Bị cặp mắt tà khí kia khóa lại, làm huyết dịch cả người Sở Chước cương cứng lạnh cóng, không thể động đậy.
Ngay tại khi nàng tưởng mình sẽ bị tà khí đáng sợ đó xé rách, chủ nhân ánh mắt đột nhiên nhắm mắt lại, khi lại mở mắt, tuy rằng tà khí trong mắt chưa lui, ít nhất ánh mắt khôi phục vài phần thanh minh, cái loại hơi thở bén nhọn, cắn nuốt đáng sợ thu liễm rất nhiều, không còn đâm tới nàng nữa.
"Là... cô?" Hắn khó khăn nói.
Sở Chước thấy hắn nhận ra mình, trong lòng không khỏi thở phào.
Nhưng mà lúc này người này ở trong mắt nàng, tựa như một yêu ma hình người, nàng không dám tiếp cận như cũ, bảo trì một khoảng cách an toàn, thân thiết dò hỏi: "Ô chủ, ngài không sao chứ?"
Ô chủ lại nhắm mắt lại, ánh mắt lại khôi phục vài phần thanh minh, nhìn đến Sở Chước đứng xa xa, hắn cũng không thèm để ý, nhìn nhìn sang bốn phía, phát hiện cung điện cao to to lớn cách đó không xa, như có chút suy nghĩ nói: "Nơi này là không gian Bạch chủ?"
Sở Chước ừ một tiếng.
Ô chủ hỏi xong, không lại làm gì, tiếp theo xoay người ngồi dậy, xếp chân ngồi xuống, bắt đầu áp chế quái vật trong cơ thể.
Sở Chước vốn còn muốn thăm dò một chút tình huống bên ngoài, thấy thế làm sao còn dám quấy rầy hắn, đành phải đứng xa xa.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, ở khi Sở Chước bắt đầu lo lắng tình huống bên ngoài, phát hiện tà khí trên người Ô chủ dần dần thu liễm, như là bị cái gì ngăn chặn, khiến cho hắn không còn giống một quái vật hình người.
Sở Chước lại liếc mắt nhìn khuôn mặt nam nhân trong lạnh nhạt lộ ra tà khí một cái, đột nhiên ánh mắt hơi ngưng, phát hiện chỗ cổ Ô chủ, leo lên một ký hiệu tà ác màu đỏ, chúng nó tựa như có sinh mệnh, lan tràn di động ở chung quanh, sau khi bị chủ nhân dùng sức áp chế xuống, cuối cùng không cam lòng thối lui.
Sở Chước cảm thấy thứ trên người Ô chủ không đơn giản.
Nàng hồi tưởng tình huống lúc trước.
Lúc ấy bọn họ gặp phải con mãnh thú thái cổ cường đại, tất cả mọi người không phải là đối thủ, Ô chủ và Trường Thừa cực lực chặn lại mãnh thú, tranh thủ cơ hội thoát đi cho người tu luyện khác, ở khi phát hiện mãnh thú không thể chặn lại, hơi thở trên người hắn bỗng biến đổi, khí thế cả người dâng lên, tu vi đã bay lên.
Sở Chước đoán, Ô chủ lúc ấy hẳn là bất đắc dĩ sử dụng, mặc kệ tà khí tràn ngập trên người, như thế có thể thăng cấp tu vi của hắn, làm cho hắn có lực chiến một trận chống lại con mãnh thú đó, nhưng đồng thời cũng phải gánh vác một hậu quả đáng sợ, nếu không lúc ấy Trường Thừa sẽ không hổn hển rít gào như thế.
Sở Chước không biết mình suy đoán thế này có đúng hay không, lúc này nàng rất lo lắng Phong Chiếu.
Con mãnh thú đó sinh ra tại thái cổ, thực lực cường đại, Phong Chiếu quăng bọn họ vào không gian, rõ ràng là muốn đi cứu bọn họ, không biết có thể có nguy hiểm hay không.
Thẳng đến giờ phút này, Sở Chước phát hiện, trong lòng mình vẫn lo lắng cho hắn.
Cho dù đời trước hắn từng dọa sợ nàng, làm cho nàng hiểu lầm, nhưng chỉ nghĩ hắn là A Chiếu, nàng đều sẽ lo lắng cho hắn.
Ngay tại khi Sở Chước lo lắng đến xoay quanh, Ô chủ từ từ mở mắt.
"Cô lo lắng cho hắn?"
Sở Chước thanh âm đột ngột nghe thế, theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam nhân ngồi xếp bằng dưới đất, tà trên người khí hắn đã áp chế được không kém lắm, khuôn mặt khôi phục bình tĩnh, chỉ có giữa đuôi lông mày khóe mắt, còn tràn đầy mấy phần tà khí, vì khuôn mặt tuấn lãng của hắn tăng thêm vài phần sức quyến rũ nam nhân hư hỏng.
Sở Chước không biết hắn là có ý tứ gì, lung tung đáp một tiếng.
Ô chủ nói: "Không cần lo lắng, Bạch chủ có thể đối phó nó."
Sở Chước vẫn tin tưởng lời hắn nói, đại khái là trong khoảng thời gian ở biển thời gian này, mặc kệ gặp phải chuyện gì, Ô chủ biểu hiện ra ngoài thong dong bình tĩnh, cùng với che chở nàng, làm cho nàng trước tiên lựa chọn tin tưởng hắn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Hơn nữa, lấy tu vi hắn như vậy, hắn cũng không có lý do lừa gạt nàng.
Tâm tình khẩn trương của Sở Chước hơi thả lỏng, đi qua chỗ Ô chủ, hỏi: "Lúc trước con mãnh thú đó là cái gì? Là mãnh thú thái cổ sao?"
Ô chủ không nghĩ tới nàng biết nơi này là di tích thái cổ, về sau nghĩ đến khẳng định là Bạch chủ nói cho nàng, cũng là chẳng có gì lạ.
"Nó quả thật là một loại mãnh thú thái cổ, nghe nói loại mãnh thú này một khi xuất hiện, sẽ mang đến hạo kiếp cho thế gian." Ô chủ thản nhiên nói, thấy nàng lại lo lắng lên, tiếp tục nói: "Bạch chủ tu vi cực cao, không có việc gì."
Sở Chước chậm rì rì nga một tiếng, liếc hắn một cái, trong lòng nàng mặc dù có rất nhiều nghi hoặc, nhưng không thể thăm dò ngay trước mặt.
Thấy nàng không hỏi lại, Ô chủ nhắm mắt lại, như là đang nghỉ ngơi.
Sở Chước đành phải cũng ngậm miệng lại, chuyển lòng vòng ở chung quanh, đi đến một gốc cây hoa đào trước cung điện vừa vặn đang nở, cả cây đào thơm mát, đứng ở nơi đó suy tư.
Đợi nàng lại cảm giác được hơi thở xuất hiện trong không gian, theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện Ô Tử Hàm cùng Chu Yếm vẻ mặt mê mang mờ mịt xuất hiện.
Hai người thoạt nhìn đều rất chật vật, trên người thương tích đầy mình, hiển nhiên đã trải qua một hồi khổ chiến.
Ô Tử Hàm nhìn đến Ô chủ ngồi trên chiếu, hai mắt sáng ngời, đã vội chạy tới, liên thanh hỏi: "Ô chủ, ngài không sao chứ?"
Ô chủ mở to mắt, hơi hơi gật đầu với hắn, đạm thanh nói: "Ta không ngại, đã áp chế được trĩ tà."
Ô Tử Hàm nghe xong, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt thần sắc may mắn, cảm thấy ít nhiều Bạch chủ xuất hiện kịp lúc, nếu không nếu để cho Ô chủ phóng trĩ tà ra, cho dù cuối cùng bọn họ được cứu trợ, Ô chủ cũng sẽ đại thương nguyên khí, nói không chừng ngày nào đó thật sự bị trĩ tà ăn mòn bản tính, biến thành quái vật tà ác ham chém giết.
Bên kia Chu Yếm cũng mỉm cười với Sở Chước, hỏi: "Sở cô nương, cô không sao chứ?"
Sở Chước cực có hảo cảm với Chu Yếm, cười nói: "Ta không sao, Chu Yếm tiền bối thì sao? Ngài không sao chứ? Còn có Trường Thừa tiền bối bọn họ có sao không? Sao mọi người vào đây được? A Chiếu... Bạch chủ hiện tại thế nào?"
Chu Yếm nghe được câu "A Chiếu" kia, mày hơi hơi nhảy dựng, hiểu rõ tên này hẳn là gọi lão đại bọn hắn, chính là lại không biết tên này là tên bản thân lão đại có, hay là có dụng ý khác?
Nàng này có thể xưng hô lão đại bọn họ như vậy, có thể thấy được quan hệ cùng lão đại cũng không bình thường, nếu không lão đại cũng sẽ không một đường đuổi tới đây.
Đủ loại ý tưởng xẹt qua trong lòng, Chu Yếm ôn nhu nói: "Cô yên tâm, lão đại chúng ta không có việc gì, bởi vì Ô quản sự rất lo lắng cho Ô chủ, cho nên lão đại đưa chúng ta vào đây."
Còn mục đích đưa vào...
Chu Yếm liếc mắt Ô chủ và Ô Tử Hàm bên kia một cái, cảm thấy lão đại hẳn là để cho hắn tiến vào nhìn chằm chằm bọn hắn, tránh cho bọn họ quá tiếp cận cùng Sở Chước.
Sở Chước rốt cục trầm tĩnh lại, nàng thấy Chu Yếm và Ô Tử Hàm cả người là máu, hỏi bọn hắn muốn nghỉ ngơi một chút hay không, hai người đều lắc đầu, vì thế cũng không khuyên nữa.
Không gian này không phải của nàng, nàng cũng không thể mạo muội làm quyết định.
Chu Yếm đi theo nàng đứng ở dưới cây đào, dáng vẻ ôn nhu thân thiện, làm cho Sở Chước không tự chủ được thả lỏng.
Trong lòng nàng nhịn không được bật cười, đột nhiên phát hiện hình tượng nàng muốn đắp nặn cho tới nay, cũng không phải chính là như Chu Yếm sao, bộ dạng ôn nhu thân thiết, làm cho người ta không tự chủ được thả lỏng. Chỉ là Chu Yếm là trời sinh, mà nàng là sau nhiều ngày cố ý bồi dưỡng diễn biến, kỳ thực nàng tuyệt không ôn nhu, ôn nhu chẳng qua là một loại vũ khí nàng trà trộn ở giới tu luyện thôi.
"Lúc trước cô không thấy được, con mãnh thú đó thực lực rất cường hãn, thực lực của nó ở phía trên Thần Hoàng cảnh, chúng ta cũng không phải là đối thủ, nếu không có lão đại xuất hiện kịp lúc, chỉ sợ ngay cả Trường Thừa đại nhân đều phải nộp mạng ở nơi này..."
Chu Yếm thấy Sở Chước quan tâm lão đại bọn họ, nhịn không được bắt đầu ra sức giảng giải tới chiến đấu vừa rồi.
Sở Chước nghiêm túc nghe, nghe được hắn nói Phong Chiếu rốt cục kéo con mãnh thú đó vào lĩnh vực hắc ám của hắn, nhịn không được hé miệng cười.
Hắc ám lĩnh vực của Phong Chiếu tựa như không gian của hắn, ở trong mảnh bóng đêm đó, hắn chính là thần, tất cả sinh linh tiến vào đều chịu hắn chi phối, người nhỏ yếu giống như nàng, căn bản không kịp phản ứng, liền lặng yên không một tiếng động bị kéo vào trong đó mà không tự biết, chỉ có cường đại như Ô chủ, mới có thể phát hiện mà tránh né.
Con mãnh thú đó thực lực cường đại, Phong Chiếu cũng mất một phen công phu, mới kéo nó vào lĩnh vực hắc ám của hắn.
Chu Yếm tài ăn nói rất tốt, nói quá trình chiến đấu được cực kỳ nguy hiểm, vô cùng thú vị, nàng nghe được mà mỉm cười liên tục.
Bên kia Ô Tử Hàm nhịn không được nhìn qua, phát hiện Chu Yếm thế nhưng trêu người cười, nhịn không được nghĩ, gia hỏa này đối với Sở Chước ân cần như thế, chẳng lẽ không lo lắng đợi lát nữa Bạch chủ chụp chết hắn sao?
Ngay tại khi Sở Chước cười không ngừng được, Phong Chiếu như cũ là một bộ áo trắng xuất hiện ở không gian.
Hắn là chủ nhân không gian, hơi thở không gian cùng hắn hòa hợp một thể, hắn bỗng xuất hiện, không người nào phát hiện, vẫn là Chu Yếm ngay mặt đối với hắn, khi phát hiện hắn, thanh âm đột ngột dừng lại.
Ô chủ và Ô Tử Hàm thấy thế, cũng quay đầu nhìn qua.
Sở Chước phát hiện khác thường, nhìn lại, phát hiện là hắn, tiếng lòng buộc chặt đã lâu nháy mắt buông lỏng, tiếp theo đầu óc nóng lên, khi phản ứng kịp, người đã chạy tới hắn.
Phong Chiếu thấy nàng đã chạy tới, trong lòng vui vẻ, tưởng nàng sẽ giống như dĩ vãng, nhào tới ôm lấy mình, nào biết đâu nàng lại mạnh mẽ dừng lại cước bộ, đứng ở trước mặt mình, mở to hai mắt nhìn hắn.
Phong Chiếu rụt rè lạnh nhạt đứng ở đằng kia, để mặc cho nàng nhìn.
Sở Chước đánh giá hắn một lần, phát hiện áo bào trắng của hắn mới tinh, không nhiễm bụi bặm, trên người cũng không có dấu vết bị thương, hơi thở không khác cùng lúc trước lắm, sau khi xác nhận hắn vẫn chưa bị thương, rốt cục thở phào.
Nàng mỉm cười với hắn, thanh âm mềm dịu dễ nghe: "Huynh không sao chứ?"
"Không có việc gì." Phong Chiếu đạm thanh nói.
Sở Chước xác nhận hắn không sao, lại hé miệng cười, quay đầu nhìn về phía đám người Ô chủ.
Chu Yếm và Ô Tử Hàm nhịn không được liên tiếp nhìn lén, vừa rồi lúc đang chiến đấu, bọn họ cũng không thấy rõ, lúc này mới có thể thấy rõ ràng dung mạo Phong Chiếu, hai người đều rất kích động.
Làm thuộc hạ, Chu Yếm bi thúc chưa bao giờ biết lão đại nhà mình lớn lên là bộ dạng gì, lúc trước khi ngẫu nhiên gặp, chỉ có thể nhìn thấy một nửa bên mặt, cho tới bây giờ, mới là ngay mặt. Mà đối với Ô Tử Hàm mà nói, Bạch Ly Vực Chủ đó chính là một truyền thuyết, hơn nữa là truyền thuyết vô cùng hung tàn, lúc này hắn không chỉ có bị truyền thuyết hung tàn quăng vào không gian của ngài ấy, còn nhìn thấy bản tôn, cả người đều kích động rồi.
Bạch Ly Vực Chủ hung danh bên ngoài, muốn nhìn đến bản tôn của ngài ấy cũng không dễ dàng.
Nhưng mà, căn bản quả thật rất dễ nhìn, không hổ là hậu đại mãnh thú viễn cổ.
Chỉ có Ô chủ là cực hờ hững, hắn đứng lên, nói với Phong Chiếu: "Mới vừa rồi đa tạ ngươi."
Phong Chiếu lười quan tâm bọn họ, nhưng mà nghĩ đến Ô chủ đã cứu Sở Chước ở biển thời gian, lập tức thay đổi chủ ý, nói: "Cái thứ đồ chơi trong cơ thể ngươi là thế nào?"
Ô chủ thần sắc chưa biến, thản nhiên nói: "Nó là trĩ tà."
Phong Chiếu nhíu mày, lập tức liền hiểu rõ ý tứ của hắn, theo thói quen muốn bật cười một tiếng, phun vài lời nói câu ác độc, đột nhiên nghĩ đến Sở Chước ở bên cạnh, lời nói đến miệng cứng rắn chuyển đi, lạnh lùng thản nhiên nói: "Ngươi cũng thật bất hạnh."
Lúc này, ngay cả Ô chủ đều nhịn không được quái dị liếc hắn một cái, giống như hoài nghi hắn thế nào đột nhiên đổi tính, thế nhưng không có kiêu ngạo cười nhạo mình, ngược lại nói một câu không đến nơi đến chốn như vậy.
Cũng thật hiếm có.
Chu Yếm cũng hiểu được lão đại hiện tại là lạ.
Chỉ có Ô Tử Hàm không biết gì trong lòng nhịn không được cảm khái, tuy rằng Bạch chủ giọng điệu không tốt lắm, nhưng ngài ấy phong tư trác tuyệt, dáng vẻ không tầm thường, cho dù làm việc hung tàn một chút, cũng không thể phủ nhận sức quyến rũ của người này.
Phong Chiếu không muốn vô nghĩa cùng bọn họ, vẫy tay qua, Chu Yếm và Ô Tử Hàm đã biến mất khỏi không gian.
Sở Chước thấy một màn như vậy, trầm mặc xuống, nhất thời có chút đồng tình hai người không nói hai lời đã bị quăng ra không gian.
"Ngươi dự tính như thế nào?" Phong Chiếu thăm dò.
Ô chủ thần sắc hờ hững, so với Phong Chiếu trong căng ngạo cưỡng chế bày ra hờ hững, Ô chủ làm cho người ta cảm giác đại khí hờ hững, hai người cực kì bất đồng, cũng làm nổi bật lên Phong Chiếu càng thêm kiêu ngạo.
Sở Chước an tĩnh đứng ở một bên, cảm thấy Phong Chiếu lúc này, quả nhiên là cục bông tròn giống trong trí nhớ của nàng.
Quả nhiên, cục bông thích gây sự lại bá đạo kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể bởi vì sau khi hóa thành hình người thì tính cách đại biến?
"Cung chủ Thiên Phù Cung sáng tạo cho ta một loại huyết phù áp chế, chỉ cần không phóng thích nó, tạm thời có thể áp chế một hai. Nếu như không được, ta đành phải tới tìm ngươi." Ô chủ thản nhiên nói.
Phong Chiếu cười lạnh một tiếng, chẳng trách gia hỏa này nguyện ý cứu người ở biển thời gian, thì ra là muốn cầu cạnh hắn.
Nghĩ xong, hắn quay đầu nói với Sở Chước: "Sáng quắc, nàng vào bên trong nghỉ tạm trước." (sáng quắc: Chước Chước)
Sở Chước nghe câu "Sáng quắc", nháy mắt có chút mê mang.
Đáng tiếc người làm cho nàng mê mang đang cười lạnh với Ô chủ, căn bản không phát hiện từ mình nói sai. Hắn xưa nay kiêu ngạo tùy hứng, trong khoảng thời gian này có thể chịu thành như vậy đã không dễ, lúc trước chiến đấu một hồi, trên người chiến ý chưa lui, làm việc không khỏi bừa bãi vài phần, cho dù đã áp chế, vẫn không cẩn thận lộ ra.
Sở Chước lại liếc hắn một cái, an tĩnh đi vào cung điện.
Đợi nàng rời khỏi, Phong Chiếu cũng mang theo Ô chủ rời khỏi không gian.
Trở lại gian phòng lúc trong cung điện trước Phong Chiếu mang nàng đi nghỉ ngơi, Sở Chước cảm giác được hơi thở Ô chủ biến mất từ trong không gian, cũng không biết là rời khỏi không gian, hay là đi đến nơi nào, nhưng mà chuyện này không phải nàng hiện tại có thể hỏi đến.
Vì thế Sở Chước quyết định không thèm nghĩ nó nữa, ngồi lên da lông mãnh thú trải trên mặt đất, lại suy tư mọi chuyện một lát, cảm giác được thân thể mỏi mệt, bắt buộc mình cái gì cũng không cần nghĩ nữa, ngã đầu ngủ.
Ở nàng ngủ say không lâu sau, một nam nhân áo bào trắng xuất hiện ở cửa cung điện, nhìn thấy người an tĩnh cuộn mình ở trên da lông mãnh thú, cung điện to như vậy, trống rỗng, càng thêm làm nổi bật nàng nhỏ xinh yếu ớt.
Cảm giác được hơi thở nàng dần dần xâm nhiễm ở chung quanh, hắn vừa lòng nheo lại hai mắt, mới xoay người rời khỏi.
Sở Chước không biết ngủ bao lâu, thẳng đến khi nàng tỉnh lại, phát hiện địa phương chung quanh đã thay đổi.
Nàng đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới mình thế nhưng ngủ được sâu đến như thế, chẳng lẽ bởi vì đó là không gian của A Chiếu, làm cho nàng theo bản năng cảm thấy, mặc kệ như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không tổn hại mình, cho nên mới mặc cho mình ngủ mê mang như thế?
Nghĩ đến đây, Sở Chước đột nhiên cười khổ.
Đúng lúc nàng đẩy chăn đứng trên người dậy, đột nhiên cảm giác được trong ổ chăn có cái gì đó.
Tay Sở Chước chợt dừng, một phen hất chăn ra, chỉ thấy một tiểu yêu thú lông xù an tĩnh nằm úp sấp ở đằng kia, một đôi móng vuốt lông xù khép lại ở trước mặt, dùng một đôi mắt thú xinh đẹp lại vô tội nhìn nàng.