Editor: Cún
Buổi sáng thân thể Tề Hoan không được thoải mái, lại không thể thể hiện ra ngoài trước mặt người khác, buổi trưa thầy hẹn đi ăn cơm, Tề Hoan lại ngại ngùng bảo mình có hẹn trước rồi, thầy giáo hiểu rõ vừa cười vừa vỗ vỗ vai cậu, vẻ mặt hiền từ hỏi “Bạn gái tới phải không? Vậy thầy không quấy rầy thời gian lãng mạn của đám trẻ các em nữa, Tề Hoan này, cũng không cần phải quá chăm chú vào học hành như vậy, dành thêm thời gian ở cạnh bạn gái đi.”
Tề Hoan không có cách nào nói rõ với thầy nên chỉ đành gật đầu, sau đó xoa xoa eo đi tới nhà ăn.
Bây giờ đang là thời gian nghỉ hè nên nhà ăn rất ít người, Tề Hoan chọn một bàn ở gần cửa sổ ngồi chờ Bùi Lạc, đã tới giờ hẹn nhưng Bùi Lạc vẫn chưa tới.
Tề Hoan lại nhịn không được nhìn về phía cửa.
Hai mươi phút sau cuối cùng Tề Hoan cũng thấy Bùi Lạc, Bùi Lạc rất đẹp trai, hắn như là một phong cảnh đẹp giữa sân trường, có thể đi diễn vai nam chính trong phim thần tượng bất cứ lúc nào.
Với điều kiện là hắn không xách theo một cái lồng thức ăn khá lớn.
Tề Hoan bật cười, Bùi Lạc vừa vào nhà ăn đã thấy Tề Hoan, thấy cậu cười thì cũng cười theo “Sao thế? Hôm nay có chuyện gì vui hả?”
Tề Hoan nín cười, lắc lắc đầu, cũng không thể nói thẳng ra là mình thấy bạn trai tới nên mới cười được, chỉ có thể đánh lạc hướng “Hôm nay anh làm món ngon nào thế?”
Nhắc đến cơm trưa thì vẻ mặt Bùi Lạc hơn mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã che giấu, hắn mở hộp dọn cơm ra “Em nếm thử xem có hợp khẩu vị không?’
Đậu hũ hoa cúc, vịt tam bảo, cải trắng nấu nước sôi, mứt táo đậu phộng quả hạch. Từng món ăn được bày ra, vẻ mặt Tề Hoan từ mong chờ dần biến thành kỳ lạ.
“Mấy món này đều là anh làm hả?” Tề Hoan nhận lấy chén cơm từ tay Bùi Lạc, ăn một miếng.
“…Đúng vậy.” Bùi Lạc hơi lo lắng, rồi chần chừ hỏi lại “Có vấn đề gì hả?”
Nhiều vấn đề lắm, vịt tam bảo với mứt táo đậu phộng quả hạch cũng không khó làm, nhưng đậu hũ hoa cúc cần phải cắt đậu hũ mỏng như sợi tóc, đây là đang khảo nghiệm tay nghề cầm dao của đầu bếp, canh cải trắng nước sôi nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại có yêu cầu rất cao đối với nước dùng.
Tề Hoan cẩn thận gắp một cây đậu hũ lên quan sát, cậu tự nhận là trình độ nấu ăn cũng không tồi nhưng cũng không thể cắt được đậu hũ kiểu này.
Còn canh cải trắng nước sôi nước canh trong vắt, Tề Hoan múc một muống nếm thử thì ánh mắt sáng lên.
Canh này khác hẳn với món canh được dùng gia vị điều vị nấu bán ra trên thị trường, món canh cải trắng nước sôi mà Tề Hoan thấy ngon nhất là ở trong một khách sạn cao cấp, đầu bếp dùng chà bông gà, chà bông vịt và ốc khô nấu nhừ làm nước canh, sau khi nấu xong lọc bỏ cặn đi rồi mới thêm chút gia vị, vậy mà món canh Bùi Lạc đưa tới còn ngon hơn cả ở khách sạn cao cấp kia.
Lúc đầu Tề Hoan còn không tin đây là do Bùi Lạc làm, cho dù là Bùi Lạc gọi đồ ăn ngoài nhưng mấy quán bán đồ ăn ở gần đây Tề Hoan đều nắm rõ cả, chưa có quán ăn nào làm được tới trình độ này.
Cho dù có nấu được như vậy thì cũng không bán ra ngoài.
Tề Hoan có chút không thể tin được, không ngờ là là Bùi Lạc lại có tay nghề nấu ăn ngon như vậy, đến cậu cũng phải ngả mũ chịu phục. Tính từ lúc sáng cậu đi thì chỉ mới bốn giờ trôi qua, chắc Bùi Lạc đã tất bật lắm nhỉ.
Nghĩ vậy Tề Hoan lại cảm động không thôi.
Nhưng làm vậy cũng quá vất vả, Tề Hoan sợ Bùi Lạc mệt nên khuyên nhủ “Sau này không cần làm mấy món ăn long trọng vậy đâu, nấu mấy món đồ ăn thường ngày là được rồi.”
Bùi Lạc vừa định nói không phiền phức gì đâu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Tề Hoan thì lại gật đầu.
Buổi chiều Tề Hoan còn muốn ở lại trường học bài, Bùi Lạc thu dọn bộ đồ ăn xong thì đi về, về tới nhà thấy một quỷ mặc bộ đồ đầu bếp đi tới, cẩn thận hỏi thăm “Thần linh đại nhân, thần hậu có hài lòng với món ăn không ạ?”
Vẻ mặt Bùi Lạc như thường, hắn đi vào nhà bếp “Em ấy bảo quá long trọng, sau này làm mấy món ăn hằng ngày thôi.”
Quỷ đầu bếp sợ hết hồn, phiêu qua chỗ Bùi Lạc cất giọng “Nhưng tôi là đầu bếp chuyên nấu quốc yến, trong nhà đời đời kiếp kiếp đều là nấu ăn cho hoàng thất, giờ ở đây giết gà dùng dao mổ trâu …..”
Nói được nửa câu thì Bùi Lạc buông hộp đồ ăn trong tay xuống, ném qua một ánh mắt, quỷ đầu bếp lập tức im miệng, lại run run sửa lời “Không sao không sao, nền ẩm thực trung hoa bác đại tinh thâm, tất cả món ăn trong từ điển tôi đều biết! tuyệt đối sẽ khiến thần hậu hài lòng!”
Bùi Lạc mang đống đồ ăn nấu hỏng lúc sáng đổ hết vào thùng rác, sau đó kêu quỷ đầu bếp dọn dẹp phòng bếp cho sạch sẽ, còn bản thân thì đi tới phòng sách lên mạng.
Lịch sử ghi chép tìm kiếm còn đang hiển thị ‘Món ăn nào vừa dễ làm lại ngon’, Bùi lạc vừa nhìn thấy lại tức giận xóa phăng nó đi, mấy tin trên mạng chẳng thể phân biệt được là thật hay giả, không thể tin vào nó được, lúc sáng hắn còn cố ý dựa theo hướng dẫn làm theo, kết quả thì suýt chút nữa đã làm lỡ giờ cơm trưa.
May mà hắn tìm được một quỷ hồn lúc còn sống từng nấu quốc yến, do vẫn còn chấp niệm đối với sự nghiệp nấu ăn nên vẫn chưa chịu đi đầu thai, lúc đó Bùi Lạc phải đồng ý giúp ông ta sau khi đầu thai vẫn giữ được ký ức mới chịu giúp hắn làm cơm trưa.
Người đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt thì chỉ hận không thể dính vào nhau mọi lúc mọi nơi, cả nửa tháng này Tề Hoan đều ăn ngủ ở bên này, cuối cùng lại khiến cho bản thân lời thêm một quầng thâm dưới mắt.
Tề Hoan cảm thấy thân thể của mình có hơi hư nhược, có lẽ nên thành thật đi ngủ một giấc, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng cơ thể cũng không thể chịu được việc ngày nào cũng lăn giường, đã vậy người gây họa lại còn chẳng có chút tự giác nào, trời vừa tối lại là Bùi Lạc như biến thành một yêu tinh tràn trề sinh lực như cầu tăng cao, khiến cho Tề Hoan thần hồn điên đảo hằng đêm vui xuân.
Mà đồ ăn Bùi Lạc làm lại bổ quá mức, cứ thế Tề Hoan đêm đêm nhảy nhót trên ranh giới đột tử và bổ quá mức.
Trước ngày vào học, lúc Tề Hoan đang làm thí nghiệm thì suýt nữa đã ngủ gục, đàn chị đứng bên cạnh thấy vậy thì khuyên Tề Hoan nên đi về nghỉ ngơi, Tề Hoan chỉ có thể thở dài một tiếng.
Cuối cùng cậu cũng hiểu được cảm giác của Chu U Vương rồi.
Hôm nay có lẽ cậu nên về ký túc xá của bản thân nghỉ ngơi thôi, mặc dù phòng hơi nhỏ nhưng ít ra bản thân sẽ không bị ai kia vần vò tới ba giờ sáng mới được đi ngủ. Tề Hoan nhắn tin cho Bùi Lạc, nói rằng cậu có thí nghiệm vào ban đêm nên không thể trở về.
Gửi tin nhắn xong Tề Hoan lại thấy hơi áy náy, cảm thấy bản thân y như một tên khốn, sau khi kết hôn công ty không có việc gì nhưng vẫn kiếm cớ nói rằng bản thân tăng ca không thể về nhà.
Đến tối, Tề Hoan tạm biệt các anh chị trong phòng thí nghiệm rồi đi, chuẩn bị một mình đi ăn cơm, sau đó về ký túc xá ngủ bù, nhưng vừa bước ra khỏi cổng toà nhà thí nghiệm lại nhìn thấy Bùi Lạc đang đứng đợi ở cổng.
Tề Hoan có tật giật mình lùi về sau một bước, vẻ mặt lúng túng hỏi “Sao anh lại tới đây?”
“Không phải em nói tối nay bận sao, anh mang cơm tới cho em này.” Bùi Lạc cũng không nghi ngờ gì cả “Buổi tối anh tới ký túc xá ngủ với em, khuya khoắt em đi về ký túc xá một mình không an toàn.”
Tề Hoan trong lòng điên cuồng hò hét rằng trong trường học rất an toàn, có bảo vệ gác cổng 24/24, nhưng cậu lại không có cách nào nói ra lời từ chối, chỉ có thể rưng rưng gật đầu.
Bùi Lạc làm một người chồng nội trợ càng ngày càng thành thạo, bữa tối vẫn là những món ăn đầy dinh dưỡng như cũ, nhưng do trong lòng Tề Hoan có chuyện nên không có khẩu vị gì, lúc ăn cơm nhiều lần muốn mở miệng nhưng đều không thành công. Cơm nước xong xuôi Bùi Lạc lại dẫn cậu về toà nhà thí nghiệm, Tề Hoan hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, đành trơ mắt nhìn Bùi Lạc đi tới quán cà phê đối diện tòa nhà thí nghiệm chờ cậu.
Buổi tối mấy anh chị đều đã về hết rồi, Tề Hoan bật đèn lên, phòng thí nghiệm trống vắng chỉ có một mình Tề Hoan, cậu đi tới ngồi vào vị trí mình hay ngồi, vẻ mặt mờ mịt không biết phải làm gì.
Lòng Tề Hoan rối bời, vốn dĩ tối nay cậu không có kế hoạch gì, cậu còn suy nghĩ là làm việc của ngày mai luôn nhưng trong đầu lại hiện lên bóng dáng Bùi lạc đang ngồi một mình trong quán cà phê.
Cậu đang làm cái gì vậy? Chỉ vì tránh Bùi Lạc mà buổi tối một mình chạy tới phòng thí nghiệm, cậu không yêu Bùi Lạc à?
Rõ ràng là không phải, tình yêu cảu cậu đối với Bùi Lạc là điều chắc chắn không thể nghi ngờ, vào lúc tỏ tình trước kia cậu đã ý thức được, vì Bùi Lạc cậu có thể làm bất cứ chuyện gì.
Chỉ là Tề Hoan quá buồn ngủ khiến cho tinh thần luôn hoảng hốt, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà thôi.
Tề Hoan không kiềm được mà đi tới cửa sổ của phòng thí nghiệm, từ nơi này nhìn xuống là có thể thấy ánh đèn của quán cà phê.
Lúc trước vào giờ này Bùi Lạc có thể thoái mái ở nhà nghỉ ngơi, bình thường vào lúc này hai người họ sẽ ở nhà đọc sách, hoặc là cùng nhau xem phim hoặc chơi game, nhưng bây giờ Bùi Lạc lại chỉ có thể ngồi một mình lẻ loi ở quán cà phê chờ cậu.
Chỉ vì cậu đã lừa Bùi Lạc rằng tối nay cậu bận việc.
Lòng Tề Hoan chua xót không thôi, cậu có thể cảm nhận được rằng Bùi Lạc rất nghiêm túc với mối quan hệ này, một ngày ba bữa chuẩn bị đầy đủ, mỗi ngày đều đưa đón cậu đi học, gió mưa gì cũng không nghỉ, còn để cậu đứng tên nhà ở.
Nhưng cậu là vì một chút chuyện nhỏ này mà lừa Bùi Lạc, đến lời nói thẳng thắn với nhau còn không nói ra được.
Cuối cùng Tề Hoan không thể chịu đựng được nỗi áy náy trong lòng, cậu tắt đèn khóa cửa, chạy nhanh xuống quán cà phê tìm Bùi Lạc.
Quán cà phê rất ít người, Tề Hoan vừa bước qua cửa đã thấy được Bùi Lạc, Bùi Lạc đang cầm sách đọc, trước mặt là một cốc cà phê kiểu Mỹ đang còn bốc khói.
Nhân viên đi tới hỏi Tề Hoan có cần giúp gì không, cậu thở phì phò lắc đầu.
Tề Hoan đi tới bàn Bùi Lạc đang ngồi, Bùi Lạc đang yên lặng đọc sách, lúc cảm nhận được có người đi tới thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Tề Hoan thì vui vẻ hỏi “Sao em lại xuống đây?”
“Tối nay em không bận gì cả, em xin lỗi, chúng ta về nhà đi.” Tề Hoan thở gấp, trong mắt đầy hơi nước.
Mắt Bùi Lạc hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng hắn không hỏi, chỉ cười nói được rồi đứng dậy đi tính tiền.
Sau khi về tới nhà Tề Hoan giữ chặt tay Bùi Lạc, thẳng thắng nói ra mọi chuyện, nói xong lại cúi đầu xin lỗi “Thật sự xin lỗi anh.”
“Chỉ là muốn ngủ một giấc thật ngon thôi sao?” Bùi Lạc không thể tưởng tượng nổi “Nhìn anh giống như dục cầu bất mãn lắm hả?”
Nhưng nói xong hắn lại nhớ tới, trong nửa tháng nay đúng là ngày nào hai người cũng yêu.
Bùi Lạc nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Tề Hoan còn tưởng là cậu học tập mệt mỏi nên mới có, thì ra hắn mới chính là nguyên nhân gây nên quầng thâm đó hả? Giống như hắn đã gây áp lực lên người cậu quá thường xuyên.
Bùi Lạc cẩn thận nghĩ lại hành vi của bản thân, cho dù có là xã súc cũng phải có thời gian nghỉ ngơi, Bùi Lạc ôm lấy Tề Hoan làm cậu hoảng loạn túm lấy cổ áo hắn, nhỏ giọng hỏi “Anh muốn làm gì?”
“Tên tâm, tối nay sẽ để em nghỉ ngơi thật tốt.” Bùi Lạc hôn hôn mí mắt Tề Hoan, ôm cậu tới phòng tắm.
Tề Hoan tắm rửa xong thì nằm bẹp trên giường, Bùi Lạc giúp cậu mở điều hòa, sau khi nói ngủ ngon với Tề Hoan thì đi qua phòng bên cạnh ngủ.
Thấy Bùi Lạc đi ra ngoài một cách dứt khoát, Tề Hoan không ngờ rằng Bùi Lạc nói thật, hắn thật sự không làm gì cả, bây giờ mới chín giờ tối, vào lúc bình thường thì cuộc sống về đêm của bọn họ còn chưa bắt đầu đâu.
Chẳng lẽ là mị lực của bản thân đã không còn? Nghĩ tới đây thì Tề Hoan lắc đầu, cậu phát hiện hình như bản thân có chút khuynh hướng M rồi, Bùi Lạc để cậu nghỉ ngơi mà cậu còn suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Hơn nửa tháng đều ngủ không đủ giấc, không lâu sau Tề Hoan đã chìm vào giấc ngủ.
Tề Hoan bị khát mà tỉnh dậy, lúc mở mắt trời vẫn còn chưa sáng hẳn, cậu mơ màng mở điện thoại lên xem, thấy thời gian hiển thị là ba giờ sáng.
Bình thường vào giờ này bọn họ mới kết thúc buổi vận động về đêm, Bùi Lạc sẽ rót cho cậu một ly nước ấm để bổ sung sức lực đã bị cạn kiệt trong quá trình vận động, thói quen là một điều rất đáng sợ. Tề Hoan nhìn đầu giường trống không lại thở dài một hơi, cậu xoay người xuống giường, chuẩn bị đi tới phòng bếp rót nước.
Cuối tháng tám nhiệt độ vẫn khá cao, chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, phòng khách không mở điều hòa nhưng cũng không nên nóng như vậy chứ, bốn bề vắng lặng, Tề Hoan mơ hồ nghe thấy tiếng lửa cháy.
Khả năng cậu còn chưa tỉnh ngủ.
Tề Hoan lơ đễnh đi tới nhà bếp, mở cửa ra nhìn vào, trái tim đột nhiên như muốn ngừng đập, chân không thể nào bước nổi thêm một bước nào nữa.
Trong bóng tối, bếp ga vẫn đang cháy, trước bếp là một bóng trắng đang xử lý đồ ăn, bóng người kia cao gầy, Tề Hoan nhìn không rõ lắm, trong phạm vi ánh lửa chiếu sáng chỉ có thể nhìn thấy vết máu bên hông của người kia.
Mặt Tề Hoan trắng bệch, đại não lập tức vận hành trở lại, cậu triệu hồi dao phẫu thuật nhưng không được.---Đọc FULL tại truyenfull.com---
Cậu đang ở thế giới thật.
Ý thức được điều này Tề Hoan cũng bị dọa muốn điên luôn, trên tay mồ hôi lạnh chảy toát ra như mưa, ly thủy tinh tuột khỏi tay Tề Hoan rơi xuống sàn vang lên tiếng choang, tiếng vang thanh thúy rõ ràng, trên mặt đất văng đầy vụn thủy tinh.
Có vẻ quỷ kia cũng bị dọa không nhẹ, một người một quỷ bối rối không biết làm sao, sau đó quỷ biến mất tựa như chưa từng xuất hiện.
Đèn phòng khách sáng lên, Bùi Lạc nghe tiếng đã vội chạy ra, Tề Hoan chỉ mặc độc một cái áo sơ mi của hắn, vạt áo vừa đủ che lại bờ mông, đôi chân thon dài trần trụi đang run lên, dưới chân là mảnh vụn thủy tinh, còn trên bếp ga đang có một nồi đất đang nấu gì đó.
Vừa nhìn Bùi Lạc đã lập tức hiểu được tình huống.
Vẻ mặt hắn chẳng dễ nhìn chút nào, lạnh lùng liếc mắt về một chỗ nào đó trong không khí, sau đó đi tới ôm lấy Tề Hoan đang run lẩy bẩy vào lòng, đưa tay lau mồ hôi cho Tề Hoan rồi tỏ vẻ như không biết gì mà hỏi “Sao vậy?”
Lá gan của Tề Hoan so với người bình thường thì lớn hơn một chút, nếu không thì cậu cũng không thể thích ứng nhanh chóng trong trò chơi giải cứu vậy được, ở trong trò chơi giải cứu Tề Hoan còn có thể tự lừa dối bản thân rằng tất cả nhưng thứ đó đều là giả, nhưng cậu không thể ngờ được rằng trong thế giới thật lại tồn tại một vài thứ như vậy.
Gặp nhiều khung cảnh kinh khủng ở trong trò chơi giải cứu như vậy nên Tề Hoan cũng không sợ những thứ đó, chỉ là đột nhiên nhìn thấy mới không biết phải làm sao. Được Bùi Lạc ôm một lúc Tề Hoan mới dần bình tĩnh lại, cậu vùi đầu vào trong ngực Bùi Lạc lên tiếng “Em vừa mới nhìn thấy thứ không sạch sẽ.”
Quỷ đầu bếp làm Bùi Lạc tức muốn chết, nhưng việc quan trọng bây giờ là dỗ dành Tề Hoan cho tốt, hắn nhẹ giọng an ủi “Chúng ta đang ở thế giới thật thì làm sao mà có mấy thứ đó được, phải tin tưởng vào khoa học.”
“Nhưng mà trên bếp ga còn có đồ mà con quỷ kia nấu.”
Bùi Lạc thầm mắng thành sự không có bại sự có thừa, sau đó giải thích với Tề Hoan “Đây là món phật nhảy tường anh định nấu trước để cho em ăn bồi bổ cơ thể, cho nên mới nấu sớm như vậy.”
Tề Hoan trừng mắt nhìn Bùi Lạc, lại quay đầu nhìn bếp ga, vẻ mặt mê mang “Buổi đêm mở bếp nấu ăn mà không có ai trông à? Lỡ cháy thì làm sao? Nguy hiểm lắm.”
“Trong nhà có máy báo cháy tự động mà.” Bùi Lạc nói xong lại thấy ánh mắt không đồng ý của Tề Hoan thì đành phải đi tới cứng ngắc tắt bếp đi.
“Được rồi, đi ngủ thôi.” Cẩn thận tránh đi mấy mảnh vụn thủy tinh, Bùi Lạc ôm Tề Hoan lên làm cậu hoảng hốt kêu lên một tiếng, hai tay ôm lấy cổ Bùi Lạc.
Nằm lại trên giường rồi nhưng Tề Hoan vẫn cảm thấy hơi lo lắng, cậu cảm thấy bản thân không có nhìn nhầm. Bùi Lạc đi rót nước về thấy Tề Hoan vẫn còn đang xoắn xuýt mới khuyên “Chắc là em nằm mơ thấy bản thân đi vào trong trò chơi giải cứu, đại não còn chưa kịp phản ứng lại nên mới tưởng rằng bản thân vẫn đang ở trong mơ, từ đó gây ra cơ chế ám thị, vậy nên em mới có thể nhìn thấy mấy thứ kia.”
“Nhưng mà em không có nằm mơ.” Tề Hoan nhận ly nước, đưa ly tới bên miệng vẫn còn lẩm bẩm phản bác.
“Là con người thì mỗi ngày đều nằm mơ, có đôi khi ngủ dậy rồi lại không thể nhớ bản thân đã mơ cái gì, nhưng không có nghĩa là không nằm mơ.” Bùi Lạc cưỡng ép giải thích với Tề Hoan, chờ cậu nằm xuống xong thì cũng nằm xuống giường, vươn tay ôm lấy Tề Hoan, một tay vỗ nhẹ lưng cậu “Đêm nay anh ngủ với em, đừng sợ.”
Tề Hoan nằm trong chăn nhỏ giọng thì thầm.
Giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa….---Đọc FULL tại truyenfull.com---
Bùi Lạc nghe được thì không nhịn được cười, vừa đọc theo Tề Hoan dỗ cậu ngủ.