Khi Thực Linh trùng rốt cục gặm nhấm ăn xong mặt tường băng đó, liền muốn theo lỗ băng bay qua, một yêu hỏa đỏ rực ầm ầm đánh úp.
Yêu hỏa của Hỏa Lân, liền giống như tính cách của nó, nhiệt liệt lại tùy ý, Thực Linh trùng mới từ trong động băng chui vào nháy mắt đã bị đốt thành tro. Yêu hỏa yêu tu Nhân Hoàng cảnh, uy lực tất nhiên không phải phàm hỏa có thể sánh được, đối phó Thực Linh trùng cấp bậc cũng không cao tự nhiên rất đơn giản.
Ở khi tường băng ầm ầm sụp đổ, Hỏa Lân khống chế được yêu hỏa, hình thành một mặt tường lửa, ngăn cản tất cả Thực Linh trùng bay tới.
Trong không khí rất nhanh liền bay tới hương vị cháy xém, đừng nói, còn rất thơm.
Thẳng đến khi Hỏa Lân thu tay lại, trên đất đã xếp đống thi thể trùng, có chút đã bị đốt thành tro, có chút chính là bị thiêu chín, có chút còn thừa lại nửa thân thể.
Hỏa Lân thấy thế, nâng tay liền oanh một mồi lửa đi qua, đều đốt thừa lại thành tro.
Đốt hết yêu trùng, Hỏa Lân có chút ý chưa thỏa mãn, liền nói: "Lão nhị, do ta mở đường đi, ngươi lót sau."
Bích Tầm Châu không phải đứa thích chơi nổi, ở đâu cũng không sao cả, liền tùy nó.
Phương thức Hỏa Lân mở đường, chính là một đường đánh đánh đánh, phun phun phun, nắm đấm thêm yêu hỏa, nơi đi qua, khắp nơi bay một trận mùi thơm cháy sém, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Huyền Uyên ngửi được đều có chút đói bụng.
Đợi khi lại dừng lại nghỉ ngơi, Huyền Uyên chạy đi tìm Bích Tầm Châu đòi ăn:【Tầm Châu ca, đệ đói bụng.】
Bích Tầm Châu sớm có chuẩn bị, từ trong túi càn khôn xuất ra một khay thịt nướng nóng hầm hập, một giỏ bánh rán kẹp thịt.
Sở Chước phân bánh rán cho Nhậm Diêu, Nhậm Diêu nói một tiếng cảm ơn, liền chia một phần cho Nhạc Tu.
Nhạc Tu vốn còn thấy bọn họ thế nhưng đặc biệt dừng lại ăn thì lãng phí thời gian, loại thời điểm này trực tiếp nuốt Ích Cốc đan là được, nhưng chờ hắn ăn được bánh rán rồi, nhất thời im re không hé răng.
Sở Chước bí hiểm liếc hắn một cái, không nói gì.
Ngược lại Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút đắc ý, nhìn Nhạc Tu, trên mặt lộ ra vài phần cười nhạo, giống nhau đang nói, có bản lĩnh cũng đừng ăn.
Đáng tiếc Nhạc Tu lại không nhìn hắn, lực chú ý vẫn luôn đặt ở trên người Nhâm Diêu, đang nhỏ giọng nói gì đó cùng hắn. Điều này làm cho luyện đan sư đang muốn khoe khoang một chút lại vô cùng mất mát.
Đang ăn, đột nhiên nghe được cách đó không xa vang lên một tiếng nổ mạnh nặng nề, một đám người cảnh giác đứng lên.
Sở Chước đột nhiên nói: "Đi xem."
Bích Tầm Châu và Hỏa Lân, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức chuẩn bị đi xem, ngược lại là Nhạc Tu nhíu mi, không hờn giận nói: "Không cần phải xen vào bọn họ, đầu tiên chúng ta đi tìm cửa vào động phủ quan trọng hơn, nếu đi muộn, bị kẻ khác nhanh chân đến trước thì làm sao bây giờ?"
Nhạc Tu nói kỳ thực rất bình thường, dù sao chuyện động phủ sớm đã truyền ra, nói không chừng đã có người tiến vào động phủ, bọn họ đến càng sớm càng có thể tìm được thứ tốt, để tránh bị những người khác lấy đi. Nhưng Sở Chước biết động phủ là sao lại thế này, căn bản sẽ không nghĩ tới muốn vào động phủ, cho dù đi vào, cũng là đi gây sự, cho nên khi nào thì đi vào, Sở Chước đều không sao cả.
Ngược lại là này thiết xuống ma quật cạm bẫy ma nhân cùng người tu luyện, làm cho nàng có vẻ để ý.
Sở Chước lập tức nói: "Chẳng qua là cái động phủ Thánh Đế cảnh lưu lại, cho dù có thứ tốt cũng không nhiều, đi sớm hoặc đi trễ thì sao đâu?"
Ngữ khí thật cuồng vọng!
Không chỉ có làm cho Nhạc Tu, Nhâm Diêu cùng đám người Đồ Tứ Nương bị lời này của nàng chấn trụ, ngay cả Hỏa Lân và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhung mà tốt xấu gì thì bọn họ biết A Chiếu lai lịch bất thường, làm người bị A Chiếu nhìn trúng đi theo, Sở Chước có lẽ có chỗ nào đó không giống người thường, cho nên khẩu khí lớn chút cũng không có gì, lúc này đây Hỏa Lân và Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất nhanh liền tiếp nhận rồi.
Bích Tầm Châu như cũ là thần sắc thanh thanh lãnh lãnh, không ai có thể nhìn ra cái gì từ trên mặt hắn.
"So với động phủ, kỳ thực ta càng muốn biết bản đồ động phủ là ai truyền ra." Sở Chước tiếp tục nói.
Nhạc Tu cũng không phải ngốc, xem nhẹ giọng điệu cuồng vọng của Sở Chước, biết tin tức động phủ dưới Bạch Thạch sào đột nhiên xuất hiện thực tại có chút kỳ quái, chỉ là nơi này nơi nơi đều là địa bàn yêu trùng, cho dù có người tu luyện hoặc ma nhân muốn làm cái âm mưu gì ở trong này, yêu trùng cũng không phải là ngồi không, mới đánh mất bọn họ nghi hoặc.
Hơn nữa, xác thực động phủ Thánh Đế cảnh Đại Năng.
"Nếu không, chúng ta cũng đi xem đi." Nhâm Diêu đột nhiên nói: "A Tu, chúng ta và Sở cô nương cùng nhau."
Nhạc Tu nhíu mi lại: "Nàng cứ như vậy mà tin tưởng nàng ta?"
Nhâm Diêu mỉm cười gật đầu, không biết vì sao, dù sao nàng chính là rất tín nhiệm Sở Chước, loại tín nhiệm này rất không rõ từ đâu tới, rõ ràng bọn họ mới nhận thức hơn một tháng, thậm chí nàng cũng không rõ ràng lắm lai lịch đám người Sở Chước, cho dù là Yêu Mi giới thiệu, trong đó cũng hơi có chút cổ quái, dù sao Yêu Mi cũng không nói trước một tiếng với nàng.
Nhạc Tu có chút mất hứng, đáng tiếc dù có mất hứng đi nữa, hắn chưa bao giờ sẽ làm trái quyết định của Nhâm Diêu, đành phải bức bối không hé răng theo bọn họ.
Còn đám người Đồ Tứ Nương, bọn họ cũng là tưởng rời khỏi hàng ngũ đi tìm lối vào động phủ, đáng tiếc tu vi bọn họ còn chưa tới Nhân Hoàng cảnh, cảm thấy đi theo Sở Chước bọn họ an toàn một chút, cân nhắc lợi hại xong, quyết định vẫn đi theo đoàn người Sở Chước thôi.
Một đám người tốc độ rất mau, lập tứ thì đi đến địa phương nổ mạnh.
Trong không khí tràn ngập bùi mù sau nổ mạnh, còn có mùi vị tanh tưởi ẩm ướt xua không hết, đợi lâu ở loại địa phương này, làm cho người ta thấy cái mũi cũng không phải là của mình.
A Chiếu mạnh mẽ đánh cái hắt xì, hương vị nơi này càng thối.
Sở Chước vội ôm nó tới trong lòng, trên người nàng treo một cái hà bao chứa linh thảo, có thể xua tan chút mùi vị.
Phía trước là một cái động yêu trùng cao tới hơn mười trượng, đáng tiếc đường bị nổ mạnh hòn đá hạ xuống ngăn chặn, đoàn người bị chặn ở trong này, nhìn không tới đối diện phát sinh chuyện gì.
Sở Chước nhìn nhìn chung quanh, ánh mắt rơi xuống mấy dấu vết cháy đen trên vách tường ẩm ướt, như là bị lửa đốt cháy, hoặc như là bị kịch độc nào đó lưu lại dấu vết.
A Chiếu oa ở Sở Chước trong lòng, cũng nhìn hòn đá nổ mạnh rơi xuống, ngửi ngửi mùi lưu lại trong không khí, truyền âm cho Bích Tầm Châu bọn họ:【Lão nhị, lão tam, có con trùng khó đối phó, cẩn thận một chút.】
Bích Tầm Châu hơi nhăn mày, Hỏa Lân cảm thấy hứng thú hỏi:【Lão đại, là con trùng gì? Rất lợi hại sao?】
A Chiếu liếc nhìn nó một cái, hơi có chút hương vị khinh bỉ:【Ít nhất trùng này lợi hại hơn mi.】
Hỏa Lân nhất thời không vui:【Lão đại, ta là Hỏa Lân xà, rắn và sâu không giống nhau.】
A Chiếu quăng xuống cái đuôi, không để ý nó, ở trong lòng nó, rắn loại và trùng đó không phải không khác biệt gì sao? Đều là dạng con dài.
Hỏa Lân tuy rằng không biết suy nghĩ nó trong lòng, nhưng thấy bị lão đại nhìn khinh bỉ, trong lòng rất không vui, rắn và sâu thật sự không phải một dạng đi.
Bích Tầm Châu nghe được lời A Chiếu nói, ngược lại nghiêm túc kiểm tra chung quanh, đột nhiên trong tay xuất hiện mấy sợi băng tơ, băng tơ vèo một cái tiến vào trong đá rơi, đống đá rơi chặn đường rung động xuống, sau đó giống địa long xoay người, lăn rơi xuống, bị băng tơ khác dính lên, chuyển đến bên cạnh.
Sở Chước thấy thế, cũng rút Toái Tinh kiếm ra, hỗ trợ đào đá vụn.
"Chủ nhân, ta giúp cô." Hỏa Lân vén tay áo lên hỗ trợ, nó khí lực lớn, muốn chuyển hòn đá thì dễ dàng.
Nhạc Tu vốn muốn hỏi bọn họ muốn làm gì, đợi nghe được Hỏa Lân xưng hô, kinh ngạc hỏi: "Chủ nhân? Ngươi kêu nàng chủ nhân?"
Tu vi của Hỏa Lân đã ở Nhân Hoàng cảnh hậu kỳ, Nhạc Tu ở Nhân Hoàng cảnh giai đoạn đầu, hắn có thể cảm giác được Hỏa Lân và thực lực Bích Tầm Châu còn ở phía trên mình, hơn nữa hai người đều là yêu tu, nhưng hắn không hiểu hai người này thế nhưng là yêu tu nhận chủ, hơn nữa chủ nhân này chính là một người tu luyện Nhân Vương cảnh, loại khác biệt trên cấp bậc này có vẻ có chút ý vị sâu xa, ở trong mắt người bình thường, quả thực không thể tưởng tượng.
Bình thường nhân tu luyện thu yêu sủng, đều là thu tu vi thấp hơn mình, cực ít yêu thú nguyện ý lại nhận chủ có tu vi vượt qua chủ nhân, hơn nữa vừa nhận thức chính là vài yêu thú, đây quả thực không bình thường.
Đáng tiếc Bích Tầm Châu và Hỏa Lân đều không để ý đến hắn, Nhạc Tu muốn hỏi lại, đã bị Nhâm Diêu ngăn lại.
Rốt cục chuyển hòn đá chặn đường hơn một phân nửa, liền lộ ra thứ bị hòn đá đè ở dưới.
Là hai thi thể ma nhân, hơn nữa là một nửa thân thể thi thể bị ăn mòn, không bị ăn mòn thừa lại, cũng dần dần có xu thế hóa thành máu loãng, bộ dạng cực kì khủng bố, phát ra một loại mùi vị tanh tưởi.
Bị chết cũng quá ghê tởm .
Bích Tầm Châu nhìn nhìn, gọi Mặc Sĩ Thiên Kỳ tới: "A Kỳ, ngươi xem xem ăn mòn thân thể bọn chúng có phải độc hay không?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nắm lên mũi trước, cầm một thanh linh kiếm cấp thấp bay qua hai cỗ thi thể đó, khi linh kiếm chạm lên máu loãng thi thể có chút biến thành màu đen, phát ra thanh âm xéo xèo, rất nhanh thân kiếm liền biến hắc, linh quang mất đi, biến thành một thanh phế phẩm.
Nhạc Tu và đoàn người Đồ Tứ Nương hoảng sợ, độc này cũng quá mạnh rồi.
Ngược lại Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng chưa để vào mắt, so với độc này thứ càng dữ dội hơn bọn họ đều gặp qua, điểm ấy còn không tính cái gì.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ kiểm tra qua, vứt bỏ thanh phế kiếm, nói: "Quả thật là độc, ta thấy là nước bọt yêu trùng nào đó đi, độc rất mạnh."
Bích Tầm Châu kêu Hỏa Lân thiêu hết hai cỗ thi thể trên đất, nói: "Xem ra nơi này có một con yêu trùng vô cùng lợi hại, chúng ta cẩn thận một chút."
"Thật sự?" Đám người Đồ Tứ Nương có chút không tin.
Nhạc Tu cũng hoài nghi: "Các ngươi làm sao cho rằng là yêu trùng? Vừa rồi hai thi thể ma nhân ở trong này, không chừng là người nào khác hoặc yêu tu làm thì sao?"
Bích Tầm Châu liếc nhìn hắn một cái, không nói chuyện, trong lòng lại thấy A Chiếu sẽ không tính sai, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng sẽ không tính sai.
Sở Chước nghe xong Bích Tầm Châu nói, suy tư nói: "Là không phải vì gần đây có quá nhiều người tu luyện đến Bạch Thạch sào tìm kiếm động phủ, kinh động yêu trùng lợi hại kia? Hoặc là âm mưu của ma nhân?"
Đời trước nàng cũng không nghe nói nơi này có một con yêu trùng lợi hại, nhưng Bích Tầm Châu đã cẩn thận đi kiểm tra, còn để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi xác nhận, Sở Chước cảm thấy Bích Tầm Châu sẽ không tính sai. Nhưng mà, yêu trùng lợi hại từ đâu tới đây? Chẳng lẽ quả thật là trong Bạch Thạch sào, bị ma nhân đặc biệt đánh thức, muốn dùng nó để săn bắn người tu luyện tiến vào trong Bạch Thạch sào?
Sau đó không nghĩ tới yêu trùng quá lợi hại, ngược lại bị diệt?
Kỳ thực suy đoán này cũng rất đáng tin, dù sao đời trước sở dĩ không có chuyện yêu trùng này, là vì đó là chuyện mười mấy năm sau. Trong mười mấy năm, ai biết có biến hóa gì, có lẽ yêu trùng lợi hại kia ở mười mấy năm sau, đã rời khỏi Bạch Thạch sào thì sao?
Điều này làm cho Sở Chước lại một lần nữa ý thức được, cho dù trùng sinh, lịch sử cũng không nhất định là dựa theo ký ức mà đi, rất nhiều chuyện bởi vì một cái quyết định nho nhỏ, sẽ đi lên con đường khác hoàn toàn bất đồng.
"Thế nào lại nhấc lên ma nhân?" Mấy người Đồ Tứ Nương khó hiểu.
Sở Chước thầm nghĩ, không phải nhấc lên ma nhân, đây vốn chính là âm mưu của ma nhân.
Nhưng mà trên mặt nàng vẫn làm ra bộ dạng suy đoán, chậm rãi nói tới suy đoán của mình, từ bản đồ Bích Tầm Châu cướp đến tin tức hang động phủ, cùng với hai thi thể ma nhân vừa rồi đó, nói được có lý có chứng, một đám người nghe mà sững sờ, gần như cảm thấy, đây là chân tướng.
"Thì ra thật sự là ma nhân âm mưu, vậy động phủ chẳng phải là rất nguy hiểm?" Nhâm Diêu vẻ mặt lo lắng nói: "Yêu Mi hẳn là đã ở đây đi?"
Nhạc Tu vẻ mặt mê mang nhìn nàng: "Nàng tin đó là chân tướng à?"
Đó chẳng qua là Sở Chước đoán, cho dù nàng nói chuyện rất là giống như vậy, nhưng quả thật chính là suy đoán được không?
Nhâm Diêu vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ta tin tưởng Sở cô nương, nàng nói đúng là đúng."
Nhạc Tu: "... ..."
Sở Chước nhìn gương mặt ngây thơ của Nhậm Diêu, yên lặng cảm động vì được cô nương này tin tưởng mình, trên mặt như cũ là bộ dạng hòa khí, tiếp tục nói: "Đây quả thật chỉ là suy đoán của ta, cũng không phải chính xác, chúng ta tiếp tục thôi."
Vì thế một đám người tiếp tục đi tới mục đích.
Có lẽ là vì chứng minh lúc trước quả thật có một con yêu trùng lợi hại bị đánh thức, đường kế tiếp, bọn họ vài lần gặp được yêu trùng bạo động, khiến cho con đường vốn coi như thuận lợi trở nên vô cùng khó đi.
Nhạc Tu lau đi máu trên mặt một phen, hộ Nhâm Diêu đến phía sau, nói với Sở Chước: "Ngươi đoán là đúng, nhất định có một con trùng vương bị đánh thức."
Cái gọi là trùng vương, đó là loại hình yêu vương có thể hiệu lệnh các loại trùng, thực lực cực cao, nói không chừng ngay cả người tu luyện Nhân Hoàng cảnh cũng kháng không được. Lại liên hệ hai cỗ thi thể ma nhân đột nhiên xuất hiện, có lẽ Sở Chước đoán là đúng.
Lúc này, Nhạc Tu cùng đoàn người Đồ Tứ Nương đã có khuynh hướng động phủ Bạch Thạch sào là âm mưu ma nhân làm ra.
"Chúng ta còn muốn đi tìm động phủ sao?" Đồ Tứ Nương không yên hỏi.
"Đương nhiên đi, cho dù đây là ma nhân âm mưu, nhưng động phủ là thật đi." Hỏa Lân hồi đáp, một phen lau đi mồ hôi trên mặt, nhe răng cười với Sở Chước: "Chủ nhân, ma nhân rất chán ghét, chúng ta đi vạch trần âm mưu bọn chúng đi."
Sở Chước xem bộ dạng nó muốn gây sự, đột nhiên cảm thấy những tiểu đệ bị A Chước nhận lấy, giống như đều rất thích gây sự.
Vì thế nàng nói: "Vậy đi thôi, chẳng qua nếu gặp được con yêu trùng kia, nhớ phải cẩn thận một chút, đừng cậy mạnh."
Con yêu trùng kia không biết là con yêu trùng gì, thực lực là bao nhiêu, Sở Chước cũng không dám lơ là, cho rằng đời trước đã tới một lần, liền nghĩ hết thảy ở trong lòng bàn tay.
Đoàn người tiếp tục đi tới, lại bị một đám yêu trùng dính chặt ở trên thạch bích, thô cỡ cánh tay trẻ con, dài nửa trượng công kích.
Sở Chước phủ dị thủy ở trên người, rút kiếm chém lên, Nhạc Tu thấy thế, tự nhiên không cam lòng yếu thế xông lên, coi yêu trùng đó làm đậu hũ mà chẻ. Hỏa Lân một bên cắn Hồi Linh đan, một bên phóng hỏa lên vách tường, đều đốt chúng nó thành tro.
Ở dưới sự hợp tác của ba người chiến đấu cuồng, đều diệt sạch trơn yêu trùng trên tường, tiếp tục đi tới.
Khi trong không khí bay tới một mùi thơm ngát như có như không, mày Nhạc Tu nhảy dựng, nói: "Động phủ ngay tại gần đây."
Tinh thần mọi người rung lên, lúc này cách bọn họ tiến vào Bạch Thạch sào, đã qua đi ba ngày, vốn dự định một ngày nửa buổi là có thể đến, sinh sôi kéo gấp đôi thời gian. Tuy rằng đoán khả năng nơi này có ma nhân âm mưu, nhưng mà không ảnh hưởng bọn họ hướng tới đối với động phủ, có lẽ còn có thể tiện tay vơ chút thứ tốt gì đó đâu.
Vì thế tốc độ mọi người nhanh hơn.
Chỉ là, chờ khi bọn họ sắp đến mục đích, phát hiện một đám trùng giống con sên chặn ở trên đường.
Trùng đó vô cùng cực đại, mỗi một con dài cỡ mười trượng, tựa như con sên bản phóng đại, chíỉ là thân thể chúng nó là trong suốt, dưới làn da trong suốt có thể nhìn được chất lỏng bên trong, chất lỏng này theo lỗ thủng trên lưng phun ra, tựa như nước mũi dính đặc.
Mọi người ghê tởm đến thiếu chút nữa nôn ra thức ăn một ngày trước.
Tuy rằng ghê tởm, nhưng vẫn phải đối mặt.
Nhậm Diêu vỗ về cánh tay, trên cánh tay bắn ra một linh nỏ, đâm trúng một con sên, nháy mắt con sên nổ mạnh, đầy trời đều là mưa nước mũi, một đám người ghê tởm hỏng rồi.
Nhâm Diêu bị Nhạc Tu lôi kéo tránh đi, đồng thời ghê tởm không chịu được.
Con sên bị Nhâm Diêu đánh chết, lộ ra một chỗ hổng, làm cho người ta có thể nhìn thấy tình huống đối diện.
Nhâm Diêu a một tiếng, khẩn trương nói: "Mau nhìn, là Yêu Mi bọn họ!"