Edit: Puta Ng
Beta: Yêutinh
Thái hậu biết Tề Diệp không đáng ngại, vội vàng đi Ngọc Long điện nhìn một chút, cho ngự y chẩn mạch, một lần nữa xác định không có vấn đề gì lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng là được.
Về phần thượng triều, tạm thời hắn không thể, chỉ có thể nói với các đại thần là không may nhiễm phong hàn, về chuyện rắn cắn bị thương, không thể tiết lộ cho các đại thần biết được, dù sao đây cũng là chuyện mờ ám.
Mặc dù như thế, vẫn không ít đại thần có cách thăm dò được tin tức, bọn họ cũng không dám truyền đi, trong lòng biết rõ là được.
Tề Diệp bình an vô sự, tất cả phi tần đều thở phào nhẹ nhõm. Tề Diệp bảo hoàng hậu và Đức phi về nghỉ ngơi, về phần những người đến thăm như Lâm Huệ đều bị Quang Thuận công công ngăn cản.
Thục phi trở về rửa mặt, nghe nói Tề Diệp tỉnh dậy vội vàng tra xét những chuyện trước đó, trên đường gặp Đức phi. Đức phi cười nói “Thục phi sao lại như vậy, tối qua ngươi chăm Hoàng Thượng hôn mê, nếu không phải ta lên tiếng, Thục phi đúng là một câu cũng không nói được.”
“Có ý gì?” Thục phi nhíu mày, bực mình nhìn Đức phi.
“Còn có thể có ý gì, Hoàng Thượng tỉnh lại trông thấy hoàng hậu nương nương, ngươi nói xem sẽ nghĩ gì?” Đức phi nói xong không nói thêm lời nào, cười khẽ một tiếng mang theo Bội Dung rời đi.
Thục phi không ngốc, đem lời nói của Đức phi cẩn thận nghĩ lại thì lập tức hiểu ý của nàng ta, thì ra hoàng hậu định chiếm công lao của nàng, nàng ta tính hay lắm!
Thục phi đến Ngọc Long điện, hoàng hậu vẫn còn ở đó, Thục phi khinh thường liếc nhìn hoàng hậu, tâm trạng kích động đi đến bên giường, vẻ mặt quan tâm nói” Hoàng Thượng cuối cùng cũng tỉnh, tối hôm qua người Hoàng Thượng lúc nóng lúc lạnh, lúc thì kêu lạnh, lúc lại kêu nóng. Hoàng hậu và Đức phi đều về nghỉ ngơi, chỉ mỗi thần thiếp một mình trông chừng, làm thần thiếp thật sợ hãi. Cũng may Hoàng Thượng phúc lớn mạng lớn, bình an vô sự.”
Hoàng hậu nghe xong trên mặt có chút chột dạ, thậm chí còn không dám nhìn Tề Diệp, sợ trông thấy ánh mắt không vui của hắn.
Tề Diệp an ủi vài câu, Thục phi khiêu khích liếc hoàng hậu, ân cần hỏi han Tề Diệp. Hoàng hậu xem một màn này trong lòng không vui, lại chẳng thế nói gì, đành đứng dậy rời đi.
Hoàng hậu vừa đi, Thục phi lúc này mới thu liễm lại một chút, nói “Nếu Hoàng Thượng mệt mỏi muốn ngủ một lát, thần thiếp ở đây coi chừng.”
“Không cần, tối qua ái phi cũng mệt mỏi một đêm, có cung nhân chăm sóc không cần lo lắng, ái phi về nghỉ ngơi đi! Đợi thân thể trẫm tốt hơn sẽ qua Đức Sang cung thăm ái phi.”
“Được!” Thục phi mỉm cười, mục đích đã đạt, hắn cảm kích là được.
Đến bữa trưa, Hạ Uyển Chi sai Hạ Hà chuẩn bị một chút thức ăn để đưa qua Ngọc Long điện, tiểu thái giám thông báo, Tề Diệp liền cho người đi vào. Hạ Hà hành lễ nói “Chiêu nghi nương nương lo lắng cho Hoàng Thượng, phân phó nô tỳ đặc biệt chuẩn bị thức ăn cho Hoàng Thượng, mong rằng Hoàng Thượng sớm ngày bình phục.”Quang Thuận tiếp nhận hộp đồ ăn, Tề Diệp hỏi “ Nương nương nhà ngươi có tốt không?”
“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, hôm qua nương nương quỳ một lúc lâu, lúc này đã được chăm sóc tốt, chỉ là phơi dưới ánh nắng chói chang nên bị tổn thương da thịt, chỉ sợ phải vài ngày mới có thể khá hơn.”
Tề Diệp nghe mà đau lòng không ngớt “Chăm sóc nương nương nhà ngươi thật tốt, bảo nàng không cần nhớ trẫm, chờ thân thể trẫm tốt hơn sẽ đến thăm nàng.”
“Dạ!” Hạ Hà hành lễ lui xuống, có lời của hắn, chủ tử nhà nàng cũng có thể an tâm.
Buổi chiều, phủ Nội Vụ phân phó xuống dưới, kể cả ở những viện hẻo lánh cũng không được bỏ sót, nhổ tất cả bụi cỏ, chính là không để chỗ cho rắn trốn, tránh đả thương người lần nữa.
Hạ Uyển Chi biết được cười lạnh, làm sao có chuyện những con rắn kia vô duyên vô cớ cắn người bị thương? Cho dù nhổ được bụi cỏ thì thế nào, dù sao cũng nhổ không được tâm tư xấu xa của con người.
Hiện tại Hạ Uyển Chi xem như bị cấm túc. Nàng thật sự cũng không cảm thấy có gì bất ổn, ngoan ngoãn ở Hỉ Lai cung dưỡng thương, nghe tin tức Hạ Hoa mang về, sai Hạ Hà mỗi ngày đều thay đổi các dạng điểm tâm đưa đi ngọc Long Điện, cũng coi như là một mảnh tâm ý của nàng.
Về phần Trúc Thanh muốn nói lại thôi đi đi lại lại trước mắt, Hạ Uyển Chi đều làm như không nhìn thấy, mặc cho nàng ta đi báo cáo với hoàng hậu, nàng cũng càng ngày càng chú ý đến thức ăn, trong phòng để một bể cá, mỗi ngày thức ăn đều dùng ngân châm thử, lại đem cho cá chép ăn, xác định không có độc nàng mới dám ăn.
Bụi cỏ trên dưới hoàng cung hầu như bị nhổ hết, cũng diệt trừ được không ít chuột và rắn rết. Thế nhưng cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc, cho dù quét dọn kĩ càng hơn nữa cũng không hết được những thứ này.
Về chuyện có rắn xuất hiện ở Phong Xuân các, người của phủ Nội Vụ căn bản không tra được gì, chỉ nói là ngoài ý muốn để ứng phó cho qua chuyện.
Hạ Uyển Chi chỉ cười lạnh, nàng biết rõ dựa vào cái thùng cơm Nội Vụ phủ, khẳng định không làm được gì. Về sau còn phải tự mình ra tay, bất kể là hại người, hay là phòng người, đều như vậy.
Ba ngày không lên triều, thân thể Tề Diệp đã được dưỡng ổn, ngày thứ tư liền lên triều, tinh thần không thể nói là đặc biệt tốt, nhưng đã khá hơn nhiều so với hai ngày trước. Sự xuất hiện của hắn làm đại thần cảm thấy an tâm, đồng thời cũng không ít tấu sớ tích tụ lại cần hắn giải quyết.
Thái hậu biết được hắn còn chưa khỏi hẳn đã xử lý việc triều chính, tức giận đi đến Ngự thư phòng. Tề Diệp đang cùng đại thần bàn bạc quốc gia đại sự, thái hậu không tiện quấy rầy, bèn dặn dò Quang Thuận công công để ý một chút, đi tới Phượng Nghi cung của hoàng hậu.
Hoàng hậu biết được thái hậu tới, vội vàng đứng dậy nghênh đón, sau khi hai người ngồi xuống, Nguyệt Mai tự mình dâng trà, khom người làm lưng có chút đau đớn, động tác hơi cứng ngắc. Thương thế của nàng còn chưa khỏi hẳn, nhưng vì sợ bị người phát hiện, không dám nằm nghỉ thêm nữa.”Không biết thái hậu có gì căn dặn?” Hoàng hậu dè dặt hỏi.
Thái hậu nói “ Thương thế của Hoàng Thượng còn chưa khỏi hẳn đã xử lý chính sự, ai gia sợ thân thể Hoàng Thượng không chịu nổi. Ngươi là hoàng hậu, cần phải khuyên nhiều hơn một chút, đừng để thân thể Hoàng Thượng mệt mỏi, chờ thân mình điều dưỡng tốt lại xử lý cũng không muộn.”
“Thái hậu nói đúng, tần thiếp đã nhớ rõ.” Hoàng hậu thở dài nói “Nếu không phải tại Hạ chiêu nghi kia, Hoàng Thượng cũng không phải chịu khổ như vậy, đến cùng đều do Hạ chiêu nghi kia gây hoạ. Nếu không phải vì cứu nàng, sao Hoàng Thượng có thể để rắn cắn bị thương, ngẫm lại liền cảm thấy không đáng thay cho Hoàng Thượng.”
Hoàng hậu vừa nói vừa quan sát vẻ mặt thái hậu, thấy sắc mặt thái hậu thay đổi, vẻ mặt mất hứng, hoàng hậu mừng thầm trong lòng.
“Hừ, Hạ chiêu nghi này chính là hồng nhan họa thủy, nữ nhân như vậy làm sao có thể giữ lại bên cạnh hoàng thượng. Nếu không phải Hoàng Thượng che chở...” Dừng lời, thái hậu ngừng câu chuyện, nói “Nếu hậu cung đã là hoàng hậu làm chủ, có một số việc, hoàng hậu nhìn xem nên làm thế nào, bất luận cái gì cũng không quan trọng bằng sự an nguy của Hoàng Thượng. Hoàng hậu chớ để lại xảy ra sơ suất.”
“Vâng! Tần thiếp ghi nhớ!” Vốn muốn mượn tay của thái hậu loại bỏ Hạ chiêu nghi, bây giờ xem ra có vẻ không ổn. Thái hậu rõ ràng không muốn tự mình ra tay làm Hoàng Thượng mất hứng, nên mới sai nàng sửa trị hậu cung.
Chẳng qua nghe ý tứ của thái hậu, cũng là bất mãn với Hạ chiêu nghi kia, xem ra nàng ta đúng là bị người ghi hận.
Thái hậu vừa đi, hoàng hậu nói với Nguyệt Mai “Ngươi nhắc nhở Trúc Thanh một chút, nếu nàng còn nói những lời vô ích, coi chừng bản cung dùng hình với nàng.”
“Vâng!” Nguyệt Mai gật đầu, sau đó liền hẹn Trúc Thanh.
Sau khi gặp Nguyệt Mai, Trúc Thanh liền bí mật báo cho Hạ Uyển Chi. Hạ Uyển Chi suy nghĩ một chút, ngoắc tay cho Trúc Thanh tiến lên, nói nhỏ vài câu với nàng, Trúc Thanh gật đầu “Nô tỳ hiểu.”
“Hiểu là tốt rồi!” Hạ Uyển Chi cười cười “Chỉ cần làm xong chuyện, về sau không thể thiếu chỗ tốt của ngươi.”
“Tạ nương nương ân điển!” Trúc Thanh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hoàng hậu đã không thể chờ đợi được muốn hại chết nàng như vậy, nàng cũng không thể tiếp tục chịu đòn, đến lúc nên phản kích lại. Ánh mắt chợt lóe, hiện ra sát ý.
Ngày hôm sau, Hạ Uyển Chi thấy mình trong gương khí sắc tốt hơn nhiều, cẩn thận nhìn trên mặt vẫn có chút da bong, nàng hơi bận tâm, nếu không tốt lên, mặt mày hốc hác như vậy làm sao có thể lấy lòng người đây?
Cũng may ngự y trấn an, nói chỉ cần chăm sóc tốt, không tiếp tục phơi nắng thì sẽ không sao. Nàng liền không ra khỏi cửa, chỉ để Hạ Bích hầu hạ bên cạnh.
Thân thể Tề Diệp điều dưỡng mấy ngày đã khoẻ lại. Hôm nay sai người truyền lời, nói sẽ cùng nàng dùng cơm trưa. Hạ Uyển Chi đương nhiên phải tỉ mỉ ăn mặc một phen.Mấy ngày không gặp, nàng phát hiện Tề Diệp gầy đi không ít, lúc hai người đối mặt, vẻ mặt Hạ Uyển Chi toát ra kích động cùng quyến luyến, kinh ngạc. Nhìn nàng vừa mừng vừa sợ, lại vừa áy náy không thôi quay người đi vào trong phòng,
Tề Diệp sửng sốt một chút, lập tức xuyên qua phía sau bức rèm, nhìn người ngồi bên mép giường cúi đầu gạt lệ, nhịn không được khẽ cười “Làm sao vậy, nhìn thấy trẫm không vui sao?”
“Hoàng Thượng không nên tới đây. Thần thiếp là họa thủy, làm tổn thương Hoàng Thượng!” Nàng lau nước mắt, vẻ mặt vô tội.
“Đừng nghe các nàng nói linh tinh.” Tề Diệp trầm giọng khiển trách một câu, ôm nàng vào lòng, nhìn ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lòng hắn run lên một cái, cảm giác thỏa mãn khó nói lên lời làm hắn cảm thấy cao hứng, xoay mặt nàng lại, đang định hôn xuống, lại nhìn vết ố vàng trên làn da trắng hồng, ngón tay vuốt ve da thịt trắng mịn, nói “Để ngươi chịu ủy khuất!” Khuôn mặt nàng mềm mại như vậy, bị phơi nắng thành thế này, lúc ấy hẳn là nàng rất sợ hãi lắm đi? Đều là trẫm không tốt, không bảo vệ tốt cho ngươi!” Dứt lời liền kề tới, hôn nhẹ một cái lên môi nàng, sau đó hôn lên gò má trắng mịn.
Hạ Uyển Chi xoay người tựa đầu vào ngực hắn, hai tay ôm lấy bờ vai của hắn, một bộ dáng không muốn rời xa.
Tề Diệp trong lòng xúc động, ôm nàng thật chặt, tay đặt dọc trên lưng nàng, không nói gì thêm, yên lặng cảm nhận hơi thở của đối phương. Hạ Uyển Chi bỗng cảm thấy một thứ tình cảm vừa quen thuộc vừa xa lạ trong lòng chậm rãi lan tràn khiến nàng sợ run.
“Làm sao vậy?” Tề Diệp cảm nhận được sự biến hóa của nàng, hỏi.
Hạ Uyển Chi lắc đầu, lập tức nghĩ đến tay của hắn, bắt lấy tay hắn muốn nhìn. Tề Diệp chắp tay sau lưng không để cho nàng thấy “Không nên nhìn!”
Hạ Uyển Chi không hiểu nhìn hắn, Tề Diệp khảng khái “Trẫm không sao!”
Nàng không tin, nghiêng người muốn xem tay của hắn. Tề Diệp chắp tay sau lưng đứng dậy, lấy tay áo rộng thùng thình che lên, không nhìn thấy rõ ràng, nàng có chút lo lắng “Có phải còn chưa khỏi hẳn không?”
“Trẫm đói bụng, dùng bữa đi!” Không muốn tiếp tục đề tài kia, Tề Diệp nói sang chuyện khác, bước ra phòng ngoài, tay vẫn giấu trong tay áo như cũ.
Hạ Uyển Chi nhìn chằm chằm, vẫn là không thấy rõ. Không có cách nào, nàng đành đi theo. Hạ Bích bày biện thức ăn xong, hai người ngồi xuống dùng bữa. Nàng thấy Tề Diệp dùng trái tay cầm muỗng, bộ dáng có chút ngốc nghếch, lại nhìn đến tay phải hắn đang buông thõng, trong lòng nhói một cái, chẳng lẽ mấy ngày nay hắn đều dùng tay trái để dùng bữa?
Tề Diệp bị nàng nhìn bằng ánh mắt mông lung đẫm lệ, ăn cũng không ngon, gắp hai đũa liền để xuống đứng dậy “Trẫm ăn no rồi, còn có chính sự phải xử lý, trẫm đi trước, ngày khác trở lại thăm ngươi!”
Dứt lời liền rời khỏi, Hạ Uyển Chi biết rõ hắn đang lẩn tránh mình, đuổi theo, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị bắt lấy cánh tay phải của hắn, định vén tay áo hắn lên. Tề Diệp vô thức che tay lại, hất mạnh lên, nàng vội vàng không kịp chuẩn bị bị đẩy ra, vừa vặn đụng mạnh phải cây cột.Hạ Uyển Chi bị đau kêu lên một tiếng. Tề Diệp quay đầu lại, chỉ thấy nàng che trán, vẻ mặt đau đớn. Hắn tâm thần hoảng hốt tiến lên, ba bước thành hai bước bắt lấy tay của nàng, thấy cái trán ửng hồng một mảng, đau lòng xoa nhẹ cho nàng. Hạ Uyển Chi méo miệng ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập hơi nước làm cho người khác thương yêu.
Hạ Bích rất nhanh mang rượu thuốc tới. Tề Diệp cúi xuống xoa xoa chỗ bị thương của nàng thấy đã sưng lên một cục. Lúc bôi thuốc cho nàng, nàng đau đến hít vào, cũng không dám bảo hắn nhẹ tay một chút.
Thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay giấu trong áo, bộ dáng không nhìn không bỏ qua làm hắn dở khóc dở cười, cuối cùng nói “Có thể để cho ngươi xem, nhưng không được khóc!”
“Vâng!” Nàng gật đầu, nhìn hắn vươn tay ra, từ bàn tay đến bên trên cổ tay, nửa ngón tay đều quấn băng gạc. Nhìn chằm chằm hắn cởi bỏ từng vòng từng vòng, da thịt bên trong lộ ra, nàng mở to mắt, nín thở nhìn. Mắt thấy vết thương trên tay hắn, cảm thấy hô hấp khó khăn, sống mũi đau xót, nước mắt lại im lặng rơi xuống. Chần chờ một chút, vươn tay khẽ khàng vuốt ve chỗ sưng, nàng nghẹn ngào hỏi “Đau không?”
“Không đau!” Tề Diệp mạnh miệng, đương nhiên đau, lửa thiêu liệu có đau không, người trải qua cũng không muốn hồi tưởng lại, mà hắn lúc ấy tỉnh lại biết người bị thương là hắn, nếu là nàng, nàng làm sao chịu đựng được?
“Không phải đã nói sẽ không khóc sao?” Nhìn thấy nước mắt rơi xuống, Tề Diệp nhíu mày, cảm thấy nàng nói không giữ lời.
Hạ Uyển Chi lau nước mắt, hỏi “ Nếu đã khỏi sao lại trông như vậy?” Bộ dáng xấu xí.
“Mặc kệ đi! Bây giờ còn chưa khỏi hẳn!” Tề Diệp không dám nói, nghe nói ở chỗ vết thương rắn cắn, nơi nọc độc đã đi qua, da thịt đều sẽ bị hủy hoại, không thể nào khôi phục như lúc ban đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Nàng có vẻ yên tâm, một lần nữa cẩn thận băng kĩ lại, lại kéo hắn ngồi xuống bên cạnh bàn cơm, cầm đũa gắp món ăn hắn thích đưa đến miệng hắn “Hoàng Thượng, tần thiếp hầu hạ Hoàng Thượng dùng bữa được không?”
Tề Diệp biết rõ nàng cảm thấy tay trái mình không đủ linh hoạt, ngốc nghếch khó coi, cũng biết nàng áy náy, liền không cự tuyệt, há mồm ăn thức ăn nàng đưa tới, nhìn nàng chậm rãi cười với mình, hắn cảm thấy hương vị dường như ngon hơn một chút.
Một bữa cơm ăn này dùng nhiều hơn một nửa thời gian so với bình thường, vừa hầu hạ hắn, lại chờ hắn đang nhai nuốt nàng cũng ăn một miếng cơm, hai người cũng không đói bụng.
Ăn trưa xong hắn vui vẻ ở lại nghỉ trưa, Hạ Uyển Chi nịnh nọt cầm cái ngoáy tai ngoáy lỗ tai cho hắn, Tề Diệp cười đáp ứng, gối đầu lên chân nàng, để nàng nhẹ nhàng ngoáy lỗ tai cho mình. Cảm giác thoải mái làm người ta buồn ngủ, hắn dần dần ngủ thiếp đi.
Hạ Uyển Chi ngoáy xong một bên, đang muốn bảo hắn đổi tai, cúi đầu xuống mới phát hiện hắn đã ngủ say, liền không đành lòng quấy rầy, nhẹ nhành vuốt ve gò má của hắn, suy nghĩ miên man.
Một khắc sau, hắn đột nhiên tỉnh dậy, giật mình phát hiện đang gối lên chân nàng, ngẩng đầu lên liền thấy nàng gối đầu lên tay ngủ thiếp đi, cái cằm thon thon, dung nhan say ngủ thật xinh đẹp, lông mi dài buông xuống, gương mặt dịu ngoan, hắn cảm thấy có chút ngây dại, ánh mắt rơi vào đôi môi khô ráo của nàng, chậm rãi đứng dậy, tới gần hôn lên cánh môi mềm mại.
Hạ Uyển Chi giật mình tỉnh giấc, ngồi thẳng người dậy đã thấy gương mặt Tề Diệp ghé sát vào, trên mặt thoáng hiện lên một chút lúng túng. Tề Diệp lại khôi phục bình tĩnh rất nhanh, gọi Quang Thuận công công, Hạ Hà phân phó cung nhân mang nước rửa mặt đã chuẩn bị từ trước vào.
Hạ Uyển Chi thanh tỉnh không ít, đang muốn đứng dậy, lại một lần nữa bị bắt trở về trên giường, nhịn không được ôm chân hít vào một hơi, hai chân giống như bị ngàn vạn con kiến cắn, tê dại đau đớn.
“Có phải bị tê không?” Tề Diệp xoa hai chân nàng, quan tâm hỏi. Thấy nàng gật đầu, hắn nói “Về sau không được như vậy!”
“Vâng!” Nàng đáp một tiếng, nhìn hắn chăm chú xoa bóp cho mình, cảm thấy bên tai dần nóng lên.