Hỏa Lân cáo từ với mấy đệ tử Vân Tiên Hải xong, liền men theo khế ước đi tìm Sở Chước.
Ước chừng sau vài canh giờ, Hỏa Lân đi đến rừng rậm bên cạnh Bạch Thạch sào, chỉ thấy được mấy cái lều trướng đứng im lặng ở nơi đó, bên cạnh lều trướng trừ bỏ mấy người Đồ Tứ Nương đang cảnh giới, cũng không thấy Bích Tầm Châu bọn họ.
Mấy người Đồ Tứ nNương cảm giác được người tu luyện thuộc loại Nhân Hoàng cảnh tiếp cận, cảnh giác nhìn qua, đợi khi phát hiện là Hỏa Lân, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ.
"Hỏa tiền bối, ngài đã trở lại."
Hỏa Lân từ phi kiếm nhảy xuống, hỏi: "Bọn họ đâu?"
Đồ Tứ Nương vội nói: "Mặc Sĩ công tử nói muốn tiến vào trong rừng rậm tìm linh thảo, Sở cô nương và Bích tiền bối đều đi vào theo hắn."
Trong rừng rậm này yêu trùng tuy rằng không nhiều như Bạch Thạch sào, nhưng lmà không ít, trong chỗ sâu rừng rậm thực lực yêu trùng cũng không tầm thường, cực ít có người tu luyện sẽ đi vào nơi đây. Địa phương như vậy, linh thảo tự nhiên là không ít, phải xem có bản lĩnh đoạt thức ăn trong miệng yêu trùng hay không.
Cho nên trong khoảng thời gian đang đợi Hỏa Lân, đám hung tàn này phải đi tranh đoạt linh thảo cùng yêu trùng.
Mấy người Đồ Tứ Nương không dám coi khinh sức chiến đấu Sở Chước bọn họ, thấy bọn họ tiến vào rừng rậm, không khỏi đồng tình với đám yêu trùng trong rừng rậm.
Nghe xong, Hỏa Lân nhấc chân liền đi vào trong rừng rậm.
Hỏa Lân chuyển chuyển nửa ngày ở trong rừng rậm, rốt cục ở trong một chỗ thung lũng đầm nước đầy đủ dồi dào nhìn thấy đoàn người Sở Chước đang chiến đấu cùng yêu trùng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm bé rùa tránh ở một gốc cây linh thụ cao to, Bích Tầm Châu đứng ở trên cây, mười ngón khuấy động, băng tơ như huyền, lao tới yêu trùng cách đó không xa.
Con yêu trùng đó dài ước chừng cỡ mười trượng, giống như một con rắn to mọng, trong bụng có hơn mười đôi mắt to như chuông đồng, miệng có thể phun ra một loại chất nhầy mềm dẻo, nơi chất nhầy có thể tới, một mảnh lồi lõm.
Sở Chước cầm một thanh Toái Tinh kiếm trong tay, cản trở chất nhầy yêu trùng phun đến, băng tơ Bích Tầm Châu theo đó mà lên, trói thân hình to mọng của yêu trùng. Yêu trùng vặn vẹo thân thể, muốn tránh băng tơ ra, trong miệng phun ra chất nhầy dính lên băng tơ đó, đầu lại vung mạnh mẽ, băng tơ bị dính, kéo rời thân thể nó.
Thừa dịp yêu trùng bị băng tơ hấp dẫn lực chú ý, Sở Chước nhảy lên, một kiếm chém xuống thân hình yêu trùng.
Một kiếm phá núi sông!
Toái Tinh kiếm dâng lên hàn quang, thủy sắc tương hỗ, mạnh mẽ vẽ ra thân hình yêu trùng một cái miệng.
Một cỗ mùi tanh tưởi trùng dịch phun ra tung toé, Sở Chước nhảy lên, nhanh chóng tránh đi dịch trùng phun tung toé, lại chém ra một kiếm.
Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm.
Liên tục ba kiếm, thân hình yêu trùng một phân thành hai, hai đoạn thi thể thật dài giãy dụa, nghiền qua cỏ cây chung quanh, lưu lại một dấu vết nghiền sâu, thẳng đến qua thời gian nửa khắc chung, thi thể trùng đó mới dần dần ngừng giãy dụa.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ hoan hô một tiếng, đang muốn đi qua, bị băng tơ trói lại.
"Tầm Châu ca, làm sao vậy?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ quay đầu nhìn hắn.
Bích Tầm Châu nói với Hỏa Lân không biết đã đến khi nào: "Thiêu nó."
Hỏa Lân ngoan ngoãn phóng hỏa, một ngọn lửa thiêu hai đoạn thi thể trùng.
Thi thể trùng khi gặp phải lửa, nửa đoạn trên vốn tưởng rằng đã chết thấu đột nhiên nâng lên, trong miệng lại phun ra một cỗ chất nhầy, giống như điên cuồng phản công trước khi chết.
Chất nhầy phun lên một gốc cây linh mộc ở cách đó không xa, linh mộc bị bao lấy, thân cành nháy mắt đã bị ăn mòn hơn phân nửa.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem mà kinh sợ không thôi, vỗ ngực nói: "Yêu trùng này thế nhưng giả chết, giả được quá giống." Đều cắt thành hai đoạn rồi, vốn hẳn là chết thấu thấu đi.
Sở Chước rút kiếm trở lại, nói: "Yêu trùng không giống yêu thú hoặc người, chúng nó cho dù chết rồi, trong thi thể vẫn có phản ứng bản năng, có thể thừa dịp khi người ta chưa chuẩn bị một kích tuyệt địa, cho nên đừng tưởng rằng chúng nó đã chết thì không phòng bị."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấu hiểu gật gật đầu, về sau cũng không dám coi khinh loại yêu trùng này nữa.
Thẳng đến thi thể trùng bị hỏa thiêu sạch sẽ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng chạy tới một cái sơn động cách đó không xa, đi "thái" linh thảo trong sơn động.
Sở Chước cùng đi qua, vừa cảnh giới vừa xem xét Hỏa Lân trở về, hỏi: "Hỏa Lân, lần này vẫn thuận lợi chứ? Có bị thương không?"
Hỏa Lân cười tủm tỉm nói: "Coi như thuận lợi đi, chỉ là xảy ra chút ngoài ý muốn."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bưng lấy hộp ngọc chứa linh thảo từ sơn động bước ra, nghe nói như thế liền hỏi: "Cái gì ngoài ý muốn? Thật không bị thương?"
Vừa nói vừa nhìn lại gương mặt của nàng, khuôn mặt tuấn tú hồng nhuận mê người, anh hùng khí khái bừng bừng, nhìn không ra bị thương chỗ nào.
Hỏa Lân cũng không gạt bọn họ, nói rõ chuyện tiến vào động phủ.
Bởi vì bọn họ có chỗ chuẩn bị, tiến vào động phủ bấy giờ là tuy gặp phải một ít cơ quan nhỏ, đều rất bình an vượt qua. Mà động phủ này cũng không hổ là ma nhân đặc biệt dùng để hố sát người tu luyện, bên trong linh khí nồng đậm, làm cho người tu luyện một đường đi vào đều hoài nghi có phải bọn họ lầm hay không. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Nhưng mà, ba ngày sau, khi phát hiện có mấy người tu luyện không hiểu sao mất tích, chúng nhân mã tỉnh ngủ.
Lần này vào động phủ đều là người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, không có khả năng sẽ lặng yên không một tiếng động mất tích mà không kinh động người bên cạnh. Nhưng trên thực tế, khi bọn họ mất tích, những người khác thế nhưng không phát hiện.
Trải qua một phen điều tra, bọn họ mới tìm được vài người tu luyện mất tích, lúc ấy tình huống mấy người tu luyện đó vô cùng không tốt, ma khí đã nhập thể, mắt thấy sắp hoàn toàn ma hóa, mất đi lý trí.
Hỏa Lân lúc này lấy ra Trừ Ma đan Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện chế, nhét một người một viên, rốt cục làm cho bọn họ khôi phục lý trí, cũng từ chỗ bọn họ biết trong, động phủ này cất dấu một cái ma quật, những người này chính là không cẩn thận rơi vào trong ma quật, cửu tử nhất sinh mới thoát ra được.
"Thật sự có ma quật?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình nói, nhịn không được nhìn về phía Sở Chước.
Mấy con yêu khác cũng nhìn về phía Sở Chước, còn nhớ rõ ở trong không gian dưới đất Bạch Thạch sào, Sở Chước còn vui đùa nói, có lẽ có một ma quật.
Đối mặt tầm mắt ở đây, Sở Chước vô cùng bình tĩnh nói: "Ta chính là đoán chút thôi, còn có cái gì so với khiến cho người tu luyện dính ma khí, hiệu quả hoàn toàn không còn lý trí? Ma nhân một khi muốn đối phó người tu luyện, tự nhiên sẽ theo phương diện này mà ra tay."
Người tu luyện dính ma khí, nếu ma khí ăn mòn đến linh phủ và khí mạch, sẽ giống như yêu thú ma hóa ở đại lục Hắc Xuyên, hoàn toàn không có lý trí, chỉ biết một mặt công kích, đến chết mới ngừng. Ma nhân chính là đánh chủ ý này, dùng ma quật đến chém giết người tu luyện, sau đó lại làm cho người tu luyện ma hóa tự tay đâm đồng bạn, giảm đi bọn chúng động thủ.
Không thể không nói, đời trước ma nhân kế hoạch rất thuận lợi, hố sát mười vạn người tu luyện, ngay cả đoàn người Sở Chước cũng vô cùng chật vật.
Nghe xong, mọi người cũng không hoài nghi, nghĩ Sở Chước chính là đầu óc xoay chuyển nhanh mà thôi.
Tiếp theo Hỏa Lân lại nói: "May mắn phát hiện ma quật trước tiên, mới không xuất hiện thương vong, nhưng mà bởi vì mấy người tu luyện đó tiến vào ma quật, khiến cho ma khí trong ma quật lộ ra ngoài, ô nhiễm động phủ. Hiện tại động phủ khắo nơi đều là ma khí, Tinh Sa tiên tử Vân Tiên Hải đã tự chủ phong bế nó lại, không cho người tu luyện lại đi vào."
Nói xong, Hỏa Lân lấy ra hai túi càn khôn, một cái cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, một cái cho Sở Chước.
"Đây là linh thảo đáp ứng cho A Kỳ ngươi, đây là thứ ta tìm được ở trong động phủ."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến linh thảo trong túi càn khôn, nhất thời vui vô cùng: "Ai nha, đám linh thảonày phẩm chất thật tốt, đều là ở trên vạn năm, xem ra động phủ đại năng này hẳn là ma nhân vạn năm trước."
Sở Chước cũng dùng linh thức xem xét túi càn khôn, phát hiện bên trong đều là linh thạch và một loại linh khí, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, kinh ngạc hỏi: "Làm sao có thể nhiều như vậy?"
Đời trước nàng cũng đi vào, nhưng không tìm được nhiều linh thạch cùng linh khí như vậy.
Hỏa Lân cười đến phá lệ chọc người: "Bởi vì ta cho bọn hắn Trừ Ma đan, cho nên những người đó liền không tranh đồ trong động phủ với ta."
Sở Chước hiểu rõ, đây là cắn người miệng mềm. Nhưng mà Trừ Ma đan giá trị quả thật không phải linh thạch có thể so sánh, đặc biệt ở khi đó, nếu muộn một chút, những người đó bị ma khí xâm nhập, mệnh đều không còn, còn so đo vật ngoài thân này sao? Cho nên mới mặc cho Hỏa Lân ôm hết, bới đồ khắp nơi.
Giao đồ cho Sở Chước xong, Hỏa Lân nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại nói: "Đúng rồi, Tinh Sa tiên tử Vân Tiên Hải mời chúng ta đi Vân Tiên Hải làm khách."
"Ồ? Thế nào đột nhiên muốn mời chúng ta đi làm khách?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ khó hiểu hỏi.
Bích Tầm Châu và Sở Chước liếc nhau, hiểu rõ lẫn nhau.
Sở Chước nói: "Có rảnh, có thể đi nhìn xem."
Còn cái có rảnh này, còn phải xem lại.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem Bích Tầm Châu, lại nhìn xem Sở Chước, nhìn nhìn lại vẻ mặt không quan tâm, chỉ muốn tìm Hỏa Lân đánh nhau yêu trùng, đột nhiên phát hiện chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, có chút ưu thương.
May tại còn có Huyền Uyên bồi hắn!
Nhìn bé rùa đang bình tĩnh gặm nhấm linh quả, hoàn toàn không đặt lời mọi người nói ở trong tai, Mặc Sĩ Thiên Kỳ chọt chọt nó, hy vọng nó lớn chậm một chút.
Sau khi Hỏa Lân bình an trở về, đoàn người Sở Chước cũng không vội vã rời khỏi, tiếp tục du đãng ở trong rừng rậm, tìm thêm chút linh thảo.
Trong rừng rậm này khắp nơi đều là yêu trùng, vừa vặn lấy chúng nó thử kiếm, không chỉ có thể có được kinh nghiệm từng trải, còn có thể tìm được linh thảo, nhất cữ lưỡng tiện.
Vì thế một đám người ở trong rừng nhoáng một cái phiêu đãng liền lắc lư hơn một tháng, thẳng đến Đồ Tứ Nương lo lắng bọn họ có phải bị yêu trùng trong rừng rậm gặm nhấm hay không, mới thong dong rời khỏi.
Ở trong rừng rậm du đãng hơn một tháng, một đám người thoạt nhìn vô cùng bẩn thỉu.
Bọn họ ở trong doanh địa nghỉ ngơi hồi phục một phen, mới thương lượng kế tiếp muốn đi nơi đâu.
"Xuyên chiến hạm còn chưa tu bổ xong, phòng luyện khí trong phường luyện khí Chân Hỏa thành không tệ, vẫn là về bên kia thôi." Sở Chước nói.
Những người khác không ý kiến, dù sao xuyên chiến hạm một ngày chưa tu bổ xong, bọn họ liền một ngày không thể rời khỏi đại lục Xích Vân Tinh, nay không còn chuyện gì, vẫn như trước sửa tốt xuyên chiến hạm rồi nói sau.
Vì thế đoàn người nhổ trại rời khỏi, đi hướng Chân Hỏa Cung.
Chỉ là mới ra rừng rậm, bọn họ chợt nghe nói đại lục Xích Vân Tinh thời tiết thay đổi.
Ma nhân Bắc địa cùng người tu luyện đánh nhau, hơn nữa trận chiến tranh giữa ma nhân cùng người tu luyện này, phạm vi ảnh hưởng đến so với dĩ vãng đều rất rộng, chiến trạng cũng vô cùng khẩn trương.
Dĩ vãng không phải không có ma nhân cùng người tu luyện đánh nhau, nhưng đại đa số là tiểu đánh tiểu nháo, khống chế ở trong phạm vi nhất định, dù sao mặc kệ là ma nhân hay là người tu luyện, đều hiểu rõ chiến tranh đại quy mô sẽ cắt giảm lực lượng tinh anh lẫn nhau, ở dưới không có sự chuẩn bị vẹn toàn, bọn họ sẽ không nhìn nhân tài của mình xói mòn.
Nhưng mà lần này, bởi vì chuyện động phủ dưới Bạch Thạch sào, giữa ma nhân và người tu luyện nổi lên chiến tranh ủ đã lâu, cứ như vậy bạo phát.
Trận chiến tranh này tuy rằng bộc phát rất đột ngột, nhưng người tu luyện đại lục Xích Vân Tinh đều hiểu rõ, giữa bọn họ và ma nhân sớm hay muộn có một trận chiến như vậy, chỉ là hoặc sớm hoặc trễ thôi.
Đặc biệt lần này, ma nhân âm mưu bại lộ, còn liên lụy ra tin tức Chân Hỏa Cung cấu kết cùng ma nhân, khiến cho chấn động lớn hơn nữa.
Chân Hỏa cung từ trước đến nay đó là thế lực lớn nhất trên đại lục Xích Vân Tinh, bởi vì nó tọa trấn ở Tây Lĩnh Cao,lân cận địa bàn của ma nhân, thời khắc giám sát ma nhân, xưa nay là nhóm người tu luyện kính trọng.
Nào biết chính là Chân Hỏa Cung như vậy, thế nhưng bị phát hiện cấu kết cùng ma nhân, mọi người biết được muốn bùng nổ.
Tiếp theo toàn bộ thế lực đại lục Xích Vân Tinh đều liên hợp lại, đầu tiên đều bắt được người tu luyện trong Chân Hỏa Cung cấu kết với ma nhân, một lần tóm này thế nhưng trực tiếp bắt được vài trưởng lão Chân Hỏa Cung, thậm chí ngay cả cung chủ Chân Hỏa cung cũng không rõ ràng.
Trong một đêm, Chân Hỏa Cung gió mây đột biến, mà ngòi nổ dẫn phát trận chiến tranh này, vẫn là cung chủ Chân Hỏa Cung phản bội đến Bắc địa.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang hoan hỉ nghe bát quái có chút há hốc mồm: "Cung chủ Chân Hỏa Cung thật sự phản bội rồi?"
"Đúng vậy." Người tu luyện nói chuyện cũng là vẻ mặt than thở: "Ai có thể nghĩ đến chứ? Nghe nói thiếu cung chủ Chân Hỏa Cung bởi vì bị người ta phát hiện cấu kết cùng ma nhân, đã bị giết từ mấy tháng trước, cung chủ Chân Hỏa Cung nghe tin nhi tử chết, vô cùng phẫn nộ, liền phản bội đi Bắc địa, liên hợp lại cùng ma nhân, nói muốn báo thù cho nhi tử."
Nghe nói như thế, Mặc Sĩ Thiên Kỳ âm thầm liếc mắt nhìn Sở Chước một cái.
Sở Chước bình tĩnh uống trà, Bích Tầm Châu và Hỏa Lân nhìn phía trước, trên mặt chưa lộ khác thường.
Người tu luyện đó vẻ mặt kính nể nói: "Cũng không biết là người phương nào giết thiếu cung chủ Chân Hỏa Cung, giết thật hay. Vai vế bậc này cấu kết cùng ma nhân, đã sớm đáng chết. Nghe nói cung chủ Chân Hỏa Cung phản bội đi Bắc địa chỗ ma nhân, chỉ có một yêu cầu, chính là tra ra nhi tử bị ai giết chết, báo thù cho hắn." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Mặc Sĩ Thiên Kỳ âm thầm nuốt miệng nước miếng: "Nếu điều tra ra thì như thế nào?"
"Nghe nói ma nhân đã đáp ứng cung chủ Chân Hỏa Cung, đến lúc đó sẽ phái đại quân ma nhân nam hạ, chém giết người nọ."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ không khỏi âm thầm may mắn, lúc ấy khi Sở Chước chém giết Thu Thiếu Nhai, không có ai chứng kiến.
Nhưng mà rất nhanh lại nghe nói, cung chủ Chân Hỏa Cung đã để cho người tra được người tu luyện ngày đó khi Hỏa Hạc sơn bộc phát tiến vào trong đó, đang nhất nhất sắp xếp tra, chỉ cần tập trung kẻ tình nghi, mặc kệ có phải kẻ thù giết con hay không, đều sẽ nhất nhất chém giết.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại lo lắng.
Đã biết được chuyện rồi, đoàn người Sở Chước cáo biệt người tu luyện đó, tiếp tục đi tới Chân Hỏa Cung.
Trên đường, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lo lắng nói: "Sở tỷ, bọn họ có thể tra được trên người chúng ta hay không?"
"Tra được thì như thế nào?" Sở Chước nhất phái hờ hững: "Cung chủ Chân Hỏa cung nay là một người phản bội, hắn muốn dẫn ma nhân đánh lại đây, vậy phải xem người tu luyện đại lục Xích Vân Tinh cho phép hay không cho phép. Dù sao đến lúc đó đầu tiên chúng ta đợi ở Chân Hỏa thành, yên lặng xem xét."
Hỏa Lân ngự kiếm tới, một phen đánh về phía lưng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cởi mở cười nói: "Sợ cái gì? Bọn họ dám đến, thì để bọn hắn có đi không có về. Ngươi yên tâm, tỷ che ngươi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nháy mắt đã bị vẻ mặt của nàng chọc, nhìn nhìn gương mặt tuấn tú của nàng, sau đó yên lặng quay đầu.
Đậu xanh rau má, một đứa giống cái cũng muốn tuấn tú hơn hắn một nam nhân thực sự, còn cho người ta sống hay không? Hơn nữa vì cái gì đặc biệt bị nàng chọc xuống như vậy, tim có chút ấm.
Năm ngày sau, đoàn người Sở Chước trở lại Chân Hỏa thành.
Chân Hỏa thành vẫn là Chân Hỏa thành kia, người tu luyện thủ vệ ở cửa tăng gấp đôi so với dĩ vãng, mỗi một người tu luyện ra vào thành đều bị kiểm tra tỉ mỉ, chỉ cần phát hiện có khả nghi, mặc kệ có phải oan uổng hay không, trực tiếp phong bế khí cơ, mang người đi.
Sở Chước bọn họ rất nhanh liền biết được từ chỗ người tu luyện xếp hàng vào thành, sau khi cung chủ Chân Hỏa Cung phản bội đi Bắc địa, Chân Hỏa Cung tạm thời do một gã trưởng lão đức cao vọng trọng trong cung toàn quyền chưởng quản, trưởng lão đó là yêu tu, làm việc mạnh mẽ vang dội, rất nhanh liền tra ra một đám nội gian, đám đó đều là bán ma nhân.
Bởi vì việc này, trưởng lão đó hạ lệnh, tra rõ toàn bộ Chân Hỏa Cung, phàm là người ra vào thành, đều phải tra xét rõ ràng, không cho phép để cho một bán ma nhân nào chạy thoát.
Trải qua kiểm tra nặng nề, đoàn người Sở Chước bọn họ rốt cục tiến vào Chân Hỏa thành.
Vào thành, Sở Chước để cho Đồ Tứ Nương bọn họ đi tìm phòng ở, mà nàng thì lại đi luyện khí phường tìm Nhâm Diêu.
Lần này chuyện Chân Hỏa Cung cấu kết cùng ma nhân, đối với Chân Hỏa Cung đả kích thật lớn, nếu không phải chiến tranh đột nhiên bộc phát, còn cần Chân Hỏa Cung tọa trấn ở Tây Lĩnh cao ngăn chặn ma nhân nam hạ, chỉ sợ Chân Hỏa Cung liền phải bị toàn bộ người tu luyện đại lục Xích Vân Tinh chất vấn, đến lúc đó đệ tử trong Chân Hỏa Cung cũng không chiếm được chỗ tốt.
Sở Chước và Bích Tầm Châu vừa đến trước phòng luyện khí của Nhâm Diêu, liền thấy Nhạc Tu đi ra từ phòng luyện khí.