#Cap riêng: Hậu Cung Hoàng My Truyện
Nhưng trước khi đến nơi những người dân sống, hai người phải ra khỏi thành, đi qua một thảo nguyên và một con sông thì mới có thể đến được làng mạc của người dân Đại Huyên.
Ngoài cái chức danh cao quý hơn người khác thì Hoàng My và Hoàng Tuấn Khương cũng chỉ là đang mang thân xác của người thường, không thể đột nhiên mọc cánh bay như siêu nhân băng qua sông và thảo nguyên được.
Cả nguyên chủ lẫn cả chính Hoàng My đều vốn dĩ là công chúa, thường thì sẽ đi kiệu, được người ta bế đến tận nơi, tận chốn. Nhưng mà tự nhiên đùng đùng dạo kiệu trên phố đông người qua thì thật sự quá thu hút sự chú ý, chưa kể đến việc băng qua thảo nguyên, người khiêng kiệu mệt cũng sẽ phải nghỉ ngơi, sẽ rất tốn thời gian và công sức.
Vì vậy họ chọn cách cơ bản là cưỡi ngựa. Nhưng như đã nói ở đoạn trên và giờ sẽ nói lại: "Cả nguyên chủ lẫn chính Hoàng My đều vốn dĩ là công chúa, thường thì sẽ đi kiệu, được người ta bế đến tận nơi, tận chốn".
Hơn nữa cô còn sống ở hiện đại, cần thì có ô tô, khó thì có máy bay, chán quá thì có xe phân khối lớn, girl thành phố bận rộn vội vàng thì đương nhiên con ngựa được thấy ngoài đời còn chưa đến 2 lần, chứ nói gì đến cưỡi.
Vì vậy căn bản là Hoàng My không thể biết cưỡi ngựa là cái gì. Bây giờ thì học thì chắc cũng phải đến mấy tháng mới có thể ngồi vững và di chuyển trên con ngựa được.
Ít ra nguyên chủ cũng đã học được một chút từ thuở bé những lúc đến Đại Huyên chơi, dù vậy nhưng thời gian cưỡi ngựa cũng chẳng có mấy khi, vẫn là có vẻ không thạo lắm.
Hoàng My thì đương nhiên chưa cưỡi ngựa lần nào. Gì chứ ngoài mô tô với xe hơi là đam mê có thể khoe sự giàu có của mình ra thì phương tiện nào dù có được dạy kĩ thì cô cũng không biết đi.
Huống chi đây là một sinh vật sống có thể bốc đầu, bốc đuôi bất cứ lúc nào.
Trước khi trèo lên lưng của người ta, Hoàng My tiến đến làm quen với chú ngựa màu nâu nhạt cao hơn cô nửa cái đầu bằng cách chạm vào má của nó như trong mấy phim Âu cổ.
Không biết có phải do hên hay không, chú ngựa đã được thuần chủng cũng rất ngoan ngoãn đứng yên để cho Hoàng My chạm vào mặt của mình.
- Có vẻ nó rất thích nàng.
- Thần thiếp cũng mong là như vậy.
Hoàng My hơi giật giật khoé miệng, cô bây giờ lại nổi lên cái chứng sợ đau của mình, chính là cái bản tính lo xa, lo lắng là con ngựa có thể sẽ lồng lên và đạp vào đầu mình.
Hoàng My: "..." Suy nghĩ nó ố dề!
Như cảm nhận được nỗi sợ của Hoàng My, Hoàng Tuấn Khương tiến đến gần cô, đặt bàn tay to lớn của mình phủ lên bàn tay đang hơi run đặt trên mặt chú ngựa màu nâu nhạt kia.
- Nàng đừng lo lắng, chỉ cần tập luyện một chút là sẽ cưỡi ngựa được. - Hoàng Tuấn Khương nhẹ nhàng đặt tay còn lại lên vai Hoàng My, nói tiếp - Có ta ở đây rồi.
Hoàng My hơi ngạc nhiên, cuối cùng cũng chỉ rũ mi mắt, mỉm cười ấm áp:
- Thần thiếp sẽ thử.
Sau đó là những chuỗi ngày dài Hoàng My tập luyện trên lưng ngựa, đồ bảo hộ thì không được chắc chắn cho lắm, nhưng ít ra cũng rất an toàn.
Và cũng thật may cho Hoàng My vì dù luyện tập mãi không cưỡi được ngựa nhưng cũng chưa bị ngã lần nào, đa phần con ngựa đều lồng lên hoặc mất kiểm soát chạy loạn, sau một lúc thì con ngựa cũng bình tĩnh trở lại, cô cũng nhờ bình tĩnh bám chặt vào ngựa nên không có vấn đề gì.
Hoàng Tuấn Khương vì lo cho cô mỗi lần như vậy mà suýt nhồi máu cơ tim mấy lần. Thái y và những người xung quanh còn vì vậy mà đồn đoán cô có ý định ám sát Hoàng thượng bằng cách làm hắn căng thẳng quá mức mà đột quỵ tim, nhưng nhìn tình yêu thắm thiết của hai người thì cuối cùng lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, cũng chẳng ai tin cả.
Chỉ còn mấy ngày sau là đến ngày đã được sắp xếp kỹ càng từ trước, đúng ngày đẹp sẽ bắt đầu khởi hành từ sáng sớm, dù vậy nhưng Hoàng My vẫn còn lông bông chưa thành thạo được việc cưỡi ngựa vững vàng.
Có lẽ là vì con ngựa này nhiễm cái tính tùy hứng của cô rồi, lúc thì đột ngột muốn đi, lúc thì đột nhiên muốn nghỉ, lúc thì bất chợt lồng lên, lúc thì bất ngờ mất kiểm soát.
Không ai quản nổi nó nữa rồi.
Thấy Hoàng My ngồi dưới tán cây mát, tay thì phẩy phẩy cái lá to, còn mặt thì ủ rũ chán chường đang âm thầm trong suy nghĩ chửi con ngựa mất nết. Chợt Hoàng Tuấn Khương đi ngựa đến gần, nhẹ nhàng xuống ngựa rồi đi đến ngồi cạnh cô.
Vừa thấy có nơi để than thở, Hoàng My liền thở dài mà than ngay:
- Hoàng thượng, thần thiếp không thể cưỡi ngựa, làm sao chúng ta đi du ngoạn đây?
- Không sao cả. Chỉ là do có chút ngốc, không thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì.
Tự nhiên nghe Hoàng Tuấn Khương giảng đạo lý tình yêu hay cái gì gì đấy chả liên quan đến câu hỏi của mình, Hoàng My bị hoang mang tột độ, nhưng cũng như bất chợt hiểu ra gì đó.
Cô đứng bật dậy, chạy về phía con ngựa màu nâu nhạt đang kiêu ngạo gặm cỏ dưới cái nắng chiều hoàng hôn trong sân tập cưỡi ngựa.
- Tiểu Hạt, ta gọi ngươi như vậy có được không?
Đêm trước ngày đi du ngoạn, Hoàng My đặc biệt cho gọi cả 4 đứa con trai của mình lại để dặn dò một thể.
- Tuấn Kiệt, con đã 8 tuổi, cũng đã rõ chuyện hậu cung tranh đấu, quản được các đệ của con. Dù bây giờ chưa đến nỗi nào, nhưng khi ngạch nương và Hoàng a mã của các con rời thành, nhớ phải thật sự cẩn trọng. Nếu không phải là Hồng phi thì các con nhất định phải từ chối gặp mặt. Đã hiểu chưa?
- Chúng con hiểu rồi.
Cũng đã đến ngày đi chơi của Hoàng My và Hoàng Tuấn Khương, vì lo lắng cho cô nên Hoàng Tuấn Khương quyết định sẽ đi xe ngựa. Hoàng My dù thấy hơi mất công tập cưỡi ngựa nhưng cũng đồng ý với Tuấn Khương mười ngón tay. Dù sao được chở đi vẫn hơn là cứ lộc cà lộc cộc trên con ngựa.
Đi cùng với hai người là Quản công công và một thị vệ. Hôm nay đặc biệt họ đều không mặc đồ trong cung mà là đồ của dân thường.
Ừ thì cũng không hẳn là thế.
Hoàng Tuấn Khương xuống xe ngựa trước, sau đó liền quay người, nhẹ nhàng vươn tay ra đỡ Hoàng My xuống. Tay của Hoàng My giữ lấy sưởng y, đặt chân xuống đất.
Bốn người đứng trước con sông dài, xa xa liền nhìn thấy một con thuyền lớn đang tiến về phía bờ sông bên này.
Khi thuyền dừng lại bên bờ, người chèo thuyền rất niềm nở tiếp đón. Hoàng My một tay giữ sưởng y, một tay được Hoàng Tuấn Khương giữ, nhẹ nhàng bước lên thuyền nhỏ. Chiếc thuyền rung rinh như chào đón vị khách đặc biệt.
Hoàng My vốn là thê tử phong kiến, lại có thể được phu quân dìu tay để bước lên thuyền trước, chưa kể phu quân lại còn là hoàng thượng, càng nghĩ đến lại càng thấy bất khả thi.
Nhưng mà ai biết được là trong hai thân xác ấy lại là hai người của thời đại công nghệ hoá...
Quản công công và thị vệ nhìn thấy một màn này đều há hốc mồm, trợn ngược mắt. Hoàng đế của bọn họ đã không quan tâm cả hậu cung thì thôi, một khi đã quan tâm hậu cung thì lại chỉ độc sủng duy nhất một người, chính là cho người đó ân sủng mà tình mẫu tử đối với thái hậu cũng không sánh bằng.
Ái tình...
Khi tất cả đã ổn định trên thuyền, người chèo thuyền lại bắt đầu công việc của mình. Vì muốn nhìn cảnh non nước nên Hoàng My đã ra phía trước đứng, Hoàng Tuấn Khương dường như chỉ là lo lắng, tiến đến nắm lấy tay cô, kéo nhẹ cô vào sát mình.
- Nàng cẩn thận, đứng gần ta một chút.
Hoàng My chỉ cười tươi, vui vẻ dựa đầu vào vai của Hoàng Tuấn Khương, trong lòng đã cảm giác được sự ấm áp.
Khoảnh khắc này...thật sự rất hạnh phúc đi?
Chiếc thuyền cập bến trước một con phố nhộn nhịp, hội chợ tấp nập, người người đi qua đi lại, vô lo vô nghĩ, thoải mái đến lạ thường.
- Chủ tử, hai người đi từ từ thôi.
Quản công công và thị vệ lẽo đẽo đi đằng sau hai con người đang nắm tay tung tăng trên phố. Ừ thì nói cũng không đúng, chỉ có mỗi Hoàng My đang tung tăng tung tẻ, còn Hoàng Tuấn Khương thì điềm tĩnh, đi theo chiều chuộng cô dù cái tay được nắm đã bị lắc đến sắp rụng.
Nhưng dù Hoàng My có chạy nhảy vui vẻ trên phố, ngó nghiêng bất cứ nơi nào thì tay của cô vẫn nắm chặt tay của hắn như vậy.
- Phu quân, thần thiếp đói rồi.
Hoàng My kéo Hoàng Tuấn Khương dừng lại trước gian hàng bán màn thầu*, mũi nhỏ nhếch lên ngửi mùi đặc trưng, bụng thì đã réo inh ỏi.
*Màn thầu: bánh bao chay, không nhân.
- Chủ tử, thức ăn ở đây không ăn được đâu.
Quản công công chạy nhanh đến ngăn Hoàng My mua màn thầu. Cô hơi nhướng mày khó hiểu. Song, như hiểu được cô nghĩ gì, Hoàng Tuấn Khương cũng tỏ ra đồng tình với Quản công công, nói:
- Nếu nàng đói thì chúng ta có thể vào một tửu lâu để ăn. Thức ăn lề đường không sạch sẽ.
- Không sao. Nếu bây giờ chúng ta vào tửu lâu ăn thì làm sao có thể thoải mái đi dạo, chỉ là ăn một chút thôi. Ngày trước thần thiếp còn nhỏ, khi đến Đại Huyên đều đã từng thử qua điểm tâm lề đường, thật sự rất ngon miệng.
- Nếu vậy thì chúng ta ăn một chút.
Hoàng Tuấn Khương cuối cùng vẫn chiều vợ, hắn lên tiếng gọi một mẹt 5 cái màn thầu. Quản công công vội vã lên tiếng định ngăn lại, nói:
- Chủ tử...
- Ngươi không ăn thì để yên cho chúng ta ăn.
Hoàng Tuấn Khương trực tiếp ngắt lời của Quản công công, nắm tay Hoàng My cùng đến một bàn trống gần đó mà ngồi xuống.
Màn thầu được đem ra, Hoàng Tuấn Khương cẩn thận một cái còn đang nóng hổi, thổi phù phù vài hơi rồi đưa đến trước miệng của Hoàng My. Cô cũng thôi phù phù thêm vài lần rồi nhẹ cắn một miếng.
Cũng thật may là cái nết ăn của Hoàng My quý's tộc's nhẹ nhàng chứ không giống như tác giả họng to nên nhét hết vào miệng cho lẹ.
Mặc dù chỉ là bánh bao chay nhưng có vị ngọt ngọt, Hoàng My thì khá thích ăn đồ ngọt, không khỏi cảm thấy rằng rất ngon.
- Nàng thấy sao?
- Thiếp cảm thấy rất vừa ăn, thực sự rất ngon.
Vì câu nói sau của Hoàng My không hợp hoàn cảnh giả vờ cho lắm nên cô chỉ nhẹ nhàng ghé lại thì thầm với Hoàng Tuấn Khương:
- Có thể sánh ngang với thức ăn của Ngự Thiện Phòng.
- Thật sự ngon đến vậy sao?
Hoàng Tuấn Khương nhướng mày, sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định chắc nịch của Hoàng My thì hắn đưa cái bánh bao cắn dở ấy lên miệng ăn. Sau khi nuốt xong thì cũng cho cảm nhận:
- Bánh bao này quả thật rất ngon, chỉ là vị ngọt có chút nhiều.
- Vậy sao?
- Nếu nàng thích thì khi về cung, ta sẽ cho người thường xuyên đến đây mua cho nàng.
- Được.
Hoàng My cười rất vui, như một đứa trẻ được cho kẹo. Hoàng Tuấn Khương cũng chỉ mỉm cười, sau đó hai người lại tiếp tục ăn và ném những hạt cơm cún vào mặt người khác.
Biết thế nào đây...
Màn thầu này quá ngọt rồi...
Ngọt từ miếng đã cắn dở...
Ngọt ngào từ tình yêu của chúng ta...
(Tự nhiên đến khúc này hết muốn làm SE, nhưng vẫn làm nhé)
Quản công công và chàng thị vệ đứng chớp mắt nhìn nhau hồi lâu, ai nấy đều nườm nượp thở dài.
Sau khi bụng đã được lấp bớt khoảng trống, hai người lại tiếp tục rong ruổi trên con phố đông người. Cứ như vậy, liền trở thành một cặp phu thê ai nấy nhìn thấy đều ghen tị.
Thật sự có một tình yêu hai người đẹp như vậy ở thời phong kiến sao?
Thiếu nữ liền muốn có phu quân. Nam nhân liền muốn có thê tử.
Con phố này thật sự rất đông đúc, bước một bước liền có thể đụng trúng người. Hoàng Tuấn Khương nắm chặt lấy bàn tay của Hoàng My, để cô được bảo hộ thật tốt ở sát cạnh mình, tưởng như không thể tách rời.
Cuối cùng, họ bên nhau, còn Quản công công và thị vệ thì lạc họ.
Không có bóng đèn chói chang quản lý, Hoàng Tuấn Khương cùng Hoàng My liền đi dạo thoải mái. Nhìn những món đồ ăn, đồ chơi, nghe người kể chuyện nói về những câu chuyện thú vị mà mọi người đều đồng thanh khen hay, xem những vở kịch dài đầy ý nghĩa. Đây thật sự là một chuyến đi rất tuyệt vời.
Cuối cùng, hai người đứng trên một bờ sông, cây cao kế bên theo gió gọi tiếng xào xạc. Phong cảnh hiện tại thì tùy tâm trạng người có thể vui vẻ hoặc buồn bã hình dung ra.
- Phu quân à, hôm nay thiếp thật sự rất vui.
- Ta cũng vậy. Nàng có còn muốn đi đâu nữa không?
- Được rồi, chúng ta nghỉ một chút đi.
Hai người đứng bên bờ sông, mỗi người một tâm trạng. Người đứng bên bờ ngắm sông dài, người đứng bên cạnh ngắm người kia.
Lúc này không phải nên thật vui vẻ sao?
- Phu quân, à không, hoàng thượng, thần thiếp thật sự muốn biết, rốt cuộc trong lòng người thật sự có ta không?
Hoàng Tuấn Khương nhìn mặt sông một lúc, sau đó tiến đến gần Hoàng My, lộ ra ánh mắt của kẻ si tình...
- Ta yêu nàng...thật sự yêu nàng...
Không khi dường như lắng xuống, con phố đông đúc như chỉ còn hai người.
Hai người hạnh phúc...
- Hoàng thượng, hoàng quý phi nương nương, cuối cùng cũng tìm thấy hai người rồi.
- Quản công công, trời đã tối muộn, chúng ta mau về thôi.
Hoàng Tuấn Khương nhìn Hoàng My, cả hai khẽ mỉm cười, tay đan trong tay, cùng nhau sánh bước.
Ở bên này, trong khi hai người này vẫn đang chìm đắm trong tình yêu. Thì ở bên nào đó, một phi tần đang hậm hực bước từng bước chân nặng nề vào trong cung của một phi tần khác.
Vừa thấy người kia, vị phi tần là chủ nhân của cung này liền trở nên khó hiểu và thận trọng. Nhưng cuối cùng vẫn tự mình ra tiếp đón.
- Tham kiến Ngân phi nương nương.
- Miễn lễ. Duệ tần, tối như vậy rồi mà ta còn làm phiền muội, sẽ không sao chứ?
- Ngân phi nương nương khách khí quá rồi.
Ngân Phi chạy nhanh đến đỡ lấy Duệ Tần, tỏ vẻ quan tâm. Duệ Tần kia đúng là có chút đề phòng, song, cũng chỉ nhẹ nhàng tránh đi rồi mời Ngân Phi vào trong.
- Đứng ngoài này nói chuyện không tiện, tỷ và muội vào trong rồi nói.
- Được.