Gió bọc băng tuyết lao nhanh đến, Sở Chước xoay người nhảy lên, tránh đi công kích từ bên trái đánh úp lại.
Phảng phất như từ một khắc bọn họ đi xuống bậc thang đó, bão tuyết không hề có điềm báo mà từ trên trời giáng xuống, bông tuyết bay lả tả đầy trời, không chỉ che giấu dấu vết thế giới, đồng thời cũng che lại tầm mắt cùng linh thức người tu luyện, làm cho bọn họ không thể phân biệt được nguy cơ ẩn tàng trong tuyết, chỉ có thể dựa vào trực giác làm việc.
Thẳng đến khi sát chiêu phá vỡ băng tuyết bức tới trước mặt, bọn họ mới vội lấy ra vũ khí nghênh địch.
Một đám người nháy mắt lâm vào trong khổ chiến.
Công kích Sở Chước là một con bọ cạp băng, hình thể của nó cũng không tính là khổng lồ, cả vật thể màu tuyết trắng, liền giống như bị băng tuyết điêu khắc thành bò cạp tuyết, trông rất sống động. Công kích lại rất sắc bén, cái đuôi thật dài đâm quét tới, giống như đâm phá không gian, làm ngưng đọng băng tuyết.
Sở Chước nhảy đến trên lưng bò cạp tuyết, Toái Tinh kiếm đâm vào khớp vỏ trên lưng của nó, chỉ nghe được một tiếng keng, chổ tiếp xúc của Toái Tinh kiếm kéo lê tia lửa, bò cạp tuyết cũng không có bất luận tổn thương nào, ngược lại lòng bàn tay của Sở Chước bị chấn động run lên.
Bò cạp tuyết cứng rắn vượt ra ngoài dự kiến của nàng.
Còn chưa đợi nàng ra tay lần nữa, bò cạp tuyết lại đâm đuôi thật dài tới, Sở Chước chỉ có thể từ bỏ tiếp tục công kích, nhảy lên khỏi lưng nó, tránh đi nó công kích. Nào biết đâu cái tránh này, lại trở thành mục tiêu của một con quái vật khác sớm ngủ đông ở trong băng tuyết, từ trong băng tuyết vọt tới nàng.
Phong Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước thấy thế, không hề che dấu nữa, từ trên vai nàng nhảy xuống, nhanh chóng biến thành một con mãnh thú có tu vi Thánh Đế cảnh, đầu tiên là một móng vuốt đá bay bò cạp tuyết đuổi theo không ngừng, xoay người nhảy đến trước mặt Sở Chước, lại một móng vuốt cào qua một con tuyết thú đang đánh tới, móng vuốt sắc bén mạnh mẽ cào thân thể nó thành hai đoạn.
Ầm một tiếng, thân quái vật thể đó đập trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.
Cung Vũ Lương đang chiến đấu gian khổ thấy một màn như vậy, đều chấn động cả đáy lòng, thiếu chút nữa bị một con quái vật như sâu núp ở trong gió tuyết bổ nhào vào trên người, may mắn Huyền Ảnh bay vút tới, giúp hắn cản trở công kích ở chung quanh.
Phong Chiếu cản trở công kích lao đến Sở Chước, cái đuôi nhốt chặt ở thắt lưng của nàng, hất nàng lui về trước cửa cung điện lúc nãy, nhẹ nhàng mà thả xuống phía trên bậc thang.
Huyền Ảnh thấy thế, cũng đưa Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Cung Vũ Lương, Bích Tầm Châu cùng Hỏa Lân đang lâm vào trong chiến đấu gian khổ tới chỗ bậc thang cung điện.
Quái vật này cũng không đuổi giết theo bọn họ, mà là tiếp tục công kích Huyền Ảnh cùng Phong Chiếu đang ở lại quảng trường.
Chúng nó giống như một con rối, không hề biết cảm giác đau là gì, mặc kệ thân thể bị xé rách, chỉ cần còn có thể cử động, vẫn chưa ngừng lại công kích.
Sở Chước bọn họ bị quăng đến trên bậc thang cũng không vọt tới quảng trường một lần nữa, mà là đứng ở nơi đó, khẩn trương quan sát cuộc chiến trong tuyết, tuyết rơi lớn như thác đổ, gần như không thể phân biệt ai là ai, chỉ có thể từ trong thân hình của Huyền Ảnh cùng Phong Chiếu mà có thể dự đoán được sơ sơ.
Vừa rồi giao thủ, Sở Chước bọn họ cũng rõ ràng ý thức được, những quái vật giống như băng tuyết, tu vi đều là ở trên Tinh Linh cảnh, Thánh Đế cảnh cũng không thiếu, khiến cho bọn họ ứng phó cực kì vất vả. Kết hợp với chứng kiến lúc trước, nếu như những khắc băng trên quảng trường này đều có tu vi như vậy, e rằng lần này bọn họ căn bản là khó xông qua cửa.
Trong chốc lát sau, Huyền Ảnh bị thương cũng bị Phong Chiếu quăng trở về.
Phong Chiếu phun qua một đoàn lửa màu tím, nháy mắt đã đốt mấy con quái vật màu tuyết trắng thành tro, kể cả bông tuyết trên không trung cũng nháy mắt hóa thành hư vô.
Sau khi đốt một đám quái vật thành tro, Phong Chiếu cũng không ham chiến, sau đó cũng đi trở về.
Trận chiến đấu này, ngoại trừ Sở Chước và Phong Chiếu, tất cả mọi người đều bị thương.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhét một viên linh đan vào trong miệng mình trước, lại nhét một viên cho Hỏa Lân, thấy trên người Bích Tầm Châu cùng Huyền Ảnh, Cung Vũ Lương đều có vết thương thấy cả xương, vội dùng linh đan nghiền nát thoa ngoài da giúp bọn họ.
Lúc trước có Phong Chiếu che chở, nên Sở Chước may mắn không bị thương, chẳng qua nàng cũng không có bao nhiêu cao hứng, đợi Mặc Sĩ Thiên Kỳ giúp bọn hắn trị liệu xong vết thương ngoài da, nàng chuyển tầm mắt tới trên quảng trường.
Dường như bởi vì bọn họ lui lại, tuyết lớn từ trên trời giáng xuống dần dần nhỏ đi, cũng để cho bọn họ thấy rõ ràng tình cảnh trên quảng trường. Cũng giống như tầm mắt khi lần đầu tiên nhìn đến, nhưng mà khoảng cách ở gần cổng chính cung điện nhất, trước đó có mấy con sâu thú khắc băng đứng lặng im, lúc này đã không còn bóng dáng.
Quái vật không còn bóng dáng đã bị thần hỏa của Phong Chiếu đốt hủy, không thể biến thành khắc băng sống lại một lần nữa.
Quái vật khác thấp thoáng ở trong gió tuyết, một lần nữa biến thành một khắc băng không còn động đậy.
Một màn vừa rồi, cũng làm cho bọn họ hiểu rõ, giữa quảng trường và cung điện, giống như là hai thế giới, chỉ cần bọn họ bước vào quảng trường, khắc băng đứng yên lặng trên quảng trường sẽ triển khai công kích bọn họ.
Sắc mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút tái nhợt, liếm liếm môi có chút băng lãnh, hỏi: "Lão đại, Sở tỷ, những khắc băng đó, có phải cũng là sống hay không?"
Tuy rằng lời này nói ra có chút kỳ quái, nhưng đám người Sở Chước cũng hiểu được ý tứ của hắn.
Những khắc băng đó hẳn là sâu thú chân chính, có thể là bởi vì ở trong cung điện đã lâu lắm rồi, bị băng cung đóng băng đồng hóa, đã biến thành một loại con rối băng tuyết, không có bất kỳ hơi thở sinh mệnh nào, lại có thể công kích người còn sống.
Không có tuyết lớn che lấp, bọn họ có thể nhìn thấy trên quảng trường to như vậy, khắc băng rậm rạp chẳng chịt, mặc kệ là sâu thú loài chim hay là người, nếu bọn chúng công kích giống như vừa rồi, ngẫm lại thì da đầu cũng run lên.
Sắc mặt Cung Vũ Lương cũng rất khó coi, giọng điệu không lưu loát nói: "Có lẽ, có lẽ trong những khắc băng này, cũng có người của năm đại gia tộc." Hắn cất giọng khàn khàn: "Sau khi phát hiện băng cung, năm đại gia tộc chúng ta phái không ít người tu luyện đi vào, trong đó đều là lấy Tinh Linh cảnh cùng Thánh Đế cảnh là chính..."
Nếu những người này thật sự bị biến thành quái vật đóng băng, vậy đối với người năm đại gia tộc mà nói, không thể nghi ngờ là một mất mát thật lớn.
Cung Vũ Lương nghĩ đến đây, hốc mắt đỏ lên.
Sở Chước bọn họ liếc hắn một cái, không biết an ủi hắn thế nào, cho nên cái gì cũng không nói.
Cung Vũ Lương cũng không phải là người yếu đuối, trong chốc lát sau, hắn cũng điều chỉnh xong cảm xúc, mong đợi nhìn Sở Chước bọn họ, chờ bọn họ quyết định.
Đi đến bây giờ, hắn đã rõ ràng ý thức được thực lực của đoàn người Sở Chước, có lẽ tu vi của Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Bích Tầm Châu bọn họ thấp một chút, nhưng mặc kệ là Huyền Ảnh, hay là con tiểu yêu thú biết biến thành lớn hay nhỏ biết xé rách cấm chế, cũng không cho phép khinh thường. Cùng so sánh với bọn họ, kỳ thực hắn không tính là cái gì, cho dù là Sở Chước có tu vi còn thấp hơn hắn ba cảnh giới nhỏ, nhưng năng lực phản ứng cũng mạnh hơn hắn, đây là đã trải qua vô số lần chiến đấu mới hình thành được.
Hơn nữa lúc trước thân thể của hắn bởi vì bị đóng băng, đến nay vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại, không thể phát huy toàn bộ thực lực, lòng có dư mà lực không đủ, chỉ có thể từ bỏ.
"Chủ nhân, chúng ta làm sao bây giờ?" Hỏa Lân cũng hỏi, một bên liếm liếm vết máu trên khóe miệng, đây là máu vừa rồi nàng phun ra khi bị đả thương.
Mặc kệ là Hỏa Lân hay là Huyền Ảnh, bọn họ đã thật lâu rồi không gặp phải nhiều địch thủ như vậy, hơn nữa những kẻ địch đó không có thần trí, thân hình băng tuyết cứng rắn làm cho bọn chúng có thể gánh được tất cả công kích của bọn họ. Cùng so sánh với những quái vật này, bọn họ là sinh linh có máu thịt, ngược lại bị rơi xuống thấp.
Sở Chước cũng hiểu rằng khó giải quyết.
Nhưng mà biện pháp là con người sẽ nghĩ ra được, dưới hoàn cảnh khốn khó, thường sẽ có thủ đoạn không tưởng được.
Bích Tầm Châu đột nhiên nói: "Dùng Hàn Âm Linh thử xem."
Sở Chước đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là mừng rỡ.
"Đúng rồi, Tầm Châu ca huynh còn có Hàn Âm Linh mà, vẫn luôn không thấy huynh nuôi nó như thế nào, chúng ta đều đã quên." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng nói, thúc giục Bích Tầm Châu nhanh chóng lấy ra Hàn Âm Linh.
Cung Vũ Lương hiếu kỳ nhìn bọn họ, phát hiện nhóm người này có thật nhiều thứ tốt, linh đan cực phẩm giống như không cần linh thạch, có thể tha hồ ăn, nguyên liệu nấu ăn là hoang thú cùng linh thảo kì lạ quý hiếm, Hàn Âm Linh thì lại mới nghe lần đầu.
Không đúng, giống như đã nghe qua ở nơi nào rồi.
Bích Tầm Châu từ trong túi càn khôn lấy ra một cái linh chậu, thấy được trong linh chậu đó, đang trồng một gốc cây linh thực cao ba thước, toàn thân của nó thông thấu trong veo như băng tuyết, không có lá cây, trên đầu mỗi một cành rủ xuống từng đóa hoa hình dáng như chuông gió.
"Ồ, Hàn Âm Linh giống như lớn thêm hai thước, đúng không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc nói.
Bích Tầm Châu nói: "Hàn Âm Linh bản tính bá đạo trời sinh, nếu như không ngăn lại, nó có thể sinh trưởng không hạn chế." Bích Tầm Châu giải thích, không mở ra cấm chế bao trùm ở trên linh chậu.
Sau khi có được gốc Hàn Âm Linh này, kỳ thực Bích Tầm Châu cũng không thèm trông nom nó, cố định thời gian bổ sung linh thạch vào trong linh chậu, để nó tự do lớn lên. Bởi vì diện tích của linh chậu quá nhỏ, Hàn Âm Linh mặc kệ có lớn lên thế nào, cũng chỉ có thể mọc được hai thước, nếu như đặt ở địa phương khác, Hàn Âm Linh sẽ càng lớn lên nhanh chóng.
"Đây là Hàn Âm Linh? Ta giống như nghe nói qua ở nơi nào rồi." Cung Vũ Lương đến gần xem.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhiệt tình giải thích nghi hoặc cho hắn: "Nghe nói đây là linh thực thượng cổ Thương Cực Sơn, lấy băng tuyết làm thức ăn, có thể đóng băng ba ngàn dặm."
Nghe giải thích như thế, Cung Vũ Lương đột nhiên a một tiếng, chợt hiểu ra nói: "Ta nhớ ra rồi, ta từng thấy qua giới thiệu về Hàn Âm Linh trong sách tranh cổ xưa ở Tàng Thư Các của gia tộc, nó quả thật là linh thực thượng cổ." Lúc ấy hắn chỉ là ngoài ý muốn lật tới đó, vẫn chưa từng chú ý, không nghĩ tới lại nhìn thấy được linh thực thượng cổ Hàn Âm Linh đã bị tiêu diệt trong sông dài thời gian ở chỗ này.
Nhóm người này ngay cả linh thực thượng cổ cũng lấy ra được, có thể thấy nền tảng của bọn họ.
Bích Tầm Châu không vội vã mở ra cấm chế trên linh chậu, mà là nhìn về phía quảng trường, trưng cầu ý kiến hỏi Sở Chước nên làm như thế nào.
Sở Chước tâm tư tỉ mỉ, tự nhiên sẽ không liều lĩnh để cho bọn họ đi mạo hiểm.
Nàng suy nghĩ một lát, trước để cho Bích Tầm Châu hái xuống một đóa Hàn Âm Linh, dùng linh lực phong bế nó lại, để tránh cho nó phát ra thanh âm thì bọn họ cũng bị đông lạnh. Tiếp theo để cho Huyền Ảnh tiếp nhận Hàn Âm Linh, thử đưa nó đến phía trên quảng trường.
Ấn theo ý tứ của Sở Chước, muốn dùng thanh âm của Hàn Âm Linh đóng băng những quái vật đó.
"Huyền Ảnh, đệ không cần giao thủ với chúng nó, chỉ cần đưa Hàn Âm Linh đến giữa những khắc băng là được, không cần liều lĩnh làm việc, an toàn là trên hết." Sở Chước dặn dò cẩn thận.
Huyền Ảnh vẻ mặt thuần khiết gật đầu, nói với Sở Chước: "Chủ nhân tỷ yên tâm, đệ biết phải làm như thế nào."
Sở Chước thấy hắn cười thuần khiết, đột nhiên có chút không quá yên tâm.
Quả nhiên, chờ đến lúc nàng nhìn thấy Huyền Ảnh dùng miệng ngậm lấy đóa Hàn Âm Linh, sau đó nhanh chóng biến thành một con hải báo tròn vo, to lớn mập mạp, sau đó cứ như vậy lăn xuống theo bậc thang của cung điện, lấy một loại xu thế bẻ gãy nghiền nát, lăn đi qua quảng trường.
Tuyết lớn nháy mắt liền buông xuống.
Trên quảng trường khắc băng giống như được rót vào sinh mệnh lực, sống lại từ vật chết an tĩnh không tiếng động, chẳng qua không chờ chúng nó công kích, huyền ảnh thú tròn vo đã giống như một quả cầu lăn đi qua, đều đánh bay tất cả chướng ngại vật chặn đường.
Khi chướng ngại vật khắc băng đều bị đụng phải đến tán loạn, vào lúc chúng nó muốn công kích một lần nữa, thì Huyền Ảnh đã ném Hàn Âm Linh đến giữa đám khắc băng, gió lạnh thổi tới, Hàn Âm Linh phát ra thanh âm đinh linh linh, thì Huyền Ảnh đã giẫm băng tuyết chạy trở về.
Huyền ảnh thú giống như đạn pháo bắn ra mà lăn đến bậc thang trước cung điện, được Sở Chước và Hỏa Lân nhanh chóng kéo vào bên trong trận pháp đã bày ra.
Ngay sau khi Huyền Ảnh tiến vào, trong thiên địa lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà bị đóng băng, thế giới trong ba ngàn dặm, biến thành một mảnh thế giới băng tuyết, ngay cả tuyết lớn rơi xuống giữa bầu trời cũng biến thành từng đống từng đống băng đá, nện xuống từ giữa bầu trời.
Thế giới trong nháy mắt trở nên rất an tĩnh.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Cung Vũ Lương nhìn xem mà trợn tròn mắt, Bích Tầm Châu cũng là vẻ mặt ngoài ý muốn, không nghĩ tới lực sát thương của Hàn Âm Linh mạnh như vậy.
Quả thật, Hàn Âm Linh có thể đông lạnh mọi thứ ở trong ba ngàn dặm, nếu là người tu luyện, cho dù bị nó đóng băng, cũng có thể phá băng mà ra, nhưng thế giới này vốn chính là một thế giới băng tuyết, có Hàn Âm Linh thêm vào, hiệu quả đóng băng càng thêm rõ ràng, khắc băng không thể phá băng mà ra.
Cho đến khi thế giới bị đóng băng, ngay cả khắc băng cũng bị nhốt trong một tầng băng cứng, trong thiên địa không còn gió cũng không có tuyết, Hàn Âm Linh không còn động tĩnh nữa, Huyền Ảnh bọn họ mới rời khỏi đại trận.
Khí lạnh trong không khí dường như càng sâu hơn lúc trước.
Sở Chước đầu tiên là thử đi xuống bậc thang, đi đến trên quảng trường, phát hiện tuyết trên quảng trường không có biến hóa, những quái vật khắc băng bị Hàn Âm Linh chế tạo băng cứng đóng băng lại đều không có phản ứng, rốt cục mới thở phào.
Bích Tầm Châu bọn họ cũng đi xuống bậc thang theo.
Cung Vũ Lương rất kích động, ngay tại khi hắn đang nhìn ngắm toàn bộ quảng trường, chợt nghe thấy Sở Chước nói với hắn: "Cung đạo hữu, ngươi đi phân biệt nhận thức."
"Cái gì?" Cung Vũ Lương có chút mơ màng.
Sở Chước chỉ những khắc băng hình người trên quảng trường, nói: "Đây có lẽ đều là người tu luyện, ngươi đi xem xét một chút, nếu là người của năm đại gia tộc, ngươi đưa bọn họ xuống, thử xem có thể cứu được hay không."
Nghe nói như thế, Cung Vũ Lương liếc mắt nhìn Sở Chước một cái thật sâu, không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể trịnh trọng nói: "Sở cô nương cao thượng, đợi ngày sau ta chắc chắn báo đáp!"
Sở Chước cười cười với hắn, không nói gì nữa.
Kế tiếp, Cung Vũ Lương mang theo Huyền Ảnh cùng Hỏa Lân bọn họ đi phân biệt, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thì lại phụ trách kiểm tra cho những khắc băng này, nhìn xem những người tu luyện bị đóng băng này còn có thể cứu được hay không.
Bích Tầm Châu nâng chậu Hàn Âm Linh trong tay, chỉ cần có kì quái, lập tức lại ném ra một gốc cây Hàn Âm Linh.
Sở Chước không đi qua cùng với họ, nàng mang theo Phong Chiếu, vòng đến bên kia, đi thăm nhìn chút những con chim sâu thú bị đóng băng, ý đồ phân biệt chúng nó. Nhưng mà đi qua xem cả đoạn đường, phát hiện đám chim sâu thú đều rất xa lạ, hình như là sinh linh thời kì thượng cổ, làm cho nàng nhịn không được suy đoán, chẳng lẽ những thứ này là thời kì thượng cổ để lại sao?
Sở Chước nghĩ, tiếp tục đi về phía trước.
Không gian quảng trường rất lớn, phía trên nó là bầu trời nhìn không tới cuối cùng, nhưng mà Sở Chước biết, phía trên cũng không phải là bầu trời thật sự. Vừa rồi tuyết lớn rơi xuống, thật ra thì cũng không phải là hình thành tự nhiên, nó là băng cung tự động tuần hoàn rơi xuống, khi rơi xuống trên mặt đất, tự động dung nhập vào trong cung băng, hình thành một cái tuần hoàn không ai có thể biết được, duy trì yêu cầu của băng cung.
Ngay tại khi Sở Chước đang cân nhắc tình huống của băng cung, đột nhiên nghe được bên kia vang lên tiếng kêu, là tiếng của Cung Vũ Lương.
Sở Chước ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy Cung Vũ Lương kích động chỉ vào người bị đóng băng thành một cái khắc băng, để cho Huyền Ảnh cùng Hỏa Lân bọn họ hỗ trợ kéo ra người từ trong đóng băng.
Mọi người hợp lực, kéo người bị đóng băng ra, cũng nhanh chóng dùng dây thừng Thất Tinh Hỏa Tinh trói lại, để tránh đối phương công kích bọn họ.
Khi rời khỏi khắc băng, người nọ liền khôi phục hành động, phát ra tiếng rít gào trầm thấp về phía bọn họ, nếu không bị trói chắc chắn, hiện tại đã trực tiếp công kích.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội kiểm tra cho người đang phát ra tiếng gầm gừ với bọn họ.
Trước lạ sau quen, lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ tốn không thời gian nhiều lắm, rất nhanh đã kiểm tra xong tình huống thân thể cho người này, vẻ mặt kinh hỉ nói: "Trong thân thể hắn còn có một chút huyết khí, có thể cứu."
Nói xong, kêu Hỏa Lân nắm cằm người nọ, đổ ra một viên Thiếu Dương Ích Khí đan, rồi nhét vào trong miệng của hắn.
Cung Vũ Lương cũng rất mừng rỡ, vẻ mặt chờ đợi nhìn người đang tại giãy dụa.
Đút linh đan xong, dựa theo tình huống lúc trước cứu trị Cung Vũ Lương, bọn họ biết người này cần một đoạn thời gian mới có thể khôi phục, cho nên đưa hắn đến bậc thang trước cung điện, cũng bố trí một cái linh trận ở chung quanh, để đề phòng bất trắc.
Có thể là tìm được một người quen, lại còn có thể chữa trị, làm cho đoàn người Cung Vũ Lương rất là hào hứng, tiếp tục tìm kiếm người bị đóng băng có thể cứu ở trong khắc băng.