Editor: taeyeon6104 (follow me~~ follow me~~)
Beta: Yêutinh
Tề Diệp trực tiếp ôm nàng trở về Hỉ Lai điện, toàn thân nàng cứng ngắc, vùi vào trong ngực hắn. Nghe thấy hắn phân phó ngự y đến, nàng cũng không dám nói gì, im lặng nghe tiếng tim đập của hắn.
Thấy mọi thứ xung quanh thật yên tĩnh, nghe thấy tiếng Hạ Hà hành lễ, Hạ Uyển Chi mới biết mình đã về đến Hỉ Lai điện. Nàng bị hắn ném lên giường,nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Hầu hạ nàng rửa mặt đi.” Tề Diệp ngồi ở một bên thở dốc, bế nàng đi một đoạn xa như vậy, hắn cũng có chút mệt mỏi.
Hạ Hà gật gật đầu, rón rén đến định cởi long bào cho hắn. Ở trên giường, Hạ Uyển Chi giả vờ như đang gặp ác mộng “Hoàng Thượng, cứu ta, Hoàng Thượng ~ “
Mọi người chợt giật mình, Hạ Hà cũng bị dọa sợ đến đứng hình. Tề Diệp đẩy Hạ Hà sang một bên, bước đến, nắm tay Hạ Uyển Chi “Đừng sợ, trẫm ở đây.” Ánh mắt hắn liếc qua chỗ máu bầm trên cần cổ trắng nõn của nàng, lập tức hiểu ra mọi chuyện, đem nàng ôm vào lòng, nhẹ giọng an ủi “Yên tâm, trẫm ở đây, không ai dám làm tổn thương ngươi.”
“Hoàng Thượng, tần thiếp bị oan.... tần thiếp không biết hắn ta là ai cả nhưng hắn lại nói muốn dạy dỗ tần thiếp. Tần thiếp sợ lắm. Ô..... Ô..... Hoàng Thượng... tần thiếp thực sự không làm gì sai cả.”
Nước mắt của nàng làm ướt đẫm long bào của hắn. Hắn an ủi” Trẫm đều hiểu, ngươi yên tâm, trẫm sẽ điều tra rõ ràng, Uyển Nhi của trẫm rất trong sạch, đừng lo lắng...”
Hạ Uyển Chi đột nhiên cảm thấy bụng mình đau, liền nhớ ra nam nhân kia đã đá mình một cước, toàn thân lạnh lẽo “Hoàng Thượng, tần thiếp đau bụng...”
“Đau bụng?” Tề Diệp thấy mặt nàng trắng bệch, lập tức hô to “Ngự y, ngự y...”
Không bao lâu Lâm ngự y đã đến, vội vã bắt mạch cho Hạ Uyển Chi. Tề Diệp ngồi bên cạnh, nắm tay nàng, ôn nhu an ủi “Đừng sợ. Hài tử sẽ không sao đâu. Đừng lo lắng, trẫm ở đây cùng ngươi”
“Ân!” Hạ Uyển Chi nghẹn ngào, xoa xoa bụng. Lâm ngự y nghiêm túc bắt mạch cho nàng, đến khi chắc chắn rằng hài tử không sao mới thở phào nhẹ nhõm “Mặc dù động thai khí nhưng rất may là không sao, chỉ cần uống chút thuốc dưỡng thai, tĩnh dưỡng là được.”
Hạ Uyển Chi nghe xong mới thả lỏng thần kinh căng thẳng, nước mắt liền rơi xuống “Hoàng Thượng, hài tử không sao!”
“Trẫm biết rồi!” Ôn nhu lau lệ trên khóe mắt nàng, Tề Diệp nói “Nghỉ ngơi thật tốt, trẫm có việc phải xử lí, khi nào xong sẽ trở lại thăm ngươi.”
“Vâng!” Hạ Uyển Chi gật đầu, biết rõ nam nhân kia đã chết, nhưng tiểu cung nữ đó có thể vẫn còn sống. Nàng cực kì muốn biết, ai là người muốn giá họa, hãm hại nàng. Nếu hôm nay Hoàng Thượng không đến cứu, nàng sẽ để lại tiếng xấu muôn đời chứ đừng nói là có thể sống sót quay trở về.
Nghĩ tới thái hậu nói đợi nàng sinh hạ hài tử sẽ biếm lãnh cung, đúng là Thái hậu mà, làm việc gì cũng gọn gàng, nhanh chóng.
Nàng vuốt ve bụng, cũng may là lúc đó nàng đã chắn trước bụng. Nếu không một cước đó mà trúng thì con nàng làm sao giữ được.
Đang nghĩ ngợi, tấm rèm khẽ lắc lư, Hạ Bích áy náy bước vào, nói “Đều là nô tỳ vô năng, không thể bảo hộ nương nương bình an!”
Hạ Hà đang lấy rượu thuốc bôi lên cổ cho nàng, ngự y nói bôi loại thuốc này sẽ không làm thương tổn đến hài tử trong bụng nàng mới yên tâm thoa lên người.
“Đứng lên đi, đây không phải là lỗi của ngươi, cũng do ta bất cẩn nên mới rơi vào bẫy của kẻ khác.” Rất rõ ràng là có người giăng bẫy chờ nàng lọt vào. Cũng may cả nàng và hài tử trong bụng đều không sao.
“Còn nhớ tiểu cung nữ kia không?” Hạ Bích gật đầu, nàng nói “Tìm ra, là ai muốn hãm hại ta.”
“Vâng!” Hạ Bích gật đầu, rất nhanh liền lui ra ngoài.
Vừa mới sang giờ Hợi được một lúc, Hạ Bích đã tiến đến. Hạ Uyển Chi chưa ngủ, nàng uống chén thuốc của Hạ Đồng rồi ngồi chờ.
Hạ Bích nói “Nô tỳ đã tìm được cung nữ kia rồi, nhưng thật đáng tiếc người đó đã nhảy xuống giếng tự vẫn. Lúc nô tỳ tìm thấy thì chỉ còn là một thi thể.”
“Thật đúng là nhanh tay.” Hạ Uyển Chi hừ lạnh.
“Là nô tỳ vô dụng.” Hạ Bích áy náy.
Hạ Uyển Chi nhìn nàng một cái rồi không nói nàng gì, hỏi “Hoàng Thượng đâu?”
“Hoàng Thượng sai Quang Thuận công công đi điều tra việc này. Đến bây giờ yến hội cũng đã kết thúc, hoàng thượng hạ lệnh mọi người không được phép ra ngoài, những người khác còn không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Tiểu cung nữ kia là ai?” Nếu không phải tiểu cung nữ kia len lén lút lút rất khả nghi thì nàng cũng sẽ không hiếu kỳ, để rồi bị mắc bẫy.
“Nô tỳ đã điều tra rõ ràng, đó là người chịu trách nhiệm quét tước ngự hoa viên, hiện tại, nô tỳ không phát hiện ra đó là người của ai.”
“Biết rồi. Ngươi đi hỏi thăm xem gần đây nàng ta có gì khác thường, lục soát cả phòng của nàng ta xem có tìm ra chút manh mối gì không.” Hạ Bích gật đầu.
Đang nói thì nghe thấy cung nữ thỉnh an, biết Tề Diệp đã tới, nàng muốn xuống giường hành lễ nhưng Tề Diệp ra hiệu “Đừng đứng dậy, trẫm ngồi một chút.”
“Hoàng Thượng, có tin tức sao?” Hạ Hà mang một cái ghế đến cho Tề Diệp ngồi, nàng hỏi.
“Những chuyện khác không nên suy nghĩ nhiều, cứ chăm lo thân thể thật tốt. Trẫm biết rõ ngươi vô tội, không cần lo lắng.” Hắn vỗ vỗ tay nàng trấn an, nhưng trong lòng rất khó chịu. Tiểu cung nữ cùng nam nhân kia đều đã chết, manh mối bị gián đoạn, không thể tìm ra người đứng sau điều khiển.
“Vâng!” Hạ Uyển Chi gật đầu “Hoàng Thượng có thể tin tưởng tần thiếp là rất may mắn rồi. Có những lời nói này của Hoàng Thượng, tần thiếp rất yên tâm”
Tề Diệp hạ lệnh bảo nàng tĩnh dưỡng, không có sự cho phép của hắn thì không ai được vào thăm nàng. Nhưng nếu nàng muốn ra ngoài, sẽ không ai ngăn cản. Vậy là không phải bị cấm túc.
Loại hành động bảo vệ này thật khiến các phi tần khác ghen tỵ, Hạ Uyển Chi cũng không cần đến chỗ Thái Hậu và Đức phi thỉnh an, liền ngủ thêm một lát mới dậy. Bị kinh hãi, buổi đêm nàng liền bị sốt, Hạ Hà chăm sóc cho nàng cả đêm, đến tận sáng sớm hôm sau mới mời ngự y đến xem. Hiện tại nàng đang mang thai, không dám uống nhiều loại thuốc, chỉ có thể uống thêm chút nước, nghỉ ngơi để hạ nhiệt độ.
Tề Diệp biết được, hạ triều xong liền đến thăm nàng. Nàng đang ăn cháo, khuôn mặt tái nhợt, uể oải. Tề Diệp nhìn nàng đã ăn được một chút cháo, lúc này mới yên tâm “Khá hơn chút nào không?”
“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, đã khá hơn nhiều. Ngự y nói nghỉ ngơi, điều trị là được!” Nàng trấn an nói.
Tề Diệp gật gật đầu, sờ trán thấy không còn nóng nhiều, mới yên tâm. An ủi “Yên tâm, trẫm sẽ cho người tiếp tục điều tra, sẽ không để cho kẻ có tội trốn thoát.”
“Thôi, manh mối đều đã đứt đoạn, rất khó tìm kiếm. Dù sao tần thiếp cùng hài tử đều đã an toàn, chuyện tối ngày hôm qua cứ bỏ qua đi.”
“Làm sao mà bỏ qua được?” Tề Diệp có chút kích động, vuốt ve cổ của nàng, còn lại vài vết máu bầm chưa tan “Nếu không phải trẫm kịp thời đuổi tới, trẫm liền mất đi ngươi.”
“Hoàng Thượng!” Hạ Uyển Chi nghẹn ngào, chủ động vòng quanh eo của hắn “Tần thiếp cho rằng sẽ không còn được gặp lại hoàng thượng nữa.”
“Làm sao có thể, không có trẫm cho phép, không ai có thể làm tổn thương Uyển Nhi” Sít sao ôm lấy nàng, Tề Diệp nói “Uyển Nhi, đều là trẫm không tốt, mới khiến ngươi bị nguy hiểm. Sẽ không có lần sau nữa!”
“Vâng!” Hạ Uyển Chi nghẹn ngào, lau đi giọt lệ trên khóe mắt, vẻ mặt thương cảm nhưng trong lòng có chút đắc ý, hắn là toàn tâm toàn ý quan tâm đến nàng sao?
Buổi sáng lúc Hạ Uyển Chi còn đang nghỉ ngơi thì Lâm Huệ sai Thái Vi mang chút A Giao đến, nói là để bồi bổ thân thể. Tới tận lúc Hạ Uyển Chi tỉnh lại, Hạ Bích mới báo lại cho nàng. Nàng liền bảo Hạ Hà mang tơ lụa đẹp đẽ đến cho Lâm Huệ để tạ ơn.
Lâm Huệ nhìn thoáng qua tơ lụa Hạ Uyển Chi mang tới, bảo Thái Vi nhận lấy. Hạ Hà nói vài câu rồi mới rời đi, Hạ Hà vừa đi, Thái Vi đã nói ngay “Nghe nói Hạ chiêu nghi cũng không có gì đáng lo ngại.”
“Ừ!” Lâm Huệ vuốt vuốt túi thơm ngang hông, suy nghĩ viển vông. Nàng không biết có nên nói cho Hạ Uyển Chi biết đây là thủ đoạn của Đức phi hay không. Dù sao thì hai người kia đều đã chết, nàng nói ra cũng không có gì làm chứng cứ.
Chỉ là thầm kinh ngạc, Đức phi thật độc ác, Hạ Uyển Chi đang mang hài tử mà cũng dám ra tay. Nghĩ lại một chút, Lâm Huệ thậm chí hoài nghi, trước kia nàng không giữ được hài tử, có phải là do người khác hãm hại hay không? Hôm đó, tự nhiên chuột lại xuất hiện, rất kì quái. Nàng còn nhớ rõ, đêm đó, có một người ở trước giường, còn túm lấy chân nàng, tay của người đó thực sự rất ấm. Nếu là quỷ, đáng lí phải lạnh ngắt chứ.
Lâm Huệ đứng ngồi không yên, sai Thái Vi đi điều tra lại chuyện của nàng. Chuyện đó trải qua đã lâu, bây giờ muốn tra lại cũng không có manh mối.
______
“Nương nương, Hạ Bích nói Hạ chiêu nghi đang nghỉ ngơi, nô tỳ cũng không đi vào.” Bội Dung nói.
“Đồ đã đưa vào chưa?” Đức phi không thèm để ý, Hoàng Thượng có lòng bảo vệ nàng ta, không vào được cũng là lẽ thường tình.
“Đưa vào rồi.” Bội Dung gật đầu, Đức phi phân phó làm một chén súp bồi bổ thân thể đưa cho Hạ Uyển Chi để bày tỏ tâm ý.
“Đưa vào rồi là được!” Đức phi tiếc nuối nói “Kế hoạch chu toàn như vậy mà nàng ta lại thoát được, đúng thật là phúc lớn mạng lớn.”
“Nương nương yên tâm, cho dù lần này nàng ta thoát được nhưng tương lai còn dài. Hoàng Thượng sủng ái nàng ta như vậy, bao nhiêu phi tần khác đều đang ghen tỵ. Nàng ta đề phòng, nhưng chắc chắn sẽ có chỗ sơ hở” Bội Dung an ủi.
“Ngươi nói rất đúng!” Đức phi vuốt vuốt móng tay “Chuyện này phải xử lí thật sạch sẽ. Bản phi không thích Hoàng Thượng hoài nghi bản phi.”
“Nương nương yên tâm, nô tỳ đã xử lý tốt.” Bội Dung quỷ dị cười một tiếng “Chỉ sợ hiện tại Thục phi đã bị Hoàng Thượng gọi đi rồi.”
“Vậy là tốt rồi! Hạ chiêu nghi không bị làm sao mà Hoàng Thượng lại muốn điều tra, vậy thì hãy cho Thục phi nương nương chịu tội thay đi. Chẳng phải nàng ta rất có bản lãnh sao? Ta rất muốn nhìn xem lần nàng ta chứng minh mình minh bạch kiểu gì.” Cười đắc ý, Đức phi nương nương lập tức cảm thấy tâm tình tốt lên nhiều.
Lúc đó, không thể chấp nhận nhìn Hạ Chiêu nghi trèo lên đầu mình, Đức phi liền nghĩ ra một biện pháp, liền bảo Bội Dung đi sắp xếp. Bội Dung biết nam nhân kia là một kẻ tham tiền háo sắc, mới đưa cho hắn một ngàn lượng bạc, bảo hắn đi dạy dỗ một cung nữ, còn về phần dạy dỗ như thế nào, đương nhiên là phá hủy sự trong sạch của nàng ta. Chẳng thể ngờ, nam nhân kia liền lập tức đồng ý.
Kế tiếp, Bội Dung sắp xếp cho viên tiểu cung nữ quét dọn Ngự Hoa viên đi khơi gợi tò mò của Hạ Uyển Chi, không ngờ nàng lại thực sự mắc bẫy. Sau đó sai một tiểu cung nữ khác đến báo cho Quang Thuận công công, nói là trông thấy Hạ Chiêu nghi cùng với một nam nhân trốn sau hòn non bộ, không biết làm gì, âm thanh không ngớt. Chẳng ngờ Tề Diệp nghe được, không để cho Quang Thuận công công có cơ hội đi tra xét trước, tự mình đi đến hòn non bộ, Thái hậu cũng vô tình nghe thấy, lập tức đi theo.
Cứ nghĩ rằng được chứng kiến một màn thân bại danh liệt của nàng, ai ngờ Hoàng Thượng lại che chở nàng đến vậy. Đức phi rất thất vọng, chỉ có thể khiến nàng ta động thai khí một chút, lại còn giúp nàng ta có bước tiến. Nhưng nếu mượn cơ hội này mà lật đổ được Thục phi thì thật là tốt.
Sau khi xảy ra chuyện, Quang Thuận bắt hết đám người trong gánh hát ra tra khảo. Không một ai hé môi nửa lời, chỉ có duy nhất một người nói ra cung nữ đã làm chuyện đó. Nam nhân đó liên tục cầu xin tha mạng, cuối cùng nói ra tên Mộc Hương. Quang Thuận công công nhận được tin tức, lập tức gọi Mộc Hương đến.
Mộc Hương có chút không vui, vô duyên vô cớ kêu nàng đến, làm nàng cứ tưởng có chuyện gì quan trọng, hóa ra là bảo nhờ chút việc. Nếu nàng vắng mặt quá lâu, Thục phi nương nương nhất định sẽ tức giận.
“Nếu đã không có việc gì, nô tỳ liền xin được cáo lui trước!” Mộc Hương hành lễ đang định đi thì hai vị thái giám cản lại, nàng khiêu mi “Không biết tổng quản công công còn có gì phân phó?” Quang Thuận nâng nâng tay, người nam nhân kia bị bắt đi ra, Quang Thuận hỏi “Mộc Hương cô nương dừng bước.”
“Nô tỳ không biết công công có ý gì.” Nhìn thoáng qua nam nhân kia toàn thân đều là máu, nàng nhíu mày.
“Vẫn còn ở ngụy biện, chẳng lẽ Mộc Hương cô nương không biết hắn?” Chỉ vào nam nhân, Quang Thuận cười lạnh “Ngươi mau nói thật đi, có phải do Thục Phi nương nương phân phó hay không?”
“Công công có thể vu oan nô tỳ, nhưng cũng đừng nên giội gáo nước bẩn lên người Thục phi nương nương, coi chừng nương nương nổi giận, công công lại phải chịu khổ” Mộc Hương khiêu mi “Về phần hắn, nô tỳ căn bản không biết.”
“Quả nhiên mạnh miệng, nếu đã không chịu thành thật mở miệng, vậy thì đừng trách tạp gia không khách khí, người đâu, lôi Mộc Hương lại.” Quang Thuận công công khoát khoát tay, đã có người cột Mộc Hương lại.
Mộc Hương kêu to “Dừng tay, các ngươi làm cái gì, coi chừng Thục phi nương nương tức giận, a, dừng tay, Thục phi nương nương nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi...”
Hồi lâu, tiếng Mộc Hương dần yếu ớt, Quang Thuận ngồi chồm hổm ở trước mặt nàng hỏi “Rốt cuộc nói hay không, nói sớm một chút để da thịt không bị đau.”
“Các ngươi đây là vu oan giá hoạ, huống chi Thục phi nương nương không làm gì sai trái, đều là các ngươi ngậm máu phun người.” Mộc Hương nhổ một ngụm máu trước mặt Quang Thuận.
Quang Thuận móc khăn tay ra, lau máu dính trên mặt, ánh mắt thâm trầm “Ngươi mạnh miệng lắm. Để xem hôm nay bản công công dạy dỗ ngươi thế nào. Người đâu, dùng đại cực hình tra khảo. Không khai ra thì không được dừng.”
“Đồ hoạn quan, nương nương ta không làm. cho dù đánh chết ta, ta cũng sẽ không thừa nhận, a, nương nương, nương nương...”
Quang Thuận công công nhàn nhã nhàn nhã uống trà. Một lát sau, tiểu thái giám vào, nói “Sư phụ, nàng ta không thừa nhận.”
“Tiếp tục!” Đuôi lông mày nhếch lên, Quang Thuận hạ lệnh.
“Sư phụ, không thể tiếp tục dùng cực hình, nàng ta đã đuối lắm rồi.” Tiểu thái giám có chút bận tâm nói.
Quang Thuận đang muốn phát hỏa, nhưng lại nghe thấy Hoàng Thượng tìm mình, đành nén cơn tức giận xuống “Đừng khiến nàng ta chết”