Edit: HueKhanh92
Beta: ThyAn89
Hạ Hoa nhìn chằm chằm ngự thiện phòng hơn một tháng, cuối cùng nàng cũng biết rõ người sai bỏ thuốc vào thuốc bổ của các phi tần sau khi thị tẩm rốt cuộc là ai. Kỳ thật Hạ Hoa chưa nói, Hạ Uyển Chi cũng đã biết được.
Hôm trước Trúc Thanh bỏ cái gì đó vào chén thuốc hầm cách thủy, đưa cho Hạ Đồng nhìn thì nhận ra là cùng một loại dược vật hạ vào chén thuốc của các phi tần khác. Bởi vậy nàng cũng đã biết được, tất cả đều là hoàng hậu động tay chân.
Hạ Uyển Chi âm thầm thấy sợ hãi, nhưng ngẫm lại thì có thể hiểu được tại sao hoàng hậu lại như thế. Nàng ta cùng Tề Diệp thành thân đã năm năm, đến nay bụng vẫn không hề có tin tức. Mà dưới gối Tề Diệp con nối dòng đơn bạc, hôm nay cũng chỉ có mình Trưởng công chúa Đức phi nương nương sinh ra.
Nhớ tới lời Bạch bảo lâm nói với nàng, Hạ Uyển Chi nghĩ chẳng lẽ bởi vì Bạch bảo lâm phát hiện hoàng hậu bỏ đồ vào chén thuốc bổ của các phi tần, sợ nàng ấy nói ra, lúc này mới giết người diệt khẩu?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Nhiều năm như vậy, hoàng hậu đã âm thầm bóp chết bao nhiêu sinh mệnh chưa nảy mầm. Nàng ta đúng là tâm tư kín đáo, lại hết sức to gan.
Thật may là nàng dẫn theo Hạ Đồng tiến cung, nếu không từ lâu nàng cũng đã bị ám toán. Vuốt ve bụng, cũng may nàng phát hiện, nếu không dù nàng được sủng hạnh thì cũng chỉ như các phi tần khác, vẫn không thể sinh con.
Xem ra trước kia nàng có thể sinh hạ Tam hoàng tử, cũng là phúc khí của nàng. Trước kia nàng cũng không biết trong chén thuốc có người động tay chân mà vẫn để nàng mang thai. Hôm nay ngẫm lại, nàng không thể nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến nàng uống nhiều chén thuốc như vậy mà còn có thể mang thai Tam hoàng tử. Trước khi có Tam hoàng tử, nàng sẩy mất đứa bé kia, nhất định là bị ai đó động tay, đến nay nàng cũng không biết.
Hiện tại nàng cũng không phải là dễ bị lừa gạt như thế.
Hai mươi bảy tháng sáu là sinh nhật tròn hai tuổi của trưởng công chúa. Hoàng hậu thương lượng với Tề Diệp, chuẩn bị cử hành cung yến, náo nhiệt một chút. Tề Diệp gật đầu đáp ứng, dù sao cũng là sinh nhật của Trưởng công chúa, tất nhiên muốn thật náo nhiệt một chút.
Yến hội cử hành tại Triều Hoa các. Sáng sớm Hạ Uyển Chi liền chuẩn bị lễ vật đưa qua chỗ Đức phi. Đức phi ôm trưởng công chúa mặc đồ mới, nói mấy câu rồi sai Bội Dung nhận lấy. Hạ Uyển Chi nhìn trưởng công chúa trắng trẻo đáng yêu, cười cười lấy ra một cái trống bỏi trêu chọc.
Trưởng công chúa rất nhanh liền bị trống bỏi hấp dẫn, nghe âm thanh leng keng leng keng thì nhếch miệng lộ ra hàm trăng trắng tinh, cười hì hì hoa tay múa chân. Đức phi nhìn cũng nhịn cười không được.
Không bao lâu sau thì người các cung khác cũng chuẩn bị lễ vật đưa tới. Hoàng hậu, thái hậu cũng đưa lễ vật quý trọng, Đức phi mỉm cười nhận lấy.
Yến hội không chiêu đãi quan lại đại thần, chỉ có phi tần hậu cung cùng với vài vị vương gia, công chúa phò mã.
Hạ Uyển Chi ăn mặc tỉ mì một phen rồi mới ra cửa. Đợi nàng đến Triều Hoa các, đã không ít phi tần ở đây. Lâm Huệ ngồi ở phía sau nàng. Lúc nàng ngồi xuống hai người có đối mặt với nhau, gật đầu chào một chút rồi không có nói thêm nữa.Cách một mảnh thảm đỏ, đối diện là vài vị vương gia, vương phi, cùng với công chúa phò mã. Bọn họ đều chuẩn bị lễ vật. Đức phi mang theo trưởng công chúa vừa xuất hiện, bọn họ liền đưa lễ vật lên.
Không bao lâu cung nhân cao giọng nhắc nhở, Hoàng Thượng, hoàng hậu, cùng với thái hậu giá lâm. Mọi người đứng dậy hành lễ. Chờ Tề Diệp đứng ở trước chủ vị, lúc này mới cho mọi người bình thân ngồi xuống. Sau một hồi xột xoạt, Hạ Uyển Chi ngồi xuống, phát giác ánh mắt Tề Diệp hướng tới. Nàng giương mắt nhìn sang, cười một tiếng với hắn rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Tề Diệp lại nhìn, càng nhìn càng động lòng người, nụ cười ấm áp ấy khiến trong lòng hắn cao hứng, khóe miệng không tự giác được xẹt qua một nụ cười.
Hoàng hậu ngồi ở bên cạnh hắn nhìn thấy, nhìn thoáng qua Hạ Uyển Chi ngồi cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo, cầm lấy khăn tay lau khóe miệng một chút. Nguyệt Mai hiểu ý, lặng lẽ lui ra ngoài.
Đế hậu vừa đến, yến hội liền bắt đầu. Cung nữ như dòng nước chảy bưng thức ăn tinh mỹ, dưa và trái cây đi lên. Trên bàn trước mặt rất nhanh liền bày đầy thức ăn phong phú, tinh xảo ngon miệng.
Âm nhạc đã vang lên, vũ cơ bắt đầu múa, kỹ thuật uyển chuyển, theo điệu nhạc nhẹ nhàng đung đưa. Ống tay áo bay múa, ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, tất cả đều hướng về người ở trên chủ vị.
Hạ Uyển Chi cử chỉ vừa vặn ăn cá hấp, thịt cá tươi mới, ngon ngọt, rất hợp khẩu vị của nàng.
Bữa tối ăn được một lúc, các vương gia bắt đầu tìm Hoàng Thượng nói chuyện mời rượu, ăn uống linh đình. Mà Đức phi đã cùng các Vương phi, công chúa nâng chén mời nhau, uống rượu hoa quế.
Bữa tối coi như ăn được vui vẻ hòa thuận. Sau khi ăn xong, lúc dùng trà bánh, Trịnh tu viện chuẩn bị tiết mục, ở trên thảm đỏ cất tiếng hát. Mấy vị tiệp dư mỹ nhân khác cũng nhao nhao muốn thử. Nàng biết rõ các nàng cũng chuẩn bị biểu diễn, làm như vậy là để có thể khiến Tề Diệp cười một tiếng, giành lấy ân sủng.
Đức phi ôm trưởng công chúa nhìn xem các nàng biểu diễn, trong lòng lại cười lạnh. Dù không vui vì các nàng ở sinh nhật của con gái mình mời gọi sủng hạnh, nhưng cũng không nói cái gì, còn muốn làm ra một bộ dáng khoan hồng độ lượng, rất là thưởng thức.
Lâm Huệ tất nhiên lại đánh đàn. Hạ Uyển Chi phát hiện lúc nàng ta đánh đàn, Tề Diệp nghe rất là hưởng thụ. Kỳ thật nàng biết, lúc trước Lâm Huệ được sủng ái còn không phải là bởi vì tài đánh đàn mà ra, rất được tâm ý của hắn nên mới giữ ở bên người. Hôm nay xem ra xác thực là như vậy.
Lúc Lâm Huệ đánh đàn có một phen phong tình khác biệt, bộ dáng nghiêm túc làm cho người ta không bỏ qua được. Hạ Uyển Chi không thể không thừa nhận, kỳ thật Lâm Huệ xác thực rất ưu tú, thậm chí có lúc nàng cũng nghĩ chỉ sợ mình không sánh bằng nàng ta.
Tiếng đàn boong boong, lại bị một tiếng khóc đánh vỡ. Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trưởng công chúa ở trong lòng Đức phi oa oa khóc lớn. Đức phi tay chân luống cuống ôm con bé, thấy mọi người chú ý, lúng túng đứng dậy, hành lễ với Tề Diệp rồi ôm trưởng công chúa rời tiệc. Lâm Huệ cũng không bị quấy rầy, vẫn tiếp tục khảy đàn. Sau Lâm Huệ là Chu tiệp dư. Chu tiệp dư thổi một khúc 《 Trường tương tư 》, tiếng sáo du dương, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Tề Diệp. Tề Diệp vẻ mặt không đổi, nhìn nàng ta một cái, cũng không nói gì.
Sau Chu tiệp dư, người có thể biểu diễn đều đã diễn xong. Thục phi nhìn Hạ Uyển Chi bất động, lên tiếng nói “Không biết Hạ chiêu nghi chuẩn bị cái tài nghệ gì, bản phi thật có chút tò mò!”
Thục phi vừa lên tiếng, những người khác như có như không nhìn lại. Ngay cả hoàng hậu cũng không chịu thua kém lên tiếng “Bản cung vẫn chưa được xem Hạ chiêu nghi biểu diễn tài nghệ, không biết hôm nay có may mắn được thưởng thức hay không.”
Hạ Uyển Chi đứng dậy “Tần thiếp từ nhỏ ngu dốt, cầm kỳ thư họa miễn cưỡng biết một chút, so sánh cùng các nương nương khác, tần thiếp thật sự là thẹn thùng không dám biểu diễn. Bởi vậy cũng không chuẩn bị, mong hoàng hậu, Thục phi thứ lỗi.”
“Hạ chiêu nghi đây là khiêm tốn.” Thục phi nói “Thật không ngờ tới thậm chí ngay cả thể diện của hoàng hậu mà Hạ chiêu nghi cũng không cho, đúng là chuyện thật sự hi hữu!”
Hạ Uyển Chi cũng biết Thục phi này mở miệng là không có việc tốt. Gần đây hết lần này tới lần khác nàng ta đều là châm chọc mình. Ở trước mặt mọi người, nàng thật đúng là không thể không cho hoàng hậu nương nương thể diện.
“Thục phi nương nương dạy bảo phải. Vì bồi tội cho hoàng hậu nương nương, tần thiếp xin chuẩn bị một khúc múa trống. Hy vọng hoàng hậu nương nương có thể thích.” Hạ Uyển Chi thở dài, đứng dậy hành lễ.
Hoàng hậu trong lòng khinh thường, ngoài miệng mỉm cười “Vậy làm phiền Hạ chiêu nghi!”
Hạ Uyển Chi không chuẩn bị, liền sai Hạ Bích trở về chuẩn bị quần áo. Không bao lâu nàng liền thay xong quần áo, trống lớn cũng đã chuẩn bị xong. Đã thật lâu không có luyện tập, chỉ sợ đã xuống tay.
Cầm lấy cây gậy gỗ thử xúc cảm một chút. Nàng mấp máy miệng, nặn ra một nụ cười, ống tay áo nhẹ nhàng, cước bộ nhẹ nhàng, chân bước uyển chuyển đến trước trống. Tay trái gõ mặt trống, một tiếng vang lên. Ống tay áo phất cao, tay phải gõ mặt trống, một tiếng lại vang lên, động tác mạnh mẽ hơn, đẹp hơn.
Không giống cung trang nặng nề, nàng mặc trên người chính là một thôi y phục nhẹ nhàng đơn giản, thắt đai lưng gọn gàng. Theo tiếng trống thùng thùng truyền đến, nàng gõ trống có lực có tiết tấu, như tiếng sấm thùng thùng, như nước mưa ào xuống, như dòng sông chảy xiết. Cả người đều chuyển động, vòng eo uốn một cái, xoay người gõ mặt trống. Lúc uốn cong người ngã đầu, nàng nhìn về phía Tề Diệp, khóe miệng cong lên, chân phải đá thẳng lên, bày ra một cái tư thế hoàn mỹ kết thúc điệu múa trống này.
Tề Diệp cười nói “Hạ chiêu nghi quả nhiên là người mang tuyệt kỹ, hôm nay trẫm mới thấy được.”
Tiếng nói vừa dứt, Thục phi nhìn nàng một cái, nói “Hoàng Thượng nói đúng, Hạ chiêu nghi đâu chỉ là người mang tuyệt kỹ, còn thâm tàng bất lộ. Nếu không phải là hôm nay hoàng hậu muốn nhìn, bản phi còn không biết Hạ chiêu nghi múa trống giỏi như vậy.”Thâm tàng bất lộ, Hạ Uyển Chi nghĩ cái Thục phi này thật đúng là giỏi tán dương người, tán dương nàng đến mức thâm trầm a!
Hạ Uyển Chi cũng không lên tiếng, hành lễ liền lui xuống. Lúc ra cửa nhìn thấy Bội Dung vội vã mà đến, không khỏi nhìn nàng ta nhiều thêm một chút. Đợi nàng thay đổi cung trang trở lại, Tề Diệp cùng hoàng hậu, thái hậu đã không còn ở Triều Hoa các. Vương gia vương phi, công chúa phò mã đang đứng dậy rời đi dưới sự hướng dẫn của thái giám.
Hạ Uyển Chi thật nghi hoặc đã phát sinh chuyện gì. Lâm Huệ nói “Hình như là trưởng công chúa bị bệnh. Hoàng Thượng để cho chúng ta đều tự tản đi, không có việc gì liền trở về đi!” Nàng gật gật đầu, Lâm Huệ lại nói “Uyển tỷ tỷ hôm nay múa trống thật sự rất tốt, muội muội đều xem ngây người.”
“Huệ nhi hôm nay khảy đàn cũng không tệ, so với trước kia tiến bộ không ít.” Hạ Uyển Chi thuận miệng tán dương.
“Uyển tỷ tỷ quá khen.” Nghe nói như vậy, Lâm Huệ trong lòng đúng là rất đắc ý. Nàng rất tự tin với tài đánh đàn của mình. Nếu nàng nhận thứ hai, không ai dám nói mình là đệ nhất.
Hạ Uyển Chi trở về liền sai Hạ Hoa đi hỏi thăm một chút, xem trưởng công chúa rốt cuộc làm sao vậy. Nàng múa trống ra đầy mồ hôi, liền phân phó Trúc Thanh chuẩn bị nước nóng.
Nàng mới vừa vào trong nước không bao lâu, Hạ Bích tiến đến nói “Nương nương, Hoàng Thượng phái người đến thỉnh nương nương đi sang cung Đức phi một chuyến.”
Nàng có chút ngạc nhiên “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Nô tỳ hỏi, công công truyền lời nói là trưởng công chúa không phải là bị bệnh, là ăn trúng đồ gì đó. Lúc này ngự y đang nhìn.” Hạ Bích nói “Nô tỳ có chút không yên lòng, trưởng công chúa ăn đồ hư làm sao lại tìm nương nương, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ!”
“Có phải xảy ra chuyện hay không, đi mới biết được.” Hạ Uyển Chi không nhanh không chậm rửa ráy sạch sẽ, lau chùi thân thể, mặc quần áo, lại để cho Trúc Thanh trang điểm một phen. Lúc này nàng mới mang theo Hạ Bích và Trúc Thanh đi qua chỗ Đức phi.
Khi đi vào nàng đã nhìn thấy Tề Diệp, thái hậu, hoàng hậu đều có mặt. Bọn họ đều nhìn nàng vẻ mặt khó lường. Hạ Uyển Chi vừa vặn thi lễ, Tề Diệp cho nàng đứng dậy, bên tai là tiếng trưởng công chúa khóc oa oa. Đức phi cùng nhũ nương đang dỗ dành.
“Có biết trẫm gọi tới ngươi vì cái gì?” Tề Diệp đánh vỡ trầm mặc, hỏi.
Hạ Uyển Chi lắc đầu “Tần thiếp không biết, mong Hoàng Thượng chỉ rõ.”
“Trưởng công chúa ăn nhầm thức ăn, có cung nhân trông thấy là cung nhân bên cạnh ngươi thả đồ vào canh trứng gà của trưởng công chúa.” Hạ Uyển Chi nghe vậy tâm chìm chìm, Tề Diệp hỏi “Có thể có chuyện này?”
“Hoàng Thượng, tần thiếp oan uổng.” Hạ Uyển Chi quỳ trên mặt đất. Hạ Bích, Trúc Thanh phía sau quỳ theo. Nàng nói “Thần thiếp oan uổng, mong Hoàng Thượng minh giám.”
“Hạ chiêu nghi không cần phải ngụy biện, nhân chứng vật chứng đều có, há lại cho ngươi một câu oan uổng thì có thể phủi bỏ?” Hoàng hậu đau lòng nói “Trưởng công chúa vẫn là đứa nhỏ, mới chỉ hai tuổi, Hạ chiêu nghi sao xuống tay được?”Đức phi đem hài tử giao cho nhũ nương, nhìn Hạ Uyển Chi quỳ trên mặt đất, không nói hai lời, vừa tiến lên chính là một cái tát. Hạ Uyển Chi bị đau, lúc trông thấy Đức phi còn muốn tát cái thứ hai, Tề Diệp đã mở miệng “Đức phi, trong mắt ngươi còn có trẫm sao. Trẫm còn chưa nói chuyện há lại cho ngươi động thủ?”
Đức phi cắn cắn môi, trừng mắt liếc Hạ Uyển Chi, lúc nghiêng đầu đã là bộ dáng lã chã chực khóc “Hoàng Thượng, thần thiếp thất lễ. Là do thần thiếp không đành lòng nhìn trưởng công chúa chịu khổ. Con bé còn nhỏ đã chịu tội như vậy, thần thiếp không nhịn được a!”
Hạ Uyển Chi bụm mặt, ngẩng đầu nhìn Tề Diệp. Tề Diệp trấn an nhìn nàng một cái, nói “Trước khi tra ra manh mối, trẫm tự có định đoạt. Thứ cho ngươi thương con sốt ruột, trẫm không so đo, đứng lên đi!”
Đức phi gật gật đầu, tạ ơn một tiếng, được Bội Dung nâng đỡ ngồi xuống ở trên ghế, nhịn không được rơi lệ “Tội nghiệp trưởng công chúa, toàn thân không có chỗ nào yên, vừa ngứa vừa đau. Nàng còn nhỏ như vậy, làm sao chịu được. Hoàng Thượng nhất định phải cứu trưởng công chúa.”
“Ngự y đã đang nhìn, không có việc gì!” Tề Diệp trấn an một câu, ánh mắt rơi vào trên người Hạ Uyển Chi “Hạ chiêu nghi, có phải ngươi hạ thuốc hay không?”
“Hoàng Thượng minh giám, tần thiếp có thể chỉ trời lập lời thề, tuyệt đối không phải là tần thiếp. Tần thiếp là bị hãm hại!” Là ai? Thục phi, Đức phi, hoàng hậu, hay là những người khác? Trong đầu thoáng hiện lên lần lượt từng khuôn mặt, nàng lại cảm thấy mỗi người đều có thể.
“Thật không phải là ngươi?” Tề Diệp trầm giọng hỏi.
Hạ Uyển Chi chỉ tay lên trời nói “Thần thiếp lập lời thề với trời, chuyện hôm nay không liên quan với tần thiếp. Nếu có nửa câu nói dối, tần thiếp liền bị thiên lôi đánh, chết không tử tế.”
“Nếu là lập lời thề có thể nói rõ tất cả, cũng sẽ không có nhiều người kêu oan như vậy. Hạ chiêu nghi, ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ dễ tin lời thể của ngươi sao?”
Hoàng hậu không đợi Tề Diệp lên tiếng, đã chặn đường hắn. Cho dù bây giờ hắn nói tin tưởng, vậy cũng chỉ là thiên vị nàng mà thôi. Huống chi thái hậu ở đây, mặc dù bà ta chưa nói một câu nào, cũng không có nghĩa là bà tin tưởng Hạ Uyển Chi.
“Nếu nương nương không tin, tần thiếp có thể cùng cái cung nhân kia đối chất. Tần thiếp xác thực là bị người hãm hại, oan uổng.” Nếu nàng không tìm được sơ hở, như vậy nhân chứng vật chứng bọn họ đều đã chuẩn bị đủ, cho dù nàng chưa làm qua cũng bị hãm hại thành đã làm, nàng sẽ phải gánh tội thay.
“Không biết cung nhân kia trông thấy chính là cung nữ nào bên cạnh tần thiếp bỏ thuốc?” Hạ Uyển Chi hỏi trong lúc Quang Thuận đi xuống gọi nhân chứng.
Hoàng hậu nói “Bên cạnh ngươi còn có mấy người, không phải là cái gì Hạ Bích kia.”
Nghe vậy, Hạ Bích vội vàng dập đầu, nói “Hoàng Thượng minh giám, hôm nay nô tỳ liên tục ở trong yến hội cũng không rời đi, làm. trở về ngự thiện phòng bỏ thuốc. Mong Hoàng Thượng minh xét, nô tỳ là bị oan uổng.””Hừ, có phải oan uổng hay không, đợi người đến đây sẽ biết!” Hoàng hậu hừ một tiếng, trào phúng liếc nhìn Hạ Uyển Chi.
Hạ Uyển Chi cũng đã tâm tư vòng vo vài vòng, ngẩng đầu nhìn Tề Diệp nói “Hoàng Thượng, nếu thật là tần thiếp làm, tần thiếp sẽ không ngụy biện. Nhưng tần thiếp là bị hãm hại, tần thiếp cầu xin Hoàng Thượng cho tần thiếp một cái cơ hội rửa thoát tội danh!”
Giống như sợ Tề Diệp sẽ đáp ứng, hoàng hậu lên tiếng nói “Vẫn còn ngụy biện sao, người đâu, kéo Hạ chiêu nghi xuống.”
“Vì sao hoàng hậu nương nương một mực chắc chắn chính là tần thiếp. Chẳng lẽ hoàng hậu nương nương cũng tận mắt nhìn thấy là Hạ Bích bên cạnh tần thiếp hạ độc trong canh trứng gà của trưởng công chúa sao?”
Tiếng nói vừa dứt, hoàng hậu sắc mặt càng thay đổi. Tề Diệp, thái hậu, Đức phi đều nhìn về nàng ta. Hoàng hậu miễn cưỡng trấn định nói “Hạ chiêu nghi đây là nói bản cung hãm hại ngươi?”
“Hoàng hậu minh giám, tần thiếp cũng không phải là ý tứ kia.” Hạ Uyển Chi cúi đầu ngoan ngoãn đáp lời, trong lòng bắt đầu sinh nghi. Hoàng hậu kích động như vậy, hận không thể ngăn cản hành động của nàng, không thể không khiến người hoài nghi có phải là nàng ta cho người hạ độc, giá họa cho nàng hay không.
“Bản cung nghe cũng không giống như vậy.” Hoàng hậu lạnh lùng nói “Cơm có thể ăn bậy, lời nói thì không thể nói lung tung. Hạ chiêu nghi tốt nhất nên nghĩ thông suốt.”
Hạ Uyển Chi không nói.
Tề Diệp liếc nhanh nhìn hoàng hậu, nói “Trẫm cho ngươi cơ hội này, nếu thật là ngươi, trẫm sẽ không hạ thủ lưu tình. Nhất định nghiêm trị.”
“Tần thiếp hiểu! Đa tạ Hoàng Thượng khai ân!” Hạ Uyển Chi ám ám thở phào nhẹ nhõm, thật may là hắn vẫn chếch về hướng mình.
Trước khi nhân chứng bị kéo lên, Hạ Uyển Chi cho Hạ Bích cùng một vị cung nữ canh giữ ở cửa thay đổi quần áo. Hạ Bích canh giữ ở cửa, vị kia cung nữ thì quỳ ở sau lưng nàng.
Rất nhanh vị nhân chứng kia đã bị kéo đi lên, nàng ta cả vội vàng quỳ xuống đất, run lẩy bẩy cầu xin tha thứ.
Tề Diệp nói “Trả lời trẫm, có phải thật sự nhìn thấy cung nữ bên cạnh Hạ chiêu nghi hạ độc trong canh trứng gà của trưởng công chúa hay không?”
“Hồi... Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ... Nô tỳ tận mắt nhìn thấy cung nữ Hạ Bích bên cạnh Hạ chiêu nghi thả đồ trong canh trứng gà của trưởng công chúa. Nô tỳ cũng không biết bỏ vào cái gì, nô tỳ cũng là về sau nghe nói trưởng công chúa trúng độc, mới biết được.”
“Được rồi, ngươi xem một chút có phải người phía sau Hạ chiêu nghi hay không?”
Tiểu cung nữ nhìn theo hướng ngón tau Tề Diệp, ánh mắt đung đưa không ngừng giữa vị cung nữ kia và Trúc Thanh, cuối cùng đưa tay chỉ vị cung nữ ở bên trái kia. Trái tim lơ lửng của Hạ Uyển Chi lập tức hạ xuống đất, ám ám thở phào nhẹ nhõm.
Người ở chỗ này nhìn thấy vậy đều trong lòng hiểu rõ, hoàng hậu âm thầm bóp bóp nắm tay, liếc nhanh nhìn Nguyệt Mai. Nguyệt Mai run một chút, sắc mặt trắng bệch cúi đầu xuống.
Đức phi nhìn vẻ mặt chủ tớ hai người các nàng, trong lòng sinh nghi.
Tề Diệp lại hỏi “Xác định là nàng ta?”
“Hoàng Thượng minh giám, nô tỳ chính là một trăm lá gan cũng không dám nói dối.” Tiểu cung nữ vội vàng dập đầu, nói năng lưu loát.
Tề Diệp cười lạnh một tiếng “Người đâu, đem cái tiện tỳ này xuống thẩm vấn cho kĩ. Dám vu hãm Hạ chiêu nghi, trẫm cũng muốn nhìn một chút là ai ở sau lưng làm loạn.”
Quang Thuận công công vung tay lên, hai vị thái giám tiến lên, lôi kéo tiểu cung nữ rời đi. Tiểu cung nữ còn chưa kịp phản ứng, vẫn là hô to “Hoàng Thượng, nô tỳ xác thực trông thấy nàng ta thả đồ...” Còn chưa nói xong đã bị Quang Thuận lấy vải lụa chận miệng, cho người dẫn đi tra hỏi.
Hoàng hậu nhìn tiểu cung nữ bị bắt đi, xoắn xoắn khăn tay, liếc nhìn Nguyệt Mai. Nguyệt Mai hiểu ý, thừa dịp người khác không chú ý lui ra ngoài.
Biết rõ Hạ Uyển Chi là bị hãm hại, Tề Diệp tiến lên, đang muốn đỡ Hạ Uyển Chi. Đức phi đã đi trước một bước tiến lên đỡ Hạ Uyển Chi, mặt mũi tràn đầy áy náy nói “Đều là bản phi không tốt, chuyện còn chưa tra rõ ràng liền tự kết luận, còn đánh Hạ chiêu nghi một cái tát. Đều do bản phi quá lo lắng, nếu Hạ chiêu nghi còn giận, có thể đánh lại một cái tát.”
“Đức phi nương nương nói quá lời, tần thiếp hiểu Đức phi là thương con mà sốt ruột, lúc này mới mất đúng mực. Chỉ cần có thể chứng minh tần thiếp trong sạch, tần thiếp cũng đã thỏa mãn. Ngược lại cái người hãm hại tần thiếp kia, mong Hoàng Thượng nhất định phải bắt được!” Nàng nhìn Tề Diệp, cố ý cho hắn nhìn mặt sưng đỏ cùng với khóe miệng tràn ra vết máu của mình “Không thể để cho người nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, nếu không đều uổng công trưởng công chúa, cùng tần thiếp chịu đau khổ.”
“Yên tâm, trẫm sẽ cho trưởng công chúa, cho Hạ chiêu nghi một cái công đạo.” Ánh mắt rơi vào trên mặt sưng đỏ của nàng, Tề Diệp nhìn thấy đau lòng, hắn nói “Hạ chiêu nghi đi về trước, trẫm sai ngự y đi qua nhìn ngươi một chút.”
Hạ Uyển Chi gật đầu “Đa tạ Hoàng Thượng ưu ái!”
Được Trúc Thanh cùng Hạ Bích nâng đỡ, Hạ Uyển Chi trở về Hỉ Lai điện.
Lúc Đức phi ngẩng đầu nhìn về phía hoàng hậu, chẳng biết lúc nào mà Nguyệt Mai bên cạnh hoàng hậu đã không thấy đâu. Nàng khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm hoàng hậu, vẻ mặt phức tạp.