"Ầm ầm —"
Một tiếng sấm nổ đột nhiên vang lên, doạ Lãnh Tích Nguyệt sợ trước cổng công ty.
Buổi sáng cô đi gấp, đi ra ngoài không mang theo dù che mưa, không nghĩ tới tan tầm lại gặp mưa to bão lớn như vậy.
Đang định gọi điện thoại cho vị hôn phu Chu Thiên, để anh tới đón mình một chút. Đúng lúc này, một chiếc xe quen thuộc từ xa được lái tới đây.
Hai mắt Lãnh Tích Nguyệt phát sáng, cái này không phải là xe của Chu Thiên sao? Nhất định là tới đón mình rồi.
Thả lại điện thoại di động vào trong túi, cả cõi lòng mừng rỡ chờ đợi để được lên xe.
Bất quá, xe không dừng lại, giống như là không nhìn thấy cô, ở trước mặt cô hất một làn bọt nước ra phía sau, tiêu sái rời đi.
Lãnh Tích Nguyệt có chút không vui, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Chu Thiên.
Không đợi cô mở miệng, Chu Thiên liền ôn nhu nói, "Tích Nguyệt, bên ngoài trời đang mưa đúng không, anh đang đi công tác ở bên ngoài, không có cách nào tới đón em được, tự mình bắt xe về nhà đi, mặc nhiều quần áo một chút, coi chừng bị lạnh đấy."
Hoàn toàn quan tâm đầy đủ như trước đây.
Lãnh Tích Nguyệt cúp điện thoại, không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn nhầm, chiếc xe kia không phải là của Chu Thiên hay sao?
Không đúng, lúc chiếc xe hất một thân cô ướt sũng, cô cố ý mở mắt nhìn biển số xe, rõ ràng chính là Chu Thiên mà.
Nghĩ đến người bạn thân thiết Lâm Tuyết nhà liền bên cạnh, Lãnh Tích Nguyệt chạy chậm một đường về đến nơi, cô muốn tìm bạn thân nói chuyện tâm sự vui vẻ, phân tích một chút, tại sao Chu Thiên lại phải lừa gạt mình.
Ngay tại cửa nhà Lâm Tuyết, Lãnh Tích Nguyệt nghe được một âm thanh quen thuộc ngoài ý muốn.
"Chu Thiên, ngày mai anh đã kết hôn rồi, còn dám tới chỗ em nữa sao?" Lâm Tuyết phát ra âm thanh ỏn à ỏn ẻn.
"Sợ gì chứ? Cô nàng ngốc kia cả một đời cũng sẽ không phát hiện ra đâu, đừng nói là ngày mai kết hôn, kể cả là hôm nay kết hôn, anh cũng ở bên em như thường, không phải cô ta muốn làm một ngọc nữ thanh thuần sao, vậy được, anh sẽ để cho cô ta một mình trải qua đêm động phòng hoa chúc luôn."
"Anh thật là xấu xa nha…"
Không bao lâu sau, trong phòng liền truyền ra thứ âm thanh không thể miêu tả được.
Lãnh Tích Nguyệt vạn lần cũng không nghĩ tới, hai người mình tín nhiệm nhất trong cuộc đời, lại cùng nhau phản bội mình. Cũng bởi vì cô là một cô nhi, liền không có chút kiêng kỵ nào mà khi dễ cô sao?
Sĩ khả sát bất khả nhục*?
Lãnh Tích Nguyệt dùng hết tất cả sức lực, một cước đá văng cửa lớn nhà Lâm Tuyết.
"Răng rắc răng rắc", điện thoại chụp ảnh lia lịa.
Không đợi hai người kia kịp phản ứng, Lãnh Tích Nguyệt đã biết mất trong cơn mưa.
Trong quán bar.
Toàn thân ướt đẫm cô trút một lượng rượu lớn, vừa uống vừa khóc, vì cảm thấy không đáng với nhiều năm vững vàng và nỗ lực của mình như vậy.
"Vị tiểu thư này, cần giúp đỡ không?" m thanh của nhân viên phục vụ vang lên bên tai.
"Cần!"
Lãnh Tích Nguyệt nhìn cũng không thèm nhìn đối phương, nhận định anh ta là nhân viên phục vụ của quầy rượu, chếnh choáng ôm lấy eo của đối phương, tiếng khàn khàn khóc ròng nói: "Toàn thân tôi ướt đẫm rồi, đưa tôi đi tắm rửa…"
Người tra hỏi là nhân viên phục vụ của quán bar, nhưng Lãnh Tích Nguyệt cứ hết lần này tới lần khác ôm lấy người đàn ông ở bên cạnh nhân viên phục vụ.
"Cung tiên sinh, chuyện này…"
Trợ lý Trần Dư lo cho tính mạng, lá gan của người phụ nữ này cũng quá lớn rồi, cơ thể còn ẩm ướt như vậy, dám dựa vào cơ thể của người cầm quyền của tập đoàn Cung thị!
Người nào trong giới thương nghiệp không biết, người cầm quyền của tập đoàn Cung thị Cung Tâm Dật, bệnh thích sạch sẽ khá là nghiêm trọng.
Cơ thể của người phụ nữ này vừa bẩn lại vừa ẩm ướt, dám dựa vào cơ thể của Cung Tâm Dật, đêm nay cô ta chết chắc!
"Cô gái, cách xa tôi một chút!" Cung Tâm Dật phát ra một tiếng nói lạnh lùng và thâm trầm.
"Không, đưa tôi đi tắm rửa…" Lãnh Tích Nguyệt gắt gao ôm lấy đối phương.
Trong đầy có một ý nghĩ trả thù kỳ quái, Chu Thiên đã phản bội cô rồi, cô làm gì còn muốn giữ gìn trinh tiết này cho Chu Thiên nữa, ngay trong đêm nay, cô muốn biến mình từ một cô gái thành một người phụ nữ a.
"Đưa tôi đi tắm rửa đi, tắm rửa xong sẽ tặng cho anh…" Lãnh Tích Nguyệt vùi mặt vào trong ngực Cung Tâm Dật, cọ cọ giống như một con thỏ.
"Cô gái, cô tự tìm tới đấy nhé!" Cung Tâm Dật ôm lấy Lãnh Tích Nguyệt, trực tiếp đi về phía gian phòng của mình.
"Cung tiên sinh…" Trợ lý Trần Dư bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người…
________________________
(*) Sĩ khả sát bất khả nhục: Quân tử thà chết cũng không chịu nhục