Sở Chước bị mang theo chuyển lên chuyển xuống ở trong không gian, phát hiện không gian này không chỉ có thành thục, hơn nữa rất rộng lớn.
Điều này làm cho nàng nhịn không được đoán tu vi hắn là bao nhiêu, ngoại giới đối với Bạch Ly Cực Chủ nghe đồn rất nhiều, trong đó nhiều nhất là Bạch Ly Vực Chủ hung tàn hiếu chiến, không người nào dám chọc, lại không người nào biết tu vi hắn cao bao nhiêu.
Nghe nói là Hóa Thần cảnh, cũng có nói là Thần Hoàng cảnh, dù sao ngay tại hai cái cảnh giới này.
Sở Chước nhịn không được lại liếc hắn một cái.
Nam nhân vẫn luôn âm thầm quan sát nàng nháy mắt liền bắt giữ được ánh mắt của nàng, khắc chế hỏi: "Thế nào? Có gì nghi vấn cứ việc nói."
Sở Chước lại trầm mặc.
Nàng trầm mặc làm cho thần sắc hắn hơi hơi cứng đờ, một đôi mắt trở nên tối nghĩa, nhưng mà Sở Chước đang cúi đầu, không nhìn thấy.
Trầm mặc lại buông xuống.
Tim Sở Chước nháy mắt nhấc lên, cho dù biết nam nhân này là A Chiếu, đối với mình là đặc biệt, nhưng nàng vẫn không có biện pháp coi cục bông tròn kiêu ngạo lại thích gây sự cùng nam nhân tuấn mỹ bất phàm lại bí hiểm này liên hệ lại với nhau, ở chung không khỏi xấu hổ.
Trong lòng nàng biết như vậy là không đúng, nhưng trong lúc nhất thời lại không có biện pháp làm ra đối sách ứng đối.
Sở Chước suy nghĩ xuống, nói: "Không có gì, chỉ là có chút nhớ mong Tầm Châu ca bọn họ."
Phong Chiếu liếc nhìn nàng một cái, cũng không biết có tin tưởng nàng nói hay không, chỉ nói: "Bọn họ đều ở Bạch Ly Sơn, đợi sau khi rời khỏi biển thời gian, về Bạch Ly Sơn là có thể nhìn thấy bọn họ."
Sở Chước ừm một tiếng.
Có thể là thái độ của nàng ảnh hưởng đến hưng trí của hắn, chỉ dạo trong chốc lát, hắn đã mang nàng về tòa cung điện lúc trước đó.
Mang theo nàng đi đến một đại điện trải da lông mãnh thú cao cấp, Phong Chiếu nói: "Nàng trước tiên nghỉ ngơi ở đây."
Sở Chước vâng một tiếng, đối với hắn an bài không có dị nghị, đúng lúc nàng cũng cần một chút thời gian cân nhắc xem kế tiếp nên làm sao bây giờ.
Hắn liếc nhìn nàng một cái, không nói gì nữa, xoay người rời khỏi.
Khi Sở Chước ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy tay áo của hắn lướt qua mặt sàn màu bạch ngọc, rất nhanh liền biến mất ở chổ rẽ cánh cửa. Điều này làm cho tâm tình của nàng có chút phức tạp, nhịn không được dùng sức lau mặt, tạm thời không thèm nghĩ nó nữa, nhìn nhìn bên trong cung điện, phát hiện cung điện to như vậy, trừ da lông mãnh thú trải trên đất, ngay cả cái giường cũng không có.
Đây quả thực tựa như lấy đất làm chiếu, cũng không thể nhân loại hưởng thụ.
Đột nhiên nhớ tới Phong Chiếu vốn chính là con thần thú, thần thú và nhân tu rốt cuộc là bất đồng, lấy đất làm chiếu rất bình thường, tưởng tượng bộ dạng hắn biến thành mãnh thú, lăn lộn trên mặt đất, nháy mắt cảm thấy rất đáng yêu, nhịn không được khóe miệng hơi hơi gợi lên.
Sở Chước cởi hài, giẫm lên da lông mãnh thú, quả nhiên thoải mái như trong trí nhớ.
Đời trước nàng đã biết, địa phương nam nhân đó cư trú, chỉ thích lót đủ loại da lông mãnh thú, cũng không biết đám mãnh thú này có phải hắn tự tay săn bắn hay không, trở thành chiến lợi phẩm phô ở trong địa bàn của mình, thích thì nằm trên đó.
Thật sự rất dã man.
Sở Chước ngồi xếp bằng, bắt đầu chậm rãi suy tư.
Không biết qua bao lâu, khi Sở Chước lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy nam nhân đứng ở trước cửa nhìn nàng chằm chằm.
Biểu tình cảu nàng lại cứng đờ, lập tức liền khôi phục tự nhiên, vội đứng lên, đi qua chỗ hắn, ôn nhu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Phong Chiếu mặt không chút thay đổi nhìn nàng, hắn bộ dáng cường đại, sang quý, tuấn mỹ, nhưng có lãnh khốc bất cận nhân tình, người không biết, sẽ bị bộ dáng này của hắn dọa đến, nào có bộ dạng cục bông tròn chỉ thích giả vờ vô tội trong trí nhớ của Sở Chước, lại làm cho nàng tinh tường ý thức được, thân phận của A Chiếu.
"Bên ngoài hỗn độn khí sắp thối lui." Phong Chiếu nói.
Sở Chước khẽ động trong lòng, hỏi: "Chúng ta có thể đi ra ngoài?"
Phong Chiếu hơi hơi gật đầu: "Đợi nó hoàn toàn thối lui, tự nhiên có thể đi ra ngoài." Dừng lại, hắn lại nói: "Nơi đây hẳn là di tích nơi nào đó thời kì thái cổ, ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy, không biết trong đó có nguy hiểm gì, nàng phải cẩn thận." ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Sở Chước nghiêm túc gật đầu, trong lòng đã có chút phát sầu, lấy tu vi của nàng, ở loại địa phương này, mỗi phút chính là tiết tấu bị diệt, lại cẩn thận thế nào, khi nguy hiểm đến cũng tránh không khỏi.
Đây vốn là địa phương sẽ không phải tu vi bậc này của nàng nên đến.
"Đừng sợ, ta sẽ bảo hộ nàng." Hắn vươn tay, nhẹ nhàng mà vỗ ở bả vai nàng làm an ủi.
Hắn tự nhận là lực đạo mềm dịu, đối với một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh mà nói, cũng là khó mà thừa nhận.
Sở Chước bị hắn vỗ đến lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã nhào ra sau.
Sắc mặt Phong Chiếu có chút ảo não, khi đang muốn nói gì, đã thấy nàng nở nụ cười với mình, nói: "Không có việc gì, là ta quá yếu."
Trong lòng Phong Chiếu có chút ngoài ý muốn, tiếp theo lại có chút kinh hỉ.
Mặc dù không biết nàng thế nào đột nhiên nghĩ thông suốt, nhưng loại thái độ tự nhiên này cũng mạnh hơn cái loại lúng ta lúng túng lúc trước, nháy mắt tâm tình tốt lên, trong thanh âm thêm vài phần nhu hòa: "Tuổi nàng còn nhỏ, không cần tự coi nhẹ mình, cần gì so với những lão quái vật tuổi một bó to đó?"
Sở Chước có chút muốn cười, lời này nói quả thực không khách khí.
Nhưng mà cùng so với người hở ra là ngàn tuổi, vạn tuổi, quả thật tuổi của nàng còn nhỏ, nếu như cho nàng thời gian trưởng thành, đợi khi nàng ngàn tuổi, nàng nhất định sẽ chẳng kém hơn bọn hắn.
Sở Chước mỉm cười với hắn.
Không khí nháy mắt lại trở nên tốt hơn, trong lòng Phong Chiếu cũng rất vừa lòng, quyết định đợi lát nữa nhìn thấy Trường Thừa, khỏi đánh bọn nó quá thảm.
Thừa dịp hiện tại không khí không tệ, Phong Chiếu hỏi: "Đúng rồi, nàng sau khi tỉnh lại từ biển thời gian, gặp phải cái gì? Có ai bắt nạt nàng không?"
Sở Chước nghe ra hương vị khác biệt trong thanh âm của hắn, trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc chua xót.
Nếu A Chiếu là cục bông tròn nàng quen thuộc, nàng biết lúc này nó nhất định đang kế hoạch, nếu có người bắt nạt nàng, nhất định phải xả giận cho nàng, nó xưa nay chính là đứa gây sự không chê lớn, cố tình thực lực khó lường, không có người nào đánh thắng được nó, chỉ có thể ráng chịu đựng.
Nhưng mà cho dù hiện tại không phải cục bông tròn nàng nhận thức, nhưng vẫn là A Chiếu, giọng của hắn nghe rất ôn hòa, ý tứ trong lời nói lại rất nguy hiểm, nàng biết chỉ cần mình nói một tiếng, đợi rời khỏi nơi này rồi, hắn lập tức đều sẽ xốc hết những người "bắt nạt" nàng.
Không hiểu sao, nàng chính là chắc chắc như thế.
"Không có ai bắt nạt ta." Sở Chước nhẹ giọng nói: "Ta là ở hơn nửa năm trước, ở trong biển thời gian được Ô Minh Vực Chủ cứu lên, lúc ấy ta vẫn chưa thanh tỉnh. Ô quản sự nói, Ô chủ sở dĩ ra tay tương trợ, là vì trên người ta có hơi thở quen thuộc, đối với bên ngoài gọi ta là cố nhân của hắn..."
Khi nghe được nàng nói "trên người ta có hơi thở quen thuộc", Phong Chiếu nghĩ đến cái gì, có chút không được tự nhiên, chỉ là hắn tu vi cao, có thể khống chế bản năng thân thể, không làm cho mặt hiện đỏ ửng.
Đợi nghe đến cuối cùng, hắn hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ gia hỏa Ô Minh Vực đó nhìn thì rối loạn, ngược lại rất biết tìm lý do.
Nhưng mà, hắn lại cảm tạ Ô chủ đã cứu Sở Chước ở biển thời gian, nhân tình này tự nhiên sẽ trả lại y.
Đợi Sở Chước sau khi nói xong, hắn nói: "Ta và Ô chủ quả thật từng có duyên vài lần, nếu lần này là hắn ra tay cứu nàng, ngày sau trả lại hắn một món nợ ân tình là được." Còn Ô chủ truyền thụ cho Sở Chước《bí quyết Tịnh Vân Linh》, theo hắn không tính là cái gì, nhân tình này rất dễ trả.
Sở Chước nghe đến đó, trong lòng lại ngũ vị tạp trần, không biết nói cái gì.
Như thế đại khái qua vài canh giờ, Phong Chiếu xem tình huống ngoài không gian, nói với Sở Chước: "Hỗn độn khí đã thối lui, có muốn đi ra ngoài?"
Sở Chước gật đầu.
Tiếp theo, hắn vươn tay nắm lấy cánh tay của nàng, mang nàng rời khỏi không gian.
Sở Chước chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, dường như xuyên qua bình phong gì đó, tiếp theo một cỗ hơi thở kỳ quái đập vào mặt mà đến, không thể nói rõ là hơi thở gì, cũng không đặc biệt làm cho người ta thích, cũng không đặc biệt làm cho người ta không thích.
Sở Chước theo bản năng nhìn về phía chung quanh, phát hiện lúc này bọn họ xuất hiện ở một mảnh không gian rộng rãi tươi tốt nhìn không tới cuối cùng, có núi có nước có cây có hoa, còn có các loại linh thảo không biết tên.
Trừ cái đó ra, thiên không là một mảnh sương mù khói bụi mịt mù hỗn độn khí, Sở Chước nhận ra đây là hỗn độn khí, trái tim hơi sợ hãi.
Hơi thở trong phiến không gian này, hẳn là hỗn độn khí vô số lần pha loãng sau đó còn sót lại, nó còn chưa chuyển biến thành linh khí thiên địa, tất cả vạn vật dựng dục ở trong phiến hơi thở này, đều bị vây ở một loại trạng thái hỗn độn.
Như thế, có vẻ những sinh linh đã mở trí này hoàn toàn không khớp.
Sở Chước hiểu rõ điểm ấy, giật mình trong lòng, đang muốn nói chút gì, xa xa truyền đến một tiếng mãnh thú gầm rú, chấn động trời đất, làm cho thức hải của nàng hơi hơi chấn động, vội vận chuyển《bí quyết Tịnh Vân Linh》, cảm giác mới tốt hơn chút.
Ánh mắt Phong Chiếu hơi ngưng, nhìn về phía chỗ thanh âm, cách sơn mạch cao ngất, không thể thấy rõ ràng.
Nhưng mà hắn không quên người bên cạnh, thấy mặt nàng lộ vẻ không khoẻ, liền biết tu vi nàng quả thật rất thấp, nơi này quá mức nguy hiểm, cho dù theo hắn chỉ là mãnh thú yếu nhất, cũng đủ để mang đến cho nàng nguy hiểm trí mạng.
Phong Chiếu muốn thả nàng tới trong không gian của mình, lại lo lắng nàng không thích, liền nói: "Nếu có nguy hiểm, nàng liền tiến không gian."
Sở Chước là người tiếc mệnh, nghiêm túc gật đầu với hắn.
Phát hiện trên mặt nàng cũng không có cái gì không muốn, Phong Chiếu hơi hơi nhếch lên khóe môi, khắc chế không có toát ra. Trong lòng lại cảm thấy tiểu cô nương của hắn quả nhiên là thích hắn, đều cam tâm tình nguyện tiến vào không gian của hắn.
Sở Chước không biết ý tưởng của hắn, cẩn thận theo ở bên người hắn thăm dò thế giới này.
Chung quanh khắp nơi đều là hỗn độn khí sau pha loãng, những hỗn độn khí đó sẽ không đủ để tạo thành nguy hiểm đối với bọn họ giống như lúc trước xuất hiện, nhưng cũng không thể dễ dàng hấp thu. Chung quanh một cảnh một vật, đều đắm chìm ở trong hỗn độn khí, hiển lộ ra dáng vẻ vui sướng hân hoan phồn thịnh.
Lúc này đã nhìn không tới những phù không đảo phập phềnh ở giữa bầu trời, làm cho người ta cảm giác, tựa như phù không đảo thoát phá đột nhiên tụ tập cùng một chỗ một lần nữa, biến thành một khối đại lục đầy đủ.
Sở Chước nhìn một lát, đoán có phải hỗn độn khí đó sau khi xuất hiện, thay đổi chỗ di tích cổ này, làm cho nó một lần nữa biến thành một khối đại lục đầy đủ, hơn nữa một lần nữa dựng dục từ trong hỗn độn hay không.
Nếu bọn họ xông vào hỗn độn, có thể có nguy hiểm hay không?
Sở Chước nghĩ, ánh mắt rơi xuống nam nhân phía trước nghiêng phất qua nhành cây duỗi đến, phát hiện hắn đi chậm rãi, tư thế này làm sao như là muốn thăm dò di tích cổ, ngược lại như là phối hợp với nàng mới đúng.
Trong lòng Sở Chước bỗng dưng dâng lên một cảm xúc cổ quái, nhịn không được nói: "Huynh không cần để ý ta, bỏ ta vào không gian, tự đi thăm dò."
Thân ảnh Phong Chiếu thoáng dừng, hắn quay đầu nhìn nàng, thoạt nhìn lại là bộ dạng bí hiểm.
"Không cần, nơi này có Trường Thừa, bọn họ hiểu được làm việc như thế nào." Hắn thản nhiên nói.
Sở Chước nghe đến đó, rất muốn hỏi, chẳng lẽ tất cả đều quăng cho Trường Thừa bọn họ hay sao? Làm Bạch Ly Vực Chủ, chẳng lẽ hắn không nên mang theo nhóm thuộc hạ cùng nhau thăm dò, cùng đối mặt với tất cả nguy hiểm?
Phong Chiếu sau khi nói xong, tiếp tục dẫn nàng di chuyển ở chung quanh, thoạt nhìn có chút nhàn nhã.
Sở Chước cảm thấy mình có chút không quá thể hiểu, lại có chút có thể lý giải, nhưng nàng vẫn không quá dám tự cho là đúng, đơn giản coi như cái gì cũng không biết, tiếp tục đi theo hắn.
Bọn họ vừa đi qua một rừng rậm, liền gặp được một con động vật kỳ quái.
Đây là một loại hoang thú, nhưng so với hoang thú bọn họ từng chứng kiến ở trong bí cảnh hồ Cổ Đầm muốn nguy hiểm hơn, tràn ngập lực lượng dã man, luồng khí mãnh liệt đập vào mặt mà đến, làm cho Sở Chước nháy mắt có một loại ảo giác mình sẽ bị nó nghiền áp, không thể động đậy.
Phong Chiếu vẫy tay, đột nhiên khắp không gian biến thành hắc ám, Sở Chước thậm chí có thể nghe được tiếng trái tim của mình nhảy lên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sở Chước trừng mắt, nơi có thể nhìn tới, đều là một mảnh hắc ám.
Nàng biết đây là lĩnh vực hắc ám của Phong Chiếu, là thiên phú thần thông của hắn, đời trước nàng đã bị hắn kéo vào lĩnh vực hắc ám của hắn, cả người đều muốn sụp đổ.
Ngay lúc nàng tưởng lần này cũng giống như đời trước, cái gì cũng nhìn không tới, chỉ thấy trong bóng đêm, xuất hiện một nam nhân áo trắng.
Trên y bào màu trắng, ám văn màu bạc có linh quang lưu động, nam nhân đắm chìm ở trong linh quang tuấn mỹ bất phàm, hình thành đối lập mãnh liệt cùng hắc ám chung quanh. Sở Chước nghe được tiếng trái tim mình nhảy lên bùm bùm, trong lúc hoảng hốt, giống như có chút hiểu rõ vì sao hắn thích mặc y phục màu trắng.
Thẳng đến khi hắc ám thối lui, trước mặt là thi thể con hoang thú đó.
Phong Chiếu nghiêng đầu nhìn nàng, dùng một loại thần sắc rụt rè nói: "Loại hoang thú này hương vị hẳn là không tệ, muốn ăn không?"
Sở Chước: "... Tầm Châu ca không ở, ta không biết làm, huynh biết sao?"
Phong Chiếu: =. = hắn cũng không biết, hắn chỉ biết ăn.
Vì thế Phong Chiếu đương nhiên nói: "Vậy mang về, để lão nhị làm cho chúng ta ăn."
Sở Chước vui vẻ trong lòng, trong mắt lộ ra ý cười, gật đầu với hắn.
Nhìn thấy nàng tươi cười, Phong Chiếu đột nhiên hiểu rõ gì đó, lộ trình kế tiếp, phàm là gặp được hoang thú vọt tới bọn họ, Phong Chiếu đều dùng lĩnh vực hắc ám cắn nuốt, sau đó quăng vào trong không gian, không giết chết chúng nó, mà là dưỡng ở trong không gian, dự tính mang ra bên ngoài. Dù sao hương vị còn sống ăn ngon hơn chết rồi.
Trên đường, cũng nhìn thấy rất nhiều linh thảo.
Nhưng mà cái này cũng không thể gọi là linh thảo, bởi vì chúng nó bị hỗn độn khí phớt qua một lần, trong linh khí tăng thêm vài phần hơi thở hỗn độn.
Sở Chước cảm thấy, A Kỳ hẳn là sẽ cảm thấy rất hứng thú đối với đám linh thảo này, nói với Phong Chiếu: "Ta muốn đào chút linh thảo mang về cho A Kỳ, có thể không?"
Phong Chiếu đứng ở nơi đó, kéo trường bào màu trắng nhu thuận rũ xuống ở trên cỏ, không dính bụi bặm, trắng noãn như mới.
"Tất nhiên có thể." Ngữ khí cảu hắn vô cùng ôn nhu: "Nàng muốn cái gì cứ việc đi lấy, nếu là lấy không được, có thể nói cho ta biết."
Sở Chước bị loại giọng điệu ôn nhu tới cực điểm này của hắn khiến cho có chút đỏ mặt, nếu nói lúc trước khi biết hắn là A Chiếu rất xấu hổ, như vậy trong khoảng thời gian ở chung này, ở khi hắn cố ý biểu hiện ra một mặt ôn hòa vô hại, làm cho nàng cảm giác được hắn bảo vệ, tâm tình cũng dần dần trầm tĩnh lại.
Dường như chuyện cũng không hỏng bét như trong tưởng tượng của nàng, chỉ nhìn một cách đơn thuần xem nàng nghĩ như thế nào.
Sở Chước cười cười với hắn, lấy ra ngọc xẻng, bắt đầu hì hục đào lên.
Phong Chiếu đứng ở nơi đó, một đôi mắt chuyên chú nhìn nàng.
Thẳng đến khi hắn cảm giác được cái gì, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt như điện, lạnh lùng nhìn về phía người cách đó không xa.
Người bị ánh mắt hắn khóa lại sợ tới mức cả người cương cứng, hơi thở thiếu chút nữa tiết lộ ra, thẳng đến khi cảm giác được đối phương uy hiếp, vội vàng thu liễm hơi thở, không dám đi tới quấy rầy.
Chu Yếm do dự, cẩn thận liếc mắt nhìn Sở Chước ngồi ở nơi đó đào linh thảo một cái, phát hiện nàng không phát hiện tình huống bên này, vội vàng ra dấu cho người phía sau, kêu bọn họ tránh đi nơi đây.
Một đám người tu luyện lặng yên không một tiếng động đến, cũng lặng yên không một tiếng động rời khỏi.
Thẳng đến khi rời khỏi một khoảng cách, Chu Yếm mới nhẹ nhàng thở ra.
"Chu Yếm đại nhân, vừa rồi người nọ là ai, hơi thở thật đáng sợ." Một người tu luyện kinh sợ nói.
Chu Yếm có chút kích động, trên mặt lại là bộ dạng rụt rè: "Ta cũng không biết, nơi đó đã có người nhanh chân đến trước, chúng ta chớ đi qua."
Người tu luyện đi theo hắn thăm dò vội vâng một tiếng.
Thẳng đến đi xa rồi, Chu Yếm đều nhịn không được cân nhắc, thì ra lão đại lớn lên là bộ dạng này, tuy rằng chỉ là hơi nghiêng nửa mặt, quả thật còn xinh đẹp hơn Trường Thừa, chẳng trách khi Trường Thừa được người khen ngợi dung mạo, cũng sẽ không cho là đúng mà nói: "Ta thì tính là cái gì? Lão đại mới dễ nhìn".
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được hình dáng lão đại, tâm tình vô cùng kích động.