Hạ Uyển Chi gần đây rất buồn rầu. Nàng trầm tư suy nghĩ mấy ngày cũng không ra cách lưỡng toàn. Mỗi ngày không phải là nhìn cá chép trong chậu ngẩn người, chính là nhìn vật trang trí trên kệ tủ xuất thần.
Một ngày ba bữa ăn không nhiều lắm, Hạ Bích đề nghị đi ra ngoài một chút, nàng cũng liền đi ra ngoài một chút.
Mẹ nàng vẫn như xưa, không chào đón nàng nhiều lắm, đại khái là đêm đó tranh chấp làm cho nương ghi hận, đối với nàng không lạnh không nhạt vài ngày. Nàng cũng không muốn mặt dày mày dạn đi nịnh nọt. Biết rõ nàng vừa nói không muốn tiến cung, nhất định lại là một trận quở trách.
Nàng nghĩ, mẹ nàng thực ích kỷ.
Nàng nghĩ, nàng cũng muốn ích kỷ.
Ngược lại mấy ngày nay Hạ Vũ rất chịu khó đến nơi này của nàng. Nàng đúng là nhớ rõ, sau khi Hạ Vũ tiến cung cũng không thiếu thêu dệt chuyện cho nàng. Nàng ta vừa được cưng chiều, thậm chí đem Hoàng Thượng từ trong cung nàng mời đi, cùng người khác tranh thủ tình cảm còn chưa tính, thậm chí cùng nàng tỷ tỷ này tranh thủ tình cảm không ngừng. Hơn nữa còn cố ý nhằm vào nàng, lúc này mới bị những phi tần khác nhìn không ít chê cười.
Nàng chỉ là bằng khuôn mặt xinh đẹp kia. Hạ Uyển Chi có khi nhìn khuôn mặt kia, thật sự là hận không thể xé rách.
Cũng may, nàng ta cũng không hưởng phúc bao lâu. Vì khó sinh mà đi, người lớn lẫn đứa trẻ đều không bảo trụ, bị người chê cười một cách vô ích. Nếu là nàng ta được sủng ái sinh hạ tiểu hoàng tử ra, nàng cái này làm tỷ tỷ ở hậu cung còn không biết có lối ra hay không. Vị kia liên tục vô tình, như thế nào lại nhớ đến nàng cái người thất sắc này?
Mỗi lần nhớ tới, Hạ Uyển Chi đều cảm thấy trong lòng co rút đau đớn, hốc mắt chua xót.
Hạ lão gia thừa dịp tết, cùng bạn tốt, các đồng liêu tốt tụ tập. Ngoại trừ mùng một, mỗi ngày tụ tập không ngừng. Hai vị ca ca cũng thế, mỗi ngày đi sớm về khuya. Vốn là đại gia đình nam nữ phân biệt nghiêm khắc. Nàng lúc này lại là đợi tuyển phi tần, căn bản không có cơ hội cùng bọn họ gặp mặt, chỉ nghe Hạ Bích hỏi thăm hai vị ca ca rất bận rộn, xã giao rất nhiều.
Nàng nghĩ tới lời của Lâm Huệ, trong lòng lo nghĩ. Nếu là hai vị ca ca không thu tâm, tiếp tục cùng những thứ con nhà giàu kia chơi đùa, Vinh Quốc phủ đừng nói là vỏ trống, có thể chưa thành đống cặn bã đã may rồi. Nhưng về sau vẫn còn phải dựa vào bọn họ.
Hạ Uyển Chi cảm giác mình muốn điên rồi, rõ ràng muốn thoát đi, lại phát hiện nàng phải trơ mắt nhìn từng bước từng bước tới gần kiếp mạng trước, nàng phát hiện căn bản nàng làm không được.
Lại không biết làm như thế nào để ngăn cản.
Trong lúc lo nghĩ bất an, tâm loạn như ma, Nguyên tiêu đã đến. Sáng sớm nàng đi phòng bếp chuẩn bị cho lễ Nguyên tiêu. Tự mình bưng đi chủ viện thỉnh an phu thê Hạ lão gia. Hạ phu nhân thấy nàng nhu thuận giống như trước đây rất là hài lòng.
Nàng không có liên tục nói là không tiến cung, Hạ phu nhân cũng không còn hỏi nhiều. Nhưng thật ra sai người nhìn chằm chằm, không để cho nàng làm ra chuyện gì.Thấy nàng mấy ngày nay liên tục bình an vô sự, giống như ngày trước, cửa lớn không ra, cửa sau không gần, đợi ở trong viện, Hạ phu nhân cũng yên lòng.
Đợi thời gian vừa đến, đem nàng rửa mặt sửa soạn đưa vào hoàng cung, nàng không cam lòng cũng không có biện pháp.
Hạ phu nhân thấy rất kỳ quái, nữ nhi liên tục nhu thuận nghe lời làm sao lại không duyên cớ sinh phản kháng.
Hạ lão gia không biết mẹ con các nàng có tranh chấp, tiếp nhận bánh trôi tán dương vài câu. Hạ phu nhân trước mặt nói vài câu trấn an.
Hầu hạ bọn họ dùng điểm tâm, Hạ Uyển Chi nhìn Hạ lão gia khống có ý ra khỏi cửa, nói “Phụ thân, nữ nhi có việc nói với người, không biết có thể quấy nhiễu phụ thân trong chốc lát?”
Hạ lão gia có chút ngạc nhiên, ngẫm lại hôm nay không ra khỏi cửa tìm đồng liêu, ngược lại có chút thời gian, hắn chuẩn bị đi thư phòng xem sách, mấy ngày trước đây được một quyển sách, hắn vừa vặn muốn nhìn một chút đây! Là từ chỗ thái phó mượn về.
Hạ phu nhân nâng mi nhìn nàng, dùng ánh mắt ra hiệu nàng không được hồ ngôn loạn ngữ.
Hạ Uyển Chi trấn an liếc nhanh nhìn mẹ nàng, nàng có chừng mực.
Hạ lão gia chần chờ một chút gật gật đầu, ném một câu nói đi ra, hắn nói “Lát nữa đến thư phòng!”
Hạ lão gia vừa đi, Hạ phu nhân vẫy lui mọi người, nhìn chằm chằm nàng thần sắc khẩn trương “Uyển Nhi, cha ngươi không biết chuyện đêm đó. Không cần chọc cha của ngươi tức giận, tốt nhất cái gì cũng không nên nói, ngoan ngoãn thời hạn đến liền tiến cung!”
“Nương suy nghĩ nhiều! Nữ nhi cũng không phải là nói chuyện tiến cung, là những chuyện khác, nương có thể giải sầu.” Hạ phu nhân thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói gì, nàng nói “Nương nếu là không có gì phân phó, nữ nhi cáo lui!”
“Đừng nói quá lâu, chúng ta còn muốn đi miếu thành hoàng cúng bái” Trước khi nàng đi, Hạ phu nhân nhắc nhở.
“ Vâng!” Nàng gật gật đầu, lui ra ngoài, Hạ Bích cơ trí theo kịp, nàng đi thư phòng.
Trước cửa thư phòng có gã sai vặt canh cửa, trông thấy nàng vội vã hành lễ. Bàng mắt nhìn thẳng tiến lên, Hạ Bích gõ cửa “Lão gia, đại tiểu thư đến đây!”
Không bao lâu bên trong truyền ra tiếng nói trầm thấp của Hạ lão gia “Vào đi!”
Hạ Bích đẩy cửa, nàng đi vào, cửa lại bị đóng lại. Trên bếp lò nấu nước, nàng đi vào vừa vặn nước sôi trào, lại trông thấy một bên chuẩn bị cốc trà các loại gì đó. Sau khi hành lễ nàng bắt đầu rửa tay rửa cốc trà, lại dùng muỗng đồng múc lá trà bỏ vào chén trà, nước sôi tưới vào, đắp lên chén, động tác thành thạo, lưu loát liền mạch.
Hạ lão gia nhìn thân ảnh bận rộn, thấy nàng làm việc kỹ lưỡng ngắn gọn, nhất cử nhất động ưu nhã không nói ra được, trong lòng hài lòng. Bưng trà ngon nàng pha lên, mở nắp chén ra hưởng thụ ngửi một cái, hớp một ngụm nho nhỏ, nói “Năm nay trà tựa hồ so với trước đây tốt hơn, tay nghề càng ngày càng thuần thục!”
“Phụ thân quá khen!” Nàng khiêm tốn cười một tiếng, vì pha trà khiến cho người nọ vui, nàng đúng là nghiên cứu không ít sách tịch. Chỉ tiếc trà pha có khá hơn, cũng không thể đem tâm người ta ngâm mình ở trong chén trà.Nàng bất quá là quân cờ, hữu dụng liền ân sủng mấy ngày, vô dụng liền một cước đá văng ra.
Ngẫm lại đã cảm thấy bi ai!
Hạ lão gia uống mấy ngụm trà, nhìn nàng, hỏi “Uyển Nhi tìm phụ thân có chuyện gì?”
Hạ Uyển Chi sớm đã nghĩ kỹ lí do thoái thác, nếu không cũng sẽ không mạo muội nói là tìm hắn có chuyện nói.
Nàng nói “Phụ thân, nữ nhi nói chỉ sợ sẽ làm cho phụ thân tức giận! Nếu là phụ thân đáp ứng không tức giận, nữ nhi mới nói.”
“Làm sao ngươi biết phụ thân sẽ tức giận?” Hạ lão gia nhướng mày, nhìn nàng chằm chằm đến da đầu tê dại. Nàng cũng chỉ biết trấn định đứng đó. Hồi lâu, Hạ lão gia nói “Nếu như là chuyện không để cho ngươi tiến cung, không nên chọc ta tức giận. Hiện tại trở về đi, chớ chọc người phát hỏa.”
Nàng này còn chưa nói đây, hơn nữa nàng nói cũng không phải chuyện là có vào cung hay không. Mà bây giờ nhìn lại, nàng căn bản không cần nói, cha mẹ đều hạ quyết tâm đẩy nàng vào trong hố lửa. Nàng còn giãy giụa cái gì?
“Không phải!” Nàng nói “Nữ nhi nói không phải là chuyện tiến cung, nữ nhi chỉ là muốn nói. Chuyện quý phủ nương có nói chút ít, những năm này phụ thân liên tục duy trì lấy vinh quang của Vinh Quốc phủ. Hai vị ca ca cũng đã trưởng thành, phụ thân có lẽ cần phải bồi dưỡng hai vị ca ca thật tốt. “
Hạ lão gia nghe được nhíu mày, nàng rõ ràng còn dám chen miệng vào những chuyện này. Đây cũng là làm cho hắn mất thể diện. Quản giáo hài tử ra sao, kể cả nàng, căn bản không cần phải nàng cái này làm nữ nhi mà nói.
“Uyển Nhi đây là chỉ trích phụ thân không biết thái độ làm người sao?” Âm thanh ẩn hàm tức giận, bịch một tiếng, chén trà bị dập nặng nề lên trên bàn, không có vỡ đã là vạn hạnh.
Nàng kinh hãi một chút cúi đầu “Nữ nhi không phải là ý tứ kia, nữ nhi chỉ là muốn, có hai vị ca ca giúp đỡ phụ thân, khẳng định so với hiện tại hai vị ca ca cùng những thứ con nhà giàu kia lẫn vào cùng một chỗ, làm kẻ vô tích sự, tầm thường vô năng sẽ tốt hơn.”
“Hừ! Kẻ vô tích sự, tầm thường vô năng, hai vị huynh trưởng tại trong lòng ngươi liền là người vô dụng như thế sao?” Lần này Hạ lão gia tức giận đến vỗ bàn một cái, giơ tay muốn đánh nàng.
Hạ Uyển Chi thấy hắn như thế nhắm mắt lại, lúc này nàng mới thật sự biết rõ, nàng nói chuyện không hề có phân lượng. Kiếp trước ở hậu cung nàng nói chuyện coi như là cha nàng cũng là cung kính nghe, bởi vì nàng mang theo một cái hào quang “nữ nhân của Hoàng Thượng“.
Hiện tại, nàng bất quá là cánh còn chưa có cứng cáp, cần phụ thuộc vào người ta, căn bản không có chỗ nói chuyện.
Nàng đã làm tốt tâm lí chuẩn bị ăn tát, ai biết Hạ lão gia cũng không đánh nàng, hít vào một hơi, đè xuống tức giận nói “Đi ra ngoài!”
Nàng mấp máy miệng, biết rõ nhiều lời vô ích, hành lễ ly khai. Hạ lão gia nói “Mẹ ngươi liên tục nói ngươi nhu thuận hiểu chuyện, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Hôm nay xem ra ngươi bất quá là có tiếng không có miếng, nếu thật là có bản lãnh, sau khi tiến cung hầu hạ Hoàng Thượng thật tốt, để cho Vinh Quốc phủ quang tông diệu tổ, hai vị huynh trưởng vô dụng kia của ngươi cũng có thể dính hào quang từ ngươi.”Lời nói ẩn hàm trào phúng khiến nàng dừng lại. Hai tay giấu ở trong tay áo nắm chặt, lòng bàn tay đau nhói. Nàng cũng không nói cái gì, kéo cửa ra đi ra ngoài, sống lưng thẳng tắp, phảng phất như là không nghe thấy, vẻ mặt tự nhiên rời đi.
Chỉ là hô hấp mơ hồ làm cho người ta đau đớn.
Nàng vừa đi ra ngoài, Hạ Bích dè dặt đi theo, cũng không lắm miệng.
Nàng cũng không muốn nhiều lời, vẻ mặt tự nhiên trở về viện, được sự giúp đỡ của Hạ Bích rửa mặt thay y phục. Không bao lâu Hạ phu nhân cho người đến truyền lời, nói là xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Hạ Bích vội vàng cầm cái khăn che mặt mang theo, theo nàng đi chủ viện chờ Hạ phu nhân.
Mẹ nàng trông thấy nàng vẻ mặt không vui, liếc nhanh nàng cái gì cũng chưa nói, đoan trang ưu nhã đi ở phía trước. Nhìn vẻ mặt bà cũng biết chuyện huyên náo không vui tại thư phòng bà đã biết.
Mà Hạ Uyển Chi, đã không quan tâm nữa.
Lúc ra cửa, nàng đã mang cái khăn che mặt, dù sao nàng biết hoàng hoa khuê nữ chưa xuất giá cũng không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện.
Chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, nàng đang muốn đi lên chiếc đằng sau, Hạ phu nhân lên tiếng “Uyển Nhi!”
Không cần phải nói rõ, Hạ Uyển Chi biết rõ ý tứ, ngầm thở dài. Hạ Uyển Chi nâng đỡ Hạ phu nhân lên cỗ xe hoa lệ phía trước.
Nàng cũng biết dọc theo con đường này bên tai cũng sẽ không thanh tịnh.
Quả nhiên, vừa lên xe ngựa xong. Bánh xe mới lăn hai vòng, Hạ phu nhân nói “Uyển Nhi càng ngày càng không có giáo dưỡng, đều là bên cạnh tiểu đề tử không có chiếu cố tốt ngươi.”
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hạ Bích. Hạ Bích bị hù dọa co cổ, quỳ ở trên xe ngựa, run lẩy bẩy “Phu nhân thứ tội, nữ tỳ không dám!”
Hạ Uyển Chi nhìn nhanh qua Hạ Bích, không nói.
Hạ phu nhân liếc Hạ Bích nói “Nếu là nhũ nương của ngươi vẫn còn sống thì tốt rồi, cũng sẽ không khiến ngươi bị nô tỳ trong phòng không hiểu chuyện xúi giục hư, không hiểu lễ nghi, không biết lễ giáo.”
Nhũ nương của Hạ Uyển Chi vào lúc nàng mười tuổi bị bệnh qua đời. Năm nàng mười một tuổi, một vị tỳ nữ cùng Hạ Bích vào phủ một lúc bị thủy đậu mất.
Hôm nay bên người nàng thân cận cũng chỉ còn Hạ Bích. Hạ phu nhân nhiều lần để nàng chọn lựa vài người có thể làm tỳ nữ ở bên người. Nàng liên tục không có đáp ứng. Nàng kiên trì, mẹ nàng cũng không nói cái gì. Chỉ tại trong viện nàng an bài vài cái tỳ nữ, nàng liên tục không có dùng đến, chỉ làm cho Hạ Bích đi theo.
Về sau vào cung, bên người nàng theo lý có bốn vị tỳ nữ đi theo, hiện tại mới có một vị tỳ nữ, không quá mấy ngày mẹ nàng liền sẽ an bài ba tỳ nữ nghe lời mà nàng xem thấy hài lòng cho nàng.
Sau khi vào cung, ba vị tỳ nữ đông một cái, tây một cái, bắc một cái, cuối cùng chỉ còn lại Hạ Bích ở bên người, coi chừng nàng tại lãnh cung đã qua hơn nửa năm.
Mà nàng vừa chết, phỏng đoán Hạ Bích tình cảnh gian nan. Người đi theo nàng, lại là thị nữ tri kỉ. Với lòng dạ của Lâm Huệ, khẳng định không tha cho nàng ấy.”Đều là nữ nhi sai, nữ nhi về sau nhất định sửa lại!” Nàng nếu tiếp tục cùng trưởng bối đối nghịch, thua thiệt chỉ là chính mình. Hôm nay châm chọc khiêu khích, trách cứ. Nàng đã nghe không ít.
Đối với việc nàng nhận sai, Hạ phu nhân cũng không cảm kích.
Hừ lạnh một tiếng “Hôm nay trở về, Hạ Bích phải đi phòng giặt quần áo đi. Lạc ma ma sẽ chiếu cố ngươi. Đừng quên thân phận của mình, ngươi là tiểu thư Vinh Quốc phủ, đừng không biết lễ nghi làm mất mặt Vinh Quốc phủ.”
Tiếng nói vừa dứt, Hạ Bích vội xin tha “Phu nhân, phu nhân, nô tỳ về sau nhất định tận tâm tận lực chiếu cố Đại tiểu thư. Phu nhân đừng làm cho nô tỳ đi phòng giặt quần áo.”
Hạ phu nhân tất nhiên sẽ không nghe nàng ấy.
Mà Hạ Uyển Chi như thế nào lại để cho nương đem người cuối cùng mà nàng có thể tín nhiệm bắt đi. Nàng nói “Nương nếu là muốn nữ nhi bình an vào cung, hãy để cho Hạ Bích lưu lại đi!”
Ẩn hàm uy hiếp làm cho Hạ phu nhân nâng mi.
Nàng làm bộ không nhìn thấy, nói “Lạc ma ma liên tục hầu hạ nương, nữ nhi không thể ích kỷ đem Lạc ma ma giữ ở bên người. Thiếu Lạc ma ma ở bên người, nương khẳng định không quen.” Nàng nói “Nữ nhi về sau nhất định tu thân dưỡng tính, sẽ không lại tức giận cha mẹ!”
Hạ phu nhân hừ hừ, nghiêng đầu không nhìn nàng.
Lạc ma ma thấy trong xe ngựa không khí đè nén, biết rõ mẹ con các nàng tiếp tục như vậy nhất định sẽ nháo loạn. Suy nghĩ một chút, lên tiếng khuyên lơn “Phu nhân đại nhân đại lượng, đại tiểu thư đã nhận sai. Hơn nữa, đại tiểu thư rất hiếu tâm, biết rõ nô tỳ liên tục hầu hạ phu nhân, vì nghĩ cho phu nhân mà không nỡ để cho nô tỳ rời khỏi phu nhân.”
Hai người vẻ mặt nhàn nhạt, nghe lời của nàng tâm tư bách chuyển.
Hạ Uyển Chi nghĩ, nếu không phải là vì an ổn, nàng thật muốn vạch mặt.
Hạ phu nhân nghĩ, dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của nàng. Hơn nữa ngoại trừ chuyện tiến cung, nàng liên tục nhu thuận nghe lời, tri thư đạt lễ. Sở dĩ chống đối, phản đối cũng là bị cơn ác mộng kia làm cho sợ hãi. Hôm nay đi miếu thành hoàng cúng bái thì tốt rồi.
Lạc ma ma lại ngon ngọt nói, mọi việc đều thuận lợi khuyên bảo vài câu. Hạ phu nhân lúc này mới lòng từ bi lên tiếng “Đứng lên đi! Về sau chiếu cố Đại tiểu thư cho tốt, đừng chậm trễ!”
“Vâng!” Hạ Bích như được đại xá dập đầu, lúc đứng dậy nhìn nhìn Hạ Uyển Chi. Hạ Uyển Chi ân cần nhìn nàng một cái, trong lòng nàng cảm kích, biết rõ đại tiểu thư vì nàng mới cúi đầu, nàng về sau nhất định phải báo đáp đại tiểu thư.
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, không bao lâu nghe thấy tiếng động lớn huyên náo. Lạc ma ma vén rèm xe lên nhìn nhìn, nói “Phu nhân, đại tiểu thư, đã đến miếu thành hoàng!”
Các nàng đều không nói gì, hai người ngồi yên, chờ xe ngựa dừng hẳn mới xuống xe ngựa.
So với trong viện yên lặng an tĩnh, miếu thành hoàng lúc này thật đúng là phi thường náo nhiệt.Nguyên tiêu ngày hôm đó không chỉ là miếu thành hoàng, mà chùa Bạch mã, miếu Quan Âm, miếu thờ các nơi ở Bắc Tề đều phá lệ náo nhiệt. Miếu thành hoàng đại khái cùng tiếp linh khí, càng linh nghiệm. Mỗi khi đến ngày lễ trọng yếu, mọi người đặc biệt đến nhiều, hương khói tràn đầy. Là một nơi náo nhiệt khác trừ chùa Bạch Mã. Đương nhiên miếu Quan Âm càng được các cô nương hoan nghênh.
Xe ngựa dừng ở trước miếu thành hoàng, các nàng sửa sang lại y phục xuống xe ngựa. Hạ Uyển Chi đi ở phía sau. Lạc ma ma quay đầu lại ra hiệu nàng kéo tay cánh tay của phu nhân bày tỏ thân cận.
Nàng cũng không nói cái gì, tiến lên kéo cánh tay trái của Hạ phu nhân. Hạ phu nhân quay đầu lại nhìn nàng một cái, trong lòng mềm nhũn, vỗ vỗ tay của nàng, nói “Đừng sợ, hôm nay chúng ta bái tế Lão Quân, để ngài phù hộ ngươi bình an vô sự, cơn ác mộng lui tán.”
Nàng hiểu mẹ nàng nói cơn ác mộng là cái cơn ác mộng gì. Nếu cúng bái có thể lui tán, vậy cũng thật là quá dễ dàng.
Nhưng đây không phải là cơn ác mộng.
Nàng không tin, cho nên lúc quỳ lạy không có nhiều thành tâm. Miếu thành hoàng không ít người, Hạ phu nhân còn muốn xin xăm, lại gặp phải mấy vị quý phu nhân khác, đứng chung một chỗ hàn huyên hỏi thăm.
Nàng đứng như kẻ ngốc, đứng một hồi lâu cảm thấy không thú vị, cùng Lạc ma ma nói đôi câu. Không đợi nàng ta nhiều lời mang theo Hạ Bích rời đi. Lạc ma ma không tiện cắt đứt Hạ phu nhân các nàng hàn huyên, chỉ đành phải sai hai gã sai vặt đi theo.
Ai ngờ nhiều người, các nàng đi traia phải một hồi thân ảnh liền biến mất ở trước mắt.
Hạ Uyển Chi ra khỏi miếu thành hoàng, nhìn hai bên trên đường phố không ít quầy hàng. Nàng đã thật lâu không có đi ra, liền muốn nhìn một chút bên ngoài có chút ít vật gì tốt.
Hạ Bích có chút khẩn trương, dè dặt nói “Đại tiểu thư, chúng ta trở về đi. Nếu là phu nhân biết, nhất định sẽ tức giận.”
“Câm miệng!” Nàng nhìn quanh, cảm thấy những thứ thủ công được bày bán kia rất là thú vị. Khi còn bé nàng cũng hay chơi đùa, còn có chuồn chuồn trúc.
Hạ Bích bị nàng không vui nạt một câu, sợ hãi đi theo, cũng không muốn quấy rầy tiểu thư nhà mình. Nhìn ra được, nàng tựa hồ đối với mấy thứ kia cảm thấy hứng thú, không là xuất thần, ngẩn người. Nàng ấy cảm thấy Đại tiểu thư như vậy rất tốt.
Hạ Uyển Chi từ từ đi tới, mở rộng tầm mắt nhìn xem mấy thứ chung quanh. Ánh mắt dừng lại tại một chỗ treo vòng đeo tay, so với các vòng ngọc thạch, mấy thứ treo trên quán nhỏ căn bản không mắc. Ngược lại một chuỗi vòng tay kỳ quái hấp dẫn ánh mắt của nàng, nhịn không được nhìn chăm chú, muốn biết là cái gì.
Bà chủ sạp thấy có người vào xem, vội vàng lộ ra nụ cười. Nhìn mặt mà nói chuyện, thấy nàng nhìn chằm chằm chuỗi vòng tay kia, cười tủm tỉm cầm lên nói “Vị tiểu thư này ánh mắt thật tốt, đây chính là đồ hiếm có. Thành Kim Lăng không có mấy quầy hàng có, đây chính là lấy từ Đại Hải. Nguyên một đám trắng noãn này là vỏ sò. Người thân phận tôn quý như tiểu thư, đeo cái lắc tay vỏ sò này là không thể tốt hơn!””Vỏ sò?” Nàng không biết là vật gì, bất quá nhìn xác thực hiếm có. Đại Hải nàng ngược lại từng nghe nói qua, nghe nói lớn hơn Nam Hồ rất nhiều rất nhiều.
Là một cái hồ rất lớn.
“Đúng vậy là vỏ sò!” Bà chủ nhìn nàng cảm thấy hứng thú, vội vàng từ dưới quầy hàng lại lấy ra một cái màu trắng, còn có màu đỏ, màu xanh biếc trộn lẫn mấy màu sắc gì đó. Nhìn kỹ một chút, là so với vòng tay là vỏ sò càng lớn, hình dáng có chút kỳ quái, nhưng cũng đẹp mắt.
Thấy nàng hai mắt sáng lên, bà chủ cười đối với vỏ sò nói một câu “Bình an đại cát!” Sau đó ở bên tai nghe một chút, nói “Nguyên quán dân phụ có một truyền thuyết, nói là nói chuyện với vỏ sò, sau đó nghe một chút, nếu là có âm thanh tức nói lên cả đời vận may. Đây chính là vỏ sò may mắn, đại tiểu thư có muốn mua về thử xem hay không?”
Không cần phải nói cái truyền thuyết kia thì nàng cũng sẽ mua. Có điều nếu như thực là vỏ sò may mắn thì cũng sẽ không có nhiều người không may mắn như vậy. Nàng cười cười, tiếp nhận lấy sờ sờ, xúc cảm rất là kỳ quái, bất quá rất thú vị.
Hạ Bích biết rõ nàng thích, hỏi “Vòng tay cùng cái vỏ sò này bao nhiêu bạc, tiểu thư nhà chúng ta thích, mua!”
“Đa tạ tiểu thư!” Bà chủ cười không khép miệng, nói “Năm mươi lượng bạc!”
Tay đang đút vào túi bạc dừng lại, Hạ Bích trừng mắt “Năm mươi lượng bạc?”
Kỳ thật trên người Hạ Uyển Chi, một cái đồ đeo tay tùy tiện đều không rẻ. Năm mươi lượng bạc này nàng xuất ra được, ngược lại Hạ Bích cảm thấy bà chủ này thật là công phu sư tử ngoạm, muốn lý luận vài câu. Lại cảm thấy đả thương thể diện của tiểu thư, năm mươi lượng bạc gì đó đều tính toán chi li đối với thanh danh nàng sẽ không tốt.
Hạ Bích cắn răng, móc ra ngân phiếu năm mươi lượng bạc cho bà chủ. Bà chủ lấy khăn lụa đóng gói đồ tốt, mặt mày hớn hở tiễn khách.
Hạ Uyển Chi vuốt vỏ sò, thật cũng không so đo quá nhiều.
Đi vài bước đột nhiên có người từ phía sau lưng đụng phải nàng một chút, cạnh vỏ sò trượt qua đâm tay của nàng tróc ra. Nàng thiếu chút nữa bị đánh ngã, cũng may Hạ Bích đỡ.
Vừa đứng ổn, Hạ Bích liền che chở nàng “Đi đường kiểu gì vậy, đụng vào người ta. Nếu là đả thương tiểu thư nhà ta nhất định không để các ngươi sống yên.”
Hạ Uyển Chi chỉ nhìn vỏ sò trên mặt đất. Một bàn chân bước tới, nàng a một tiếng. Bàn chân kia cũng không hạ xuống, đạp đến một chỗ khác. Một cái tay nhặt lên vỏ sò trên mặt đất, không phải là chủ nhân của bàn chân kia.
“Thật sự là thẹn thùng, đụng trúng vị tiểu thư này. Cái này là đồ đạc của các ngươi!” Người nói chuyện thanh âm có chút quen thuộc, tiếng nói có cảm giác chói tai.
Nàng cũng không tiếp nhận, mà là nhìn theo cái tay cầm lấy vỏ sò, lộ ra khuôn mặt trắng mịn, mặt mày âm nhu, ánh mắt trong trẻo.
Gương mặt này... Như thế nào giống vị công công bên cạnh người kia như vậy?
Trong lòng kinh nghi, tầm mắt không khống chế được rơi về sau lưng hắn, thân ảnh cao to, khuôn mặt anh tuấn trong sáng, một đôi mắt thâm thúy ngăm đen, khí chất thanh quý, quanh thân tản ra một cổ uy nghiêm, làm cho người ta khó có thể bỏ qua. Lúc này đang nhìn về hướng mình, ánh mắt thâm trầm làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt quen thuộc... Nàng bị hù dọa lui về phía sau một bước, lẩm bẩm tự nói “Làm sao sẽ... Làm sao sẽ... Làm sao sẽ...”
Hạ Bích thấy nàng vẻ mặt không đúng, kêu “Tiểu thư?”
Nàng nhìn chằm chằm gương mặt đó một chốc, sau một khắc như là bị kinh hãi một nửa. A một tiếng, nghiêng đầu bất chấp hình tượng, bất chấp lễ nghi, đẩy đám người chạy đi, vỏ sò cũng không cần.
Hạ Bích vội vàng đuổi theo.
Người cầm lấy vỏ sò nhất thời sững sờ, nhìn nhìn thân ảnh hốt hoảng rời đi, lại nhìn một chút vỏ sò trên tay, nói thầm “Thứ này làm sao bây giờ?”
“Quang Thuận, bộ dạng ta rất dọa người sao?” Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói nhàn nhạt, mang theo nghi hoặc.
Quang Thuận quay đầu lại, gặp chủ tử nhà hắn vuốt mặt vẻ mặt nghi hoặc, tâm tư chuyển động vài lần, nói “Chủ tử nói đùa, vị tiểu thư kia chỉ sợ là bị khuôn mặt anh minh thần võ, anh vĩ bất phàm thuyết phục, thẹn thùng trốn đi nhìn lén!”
“Phải không?” Giọng nói nhàn nhạt, rõ ràng không tin tưởng lắm.
“Dạ dạ dạ, nếu không cũng sẽ không có nhiều các tiểu thư như vậy len lén nhìn chằm chằm chủ tử đây?” Quang Thuận âm thầm thở ra.
Nam tử quét một chút, quả thật có không ít cô gái theo dõi hắn, bị hắn phát hiện thế nhưng xấu hổ đỏ mặt, thật thú vị!
Có điều vị nữ tử kia cũng không phải là vẻ thẹn thùng này!