Trở lại động phủ thuê, Huyền Ảnh còn chưa trở về.
Bé rùa từ bả vai Sở Chước nhảy đến trên mặt bàn, dùng mắt đậu đen nhìn Sở Chước, Sở Chước lấy ra một khay Thủy Ly quả từ trong túi càn khôn cho nó gặm nhấm, nàng thuận tiện ngồi ở bên cạnh, lật xem mục lục đan có được trong trân bảo các mấy ngày nay ở Huyết Linh thành.
Sở Chước có lòng muốn mua phần công pháp tu luyện tốt làm tham khảo.
Nàng ở trước khi Nhân Hoàng cảnh, đều là tự nghĩ ra công pháp, bởi vì Toái Tinh kiếm từ Tẩy Kiếm tông, đều không có công pháp kiếm quyết, chỉ cần tự mình tìm hiểu kiếm ý trên tường kiếm, có thể tự nghĩ ra kiếm pháp thuộc về của mình. Nhưng sau khi tu luyện đến Tinh Linh cảnh, thì nàng có thể cảm giác được thời gian tu luyện ngưng trệ, kiếm ý tìm hiểu được từ tường kiếm Tẩy Kiếm tông đã không thể thỏa mãn tu luyện nàng cần.
Nàng cần tìm kiếm một bộ công pháp thích hợp cho mình.
Đương nhiên, lúc trước khi ở trong bí cảnh hồ Cổ Đầm, nàng cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiến vào trong tranh Kính Trạch Quân lưu lại nhận được truyền thừa, trong đó cũng có được một đoạn ký ức của Kính Trạch Quân lưu lại chỉ điểm, làm cho kiếm pháp của nàng càng thêm tinh tiến, đáng tiếc lại không liên quan công pháp.
Phần lớn người tu luyện thời kì thượng cổ là kỳ tài ngút trời, bọn họ coi thường tìm công pháp người xưa, mà ngay lúc đó nhân tộc đi lên con đường tu luyện ngắn ngủi, đây là một đoạn đường nhân tộc trước quật khởi, nhân tộc cũng không có công pháp tu luyện gì, hết thảy đều cần nhân tộc tự mình tìm kiếm sáng tạo, từ trong đó cũng sáng tạo ra vô số công pháp tinh diệu vô song.
Nhân tộc thượng cổ đại năng có kiêu ngạo thuộc về mình, bọn họ lưu lại truyền thừa cho hậu nhân, cũng sẽ không dùng công pháp để hạn chế bọn họ, vẫn hy vọng là hậu nhân cũng giống như tiền bối, tự nghĩ ra công pháp, phát dương quang đại nhân tộc.
Nói thì đơn giản, làm được lại rất khó.
Không phải mỗi người tu đều có thể giống người tu luyện thượng cổ có được kỳ tài dung mạo ngút trời, đại đa số nhân tu bởi vì các loại nguyên nhân, tư chất rút lui, tư chất đã không bằng nhân tộc thượng cổ, cho dù có thiên tài, đi được xa, sớm đã phi thăng Chân Thần giới, vật lưu lại chỉ là ân huệ cho người một nhà, sẽ không truyền lưu đi ra ngoài.
Sở Chước tự nhận không phải thiên tài, những gì nàng có được, chẳng qua là kinh nghiệm ba kiếp làm người, đây là chiếu cố lớn nhất trời cao đối với nàng.
Đáng tiếc nàng đi qua nhiều địa phương như vậy, có thể tìm được công pháp cũng có hạn, càng không cần phải nói là công pháp tốt, đều bị các thế lực cất chứa, không dễ dàng lộ ra ngoài, tự nhiên cũng không phát hiện thích hợp cho mình.
Sở Chước cũng không gấp, hiện tại nàng mới Tinh Linh cảnh tầng sáu, chỉ cần nàng còn sống, còn có rất nhiều thời gian từ từ sẽ đến.
Khi nghĩ như vậy, nàng tiếp tục xem xét mục lục đan của trân bảo các.
Ở khi nàng lật xem gần xong, Huyền Ảnh rốt cục đã trở lại.
Sở Chước rót chén trà đã ngâm cho hắn, cười hỏi: "Hôm nay đi nơi đâu?"
Huyền Ảnh uống một hơi cạn sạch, lộ ra một hàm răng trắng với nàng, cười đến hết sức hàm hậu tinh thuần: "Phủ thành chủ."
Sở Chước: "... ..."
Sở Chước làm cho Huyền Ảnh tiếp tục tra xét nguyên nhân Kha Bằng Trình chết và việc Bát Thần Cung, không nghĩ tới hắn lớn mật chạy đến phủ thành chủ Huyết Linh thành, nhất thời có chút khẩn trương đánh giá hắn, hỏi: "Không gặp phải chuyện gì chứ?"
Huyền Ảnh nhu thuận lắc đầu: "Trong phủ thành chủ có vài đạo hơi thở rất nguy hiểm, đệ biết được, nên không đi qua gần, đều là tìm người tu vi kém hơn đệ, thật ra nghe được một ít tin tức của. Nghe nói thánh nữ Bát Thần Cung muốn phái người lại đây tiếp tục tra việc thiếu cung chủ biến mất, thánh nữ rất quan tâm việc này."
Nghe xong Sở Chước nhẹ nhàng thở ra, Huyền Ảnh bình thường nhìn ngoan ngoãn, Sở Chước còn lo lắng hắn bị học hư theo Hỏa Lân cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, một tên cũng không chừa muốn đi gây sự, xem ra hắn quả thật rất thông thấu, hiểu được cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Còn tin tức này, nàng đã biết được từ tán tu nơi đó, chẳng có gì lạ.
"Chủ nhân, khi đệ ở phủ thành chủ, ngẫu nhiên nghe được phủ thành chủ hai khách khanh thảo luận chuyện của Bát Thần Cung, bọn họ nói thánh nữ Bát Thần Cung có chút để ý đối với chuyện của thiếu cung chủ, nhưng lại giống như cũng không phải là bởi vì Bát Thần Cung, mà là dường như hy vọng thiếu cung chủ thật sự đã chết."
Sở Chước ngẩn ra, liên hệ với việc đời trước Đan Hạc Lương chết thảm ở Huyết Linh thành, sau một lúc lâu cũng chưa nói gì.
Kỳ thực vào lúc này của đời trước, nàng còn chưa đi đến Đại Hoang giới, dựa theo nàng phỏng đoán, Đan Hạc Lương che giấu tung tích, lấy một kẻ tán tu bên ngoài làm việc, trong một đoạn thời gian rất dài, đều nấn ná ở trong thành Huyết Linh, trở thành một gã tán tu tầm thường trong thành Huyết Linh, cùng nhau tiếp nhận chút nhiệm vụ với người tu luyện khác, thường xuyên rời khỏi Huyết Linh thành làm nhiệm vụ.
Thẳng đến khi nàng đi đến Đại Hoang giới, trạm thứ nhất đó là Huyết Linh thành, sau đó không lâu thì nghe nói Đan Hạc Lương chết thảm ở Đại Hoang giới.
Bát Thần Cung bị kinh động, trực tiếp phái tới thánh nữ tra việc này.
Thánh nữ giá lâm Huyết Linh thành, toàn thành oanh động, không biết bao nhiêu người đặc biệt đến cổng thành nghênh đón, vừa thấy phong tư thánh nữ, ngay cả lão tổ tiềm tu của Huyết Linh thành cũng vì thế mà xuất quan, toàn thành cảnh giới.
Vừa hay khi đó vẫn là không thấy con tiểu yêu thú A Chiếu, Sở Chước lo lắng có phải nó gặp chuyện không may hay không, thường xuyên tìm kiếm ở trong thành Huyết Linh, thậm chí vì thế tìm tới Nhân Sự Đường, muốn thông qua người của Nhân Sự Đường tìm được A Chiếu. Lúc ấy nàng liền nhìn thấy thánh nữ Bát Thần Cung ở trong Nhân Sự Đường, thánh nữ vừa muốn rời khỏi Nhân Sự Đường, chung quanh bị làm trống ra một con đường, Sở Chước bị thị vệ Bát Thần Cung xua đuổi qua một bên, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Thánh nữ Bát Thần Cung đi qua, giống như bởi vì nàng thiếu chút nữa xấu mặt mà chú ý tới nàng, dùng một loại ánh mắt giống như nhìn con kiến mà liếc nhìn nàng một cái, cũng không thèm chớp mắt rời khỏi.
Thánh nữ nấn ná ở Huyết Linh thành nửa tháng mới rời khỏi.
Lúc ấy nàng một lòng tìm kiếm A Chiếu, cũng không quan tâm chuyện của thánh nữ Bát Thần Cung, cũng không biết Bát Thần Cung như xử lý chuyện Đan Hạc Lương chết ra sao.
Thánh nữ rời khỏi, sau đó Huyết Linh thành giống như khôi phục trước kia, mọi người không hề không đề cập tới Đan Hạc Lương vị thiếu cung chủ đã chết của Bát Thần Cung.
Sau đó lại qua hơn tháng, Bạch Ly Cực Chủ cũng đi đến Huyết Linh thành...
Nghĩ đến đây, Sở Chước hơi mím môi.
Chỉ nhìn đời trước, thì Huyết Linh thành coi như là nơi đổ máu, đã chết một Đan Hạc Lương, đưa tới thánh nữ Bát Thần Cung. Tiếp theo lại bởi vì nàng, đưa tới Bạch Ly Vực Chủ hung danh hiển hách, còn sau đó sau khi nàng qua đời sẽ phát sinh chuyện gì, không cần nghĩ cũng biết, dựa theo tính cách của Phong Chiếu, hắn nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên Huyết Linh thành, thậm chí toàn bộ Thanh Lâm Vực.
Chẳng qua lúc ấy khi Bạch Ly Vực Chủ đi đến Huyết Linh thành, không có quá nhiều người biết được, chỉ có người của phủ thành chủ, nhưng mà thiên hạ không có tường nào kín gió, hơn nữa lúc ấy nàng không rõ thân phận của Phong Chiếu, bị hắn khiến cho vội vã rời khỏi Huyết Linh thành, chỉ sợ đã sớm lộ ra dấu vết, bị người có tâm nhìn chăm chú.
Sau đó nàng bị giết cũng chẳng trách người ngoài, thật sự là tự mình quá nổi bật mà không tự biết.
Hiện tại ngẫm lại, lúc ấy mình quả thật có chút ngốc.
Qua mấy ngày, người Bát Thần Cung phái tới bí mật đi đến Huyết Linh thành.
Sở Chước chọn một gian tửu lâu khoảng cách gần cổng thành nhất, bao một gian nhã sương, mỗi ngày canh giữ ở nơi này, nhìn chằm chằm người tu luyện vào thành, rốt cục nhìn được người của Bát Thần Cung.
Người Bát Thần Cung lựa chọn giấu diếm thân phận tới đây, tự nhiên cũng làm che giấu đơn giản. Nếu là người bình thường, tự nhiên sẽ không phát hiện, nhưng Sở Chước cùng HuyềnẢ đều liếc mắt một cái thì đã nhận ra nữ tu đầu lĩnh.
Đúng là thị nữ thánh nữ ngày đó ở trong cốc đá ngầm sương mù, dùng không gian phù rời khỏi.
Sở Chước đến nay vẫn không rõ, vì sao thị nữ thánh nữ lại lớn lên có một gương mặt nhau như đúc với Chuyên Tôn Văn Địch, nghiễm nhiên chính là cùng một người. Nếu không phải đời trước nàng gặp qua Chuyên Tôn Văn Địch, hơn nữa lưu lại ấn tượng sâu đậm, gần như tưởng hai người là cùng một người.
Thẳng đến khi bọn họ biến mất ở cuối đường, hai người mới rời khỏi tửu lâu.
Trở lại động phủ thuê, Huyền Ảnh nói: "Chủ nhân, nữ tu vừa rồi đó, chính là thị nữ thánh nữ gặp được ở trong cốc đá ngầm sương mù đi? Muốn đệ lại đi tra xét một chút hay không?"
Sở Chước có chút động tâm, nhưng nghĩ đến thị vệ Thánh Đế cảnh hậu kỳ bên người thị nữ đó, vẫn lắc đầu: "Không được, tu vi người tu luyện bên cạnh nàng ta rất cao, đệ vẫn đừng đi, nếu bị phát hiện cũng không tốt."
"Không có việc gì , nếu phát hiện không ổn, đệ sẽ chạy nhanh rút lui khỏi."
Sở Chước vẫn do dự, cuối cùng cưỡng chế mệnh lệnh hắn không được lại đi phủ thành chủ. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Nàng quả thật muốn làm nhiều dò xét một ít tin tức, nhưng cũng không phải thành lập ở trên nguy hiểm của người bên cạnh, đời trước đã qua đi, nàng còn đang sống, chỉ cần nàng bình an mà còn sống, muốn điều tra rõ, còn nhiều cơ hội, bỏ qua lần này còn có lần sau.
Phân phó xong Huyền Ảnh không cho phép tùy tiện hành động, Sở Chước liền tiến vào vạn pháp đỉnh.
Trong vạn pháp đỉnh là một mảnh hắc ám như cũ, chỉ có một cốc đèn u ám.
Dây thừng trên người Đan Hạc Lương đã được cởi bỏ, có thể tự do hoạt động ở trong mảnh thiên địa này, nhưng thân thể hắn không có khí lực gì như cũ, hơn nữa trong đỉnh linh khí loãng, đối với người bị nhốt trong đỉnh có tác dụng trói buộc, ngay cả túi càn khôn cũng không thể mở ra. Nếu không có Sở Chước hảo tâm cung cấp một ít linh thạch, chỉ sợ hắn đã sớm bởi vì không thể hấp thu linh khí, thân thể một ngày suy yếu hơn một ngày.
Nhìn thấy Sở Chước tiến vào, trên mặt Đan Hạc Lương lộ ra tươi cười vui thích, chậm rì rì đứng lên khỏi giường đá giản lược thô ráp, cười nói: "Sao hôm nay cô nương lại đến đây?"
Sở Chước không vô nghĩa cùng hắn, nói cho hắn việc thị nữ thánh nữ Bát Thần Cung đã đến.
Đan Hạc Lương dần dần thu liễm đi ý cười trên mặt, thần sắc trở nên nghiêm túc.
Sở Chước xem thôi, liền biết trong lòng hắn là có cân nhắc, chính là nội tình hẳn là phức tạp hơn nàng tưởng tượng, nhưng mà nàng có kiên nhẫn, sớm hay muộn có thể đợi được ngày nào đó hắn nói.
Thấy hắn thật lâu không nói, Sở Chước nói: "Đan công tử hẳn là biết bọn họ vì sao mà đến đi?"
Đan Hạc Lương nâng mắt nhìn nàng, mặt lộ vẻ cười khổ: "Ta nghĩ, cô nương nói đúng, cô mời tại hạ đến làm khách, quả thật là cứu tại hạ một mạng."
Sở Chước nhíu mày, giống như không nghĩ tới hắn sẽ suy nghĩ cẩn thận nhanh như vậy, cũng hoặc là không nghĩ tới hắn thế nhưng thật sự hiểu rõ dụng ý của mình, Đan Hạc Lương nhìn xem trong lòng cười khổ không thôi.
Hắn suy tư xuống, thử dò xét hỏi: "Ta có thể hỏi một chút, vì sao cô nương phải nhúng tay việc Bát Thần Cung sao?"
"Ta không muốn nhúng tay việc của Bát Thần Cung." Sở Chước nói rất thành thực: "Chỉ là muốn biết hiểu rõ một ít chuyện."
"Chuyện gì?" Đan Hạc Lương truy vấn.
"Ngươi không cần biết." Sở Chước hé miệng cười: "Nếu Đan công tử cái gì cũng không muốn nói, tại hạ cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói chuyện."
Đây là nói điều kiện cùng với hắn.
Chỉ là nàng giống như cái gì cũng biết, hắn lại hoàn toàn không biết gì về nàng cả, thậm chí không biết có phải nàng cũng là một trong những người muốn giết hắn hay không, chỉ vì moi ra bí mật hắn biết được thôi.
Đan Hạc Lương nhìn chằm chằm nàng, trong mắt có hoài nghi đánh giá, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Sở Chước thấy thế cũng không gấp, cười nói: "Đan công tử tiếp tục an tâm ở đây, nói không chừng qua đoạn thời gian nữa, ta cho thêm một người nữa vào đây làm bạn với ngươi."
Đan Hạc Lương nhảy dựng trong lòng, nghĩ đến cái gì, sắc mặt hơi đổi.
Sẽ không phải như hắn tưởng đi?
Đáng tiếc không chờ hắn hỏi cho rõ ràng, Sở Chước đã rời khỏi.
Thấy vậy, rốt cuộc Đan Hạc Lương duy trì không được bình tĩnh tù nhân, xoay quanh trong bóng đêm, kêu lên với hư không: "Cô nương, cô đừng xúc động, bọn họ cũng không phải là dễ đối phó đâu, cô nương, cô vẫn nghe ta một lời..."
Sở Chước rời khỏi vạn pháp đỉnh, nơi này không nghe thấy thanh âm của Đan Hạc Lương, nhưng nếu hắn đã không chịu đơn giản thẳng thắn, nàng tự nhiên cũng sẽ không ép buộc hắn, chỉ là nàng muốn làm cái gì, vậy phải xem tâm tình của nàng.
Sở Chước lại ngủ đông ở Huyết Linh thành.
Nàng để cho Huyền Ảnh đi nhìn chằm chằm người Bát Thần Cung, cũng không cần tiếp cận, chỉ là xem bọn hắn đang làm cái gì là được, như thế không sẽ khiến cho Bát Thần Cung chú ý, hơn nữa thần thông ẩn tàng của Huyền Ảnh, không đáng ngại về mặt an toàn.
Nàng tiếp tục xen lẫn trong tán tu bán linh thảo, ung dung thản nhiên mà thu thập tin tức.
Tán tu quả nhiên tin tức linh thông, Sở Chước dùng một chậu Lệ Kim Chi cấp mười, mua được một tin tức từ chỗ một tán tu.
Giao dịch với tán tu, muốn an toàn hơn Nhân Sự Đường, dù sao tán tu không so được với đệ tử môn phái thế lực, hiểu rõ tán tu không dễ, giữa hai bên cũng có vài phần đoàn kết, làm chuyện gì đều sẽ lưu một đường, lưu một chút hoạn nạn có nhau, rất thức thời.
Tán tu mang đến tin tức, đồng dạng là có liên quan cùng Bát Thần Cung.
Nghe nói thánh nữ Bát Thần Cung ít ngày nữa sẽ rời khỏi Bát Thần Cung, đi tới Kinh Hồng đảo, hình như là bởi vì giữa Bát Thần Cung cùng người Kinh Hồng đảo phát sinh xung đột gì đó, cần thánh nữ tự mình đi một chuyến.
Bát Thần Cung cùng Kinh Hồng đảo xưa nay quan hệ thân thiết, sẽ có xung đôt gì cần thánh nữ từ mình đi qua chứ?
Sở Chước ngẫm nghĩ lại, lấy hiểu biết của nàng mấy ngày này đối với thế lực khắp nơi của Thanh Lâm Vực, cũng chỉ có thể nghĩ đến việc cốc đá ngầm sương mù, người Kinh Hồng đảo và đệ tử Thạch Âm Bảo chết thảm ở trong cốc đá ngầm sương mù.
Bởi vì tạm thời không lấy được nhiều tin tức lắm, nàng kiềm chế tin tức này xuống trước, quyết định tiếp tục chú người ý Bát Thần Cung trong thành Huyết Linh.
Rất nhanh thì từ chỗ Huyền Ảnh biết được, người Bát Thần Cung đi Nhân Sự Đường.
"Bọn họ đi Nhân Sự Đường làm cái gì?" Sở Chước có chút khó hiểu, nàng cực kì phòng bị Nhân Sự Đường, cũng không thể trực tiếp chạy tới tìm Nhân Sự Đường mua tin tức tương quan, chỉ sợ lại bại lộ chính mình, đưa tới họa sát thân.
"Đệ cảm thấy hẳn là đi mua tin tức, nói không chừng muốn đi Nhân Sự Đường nhìn xem có tin tức về tung tích Đan Hạc Lương hay không đi." Huyền Ảnh cười hì hì nói: "Nhưng mà bọn họ khả năng phải thất vọng rồi."
Huyền Ảnh đối với thần thông ẩn tàng của mình vẫn rất là tự tin, hơn nữa ngày ấy Đan Hạc Lương vì thoát khỏi bọn họ, đặc biệt càng chạy càng lệch, chung quanh không có người nào, cho dù Nhân Sự Đường có bản lĩnh tra xét tin tức xuất thần nhập hóa, thì cũng tìm không thấy tới trên đầu bọn họ.