Edit: Puta Ng
Beta: Yêutinh
Hạ tuần tháng mười một, những trận tuyết làm khí trời càng thêm lạnh.
Ban đầu là những cơn mưa, về sau là mưa kèm tuyết, tuyết bay lất phất từ trên trời rơi xuống, trắng xóa nóc nhà. Trong phòng đốt lửa than, cửa sổ bịt kín bằng màn lụa thật dày để tránh gió lùa. Trong phòng nuôi cá chép, mỗi ngày được cho ăn, mặc dù ăn không nhiều lắm. Có thể là bởi trong phòng ấm áp hơn, bọn chúng không hề giống cá chép trong ao, chìm dưới đáy nước không ló đầu.
Hạ Uyển Chi không ra khỏi cửa, dưỡng mười mấy ngày, trên người mới mượt mà chút ít. Lâm ngự y cũng nói thân thể của nàng đã khá tốt, còn phải tiếp tục điều dưỡng. Mùa đông cần bổ dưỡng, huống chi nàng còn đang mang thai.
Nàng thích ăn các loại hạt khô vỏ cứng. Hạ Bích mỗi ngày sẽ bóc hạch đào, hạnh nhân, quả hạch,... các loại hạt vỏ cứng cho nàng ăn. Tề Diệp cũng sẽ phân phó Nội Vụ phủ đưa đến cung nàng.
Gần đây bình an vô sự, nhưng Hạ Uyển Chi cũng không buông lỏng cảnh giác. Ăn, mặc, ở, đi lại đều đặc biệt coi chừng. Hạ Đồng đã ôm đồm tất cả đồ nàng ăn. Chỉ cần nàng cho vào miệng, Hạ Đồng cũng sẽ nếm một lần, xác định không có vấn đề mới để người bưng lên cho nàng.
Tuyết rơi càng lạnh. Thức ăn bày trên bàn đều nóng hổi, thức ăn nguội đã mang xuống. Gần đây nàng ăn được không ít, một ngày ba bữa cộng thêm món điểm tâm ngọt súp bổ. Bởi vậy bụng lớn lên rất nhanh, hơn nữa động cực kỳ nhiều lần, cũng rất làm ầm ĩ.
Mặc dù chú ý như thế, nhưng cũng có một lần nàng bị sốt, ho khan. Mỗi lần ngã bệnh làm cho người của Chiêu Hoa cung lo sợ bất an, chỉ sợ có sai lầm, bị Hoàng Thượng trách cứ.
Trừ lần đó ra, những thứ khác đều không tệ lắm. Ít nhất so với chỗ hoàng hậu, mỗi ngày Tề Diệp đều sẽ đi qua nhìn một chút, hoặc cùng dùng bữa, hoặc đến sờ bụng của nàng, cảm giác thai máy động.
Nhưng chỗ Hoàng hậu hắn chỉ đi ngồi một lát, hoặc tới ăn trưa. So với đến thăm, Hạ Uyển Chi phải được sủng ái hơn nhiều.
Người trong cung nhìn nàng được sủng ái, đồ tốt liên tục không ngừng đưa đến. Hạ Uyển Chi cũng tự có chừng mực. Ở hậu cung, chỉ có được lợi, bọn họ mới vì ngươi làm việc, cho ngươi tin tức. Đương nhiên, tin tức nho nhỏ nàng biết cũng không ít.
Từ thông tin nàng thu được, ngự y chịu trách nhiệm xem bệnh cho Hà Chiêu dung không cẩn thận lúc hốt thuốc ở ngự y viện bị mất một toa thuốc. Mà phương thuốc này là một tiểu thái giám ngự y viện nịnh nọt, kín đáo đưa cho nàng.
Vốn cũng không có gì kỳ quái, chỉ là dùng trên người Hà Chiêu dung, quả thật làm người ta đăm chiêu.
Hạ Đồng nhìn một lần từ đầu tới đuôi, lại từ đuôi đến đầu. Thế nhưng phát hiện là một toa thuốc an thai, không phải thuốc trị cảm mạo, ho khan bình thường.
Người trong hậu cung không ai biết Hà Chiêu dung có thai, thậm chí hoài nghi tên tiểu thái giám kia cầm một toa thuốc linh tinh đến lừa gạt người. Hạ Uyển Chi biết được, tính toán một lúc, lập tức hoảng hốt, cho Hạ Đồng đi ngự y viện, xem có phải chữ viết của ngự y không.Không đến thời gian một ngày, Hạ Đồng đi ngự y viện thăm dò đã trở lại, nói “Nô tỳ đã cẩn thận điều tra đối chiếu qua, xác thực là chữ viết của ngự y, hơn nữa cũng quanh co lòng vòng thỉnh giáo ngự y, xác thực là thuốc dưỡng thai.”
“Hà Chiêu dung này trình độ lừa gạt đủ sâu. Nếu không phải vô tình bị mất toa thuốc này, còn không biết nàng ta thế nhưng đã có thai. Hạ Hoa, ngày mai ngươi đi biệt cung hỏi thăm một chút, phải tận mắt nhìn thấy hiểu chưa?”
“Vâng!” Hạ Hoa gật đầu.
Ngày hôm sau Hạ Hoa tuân lệnh Hạ Uyển Chi đi biệt cung. Trời tối trở lại, cũng mang về tin tức làm cho người kinh hãi “Hà Chiêu dung xác thực có thai, bụng đã rất lớn, nhìn có vẻ là tám chín tháng, tròn vo. Nô tỳ trốn ở một bên nhìn hồi lâu, xác định không nhìn lầm.”
“Đoán rằng cũng bởi vì biết rõ mình mang thai, sợ hãi bị người bỏ thuốc, nên mới mượn cớ ngã bệnh để rời khỏi hoàng cung, trốn đến biệt cung. Nàng ta là định bình an sinh hạ hài tử mới chiêu cáo thiên hạ đây mà!” Nếu sinh hạ hoàng tử, vậy cũng thật là mẹ vinh nhờ con. Nhưng nàng nhớ rõ Nhị hoàng tử là Đức phi sinh ra, hôm nay Đức phi đã chết rồi. Như vậy chuyện đã thay đổi, Nhị hoàng tử từ bụng ai sinh ra không phải định số.
Hoàng hậu, nàng, hay là Hà Chiêu dung?
“Không biết Thục phi biết Hà Chiêu dung mang thai, có đi chúc mừng không đây?” Hạ Uyển Chi vuốt ve bụng nhô lên, quỷ dị cười một tiếng.
“Nương nương, không xong, nương nương...” Thục phi đang cắt móng tay thì nghe Mộc Hương hốt hoảng chạy tới, nàng không vui ngẩng đầu nhìn. Mộc Hương cho cung nữ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này mới nói “Nương nương, nô tỳ mới từ ngự y viện trở lại. Nghe hai tên tiểu thái giám nói Hà Chiêu dung mang thai, bụng đã chín tháng.”
“Nói bậy bạ gì đó, nàng ta không phải bị bệnh không chữa được hay sao?” Thục phi nhíu mày, cảm giác vô cùng khó hiểu.
“Tên tiểu thái giám kia tự nhận là người của ngự y chịu trách nhiệm xem bệnh cho Hà Chiêu, nói là rành rành là tận mắt nhìn thấy Hà Chiêu dung bụng to.”
“Tin tức có tin cậy không?” Thục phi nhíu mày thầm hận. Hà Chiêu dung, ngươi thật to gan, giỏi cho một kẻ âm thầm tính toán, thì ra là trốn đi biệt cung không phải để chữa bệnh, là vì dưỡng thai?
Mỗi lần sau khi thị tẩm cũng sẽ chuẩn bị cho nàng ta một chén thuốc, nàng ta lại còn có thể mang thai. Thật đúng là đã xem thường nàng ta!
“Nô tỳ cũng chỉ là nghe nói, còn còn chưa kịp xác nhận liền vội vã trở lại bẩm báo nương nương. Về phần là thật hay giả, nô tỳ thực tại không dám khẳng định.” Mộc Hương thấp thỏm nói.
“Hừ, mặc kệ là thật hay giả, cứ đi xem sẽ biết!” Thục phi nói “Cho người chuẩn bị một chút, ngày mai đi biệt cung xem Hà Chiêu dung một chút. Nhiều tháng rồi, bản phi lại có chút nhớ nàng ta.” Thục phi vừa nói vừa răng nghiến lợi, giọng nói không hề lộ ra chút nhớ nhung nào.
Hạ Uyển Chi biết Thục phi chuẩn bị đi biệt cung thăm Hà Chiêu dung, nhịn không được cười một chút. Cũng biết Thục phi thiếu kiên nhẫn, người dưới tay nàng ta rõ ràng mang thai, còn lừa gạt giỏi như thế, chắc chắn làm cho nàng ta tức điên.
Mặc kệ nàng đi làm gì, Hạ Uyển Chi cũng làm như không biết, chỉ để ý dưỡng thai. Có một số việc nàng xác thực không cần tự mình động thủ, chỉ cần đem tin tức để lộ ra, luôn sẽ có người ra mặt. Thục phi không phải một ví dụ sao?
Thục phi bảo là muốn đi biệt cung thăm Hà Chiêu dung, hoàng hậu cũng không hỏi nhiều liền đồng ý.
Biệt cung cách hoàng cung một quãng xa, đương nhiên sẽ không phải nơi hang cùng ngõ hẻm, có con đường đặc biệt nối liền hoàng cung và biệt cung. Thục phi dẫn theo khá nhiều người đi, trong đó có Mộc Hương.
Hà Chiêu dung qua mấy ngày trước đây sống trong phập phòng lo sợ, đến hôm nay phòng bị rất ít, đặc biệt là còn có không đến nửa tháng hài tử sẽ ra đời. Nàng vô cùng hy vọng là một tiểu hoàng tử, như thế, nàng sẽ được mẹ vinh nhờ con, thậm chí vượt qua Thục phi nương nương.
Kể từ đó, về sau thấy Thục phi nương nương, nàng cũng không cần tỏ ra nhún nhường, thay nàng ta công kích phi tần khác, xem sắc mặt nàng ta làm việc.
Biệt cung và hoàng cung bình thường trời lạnh cực kỳ. Mặc dù so ra kém thoải mái hơn hoàng cung, nhưng chỉ cần bảo vệ được hài tử bình an, nàng chấp nhận. Hà Chiêu ngồi bên đống lửa may quần áo cho hài tử, bụng lớn nên có hơi bất tiện, ngồi cũng rất khó chịu. Mẫu thêu này nàng đã cố gắng thêu mấy ngày nay, nhưng vẫn không được đẹp lắm.
Đang mải mê thuê thùa, ngoài cửa truyền tới một hồi âm thanh thỉnh an “Thục phi nương nương kim an. Nương nương nhà ta thân thể còn chưa khỏi hẳn, đang nghỉ ngơi. Ngự y nói bệnh có thể lây. Kính xin nương nương trở về.”
Nói chuyện chính là cung nữ trung thành bên người nàng. Tú Hà vừa nghe, lập tức sợ hãi “Nương nương, Thục phi đến đây.”
Hà Chiêu dung nghe thấy, vội ôm bụng đứng dậy, mặt xám như tro, hai chân nhũn ra “Nàng ta... Nàng ta làm sao lại đến? Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ, nếu bị nàng biết, hài tử khẳng định không giữ được... Không được, hài tử không thể có chuyện, nó chính là mạng của ta!”
Tú Hà an ủi “Nương nương đừng lo lắng, coi chừng thân thể, không bằng lên giường nằm, đắp chăn mền che lấp một chút.” Hà Chiêu dung vội đồng ý, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Thân thể khó khăn đi đến bên giường, được sự giúp đỡ của Tú Hà. Mới vừa nằm đắp chăn, cửa phòng đã bị Mộc Hương đẩy ra. Quét mắt đến thân thể trong phòng, Thục phi ngạo mạn tiến vào, ánh mắt rơi thẳng vào người nằm nghiêng trên giường.
Căn bản không cần làm bộ, thời điểm trông thấy Thục phi kia, Hà Chiêu dung liền sắc mặt trắng bệch, đôi môi thất sắc “Nương nương sao lại tới, tần thiếp thân thể khó chịu. Hay là nương nương trở về đi!” Nói rồi che miệng cúi đầu ho khan, hai tay đều đang run rẩy.
“Bản phi nghe nói Hà Chiêu dung bệnh còn chưa khỏi hẳn, liền đi đến nhìn một chút, chẳng lẽ Hà Chiêu dung không hoan nghênh!” Thục phi nhướn mi bước tới.
“Tha thứ cho tần thiếp thân thể khó chịu không thể đứng dậy thỉnh an. Tần thiếp đây không phải bệnh bình thường. Ngự y nói tốt nhất cách ly với mọi người. Nương nươnh vẫn là di giá mới tốt. Tâm ý của nương nương tần thiếp vô cùng cảm kích, không ngờ nương nương còn nhớ đến tần thiếp.” Hà Chiêu dung giả vờ chu toàn, hận không thể khiến nàng ta lập tức rời đi, âm thanh có chút khàn.
“Nhìn xác thực bệnh không nhẹ, cũng không biết là hỉ bệnh, hay tai bệnh đây.” Thục phi cau mày, cúi đầu, Tú Hà định ngăn trở, Mộc Hương đã bắt lấy tay nàng ta. Chăn mền bị vén lên, bụng tròn vo không chỗ nào che giấu, bại lộ ngay trước mắt. Thục phi nhướn mi cười khẽ “Hà Chiêu dung xác thực bệnh cũng không nhẹ, bụng cũng sưng lên này?”
“Nương nương tha mạng. Nương nương, tần thiếp không có ý lừa gạt, tần thiếp chỉ muốn một đứa bé. Cầu xin nương nương hạ thủ lưu tình.” Hà Chiêu dung kinh hãi đứng dậy quỳ trên mặt đất, che bụng cầu khẩn.
“Hừ, đến hôm nay, ngươi cho rằng bản phi sẽ hạ thủ lưu tình?” Thục phi cười lạnh nói “Thì ra uống chén thuốc chỉ là nguỵ trang, thế nhưng ngươi lại dám động tay chân.”
“Nương nương, tần thiếp biết sai rồi, tần thiếp không dám nữa. Tần thiếp không lừa gạt, tần thiếp cũng không biết tại sao, rõ ràng ăn canh thuốc thì không thể mang thai. Nhưng tần thiếp không nỡ giết chết cốt nhục của mình. Nương nương, đại từ đại bi bỏ qua cho tần thiếp một lần này đi!”
Không nghĩ tới ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn bị phát hiện. Hôm nay, bất luận thế nào nàng cũng muốn bảo vệ hài tử.
“Tha cho ngươi?” Thục phi ngồi xuống, vuốt ve bụng nhô lên của nàng ta, ánh mắt quỷ dị “Có thể. Uống hết thuốc này!” Trên tay có thêm một chén thuốc đen thùi lùi.
“Nương nương, cầu xin người. Không thể thương tổn hài tử, nó vô tội!” Hà Chiêu dung bị hù dọa mặt xám như tro, che bụng cầu khẩn.
“Hôm nay ngươi không uống cũng phải uống. Không có sự chấp thuận của bản phi, cho dù mang thai cũng phải bỏ đi.”
Tú Hà tiến lên, bị hai vị cung nữ bắt lấy. Mộc Hương bưng thuốc hướng đến, Hà Chiêu dung nhìn thấy, ngậm chặt miệng, liên tục lắc đầu.
“Nương nương, thay vì phá bỏ đứa bé này, không bằng giữ nó lại. Nương nương, người xem, Hạ chiêu nghi và hoàng hậu đều mang thai. Nếu các nàng đều sinh hạ công chúa, mà tần thiếp sinh hạ hoàng tử. Đến lúc đó tần thiếp sẽ nói thân thể yếu đuối không thể chăm sóc, đem hoàng tử giao cho nương nương nuôi. Nương nương chính là mẹ của hoàng tử, có thể mẹ vinh nhờ con?”
“Ngươi làm sao biết các nàng sẽ sinh hạ công chúa, ngươi sinh hạ hoàng tử?”
Thục phi nhướn mi “Hơn nữa, bản phi nếu muốn hoàng tử, cũng là chính mình sinh ra.”
“Nếu nương nương có thể mang thai, cũng sẽ không đến tận hôm nay bụng còn không có tin tức.” Hà Chiêu dung cuống cuồng, không cẩn thận suy nghĩ lời nói ra khỏi miệng, một câu nói lại chọt trúng chỗ đau của Thục phi. Đúng thật kể từ sau khi Đại hoàng tử chết non, nàng không mang thai lại. Nàng từng được sủng ái nhất, Hoàng Thượng sủng hạnh cũng không thiếu, lại chậm chạp không có bầu.
Đây là cấm kỵ của nàng, hôm nay bị Hà Chiêu dung đâm vào. Thục phi thay đổi sắc mặt, vung tay tát Hà chiêu dung. Hà Chiêu dung bụm mặt, khóe miệng tràn ra vết máu “Nương nương, người xem Đức phi dựa vào trưởng công chúa có thể được sủng ái, nếu bên cạnh nương nương có vị tiểu hoàng tử, Hoàng Thượng nhất định sẽ càng quan tâm nương nương.”
“Nếu sinh hạ tiểu công chúa thì sao đây?” Trầm mặc hồi lâu, Thục phi đột nhiên lên tiếng.
“Nếu là tiểu công chúa, tần thiếp sẽ không từ thủ đoạn nào vì tiểu công chúa dọn sạch đường.”
Hạ Uyển Chi sai Hạ Hoa đi biệt cung thăm dò tin tức. Lúc trời tối Hạ Hoa vội vã từ bên ngoài trở lại. Mưa to ướt cả người, sắc mặt tím xanh, lại không thèm để ý chút nào nói “Thục phi nương nương đã trở lại...” Không đợi Hạ Uyển Chi hỏi thăm, nàng nói “Hà Chiêu dung cũng đã trở lại. Bây đang trên đường đến Thọ Ninh cung. Hoàng Thượng ở Thọ Ninh cung dùng bữa cùng thái hậu.”
“Hà Chiêu dung?” Hạ Uyển Chi ngoài ý muốn “Thục phi không làm gì nàng ta?”
“Nô tỳ nhìn không biết có nhầm không. Hài tử vẫn bình yên vô sự, hơn nữa Thục phi đối với Hà Chiêu dung còn rất thân thiết.”
“Các nàng đang định làm gì?” Hạ Uyển Chi nhướn mi, bắt đầu cảm thấy khó hiểu đối với Thục phi. Với tính tình của nàng ta, nếu biết được Hà Chiêu dung nghi có thai, Tề Diệp, thái hậu bọn họ lại không biết chuyện, còn không phải là trừ khử sao? Làm sao lại dẫn người trở lại, không giống tác phong của Thục phi!
“Đi Thọ Ninh cung hỏi thăm một chút, ta muốn biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì!” Lập tức không muốn ăn nữa, Hạ Uyển Chi khoát tay áo cho người mang bát đũa xuống. Hạ Hoa lui xuống đi hỏi thăm tin tức.
Thục phi đã thăm dò được Tề Diệp ở đâu, mang theo Hà Chiêu dung đi Thọ Ninh cung. Tề Diệp, thái hậu nghe nói các nàng đến đây, có chút ngoài ý muốn. Lúc nhìn thấy người bên cạnh Thục phi, Hà Chiêu dung hành động có chút chậm chạp ngốc nghếch, nâng cao bụng bự, hai người đều kinh hoàng.
Thái hậu chỉ vào Hà Chiêu dung bụng nhô cao, hồi lâu mới phản ứng “Đây là...”
Hà Chiêu dung liếc nhanh Thục phi, tiến lên quỳ trên mặt đất, nói “Hoàng Thượng, thái hậu trách phạt. Tần thiếp nhất thời hồ đồ, sợ có người gây bất lợi cho hài tử của thần thiếp, nên mới che giấu. Vốn là muốn chờ sau khi sinh hạ hài tử mới báo cho Hoàng Thượng, thái hậu. Không ngờ hôm nay Thục phi nương nương đến, biết chuyện của tần thiếp, lúc này mới khuyên bảo tần thiếp quay về. Tần thiếp ngu xuẩn, cầu xin Hoàng Thượng thái hậu trách phạt.”
“Hà Chiêu dung cũng quá cẩn thận, nên mới mất đúng mực, giấu giếm chuyện mang thai. Hoàng Thượng, thái hậu nể tình long chủng trong bụng, tha Hà Chiêu dung lần này đi ạ!” Thục phi có lòng biện hộ giùm,
Tề Diệp nhìn thoáng qua Hà Chiêu dung bụng nhô cao, mở miệng nói “Đang mang thai, hãy đứng lên đi. Về phần trừng phạt, chờ sau khi sinh hạ hài tử lại nói.”
“Đa tạ Hoàng Thượng khai ân, tần thiếp cũng không dám nữa!” Hà Chiêu dung không nghĩ tới Hoàng Thượng lại dễ nói chuyện như vậy, âm thầm đắc ý là bởi nhờ đứa bé này. Nhưng vừa nghĩ tới hài tử ra đời phải nuôi dưới danh nghĩa Thục phi, liền không cam lòng.
“Hà Chiêu dung che giấu mọi người cũng thật khổ cực!” Thái hậu nhìn chằm chằm bụng của nàng ta, thủy chung có chút hoài nghi. Huyết mạch hoàng thất không được nửa điểm sơ sẩy.
Lấy cớ tra xét bệnh của nàng ta, thái hậu cho người kêu ngự y đến nhìn một chút, cẩn thận hỏi thăm một lần, lại lật danh sách thị tẩm, xác định không có sơ sót, thái hậu mới thở phào nhẹ nhõm nhìn Hà Chiêu dung với ánh mắt mang theo chút ấm áp “Bụng đã hơn tám tháng, lúc này hành động rất bất tiện, không nên suy nghĩ bậy bạ, ở trong cung nuôi thai đi!”
“Vâng! Đa tạ thái hậu ân điển!” Hà Chiêu dung đáp một tiếng. Thái hậu lại hỏi thăm vài câu, lúc này mới cho phép nàng về nghỉ.
Thục phi và nàng cùng nhau rời khỏi Thọ Ninh cung. Trên đường, Thục phi nói “Nếu đã tiến cung, ngươi nên cẩn thận một chút. Những thứ không nói khác, phải cẩn thận đề phòng hoàng hậu. Nếu không giữ được hài tử, bản phi chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ.” Hà Chiêu dung gật đầu. Thục phi vuốt ve bụng của nàng ta, nói “Nhớ kỹ, là hài tử của bản phi.”
“Vâng! Tần thiếp sẽ không quên.” Trong lòng quặn đau, Hà Chiêu dung lên tiếng.
“Vậy thì tốt rồi, bản phi thích nhất người thức thời, thành thật. Lần này ngươi phạm vào sai lầm lớn, đáng ra phải bị trừng phạt. Nhưng cũng phải chờ sau khi hài tử ra đời nói sau, hy vọng là một tiểu hoàng tử.”
Đưa mắt nhìn Thục phi đắc ý rời đi, Hà Chiêu dung cắn môi. Bào thai trong bụng như cảm nhận được sự phẫn nộ của nàng, quyền cước đấm đá vào bụng nàng, làm cho nàng cả người khó chịu. Hà Chiêu dung vuốt ve bụng, dịu dàng trấn an “Ngoan, mẫu phi sẽ không đem ngươi giao cho bất luận kẻ nào. Đừng lo lắng, không ai có thể cướp ngươi đi. Ngươi vĩnh viễn là đứa bé ngoan của mẫu phi.”