Có đám người Đồ tứ nương dẫn đường, kế tiếp đường đi quả nhiên thuận lợi rất nhiều, không chỉ có có thể tránh người tu luyện đặt biệt tìm tới đây, hơn nữa ven đường tìm được chủng loại linh thảo thuộc tính hỏa cũng trở nên nhiều hơn.
Tuy rằng chủng loại linh thảo nhiều hơn, nhưng hoàn cảnh cũng trở nên nguy hiểm rất nhiều.
Sở Chước và Bích Tầm Châu lại không thèm để ý, rất có khí thế gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, cho nên dọc theo đường đi, bọn họ đều là kiểu nghiền áp đi tới.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi theo bên cạnh bọn họ, cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ cần phụ trách hái linh thảo là được.
Mặc kệ là nguy hiểm gì, chỉ cần có bọn họ ở, Mặc Sĩ Thiên Kỳ chưa từng có lo lắng qua.
Hơn nữa có A Chiếu tin cậy nhất ở, A Chiếu đều chưa ra tay qua, có thể thấy được những nguy hiểm này không đáng kể chút nào. Không chỉ có là Sở Chước và Bích Tầm Châu, còn có Huyền Uyên, ở thời điểm mấu chốt cũng sẽ phun mấy chuôi nước kiếm, hóa giải nguy cơ.
Mấy người Đồ Tứ Nương kỳ thực là có dự mưu mang bọn họ tới địa phương nguy hiểm, dù sao Sở Chước cũng nói, bọn họ tìm linh thảo trước tiên, không câu nệ linh thảo gì, chỉ cần cấp bậc cao là được. Cho nên bọn hắn cũng không xem như vi phạm lời nói của Sở Chước, nếu như khi bọn họ đang hái lấy linh thảo, gặp phải nguy hiểm gì, sẽ không phải là bọn hắn có khả năng quyết định.
Đáng tiếc, đoàn người Sở Chước bày ra sức chiến đấu, muốn cao hơn bọn hắn dự tính.
Đến tận đây, đám người Đồ Tứ Nương cẩn thận suy tư chỉ phải thu hồi lại.
Đặc biệt, thời gian qua nửa ngày, bọn hắn liền cảm giác được thân thể khác thường, linh khí trong kinh mạch trở nên ngưng trệ, giống như bị dị vật gì đó ngăn chặn, không thể thuận lợi vận hành linh lực, nếu như lấy loại tình huống này chiến đấu với người ta, chỉ sợ cũng không đủ cho người chém giết.
Cảm giác được tình huống thân thể rồi, đám người Đồ Tứ Nương nháy mắt liền toát ra mồ hôi lạnh.
Có thể tưởng tượng, nếu lúc này bọn họ ở bên ngoài, chỉ sợ sẽ nghênh đón giết chóc đáng sợ. Đại lục Xích Vân Tinh cực ít sẽ có loại thiện ý này nọ, không nói là kẻ địch, cho dù là người xa lạ không quen biết, nhìn đến có người xui xẻo, người bỏ đá xuống giếng đều không phải ít, càng không cần phải nói bọn hắn cũng không ít cừu gia.
"A Kỳ công tử..." Đồ Tứ Nương giọng điệu gian nan.
Sắc mặt Nghiêm lão đại cũng cực kì khó coi, cũng không dám biểu hiện được quá cấp bách, chỉ có thể uyển chuyển nói: "A Kỳ công tử, thân thể của chúng ta..."
Bởi vì Sở Chước bọn họ không tự giới thiệu dòng họ, cho nên những người này đành phải xưng hô bọn họ như thế.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang sửa sang lại linh quả vừa rồi thu thập được, nghe xong thuận miệng liền nói: "Nga, hiệu quả của độc đan hẳn là muốn phát tác rồi, cho đây là giải độc đan của nó."
Nghiêm lão đại vươn tay tiếp nhận bình đan quăng tới đây, vội vàng mở bình đan ra, chỉ thấy bên trong có mười viên linh đan.
Nghiêm lão đại trước mặc kệ linh đan bên trong vì sao có mười viên, vội vàng đổ ra bốn viên phân cho những người khác ăn vào. Quả nhiên, hiệu quả của giải độc đan sau khi thúc giục hóa, cái loại cảm giác ngưng trệ trong kinh mạch rốt cục tiêu thất, bốn người không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Chỉ là một hơi này vừa thở một nửa, chợt nghe được Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói: "Đúng rồi, giải độc đan này chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định hai ngày, hai ngày sau nhớ rõ lại ăn giải dược nha."
Bốn người: "... ... ..."
Chẳng trách sẽ cho mười viên giải độc đan, không chơi người ta như vậy.
Cố tình luyện đan sư gà còi đó còn vô cùng ác liệt nhếch miệng cười với bọn hắn, tiếp tục nói: "Cho nên, các ngươi tốt nhất đừng đùa giỡn hoa chiêu gì, nếu không cho các ngươi thủng ruột nhão dạ dày, chết không toàn thây."
Lúc trước khi Sở Chước nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói lời uy hiếp, bọn họ chỉ cảm thấy bá vương hoa rất đáng sợ, sinh không nổi ý niệm báo thù trong đầu. Hiện tại khi bị luyện đan sư gà còi uy hiếp như vậy, không biết vì sao, thật muốn đánh nát đầu hắn.
Đại khái là vì, độc đan này là hắn tự tay luyện chế đi.
Luyện đan sư hồn nhiên không biết chính mình kéo xong thù hận sửa sang lại linh quả, lại hùng tâm tráng chí xuất phát.
Có chuyện vừa rồi, đám người Đồ Tứ Nương rốt cục không dám lại sinh ra ý xấu gì.
Chỉ là theo bọn họ xâm nhập vào lòng núi Hỏa Hạc sơn, chung quanh hỏa linh lực càng phát ra nồng đậm, tính khí Bích Tầm Châu bắt đầu trở nên xấu.
Tính khí Bích Tầm Châu kỳ thực cũng không xấu, hắn chính là thoạt nhìn lạnh như băng thôi, kì thực là một yêu thú tốt tam quan cực chính lại hiền huệ, nhưng lại tương đối hiểu được chăm sóc người khác, chưa bao giờ sẽ cự tuyệt yêu cầu ấu tể. Nhưng ở dưới hoàn cảnh như vậy, băng cùng lửa va chạm, làm cho hắn tựa như muốn hòa tan thành nước đá, vẫn lạnh băng khiến người ta đông lạnh.
Sở Chước và Huyền Uyên tuy rằng cũng bị ảnh hưởng, nhưng bọn hắn đều có dị thủy hộ thể, cho nên tình huống không nghiêm trọng như Bích Tầm Châu.
Duy nhất như cá gặp nước, đại khái chỉ có A Chiếu.
"Tầm Châu ca, lại ăn viên Ngũ Chuyển Thanh Sương đan." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói.
Bích Tầm Châu sắc mặt nặng nề, một lần nữa nuốt vào một viên Ngũ Chuyển Thanh Sương đan, cảm giác rốt cục tốt hơn một ít.
Chỉ là tốt hơn một ít.
Sở Chước và Huyền Uyên cũng đem Ngũ Chuyển Thanh Sương đan làm đường đậu gặm nhấm, uống vào, cảm giác cũng tốt rất nhiều.
Đám người Đồ Tứ Nương liếc mắt nhìn xem một cái, rốt cục hiểu rõ bọn họ có thể cậy vào, đều có chút khiếp sợ.
Tuy nói bọn hắn không biết Ngũ Chuyển Thanh Sương đan là linh đan phẩm cấp gì, nhưng có thể làm cho người tu luyện thuộc tính khác xâm nhập nơi tập trung hỏa linh lực cũng không bị ảnh hưởng, có thể thấy được linh đan này phẩm cấp cực cao, ít nhất càng ở trên cấp tám.
Ở đại lục Xích Vân Tinh, linh đan ở trên cấp tám cực kì hiếm thấy.
Người luyện chế Ngũ Chuyển Thanh Sương đan, không cần phải nói cũng biết khẳng định là Mặc Sĩ Thiên Kỳ, vậy luyện đan thuật của người này rốt cuộc cao bao nhiêu? Hơn nữa hắn bây giờ còn trẻ tuổi như thế, còn chưa tới ba mươi...
Có lẽ là biết tiềm lực Mặc Sĩ Thiên Kỳ, đường kế tiếp, đám người Đồ Tứ Nương càng thêm cẩn thận.
Lại thu hoạch một loại linh thảo cấp tám, nghe tới Mặc Sĩ Thiên Kỳ oán giận phẩm chất những linh thảo này không đủ cao, Đồ Tứ Nương nghĩ nghĩ, sáp tới nói: "Sở cô nương, A Kỳ công tử, từ nơi này đi qua một đoạn đường, chính là địa bàn Hỏa Lân Đằng. Chỉ là bên cạnh Hỏa Lân Đằng có một con rắn Hỏa Lân thủ hộ, người bình thường không thể dễ dàng đi vào, rất nguy hiểm."
"Hỏa Lân Đằng?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy hứng thú hỏi: "Đây là linh thảo hệ hỏa cấp mười hai đi? Hỏa Lân quả nó kết ra là tài liệu chủ yếu luyện chế Thiên Linh Nguyên Dương đan..."
Nghe được lời Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói, thần sắc đám người Đồ Tứ Nương hơi âm u, càng thêm xác định luyện đan thuật người này cực cao.
Ba người này, yêu tu Nhân Hoàng cảnh thâm tàng bất lộ, kiếm tu sức chiến đấu phi phàm, luyện đan sư luyện đan thuật cao siêu, mặc kệ người nào, cũng không phải là hạng người hời hợt.
Người tu luyện đại lục Xích Vân Tinh thường giao tiếp cùng yêu tu, cho nên bọn họ rất nhanh có thể nhận ra Bích Tầm Châu là một yêu tu.
Lúc này, chợt nghe được Sở Chước đánh nhịp nói: "Đi xem đi."
Đồ Tứ Nương nghe xong, vội nói: "Sở cô nương, nơi đó thật sự rất nguy hiểm, chúng ta cũng chỉ là nghe nói Hỏa Lân Đằng, cũng không dám xâm nhập trong đó các ngươi muốn cân nhắc một chút hay không?"
Đồ Tứ Nương bọn hắn lúc này quả thật không dám lại sinh ra ý đồ xấu gì nữa, cho nên cũng không muốn bọn họ đi mạo hiểm. Hỏa Lân quả quả thật rất hấp dẫn người ta, nhưng cũng không phải người người đều có thể mạng thu vào tay.
Ai ngờ, đã thấy Sở Chước bình tĩnh nói: "Không có việc gì, đi thôi, chúng ta cũng đi gặp gỡ Hỏa Lân Xà kia đi, nói không chừng có thu hoạch gì đó."
Đám người Đồ Tứ Nương nghe được cái hiểu cái không, Bích Tầm Châu và A Chiếu nhịn không được liếc mắt nhìn Sở Chước một cái.
Vì thế Đồ Tứ Nương đành phải dẫn bọn họn đến nơi Hỏa Lân Đằng sinh trưởng.
Nơi Hỏa Lân Đằng sinh trưởng là một chỗ miệng nham thạch nóng chảy, nham thạch nóng chảy màu đỏ rực quay cuồng, phát ra nhiệt độ không gì so sánh nổi, thỉnh thoảng bốc lên bong bóng nham thạch nóng chảy, mỗi một cái đều ẩn chứa uy lực cực đại.
Gốc Hỏa Lân Đằng bò đầy hang động đá vôi to như vậy, gân lá màu đỏ mờ vây quanh quả ánh sáng màu đỏ rực, thấp thoáng trong đó. Bởi vì Hỏa Hạc sơn bùng nổ, hỏa linh lực chung quanh Hỏa Lân Đằng đã đề cao nồng đậm, một cây mây kết quả, mọc có chút khả quan.
Xa xa, có thể ngửi được hương vị Hỏa Lân quả phát ra, cho dù không phải người tu luyện cùng yêu thú thuộc tính hỏa, ngửi được hương vị này, đều nhịn không được có chút thèm ăn.
Linh quả cấp mười hai, cho dù thuộc tính không đúng, linh khí cùng hương vị phát ra, vẫn có thể hấp dẫn tất cả người tu luyện cùng yêu thú, không câu nệ thuộc tính.
Một đám người tránh ở trong sơn khe, xem xét gốc Hỏa Lân Đằng đó.
"Hỏa Lân quả thực nhiều nha." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vui sướng nói.
Sở Chước thăm dò nhìn nhìn, hỏi: "Hỏa Lân Xà ở nơi này?"
Đồ Tứ Nương nói: "Ngay tại sau Hỏa Lân Đằng, nghe nói nơi đó có một cái thông đạo, bình thường địa phương Hỏa Lân Xà nghỉ ngơi ngay tại sau thông đạo, canh giữ Hỏa Lân quả, nếu như có ai dám đến trộm Hỏa Lân quả, nó sẽ xuất hiện đánh chết." Nói tới đây, thanh âm Đồ tứ nương lại thấp vài phần: "Hỏa Lân Xà là yêu thú cấp mười hai, thực lực rất cao, chỉ là không biết vì sao lại chưa có biến hóa, cho dù như thế, ngay cả người tu luyện Nhân Hoàng cảnh cũng không phải là đối thủ của nó..."
Bích Tầm Châu đánh gãy nàng, hỏa bạo nói: "Được rồi, các ngươi đều canh giữ ở trong này, nó dám ra đây liền giết nó."
Người đẹp như tiên, lại phun ra lời nói bạo lực như vậy, làm cho Nghiêm lão đại và mấy người tu luyện nhịn không được yên lặng lui về phía sau.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại không kỳ quái, dù sao nơi này hỏa linh lực thật sự là quá nồng, Bích Tầm Châu có thể chịu đến bây giờ đã không tệ, cho nên tính khí đột nhiên trở nên không xong, cũng có thể lý giải.
Nhưng mà... Sở Chước nhìn Hỏa Lân Đằng bò đầy hang động đá vôi, nhịn không được muốn nhìn một chút Hỏa Lân Xà kia.
Đời trước nàng chưa tới qua Hỏa Hạc sơn, lúc đó cũng không rõ ràng lắm tình huống Hỏa Hạc sơn, cũng không rất xác định Hỏa Lân Xà có phải là vị kia nàng biết hay không.
Nếu như là... Vậy thì chơi vui rồi.
Nghĩ đến đây, Sở Chước thấy Bích Tầm Châu liền muốn tiến vào động đá vôi, vội nói: "Tầm Châu ca, ta và huynh đi cùng nhau." Sau đó quay đầu nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "A Kỳ, huynh và Huyền Uyên ở trong này, cẩn thận một chút."
Nói xong, nàng nhìn lướt qua đám người Đồ Tứ Nương.
Mấy người Đồ Tứ Nương bị nàng nhìn đến lưng phát lạnh, nữ nhân này nhìn như một đóa bạch liên hoa thanh thuần tốt đẹp, kì thực ra tay tàn nhẫn như yêu nữ, làm cho người ta lại nhiều tâm tư nhỏ đi nữa cũng không sử dụng được. Huống chi bọn họ từ lúc kiến thức được chỗ lợi hại của ba người này, đã không dự tính sẽ đối phó với bọn họ, ngược lại hận không thể lấy lòng bọn họ.
Lập tức Đồ Tứ Nương dịu dàng nói: "Sở cô nương yên tâm, chúng ta sẽ liều mạng bảo vệ tốt A Kỳ công tử."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ sờ sờ bé rùa trong lòng, lại sờ sờ Luyện Vân Long Đằng trên cổ tay, cười nói với Sở Chước: "Sở tỷ, Tầm Châu ca, hai người không cần lo lắng cho ta, hai người phải cẩn thận."
Lập tức Sở Chước và Bích Tầm Châu liền đi đến Hỏa Lân Đằng động đá vôi.
Vừa bước vào phạm vi Hỏa Lân Đằng, hai người Sở Chước liền sâu sắc phát hiện lá cây Hỏa Lân Đằng rung động cực kỳ bé nhỏ, làm cho người ta cảm giác giống như là người ta khi đi qua sẽ kéo gió phất. Nhưng loại địa phương này, khắp nơi đều là hỏa linh lực, hơn nữa Sở Chước và Bích Tầm Châu hành động cực kì cẩn thận, căn bản không có khả năng kéo gió trong không khí.
Hai người liếc nhau, đều đề cao cảnh giác.
Bích Tầm Châu vẫy tay, hơn mười sợi băng tơ xuất hiện, đi tới Hỏa Lân quả trên Hỏa Lân Đằng, băng tơ vừa cuốn vừa kéo, từng viên Hỏa Lân quả đã bị hái xuống dưới, thậm chí không chạm đến lá cây.
Người bên ngoài thấy một màn như vậy, đối với hành vi Bích Tầm Châu khống chế băng tơ kính nể từ trong lòng, quả nhiên là yêu tu Nhân Hoàng cảnh, lực khống chế không tầm thường.
Nhưng mà Đồ Tứ Nương bọn họ thấy một màn như vậy, cũng lo lắng, lo lắng Hỏa Lân Xà sẽ xuất hiện.
Rất nhiều người tu luyện đã tới Hỏa Hạc sơn đều biết nơi này có một gốc cây Hỏa Lân Đằng cấp mười hai, nhưng lại cực ít người sẽ dám xâm nhập đến nơi đây, thật sự là thực lực Hỏa Lân Xà rất đáng sợ. Nếu không phải thực lực đám người Sở Chước và Bích Tầm Châu biểu hiện ra ngoài rất cao, hơn nữa lại muốn lấy lòng bọn họ, Đồ Tứ Nương cũng sẽ không dẫn bọn họ lại đây.
Lúc trước bọn hắn quả thật là muốn mượn nguy hiểm Hỏa Hạc sơn đến giải quyết mấy người này, nhưng bị độc đan khống chế rồi, liền nghỉ ngơi ý niệm này trong đầu. Càng không cần phải nói sau đó tâm tình cũng phát sinh biến hóa, đã không còn muốn giải quyết bọn họ, ngược lại đối với bọn họ ít nhiều có nịnh bợ.
Tốc độ Bích Tầm Châu hái quá nhanh, lại trong chốc lát, xoát xoát xoát vài tiếng một mặt tường Hỏa Lân quả đều bị hắn hái xong.
Hỏa Lân Đằng trèo lên toàn bộ động đá vôi, quả thực kết rất nhiều quả, nguyên nhân cũng là bởi vì hỏa linh lực nơi đây cực nồng, nếu là tình huống bình thường, có thể kết được mười quả đều coi như là không tệ rồi.
Ngay tại khi Bích Tầm Châu chuyển hướng mục tiêu sang Hỏa Lân quả trên tường bên cạnh mặt ngoài, đột nhiên một cỗ hơi thở nguy hiểm xuất hiện.
Bích Tầm Châu và Sở Chước bất động thanh sắc quan sát chung quanh.
Khi người bên ngoài cảm giác được cổ hơi thở đáng sợ này, biến sắc, liền hiểu rõ là Hỏa Lân Xà phát hiện người hái trộm Hỏa Lân quả, muốn xuất hiện.
"Sở cô nương, Tầm Châu công tử, đi mau!" Đồ Tứ Nương khẩn trương kêu lên.
Đáng tiếc, loại thời điểm này, hai người đó căn bản sẽ không có ý tứ rời đi, Bích Tầm Châu thậm chí còn đương nhiên lại dùng băng tơ cuốn mấy viên Hỏa Lân quả.
Đây là tiết tấu muốn chọc giận Hỏa Lân Xà!
Đám người Đồ Tứ Nương đối với tinh thần gây sự của hai người này hết chỗ nói rồi.
Hỏa Lân Xà cấp mười hai, còn là yêu thú trường kỳ hấp thu hỏa linh lực tu luyện, cũng không phải là người bình thường có thể đối phó, hai người này không sợ sao?
Ngay tại khi cổ hơi thở nguy hiểm dần dần tới gần, đột nhiên một tiếng vang, liền thấy lá cây Hỏa Lân Đằng dày đặc động đậy, sau đó một cái đầu rắn to lớn đỏ rực từ trong Hỏa Lân Đằng xuất hiện.
Khi nhìn đến đầu rắn này, Bích Tầm Châu và A Chiếu đều có chút kinh ngạc.
Bởi vì trên đầu rắn này cũng không phải bóng loáng, mặt trên thế nhưng còn nổi dậy hai cái bọc, tựa như có cái gì đó muốn phá vảy mà ra. Nhìn đến tình huống Hỏa Lân Xà, Bích Tầm Châu bọn họ rốt cục hiểu rõ, vì sao Hỏa Lân Xà này thế nhưng còn không thể biến hóa.
Hỏa Lân Xà dùng ánh mắt âm lãnh nhìn mấy tên ăn vụng, thân thể tráng kiện trượt ra từ trong sơn động sau Hỏa Lân Đằng, chỉ trượt ra một đoạn, cũng đã đủ để nhìn xuống hai người trên đất.
Hơi thở Hỏa Lân Xà quá mức đáng sợ, nghiễm nhiên không phải yêu thú cấp mười hai bình thường, ở dưới hơi thở kinh sợ của nó, bên ngoài đám người Đồ Tứ nương thậm chí có một loại xúc động mềm chân. Nhưng làm cho bọn họ ngạc nhiên là, hai người bên trong mặt đối mặt cùng Hỏa Lân Xà thế nhưng còn trấn định tự nhiên, đây thật sự không bình thường.
Hỏa Lân Xà phát ra tiếng hí hí âm lãnh, há mồm liền phun qua qua một ngụm lửa tràn ngập hỏa linh lực, đột nhiên nghe được một nhân loại trước mặt mở miệng nói chuyện.
"Ta dùng cỏ biến hóa trao đổi với ngươi, như thế nào?"
Miệng rắn Hỏa Lân Xà khó chịu cứng rắn nặng nề mà ngừng, nuốt trở lại miệng, khóe miệng phốc một cái toát ra khói đen.
Hỏa Lân Xà nhìn nữ tu mở miệng, thân thể hơi hơi lắc lư, làm như đang tự hỏi lời nàng nói.
Sở Chước vẻ mặt mỉm cười nhìn nó, vì chứng minh mình không phải nói dối, nàng lấy ra bồn cỏ biến hóa từ trong túi càn khôn.
Trải qua vài năm bồi dưỡng, cỏ biến hóa vốn chỉ có ba gốc lúc này đã biến thành năm gốc, thành thục có ba gốc, hai gốc thừa lại vẫn là cây non.
Cảm giác được hơi thở cỏ biến hóa (Hóa Hình thảo), thân thể Hỏa Lân Xà đu đưa được lợi hại hơn rồi.
Phàm là yêu thú, đặc biệt là yêu thú mở ra linh trí, đối với cỏ biến hóa đều có một loại bản năng không thể cự tuyệt, bởi vì chúng nó tinh tường biết rằng, yêu thú biến hóa phải trải qua lôi kiếp quá mức lợi hại, hơi không cẩn thận sẽ bị lôi kiếp đánh cho hồn phi phách tán. Chỉ có cỏ biến hóa, có thể làm cho chúng nó không cần trải qua lôi kiếp đáng sợ, có thể biến hóa.
Hơn nữa sau khi biến hóa, chỉ cần tìm kiếm nơi một ít lôi đình, để cho lôi đình tôi luyện thân thể, có thể đạt tới hiệu quả lôi kiếp, cũng không nhất định phải dùng lôi kiếp.