Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 977





Chương 898

Nhưng, còn đứa bé trong bụng cô thì sao?

Nếu rời đi thì liệu có phải cô sẽ có cơ hội khác hay không?

“Ông xã, anh làm em đau.

Tô Kim Thư nửa quỳ bên giường, cô dịu dàng ghé bên tai Lệ Hữu Tuấn nói thật nhỏ.

Đúng vậy, sau khi nghe thấy Tô Kim Thư làm nũng, mặc dù Lệ Hữu Tuấn đang ở trong trạng thái hôn mê nhưng cánh tay vẫn nhẹ nhàng dừng lại rồi bất lực buông ra.

Thấy cảnh tượng này, viền mắt Tô Kim Thư vẫn xót xa, suýt nữa nước mắt lại chảy xuống.

Cô vội vàng xoay người sang chỗ khác, sợ mình nhìn anh nhiều một cái nữa thì sẽ không bỏ đi được.

“Hãy chăm sóc hai đứa bé thật tốt”

Đi đến cửa, Tô Kim Thư vẫn không kìm được quay đầu lại nhìn anh thật kỹ.

Mặc dù có khoảng cách, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn đang gắt gao dõi theo mình.

Trong cặp mắt to trong kia của Tô Kim Thư tràn đây sự không nỡ và đau lòng, cũng vì sự không nỡ này nên cô mới có thể dừng lại lần nữa.

Cô yên lặng không tiếng động xách vali hành lý, xoay người thật nhanh đi xuống dưới lầu.

Mấy hôm nay, Tô Kim Thư vì muốn để cho mình rời đi thành công đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị.

Nếu như tất cả đều thuận lợi, lúc này ở chỗ cách trang viên hai cây số hẳn là sẽ có một chiếc xe riêng đang đợi cô.

Cô đã mua vé máy bay sớm nhất về nước, cô nhất định phải rời đi trước khi Lệ Hữu Tuấn tỉnh lại, mặc dù trong lòng phần nhiều là không nỡ nhưng bây giờ lựa chọn duy nhất của cô là rời đi.

Ở Elburg, cô không có người quen biết, cho nên cô phải nhanh chóng về nước.

Lúc Tô Kim Thư đi đã được khoảng một km, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu màu đen đang đứng ở đường cái đối diện Gô lấy điện thoại ra rồi đối chiếu biển số xe, nhận ra là chiếc xe kia của mình, vì vậy cô nhanh chóng bước đến.

Nhưng khi cô đến cạnh xe, trong đầu đột nhiên lóe lên một ánh sáng.

Không đúng, lúc đó hình như cô đã đặt một chiếc xe con, không phải một chiếc xe bảo mẫu.

Sau khi nhận ra điểm này, bàn tay vốn đã chạm vào nắm cửa của cô đột nhiên dừng lại.

Cô nhẹ nhàng rút tay lại, sau đó không tiếng động lùi về phía sau mấy bước.

Đúng lúc cô định xoay người rời đi, đột nhiên cửa xe bảo mẫu bị người khác kéo ra, có bốn năm người đàn ông mặc vest đen chui từ bên trong ra Hai người đàn ông có dáng người cao lớn rất nhanh đã ngăn cản cô lại.

Tô Kim Thư theo bản năng che chở bụng của mình, sắc mặt trở nên tái đi “Các anh là ai?”

Lúc này, từ ghế lái phụ của xe có một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bước xuống Ông ta tháo kính râm trên mắt xuống, cứ như vậy nhìn chăm chăm Tô Kim Thư cỡ năm sáu phút gì đấy, đột nhiên móc trong túi ra một cái huy chương, Ông ta giơ huy chương lên, đưa đến trước mặt Tô Kim Thư: “Gô có biết cái này không?”

Không sai, huy chương này lúc trước do Tô Duy Nam cất giữ ở chỗ Mộ Mãn Loan, nhờ cô ta giao lại cho Tô Kim Thư.

Chỉ là cái huy chương này đã nhiều lần qua tay nhưng lại bị Lệ Hữu Tuấn ngăn lại, cũng không rơi vào trong tay Tô Kim Thư, cho nên cô cũng không nhận ra.

Lúc này cô lắc đầu: “Tôi không biết thứ này, có phải các ông nhận nhầm người rồi hay không?”

Ông Hồng nhì kĩ Tô Kim Thư, mở miệng nói: “Tôi không quan tâm cô đã từng nhìn thấy cái huy chương này hay chưa, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, cô là người chúng tôi muốn tìm”

Lúc này Tô Kim Thư căng thẳng đến mức lỗ chân lông trên người đều nở ra, cô rất cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt: “Ông đang nói gì vậy? Cơ bản tôi nghe không hiểu gì cả, ông thả tôi ra, tôi không biết ông!

“Không phải nước Thiên Hoàng các cô có một câu châm ngôn “Một lần lạ, hai lần quen”hay sao? Gặp thêm mấy lần nữa thì sớm muộn gì cũng thành quen”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv