Nếu ngay cả ký ức đều không thể tin tưởng được, vậy sẽ phải sống được có bao nhiêu bi ai?
Sau khi rời khỏi long mạch, Mặc Sĩ Thiên Kỳ luôn luôn đang quan sát cái "Ảo cảnh" này, có lẽ là theo thời gian trôi qua, hắn không còn cố chấp cự tuyệt tin tưởng lời những người này nói, cũng muốn cố gắng tìm kiếm ra những dấu vết không phải ảo cảnh, đáng tiếc ký ức của hắn hoàn toàn đều bị bóp méo, mỗi khi nghĩ phải tin tưởng, lại sẽ có một "Ký ức" tàn khốc khác bước ra lường gạt hắn, làm cho ký ức của hắn càng thêm thác loạn.
Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, nhóm người này dường như đã coi hắn trở thành đồng bạn tín nhiệm của bọn họ, mặc kệ hắn cự tuyệt như thế nào, đánh cũng muốn đánh đến hắn tin tưởng, không chuyên tâm mà dẫn dắt hắn chạy khắp nơi, cho hắn tôn trọng cùng tín nhiệm tuyệt đối, không có chút giấu diếm cùng phòng bị.
Cho dù là "Ảo cảnh", mình có thể có được nhóm người này tín nhiệm đến bảo hộ, kỳ thực cũng là một chuyện vô cùng may mắn mà hạnh phúc.
Hắn nhịn không được muốn thử tưởng phải tin tưởng bọn họ.
Hắn càng bức thiết hy vọng, đây kỳ thực mới là sự thật, đại lục Thiên Thượng Hải vẫn tốt đẹp, những bi thảm, hắc ám giãy dụa cùng khốn khó cũng chưa từng tồn tại.
So với làm một người bị thế giới hắc ám tàn khốc làm cho đa nghi lãnh khốc, kỳ thực trong lòng hắn càng hâm mộ chính mình bởi vì có đồng bọn tín nhiệm, trở nên ngây thơ đơn thuần đến ngốc nghếch.
Thế giới này, không phải người nào cũng có thể may mắn sống được ngốc như vậy.
Sở Chước và Hỏa Lân nhìn dõi theo hắn một lát, sau một lúc lâu sắc mặt nàng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên nhu hòa.
Sở Chước nói: "Một khi đã như vậy, đợi Tầm Châu ca cùng Huyễn Ngu trở về, chúng ta đây liền đi hồ Cổ Đầm một chuyến thôi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ không ý kiến.
Ba ngày sau, Huyễn Ngu rốt cục bố trí xong ảo trận, cũng chỉ dạy Sở Khai Hào chủ trì ảo trận như thế nào, liền cùng đám người Bích Tầm Châu cùng nhau trở lại trấn An La.
Huyễn Ngu nhìn đến Sở Chước, giống như một tiểu hài tử cầu sủng, hưng phấn mà nói: "Chủ nhân, ảo trận đã bố trí xong, muội giao ngọc phù gia trì ảo trận cho Thất gia gia rồi."
Sở Chước sờ sờ đầu nó, nâng mắt nhìn về phía Sở Khai Hào cùng đi tới đây, phát hiện thần sắc của ông có chút tiều tụy.
Sở Khai Hào nghe được Huyễn Ngu kêu mình là "Thất gia gia", có chút thụ sủng nhược kinh.
Mấy ngày nay nhìn quá trình Huyễn Ngu bố trí ảo trận, làm cho hắn kiến thức được chỗ đáng sợ của ảo cảnh, hắn chưa bao giờ biết thì ra ảo thuật là thứ đáng sợ như vậy, công kích bất ngờ, đánh vào tâm lý, một phút bốc đồng nghìn năm bốc sh*t, sẽ lâm vào bên trong vô số ảo cảnh, không thể đi ra.
Một cái lại một cái ảo cảnh lồng lên nhau, chỉ cần người chủ trì ảo cảnh thoáng thay đổi một chút, lại sẽ diễn sinh vô số ảo cảnh, khiến người khó lòng phòng bị, đừng nói là người tu luyện Tinh Linh cảnh, chỉ sợ người tu luyện Thánh Đế cảnh tự mình tới đây, cũng phải bị ảo cảnh ép buộc đến quá sức.
Chẳng qua, có ảo trận này ở, ngày khác nếu như Sở gia gặp nạn, chỉ cần dựa vào ảo trận này, có thể tránh thoát một kiếp.
Sở Khai Hào tận mắt thấy được ảo trận sinh thành, lại được Huyễn Ngu tự mình dạy cho mình phương pháp chủ trì ảo trận, trong lòng liền cân nhắc ra, dự tính biến tổng bộ đội Chiến Huyết ở trấn Cổ Cát trở thành con đường lui khác cho Sở gia.
Sở Khai Hào đủ loại ý tưởng Sở Chước cũng không biết, hắn thành khẩn cảm tạ Sở Chước đã làm hết thảy vì Sở gia, đang muốn rời khỏi, bị Sở Chước gọi lại, sau đó nói cho hắn, bọn họ phải rời khỏi đoạn thời gian.
Sở Khai Hào căng thẳng trong lòng: "Mọi người phải rời khỏi đại lục Nghiễm Nguyên?"
"Không phải, có chút việc."
Nghe xong, Sở Khai Hào thức thời không hỏi nữa, mà dặn dò bọn họ cẩn thận một chút, về sau nghĩ đến tu vi Sở Chước bọn họ, làm sao cần dặn dò, liền cười cười, cáo từ rời khỏi.
Tiếp theo, bọn họ liền xuất phát đi tới hồ Cổ Đầm.
Hỏa Lân cùng Huyễn Ngu, Huyền Ảnh đều là lần đầu tiên đi đến đại lục Nghiễm Nguyên, hơn nữa mấy con này từng bởi vì nguyên nhân tương tự nhau, bị nhốt ở một phương, xem như thú nhà quê không có kiến thức gì, dọc theo đường đi đều hưng trí bừng bừng, mặc kệ nhìn cái gì đều cảm thấy rất hứng thú.
Bọn họ càng cảm thấy hứng thú là món ngon khi đi ngang qua thành thị người tu luyện, chỉ cần ngửi được thơm, liền muốn dừng lại mua.
Sở Chước và Bích Tầm Châu rất bình tĩnh, kệ bọn nó, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng vẻ mặt thâm trầm lạnh nhạt.
Chẳng qua hắn thâm trầm không được bao lâu, đã bị Hỏa Lân mạnh mẽ đánh vỡ, mỗi khi chọc được hắn thiếu chút nữa phá công.
Hỏa Lân ôm lấy bờ vai của hắn, làm huynh đệ tốt nói: "A Kỳ, đừng nhỏ mọn như vậy, chúng ta đều là mới đến, đối mặt với thế giới bên ngoài đều rất ngạc nhiên, huynh hẳn là giới thiệu cho chúng ta nhiều một chút."
Nói xong, lật tay liền đưa cho hắn một túi đồ ăn vặt lúc trước mua ở trong thành.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua đồ ăn vặt trong tay, lỗ mãng đẩy tay nàng, lạnh lùng thốt: "Cô tự mình không có việc gì bỏ chạy đến không thấy bóng dáng, còn cần ta giới thiệu sao?"
Hỏa Lân cũng không thèm để ý hắn nói lời lạnh nhạt, dù sao người vẫn là người kia, chỉ là trở nên không được tự nhiên chút thôi, làm đồng bạn, nó sẽ không ghét bỏ hắn, dù sao cảm thấy rằng bộ dạng hở ra không được tự nhiên uốn éo này còn rất thú vị.
Huyền Uyên, Huyễn Ngu cùng Huyền Ảnh biến thành bộ dạng tiểu hải báo ngồi ở một bên, vừa ăn đồ ăn vặt mua được, vừa nhìn chằm chằm bọn hắn.
Sở Chước ngồi ở trên cây, ôm A Chiếu, nhìn về phía phương xa, giống như không cảm giác được không khí dưới tàng cây.
Bích Tầm Châu ngồi ở bên kia, nhìn đó mấy con yêu thú từ sau khi xuất hành, miệng cũng chưa từng ngừng, lại lo lắng dự trữ lương sẽ không đủ, đợi đến thành trấn sau, nhìn xem có thứ gì tốt, mua một ít để dành, phòng ngừa vạn nhất.
Một đường vui chơi giải trí, như là giao du, rất nhanh liền đến trấn Cổ Đầm.
Chưa tới lúc bí cảnh Cổ Đầm mở ra, trấn Cổ Đầm rất vắng vẻ, mọi người vẫn chưa dừng lại ở trấn Cổ Đầm, bay thẳng đến hồ Cổ Đầm.
Đi đến hồ Cổ Đầm, Sở Chước dùng linh thức cảm giác tuần tra một vòng, phát hiện không có người không liên quan ở gần đó, liền xuất ra cánh hoa lê, đưa linh lực vào vào, rất nhanh hồ nước hồ Cổ Đầm tách ra, lộ ra một cái thông đạo thông tới đáy hồ, cuối cùng thông đạo là một thông đạo không gian thông tới bí cảnh hồ Cổ Đầm.
Một đám người đi vào.
Thẳng đến sau khi bọn họ biến mất, hồ nước Cổ Đầm rất nhanh liền khôi phục nguyên dạng.
Nháy mắt tiếp theo, bọn họ đi đến bên hồ hồ Cổ Đầm nơi truyền thừa, bên hồ đứng một bóng dáng nửa trong suốt, tay áo Lưu Vân, tóc đen rối tung, mặt mày trầm thu liễm, lộ ra dấu vết trầm trọng, an an tĩnh tĩnh nhìn bọn họ.
Thời gian giống như ở đọng lại trên người hắn, mặc kệ bọn họ đến vài lần, như cũ là địa phương không thay đổi, "người" không thay đổi.
"Kính, chúng ta đã trở lại, lại đây quấy rầy huynh." Sở Chước mỉm cười với hắn.
A Chiếu trên vai nàng lắc lắc cái đuôi, tuyệt không cảm thấy quấy rầy.
Bích Tầm Châu, Huyền Uyên đều chào hỏi với hắn, mấy con yêu thú Hỏa Lân cùng Huyễn Ngu, Huyền Ảnh lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì lại tò mò nhìn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đứng ở phía sau, một đôi con ngươi thâm trầm đánh giá hư ảnh do thần thức biến ảo mà thành.
Kính an tĩnh nhìn bọn họ, lấy bản lĩnh của hắn, làm saoào nhìn không ra tu vi đám người Sở Chước, trong lòng cũng có vài phần kinh ngạc tốc độ tu luyện của bọn họ, còn bên người bọn họ đột nhiên nhiều ra đến ba con yêu thú, nếu Sở Chước đã mang bọn họ tới đây, vậy đó là có thể tin được.
Ánh mắt hắn chậm rãi rơi xuống Mặc Sĩ Thiên Kỳ an tĩnh đứng ở nơi đó dùng ánh mắt xa lạ lại quen thuộc đánh giá hắn, rất nhanh liền phát hiện chỗ quái dị trên người y, con ngươi như giếng cổ không gợn sóng không dấy động thêm vài phần dao động.
【Các ngươi vì sao mà đến?】Kính mở miệng nói, ánh mắt không rời khỏi Mặc Sĩ Thiên Kỳ:【Phát sinh chuyện gì?】
Sở Chước đầu tiên là chỉ vào Hỏa Lân và chúng yêu thú, giới thiệu bọn họ cho hắn, tiếp theo nhất nhất nói cho hắn chuyện trải qua lần trước bọn họ rời khỏi đại lục Nghiễm Nguyên.
Kính an tĩnh nghe, không đánh gãy lời nàng nói.
Những người khác mặc dù không biết Sở Chước vì sao sẽ toàn diện không bỏ sót nói những chuyện này với Kính như thế, nhưng bọn hắn cũng thức thời không đánh gãy.
Thẳng đến khi Sở Chước nói xong, Kính như có chút suy nghĩ nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nhìn xem Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút không được tự nhiên, biết mình trong "Ảo cảnh" từng vô cùng hữu hảo đối với Kính, hơn nữa từng ý đồ thuyết phục hắn đi theo bọn họ rời khỏi bí cảnh. Mình khi đó, quả thật là một người rất đỗi chân thành, ôm chặt thiện ý đối với thế giới này, đối với ai đều là một lời thật tình, đối với Kkính cũng là như thế.
Cho dù Kính cũng không phải là nhân loại chân thật, chỉ là một tia thần thức thượng cổ đại năng lưu lại, hắn vẫn coi y thành một thể đầy đủ sinh mệnh mà đối đãi.
Cũng là phần chân thành cùng tôn trọng này, thái độ của Kính đối với bọn họ nhìn như bình thản, kì thực đã để ở trong lòng, coi bọn họ trở thành bằng hữu.
Nghe xong Sở Chước nói chuyện, Kính hiểu rõ ý đồ Sở Chước đến, hắn thỉnh bọn họ đến trong phòng nhỏ trên đảo tọa giữa hồ, chậm rãi nói:【Tình huống của Mặc Sĩ công tử có chút phức tạp, huyễn tâm kính là huyễn khí bộ tộc huyễn hồ ly mười đuôi tự tay chế tạo, một loại bảo khí cao cấp, người tu luyện bị nó bóp méo ký ức, rất ít có thể ra được, hắn như vậy, đã coi như may mắn.】
Nghe xong, Sở Chước hiểu rõ ý tứ của hắn.
Hỏa Lân hỏi: "Kính tiền bối, chẳng lẽ cũng không có cách nào giúp hắn phân rõ ảo cảnh cùng sự thật sao?"
Kính lắc đầu:【Ảo thuật thiên biến vạn hóa, là thứ khó cân nhắc nhất, đây là kỹ năng thiên phú huyễn thú đặc biệt có, nhân tu cho dù có thể tu tập ảo thuật, cũng không so được với bản thân huyễn thú. Huyễn tâm kính này thế nhưng là huyễn hồ ly mười đ đuôi chế tạo, tất nhiên là rất lợi hại, chúng ta cũng bất lực.】
Nghe xong, người cùng yêu thú ở đây đều trở nên trầm mặc.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn bọn hắn, mấp máy miệng, không nói gì.
Kính là một tia linh thức thượng cổ đại năng lưu lại, kế thừa tất cả ký ức cùng tri thức của Kính Trạch Quân, nếu ngay cả hắn cũng không có biện pháp, vậy thật là không có biện pháp rồi.
Người tu luyện thượng cổ tuy rằng cường đại, nhưng cũng không phải vạn năng.
Tầm mắt Kính rơi xuống trên người bọn họ, tiếp tục mở miệng nói:【Chẳng qua, trong bí cảnh có một vật, có lẽ có điều giúp cho hắn.】
Mọi người nhìn qua, Sở Chước vội hỏi nói: "Là cái gì?"
Kính vẫn chưa hồi đáp, mà là đi ra nhà gỗ, những người khác cũng theo hắn đi ra, khi hắn vẫy tay, bên hồ xuất hiện một cái thông đạo không gian, cuối cùng thông đạo không gian là một chỗ không gian, trong không gian chỉ có một gốc cây cổ thụ cao ngất trong mây.
Bí cảnh hồ Cổ Đầm là từ không gian trùng điệp hình thành, trừ bỏ chủ nhân, không người nào biết trong bí cảnh hồ Cổ Đầm có bao nhiêu chỗ không gian, trong không gian lại có cái gì. Thậm chí ngay cả người tu luyện từng tiến vào bí cảnh hồ Cổ Đầm cũng không cách nào tính rõ ràng, lần trước thử luyện bí cảnh ở hồ Cổ Đầm, không gian Sở Chước bọn họ đi qua cũng chẳng qua vài cái như vậy, sau đó bởi vì tôn trọng đối với chủ nhân không gian, bọn họ cũng không đề xuất muốn xem không gian khác.
Khi thấy rõ ràng cổ thụ trong không gian, trên mặt đám người Sở Chước đều lộ ra vẻ sợ hãi thán phục.
Bọn họ chưa từng có thấy qua linh cây cao to nồng đậm như vậy, mặc kệ là Nguyệt Nữ tộc trồng cổ linh mộc, hay là đại lục Linh Hoàng khởi động không gian linh mộc dưới đất, đều không có cao to hùng tráng như gốc cổ thụ này, không thể đo đạc vòng tuổi của nó.
Lá cây của nó giống như phỉ thúy tốt nhất, không một chút tạp chất, giữa cành cây, phảng phất như một tầng sương trắng mờ mịt thản nhiên, khiến cho nó tăng thêm một phần linh vận thần bí.
A Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước nháy mắt nâng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cổ thụ trong không gian, móng vuốt rục rịch.
Sở Chước và Bích Tầm Châu thấy nó phản ứng, liền biết cây này bất thường, nếu không A Chiếu mắt cao hơn đỉnh sẽ không cảm thấy hứng thú với nó như thế.
Kính ý bảo bọn họ đuổi kịp, xuyên qua thông đạo không gian, đi đến trước mặt cổ thụ.
Đứng ở trước mặt cổ thụ, nổi bật lên bọn họ bé nhỏ tựa như một con kiến, chỉ còn lại sợ hãi thán phục.
Sở Chước biết Kính sẽ không vô duyên vô cớ dẫn bọn họ lại đây, nhịn không được hỏi: "Đây là cây gì?"
【Đây chính là cây bích tinh linh vụ.】Thanh âm của Kính như cũ không hề bận tâm, từ từ nói:【Cây này nảy sinh vạn năm, ngàn năm trưởng thành, trăm năm kết một quả, quả này có hiệu quả phá vọng địch linh, người tu luyện ăn vào, khả tăng trưởng tâm tình, bài trừ tâm ma... 】
Nghe xong Kính giải thích, thần sắc đám người Sở Chước và Bích Tầm Châu trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía gốc cây bích tinh linh vụ trở nên vô cùng nóng bỏng. Chỉ là một hạng tăng trưởng tâm tình, liền cũng đủ người tu luyện thế gian cuồng nhiệt vạn phần, càng không cần phải nói còn có thể bài trừ tâm ma, chính theo như lời Kính, nó đối với tình huống hiện tại của Mặc Sĩ Thiên Kỳ quả thật có trợ giúp.
【Tình huống Mặc Sĩ công tử xem như chịu ảo thuật ảnh hưởng, có thể ăn bích tinh linh vụ quả, để cho hắn tăng trưởng tâm tình, chậm rãi tiêu trừ ảnh hưởng cảu ảo thuật với hắn, có lẽ có một ngày, hắn tự có thể khôi phục.】Nói xong, Kính nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ, thanh âm nhẹ đạm như cũ:【 Mặc Sĩ công tử mặc dù chịu ảnh hưởng thác loạn ký ức, nhưng sơ tâm không thay đổi, nói vậy trong lòng cũng có dao động, chỉ cần Mặc Sĩ công tử bảo trì sơ tâm, nhất định có thể khôi phục.】
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn Kính, trong lòng dâng lên một loại cảm giác phức tạp.
Cho dù là lần đầu tiên nghe nói cây bích tinh linh vụ, cũng có thể biết quả cây này có bao nhiêu trân quý, nhưng người này lại không chút do dự dẫn bọn hắn tới đây, có thể thấy được mình trong "Ảo cảnh" này làm người làm được có bao nhiêu thành công, làm cho hắn không thể không bị xúc động.
Hắn xá dài với Kính, nói: "Đa tạ Kính công tử.". truyện tiên hiệp hay
Kính nghe nói như thế, thần sắc khẽ động, nói:【Trước kia ngươi chưa bao giờ gọi ta là công tử. 】
Ngay lúc đó luyện đan sư ngốc bạch ngọt cực kỳ, người ngoài chân thành, vốn sẽ rất quen thuộc, thế nào thân thiết làm sao tới, người có ý chí sắt đá thế nào giống như đều có thể để cho hắn hâm nóng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút không biết xoay sở làm sao, không biết nói cái gì cho phải.
May mắn, Kính dời ánh mắt rất nhanh, nói với bọn họ:【Quả trên cây bích tinh linh vụ này, các ngươi tự đi hái đi.】
Đám người Sở Chước nhìn chằm chằm linh quả trên cây, ngửi mùi hương linh quả mê người, nhịn không được âm thầm nuốt miệng nước miếng, cũng không biết cây này sinh trưởng bao nhiêu năm, một gốc cây lớn như vậy, treo lúc lắc đầy quả, quả thực không thể đếm được, làm cho bọn họ nháy mắt có một loại ảo giác nhặt được bảo.
Chủ nhân còn tùy tiện bọn họ hái.
Xưa nay Sở Chước da mặt dày lúc này cũng có chút ngượng ngùng: "Kính, quả bích tinh linh vụ này, chúng ta chỉ hái một ít..."
Sở Chước nghĩ phải rụt rè một chút, đáng tiếc yêu thú nhà nàng không biết cái gì kêu là rụt rè, sau khi có được Kính đồng ý, đã sớm tản ra toán loạn trên cây, một đám tựa như con kiến nhỏ, rõ ràng dùng tốc cực nhanh độ, nhưng xa xa ở trong mắt người khác, vẫn giống con kiến di động, có thể thấy được cây này có bao nhiêu lớn.
Kính liếc nhìn nàng một cái, không nói chuyện.
Nhìn dáng vẻ này của Kính mặc cho bọn họ hái, Sở Chước cũng không nói cái gì, Kính rõ ràng chính là muốn giúp Mặc Sĩ Thiên Kỳ, đây cũng là thiện duyên ngày đó Mặc Sĩ Thiên Kỳ tự mình kết xuống, khi đó ngốc bạch ngọt thật sự là rất ngọt, bị người hắn ngọt qua làm sao có thể cự tuyệt?
Kế tiếp, đoàn người Sở Chước đều bò lên trên cây, Kính an tĩnh theo sau lưng bọn họ.
Cây này một tầng lại một tầng hướng lên trên, cành cây vô số, mỗi một cành cây lại sinh ra vô số nhánh nhỏ vụn vặt, trên đó kết đầy quả bích tinh linh vụ to như quả long nhãn, chung quanh linh vụ quấn quanh, cũng không phụ tên của nó.
A Chiếu nhảy đến trên một cành cây, ngẩng đầu liền ngậm một viên bích tinh linh vụ quả, nhai nhai liền vào bụng.
Yêu thú khác cũng không khác lắm, Hỏa Lân tự mình ăn không đủ, tùy tay liền hái vài quả quăng vào miệng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thiếu chút nữa thì bị nghẹn chết.
Sắc mặt Bích Tầm Châu có chút đen, cái đám ham ăn này, thực coi quả này trở thành thứ gì đó tầm thường mà gặm nhấm lung tung.
Sở Chước càng thêm ngượng ngùng, bích tinh linh vụ quả này trăm năm mới kết một quả chín, ăn một quả tựa như ăn năm tháng một trăm năm, nếu không phải cây bích tinh linh vụ sinh trưởng ở trong không gian ngăn cách, không ai ngắt lấy, căn bản không thể lưu lại nhiều quả chín như vậy, hiện tại đều tiện nghi bọn họ.
Sở Chước lại liếc mắt nhìn Kính một cái, phát hiện hắn thần sắc thản nhiên, giống như căn bản cũng không thèm để ý.