòng tồn tại, cuộc sống của một tiểu cô nương có thể nghĩ.
Trong lòng Sở Thanh Giáng cảm thấy có chút thua thiệt muội muội duy nhất.
Nhưng mà khi nhìn đến thần sắc bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt của Sở Chước, liền biết nàng đã không cần.
Sở Chước gật gật đầu, không nói cái gì, trong lòng lại nghĩ, chẳng trách sau khi đi đến Đại Hoang giới, đi qua vài cái vực, thế nhưng chưa từng nghe nói chuyện tích của người Sở gia, thì ra là đi Hồng Hoang chi cảnh gây sức ép.
"Nhị ca, chúng ta là Bách tộc sao?" Sở Chước đột nhiên hỏi.
Sở Thanh Giáng đột nhiên trầm mặc, nói: "Muội cảm thấy thế nào?"
Sở Chước theo dõi hắn, nàng biết Sở Thanh Giáng nhất định đã hỏi qua những người khác về chuyện của nàng trong những năm gần đây gặp được, cũng biết nàng tiếp xúc với một ít hậu nhân Bách tộc, còn có lần này nàng ra tay với thánh nữ, bên ngoài cũng là bởi vì Bách tộc.
Nhưng không có người nào biết, nàng kỳ thực chẳng qua là muốn làm cho rõ đời trước vì sao thánh nữ sẽ giết nàng.
Nguyên nhân duy nhất, nàng chỉ có thể nghĩ đến, nàng có lẽ là hậu nhân Bách tộc, cho dù không phải, cũng là có có liên quan Bách tộc.
Đặc biệt là Sở Thanh Giáng xuất hiện, càng làm cho nàng chắc chắc điểm ấy.
"A Chước, chúng ta... quả thật là hậu nhân Bách tộc." Sở Thanh Giáng nhẹ giọng nói: "Ông cố, phụ thân, đại tỷ và ta, đều là hậu nhân Bách tộc, cho nên chúng ta cùng hậu duệ Thần tộc thượng cổ có thù không đợi trời chung."
Sở Chước sâu sắc phát hiện ý tứ trong lời nói của hắn: "Ta đây thì sao?" Người ngũ phòng đều là Bách tộc, vậy nàng thì sao?
Sở Thanh Giáng nói: "Ta không biết."
"Cái gì?" Sở Chước sửng sốt.
Sở Thanh Giáng có chút bất an nhìn nàng: "Bởi vì muội... muội là đứa nhỏ duy nhất của phụ thân, mà ta cùng đại tỷ, kỳ thực là được phụ thân thu dưỡng."
Sở Chước: "... ..."
Sở Chước bị hắn khiến cho có chút mê mang.
Dù là nàng có nhạy bén đi nữa, cũng muốn bị mâu thuẫn trong lời nói của hắn làm cho hồ đồ, nàng một bên sửa sang lại tin tức vừa biết được, vừa nói: "Trước không nói mọi người, nếu đã ta là đứa nhỏ duy nhất của phụ thân, phụ thân lại là hậu nhân Bách tộc, vậy ta cũng là Bách tộc chứ?"
"... Nhưng muội là phụ thân đột nhiên ôm về nhà, ông ấy nói muội là tự bản thân ông ấy sinh ra." Sở Thanh Giáng mặt đơ như gỗ nói.
Sở Chước: "... ..."
Sở Chước mạnh mẽ đứng lên, tiểu yêu thú ghé vào trong lòng nàng thiếu chút nữa thì lăn lông lốc ngã xuống đất, may mắn hai cái móng vuốt kịp lúc ôm lấy y phục của nàng, nhảy vài cái thì đến trên vai nàng, bộ dạng nhanh nhẹn đó, làm cho Sở Thanh Giáng không khỏi nhìn thêm vài lần.
Sở Chước hít một hơi thật sâu, đột nhiên cười ha ha: "Phụ thân nói ta là đứa nhỏ duy nhất của ông ấy, sau đó còn nói ta là ông ấy tự mình sinh ra, mà ta kỳ thực là đứa không nương, là ý tứ này đi?"
Sở Thanh Giáng có chút xấu hổ cúi đầu, quả thật là ý tứ này.
Cũng không phải hắn lừa dối Sở Chước, mà là dưỡng phụ Sở Nguyên Thương trước khi đi Hồng Hoang chi cảnh, tìm đến hai tỷ đệ bọn họ, nói cho bọn họ, ông ấy đưa một nữ nhi về đại lục Tấn Thiên, nữ nhi tên là Sở Chước, là tên hay do ông cố Sở Khai Hà đặt cho, cũng là bò ra từ trong bụng ông ấy, kêu bọn họ về sau nếu như gặp được muội muội, phải bảo hộ nàng.
Năm đó Sở Thanh Giáng là đứa nhỏ đơn thuần thành thật bao nhiêu chứ, bị trưởng bối già mà không kính cứ khét đầy mặt như vậy, cả người đều hỗn độn trong gió. Vẫn là đại tỷ Sở Thanh Sương đã quá quen giao tiếp cùng dưỡng phụ không đáng tin, trôi chảy hỏi một câu, muội muội cũng là hậu nhân Bách tộc sao? ChieuNinh@dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Dưỡng phụ không trách nhiệm đáp lại một câu: "Ai biết đâu, xem tạo hóa của chính nàng, nếu có thể thức tỉnh thì chính là Bách tộc, không thể thì là người phàm."
Sở Chước nghe Sở Thanh Giáng tự thuật, đồng dạng bị phụ thân chưa từng gặp mặt mơ hồ đầy cả mặt.
Nàng cảm thấy tất cả nhân tri nhận thức trong dĩ vãng của mình đều bị phá hủy vào giờ khắc này, có lẽ từ nhỏ đến lớn nàng biết về chuyện của ngũ phòng Sở gia, cũng là bị người khác đặc biệt sửa chữa qua, cái gì mà mẹ nàng khó sinh mà chết, đều là gạt người rồi, nàng không chỉ có là đứa số khổ, thậm chí có khả năng không phải nữ nhân sinh ra.
Nhưng mà Bách tộc có thiên phú kỳ kỳ là lạ, có thiên phú nam nhân sinh đứa nhỏ cũng không có gì, giống như Nguyệt Nữ tộc không phải là tự công tự thụ, nam nữ đều có thể dựng dục hậu đại của mình sao?
Sau một lúc lâu, nàng trấn định lại, nói: "Cho nên, phụ thân lưu lại những lời này, liền rời khỏi?"
"Đúng vậy." Sở Thanh Giáng cẩn thận nhìn nàng, sợ nàng bị phụ thân không đáng tin dọa đến.
Sở Chước không bị dọa, chỉ là trong lòng tích càng nhiều nghi hoặc, cân nhắc lời phụ thân không nghiêm nói, cái gì kêu là nếu có thể thức tỉnh thì nàng chính là Bách tộc, không thể thì là người phàm? Trong đó rốt cuộc có cái gì sâu xa?
Đối với nàng nghi hoặc, Sở Thanh Giáng lực bất tòng tâm: "Mấy năm nay, ta cùng đại tỷ cũng không phải không có suy đoán, chỉ là cũng đều khó hiểu. Nhưng mà chúng ta có thể xác định là, cho dù A Chước muội không phải Bách tộc, cũng có liên hệ gì đó cùng Bách tộc."
Sở Chước ừ một tiếng, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Nhị ca, những hậu duệ Thần tộc đó, có phải có thủ đoạn gì có thể cảm giác được huyết mạch hậu nhân Bách tộc hay không?"
"Đúng vậy, thánh nữ chính là một người trong đó." Sở Thanh Giáng mắt sắc hơi trầm xuống: "Chúng ta sở dĩ muốn tóm nàng ta, cũng là bởi vì thánh nữ có thể bằng một loại bí thuật, phát hiện huyết mạch hậu nhân Bách tộc, vì thế nàng ta giết hại rất nhiều hậu nhân Bách tộc." Nói tới đây, hắn nghiến răng nghiến lợi, hận ý đối với thánh nữ, không phải nàng ta tử vong là có thể tiêu trừ.
Sở Chước sớm có suy đoán trong lòng, cũng không kỳ quái, tiếp tục nói: "Thánh nữ có sát ý với ta."
"Cái gì?" Sở Thanh Giáng nhìn về phía nàng.
Phong Chiếu cũng quay đầu nhìn nàng, sau đó vươn ra hai cái vuốt ôm lông móng lấy nàng đầu, tư thế này nhìn có chút khôi hài, lại rất ấm áp.
Sở Chước ôm hắn đến trong lòng, bình tĩnh nói: "Thánh nữ hẳn là phát hiện trên người ta có cái gì đó, ở cái nhìn đầu tiên khi thấy ta liền sinh ra sát ý." Mà đời trước, nàng quả thật bị thánh nữ phái người tới ám sát rồi.