Giải quyết Thu Thiếu nhai xong, Sở Chước tiếp tục xâm nhập.
Đến nơi đây, hỏa linh lực trong không khí đã nồng đậm đến ngay cả vách núi đều khả năng bị nhuộm dần ra một tầng hỏa linh tinh. Nhưng mà bởi vì chỉ giống cát sỏi thật nhỏ, nhóm người tu luyện bình thường sẽ xem nhẹ.
Sở Chước lấy ra nước linh tuyền nhấp một ngụm.
Lúc này, hai má hơi hơi nhột, Sở Chước quay đầu, chỉ thấy tiểu yêu thú ngồi xuống ở trên vai nàng đang dùng một đôi dị đồng tử gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trong mắt giống như là đang lo lắng.
Sở Chước xoa xoa đầu lông của nó, cười nói: "Không sao, ta có âm cát dị thủy, nó là dị thủy thuộc tính âm, có nó ở, ta còn có thể tiếp tục."
A Chiếu dùng cái đuôi đẩy tay nàng ra, sửa lại bổ nhào vào trong lòng nàng, ở khi Sở Chước vươn tay thuận thế ôm lấy, hai cái chân trước đặt ở trên cánh tay của nàng, còn thực sự nghiêm túc nhìn nàng chăm chú.
Sở Chước cười kệ nó nhìn, thẳng đến khi nó vừa lòng, mới thu hồi bình ngọc chứa nước linh tuyền vào túi càn khôn, tiếp tục xuất phát.
Sở Chước nói kỳ thực cũng không phải trấn an A Chiếu, sự thật quả thật như thế.
So với u lam dị thủy của Huyền Uyên, sức chống cự của âm cát dị thủy đối với hỏa linh lực càng mạnh. Tuy nói thủy hỏa bất dung, nhưng làm dị thủy, là một linh vật thuộc tính nước, tự nhiên có thể chống đỡ một hai, hơn nữa còn có ngũ chuyển Thanh Sương đan thêm vào, cho nên trước mắt trạng thái của Sở Chước coi như là có thể.
Theo Sở Chước xâm nhập, chung quanh đã rất ít nhìn thấy người tu luyện.
Đương nhiên, có thể đến đến nơi đây, đều không đơn giản, cho nên Sở Chước hành động càng phát ra cẩn thận.
Đột nhiên cảm giác được cách đó không xa xuất hiện một hơi thở, Sở Chước dừng động tác, muốn tránh đi đã không kịp, hơn nữa nếu như tránh đi mà nói, khả năng sẽ đắc tội đối phương, vì thế Sở Chước đành phải dừng lại.
Thời gian mấy hơi thở, Sở Chước liền nhìn thấy một người tu luyện bay nhanh đến.
Đây là một nam tu thần sắc lạnh lùng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, cực kì anh tuấn.
Nhìn thấy Sở Chước, hắn chợt dừng lại động tác, tay áo trên người đang lưu động hỏa linh lực chung quanh, nhấc lên độ cong xinh đẹp, khe khẽ chậm rãi rũ xuống. Nam tu liếc nhìn nàng một cái, Sở Chước cảm giác được hơi thở cường đại của đối phương, khi đang muốn thi lễ cúi đầu, đã vượt qua nàng rời khỏi.
Sở Chước im lặng, xem ra đại lục Xích Vân Tinh này cũng không phải người người đều lòng mang ác ý giống đám người Đồ Tứ Nương.
Hoặc là thực lực của nàng thấp đối phương căn bản không xem ở trong mắt, coi thường để ý tới.
Sở Chước nhìn thoáng qua phương hướng nam tu đó rời đi, quyết định không đi cùng con đường với hắn, nàng chọn một đường đi khác.
Lại đi như thế ước chừng nửa canh giờ, nhìn đến một gốc cây linh thảo gân lá cực mảnh sinh trưởng ở cạnh nham thạch nóng chảy, Sở Chước đang muốn hái xuống, đột nhiên lại là một hơi thở cường hãn xuất hiện.
Sở Chước ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy một nữ tử mặc váy bạc trắng rìa nạm lan quanh co khúc khuỷu mà đến, trên thân là kiểu dáng lộ vai, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, làn váy chỉ đến đùi, dưới thân là một cái quần bó sát người, bó vòng quanh một đôi đùi đẹp thon dài thẳng tắp, tiếp theo là một đôi giày cao gót hệ mang bản dị thế.
Tóm lại, đây là một yêu nữ mỹ mạo ăn mặc cực kì hỏa bạo lại khác thường.
Chân chính về mặt ý nghĩa yêu thú biến hóa nữ yêu.
Đồ Tứ Nương tuy rằng cũng yêu mị đa tình, nhưng cùng so với nữ yêu chân chính này, vẫn khuyết thiếu một loại khí chất yêu mị tận xương.
Yêu nữ nhìn đến Sở Chước, đột nhiên liền dừng lại, sau đó dùng cặp mắt đẹp câu hồn có nhiều hứng thú nhìn nàng, làm cho người ta cảm giác tựa như đang không tự chủ quyến rũ người.
A Chiếu giật giật móng vuốt, quyết định chỉ cần yêu nữ này dám không biết xấu hổ thông đồng nàng dâu nó, nhất định cào nát gương mặt của ả.
Yêu nữ trên dưới đánh giá Sở Chước, cười nói: "Tiểu cô nương này lại thật thú vị, tu vi bậc này cũng dám tới đây, khẳng định là có thứ dựa vào."
Sở Chước chắp tay với nàng: "Đa tạ tiền bối nhắc nhở."
Nghe được nàng nói, yêu nữ che miệng cười khẽ, nói: "Ta cũng không phải là hảo tâm nhắc nhở ngươi.
Sở Chước như cũ là bộ dạng vãn bối biết vâng lời, vô cùng cung kính, giống như không dám tùy ý mạo phạm tiền bối.
Mặc kệ lúc trước nam tu nhân loại nọ, hay là nữ yêu không biết nguyên hình này, thực lực đều ở phía trên Nhân Hoàng cảnh.
Hơn nữa yêu nữ này, đời trước Sở Chước nhận thức.
Yêu nữ hỏi: "Đúng rồi, lúc trước ngươi có nhìn đến một người nam nhân đi qua? Bộ dáng của hắn, thoạt nhìn rất lạnh tuấn, bộ dạng thanh tâm quả dục, kỳ thực rất rối loạn ..."
Sở Chước: "... Gặp được, nhưng mà là ở nửa canh giờ trước."
Yêu nữ nghe nói như thế, nhất thời lộ ra thần sắc cao hứng, một trận làn gió thơm bay tới, đã đi đến trước mặt Sở Chước: "Thấy ở chỗ nào? Mau mau nói cho ta biết, hắn sau đó lại đi con đường nào?"
Sở Chước ở nàng thúc giục, ngưng tụ ra một mặt thủy kính, đánh dấu địa điểm lúc trước nàng nhìn thấy nam tu đó ra.
Yêu nữ xem xong bản đồ hiện ra trên thủy kính, sau đó che miệng ha ha cười rộ lên, vươn ra móng tay dài màu đỏ lửa khe khẽ vuốt xuôi mặt non mềm của Sở Chước, cười nói: "Tiểu muội muội, đa tạ. Nếu ngày sau tỷ tỷ cùng oan gia đó có kết quả tốt, nhất định cảm ơn muội nha. Đúng rồi, tỷ tỷ kêu là Yêu Mi..."
Khi dứt lời, làn gió thơm bay xa, người đã rời khỏi.
Sở Chước nhìn phương hướng yêu nữ rời đi, sắc mặt không thay đổi, hờ hững xoay người tiếp tục đào linh thảo.
Nàng thì bình tĩnh, nhưng A Chiếu cũng không bình tĩnh nổi, nó còn nhớ rõ mặt nàng dâu nó bị yêu tu đó sờ soạng, vội vàng sáp tới, dùng đầu lưỡi liếm liếm, tiêu độc nơi đó.
Sở Chước hồn nhiên chưa phát giác, sau khi bị liếm mặt, quay đầu liếc mắt nhìn nó một cái, sau đó ngắt lấy linh thảo tốt cất vào trong hộp ngọc, tiếp tục xuất phát.
Như thế lại đi dạo trong khu vực lòng núi thời gian vài ngày, khoảng cách thời gian Sở Chước bọn họ tiến vào Hỏa Hạc sơn đã qua đi mười ngày.
Sở Chước như cũ không tìm được hỏa linh, nhưng lại tìm được rất nhiều hỏa tinh thạch cùng linh thảo sinh trưởng ở cạnh nham thạch nóng chảy, những linh thảo đó đều ẩn chứa hỏa linh lực cực đại, là vật luyện chế linh đan cao cấp, chỉ có nơi sung túc hỏa linh lực như này, mới có thể sống.
Ngày này, Sở Chước đang ngồi xổm trước một chỗ nham thạch nóng chảy thành sông tiện tay vơ hỏa tinh thạch, đột nhiên cảm giác được cách đó không xa dao động chiến đấu.
Trong lòng Sở Chước vừa động, tiện tay vơ đến hai khối hỏa tinh thạch từ trong nham thạch nóng chảy quăng đến túi càn khôn, liền chạy tới địa phương chiến đấu.
Khu vực lòng núi Hỏa Hạc sơn vô cùng nguy hiểm, ở loại địa phương này, tất cả mọi người có chí cùng giảm bớt phát sinh xung đột, để tránh không cẩn thận ngay cả chính mình đều ngã vào. Hơn nữa có thể đến đến nơi đây, tu vi có vẻ cao, khi chiến đấu sinh ra lực phá hoại càng đáng sợ, trừ phi đến lúc bất đắc dĩ, mới có thể ra tay.
Xem tình huống, nhất định là xuất hiện tồn tại gì đó làm cho bọn họ nhịn không được ra tay quá nặng.
Chẳng lẽ là hỏa linh?
Trừ bỏ cái này, Sở Chước không thể nghĩ được cái khác, vội vàng lần mò đi nhìn tình huống một cái.
Sở Chước đoán đúng rồi, khi dần dần tới gần, có thể cảm giác được hỏa linh lực đều phải nồng đậm đáng sợ hơn bất luận nơi nào, liền hiểu rõ hỏa linh rốt cục xuất hiện rồi.
Sở Chước biết tu vi hiện tại của mình ở trước mặt Nhân Hoàng cảnh, cũng không đủ cho bọn họ bóp, cho nên cũng không dựa vào quá gần, liền dừng lại xa xa, nhìn lại nơi chiến đấu.
Chỉ thấy phía trước trên một cái động rộng rãi diện tích khổng lồ, trên mặt nơi nơi đều là nham thạch nóng chảy quay cuồng, trong nham thạch nóng chảy có thạch nhũ cao chót vót, những thạch nhũ đó ở trong hỏa linh lực cải tạo, đã biến chất, biến thành một loại thạch nhũ màu đỏ lửa.
Người tu luyện chính là đứng ở phía trên thạch nhũ, đánh lớn một trận.
Lúc này giao chiến tất cả có năm người, trong đó cũng có nam tu cùng yêu nữ —— Yêu Mi lúc trước Sở Chước gặp được.
Còn lại có ba người, có một là bán ma nhân, một là yêu tu, một nhân tu. Năm người này đánh đến hừng hực khí thế, quả thực là loạn đánh, ngay cả Yêu Mi có đôi khi đều đã không cẩn thận công kích đến nam tu nhân loại bị nàng theo đuổi.
Sở Chước nhìn đến bán ma nhân bởi vì chiến đấu, trên người lộ ra ma khí, thật sự không thể nào thích nổi.
Nàng chuyển chuyển chuyển ánh mắt hướng chung quanh, rất nhanh tìm được vị trí của hỏa linh.
Sở dĩ có thể tìm được nó, là vì lúc này trong động rộng rãi đã bị bố trí một trận thiên la địa võng, thân ở trong thiên la địa võng này, hỏa linh căn bản trốn không thoát, chỉ đợi năm người này phân ra thắng bại, nó sẽ bị bắt.
A Chiếu nhìn đến hỏa linh tránh ở dưới nham thạch nóng chảy, không khỏi rục rịch.
Nó dùng cái đuôi quét quét cổ Sở Chước.
Sở Chước quay đầu nhìn nó, biết nó lại muốn đi gây sự, dù sao mục đích bọn họ tới nơi này cũng là hỏa linh, liền nhỏ giọng nói: "Ngươi thật muốn đi qua?"
A Chiếu lại quăng cái đuôi xuống, Sở Chước đành phải nói: "Vậy ngươi cẩn thận một chút, ta đi xa chút chờ ngươi."
A Chiếu dùng meo meo quyền chụp nàng một cái, tỏ vẻ không cần, nàng thích ở trong này xem náo nhiệt thì xem, đại gia nó hộ được rất tốt.
Vì thế Sở Chước rất bình tĩnh ngồi ở đằng kia tiếp tục xem náo nhiệt —— đứa này cũng là ngại gây sự không đủ lớn.
A Chiếu từ trên vai nàng nhảy xuống, đi tới vị trí hỏa linh trong động rộng rãi, khi chạy được một nửa, thân thể nhanh chóng biến lớn.
Giờ khắc này, nó không đặc biệt thu liễm uy áp trên người, không kiêng nể gì phóng ra, nó phát ra một tiếng tiếu rống tràn ngập lực lượng, một cỗ hơi thở nguy hiểm mãnh liệt ở tràn ngập toàn bộ trong lòng núi.
Năm người đang chiến đấu ngưng động tác, thiếu chút nữa từ trên thạch nhũ ngã quỵ vào trong nham thạch nóng chảy phía dưới.
Cảm giác được cổ hơi thở đáng sợ đó, sắc mặt năm người chợt đại biến, đặc biệt hai yêu tu trong đó, trong lòng bọn họ dâng lên một loại xúc động muốn thần phục triều bái từ tự nhiên, liền biết được nhất định là yêu thú cấp bậc ở phía trên bọn họ.
Ở dưới năm ánh mắt chú mục, một con mãnh thú cực đại chậm rãi xuất hiện ở trước cửa động rộng rãi.
Nó có được một thân lông màu đen huyền sáng bóng loáng, làm nổi bật lên nhúm lông trắng trên trán vô cùng bắt mắt, khi dị đồng tử một đen một vàng khóa lại người, gần như làm cho người ta cảm giác được một loại sợ hãi đến từ thần hồn. Nó chính là tùy tiện đứng ở đằng kia, cũng đã làm cho bọn họ không thể động đậy, trong lòng đại loạn.
Năm người đứng trên thạch nhũ cứng ngắc nhìn nó.
Con mãnh thú đã đến, không chỉ có làm cho bọn họ chấm dứt hỗn chiến, đồng thời trong lòng đại loạn, không hẹn mà cùng nghĩ, đây rốt cuộc là yêu thú gì, đến từ nơi nào? Đại lục Xích Vân Tinh cất dấu mãnh thú như vậy khi nào? Chẳng lẽ là giấu ở Hỏa Hạc sơn?
Đột nhiên, thần sắc Yêu Mi dừng lại.
Nàng nhớ tới vài ngày trước gặp được một nữ tu Nhân Vương cảnh, bởi vì nữ tu đó chỉ dựa vào tu vi Nhân Vương cảnh có thể xâm nhập đến bên trong lòng núi, cho nên lúc ấy nàng tò mò dừng lại hỏi vài câu. Nàng còn nhớ rõ chính mình lúc ấy khi đánh giá nữ tu đó, phát hiện tiểu yêu thú ngồi trên vai nàng, còn đặc biệt nhiều nhìn nó hai lần.
Tiểu yêu thú cả người tối đen, nhúm lông trắng trên trán có vẻ phá lệ bắt mắt, còn có một đôi đồng tử dị sắc, giống như nó...
Thần sắc Yêu Mi có chút phức tạp.
Nếu con mãnh thú này thật sự là con đó, lúc trước nàng là may mắn bao nhiêu, mới có thể bình an rời khỏi?
Quả nhiên dám một mình một người đi đến nơi nguy hiểm này, cũng không phải là thiện tra gì, may mắn nàng không có sinh ra ác ý gì đối với tiểu cô nương đó.
Lúc này con mãnh thú nhịp bước tao nhã thong dong mà đến, nhảy đến phía trên nham thạch nóng chảy, thản nhiên liếc mắt quét bọn họ một cái, một cái liếc mắt này làm cho người ta đều bị kinh hồn táng đảm, nhưng lại không ai tự tin có thể chạy trốn ở dưới cái nhìn chăm chú của mãnh thú này, chỉ có thể cứng ngắc đứng ở đằng kia.
Sau đó chỉ thấy nó vươn ra một cái móng vuốt chụp tới nham thạch nóng chảy.
Nham thạch nóng chảy văng khắp nơi, năm người đó không hay ho bị nham thạch nóng chảy nóng rực đánh thẳng vào mặt bắn tung tóe một thân, linh lực dùng để hộ thể bị nóng đến phát ra tiếng vang xèo xèo.
Tốt xấu gì cũng không bị bắn tung tóe đến trên người.
Tiếp theo, chỉ thấy con mãnh thú đó lại đánh ra một trảo vào nham thạch nóng chảy, hỏa linh chỉ tránh ở trong nham thạch nóng chảy rốt cục toát ra một cái đầu.
Hỏa linh là một người nho nhỏ màu đỏ chưa lớn cỡ bàn tay, chỉ có hình thể người, lại không thân hình cụ thể cùng ngũ quan của người, làm cho người ta cảm giác tựa như một người nhỏ do nham thạch nóng chảy ngưng tụ mà thành.
Nhìn đến hỏa linh, thần sắc năm người đều không tự chủ được đổi đổi.
Bọn họ là vì hỏa linh mà đến, lúc này nhìn đến hỏa linh bị bọn họ tranh đoạt liền muốn lỡ mất dịp tốt, làm sao còn có thể định được? Chỉ là con mãnh thú đó còn ở nơi này, không dám vọng động, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm.
Hỏa linh nhút nhát đi đến trước mặt mãnh thú, sau đó giống như một tiểu nàng dâu, bị con mãnh thú dùng móng vuốt gẩy gẩy, cũng không dám phản kháng.
Thấy một màn như vậy, mấy người phản kịp, chẳng lẽ con mãnh thú này quả thật là trong Hỏa Hạc sơn, hơn nữa là yêu thú thủ hộ hỏa linh?
Không thể không nói, cái này đoán rất theo mẫu, nhưng mà rất không đáng tin cậy.
Sẽ không thể là tới gây sự sao?
Lật lật hỏa linh đến xem một lát, mãnh thú cũng không còn hứng thú, sau đó quăng nó vào trong nham thạch nóng chảy, kêu một tiếng với nó.
Những nhân tu cùng bán ma nhân nghe không hiểu lời nó nói, Yêu Mi cùng một yêu tu khác lại nghe hiểu, nó nói là: "Đi thôi."
Hỏa linh vì thế rất vui thích chìm vào trong nham thạch nóng chảy, ở khi con mãnh thú bình tĩnh khẽ vẽ xé vỡ trận pháp người tu luyện bày ra, rất nhanh bỏ chạy khỏi cái động rộng rãi này.
Phát hiện thiên la địa võng trận bọn họ bày ra để bắt giữ hỏa linh bị xé vỡ, sắc mặt mấy người có chút khó coi, đặc biệt sau khi cảm giác được hỏa linh đã biến mất, đã không biết nên bày cái biểu tình gì. Nhưng ở khi mãnh thú lướt nhẹ nhìn qua, tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nghẹn khuất nhìn nó, để ngừa nó ra tay.
A Chiếu quả thật ra tay, nhảy lên, một móng vuốt chụp một cái chết khiếp tên bán ma nhân gần nhất, lại quăng vào nham thạch nóng chảy.
Tiếp theo là hai nhân tu, cuối cùng là hai yêu tu, hết thảy đều có phần, chỉ là ra tay không nặng bằng một nửa ma nhân.
Năm người ngâm mình ở trong nham thạch nóng chảy chỉ có thể kịp lúc tăng thêm linh lực che phủ, để tránh bị nham thạch nóng chảy cực nóng tổn thương, đồng thời cảnh giác nhìn con mãnh thú. Phát hiện nó cũng không có hứng thú giết bọn hắn, giẫm thạch nhũ rời khỏi, năm người mới nhẹ nhàng thở ra.
Thẳng đến hơi thở con mãnh thú tiêu tan, năm người cuống quít bò ra từ nham thạch nóng chảy, sắc mặt trắng bệch xuất ra linh đan bổ sung linh lực.
Đợi A Chiếu biến trở về tiểu yêu thú, bổ nhào vào trong lòng nàng, Sở Chước liền mang nó rời khỏi.
Rời khỏi một đoạn đường, Sở Chước mới kỳ quái hỏi: "A Chiếu, ngươi không muốn hỏa linh?"
A Chiếu dùng cái đuôi quét quét cánh tay của nàng, đại gia nó chính là muốn nhìn một chút hỏa linh trong Hỏa Hạc sơn này, muốn hay không đều không sao cả, tồn tại giống như hỏa linh, ý nghĩa đối với nó không lớn. Nhưng mà thấy những người đó tranh giành thiệt vui, nó liền thích trước mắt mọi người để cho hỏa linh chạy, làm cho bọn họ tức giận lại không thể làm gì =v=
Sở Chước thấy dáng vẻ đắc ý đó của nó, hơi chút suy nghĩ liền hiểu rõ ý tứ của nó, xoa bóp lông móng vuốt nó, cười nói: "Ngươi thật đúng là đủ xấu xa."
Tính cách thích gây sự như vậy, cũng không biết giống ai, chẳng lẽ bộ tộc nó đều thích như vậy?
Sở Chước đối với hành vi A Chiếu để cho hỏa linh chạy cũng không thèm để ý, tựa như khi nàng cho Hỏa Lân Xà cỏ biến hóa, Bích Tầm Châu bọn họ cũng không thèm để ý. Bởi vì bọn họ tín nhiệm lẫn nhau, cho nên mặc kệ đối phương làm chuyện gì, đều bản năng đi tin tưởng.
Sở Chước hôn cái trán nó, liền ôm nó đi.
Hiện tại đã nhìn được hỏa linh, A Chiếu cũng không thèm để ý, vậy không cần cố ý đi tìm, không bằng đi tìm chút gì đó có thể bán linh thạch.
Ngay tại khi Sở Chước vội vàng tìm gì đó có giá trị chỗ sâu trong lòng núi, lại một lần gặp được đánh nhau.
Nghe được động tĩnh, Sở Chước và A Chiếu có cùng chí hướng chạy tới nguồn gốc thanh âm, sau đó ngồi ở nơi này quan sát.
Chỉ là khi thấy rõ ràng một màn trước mặt, Sở Chước thiếu chút nữa liền muốn bùng nổ.