Trong xe yêu thú đột nhiên lâm vào trong trầm mặc.
Tiểu yêu thú màu đen giống con mèo con ngồi ở trên bàn, dùng cặp dị đồng tử nhìn nàng.
Hai màu sắc duy nhất trên người nó là nhúm lông trắng trên trán, cùng với một đôi dị đồng tử xinh đẹp mà thần bí, khi an tĩnh trừng mắt nhìn nhìn người ta, bộ dạng cục bông phá lệ manh mềm.
Lúc này lông bên miệng nó bởi vì uống linh trà mà dính ẩm ướt một ít, bộ dạng trừng mắt to, càng đáng yêu.
Sở Chước nhịn không được phì một tiếng cười rộ lên.
Vừa cười, đánh vỡ trầm mặc, đồng thời cũng làm cho thân thể tiểu yêu thú có chút buộc chặt trầm tĩnh lại.
Sau đó, nó nhảy xuống cái bàn, đi đến trước mặt nàng.
Sở Chước ngồi xếp bằng ở trong xe, cúi đầu nhìn nó, khóe môi lộ ý cười nhu hòa, hai tròng mắt bởi vì tươi cười mà cong lên, lúc này cô nương nhân tộc, phá lệ ôn nhu tốt đẹp, giống như toàn bộ không gian đều bởi vì nàng tươi cười mà ấm áp lên, giống như đắm chìm dưới nắng ấm vào mùa đông.
Tiểu yêu thú nâng lên một cái móng vuốt lông mềm mềm, nó ấn đặt ở trong lòng bàn tay của nàng.
Sở Chước nhìn móng vuốt đặt ở lòng bàn tay mình, lại nhìn về phía tiểu yêu thú đang ngửa đầu, nhìn về phía nàng, mỉm cười, nói: "Ngươi đây là thừa nhận sao?"
A Chiếu dùng cái đuôi quét quét tay nàng, móng vuốt đặt tại lòng bàn tay nàng cũng không dời đi, khẽ nâng cằm, bộ dạng đó giống như đang hỏi, thừa nhận thì như thế nào? Thân phận của đại gia nó không có gì cần giấu diếm, làm một thần thú đến từ Đại Hoang giới, nó cường đại mà cao quý, thế gian này không có vật gì phải làm cho nó khom lưng cúi xuống nhặt.
Đương nhiên, còn có một ngoại lệ, ở trong mắt nó chính là tiểu cô nương nhân loại ở trước mắt này.
Tuy rằng lấy tuổi nhân tộc xem ra, nàng đã trưởng thành, nhưng ở trong mắt thần thú có được tuổi thọ dài đằng đẵng, nàng quả thật là một tiểu cô nương, là tiểu cô nương nó phát hiện trước hết hơn nữa phủi đến trong vòng bảo hộ của mình.
Chỉ là...
Bị một đôi đồng tử một đen một vàng chuyên chú nhìn chằm chằm, Sở Chước trong lúc hoảng hốt, giống như nhìn đến phía sau nó xuất hiện hư ảnh một con mãnh thú cực đại, vốn huyết mạch cao quý, lực lượng cường đại, cùng với lực phá hoại mãnh liệt, làm cho thiên địa bị run rẩy rung động.
Chỉ hoảng hốt một hồi, nàng lại chăm chú nhìn lại, trước mặt vẫn chính là tiểu yêu thú lông xù đó.
Sở Chước tuy rằng xem không rõ ý tứ trong mắt nó, nhưng ít ra biết, nó hành động là tán thành cùng tín nhiệm đối với nàng. Trên mặt nàng tươi cười dần dần trở nên sáng lạn, chậm rãi ghé vào trên nệm êm, cùng mặt đối mặt tiểu yêu thú ngồi ở đó.
"Tuy rằng không biết vì sao ngươi sẽ lưu lạc đến Huyền thế giới, còn thảm như vậy..." Lời còn chưa hết, đã bị thần thú nào đó tự xưng là cao quý lãnh diễm, tuyệt đối không sẽ xuất hiện bất luận sai lầm nào đảo bộp qua một đuôi, xẹt qua môi nàng.
Sở Chước bật cười, nhẹ nhàng mà túm ở cái đuôi lông kia, tiếp tục nói: "Lúc trước khi ta nhặt được ngươi, ngươi quả thật rất thảm, không phải sao? Dưỡng thương hơn nửa năm, mới có thể đứng lên, làm sao có thần thú nào thảm giống như ngươi vậy? Ngươi làm cái gì, biến mình chật vật thành như vậy?"
Tiểu yêu thú hồi đáp là thu hồi móng vuốt, sau đó xoay người, cho nàng một cái bóng lưng.
Sở Chước nhịn không được, vươn tay chọc qua địa phương lông nhiều nhất.
A Chiếu thiếu chút nữa xù lông, thẹn quá thành giận một cái meo meo quyền chụp lên cái tay quái của nàng tác. Nếu không phải nàng là nàng dâu nó nhận định, đứa nào dám chọc mông nó, nhất định cào chết hắn.
Sở Chước thuận thế tiếp được meo meo quyền, tiếp tục nói: "Nhưng mà, ta thật cao hứng ngươi có thể xuất hiện."
Hai đời, nó đều xuất hiện ở bên cạnh nàng, bầu bạn nàng từ hèn mọn đi tới cường đại, cho dù nó cuối cùng rời đi, nàng lại chưa bao giờ từng oán hận nó.
Biết A Chiếu là thần thú rồi, Sở Chước liền hiểu rõ, đời trước nó rời khỏi, có lẽ là có chuyện của mình, cho nên mới sẽ rời khỏi. Còn vì sao không nói lời từ biệt, có lẽ là có lý do không thể nói rõ, mỗi người đều có bí mật của mình, cho nên Sở Chước cũng không kỳ quái nó không từ biệt, chỉ cần biết rằng nó bình an là tốt rồi.
Chỉ tiếc, nàng bị chết quá sớm, không nhìn được nó quay lại tìm nàng hay không.
Nếu nó quay lại tìm nàng, phát hiện nàng lại bất hạnh ngã xuống, sẽ như thế nào đây? Hẳn là sẽ rất tức giận đi. Lấy hành vi rất không phân rõ phải trái của nó, nhất định sẽ báo thù cho nàng, chỉ là nó biết người đánh lén nàng là ai sao?
Nhưng mà, đời này nàng sẽ không lại đi đường cũ đời trước, nàng sẽ phải sống sót thật tốt, nếu nó cuối cùng vẫn không từ mà biệt, đến lúc đó hẳn là có thể nhìn thấy nó trở về.
Nghĩ đến đây, Sở Chước cười nói: "Cảm ơn ngươi có thể đi đến bên cạnh ta."
Nói xong, nàng nâng tiểu yêu thú lên, thành kính hôn một cái trên trán nó.
Thấy nó vẫn không nhúc nhích cương cứng ở đó, trong mắt Sở Chước lướt qua ý cười, trên mặt lộ ra thần sắc mỏi mệt, buông nó ra, dựa vào vách tường xe yêu thú nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Qua hồi lâu, tiểu yêu thú cứng ngắc mới khôi phục bình thường, trên đuôi xù lông, cả mặt đều đỏ rực.
Tiểu cô nương rất biết trêu thú, A Chiếu thấy mình có chút chịu không nổi.
Nó dùng lông móng vuốt cào cào lên mặt nóng, hận không thể lập tức liền biến hóa, sau đó mang tiểu cô nương của nó đi Đại Hoang giới, ở dưới tất cả chủng tộc chú mục tổ chức đại lễ song tu, sau đó đi Chân Thần giới, vĩnh viễn cùng một chỗ.
Thần thú lòng tràn đầy vui mừng nhịn không được xoay vòng vòng ở trong xe yêu thú, sau đó lại sáp qua, dùng móng vuốt chạm vào chạm vào gương mặt của nàng, chậm rãi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm liếm khóe miệng nàng.
Đầu lưỡi của nó có gai, không dám liếm quá dùng sức, sẽ đánh thức nàng.
Liếm xong, nó lại vui vẻ xoay vòng vòng.
Tiểu cô nương của nó quả nhiên không giống người thường, biết nó là thần thú rồi, vẫn tin tưởng nó, không hoài nghi ý đồ nó đến, cũng không có quá nhiều thăm dò.
【Lão đại, huynh đang làm cái gì?】
Thân thể A Chiếu cứng đờ, quay đầu nhìn lại, liền thấy bé rùa ghé vào trên bàn uống linh trà, nhất thời không vui.
Nó cũng quên luôn, nơi này còn có một đứa con riêng, vừa rồi khi tiểu cô nương thổ lộ với nó, chẳng phải là con riêng đều thấy được, cũng nghe được sao?
Thẹn quá thành giận thần thú một móng vuốt chụp qua.
Đang ngồi ở trên càng xe, Mặc Sĩ Thiên Kỳ dạy Hỏa Lân biết chữ cảm giác được có cái gì đó bay đến, theo bản năng vươn tay, đã bắt được một con rùa nhỏ.
"Ồ, Huyền Uyên?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc nói: "Ngươi không phải là bị A Chiếu lão đại đuổi ra ngoài chứ?"
Vừa làm một con rùa bay lên trời bé rùa vô cùng bình tĩnh, quơ quơ móng vuốt với hắn, nói:【Lão đại nghe được chủ nhân nói... 】
Lại một viên linh quả từ trong xe đập ra, đập đến trên đầu bé rùa, sau đó chợt nghe đến bên trong truyền đến một câu:【Dám nói lung tung, về sau sẽ tịch thu linh đan của mi.】
Vì thế bé rùa câm miệng.
Hỏa Lân đang chờ bé rùa bộc lộ có chút thất vọng, từ chỗ Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiếp nhận bé rùa, nhỏ giọng hỏi: "Huyền Uyên, vụng trộm nói cho Hỏa Lân tỷ được không?"
Huyền Uyên ngơ ngác nhìn nàng, sau đó lắc đầu:【Không được, lời lão đại nói phải nghe.】
Hỏa Lân gõ gõ ở trên mai rùa của nó, nhỏ giọng nói: "Ai nha, Tiểu Huyền Uyên đừng như vậy, ngoan đi, có thể nói cho Hỏa Lân tỷ."
Bé rùa vẫn lắc đầu, bình tĩnh ghé vào trên vai Mặc Sĩ Thiên Kỳ, bị hắn nhét một viên cực phẩm linh đan, liền yên lặng gặm nhấm, không để ý tới Hỏa Lân còn đang đánh chủ ý gì.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến bộ dáng này của nàng, biết vị này phỏng chừng tưởng muốn gây sự.
Nhưng mà A Chiếu ở trong đội ngũ của bọn họ, chính là có uy tín tuyệt đối, Hỏa Lân muốn gây sự, cũng đừng làm đến trên người nó, nếu không kết cục tuyệt bức sẽ rất thảm.
Quả nhiên, đợi đến buổi tối khi bọn họ nghỉ tạm ở rừng cây nhỏ ven đường, A Chiếu đột nhiên từ trong lòng Sở Chước nhảy ra, uy phong lẫm lẫm đứng ở một tấm lót để trên bàn cơm.
Ánh mắt mọi người đều quay qua nhìn nó.
A Chiếu dùng móng vuốt vỗ vỗ cái bàn, nói:【Hiện tại trong đội ngũ chúng ta lại thêm đồng bạn, phải đến lập lại quy củ.】
Bích Tầm Châu và Huyền Uyên nghe nói như thế, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Hỏa Lân, cảm thấy A Chiếu đột nhiên muốn lập quy củ, nhất định là có ai không nghe lời, chọc tới đại gia nó.
Hỏa Lân vẻ mặt mê mang nhìn nó, hoài nghi mình nghe lầm: "Lập quy củ?"
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang ăn canh nghe nói như thế, thiếu chút nữa sặc, xa xa đám người Đồ Tứ Nương không nghe được, nhưng mà bị động tĩnh bên này hấp dẫn tới.
A Chiếu lạnh lùng nhìn Hỏa Lân.
Hỏa Lân bị nó nhìn xem có chút chột dạ, nhịn không được sờ sờ cái mũi, khiêm tốn nói: "Vậy lão đại ngươi nói đi, chúng ta đều nghe."
Lời này lại rước lấy một ánh mắt của Bích Tầm Châu và Huyền Uyên, giống như đang nói, rõ ràng là lỗi của nó, vì cái quái gì mệt đến bọn nó?
Dụng ý A Chiếu lập quy củ, chính là xác định địa vị lão đại tuyệt đối của nó ở trong đội ngũ.
Đương nhiên, điểm ấy cũng không cần xác định, từ lúc nó đánh Bích Tầm Châu và Hỏa Lân đều phải gọi lão đại xong, cũng đã xác lập địa vị lão đại của nó, hiện tại chính là muốn cho tiểu đệ mới gia nhập hiểu rõ bản thân mình về sau nên làm cái gì, không nên làm cái gì.
Cần phải lập quy củ cho bọn nó, đỡ phải một đứa hai đứa không nghe lời!
A Chiếu nhìn chằm chằm Hỏa Lân, nói:【Đầu tiên, sáng quắc là nàng dâu của ta, ai cũng không được mơ ước.】
Bích Tầm Châu, Hỏa Lân và Huyền Uyên đồng thời gật đầu, điểm ấy nó đã nói rồi.
【Tiếp theo, không cho phép đến trước mặt nàng nói cái gì, nàng sẽ thẹn thùng, nếu nàng thẹn thùng không để ý tới ta, các ngươi cứ chờ bị ta đánh què chân đi.】 Nói xong, móng vuốt dùng sức đặt ở trên bàn, móng vuốt sắc bén từ trong đệm thịt bắn ra, lóe ra hàn quang lành lạnh.
Bích Tầm Châu, Hỏa Lân và Huyền Uyên lại gật đầu, bọn họ cũng không muốn bị lão đại đánh, sẽ đánh què chân.
【 thứ ba... 】
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiến đến bên người Sở Chước, nhỏ giọng hỏi: "Sở tỷ, bọn họ đang làm gì?"
Sở Chước bình tĩnh nói: "Không nghe được Hỏa Lân lời nói sao? Bọn họ đang lập quy củ."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại muốn phun ra, nhìn A Chiếu đang lập quy củ cho ba con yêu thú một cái, một màn này cứ thấy quỷ dị thế nào ấy, làm cho hắn có loại nhìn thấy hiện trường bản cung đấu trạch đấu thế tục giới. Nhưng mà A Chiếu lão đại đang tại lập cái quy củ gì đây? Luyện đan sư tỏ vẻ có chút tò mò, cứ cảm thấy quy củ nhóm yêu thú hẳn là không giống với hắn nghĩ đi.
Quả thật không giống, A Chiếu lập quy củ trung tâm tư tưởng chỉ một cái: Không nghe lời liền đánh!
Ba con yêu đều tỏ vẻ, về sau bọn họ sẽ nghe lời, lão đại kêu đi hướng đông, tuyệt đối không đi hướng tây, lão đại muốn nàng dâu, bọn nó giúp đỡ bảo vệ tốt nàng dâu của nó.
Rốt cục lập xong quy củ, A Chiếu một lần nữa nhảy trở lại trong lòng Sở Chước, ngoan ngoãn chờ nàng chăn nuôi.
Từ lúc ban ngày khi ở trong xe yêu thú, Sở Chước chỉ ra thân phận của A Chiếu, hơn nữa không tự giác chọc thú, A Chiếu đối với nàng thật sự là vừa vui lại yêu, dính nàng dính đến không rời.
Thật ra Sở Chước cũng không có cảm giác gì, cho dù biết A Chiếu là thần thú, thái độ của nàng đối với nó vẫn như trước, vẫn coi thành "Nhi tử" đến nuôi. Như vậy yêu thú lông xù lại thích gây sự, ở nàng trong mắt, kỳ thực chính là một ấu tể giống như Huyền Uyên, nếu nàng sinh ra cảm tình gì khác, đó mới kêu là cầm thú có được không?
Ăn xong, Sở Chước đột nhiên nghĩ đến cái gì, từ trong túi càn khôn lấy ra đó tráp hồng ngọc.
Nhìn đến tráp hồng ngọc này, tầm mắt Hỏa Lân và Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa rơi xuống, ánh mắt lửa nóng.
Đáng tiếc Sở Chước chính là cười cười với bọn họ, đưa tráp hồng ngọc cho A Chiếu, cười nói: "A Chiếu, thứ này ta không dùng được, vẫn là cho ngươi đi, ngươi là yêu thú thuộc tính hỏa, ngươi tự mình để dành ăn."
A Chiếu nhìn nàng, vung móng vuốt liền muốn ném tráp hồng ngọc xuống.
Thứ nàng không cần, vậy không có ý nghĩa gì, ném xuống đi.
Sở Chước vội vàng chụp được, trong lòng có chút bất đắc dĩ, con thần thú này thật đúng là đứa bốc đồng.
Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Được rồi, ngươi đã là tặng cho ta, vậy do ta đến quyết định phân phối nó thế nào, có thể không?"
A Chiếu gật đầu với nàng, nhảy đến trên vai nàng, cùng nàng nhìn về phía tráp hồng ngọc chứa hỏa liên.
Sở Chước trước tiên bày ra hỗn trận và cách âm trận ở chung quanh, mới mở tráp hồng ngọc ra.
Khi mở ra, khí tức hỏa linh khí không phong tỏa được cường hãn tràn ngập ra, Bích Tầm Châu theo bản năng lộ ra thần sắc chán ghét, Hỏa Lân vẻ mặt say mê.
Chỉ thấy trong tráp lót vải lụa hồng, một gốc cây liên hoa lửa diễm an tĩnh nằm đó, đóa hoa đã phân tán ở trong tráp, giống như còn có hỏa diễm thiêu đốt. Trên một sợi rễ cây thật dài chỉ có một đóa đài sen, phía trên có chín hạt sen.
Sở Chước dùng một thanh linh chủy thủ cẩn thận tách hạt sen ra, đầu tiên cầm một viên hạt sen đút cho tiểu yêu thú trên vai.
Tiểu yêu thú vui thích phe phẩy cái đuôi, há miệng ăn, bộ dạng không cần nói có bao nhiêu đắc ý.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Hỏa Lân, bé rùa hâm mộ nhìn nó.
Sở Chước đút A Chiếu ăn ba hạt hạt sen, mới cho Hỏa Lân hai hạt, hai hạt cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, lại cho bé rùa ngóng trông một hạt, để cho nó nếm thử món ngon.
Bé rùa tuy rằng là yêu thú thuộc tính nước, nhưng nó là đứa ăn tạp, cái gì cũng ăn, hơn nữa cái gì cũng muốn ăn.
Đi theo Sở Chước bọn họ, Huyền Uyên đã biến thành một con rùa ham ăn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ai nha kêu: "Huyền Uyên, ngươi cũng không phải yêu thú thuộc tính hỏa, ăn cũng không có tác dụng, không bằng cho ta đi. Ta luyện nó thành linh đan lại cho ngươi ăn, trung hoà hỏa linh lực trong hỏa liên, thì không cần lo lắng hỏa linh lực trong hạt sen ảnh hưởng với ngươi."
Huyền Uyên nghe nói như thế, liền giao hạt sen cho hắn.
Cuối cùng chỉ còn lại có một hạt sen, vốn là cho Bích Tầm Châu, nhưng nhìn thần sắc chán ghét đó của hắn, vì thế Sở Chước lại đút cho A Chiếu.
Hỏa liên làm cho ma nhân, yêu tu, nhân tu tranh đến đầu rơi máu chảy, cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ chia như khoai lang, thừa lại cánh sen, lá sen v.v, Sở Chước đưa hết cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, để cho hắn cầm luyện đan.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ hoan hoan hỉ hỉ tiếp nhận, không quên thể hiện lòng trung thành: "Chờ ta luyện ra linh đan, cái thứ nhất cho A Chiếu lão đại nếm thử."
Hỏa Lân đặt hai hạt hỏa liên tới trong lòng bàn tay, cũng không liều lĩnh ăn, hạt sen ngũ linh thánh liên bậc này, sử dụng tốt nhất là ở lúc đột phá, Hỏa Lân chính là vô cùng quý trọng bất luận thứ gì có thể cho nó hóa thuồng luồng. Nhưng mà chủ nhân và lão đại hào phóng như vậy, cũng làm cho Hỏa Lân lại cảm thấy đi theo bọn họ là đúng, những người này cơ duyên nhiều, nói không chừng một ngày nào đó, nó có thể tìm được thời cơ đột phá thành thuồng luồng.
Chia xong hỏa liên, Sở Chước liền ôm A Chiếu đi nghỉ ngơi.
Đêm nay bỏ lỡ nơi tá túc, chỉ có thể qua đêm ở bên ngoài, nhưng mà bọn họ người đông thế mạnh, cũng không sợ cái gì.
Sở Chước hiện tại là thương binh hoạn nạn, cho nên Bích Tầm Châu đặc biệt đắp một cái lều để cho nàng đi vào nghỉ ngơi, những người khác thì đánh tọa gác đêm bên ngoài.
Trước nghỉ ngơi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thói quen đi kiểm tra thân thể cho Sở Chước, nói: "Sở tỷ, ma khí đã ăn mòn đến linh phủ của cô, lần này cô bị thương cũng thật nặng."
Sở Chước lần này bị thương quả thật nặng, ma khí không chỉ ăn mòn đến kinh mạch, thậm chí đã ăn mòn đến linh phủ, làm cho nàng không thể sử dụng linh lực. Xích Dương đan tuy rằng cũng có tác dụng thanh trừ ma khí, nhưng mà nó chỉ có cấp bảy, có thể thanh trừ là cái loại ma khí dính thân thể, nếu là ma khí đã muốn ăn mòn đến linh phủ, vậy không có biện pháp, cần Khư Ma đan cấp chín mới được.
Sở Chước mỉm cười, nói: "May mắn có A Kỳ ở đây."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được có chút đắc ý, nhưng mà loại đắc ý này chỉ là trong chốc lát, nhún nhún bả vai nói: "Cho dù không có ta, tin tưởng Sở tỷ cô cũng sẽ không sao."
Đối với đoàn người Sở Chước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ có một loại tín nhiệm mù quáng, giống như mặc kệ chuyện có bao nhiêu khó khăn, ở trước mặt bọn họ cũng không là chuyện gì.