Sau khi hiểu biết chân tướng sự tình, Sở Chước ngược lại không giết bọn hắn, mà là đều lột sạch trơn túi càn khôn cùng vũ khí trên người bọn họ.
Người tu luyện phát hiện bọn họ ngay cả linh khí bản mạng đều cướp: "... ..."
Sở Chước điểm điểm một thanh búa nện sao băng trong tay, nói: "Tuy rằng linh khí bản mạng không đáng giá tiền, nhưng mà có thể bán mấy khối linh thạch."
Linh khí bản mạng là người tu luyện nhằm vào tình huống riêng biệt của mình luyện chế, hơn nữa căn bản dùng máu tươi người tu luyện đúc thành, có chặt chẽ liên hệ cùng căn bản của người tu luyện trong đó, cho dù bị những người khác cướp được, căn bản không thể phát huy uy lực linh khí bản mạng, ngược lại giống như yếu gà.
Lâu dài, cho dù cấp bậc linh khí bản mạng rất cao, cũng biến thành một loại tồn tại không đáng giá tiền.
Mấy gia hỏa này ngay cả linh khí bản mạng đều cướp, có thể thấy bọn họ có bao nhiêu nghèo.
Nghèo như vậy, thật sự không giống như là tặc ăn cắp kho tàng bảo tán tu minh, nếu có thể trộm được kho tàng bảo tán tu minh, sẽ có được vô số tài nguyên linh thạch, làm sao còn có thể tính toán chi li chút linh thạch này?
Người tu luyện tự nhận là phát hiện chân tướng sự thật lại hối hận không ngừng, sớm biết vậy sẽ không nhận nhiệm vụ này.
Làm khách khanh trưởng lão tán tu minh, bọn họ tuy rằng coi như là một loại tán tu, nhưng lại không giống trưởng lão trong tán tu minh, cần nhận nhiệm vụ cưỡng chế của tán tu minh, nếu không muốn nhận, còn có thể cự tuyệt.
Sở Chước không để ý tới mấy người bị cướp nghĩ như thế nào, thấy trên người bọn họ chỉ còn lại có y phục rách, tốt xấu gì cũng không thật sự lấy hết quần áo, cứ như vậy mang theo tay sai bên người nàng nghênh ngang mà đi.
Một khi mấy người này dám truy tới đây chặn bọn họ lại, vậy có chuẩn bị tâm lý bị cướp ngược, không hề động tay giết bọn hắn, chỉ là cướp đi đồ trên người bọn hắn, coi như là bọn hắn may mắn.
Khi đến một thành trấn, Sở Chước chọn một cửa tiệm cửa hàng mặt tiền nhìn vô cùng tráng lệ, bán đi mấy linh khí bản mạng đó.
Thấy một màn như vậy đám người Bích Tầm Châu: "... ..."
Thật đúng là bán à?
Bởi vì là linh khí bản mạng, hơn nữa nghe nói vẫn chưa lau đi linh thức căn bản của người tu luyện trong đó xuống, chủ quán cũng không hề nguyện ý thu, vẫn là Sở Chước nói: "Chủ nhân linh khí bản mạng đến lúc đó sẽ tìm lại đây đòi, nếu bọn họ đi tìm đến, liền để bọn hắn dùng tiền đến chuộc."
Nghe đến đó, trong mắt chưởng quầy trong điếm tinh quang chợt lóe, lập tức thay đổi thái độ, cho Sở Chước một cái giá cả hậu đãi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm.
Còn có loại thao tác này?
Lại nhìn chưởng quầy cửa tiệm, vẻ mặt khôn khéo đó, rõ ràng chính là nắm chắc sức lực, căn bản sẽ không sợ người tu luyện Nhân Hoàng cảnh tìm đến, thậm chí còn ước gì bọn họ đi tìm đến, để cho bọn họ kiếm một khoản lớn.
Lại có một khoản linh thạch miễn phí vào sổ, tâm tình Sở Chước vô cùng tốt, vung tay bé, dẫn bọn họ đến trong tửu lâu quý nhất trong thành đi chà xát một chút, lại mua cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ rất nhiều đồ ăn vặt, mới tiếp tục đi hướng Huyền Thiên Tôn.
"Sở tỷ, về sau có ai không có mắt dám đến tìm chết, cũng giống lần này, cướp lấy linh khí bản mạng bọn họ bán đi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nếm được ngon ngọt cười tủm tỉm nói.
Sở Chước ngồi ở trên phi kiếm, xem xét vài cái túi càn khôn vừa rồi cướp được.
Mấy người người chính là khách khanh trưởng lão tán tu minh, tài nguyên trong tay tự nhiên kém hơn trưởng lão chính quy tán tu minh, nhưng mà có thể tu luyện đến Nhân Hoàng cảnh, đồ trong túi càn khôn cũng không thiếu. Chỉ tiếc, đại đa số đều là vật tầm thường, cũng không có bảo vật hi thế gì làm cho người ta trước mắt sáng ngời, có thể thấy được những tu tán trước khi ở tiến vào tán tu minh, vận khí không lớn.
Sở Chước ba hai lần đã chỉnh lý xong, vứt một cái túi càn khôn cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nói: "Được, về sau tiếp tục làm như vậy."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiếp nhận, linh thức đảo qua, phát hiện bên trong đều là linh thạch, nhất thời mừng rỡ mặt mày hớn hở, trong lòng chờ đợi lần sau lại có đứa không có mắt đánh lên.
Thành Tự Do khoảng cách Huyền Thiên Tôn cũng không xa, ngự kiếm phi hành, cũng chỉ mười ngày lộ trình.
Ở đại lục Ứng Long, xưa nay Huyền Thiên Tôn và Tiêu Dao Điện có danh xưng "Nam Huyền Bắc Tiêu", là hai đại môn phái Nam Bắc, hai môn phái này là thế lực lâu đời ở đại lục Ứng Long, chiếm cứ lịch sử đã lâu ở trên đại lục, cho dù bá đạo như tán tu minh, khi đối mặt bọn họ cũng thu liễm vài phần, sẽ không thật sự cuồng vọng nhấc lên cùng bọn họ.
Lần này Sở Chước lựa chọn ra tay đối với mạch chủ Vân Linh Huyền Thiên Tôn, ở trong mắt người đại lục Ứng Long, quả thực là không biết sống chết.
Chẳng qua ở trong mắt đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ trải qua nhiều chuyện lắm, cũng đã làm rồi, thì sợ gì?
Đi đến trước tông môn Huyền Thiên Tôn, Sở Chước từ phi kiếm nhảy xuống, hòa khí nói với một đệ tử canh giữ ở trước tông môn Huyền Thiên Tôn: "Vị công tử này, không biết mạch chủ Vân Linh mạch quý tông có ở đây không?"
Khi đệ tử Huyền Thiên Tôn được hỏi nhìn đến đám người Sở Chước, hai mắt sáng ngời, đợi sau khi nghe được nàng nói chuyện, không khỏi có chút ngạc nhiên nghi ngờ, không xác định hỏi: "Tiền bối muốn tìm là Vân mạch chủ?"
Sở Chước hướng hắn mỉm cười: "Đúng vậy."
Đó đệ tử che lại thần sắc quái dị trên mặt, nói: "Vân mạch chủ đúng là tông môn, không biết cô nương là..."
Sở Chước chỉ cười không nói, khi lật tay, một cái tráp xuất hiện ở trong tay.
Nàng ném qua, nói với đệ tử đó: "Làm phiền đưa vật này đến trong tay Vân mạch chủ, tại hạ sẽ không quấy rầy."
Dứt lời, Sở Chước một lần nữa nhảy lên linh kiếm, ngự kiếm rời khỏi.
Phát hiện bọn họ thật sự đi xa, mấy đệ tử thủ vệ Huyền Thiên Tôn hai mặt nhìn nhau, một bên dùng truyền âm thạch đưa tin cho Vân Linh mạch bên kia, một bên tiến đến cùng nhau nhỏ giọng thảo luận.
"Aiz, các huynh có phát hiện hay không, cô nương vừa rồi đó mặc kệ là bộ dạng hay là khí chất, đều rất giống loại hình Vân mạch chủ thích."
"Đúng vậy, ta vừa rồi lớn mật liếc mắt nhìn một cái, nàng quả thực chính là loại hình tình nhân trong mộng Vân mạch chủ, bộ dạng xinh đẹp, khí chất nhỏ nhắn mềm mại, tu vi rất cao, là một cường giả."
"Trước đó ta cũng tưởng lại là nữ tu bị Vân mạch chủ thông đồng đến, nào biết lại nghĩ sai."
"Nàng nhất định quen biết với Vân mạch chủ, cô nương xinh đẹp như vậy, lấy thái độ của Vân mạch chủ, hẳn sẽ không bỏ qua. Chẳng lẽ bởi vì cô nương đó tu vi rất cao, Vân mạch chủ hiếm khi trấn không được, cho nên không được cô nương người ta coi trọng?"
"Phi! Một nam nhân hoa tâm, dựa vào cái gì vị tiền bối vừa rồi đó phải xem trọng hắn?" Một nữ đệ tử mất hứng nói.
"Đúng vậy, ai không biết Vân mạch chủ yêu thích kỳ lạ, nữ nhân mắt mù mới có thể coi trọng hắn." Một nữ đệ tử khác cũng không cao hứng phụ họa.
"Cố tình thế gian nữ nhân mắt mù không ít, giống như bạn lữ của môn chủ Ngọc Đỉnh Môn, cũng là người mắt mù."
"Không, nữ nhân này không phải mắt mù, là tâm mù."
"... ..."
Nhóm nam đệ tử nhìn đám nữ đệ tử lòng đầy căm phẫn, yên lặng ngậm miệng, lặng lẽ cách các nàng xa một chút, đỡ phải không cẩn thận bị các nàng cùng chung mối thù.
Vân mạch chủ yêu thích thật sự là một lời khó nói hết.
Lúc này, đột nhiên một hơi thở cường đại xuất hiện.
Các đệ tử Huyền Thiên Tôn đang bị "chinh phạt" vị mạch chủ nào đó không biết kiềm chế nháy mắt câm miệng, nhóm nữ đệ tử cẩn thận chuyển thân thể đến bên cạnh, không cho người bị các nàng "chinh phạt" phát hiện.
May mắn đối phương vội vã tìm người, không có thời gian để ý tới, chợt nghe hắn hỏi: "Nghe nói có vị cô nương tìm ta?"
Canh giữ cửa sơn môn bình thường đều là đệ tử cấp thấp, rất ít sẽ tiếp xúc gần gũi cùng các mạch chủ nội tôn, đều có chút kính sợ, một gã nam đệ tử khơi dậy dũng khí nói: "Đúng vậy..."
"Nàng đâu?" Vân Tẫn liền hỏi trực tiếp.
Ở đây chúng đệ tử bị thái độ có chút vội vàng của hắn biến thành có chút sững sờ, trong lúc nhất thời không hồi đáp kịp lúc. Thẳng đến bị một đôi mắt hiện rõ uy nghi đảo qua, không khỏi sợ run cả người, vội nói: "Nàng đã đi rồi, nhưng mà nàng để lại một cái tráp, nói muốn vãn bối chuyển giao cho Vân mạch chủ."
Nói xong, hai tay cung kính nâng tráp đó lên.
Vân Tẫn vươn tay tiếp nhận, thần sắc phức tạp mở ra, phát hiện bên trong là một đan bình, bình đan chỉ dùng để ngọc bình thường nhất luyện chế, mặt trên không có hoa văn gì đại biểu thân phận, mộc mạc đến không tương xứng với người.
"Nàng chạy đi hướng nào?"
Đệ tử trình tráp vội chỉ một phương hướng, chỉ thấy tay áo bào hắn vung lên, nhảy lên phi kiếm, đi tới phương hướng chỉ tay.
Thẳng đến khi hắn biến mất ở xa xa, các đệ tử thủ vệ hai mặt nhìn nhau, khó nén kinh ngạc trên mặt.
Vân mạch chủ bọn họ chẳng lẽ đổi tính rồi, thế nhưng bởi vì một nữ nhân rời khỏi mà sắc mặt đại biến, vội vã truy đuổi theo...
"Sở cô nương, xin chờ một chút."
Nghe được thanh âm vang lên phía sau, Sở Chước ngồi ở trên linh kiếm quay đầu.
Tiểu yêu thú vốnn ghé vào trong lòng nàng híp mắt buồn ngủ nháy mắt dựng thẳng lổ tai lên, một đôi mắt mở tròn, xẹt một cái, nâng nửa người trên, hai cái chân trước bám víu ở bả vai Sở Chước, nhìn lại phía sau.
Đám người Bích Tầm Châu cũng dừng lại, mắt lạnh nhìn Vân Tẫn truy tới đây.
Vân Tẫn dừng lại ở một vị trí khoảng cách an toàn, để tránh bị bọn họ hiểu lầm mình lòng mang xảo trá, chẳng qua cặp mắt nóng bỏng của hắn rơi xuống trên người Sở Chước, nháy mắt khiến cho Bích Tầm Châu và Hỏa Lân cảm giác được hắn nhất định lòng mang quỷ quyệt.
Bọn họ không khỏi quay đầu nhìn về phía A Chiếu, quả nhiên thấy cái mặt lông nghiêm túc của nó, móng vuốt sắc bén từ trong đệm thịt bắn ra.
Sở Chước thản nhiên nhìn Vân Tẫn, hỏi: "Vân công tử có việc?"
Vân Tẫn nhìn nàng, trong lòng lại dâng lên cái loại nóng bỏng tương tự, nếu không ăn qua thiệt thòi của nàng, biết nữ tu này không dễ chọc, rất khó khống chế được cái loại xúc động cất chứa trong lòng.
Hắn đè nén xuống lửa nóng trong lòng, hỏi: "Sở cô nương ngày đó không phải nói nửa tháng sau sẽ đưa thuốc lại đây, tại sao..."
Trên mặt Sở Chước lộ ra thần sắc như cười như không, nói: "Vân mạch chủ nếu ngay cả ta họ Sở cũng có thể điều tra ra, sao không biết vì sao đến chậm? Hay là Vân mạch chủ khó chịu ngày đó bị bắt đưa ra thiếp mời, muốn cùng ta đánh một trận?"
Vân Tẫn liếc mắt nhìn hai yêu tu phía sau nàng một cái, mặt lộ vẻ cười khổ, nói: "Cô nương hiểu lầm rồi."
Hắn thật sự chính là nghĩ tới đến liếc nhìn nàng một cái, cũng không ý tứ khác.
Đường đường Vân mạch chủ Huyền Thiên Tôn bị người đoạt đi thiếp mời, tự nhiên không thể cái gì cũng không làm, cho nên mấy ngày này, hắn sử dụng nhân mạch Vân Linh mạch, rất nhanh liền tra ra lai lịch bọn họ, biết chuyện bọn họ đi tham gia hội đấu giá.
Rốt cuộc chỉ là bị cướp một phần thiếp mời, hôm nay nàng cũng đúng hẹn đưa giải dược lại đây, Vân Tẫn sẽ không lựa chọn kết thù cùng bọn họ, đặc biệt ở sau khi biết thực lực của bọn họ.
Sở Chước liếc hắn một cái, nói: "Đã là hiểu lầm, vậy tại hạ cáo từ."
"Đợi chút." Vân Tẫn gọi nàng lại, ở khi nàng quay đầu, nhịn không được hỏi: "Nay tin tức long mạch đã truyền khắp đại lục, Sở cô nương các ngươi hẳn là muốn đi tìm long mạch?"
"Đúng thì như thế nào? Không phải thì lại như thế nào?" Sở Chước thản nhiên nói: "Ngày đó lựa chọn ra tay với Vân mạch chủ, là ta không phải, mong rằng Vân mạch chủ thứ lỗi. Nếu như Vân mạch chủ còn đang tức giận, có thể tự ra tay, đánh một trận là được."
Lời này tuy nói được nhẹ nhàng lạnh nhạt, cũng là sát khí mười phần.
Vân Tẫn nhịn không được lại cười khổ, hỏi: "Sở cô nương, ta có phải là từng đắc tội qua cô?"
Nếu không vì sao hai lần gặp mặt, sát khí của nàng đều nặng như thế?
Cố tình cho dù như thế, nàng cũng khắc chế không ra tay.
Muốn nói là kết thù, đó là việc ngày đó nàng đến cướp thiếp mời, nhưng bị cướp là hắn, muốn tức giận cũng là hắn, tại sao sinh ra sát ý lại là nàng.
Sở Chước thâm trầm liếc hắn một cái, nói: "Có lẽ là đời trước đắc tội qua đi, đời này thì không có."
Nghe được nàng nói lời này, người ở đây đều cho là chuyện cười, là nàng dùng để qua loa tắc trách Vân Tẫn, ngay cả bản thân Vân Tẫn đều thấy rằng như vậy, có chút buồn cười, lại có chút thất bại.
Vân Tẫn còn muốn nói cái gì, Sở Chước đã nhảy lên phi kiếm, nói: "Vân mạch chủ đã không có việc gì, chúng ta đi trước đây."
Vân Tẫn ngăn trở không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi.
Thẳng đến phi hành ra một đoạn khoảng cách lớn, nhìn không tới Vân Tẫn nữa, Hỏa Lân buồn bực hỏi: "Chủ nhân, Vân mạch chủ đó thật sự là người không rõ ràng, muốn tìm tra liền rõ ràng chút, dính dính dán dán như vậy tính là cái gì?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng phụ họa nói: "Hắn thoạt nhìn là lạ."
Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn hai người này một cái, cảm thấy chỉ số tình cảm của bọn họ thật là thấp, chẳng trách mỗi lần liếc mắt đưa tình cũng không tự giác, cố tình lại tự cho là rất bình thường, còn thấy người chung quanh đều mù giống như bọn họ.
Sở Chước bình tĩnh nói: "Ừ, có lẽ hắn có bệnh."
"Có bệnh? Bệnh gì lợi hại như vậy, chẳng lẽ hắn không tìm luyện đan sư nhìn xem?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vuốt cằm: "Nhìn dáng vẻ đường đường, thật sự nhìn không ra là người có bệnh."
"Đúng đấy, trông thì khá mà dùng không được." Hỏa Lân cũng vẻ mặt thất vọng nói.
Sở Chước: "... ..."
Rời khỏi Huyền Thiên Tôn, Sở Chước mang theo bọn họ đi hướng đông.
Đông phương đại lục Ứng Long, là một mảnh đại dương băng tuyết mênh mông, trong hải dương mênh mông bát ngát, khắp nơi phập phềnh biển băng di động, dưới băng x ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vật biển chịu rét từ trong động băng xuất hiện, bắt giữ bầy cá ở trong biển.
Càng đi hướng đông, thời tiết càng lạnh.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng bé rùa đều có chút chịu không nổi, Hỏa Lân cũng là cả ngày mệt mỏi, tuy rằng không đến mức bị bản năng khống chế muốn ngủ đông, nhưng đối với một con yêu rắn thuộc tính hỏa mà nói, đối với phiến đại dương băng tuyết mênh mông này thật sự thích không nổi.
Đại khái duy nhất thích, chỉ có Bích Tầm Châu.
Bích Tầm Châu tinh thần mười phần, nơi này là chiến trận của hắn, ở khi bạo phong tuyết tiến đến, hắn lập tức mang theo mọi người tìm được một chỗ tuyết động, ngăn chặn cửa động, không cho bạo phong tuyết thổi vào.
Trong tuyết động trải lên da yêu thú giữ ấm, còn có hỏa lò linh than hun nóng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm hỏa lò, đã bỏ mấy khối khoai lang đi vào, một bên run một bên hỏi Sở Chước: "Sở tỷ, chúng ta tới nơi này làm cái gì?"
"Tìm long mạch."
"... ..."
Tất cả mọi người nhìn về phía nàng, cho dù biết nàng cũng không phải là dẫn bọn hắn tùy tiện đi dạo, vẫn bị cái đáp án này chấn động, thậm chí hoài nghi bọn họ nghe lầm.
"Long mạch không phải ở Bàn Long sơn sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi.
Hỏa Lân xen miệng nói: "Bằng hữu cho ta tin tức nói, long mạch kỳ thực cũng không ở Bàn Long sơn, nhưng mà bọn họ cũng không biết nó ở nơi này."
Hiện tại toàn bộ người đại lục Ứng Long đều biết tin tức long mạch, đáng tiếc mặc kệ là Thần Thiên Đấu Giá Hành bán đấu giá tin tức, hay là người mua được tin tức, hoặc là tán tu minh cùng các thế lực ép hỏi ra tin tức, đều sáng suốt không lộ ra long mạch sở tại, cho dù là tìm kiếm long mạch, làm việc cũng vô cùng bí ẩn, giai đoạn hiện tại còn không có người nào có thể thần thông quảng đại tra xét được vị trí long mạch.
Tình huống hiện tại là, tất cả mọi người biết có long mạch, nhưng bọn hắn kỳ thực thật sự không biết long mạch ở nơi này.
Cũng bởi vì như thế, cho nên hiện tại ánh mắt toàn bộ người tu luyện đại lục Ứng Long đều rơi xuống trên người vài cái thế lực lấy tán tu minh làm chủ, bám riết không tha tìm hiểu ví trí long mạch.
Nghe được Hỏa Lân nói, Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều trầm mặc nhìn Sở Chước.
Sở Chước nói với Bích Tầm Châu: "Tầm Châu ca, làm chút canh nóng uống đi, ấm áp thân mình." Sau đó nói với Hỏa Lân: "Tỷ đừng vội, muốn tiến vào long mạch không phải đơn giản như vậy, chúng ta còn phải dựa vào người đại lục Ứng Long."
Hỏa Lân nga một tiếng, cũng muốn hỏi vì sao, đã thấy nàng ôm A Chiếu sưởi ấm, không muốn nói nữa.
Hỏa Lân có chút cực kỳ khó chịu, thật sự là gấp chết con rắn rồi.