Mọi người thấy một chỗ khác thiên hà, nghe được rồng ngâm xa xôi truyền đến, ý thức được xuất xứ rồng ngâm, trên mặt đều có chút kinh hỉ.
"Là rồng ngâm! Chủ nhân, cái kia... nó thành công hóa rồng?" Huyễn Ngu rụt rè hỏi.
Nó đối với Hỏa Lân cảm quan thật sự là một lời khó nói hết, lúc trước ở tầng thứ nhất long mạch, khi nó bị A Chiếu dùng khóa thần trói buộc trấn áp ở đáy hồ, bị Hỏa Lân một ngày tấu một trận nên có chút sợ.
Sau biến hóa, khi từ chỗ chủ nhân biết được, Hỏa Lân kỳ thực là con thư rắn, quả thực không thể tin được.
Cho dù nó từ khi sinh ra vốn chưa từng rời khỏi long mạch, cũng không có tiếp xúc qua yêu tu biến hóa, nhưng nó từ trong trí nhớ truyền thừa biết, giống cái lớn lên sẽ không giống như Hỏa Lân, giống như Sở Chước còn không khác lắm. Đương nhiên, không chỉ có Hỏa Lân, còn có bộ dạng giống đực cũng không giống như Bích Tầm Châu, chỉ là Bích Tầm Châu biết làm rất nhiều ăn ngon, Huyễn Ngu đã cam chịu thành quả này, người bộ dạng xinh đẹp hẳn là cũng có thể làm ăn ngon.
Ừ, tuyệt bức không tật xấu!
Sở Chước lắc đầu: "Thời gian quá ngắn, hẳn là chưa hóa rồng."
Hơn nữa lấy thực lực hiện tại của Hỏa Lân, cũng không cách nào thừa nhận thống khổ sau hóa rồng, còn cần đợi thực lực của nó lại thăng lên mới có thể hóa rồng.
"Đúng, trong thanh âm này không có long uy." Bích Tầm Châu cũng mở miệng nói: "Nó hiện tại hẳn là giao long."
Giao long tuy rằng là ngụy long, nhưng mà có một ít đặc thù Long tộc, giống sừng long cùng rồng ngâm, cũng tựa như khuông như dạng, có thể hù được người không biết, ở trước mặt Long tộc thì hoàn toàn không đủ xem.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe bọn họ nói, ôm bé rùa đứng ở phía sau, ngẩng đầu nhìn chỗ đám mây.
Lúc này, một trận tiếng nước xôn xao có khác dòng sông vang lên, mọi người ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy một chỗ khác thiên hà, một con giao long màu đỏ rực từ trong tầng mây lao tới, đầu tiên là đầu Long dữ tợn, trên đầu có hai cái sừng ngắn, tiếp theo là đó long lân phủ kín long thân, bụng có bốn chân, đều là tứ trảo.
Vảy đỏ rực trên người Giao long như trôi nổi Lưu Hỏa, lại cứng rắn như kim loại.
Một đôi ánh mắt hiện kim quang nhìn xuống nhân loại cùng yêu thú phía dưới, lại ngẩng cao phát ra một tiếng rồng ngâm, lanh lảnh cao vút, từ trong thanh âm đó có thể nghe được ra nó vui thích đến cường hãn, sau đó từ con sông lao xuống phía dưới.
Giao long đằng vân giá vũ mà đến, giống như mang đến một trận mưa lửa nóng cháy, trên đất yêu thú cùng nhân loại không tự chủ được lui về phía sau.
A Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, nhìn giao long đáp xuống, cảm giác hơi thở trên người nó, đột nhiên nhảy lên, ở giữa không trung nhanh chóng biến thành một con mãnh thú khổng lồ, tiếp theo một móng vuốt chụp đi con giao long đang đằng vân giá vũ ở trong thiên hà.
Huyễn Ngu đang cầm lấy vạt áo Sở Chước thấy một màn như vậy, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, xiết chặt y phục Sở Chước, đánh chết cũng không muốn rời khỏi nàng.
Sở Chước vươn tay vỗ vỗ bả vai nó, không nói cái gì.
Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều nhịn không được lui về phía sau, nhìn giao long bị A Chiếu một móng vuốt chụp trúng rơi xuống trong thủy đàm phía dưới một tiếng rầm, thiếu chút nữa thì bị chết đuối.
Nói đến cũng khôi hài, một con Hỏa Lân Xà trưởng thành lớn lên ở trong nham thạch nóng chảy, nhưng lại đã hóa thành giao long —— cho dù là giao long thuộc tính hỏa, cũng có bản lãnh đi mây về gió, làm sao có thể sẽ bị chết đuối?
Nhưng dưới thủy đàm có một loại lực lượng không hiểu, giao long vừa mới rơi đến trong nước, đã bị lực lượng đó lôi kéo chìm xuống.
Giao long cuống quít giãy dụa bò lên trên, như muốn thoát ly trói buộc đáy nước.
Đáng tiếc mặc kệ nó giãy dụa như thế nào, trói buộc dưới nước như bóng theo hình, giống như là đọ sức với nó, căn bản không thể tránh thoát.
Đám người Sở Chước nhìn giao long giãy dụa trong thủy đàm, lại nhìn xem mãnh thú đã rơi xuống cạnh thủy đàm, bởi vì trên người nó phát ra uy áp cường đại, đều có chút không khoẻ, không dám tiếp cận nó.
Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyễn Ngu đều tránh được rất xa, sau đó ba người nhìn đến đối phương hành động, thần sắc không khỏi có vài phần quái dị. Thẳng đến khi thấy Sở Chước dường như không có việc gì đi qua, trong mắt Huyễn Ngu lộ ra thần sắc sùng bái, trong lòng Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa động, nhớ tới sự tình mình từng biết đến trong "Ảo cảnh", thần sắc nhìn về phía con mãnh thú không khỏi có vài phần kinh dị.
Nếu con mãnh thú này thật là thần thú, nó thế nhưng sẽ muốn kết làm đạo lữ bạn song tu cùng một nữ tu nhỏ yếu, con thần thú này thật đúng là kỳ quái.
Sở Chước không biết thần sắc mấy người phía sau, hỏi: "A Chiếu, trong thủy đàm này có phải có cái gì đó phải hay không?"
Đời trước, cũng không có cái này.
Nhưng mà Sở Chước tin tưởng A Chiếu sẽ không vô duyên vô cớ đánh Hỏa Lân vào trong thủy đàm, nhất định có nguyên nhân gì.
A Chiếu liếc nhìn nàng một cái, khe khẽ chấn động xuống cái đầu thú cực đại với nàng, lại liếc mắt nhìn giao long trong thủy đàm như cũ đang giãy dụa bò lên trên một cái, hơi hơi khom thân dưới, một cái móng vuốt vươn ra với nó.
Sở Chước nhìn đến động tác này của nó, không khỏi nhớ tới ở đại lục Phong Trạch, khi bọn họ tiến vào Cuồng Phong cốc, nó cũng là như vậy ý bảo nàng đi lên.
Sở Chước không nói hai lời, nhảy lên móng vuốt nó, lưu loát bò đến trên người nó, không hề biết mình như thế có cái gì không đúng.
Đợi nàng ngồi ổn, mãnh thú run run thân thể đứng lên, nói với Bích Tầm Châu:【Lão nhị, mi trông chừng lão tam, nó muốn chìm xuống, tiện tay vớt nó đi lên.】Tuy là nói như vậy, nhưng giọng điệu của nó vô cùng khinh bỉ:【Nếu ra không được, cũng là đứa vô dụng.】
Bích Tầm Châu lựa chọn trầm mặc.
Huyễn Ngu trốn ở phía sau Bích Tầm Châu, nhìn mãnh thú biến lớn, cảm giác được uy áp đáng sợ đó, nghĩ đến mình trong khoảng thời gian này thế nhưng liên tiếp khiêu khích uy nghiêm của nó, sắc mặt lại trắng nhợt.
Mãnh thú rất nhanh liền bay lên không mà đi, vác Sở Chước biến mất ở bên trong phiến sương mù.
Đám người Bích Tầm Châu nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt chuyển tới giao long giãy dụa bò lên trên trong thủy đàm, mỗi khi nó bò lên trên mấy tấc, liền có lực lượng lớn hơn nữa kéo nó xuống trong đầm mấy tấc, biến thành rất chật vật, làm sao còn có uy vũ hùng tráng khi giao long xuất thế lúc trước, quả thực tựa như một con rắn nhỏ rơi vào chỗ nước cạn bị bắt nạt.
Bích Tầm Châu nghĩ đến lời A Chiếu nói mới rồi, rốt cuộc không thể không quản, thò ra mấy sợi băng tơ, làm tốt chuẩn bị tùy thời tiện tay vớt giao long.
Giao long trong thủy đàm cũng nghe được A Chiếu nói lúc trước, nhất thời trong lòng không phục, nó thật vất vả hóa thuồng luồng, có được thực lực giao long, làm sao sẽ ra không được đây? Lúc này tính cách của nó cũng nổi lên, cũng không quản lực lượng khủng bố dưới thủy đàm, toàn tâm toàn ý đấu sức cùng nó, tất nhiên muốn dựa vào lực lượng của chính mình từ trong thủy đàm trèo lên.
Những chuyện Long tộc đó có thể làm được, nó cũng có thể làm được.
Đám người Bích Tầm Châu cứ như vậy nhìn giao long giãy dụa trong thủy đàm, vốn còn nhìn xem có chút khẩn trương, nhưng phát hiện nó giãy dụa không ngớt ở trong thủy đàm, rốt cuộc không bị chìm quá lợi hại, tiếng lòng cũng hơi hơi nới lỏng vài phần.
A Chiếu đã nhận lấy đám tiểu đệ bọn họ, nhất định sẽ không hại bọn họ, huống chi còn có Sở Chước ở, nó cũng sẽ không làm chuyện gì khiến Sở Chước khó xử, điểm ấy vẫn có thể tin tưởng.
Bích Tầm Châu sau khi suy nghĩ cẩn thận, không hề quản giao long giãy dụa trong thủy đàm, nhìn đến tiểu loli bên cạnh mặt tròn tái nhợt, dừng lại, nói: "Về sau ở trước mặt lão đại tỉnh ngủ chút, có chủ nhân ở thì nó sẽ không làm cái gì, nếu chủ nhân không ở..."
Huyễn Ngu bị lời hắn nói chưa hết sợ tới mức cái đuôi đều phụt ra, choang choang choang vài cái, sau mông liền mang theo mười cái đuôi to lay động theo gió, một đôi mắt to đen bóng hàm chứa nước mắt, đáng thương mà nhìn hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng khả năng ư ư một tiếng khóc ra.
Bích Tầm Châu trầm mặc xuống, trong lòng có loại cảm giác không thể tưởng tượng.
Huyễn hồ ly nhát gan như vậy, lúc trước nó rốt cuộc là dựa vào cái gì khiến cho bọn họ ở trong ảo cảnh thiếu chút nữa gánh không nổi?
Huyễn Ngu đáng thương hề hề nói: "Tầm Châu ca, lão đại không phải là không thích muội dính chủ nhân?"
"Tất nhiên." Bích Tầm Châu lạnh nhạt nói: "Mi tự mình hiểu rõ là tốt rồi."
Phải biết rằng, lão đại bọn họ là con yêu thú ngây thơ lại cường đại, dù sao chuyện yêu thích sẽ nghĩ đến vô cùng tốt đẹp cùng đương nhiên, chết cũng không hối cải, cố tình nó có được thực lực cường đại để duy trì được nó ngây thơ tốt đẹp, đây mới là đòi mạng.
Bích Tầm Châu mỗi khi nghĩ đến đây, liền muốn lo lắng về sau nếu như ngày nào đó Sở Chước cự tuyệt lão đại cầu yêu, con thần thú nào đó tỏ tình không thành đầu óc nóng lên, chạy tới hủy thiên diệt địa thì làm sao bây giờ?
Đừng nói, lấy thực lực A Chiếu, thật là có khả năng này.
Bích Tầm Châu trong lòng lo lắng lại thâm sâu một tầng.
Huyễn Ngu cắn ngón tay, một bên xem xét giao long trong thủy đàm, vừa nghĩ sau này nên biểu hiện ở trước mặt chủ nhân thế nào.
Ngay cả con giao long cường đại như vậy đều bị nó chụp một móng vuốt rớt xuống long đàm, huống chi là nó một con huyễn hồ ly nho nhỏ, về sau vẫn phải cẩn thận một ít.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi xổm ở một bên long đàm nhìn xuống, sau đó đơn giản ngồi xuống, dùng một loại ánh mắt khó lường nhìn chằm chằm giao long giãy dụa trong thủy đàm bơi lên trên.
Hắn cũng không nói lời nào, cứ như vậy yên lặng nhìn.
Bé rùa bị hắn ôm, thấy hắn ngơ ngác, khi đang muốn rời khỏi, đột nhiên một viên linh đan cực phẩm nhét tới, bé rùa nhất thời bình tĩnh lại, một bên cắn linh đan, một bên nhìn giao long đang giãy dụa trong thủy đàm như cũ.
Bên kia, mãnh thú phi hành ở trong sương mù một khoảng cách sau, rốt cục dừng lại, rơi xuống trên đất.
Chung quanh sương mù trùng điệp, Sở Chước thấy không rõ có cái gì, chẳng qua nàng tin tưởng A Chiếu, bình tĩnh ngồi ở trên lưng nó. Thẳng đến khi nó xuống dưới, sương mù đều tán đi, lộ ra chân diện mục bị sương mù che giấu.
Trong lòng Sở Chước vừa động, khi ngẩng đầu liền nhìn đến tòa cung điện xây ở trên đỉnh núi, thấp thoáng ở trong một mảnh cổ mộc chọc trời, chung quanh linh dây mây trèo lên, nếu không chú ý, rất dễ dàng sẽ xem nhẹ nó.
A Chiếu chở nàng bay qua, đi đến cung điện trước đỉnh núi.
Sở Chước từ trên lưng nó xuống dưới, ngẩng đầu nhìn phiến cụm cung điện đứng lặng ở đỉnh núi, phát hiện chúng nó mới tinh như cũ, nàng thử tính đi tới phía trước hai bước, quả nhiên cảm giác được cấm chế trước cung điện, trong lòng hiểu rõ.
Một mảnh cung điện này đồng dạng có cấm chế bảo hộ, miễn cho chúng nó trải qua năm tháng ăn mòn, mặc kệ trải qua bao nhiêu năm tháng, chỉ cần cấm chế mặt trên không biến mất, nó vẫn là bộ dạng lúc chủ nhân rời đi.
Đời trước, Sở Chước chưa tới nơi này.
A Chiếu cũng không mang nàng đến.
Nàng đoán, hẳn là bọn họ tới quá trễ, đám cung điện này linh tinh đã sớm bị người tu luyện khác mở ra cấm chế đi vào, không có gì thứ tốt, cho nên A Chiếu không mang nàng lại đây.
Hơn nữa, lúc ấy tất cả lực chú ý của bọn họ, đều đặt ở long trì bên kia, vì việc Hỏa Lân hóa thuồng luồng, A Chiếu đang chà tay âm thầm gây sự, nào có tâm tư để ý tới cái khác.
Ở khi nàng quan sát, A Chiếu đã biến trở về bộ dạng tiểu yêu thú, nó một móng vuốt xé mở cấm chế, mang nàng đi vào.
Đây là một đống cung điện, xuyên thấu qua đống cung điện kim bích huy hoàng, có thể đoán tình huống năm đó bộ tộc Ứng Long sống ở đây, Long tộc hướng đến của cải giàu có, xây dựng cung điện càng xa hoa hơn cung điện đế vương nhân gian, thậm chí ngay cả dùng gạch lót đều là linh thạch đến trải.
Sở Chước xuất ra Toái Tinh kiếm, rất không đạo đức từ trên đất moi móc ra một khối linh thạch, sau đó vì Long tộc đài tài khí thô (rất giàu có) mà trầm mặc xuống.
A Chiếu nghiêng đầu nhìn nàng, không rõ nàng đang làm gì.
Lót linh thạch, có vấn đề gì sao? Rất nhiều thần thú đều làm như vậy, cung điện của nó cũng là dùng linh thạch cực phẩm lót sàn, nếu nàng thích, cùng lắm thì về sau ngay cả vách tường đều dùng linh thạch cực phẩm khảm lên, tuy rằng như vậy có chút giống nhà giàu mới nổi —— nhưng mà nàng thích là tốt rồi.
Sở Chước không biết con thần thú nào đó bên người đang thầm chà tay lên kế hoạch vấn đề trang hoàng phòng ở về sau bọn họ cư trú, sau khi phát hiện Long tộc giàu có, nàng thở sâu, kiềm chế xúc động đang muốn dùng Toái Tinh kiếm đều đào hết tất cả mặt sàn trong cung điện này đi.
Nàng đáp ứng qua Huyền Ảnh, sẽ không phá hư long mạch, phải cẩn thận tay.
Ừ, nhất định không thể bội ước.
Sở Chước lại thở sâu, để cho chính mình không hề chú ý mặt sàn sáng lấp lánh, ngược lại nhìn về phía địa phương khác.
Đáng tiếc cung điện này trống rỗng, giống như trừ bỏ linh thạch từ trên mặt sàn xây thành mặt sàn, liền không có thứ gì đáng giá chú ý.
Sở Chước mang theo A Chiếu đi xuyên qua một cái cung điện một cái lại cung điện, có được một cái kết luận:
Năm đó lúc bộ tộc Ứng Long rời đi, thứ tốt đều chuyển đi cùng nhau, lưu lại một cung điện trống rỗng.
Ừ, tốt xấu gì mặt sàn cung điện bọn họ không mang đi, nếu hủy đi, vậy cũng là một khoản linh thạch xa xỉ.
Nhưng mà nàng có thể đào sao?
Sở Chước nhịn không được lại thở dài, có chút buồn rầu.
A Chiếu ngồi xuống ở trước mặt nàng, không biết nàng thấy thế nào lại đến một bộ dạng buồn rầu, chẳng lẽ tiểu cô nương có tâm sự khó hiểu gì?
Nó vươn ra meo meo quyền chụp nàng một cái.
Sở Chước hoàn hồn, nắm meo meo quyền nó, nói: "Mặt sàn này khắp nơi đều là linh thạch, hẳn là có thể sử dụng thật lâu đi?"
A Chiếu nghiêng đầu xuống, nhớ tới bộ dạng tiểu cô nương bình thường cố gắng kiếm tiền, nhất thời giật mình, vì thế nó một móng vuốt đập về phía mặt đất, mấy khối linh thạch gạch bay lên, rầm rầm rơi đến trước mặt Sở Chước.
Sở Chước bị nó hành động hoảng sợ, vội nói: "Mau dừng tay, đừng làm phá hư nó, ta đáp ứng Huyền Ảnh, sẽ không phá hư long mạch."
A Chiếu lơ đễnh lại đánh ra mấy khối gạch linh thạch, vỗ vỗ nàng, chẳng qua là mấy khối linh thạch, cái này không xem như phá hư.
Sở Chước lý giải ý tứ nó xong, không khỏi bật cười: "Thật sự? Ngươi xác định?"
A Chiếu gật đầu với nàng, nếu nàng thích, vậy khoét đi, Ứng Long đều rời khỏi nhiều năm như vậy, nếu trở về, đã sớm trở lại, mà không phải từ bỏ mặc yêu thú thủ hộ trong long mạch thọ nguyên hao hết sau đó nhất nhất chết đi, chỉ có con huyền ảnh thú khờ ngốc kia sẽ tuân thủ nghiêm ngặt ước định lúc trước, chưa từng nghĩ tới mở long mạch ra, chủ động hấp dẫn người tu luyện đến, để cho mình giải thoát trói buộc từ trong long mạch.
Được nó cam đoan, Sở Chước bắt đầu cần cần cù cù công việc lu bù lên ở trong cung điện, cố gắng cạy mặt sàn gạch, nạy tiếp theo khối lại một khối, đều quăng vào trong túi càn khôn.
Thừa dịp khi nàng bận rộn, A Chiếu đã đi lòng vòng ở trong cung điện, phát hiện Ứng Long đi được thực dứt khoát, gì thứ tốt đều mang đi sạch sẽ, chỉ để lại chút thứ không có tác dụng, thật sự là keo kiệt.
Nó lượn một vòng ở cung điện, đi đến hoa viên trước cung điện, nhìn Long Tê Đằng leo lên thành cung, Long Tê quả trên đó ngược lại mọc không tệ.
Thẳng đến khi Sở Chước đều đào sạch sẽ tất cả linh thạch mặt sàn trong đống cung điện, mới tới đây tìm A Chiếu.
A Chiếu nhảy đến trong lòng nàng, vươn ra một cái móng vuốt lông, chỉ vào tường cung.
Sở Chước ngẩng đầu nhìn đi, nhìn thấy một mảnh linh cây mây tươi tốt leo lên ở trên tường cung, dây mây linh cây mây này tráng kiện rắn chắc, Bàn Cù Ngọa Long, không chú ý nhìn, sẽ hiểu lầm nó thành một con rồng quấn quanh. Trên cây mây treo rất nhiều trái cây, trái cây đó rủ xuống ở trên đầu, giống một con long ngược dòng mà lên.
Sở Chước càng nhìn càng cảm thấy trái cây này giống bộ dạng Hỏa Lân ngược dòng mà lên ở thiên hà.
"Đây là cái gì?" Sở Chước hỏi, không mạo muội đi thái.
A Chiếu nghĩ nghĩ, trên mặt đất viết xuống ba chữ: Long Tê quả.
Sở Chước nhìn ba chữ do móng vuốt mèo giơ tay múa chân vẽ ra, thần sắc khó lường, nói: "Chữ này rất dễ coi." Sau đó không đợi nó xù lông, lại tiếp tục nói: "Đúng rồi, Long Tê quả này có phải thích hợp Long tộc ăn hay không? Hỏa Lân hiện tại hóa thuồng luồng, hẳn là cũng thích hợp đi?"
A Chiếu gật đầu.
Sở Chước lúc này mới nói: "Được, ta hái chút trở về. Không biết có thể nhổ trồng hay không, nếu nhổ cây dời đến trong linh bồn, về sau Hỏa Lân liền có Long Tê quả ăn."
A Chiếu oa ở trong lòng nàng, bộ dạng tùy nàng.