Sở Chước tự nhiên sẽ không trốn từ một nơi bí mật gần đó nhờ người cứu giúp, cái này không phù hợp tính cách của nàng.
Nàng cùng Hỏa Lân, Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều bởi vì quạ tê cốt công kích biến thành chật vật không thôi, nhưng mà có Khúc Sơn Hà gánh ở trước mặt, thật ra làm cho bọn họ hòa hoãn một hơi.
Bích Tầm Châu cột dây tơ mấy người, nhân cơ hội đi vòng quanh phía trước, Sở Chước hai chân đạp ởtrên nham thạch màu đen, mà khi lộn người về, thuận tay cùng nhau kéo Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ vừa đụng tới tới góc sáng sủa.
Bên cạnh có một khối cự thạch, tuy rằng không gian rất nhỏ, nhưng mà có chút ít còn hơn không.
Sở Chước nhét Bích Tầm Châu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ vào bên trong.
Tiếp theo, Hỏa Lân cũng nhanh chóng biến thành một con giao long, Sở Chước nhảy lên đầu nàng, cầm kiếm Lôi Đình trong tay, chém qua một con quạ tê cốt.
Hai người tu luyện Tinh Linh cảnh, tự nhiên không được người ngoài để vào mắt, nhưng nếu như trong đó có một con giao long, cho dù chỉ có Tinh Linh cảnh, thực lực cũng không phải bình thường.
Hỏa thuồng luồng há miêng phun ra một con hỏa long, đồng thời một đuôi chụp qua chộp tới quạ tê cốt, quạ tê cốt thân hình khổng lồ cứ như vậy bị đá bay đi ra ngoài. Sở Chước nhảy lên cao cao, kiếm Lôi Đình lóe ra hồ quang màu tím, chém xuống bụng con quạ tê cốt đó.
"Khàn —— "
Quạ tê cốt phát ra tiếng kêu thê lương, khoang bụng máu chảy như rót, máu màu đen từ giữa không trung rơi vãi xuống, sắc mặt một ít người tu luyện xui xẻo bị máu quạ vừa vặn rơi trúng đờ đẫn trong nháy mắt, vội vàng nhảy tránh, đều nhét giải độc đan vào miệng, để tránh bị trúng độc tố máu quạ tê cốt xâm nhập thân thể.
Ánh mắt vài người tu luyện bị máu quạ tê cốt rơi trúng nhìn về phía Sở Chước bọn họ lại càng không thiện.
Những người khác lúc này cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới hai người tu luyện Tinh Linh cảnh hợp tác, thế nhưng có thể đánh cho quạ tê cốt bị thương, bởi vậy có thể thấy sức chiến đấu của bọn họ rất không tầm thường.
Ngay cả Khúc Sơn Hà đã có điều hiểu biết với đoàn người Sở Chước cũng có chút mộng, phát hiện mình vẫn đã xem thường đoàn người Sở Chước.
Giao long tuy rằng không phải Long tộc chân chính, nhưng mà là yêu tu da dày thịt béo, không cho phép khinh thường.
Con quạ tê cốt xui xẻo đó không chỉ có bị cái đuôi Hỏa Lân đá bay, đồng thời cũng bị yêu hỏa của nàng bò lên, hơn nữa một kiếm đó của Sở Chước, biến thành thương tích đầy mình, nháy mắt hung tính mãnh liệt, kêu thê lương, hai cánh chấn động, bay qua nhào lên mà không quan tâm, hai móng vuốt bén nhọn cào lấy bọn họ.
Hỏa thuồng luồng linh hoạt né tránh nó công kích, mang theo Sở Chước trên đỉnh đầu đánh du kích chung quanh, tuy rằng không thể ở giết chết trước tiên, nhưng kéo cũng kéo chết nó.
Bên kia, Huyền Ảnh cũng dựa vào thân thể của mình đập một con quạ tê cốt đến nội tạng vỡ tan, nặng nề mà té rớt đến trên đất, hai cánh vô lực rũ xuống, hiển nhiên hơi thở đã mỏng manh.
Huyền Ảnh đập xong một cái, không có dừng lại, tiếp tục đập qua quạ tê cốt giữa bầu trời.
Những người khác tuy rằng nhìn xem mà đen cả mặt, nhưng mà ở dưới sự công kích của quạ tê cốt, cũng không có tâm tư nhìn nữa, đều cùng chống đỡ đàn quạ tê cốt này.
"A ———— "
Tiếng thét thảm vang lên từng tiếng một, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Một người tu luyện bị cái mỏ bén nhọn của quạ tê cốt mổ đi nửa người, nháy mắt máu chảy như trút, còn chưa chờ nguyên thần của hắn thoát đi, lại bị một con quạ tê cốt khác canh đúng thời cơ mổ tới đầu, mổ đầu người tu luyện giống dưa hấu bị nổ, nguyên thần nháy mắt hủy diệt.
Nửa người không có đầu ngã ầm xuống, bị quạ tê cốt coi thành đồ ăn ăn luôn.
Ăn xong thân thể người tu luyện hung tính của quạ tê cốt càng bạo phát, tiếp tục công kích người tu luyện khác.
Rất nhanh, lại có một người tu luyện trở thành vật trong bụng quạ tê cốt.
Lúc này người tu luyện còn thừa lại trừ bỏ Thánh Đế ngoại, cũng chỉ có mấy Tinh Linh cảnh Sở Chước, người tu luyện Tinh Linh cảnh khác sớm trở thành thức ăn trong bụng quạ tê cốt. Nhưng mà quạ tê cốt số lượng đang giảm bớt, người tu luyện số lượng Thánh Đế cảnh cũng không thiếu, thực lực ngang hàng cùng quạ tê cốt, mà lại có thủ đoạn bảo mệnh, chỉ cần kiên trì tiếp, đánh chết hết tất cả quạ tê cốt tự nhiên có thể đào thoát.
Khúc Sơn Hà thấy Huyền Ảnh đập xong một con quạ tê cốt lại một con, ngay cả tổ hợp Hỏa Lân cùng Sở Chước này cũng rất lợi hại, tuy rằng nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, nhưng thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Bích Tầm Châu núp ở phía sau, hắn không có mạo muội tiến lên, mà là trú đóng ở bên người bọn họ, bảo hộ bọn họ.
Khúc Sơn Hà hành động này mặc dù có quan hệ tốt với đám người Sở Chước, nhưng mà bởi vì có hắn ở đó, có thể để cho Huyền Ảnh bọn họ buông ra tay đi chiến đấu.
Mắt thấy quạ tê cốt sắp bị chém giết hết, đột nhiên xa xa lại truyền đến tiếng quạ tê cốt kêu.
"Khàn —— "
"Khàn ———— "
Nghe được tiếng kêu dài ngắn không đồng nhất đó, sắc mặt người tu luyện ở đây đại biến, tiếng này phải nói là số lượng không ít, nếu lúc trước chính là ước chừng mười con quạ tê cốt, thì hiện tại tiếng quạ tê cốt kêu không chỉ có mười con đang đến.
Đại hán của Thạch Âm Bảo nói thất thanh: "Khúc Sơn Hà, lại là tiểu tử ngươi đưa tới hả?"
Khúc Sơn Hà cầm trong tay Cửu Tinh Âm Trảo Câu, nghe nói như thế thì nhịn không được mắt trợn trắng, cười nhạo nói: "Ngươi là có bao nhiêu ngốc, mới có thể loại thời điểm này đưa quạ tê cốt tới, để chết cùng các ngươi sao? Chẳng trách thường nghe người ta đồn đại, người Thạch Âm Bảo rất ngang ngược, cũng không động não."
Đại hán Thạch Âm Bảo bị hắn oán giận thì tức giận đến muốn chết, nhưng lời Khúc Sơn Hà nói quả thật có lý.
Bọn họ lập tức nhìn thấy một đám quạ tê cốt từ xa xa bay tới.
Chúng nó thành đàn kết đội mà đến, thế nhưng có chừng bốn năm mươi con, đập cánh bay tường, mang đến trận gió mãnh liệt, thậm chí xua tan sương mù xanh dày đặc giữa bầu trời, làm cho người tu luyện có thể thấy rõ ràng vật ngoài mấy dặm, tầm mắt không hề bị ngăn cản. Nhưng mà, cũng đồng dạng làm cho bọn họ thấy rõ ràng đám quạ tê cốt bay tới kia, số lượng cực nhiều, làm cho bọn họ không thở nổi.
Thực lực quạ trong tê cốt chỗ sâu trong lòng cốc đá ngầm sương mù ở phía trên Thánh Đế cảnh, lần này đến đây bốn năm mươi con, tương đương với đến đây bốn năm mươi con yêu thú thực lực Thánh Đế cảnh, nhóm người bọn họ cộng lại còn chưa tới mười người tu luyện Thánh Đế cảnh, như thế nào là đối thủ.
Ngay cả hai người Bát Thần Cung vốn còn có thể bình tĩnh mà chống đỡ cũng khẽ biến sắc mặt.
Thị vệ Bát Thần Cung che chở nữ tử ở phía sau người, nói với nàng: "Tiểu thư, ta tận lực tranh thủ thời gian cho cô."
Nữ tử được gọi là tiểu thư sắc mặt có chút trắng bệch, thần sắc lại bình tĩnh như cũ, thấp giọng nói: "Đã biết."
Thị vệ Bát Thần Cung nhìn phía thiên không, lần này đến đây bốn năm mươi con quạ tê cốt Thánh Đế cảnh, lại ngăn chặn bọn họ ở trong tuyệt lộ, tình huống cũng không hay. Hắn dùng một loại ánh mắt vi diệu nhìn về phía người Thạch Âm Bảo, hơi nheo mắt lại.
Sắc mặt những người khác cũng đều không tốt.
Chỉ là nếu không tốt, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì, nhìn xem có thể hợp lại mở ra một con đường máu hay không.
Quạ tê cốt tới rất nhanh, thân thể cao lớn che phủ thiên không trên đầu bọn họ, trên đầu là bóng râm dày đặc, đè ép khiến lòng người nặng trịch.
Quạ tê cốt tuy rằng là yêu thú không thể biến hóa, nhưng chúng nó có thể tu luyện đến Thánh Đế cảnh, trí lực cũng không thấp, sau khi đến, thì bao vây hiện trường chật như nêm cối, làm cho người ta chắp cánh cũng khó thoát.
"Khàn —— "
Một tiếng quạ kêu bén nhọn, liền có vô số con quạ tê cốt lao xuống, đánh xuống người tu luyện được vách núi che chở.
Cánh chim nhấc lên trận gió thiếu chút nữa hất bay Mặc Sĩ Thiên Kỳ tránh ở phía sau cự nham, bị Bích Tầm Châu dùng băng tơ trói lại, kéo đến phía sau, Bích Tầm Châu hai mắt như sương, nhìn chằm chằm quạ tê cốt giữa bầu trời, ngón tay phủ vào túi càn khôn, trong chốc lát sau, trong tay có thêm một đóa hàn âm linh.
"Chủ nhân!"
Nghe được tiếng của Bích Tầm Châu, Sở Chước cùng Hỏa Lân theo bản năng né tránh, hàn âm linh bay nhanh tới quạ tê cốt, phát ra một trận thanh âm nhẹ nhàng, nhanh chóng đóng băng mấy con quạ tê cốt ở phía trước.
Đóng băng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu tràn ngập.
Hỏa thuồng luồng nhanh chóng lui về phía sau, Huyền Ảnh đang dùng thân thể đập quạ tê cốt cũng nhảy ra, những người khác thấy thế tự nhiên đều lui về phía sau, để tránh bị đóng băng.
Mắt thấy tiếng chuông hàn âm linh đinh đinh đinh rung động, đóng băng khuếch tán, đột nhiên giữa bầu trời lại vang lên một tiếng quạ kêu bén nhọn.
"Khàn —— "
Theo tiếng quạ kêu này, băng tầng trên người mấy con quạ tê cốt bị đóng băng đang bắt đầu thoát phá, hơn nữa đó đóa hàn âm linh cắm ở trên người một con quạ tê cốt bị đóng băng đột nhiên thoát phá theo.
Hàn âm linh tựa như một đóa hoa thủy tinh yếu ớt, vỡ tan ra, hóa thành vụn băng trong suốt.
Tiểu yêu thú đứng ở trên vai Sở Chước ngẩng đầu nhìn trên không bị quạ tê cốt che phủ, hơi hơi nheo lại ánh mắt, đột nhiên nhảy xuống khỏi bả vai nàng.
"A Chiếu!" Sở Chước vội kêu một tiếng.
Thanh âm của nàng bị bao phủ ở trong tiếng quạ tê cốt kêu bén nhọn.
Hàn âm linh đột nhiên vỡ nát, hiệu quả đóng băng cũng biến mất, đám quạ tê cốt bị tuyết tan phát ra tiếng kêu tàn bạo, cũng làm cho người tu luyện vốn trên mặt đã lộ vẻ ý mừng thì lại lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Quạ tê cốt công kích càng thêm sắc bén, chúng nó vây khốn đàn người tu luyện tại dưới tấc đất vách núi, giống như săn bắn, nhất nhất săn bắn bọn họ, trở thành đồ ăn mà cắn nuốt. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Càng ngày càng nhiều người tu luyện chết thảm.
Khúc Sơn Hà cũng cảm giác được một trận rã rời, nhưng hắn vẫn không dời cước bộ, thủ vững ở tại chỗ, che chở Bích Tầm Châu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ phía sau.
Tổ hợp Sở Chước và hỏa thuồng luồng cũng bắt đầu chật vật, rốt cục bị quạ tê cốt quạt bay trở về, hung hăng đánh vào trên vách núi đá.
Bích Tầm Châu vội dùng băng tơ kéo bọn họ trở về, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy ra linh đan, linh đan cực phẩm giống như không cần tiền nhét vào miệng bọn họ. Đồng thời Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng quăng một lọ linh đan cho Khúc Sơn Hà thương tích đầy mình, linh lực của Khúc Sơn Hà mặt ngoài đã gần khô kiệt, cũng không quản hắn quăng đến là cái gì, sau khi mở ra liền nhét vào miệng.
Loại thời điểm này, bọn họ trừ bỏ cố gắng sống sót ra, thì cũng không có biện pháp khác, Khúc Sơn Hà hành động này cũng không phải là rất tín nhiệm bọn họ, mà là tin tưởng nhóm bọn họ hiện tại giống như hắn, chỉ mong sống sót.
Ở dưới sự vây công của quạ tê cốt, Huyền Ảnh cũng buông tha đập quạ tê cốt, thối lui đến bên người Khúc Sơn Hà, dùng thân thể cao lớn của hắn, giúp bọn hắn cản trở tất cả công kích, trên người nó cũng bắt đầu phủ kín thương tích.
Sở Chước hòa hoãn một hơi, ló đầu ra từ phía sau Huyền Ảnh, nhìn về phía chung quanh.
Ánh mắt đảo qua, đều là quạ tê cốt giương giương mắt hổ, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng con tiểu yêu thú. Nàng dời tầm mắt sang bên cạnh, nhìn đến hai người Bát Thần Cung đang đau khổ chống đỡ, trừ bỏ bọn họ, còn có đại hán Thạch Âm Bảo lúc trước bị Khúc Sơn Hà châm chọc, thì không còn những người khác.
Ở một đám quạ tê cốt thực lực Thánh Đế cảnh công kích xuống, cho dù là người tu luyện Thánh Đế cảnh, cũng khó tránh phải ngã xuống.
Nhưng mà, chỉ chống đỡ trong chốc lát, đại hán Thạch Âm Bảo phát ra một tiếng hét thảm, Khúc Sơn Hà cùng Sở Chước vẫn luôn riêng biệt chú ý bọn họ đều tinh tường nhìn thấy, người nọ là bị thị vệ Bát Thần Cung đá ra một cước, vừa đá đến trong đàn quạ tê cốt công kích bọn họ, bị quạ tê cốt coi thành đồ ăn ăn luôn.
Thần sắc hai người nháy mắt rét lạnh vài phần.
Thị vệ Bát Thần Cung thấy quạ tê cốt vội vàng ăn người tu luyện Thạch Âm Bảo, kêu một tiếng với nữ tử bên người: "Tiểu thư, mau!"
Nàng kia lật tay, lấy ra một cái ngọc phù lớn cỡ bàn tay.
Nàng ta dùng linh lực kích hoạt ngọc phù, vươn tay bắt lấy thị vệ Bát Thần Cung, quay đầu liếc mắt nhìn địa phương của Sở Chước bọn họ một cái, ánh mắt âm lãnh, tiếp theo ngọc phù xé mở không gian, hai người biến mất ở trong đó.
Quạ tê cốt công kích bọn họ đụng đầu vào nham thạch phía sau hai người biến mất.
"Không gian phù!" Khúc Sơn Hà giật mình kêu một tiếng, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng có không gian phù.
Sở Chước khẽ động tâm tư, xem ra nàng kia cho dù không phải thánh nữ Bát Thần Cung, cũng thoát không được quan hệ với thánh nữ, nếu không cũng sẽ không có loại không gian phù trân quý này. Không gian phù là một loại bùa luyện chế khó khăn nhất, hơn nữa cực kì hiếm có, thời điểm mấu chốt chính là thứ bảo mệnh, ngoại giới có truyền lưu rất ít, muốn mua cũng không biết đi nơi nào mua.
Hơn nữa vừa rồi trước khi nàng kia rời đi, ánh mắt nhìn bọn họ, rõ ràng chính là chắc chắc bọn họ không thể sống sót, cho nên sử dụng không gian phù cũng dùng đến đương nhiên.
Nghe được tiếng kêu của Khúc Sơn Hà, Huyền Ảnh bọn họ cũng nhìn qua, phát hiện bên kia đã không còn ai.
Quạ tê cốt công kích đụng phải trống rỗng, tự nhiên vô cùng phẫn nộ, đều chuyển hướng Sở Chước bọn họ.
Huyền Ảnh chắn ở phía trước, chế tạo một mảnh không gian an toàn cho bọn họ, nhưng mà thương tích trên người hắn cũng càng ngày càng nhiều, đám người Sở Chước nhìn xem mà đau lòng không thôi.
Khúc Sơn Hà cũng là một thân máu, giúp Huyền Ảnh chia sẻ áp lực, đột nhiên cười nói: "Xem ra hôm nay chúng ta phải cùng chết ở chỗ này."
"Đừng nói bậy, chúng ta mới sẽ không chết." Mặc Sĩ Thiên Kỳ một bên để cho Bích Tầm Châu dùng băng tơ đưa linh đan tới trước mặt Huyền Ảnh, một bên phản bác hắn.
Khúc Sơn Hà tưởng hắn chính là không cam lòng, cười nói: "Uổng cho Khúc Sơn Hà ta tự xưng là người thông minh, không nghĩ tới có một ngày cũng sẽ rơi vào trong kế hoạch của người ngoài, chết ở chỗ này tuy rằng không cam lòng, nhưng mà trước khi chết, có thể kết giao với chư vị, coi như là phúc khí của ta."
Sở Chước liếc nhìn hắn một cái, nói: "Hiện tại nói cái này, nói cũng quá sớm."
"Đúng vậy, thay vì nói cái này, không bằng lại chống đỡ thêm một chút." Hỏa Lân cũng phụ họa.
"Có muốn ăn viên linh đan hay không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi hắn.
Khúc Sơn Hà: "... ..."
Khúc Sơn Hà máu me đầy mặt, cảm thấy bọn họ nhất định là bởi vì sẽ chết, cho nên đều nghẹn choáng váng, nếu không làm sao có thể còn có tâm tình nói mấy thứ này? Nhưng mà bọn họ thoạt nhìn tuy rằng cũng khẩn trương, quả thật chưa đến tình cảnh tuyệt vọng.
Đang lúc Khúc Sơn Hà hoài nghi là mình sắp chết xuất hiện ảo giác hay là Sở Chước bọn họ thật là nghẹn ngốc, đột nhiên giữa bầu trời truyền đến một tiếng quạ kêu thê lương.