Nhìn thấy bộ dạng nghẹn khuất của Thạch Nghịch, bên cạnh Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Lư Nghị vô cùng sáng suốt bảo trì an tĩnh như gà.
Tuy rằng bọn họ cũng rất mê mang, nhưng nhìn đến Thạch Nghịch nghẹn khuất, liền nhịn không được cao hứng, huống chi Sở Chước phân tích... Giống như cũng rất có đạo lý nha, nói không chừng người đại lục Tấn Thiên gặp chuyện không may ở Huyết sa mạc, thật đúng có liên quan cùng đám hồng y nhân kia.
"Thạch công tử, ngươi cảm thấy thế nào?" Sở Chước hòa khí hỏi.
Không thế nào cả.
Thạch Nghịch lòng nghĩ, nhưng trên mặt lại kiên cường không hiện ra, vội vàng cười theo: "Ai nha, Sở muội muội không cần như thế, gặp lại tức là có duyên, Huyết sa mạc lớn như vậy, chúng ta lại có thể vài lần ba phiên gặp được, có thể thấy được là rất hữu duyên, có chuyện gì cũng dễ bàn bạc thương lượng, không cần như thế."
Sở Chước chưa ăn bộ dạng này của hắn, bình tĩnh nói: "Chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm được đám bằng hữu kia của ta, hết thảy tự nhiên dễ thương lượng."
Thạch Nghịch có chút vô lực nói: "Sở muội muội, cô nói như vậy thì không đúng rồi, tuy nói địa phương cuối cùng bằng hữu của cô xuất hiện là Huyết sa mạc, cũng không thể cam đoan bọn họ có phải thật sự mất tích ở Huyết sa mạc hay không, có lẽ bọn họ đã sớm rời khỏi Huyết sa mạc, có lẽ bọn họ đã..." Phát sinh bất trắc.
Xét thấy Sở Chước lúc trước uy hiếp, Thạch Nghịch sáng suốt nuốt xuống suy đoán cuối cùng.
Nữ tu này không dễ chọc, Thạch Nghịch đã rõ ràng.
Sở Chước thần sắc hờ hững, giống như không nghe được ý tứ của hắn, chỉ nói: "Mặc kệ như thế nào, không tìm thì làm sao mà biết được bọn họ có ở hay không?"
"Cho nên, cô cũng muốn đi đến chỗ hang ổ đám hồng y nhân nhìn xem?" Thạch Nghịch nhíu mày: "Rất nguy hiểm."
"Không phải có ngươi sao?" Sở Chước đương nhiên nói.
Thạch Nghịch: "... ..."
"Ngươi cũng đã thăm dò hang ổ của bọn họ ở nơi này, nói vậy cũng có biện pháp hỗn vào đấy thôi. Đương nhiên, ngươi có thể nói một chút ngươi phát hiện cùng ta, nói không chừng ta thật sự có thể giúp đỡ thì sao?" Sở Chước cười với hắn đến vô cùng ôn nhu, tựa như một đại tỷ tỷ tri tâm: "Lúc trước không phải ngươi nói muốn mời chúng ta hỗ trợ sao? Hiện tại ta đáp ứng."
Thạch Nghịch: "... ..."
Hắn hối hận có được không?
Thạch Nghịch mệt tim, đột nhiên hiểu rõ tâm tình những người bị hắn chơi đùa, có lẽ chính là nghẹn khuất như vậy đi. Không nghĩ tới Thạch Nghịch hắn cũng sẽ có một ngày bị một người nhẹ nhàng bâng quơ dồn ép đến tình cảnh như vậy.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Lư Nghị tiếp tục an tĩnh như gà mà nhìn.
Như mà lúc này bọn họ thật sự là vừa kính nể lại kính sợ đối với Sở Chước, ngay cả Thạch Nghịch khiến người ghét như vậy cũng có thể bị nàng chặn đến á khẩu không trả lời được, quả nhiên Sở tỷ cừ khôi!
Sở tỷ thật trâu, lời độc xuyên tim!
Sau một lúc lâu, Thạch Nghịch lau mặt, nói: "Được rồi, Sở cô nương, chỉ cần bằng hữu của cô ở Huyết sa mạc, Thạch thị Tây kinh tất nhiên giúp cô tìm bọn họ ra, cũng cam đoan các người an toàn ở Tinh Triệu đại lục."
Trên mặt Sở Chước lộ ra tươi cười vui vẻ, hòa khí nói: "Vậy hợp tác vui vẻ."
Hai người vỗ tay hoan nghênh cam kết.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... ..." Đợi chút, phát sinh chuyện gì?
Lư Nghị: "... ..." Cứ cảm thấy bọn họ đạt thành cái hiệp nghị gì đó không tưởng tượng nổi.
Thẳng đến khi Thạch Nghịch có việc rời khỏi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Lư Nghị vẫn còn mê mang.
"Sở tỷ, có phải hai người vừa đạt thành cái hiệp nghị gì hay không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút không xác định hỏi.
Tâm tình Sở Chước vô cùng tốt, nàng ôm lấy A Chiếu, vừa vuốt móng vuốt meo meo nó, vừa cười nói: "Vừa rồi Thạch Nghịch đã đáp ứng, trong lúc chúng ta ở đại lục Tinh Triệu, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều đã cam đoan an toàn của chúng ta, như thế, cho dù đắc tội gia tộc nào đó cũng không sợ nữa rồi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh hỉ nói: "Thật sự? Vậy đến lúc đó chúng ta chống lại cùng Yến gia, Thạch thị Tây kinh cũng sẽ ra mặt giúp chúng ta? Nhưng mà hắn có thể đại biểu toàn bộ Thạch thị sao?"
"Yên tâm đi, hắn có thể, Thạch Nghịch là đệ tử Thạch thị Tây kinh xem trọng nhất, thân phận của hắn không đồng nhất đâu." Sở Chước cười nói, dung mạo ấm áp ôn hòa.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhất thời yên tâm, dựng thẳng tay cái lên với Sở Chước: "Sở tỷ thật lợi hại, Thạch thị Tây kinh chính là thế gia đỉnh cấp, Yến gia tính là cái gì, không cần sợ bọn họ."
Sở Chước mỉm cười.
Lư Nghị: "... ..."
Đợi chút, các ngươi đắc tội rốt cuộc là Yến thị nào?
Cả người Lư Nghị đều hỗn độn trong gió, hắn sâu sắc nhận thấy được, Sở Chước bọn họ không đơn thuần từ đại lục khác tới tìm người, còn giống như có thù oán cùng Yến gia nào đó của đại lục Tinh Triệu. Mặc dù không biết là Yến gia nào, nhưng chỉ cần Thạch thị Tây kinh quái vật lớn như vậy ra mặt, khẳng định là một trong Nam Bắc hai Yến.
Lư Nghị nhất thời có chút choáng váng.
Thạch Nghịch rốt cuộc có biết hắn một hứa hẹn này, tương lai phải đối mặt là cái gì hay không?
Lư Nghị đột nhiên có chút đồng tình Thạch Nghịch, cỗ tức giận kia nhất thời tiêu tan.
Lúc này, Sở Chước quay đầu nhìn hắn, nói: "Lư công tử, kế tiếp chúng ta không mang theo huynh đi cùng."
"Vì sao?" Lư Nghị còn vì suy đoán của mình mà choáng váng choáng váng hồ đồ, theo bản năng liền hỏi.
"Chúng ta muốn vào chỗ sâu trong Huyết sa mạc, nơi đó rất nguy hiểm, đến lúc đó cũng không biết sẽ phát sinh cái gì, huynh vẫn là đừng đi theo thì tốt hơn." Sở Chước giải thích nói: "Huynh rời khỏi trước đi, đợi về sau có cần, chúng ta sẽ lại đi tìm huynh nữa."
Lư Nghị lấy lại tinh thần, suy tư lời nàng nói, trong lòng biết nàng nói rất đúng.
Hiện tại hắn cũng mơ hồ hiểu rõ những chuyện Sở Chước làm lúc trước, nàng vừa rồi đạt thành hiệp nghị cùng Thạch Nghịch, việc nàng phải làm là hỗ trợ Thạch Nghịch tra xét hồng y nhân trong chỗ sâu Huyết sa mạc, Thạch Nghịch thì cam đoan Thạch gia sẽ bảo hộ bọn họ những người tu luyện ngoại lai an toàn ở Tinh Triệu đại lục, cho dù bọn họ thật sự cùng chống lại Nam Bắc hai Yến, có Thạch gia ra mặt, bọn họ là người tu luyện ngoại lai cũng không đến mức sẽ bị cản tay.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lư Nghị liền biết kế tiếp quả thật không phải hắn có thể đi cùng, ngược lại cũng không có nhiều dây dưa.
Đợi khi Sở Chước trước tiên trả thù lao cho hắn, Lư Nghị liền đẩy trở về, nghiêm mặt nói: "Lần này hộ tống các ngươi cùng nhau đến Huyết sa mạc, ta không thể giúp đỡ các ngươi cái gì, ngược lại được thu hoạch rất nhiều, đã đủ để trả thù lao cho lần này."
Sở Chước giật mình, nhịn không được mỉm cười, dung mạo cong lên.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tâm tình cũng tương đối không tệ, đẩy mấy bình linh đan đáp ứng cho hắn đi qua: "Lư huynh huynh hãy thu vào đi, tính là mảnh tâm ý của chúng ta một, không cần từ chối. Cho dù huynh không vì chính mình ngẫm lại, cũng phải vì muội muội huynh mà ngẫm lại đi. Hợp tác với huynh rất vui vẻ, về sau chúng ta có rảnh sẽ đi tìm huynh."
Lư Nghị nghe xong, liền biết hai người cố ý cất nhắc chính mình, chắc là hành động của mình nhận được hai người khẳng định, tâm tình cũng rất tốt.
Hắn không lại từ chối, thản nhiên nhận lấy, cũng nói với bọn họ: "Sở tiền bối, Mặc Sĩ công tử, hai người là bằng hữu phố Chí Gấm chúng ta, lần sau hoan nghênh các người đến phố Chí Gấm."
Phố Chí Gấm đó là con phố ở Long Dương thành do những tán tu chiếm cứ chuyên môn bán vật phẩm tán tu kinh nghiệm từng trải đoạt được, đồng thời cũng là một trong những địa bàn tán tu. Tuy rằng tán tu cũng không được thế gia coi trọng, nhưng nếu là tất cả tán tu ninh thành một cỗ, cũng không sai kém gì so với một vài tiểu thế gia hạng chót, đặc biệt tán tu phố Chí Gấm, lực ngưng tụ phi phàm, ngày khác đám tán tu này chắc chắn sẽ hình thành một cỗ thế lực không nhỏ.
Sở Chước cười nói: "Có rảnh rỗi, chúng ta sẽ đi."
Sau hừng đông, Lư Nghị cáo từ rời khỏi.
Bởi vì phải để Lư Nghị rời khỏi Huyết sa mạc một mình, lo lắng hắn trên đường gặp phải nguy hiểm, Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều tặng chút vật bảo mệnh cho hắn, lấy nhạy bén của Lư Nghị, hẳn là có thể thuận lợi rời khỏi Huyết sa mạc.
Vì thế, Sở Chước cũng có vài phần áy náy: "Vốn là ta đáp ứng Lư muội muội, phải bình bình an an đưa huynh trở về, không nghĩ tới cuối cùng chỉ có thể để cho huynh tự mình trở về."
Lư Nghị bật cười lớn: "Sở tiền bối không cần lo lắng, tu vi của ta mặc dù không cao, nhưng mấy năm nay vào Nam ra Bắc, đều có một con đường sinh tồn, sẽ không đụng tới nguy hiểm. Đợi sau khi Sở tiền bối bình an trở về, tự mình đi phố Chí Gấm nhìn xem."
Nghe nói như thế, trong lòng Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Sở Chước đều có vài phần thoải mái.
Lư Nghị là một người vẻ ngoài đơn giản, tu vi quả thật không cao, đã có một con đường sinh tồn thuộc về tán tu, trong khoảng thời gian này hành tẩu cùng hắn cùng nhau ở Huyết sa mạc, bọn họ ở chung được vô cùng tốt.
Tuy chỉ là bình thủy tương phùng, lại có quan hệ thân thiết.
Lư Nghị rời khỏi rồiu, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng cùng nhau rời đi.
Hai người lại hướng chung quanh hồng nham Huyết sa mạc đó mà đi.
Ngày hôm qua vừa đến đám hồng nham này, còn chưa kịp nhìn xem chung quanh, liền bởi vì Thạch Nghịch mà bị bắt phải trốn chạy, hôm nay lại đi, cũng là đi mang theo mục đích.
"Sở tỷ, cô nói đám người tu luyện kia đuổi giết Thạch Nghịch ngày hôm qua còn ở đó không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút lo lắng hỏi.
"Yên tâm đi, bọn họ sẽ không còn đó." Sở Chước giải thích: "Người tu luyện đến Huyết sa mạc kinh nghiệm từng trải không ít, ở vùng này người hoạt động cũng nhiều, trước mắt hồng y nhân hẳn là không dám trắng trợn không kiêng nể gì bắt giữ người tu luyện, đều là lén lút, nhất định sẽ không lưu lại, âm thầm nhìn chằm chằm trái lại cũng có thể. Ừm, đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng khác, trước đi xem đi."
Sở Chước sở dĩ có thể khẳng định như vậy, cũng là bởi vì Bùi Tư nhắc nhở, nếu như không gặp được Thạch Nghịch, có lẽ nàng đối với chuyện phát sinh trên Huyết sa mạc còn có chút khó hiểu, thẳng đến sau khi nghe chuyện từ chỗ Thạch Nghịch nói, trên dưới liên hệ một phen, rất nhanh liền có thể phỏng đoán ra.
Xem ra không chỉ có là Thạch thị Tây kinh chú ý tới đám hồng y nhân thần bí kia, còn có gia tộc khác.
Đám đệ tử Bùi thị rõ ràng là tới lịch luyện, kì thực cũng giống như Thạch Nghịch, âm thầm tra xét ở Huyết sa mạc.
Bởi vậy có thể thấy được, việc ở Huyết sa mạc, đã khiến cho gia tộc khu vực Tây kinh chú ý, lại bởi vì khả năng có người thế gia khác tham gia trong đó, cho nên bọn họ không thể công khai tra xét.
Phân tích xong những thứ này rồi, sau đó Sở Chước lại dùng lời nói nửa thật nửa giả của Thạch Nghịch, kết quả cũng chứng minh nàng đoán là đúng, thậm chí làm cho nàng vì cái này mà có được một lời hứa hẹn của Thạch thị, thật sự không thiệt thòi.
Như thế, cho dù phải lội vào vũng nước đục này, tâm tình Sở Chước cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Chẳng qua là giao du với kẻ xấu thôi, còn có thể đục nước béo cò nữa kia, không sợ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ không biết ngoắc ngéo vòng vòng trong lòng nàng, nghe được nàng giải thích, yên tâm không ít.
A Chiếu ghé vào trên vai Sở Chước nhìn nàng cong môi, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên có chút buồn bực, cảm thấy tiểu cô nương này quả nhiên tâm tư quá sâu. Tuy rằng nó luôn luôn không thích giao tiếp cùng hạng người tâm tư thâm trầm, nhưng đối với nàng lại không bỏ xuống được.
Nó thích tiểu cô nương lúc ban đầu gặp được, vẫn là đứa trẻ, sạch sẽ sáng ngời, cho dù ngốc chút cũng không cần gấp gáp.
Nhưng nàng cố tình trưởng thành cái bộ dạng này, nếu không phải nó nhìn nàng lớn lên, có khả năng A Chiếu không thể nhận tiểu cô nương như vậy.
A Chiếu cuộn thân mình lại, quên đi, nàng dâu của mình, nàng vui vẻ là tốt rồi.
Rất nhanh thì bọn họ nhìn thấy cụm hồng nham đồ sộ kia.
Phụ cận cụm hồng nham quả nhiên không ai, Sở Chước thả linh thức ra, phát hiện không có hơi người âm thầm nhìn chăm chú, không khỏi có chút ngoài ý muốn, cân nhắc hành động những hồng y nhân này.
Khi hai người muốn vừa xuyên qua hồng nham, liền thấy Thạch Nghịch từ dưới một khối hồng nham ló đầu ra, vẫy vẫy với bọn họ: "Sở muội muội, Mặc Sĩ huynh đệ, nơi này."
Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ từ phi kiếm nhảy xuống, đi đến hồng nham.
Ở trong dạng hoàn cảnh nhiệt độ cực nóng, Thạch Nghịch thoạt nhìn phá lệ tinh thần, cười nói với bọn họ: "Các người tới thực nhanh, vị Lư huynh đệ kia rời khỏi rồi à?"
Sở Chước ừ một tiếng: "Chỗ sâu trong Huyết sa mạc rất nguy hiểm, ta để hắn đi về trước."
Thạch Nghịch cũng không ngoài ý muốn, nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Thế nào không cho Mặc Sĩ huynh đệ cũng cùng trở về?" Không phải hắn khinh thường Mặc Sĩ Thiên Kỳ, thật sự là luyện đan sư Linh Quang cảnh, so với Lư Nghị còn không bằng, giữ lại không phải trói buộc sao?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ hiếm khi nhìn ra ý tứ của hắn, nhất thời tạc mao, cả giận: "Ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ ta một đại nam nhân, trơ mắt nhìn Sở tỷ đi mạo hiểm hay sao? Tuy rằng ta là luyện đan sư, nhưng ta cũng rất hữu dụng."
Thạch Nghịch: "... Nhìn không ra được."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ khó thở, quyết định không để ý tới hắn.
Sở Chước cười nói: "Ngươi không cần lo lắng cho bọn ta, ta tự nhiên có chừng mực." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Thạch Nghịch hoài nghi nhìn nàng, sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, hắn không dám xem thường trí tuệ cùng sâu sắc nữ tu này, cho nên thật sự khó hiểu hành vi nàng mang một trói buộc tới đây.
Sở Chước không giải thích vì sao mang Mặc Sĩ Thiên Kỳ theo, nói sang chuyện khác: "Đám hồng y nhân không nhìn chằm chằm ngươi?"
Thạch Nghịch lập tức ra vẻ nói: "Ta tốt xấu gì cũng là cao thủ Nhân Vương cảnh, đám người kia muốn đuổi theo tung tích hành tung của ta, phải tu luyện ngàn năm nữa mới được." Gặp Sở Chước chỉ là nhìn hắn cười, cười đến hắn có chút chột dạ, sờ sờ cái mũi, thành thật nói: "Được rồi, kỳ thực nguyên nhân là vì Bùi gia."
Sở Chước hiểu rõ: "Nói vậy Bùi Tư tiểu thư đã mang đệ tử Bùi thị lại đây rồi."
Bích nhai Bùi thị lấy danh kinh nghiệm từng trải, dẫn theo một đám đệ tử lại đây, chỉ cần đám hồng y nhân không phải ngốc, cũng không sẽ ở loại thời điểm này chống lại cùng bọn họ.
Thạch Nghịch nghe được sửng sốt: "Các ngươi gặp được tộc nhân Bùi thị?"
Sở Chước hảo tâm nói: "Đúng vậy, ngay tại hơn nửa tháng trước, gặp được Bùi Tư tiểu thư ở đảo nhỏ, từng nói mấy câu."
Chỉ sợ không chỉ là nói mấy câu đơn giản như vậy đi?
Thạch Nghịch lại muốn che ngực.
Hắn đã nói vì sao Sở Chước đoán sự tình Huyết sa mạc lại chuẩn như vậy, có lẽ là Bùi Tư lộ ra cái gì cùng nàng.
Thạch Nghịch không kỳ quái hành vi Bùi Tư, tuy nói hắn tuổi không lớn, nhưng bối phận cực cao ở trong đám trẻ tuổi Thạch gia, vị Bùi gia cô nương này là thê tử Thạch Thâm cháu trai hắn, làm thúc thúc, cho dù cùng Bùi Tư tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng ít nhiều cũng nghe nói qua chuyện tích Bùi Tư, biết được tính cách của nàng, nhìn đến Sở Chước tiểu mỹ nhân nhu nhược lại kiên cường như vậy, nhất định sẽ sinh lòng hảo cảm, nhắc nhở một hai câu là bình thường.
Nhưng cũng bởi vì hành vi vị chất tức này, làm hại hắn bị Sở Chước nói mấy câu bắt chẹt, mất tiên cơ, khỏi nói có bao nhiêu buồn bực.
Sở Chước không để ý tới hắn buồn bực, cười nói: "Không biết Thạch gia các ngươi có kế hoạch gì, chúng ta cần phải phối hợp như thế nào?"
Thạch Nghịch ánh mắt hơi tránh, nghiêm mặt nói: "Sở cô nương chính là tưởng tốt lắm, chuyện lần này sẽ rất nguy hiểm."
"Tưởng tốt lắm." Sở Chước cũng nghiêm mặt nói: "Nói không chừng bằng hữu của ta cũng bị bắt đến trong chỗ sâu Huyết sa mạc, mặc kệ như thế nào, ta đều phải đi cứu bọn họ."
Thạch Thâm nghe xong, không nói cái gì nữa, lúc này xuất phát.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi theo bên người Sở Chước, tay vuốt Luyện Vân Long Đằng, trong lòng có chút buồn bực, vì sao Sở tỷ khẳng định người đại lục Tấn Thiên sẽ ở trong chỗ sâu Huyết sa mạc như vậy?
Tuy rằng buồn bực, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại không nói gì thêm, vô cùng thông minh.
Như thế, cũng không làm cho Thạch Nghịch phát giác cái gì.
Xuyên qua hồng nham, Thạch Nghịch chỉ một phương hướng, đi trước dẫn bọn họ.
Trên đường, Thạch Nghịch ủy thác kế hoạch của hắn cùng Sở Chước, cuối cùng nói: "Chuyện chúng ta muốn làm, đầu tiên đó là trà trộn đi vào trước, xem bọn hắn rốt cuộc đang làm cái gì."
Trong mắt Sở Chước lướt qua mấy phần u quang, trên mặt là dáng vẻ chính trực: "Sau khi lẫn vào thì sao?"
"Đương nhiên là tự mình tìm hiểu chuyện lạ." Thạch Nghịch thâm trầm liếc nhìn nàng một cái: "Ta tin tưởng lấy năng lực của Sở cô nương ngươi, nhất định sẽ không cho ta thất vọng."
Sở Chước có chút buồn cười: "Không cần tâng bốc ta, ta cũng không thể xác định."
Vạn nhất nàng xốc hang ổ hồng y nhân lên, khiến cho long trời lở đất, cũng không nên trách nàng.
Thạch Nghịch không phát hiện tâm tính muội tử xinh đẹp vẻ ngoài hời hợt thích gây sự này, vẫn cẩn thận dặn dò vài câu, sau đó hỏi bọn họ: "Đúng rồi, trong chỗ sâu Huyết sa mạc nóng bức cực kì, ngay cả Nhân Hoàng cảnh cũng chịu không nổi, các ngươi có linh khí phòng nhiệt độ cao sao?"