Trong giếng cạn cũng không có phản ứng.
Hơn nữa tà khí dưới giếng cạn cũng không ít, bởi vì thông xuống dưới đất, từng đợt tà khí bắt đầu khởi động nổi lên, không giống như là địa phương có thể giấu người.
Tô Nghiễn Tinh có chút nghi hoặc nhìn Sở Chước, lúc này đã hiểu rõ Sở Chước chạy đến nơi này, là vì tìm người, mặc dù có chút nghi hoặc bằng hữu của nàng vì sao vẫn không đi cùng thánh nữ, mà nàng vì sao lại biết bọn họ ở trong này, nhưng Tô Nghiễn Tinh sáng suốt không có hỏi nhiều.
Sở Chước trầm ngâm xuống, lại nói xuống giếng cạn: "Khúc tiền bối, Huyền Ảnh, ta đi xuống."
Tô Nghiễn Tinh nghe xong, khẩn trương nói: "Sở cô nương, vẫn nên thận trọng một chút, vạn nhất lại là âm mưu của tà tu..." Phải biết rằng bọn họ tiến vào không lâu, thiếu chút nữa thì xong rồi.
Sở Chước liếc hắn một cái, nghĩ nghĩ, nói với hắn: "Ngươi canh chừng ở đây, ta đi xuống nhìn một cái, nếu có chuyện gì, ngươi cứ việc bảo trọng chính mình, không cần để ý ta."
Tô Nghiễn Tinh thấy nàng cố chấp muốn đi, chỉ có thể thở dài.
Còn lời Sở Chước nói, hắn tự nhiên sẽ không đáp ứng, Sở Chước cứu hắn một mạng, hắn không phải là thứ vong ân phụ nghĩa, là tự mình lựa chọn theo vào, nếu như mình bất hạnh ngã xuống ở trong này, coi như là mình đã sớm chết ở ngày diệt môn ấy thôi, chẳng trách người ngoài.
Cũng là bởi vì phần cảm ơn cùng thuần thiện này, vừa rồi mới làm cho Sở Chước không thể thấy chết mà không cứu được.
Sở Chước giao cho Tô Nghiễn Tinh mấy tấm phù: "Đây là phù trừ tà Thiên Phù Cung vẽ, đối phó tà tu cùng giải trừ tà khí đều có chút tác dụng, ngươi dùng đi."
Dứt lời, nàng nhấc làn váy lên, nhảy xuống giếng cạn.
Tà khí trong giếng cạn mặc dù dày nặng, nhưng mà có gia đà phật châu ở, nơi đi qua, tà khí chung quanh nhất thời thanh lọc. Nay không có người ngoài, Sở Chước cũng không che giấu gia đà phật châu nữa, phát ra thêm lượng lớn linh lực, cùng nhau thanh trừ tà khí trong giếng cạn.
Giếng cạn sâu hơn ngoài dự đoán.
Một hồi lâu hai chân Sở Chước mới chạm đất, đáy giếng vừa tối lại âm lãnh, khả năng đã xâm nhập dưới lòng đất, tà khí bắt đầu khởi động còn lợi hại hơn địa phương khác. Sở Chước đảo tầm mắt qua, phát hiện không gian phía dưới giếng cạn thế nhưng hết sức rộng rãi, cũng không giống từ phía trên nhìn xuống, Khúc Sơn Hà cùng Huyền Ảnh nếu là tránh ở nơi đây, cũng là tìm đúng địa phương.
Nghĩ xong, Sở Chước nhét mấy viên Hồi Linh đan vào miệng, đều đưa một nửa linh lực trong cơ thể vào gia đà phật châu, chỉ thấy phật quang vốn nhu hòa giống như linh quang bình thường chuyển biến thành màu vàng sáng lạn, nơi phật quang màu vàng đi qua, tà khí đều biến mất, lộ ra bộ dạng đáy giếng, đồng thời cũng làm cho nàng có thể thấy rõ ràng đáy giếng còn có một cái thông đạo.
Sở Chước đi qua, đi ước chừng hơn mười trượng, đi đến trước một cửa đá.
Huyền Ảnh bọn họ ngay tại sau cửa đá.
Sở Chước nghĩ đến đây, khi lấy Toái Tinh kiếm ra, muốn bổ cửa đá, đột nhiên cửa đá mở, bóng dáng Khúc Sơn Hà xuất hiện ở sau cửa đá.
Khúc Sơn Hà cảnh giác nhìn nàng.
Sở Chước lộ ra tươi cười: "Khúc tiền bối, Huyền Ảnh thế nào rồi?"
Khúc Sơn Hà nheo mắt lại: "Ngươi thật sự là Sở cô nương?"
Cũng không oán hắn cẩn thận như thế, thật sự là tà tu quỷ kế đa đoan, hơn nữa trong Độ Âm trấn không ít ảo trận, không cẩn thận một cái, sẽ bị lừa gạt.
Sở Chước nghĩ nghĩ, đều thả Bích Tầm Châu cùng Hỏa Lân, Mặc Sĩ Thiên Kỳ trong vạn pháp đỉnh ra.
Nhìn đến mấy người này, Khúc Sơn Hà buông lỏng thần sắc, không nói hai lời, vội vàng kéo Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi vào: "Nhanh chút, Huyền Ảnh bị thương, huynh đi nhìn xem cho hắn."
Những người khác vừa nghe, cũng không muốn thăm dò cái khác, chạy nhanh đi vào.
Sau cửa đá là một gian mật thất, mật thất cũng không lớn, hơn nữa rất đơn sơ, có thể nhìn ra được, đây là một gian mật thất dùng để luyện đan, địa phương dựa vào tường có sắp xếp mấy cái giá, trên mặt bày ra bình đan. Trên vách tường có mấy cốc đèn áp, bày mấy khối tảng đá có thể phát sáng, sử dụng dùng làm chiếu sáng.
Trong ánh sáng mông lung, Sở Chước nhìn thấy phù trừ tà dán ở chung quanh, liền hiểu rõ vì sao trong mật thất này tà khí rất thưa thớt, không đủ để tổn hại tới người. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Lúc này một yêu thú bộ dạng hải báo cả người là máu gục ở trên giường đá mật thất, thoạt nhìn rất thảm hại.
Nhìn đến bộ dạng Huyền Ảnh, mọi người hít ngược một hơi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ chạy vội đi qua, trên tay phủ linh lực, bắt đầu kiểm tra cho hắn.
Sở Chước sắc mặt khó coi hỏi Khúc Sơn Hà: "Khúc tiền bối, sao lại thế này? Vì sao Huyền Ảnh bị thương nặng như vậy? Hai người lại làm sao có thể tới đây?"
Trên mặt Khúc Sơn Hà lộ ra vẻ mỏi mệt, Huyền Ảnh bị thương mấy ngày nay, hắn muốn che chở y, lại phải phòng bị tà tu cùng thị vệ thánh nữ truy giết bọn họ sẽ ra tay với bọn họ bất cứ lúc nào, áp lực rất lớn, nhìn đến Sở Chước bọn họ ở trong này, tuy rằng những người này tu vi thấp, nhưng vẫn làm cho hắn không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra.
"Huyền Ảnh bị thương, là thị vệ thánh nữ gây nên." Khúc Sơn Hà nói: "Còn thị vệ đó, cô cũng là quen biết, đúng là người tu luyện Thánh Đế cảnh hậu kỳ mà thánh nữ đặt ở bên người Xướng Địch bảo hộ."
Sở Chước nghe mà cả kinh: "Hắn nhận ra hai người?"
Lúc ở cốc đá ngầm sương mù, nhóm người bọn họ đã bị gọi tên ở trong lòng thị vệ Xướng Địch, sau đó Sở Chước bắt Xướng Địch đi ngay trước mặt hắn ở Huyết Linh thành, cũng bị bọn họ nhìn đến chân dung.
Cho nên bọn họ vẫn luôn phòng tránh ngay mặt tiếp xúc cùng người của thánh nữ, để tránh bị nhận ra được. Lần này Huyền Ảnh cùng Khúc Sơn Hà đi theo thánh nữ bọn họ cùng nhau tiến vào Độ Âm trấn, cũng đặc biệt dùng dịch dung đan dịch dung nên người biết được cũng ít đi, thánh nữ rớt thảm cảnh giới, cho dù có thể phát hiện bọn họ dịch dung, cũng không cách nào nhìn thấu chân diện mục của bọn họ mới đúng.
Khúc Sơn Hà lại thở dài: "Lúc ấy chúng ta gặp được Minh Âm lão tổ, tình huống rất nguy hiểm, khi Huyền Ảnh khôi phục bản thể, thì bị nhận ra được."
Nghe đến đó, Sở Chước cũng trầm mặc lại.
Cho nên, khi hình người thì bọn họ không có bị nhận ra, ngược lại chỉ khi dùng bản thể để chiến đấu, bị thị vệ thánh nữ nhận ra được. Ngày đó ở cốc đá ngầm sương mù, Huyền Ảnh biến thành bản thể đập quạ tê cốt, đập một cái chuẩn một cái, sức chiến đấu phi phàm, quả thật dễ dàng khiến người chú ý.
Nhận ra Huyền Ảnh, thánh nữ tự nhiên cũng liên hệ được quan hệ giữa bọn họ.
Tuy rằng Khúc Sơn Hà vu oan cái chết cảu Xướng Địch cho tà tu, có chứng có cứ, nhưng mà thánh nữ cũng không phải kẻ ngốc, từ trong miệng thị vệ biết được người bắt đi Xướng Địch cũng đã gặp qua từ trong cốc đá ngầm sương mù, đã sớm coi bọn họ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, lúc này nhận ra Huyền Ảnh, giữ nguyên tắc tuyệt đối không thả lầm, nên trực tiếp ra tay làm thịt.
Tuy rằng lúc ấy tình huống nguy hiểm, nhưng mà dành ra một thị vệ ra tay với bọn họ thì vẫn phải có.
"Minh Âm lão tổ đâu?" Sở Chước lại hỏi.
"Bị thánh nữ giết. Nhưng mà Minh Âm lão tổ trước khi chết, liều chết bổ nhào về phía trước, thế nhưng liều mạng khả năng hồn phi phách tán, đem một thân tu vi cùng tinh huyết hóa thành chất nuôi dưỡng cho Âm Thi Vương thành trưởng, thúc đẩy Âm Thi Vương luyện hóa thân bất tử trước thời hạn."
Nghe được Khúc Sơn Hà nói, Sở Chước vẻ sợ hãi cả kinh, rốt cục hiểu rõ chuyện của nhóm người này phát sinh sau khi tiến vào Độ Âm trấn, cùng với vì sao Âm Thi Vương sẽ luyện hóa thân bất tử trước thời hạn.
Nghĩ đến đám người thánh nữ tiến vào Độ Âm trấn, sau đó tà tu trong Độ Âm trấn cũng khẩn trương lên, đặc biệt Minh Âm lão tổ tọa trấn ở đây, một lòng muốn phải đợi Âm Thi Vương luyện hóa thân bất tử, tương lai dễ huyết tẩy Thanh Lâm Vực, để tất cả người tu luyện Thanh Lâm Vực làm chất nuôi dưỡng hồi sinh Tà đế.
Minh Âm lão tổ biết bản lĩnh của thánh nữ Bát Thần Cung, hơn nữa chuyện thánh nữ bị hao tổn nguyên thần vẫn chưa lộ ra, người biết đến không nhiều lắm, tự nhiên sợ thánh nữ tiến vào rồi, thì thật sự trước tiên giết chết Âm Thi Vương còn chưa luyện hóa thân bất tử, đành phải tự mình đi ra ngoài nghênh chiến.
Minh Âm lão tổ có được tu vi giai đoạn đầu của Hóa Thần cảnh, nếu thánh nữ còn ở thời kì hưng thịnh, tự nhiên không sợ hắn, đáng tiếc cố tình thánh nữ rớt thảm cảnh giới, chính diện đối đầu cũng không phải đối thủ của hắn. May mắn trong tay thánh nữ có linh trượng thanh liên, đúng là vật khắc chế tà tu, Minh Âm lão tổ muốn ra tay với thánh nữ, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Một trận chiến này, mặc kệ là thánh nữ hay là Minh Âm lão tổ đều đánh đến cực kì gian nan, phần đông người bị liên lụy, ốc còn không mang nổi mình ốc, Huyền Ảnh chính là bại lộ ra bản thể dưới tình huống lúc này.
Sau đó Minh Âm lão tổ vừa chết, liền để cho Âm Thi Vương luyện hóa thân bất tử sớm hơn.
Âm Thi Vương sở dĩ không thể phá phong ấn ra, cũng là bởi vì thánh nữ mắt thấy tình huống không đúng, tung đài sen dùng tinh huyết luyện chế, đài sen tụ tập khí tức thánh liên, mới có thể giằng co cùng Âm Thi Vương mà không rơi xuống hạ phong, tạm thời ngăn chặn Âm Thi Vương.
Chỉ là sau khi làm xong hết thảy, thánh nữ không thể lại rảnh tay đến làm chuyện khác, tạm thời chỉ có thể trấn thủ ở hướng Đông Nam của Độ Âm trấn, chủ trì đài sen áp chế Âm Thi Vương.
Khúc Sơn Hà cũng nhân cơ hội mang Huyền Ảnh bị thương đi, vì né tránh thị vệ thánh nữ đuổi bắt, Khúc Sơn Hà đành phải trốn ở đây.
Còn vì sao Khúc Sơn Hà biết được dưới đan tiệm có mật thất, cũng là bởi vì hắn và chủ nhân đan tiệm có chút giao tình, chủ nhân đan tiệm bị hại, giếng cạn dâng lên vô số tà khí, rất nguy hiểm. Nhưng mà Khúc Sơn Hà cũng không có biện pháp, đành phải mang theo Huyền Ảnh trốn trước ở đây rồi nói sau.
Hiểu rõ tiền căn hậu quả mọi chuyện, Sở Chước thở dài trong lòng.
Không nghĩ tới ngắn ngủn mấy ngày, trong Độ Âm trấn phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn đang vội vàng cứu Huyền Ảnh, Bích Tầm Châu ở bên trợ thủ hỗ trợ, Hỏa Lân nhìn xem bên này, lại nhìn xem bên kia, muốn hỗ trợ lại không thận trọng như Bích Tầm Châu, có chút vụng về hậu đậu, bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ ghét bỏ đuổi qua bên cạnh.
Sở Chước thấy nàng nhàn rỗi, liền tiện nói: "Tỷ đi lên phía trên mang Tô Nghiễn Tinh xuống đây." Nói xong, lật tay cho nàng mấy tấm phù trừ tà, chỉ cần bóp nát thì tạm thời có thể khu trừ tà khí chung quanh.
Hỏa Lân nghe lời đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, nàng đã mang Tô Nghiễn Tinh có chút mộng xuống dưới, đặc biệt nhìn đến trong mật thất còn có nhiều người như vậy, Tô Nghiễn Tinh càng mộng, không biết bọn họ toát ra từ nơi nào.
Khúc Sơn Hà nheo mắt lại, dùng một loại thần sắc âm hiểm đánh giá hắn, nhìn chăm chú thẳng đến Tô Nghiễn Tinh ứa ra hàn khí, mới dời mắt đi.
Lúc này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cứu trị cũng gần xong, lấy ra một viên linh đan mượt mà như ngọc nhét vào miệng Huyền Ảnh, lại lấy ra một nắm linh đan, không keo kiệt chút nào mà bóp nát, thoa lên miệng vết thương ở trên thân thể Huyền Ảnh. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
"Sở tỷ, Huyền Ảnh bị thương rất nặng, gân mạch của hắn bị đứt gãy bảy tám phần mười, miệng vết thương dính tà khí, tạm thời không thể duy trì hình người, cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian. May mắn là, không có nguy hiểm sinh mệnh." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói: "Nhưng mà nếu chúng ta đến muộn một chút, làm cho tà khí xâm nhập linh phủ của hắn thì có thể phiền toái."
Mọi người nghe xong, đều nhẹ nhàng thở ra.
Trong chốc lát sau, Huyền Ảnh rốt cục tỉnh lại, duy trì một bộ dạng hải báo thật thà chất phác, nhìn đến Sở Chước ở trong này, rất cao hứng, ngốc ngốc truyền âm nói:【Chủ nhân, sao tỷ đến đây?】
Sở Chước thở dài, vươn tay sờ sờ đầu hắn, ôn nhu nói: "Ta cảm giác được đệ có nguy hiểm, đành phải tiến đến xem sao, lần này đệ bị thương rất nặng, tốt nhất tiến vào trong túi linh thú tĩnh dưỡng."
Huyền Ảnh là đứa nghe lời, tự nhiên sẽ không phản đối nàng an bài, chỉ nói:【Chủ nhân, nếu có nguy hiểm, tỷ nhất định phải gọi đệ.】Hắn đã rõ ràng nguy hiểm của Độ Âm trấn, trong lòng không hy vọng bọn họ vào, chỉ là hiện tại nhóm người này đều đã đến nơi đây, nói nhiều nữa cũng vô dụng.
Sở Chước ứng một tiếng, thu hắn vào túi linh thú.
Mọi người tụ cùng một chỗ một lần nữa, tuy rằng là ở Độ Âm trấn nguy hiểm, cũng hơn vài phần an tâm.
Khi theo nói Độ Âm trấn bị tà trận cấp mười hai vây khốn, Bích Tầm Châu bọn họ đều có chút lo lắng.
"Tà trận cấp mười hai có phải rất lợi hại hay không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt đau khổ hỏi.
"Chỉ có người tu luyện Thần Hoàng cảnh mới có thể xé rách rời khỏi, ngươi nói lợi hại hay không?" Bích Tầm Châu lạnh nhạt nói.
"Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?"
Tất cả mọi người có chút trầm mặc.
"Không gian phù thì sao? Có thể sử dụng phù không gian rời khỏi không?" Sở Chước hỏi.
"Có thể thì có thể." Khúc Sơn Hà nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng mà, nếu chúng ta sử dụng phù không gian, sẽ khiến cho Âm Thi Vương chú ý, đến lúc đó nếu bị nó nhìn chăm chú thì cũng không hay ho."
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Khúc Sơn Hà không sử dụng phù không gian mang Huyền Ảnh rời khỏi. Tuy rằng lúc này thánh nữ dùng đài sen tạm thời ngăn chặn Âm Thi Vương, nhưng đồng thời thánh nữ cũng bị nó quản chế, Âm Thi Vương tuy rằng không thể phá phong ấn mà ra khỏi lòng đất, nhưng chỉ là cặp đồng tử máu hiện ra ở giữa không trung, khiến cho da đầu người ta run lên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.