Long mạch tìm được rồi, còn đi vào thế nào là một vấn đề.
Lối vào Long mạch là một cái vòng xoáy gió từ gió lốc ngưng tụ mà thành, nếu như không tra xét rõ ràng, sẽ làm người ta tưởng đây là một vòng xoáy gió từ lực lượng tự nhiên hình thành, không biết trong đó có càn khôn khác. Mà lối vào, bởi vì có cấm chế Ứng Long bộ tộc lưu lại, không phải phàm nhân có khả năng mở ra, cho dù là người tu luyện Tinh Linh cảnh đại lục Ứng Long ra tay, cũng là như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân đời trước long mạch chậm chạp không thể bị mở ra.
Đương nhiên, Sở Chước biết mở nó ra như thế nào, càng biết cơ hội mở nó ra, ngay tại dưới biển sâu này.
Hỏa Lân lại quan sát vòng xoáy cơn gió đó một lát, cuối cùng nhịn không được nói: "Chủ nhân, cho ta công kích xem một chút."
Sở Chước làm sao không biết tính nết của nàng, không nếm thử qua mà lùi bước, đó không phải tính cáchcủa Hỏa Lân. Mắt thấy cơ hội nàng hóa thuồng luồng ở ngay phía trước, muốn nàng buông tha là không có khả năng, cho dù lối vào có cấm chế Ứng Long bộ tộc lưu lại, vẫn muốn thử xem.
Vì thế Sở Chước không ngăn cản.
Nàng cùng đám người Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lui cách đến chỗ phạm vi an toàn bên cạnh, giao cho Hỏa Lân đi dày vò.
Bọn họ cách vòng xoáy gió có một đoạn khoảng cách rất dài, cho dù khoảng cách xa như vậy, vẫn có thể cảm giác được phong áp vòng xoáy gió đó.
Hỏa Lân quan sát vòng xoáy gió trong chốc lát, đột nhiên đi tới phía trước nhún người nhảy lên, thân thể ở giữa không trung nhanh chóng biến thành một con Hỏa Lân Xà vô cùng khổng lồ.
Vảy hồng ngọc, mỗi một mảnh đều lóe ra hồng mang sáng ngời, phá lệ xinh đẹp. Thân hình thô dài, đường cong lưu loát, trên đầu dẹp, hai cái mụt nổi phá lệ rõ ràng, giống như một con giao xà sắp hóa thuồng luồng cường đại, ở trước khi nàng đi ngược gió quanh co, vảy hồng ngọc đó, giống như che một tầng hỏa diễm lưu động, mỹ lệ mà nguy hiểm.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn Hỏa Lân Xà tiến lên trong gió, đột nhiên phát hiện nàng thật sự rất mỹ lệ.
So với khi nhân hình tuấn mỹ chọc người, Hỏa Lân Xà nguyên hình cũng có một loại đẹp khác.
Hỏa Lân Xà nghịch gió, dần dần tiếp cận vòng xoáy gió.
Chung quanh phong nhận thổi mạnh lên vảy, phát ra một trận tiếng động kim kêu, nếu không có vảy Hỏa Lân Xà cứng rắn vô cùng, từ trong phong nhận lúc này bị cắt ra từng vết máu.
Cho dù như thế, Hỏa Lân Xà như cũ cảm giác được lực cản phong áp không chỗ nào không có, càng tiếp cận vòng xoáy gió, càng mãnh liệt, nửa bước khó đi.
Rốt cục, ở khi khoảng cách vòng xoáy gió chừng mười trượng, Hỏa Lân Xà không thể lại gần, chỉ phải dừng lại.
Nháy mắt dừng lại, Hỏa Lân Xà đã bắt đầu tích lực công kích.
Yêu hỏa áp nén đến mức tận cùng giống như một viên quả cầu lửa cao tốc xoay tròn, lao tới trung tâm vòng xoáy gió, đồng thời đuôi rắn Hỏa Lân Xà cũng công kích vòng xoáy gió.
Quả cầu lửa bởi nổ mạnh trước vòng xoáy gió, uy lực nổ mạnh quấy phong nhận chung quanh vòng xoáy, lực lượng có nháy mắt vặn vẹo, giống như muốn xé rách không gian. Cái đuôi tráng kiện có lực đập qua đầu gió, lại làm cho phong áp chung quanh vòng xoáy gió rung động không ngừng, chỗ trung tâm vòng xoáy rốt cục lộ ra cấm chế bộ tộc Ứng Long lưu lại.
Đó là một con Ứng Long từ lực lượng ngưng tụ mà thành, có đặc thù bộ tộc Ứng Long, trông rất sống động.
Thân hình nó cũng không cường tráng như thế nào, thậm chí không cường đại như loại rắn tầm thường, bởi tuần tra tới lui trong vòng xoáy gió, nhưng làm nó hé miệng, khi phát ra một tiếng rồng ngâm không tiếng động, nhất thời phong vân đột nhiên biến đổi, cuồng phong tứ khởi, gió tuyết phiêu đãng không ngớt, cường ngạnh đánh bay Hỏa Lân Xà trước vòng xoáy gió đi ra ngoài.
Hỏa Lân Xà bay ngược đi nháy mắt, cũng bị lực lượng cấm chế phản phệ.
Thân thể của nàng bị phong nhận ở chung quanh đè xuống, cạo xuống vài miếng vảy hồng ngọc.
Nàng ở giữa không trung hóa thành nhân hình, bất chấp thân thể không khoẻ, tranh thủ chạy đi phía ngoài, nhảy lên phải nói là bay nhanh một cái. Ở sau người nàng, là mấy đạo hư ảnh Ứng Long, cắn chặt không buông, thẳng đến chúng nó nổ tung ở trên mặt băng, Hỏa Lân nhanh chóng đánh tới phía trước, tránh đi dư uy nổ mạnh đó.
Đám người Sở Chước đứng ở bên ngoài xem nàng giống như lửa đốt mông mà nhảy lên chạy ra, có một cái nhận thức khắc sâu đối với bộ tộc Ứng Long cường đại.
Lực lượng giữa thần thú và yêu thú quả nhiên có bất đồng bản chất.
Cho dù chính là hơi thở bộ tộc Ứng Long lưu lại, vô cùng cường đại như cũ.
Hỏa Lân sắc mặt tái nhợt rút lui đến bên người Sở Chước, trong tay cầm lấy vài miếng vảy bị phong nhận cạo vét xuống dưới, một phen lau đi vết máu bên miệng, cả đầu mồ hôi nói: "Chủ nhân, cô nói đúng, cấm chế bộ tộc Ứng Long lưu lại quả nhiên lợi hại, chỉ sợ ngay cả người tu luyện Tinh Linh cảnh cũng không có biện pháp mở ra." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
"Thật sự?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc hỏi.
Hỏa Lân gật đầu, sắc mặt có chút không tốt.
Tự mình nếm thử qua, nó mới biết được Long tộc cùng yêu xà khác nhau. Làm một con yêu xà, cho dù là đối mặt một con Long tộc từ lực lượng ngưng tụ mà thành, liền cảm giác được một loại áp chế cấp bậc, điều này làm cho nó tim đập nhanh đồng thời, lại nhịn không được phát lên một loại khát vọng đối lực lượng.
Bản năng trong huyết mạch làm cho nó muốn hóa thuồng luồng, thậm chí thành long, trở nên càng cường đại.
Không thành long thề không bỏ qua!
Sở Chước và Bích Tầm Châu đều có thể cảm giác được tâm tình lúc này của Hỏa Lân cũng không hề tốt, mặt luôn luôn thích cười lại nghiêm túc vạn phần, có thể thấy được chuyện vừa rồi, đả kích với nàng có chút lớn.
Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn Sở Chước cùng A Chiếu một cái, không biết nói gì.
Vừa rồi một màn Hỏa Lân công kích đó, bọn họ cũng nhìn ở trong mắt, cấm chế Ứng Long quả thật lợi hại, chỉ sợ ở đây trừ bỏ A Chiếu ra, không người nào có thể mở ra.
Nhưng mà, đều đã đến nơi đây rồi, chẳng lẽ chỉ bởi vì đánh không ra, không công mà về?
Lúc này, Sở Chước từ trong túi càn khôn xuất ra một cái thùng kỳ quái.
"Đây là cái gì?" Lực chú ý của Hỏa Lân rốt cục dời qua đây.
Thùng ở giữa không trung nhanh chóng biến lớn, bồng bềnh ở trên mặt biển, tựa như một con thuyền kỳ quái.
Nhìn đến chiếc "Thuyền" này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười nói: "Là thủy thuyền Nguyệt Thụ bọn họ đưa, có thể cách điện, Sở tỷ tỷ là muốn dùng nó để lặn xuống nước sao?"
Đây là tàu ngầm bản dị thế do Nguyệt Nữ tộc tự tay làm, chuyên môn dùng để chạy ở khu Lôi Trạch, chất lượng tuy rằng không có gì đặc biệt, lại có thể cách điện. Thứ này bình thường tác dụng không lớn, chỉ có ở nơi sấm sét thì vô cùng thích hợp, Sở Chước đã thật lâu không dùng qua nó, đột nhiên lấy ra nữa, làm cho Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều cản thấy có chút kỳ quái.
Sở Chước nhảy đến trên tàu ngầm, tiếp đón bọn họ tiến vào, nói: "Vào trước đi, chúng ta lại nghĩ biện pháp mở ra cấm chế, yên tâm, nhất định có thể đi vào."
Sắc mặt Hỏa Lân hơi hoãn, dẫn đầu đi theo vào.
Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng tiến vào tàu ngầm theo.
Không gian tàu ngầm rất nhỏ, một đám người sau khi tiến vào, liền ngồi trên chiếu ở trong không gian hình trứng, Sở Chước khống chế tàu ngầm lặn xuống bên trong bóng râm một khối băng di động, cố gắng thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy sắc mặt Hỏa Lân tái nhợt, hiển nhiên bị thương không nhỏ, từ trong túi càn khôn xuất ra một lọ linh đan vứt cho nàng.
Hỏa Lân nói một tiếng cảm ơn, đột nhiên đưa hai phiến vảy qua.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt mê mang nhìn nàng: "Đây là cái gì?"
"Nga, tạ lễ đó." Hỏa Lân vô cùng tự nhiên nói.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... ..." Người nào sẽ vảy nhiễm máu của mình tùy tay đưa người ta làm tạ lễ? Hay là Hỏa Lân Xà yêu thích không giống người thường?
Sở Chước và Bích Tầm Châu làm như không thấy được hành động của một người một yêu, bọn họ bắt đầu thảo luận như thế nào mở ra cấm chế long mạch.
"Muốn đợi đám người tu luyện đại lục Ứng Long kia lại đây hay không? Bọn họ là người tu luyện đại lục Ứng Long, nghe nói cảm tình đối với long mạch không đồng nhất, hẳn là có biện pháp mở ra đi?" Bích Tầm Châu nói.
Sở Chước lắc đầu: "Không được, nếu như để cho người tu luyện đại lục Ứng Long mở long mạch ra trước, bọn họ sẽ không cho phép người rảnh rỗi đi vào, chúng ta sẽ bị cự ngoài cửa."
Đời trước bọn họ có thể thuận lợi đi vào, là vì long mạch đã biến thành mọi người đều biết, người tu luyện bốn đại lục cao nhất đều vọt tới long mạch, người tu luyện đại lục Ứng Long cho dù muốn độc chiếm cũng ngăn không được nhiều người tu luyện như vậy, cuối cùng mới để cho bọn họ lượm cái tiện nghi.
Đời này đã có thể sớm tìm được lối vào long mạch hơn bất luận kẻ nào, Sở Chước tự nhiên không dự tính buông tha cơ hội hiếm có này.
Đương nhiên phải lựa chọn là người đầu tiên tiến vào long mạch.
"Vậy làm sao bây giờ mới được?" Bích Tầm Châu khẽ nhíu mày, hiếm khi cũng có chút buồn rầu.
Nếu là địa phương khác, mặc kệ hung hiểm như thế nào, bọn họ đều dám xông vào một lần, vấn đề là long mạch liền cho bọn hắn cơ hội xông vào cũng không có, cấm chế lối vào chính là cái tồn tại khó mà đột phá.
A Chiếu tạm thời không muốn ra tay, dựa vào thực lực hiện tại của bọn họ, căn bản không thể mở ra.
Sở Chước chuyển chuyển chuyển ánh mắt, nói: "Có lẽ chúng ta có thể mượn lực."
"Mượn lực?" Hỏa Lân và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều nhìn qua.
Sở Chước gật đầu, nghiêm trang mà nói bậy: "bộ tộc Ứng Long đã đặt long mạch sót lại ở cực đông băng dương, hẳn là một loại bảo hộ đối với nó, xem thời tiết ác liệt ở cực đông băng dương, còn có động vật biển dưới băng dương, hẳn là có quan hệ gì đó. Ta nghĩ, nếu là từ động vật biển mở ra cấm chế, hẳn là sẽ không bị phản phệ đi?"
Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn nhìn nàng, xét thấy biểu tình của nàng rất đứng đắn, trong lúc nhất thời cũng nhìn không ra nàng là đang nói bậy bạ.
Nhưng mà thật sự không có lực thuyết phục gì ha.
Dĩ vãng tốt xấu gì nàng còn có thể nắm quyền tin tức thực đến phỏng đoán ra khiến người ta tin phục, hiện tại cái gì cũng không có, nghe qua tựa như một loại nói mò đêm khuya, thật tình không tín nhiệm.
A Chiếu ngẩng đầu nhìn qua Sở Chước, trong mắt lướt qua một luồng u quang, ấn móng vuốt phía trước nói:【Ý tứ của sáng quắc là, muốn mượn lực lượng con bá vương thú dưới biển sâu đó.】
"Bá vương thú biển sâu?" Hỏa Lân vuốt cằm: "Có thể được sao?"
Bích Tầm Châu cũng đang tự hỏi chỗ có thể làm.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn nhìn A Chiếu, lại nhìn nhìn Sở Chước: "Sở tỷ, cô không phải vui đùa chứ? Con bá vương thú biển sâu biết nhấc lên thú triều đó, nghe nói thực của nó lực đã đạt tới phía trên Tinh Linh cảnh, chúng ta cũng không đủ nó chơi đùa." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn nắm chặt nắm đấm đánh vào trên bàn tay: "Hoặc là A Chiếu lão đại tự mình ra mặt?"
A Chiếu dùng móng vuốt vỗ mặt sàn, chụp vang đùng đùng, kiêu ngạo mà nâng cằm lên:【Đương nhiên phải bổn đại gia ra tay!】
Hỏa Lân và Bích Tầm Châu nhìn qua, hai đứa biết rõ ràng trong lòng, lão đại rõ ràng chính là ngứa móng vuốt, muốn gây sự.
Sau khi đi đến cực đông băng dương, bởi vì Sở Chước ba phiên hai lần ra tay, A Chiếu ngoan tựa con mèo, căn bản sẽ không xuất thủ, cái đó và tính cách nó thích chơi đùa thích nháo loạn không tương xứng. Lúc trước bởi vì cấm chế lối vào long mạch là bộ tộc Ứng Long lưu lại, nó không tốt trực tiếp ra tay, cho nên hiện tại nghẹn chết rồi.
Sở Chước ho khan một tiếng, nói: "Ta là muốn cho Huyền Uyên đi ..."
Bé rùa đang nhu thuận oa ở bên cạnh cắn linh đan làm bé ngoan nháy mắt liền nâng đầu lên, một đôi mắt đậu đen tỏa sáng nhìn Sở Chước:【Chủ nhân, cho đệ đi?】
Bé rùa kích động bò qua, làm một thằng nhóc rùa cứ mãi bị người xem nhẹ, mặc kệ có việc gì cũng chưa có phần nó, làm cho bé rùa thích gây sự rất mất mác. Hiện tại chủ nhân thế nhưng nói muốn làm cho nó đi, rốt cục cảm thấy mình có thể giúp đỡ bận rộn bé rùa vô cùng cao hứng.
Hỏa Lân và Bích Tầm Châu đều vẻ mặt hoài nghi.
"Huyền Uyên nhỏ như vậy, có thể đi sao?" Bích Tầm Châu hỏi.
Huyền Uyên phun ra mấy chi mũi tên nước, trên mũi tên nước phiếm quang mang u lam kỳ lạ, nói:【Tầm Châu ca, xem thường rùa là không đúng nha! Đệ rất lợi hại ó!】
Hỏa Lân gõ gõ mai rủa của nó, nói: "Huyền Uyên đừng nháo! Chủ nhân, ý của cô là?"
Sở Chước nói: "Huyền Uyên là huyền quy thuộc tính thủy, nó còn có u lam dị thủy hộ thể, tiếp cận con bá vương thú biển sâu hẳn là cũng không thành vấn đề." Dừng lại, nàng lại nói: "Đương nhiên, chúng ta cũng không phải đối nghịch cùng với con bá vương thú biển sâu, nếu như nó có thể ra tay giúp chúng ta, có thể cho nó cỏ biến hóa làm tạ lễ."
Nghe xong, Hỏa Lân và Bích Tầm Châu không khỏi tự hỏi biện pháp này có được hay không.
A Chiếu có chút bất mãn, ấn móng vuốt nói:【Cái gì bá vương thú biển sâu, đánh trước một trận rồi nói sau.】
Sở Chước tuy rằng nghe không hiểu nó nói cái gì, nhưng theo động tác của nó biết nó lại không an phận, khi đang nghĩ tới có cần lại chon vào ngực hay không, A Chiếu đã nhảy đến trên lưng bé rùa, dùng móng vuốt cào vài cái ở trên mai rùa, phát ra thanh âm kẽo kẹt, nói:【Quên đi, bổn đại gia đi cùng mi, con động vật biển đó không nghe lời, liền một móng vuốt đánh bạo nó.】
Hỏa Lân nghe được thế nhưng có thể đánh, lập tức nói: "Lão đại, ta cũng đi."
Bích Tầm Châu lo lắng nói: "Muốn đánh nhau, ta cũng đi đi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... Này, không phải nói muốn dùng cỏ biến hóa trao đổi sao? Vì sao phải đánh lên?"
Sở Chước: "... Có thể không đánh vẫn là đừng đánh đi, mọi người đều là thú, sống không dễ dàng."
Bốn con yêu thú quay đầu nhìn qua, trên mặt lộ ra thần sắc khinh miệt, ai cùng con bá vương thú biển sâu đó là thú hả? Rõ ràng chính là bất đồng, bọn họ là Lục Sinh, nó chính là Thủy Sinh, căn bản bất đồng được không!
Định ra xong kế hoạch, một đám người quyết định xuất phát đi tìm con bá vương thú biển sâu.
Tàu ngầm rời khỏi băng di động, thong thả chìm xuống, vì tránh đi đám động vật biển trong biển công kích, Sở Chước dùng dị thủy hóa thành một tầng lá mỏng, bao lấy tàu ngầm, tốt xấu có thể bảo hộ tàu ngầm không đến mức bị thủy áp biển sâu đè ép.
Tiếp theo, thả Huyền Uyên thuộc tính thủy ra, để cho nó mở đường ở phía trước.
Tựa như Bích Tầm Châu có thể mở đường ở trong gió tuyết, chỉ cần địa phương có nước, chính là địa bàn Uyên Đồ Huyền Quy, thậm chí rất nhiều động vật biển đều không phải là đối thủ của nó.
Khi tiến vào trong biển, Huyền Uyên biến thành một con huyền quy cực đại.
Nó dùng một loại động tác nhìn như thong thả kì thực nhanh chóng tiến tới ở trong biển, kéo nước chung quanh, khống chế được phía sau tàu ngầm, một đường trầm xuống.
Chung quanh động vật biển đi qua cảm giác được hơi thở người tu luyện, tưởng có người tu luyện không biết sống chết tiến vào trong biển, hưng phấn mà lội tới chuẩn bị ăn no nê, nào biết đâu nghênh diện đã thấy là một con huyền quy kỳ ấu sinh, đang mang theo một cái thùng nước kỳ quái bơi tới. Tuy nói là huyền quy kỳ ấu sinh, nhưng hình thể của nó đã có được hình thái nửa thành niên không nói, trong miệng hai cái răng nanh bén nhọn đại biểu bộ tộc Uyên Đồ Huyền Quy như ẩn như hiện, rõ ràng chính là một con rùa Tiểu Huyền không dễ chọc.
Đừng nhìn Uyên Đồ Huyền Quy chỉ có cấp mười, nhưng bộ tộc này cũng là có tiếng hung tàn hiếu chiến, mai rùa lại cứng rắn đến có thể so với thần thú Huyền Vũ, tiến vào trong biển, đó còn không phải thiên hạ của nó sao.
Một đám động vật biển sợ tới mức đều nhảy lên trốn đi.
Huyền Uyên làm sao cho phép lương thực dự trữ đi đến trước mặt cứ như vậy đào tẩu, nếu để cho chúng nó đào tẩu, Tầm Châu ca và Hỏa Lân tỷ nhất định sẽ cười nhạo nó, vội khống chế dị thủy trong cơ thể, hình thành một đám bọt nước màu u lam, nhốt đám động vật biển kia ở trong bọt nước, đưa đến trước tàu ngầm.
A Chiếu và Hỏa Lân thấy thế, hai đứa đều yêu cầu đi ra ngoài.
Sở Chước thấy bộ dạng bọn họ hưng phấn, nghĩ nghĩ, liền dùng dị thủy hóa thành hai cái bọt nước màu bạc nhạt, bao lấy bọn họ đưa đi.
Bọt nước màu bạc nhạt phiêu phiêu đãng đãng ở trong biển, chạm vào nhau cùng đám động vật biển bị nhốt ở trong bọt nước u lam, nhóm động vật biển há hốc mồm nhìn bọt nước đối diện, trong lúc nhất thời đều có loại cảm giác hoài nghi thú sinh.
Yêu thú Lục Sinh chạy đến trong nước!
Tiểu yêu thú bị khóa lại trong bọt nước khép hai móng lại ở trước mặt, cái đuôi vòng ở trước móng vuốt, ngẩng đầu nhìn bọt nước động vật biển chung quanh, một bộ manh manh.
Chính là khi móng vuốt của nó sáng lên, xoát xoát vài cái, một đám động vật biển bị cào thành hai đoạn...
Nhóm động vật biển nháy mắt bị dọa hỏng luôn.
Chúng nó nhận ra rồi, đám hàng hung tàn kia đã trở lại nữa, nhưng lại tiến vào trong biển đại khai sát giới rồi!