Edit: Hiền Yêu Tiền
Beta: ThyAn89
Hoàng hậu không nói thêm gì nữa, ban thưởng một ít đồ cho Hạ Uyển Chi, nói là đối với nàng chúc mừng.
Hạ Uyển Chi hành lễ nhận lấy lễ vật, đi theo các vị phi tần cùng nhau rời Phượng Nghi cung, Đức phi Thục phi rời đi trước, hai người liếc mắt nhìn nhau, Thục phi cười nhạo “Đức phi đúng là dạy bảo Hạ chiêu nghi không tệ, xem ra là Đức phi sẽ dạy bảo người a!”
Đức phi cười nói “Bản phi đúng là không dám ôm công lao, kia đều là trời cao ban cho nàng, bất quá Hạ chiêu nghi xác thực là tốt hơn người, có thể được Hoàng Thượng sủng ái cũng là phúc khí của nàng ấy.”
“Đức phi nương nương ngược lại là người rộng lượng, chỉ là một núi không thể chứa hai cọp, Đức phi nương nương cũng nên cẩn thận, Hoàng Thượng đối với nàng ta cũng không giống như những phi tần khác, Hạ chiêu nghi trẻ tuổi tướng mạo lại đẹp, chính là không phải những thứ lão nhân như chúng ta có thể so sánh.”
Thục phi cố ý trào phúng, nghĩ cách khơi mào mẫu thuẫn giữa nàng và Hạ Uyển Chi.
Đức phi không ngốc, làm thế nào lại không biết dụng ý của Thục phi, nàng cười nhạo một tiếng “Thục phi nếu là lo lắng người mới bò lên trên đầu, không bằng nghĩ cách làm thế nào để Hoàng Thượng vui vẻ, cùng bản phi nói những thứ này cũng sẽ không giành được sủng ái của Hoàng Thượng.”
“Đức phi là giả bộ trước sau như một, bản phi thật sự là cảm thấy không bằng.”
Thục phi khinh thường cười một tiếng, biết rõ trên người nàng không thể chiếm tiện nghi, liền không hề ở lâu, nhìn thoáng qua Hạ Uyển Chi bị vài vị tiệp dư mỹ nhân vây quanh chúc mừng, khóe miệng mang theo một nét cười lạnh, cử chỉ thanh cao dẫn người đi.
Hạ Uyển Chi thật đúng là thụ sủng nhược kinh a, trước kia mấy vị tiêp dư mỹ nhân đều là khinh thường nàng, lúc này lại không ngừng nịnh bợ, quá nhiều lời khen ngợi như nước chảy chảy về phía nàng. Nếu không phải nàng da mặt dày, còn thật sự bị các nàng tán dương đến bay lên trời. Nhưng Hạ Uyển Chi chỉ là nghe một chút liền coi như xong.
Nàng biết rõ những thứ này đều là dụng ý của người khác, nghĩ nịnh bợ nàng liền leo lên được chỗ tốt, nhận được ân sủng của Tề Diệp. Hạ Uyển Chi cũng không phải là nghe nịnh bợ liền biến thành người tốt như thế, có bản lĩnh thì tự chính mình chiếm được sủng ái của hắn, tìm nàng, không có cửa đâu.
Nói dăm ba câu rồi đuổi các nàng đi, Hạ Uyển Chi chuẩn bị trở về, còn chưa tới Đức Hỉ cung đã nhìn thấy Vương chiêu viện đứng ở dưới cây liễu thưởng thức hoa sen, thấy nàng đi tới, ánh mắt khinh thường liếc nàng một cái.
Hạ Uyển Chi vốn là không thèm để ý, nghĩ tới lúc trước nàng sau khi trở thành chiêu viện liền cho mình ra oai phủ đầu. Nàng cười cười, đi đến sau lưng Vương chiêu viện, cố ý ho một tiếng khiến cho nàng ta chú ý.
Vương chiêu viện quay đầu lại lên tiếng, nhìn nàng một chút nhíu nhíu mày “Hạ chiêu nghi đây là tìm ta?”
“Vương chiêu viện có phải nên hành lễ với chiêu nghi nương nương ta hay không? Chẳng lẽ đã quên quy củ trong cung?” Giọng nói nghi hoặc, vẻ mặt đắc ý, cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ không thể dễ chịu. Vương chiêu viện càng không ngoại lệ, nàng không phải là người dễ đối phó, lại càng là người không thể chịu được người khác tốt hơn mình, nghe vậy nhíu mày, lập tức thay đổi sắc mặt “Ngươi đây là khiêu khích ta?”
“Ta không có ý tứ kia, ngược lại Vương chiêu viện đừng quên, ở trong cung này cũng không thể dùng “ngươi” để xưng hô với phi tần phân vị cao hơn ngươi. Mặc dù chúng ta đều là cung phi nhị phẩm, nhưng vẫn phân lớn nhỏ. Dù sao ta là đứng đầu cửu tần, lần này cho dù ta khoan hồng độ lượng không so đo với ngươi, về sau vẫn phải dựa theo cung quy mà tuân thủ. Vương chiêu viện cũng không nên thất lễ.” Xem nàng ta cắn môi sắc mặt trắng bệch, Hạ Uyển Chi rất là cao hứng, khẽ mím môi cười.
“Hạ Uyển Chi, ngươi chớ đắc ý!” Vương chiêu viện tức giận đến mức chỉ thẳng tay vào mũi nàng nói
“Bất quá là được ân sủng một lần mà thôi, chớ đắc ý quên mình!”
“Vương chiêu viện thật đúng là không hiểu chuyện. Hạ Uyển Chi ta là người mà một chiêu viện có thể hô to gọi nhỏ à? Xem ra Vương gia gia giáo cũng không ra gì.”
Hạ Uyển Chi khinh miệt nói “Cũng may chiêu nghi nương nương ta đây từ trước đến nay khoan hồng độ lượng, cũng không chấp nhặt với người thất lễ như ngươi. Chỉ là về sau Vương chiêu viện phải nhớ kỹ, trước mặt hoàng hậu, thái hậu đừng thất lễ. Các nàng cũng không phải dễ nói chuyện giống như ta.”
“Im miệng, không cần ngươi quan tâm, gia giáo Vương gia còn chưa tới phiên ngươi bình phẩm.”
Nghe nàng miệt thị Vương gia, Vương chiêu viện lập tức bao che khuyết điểm, hai mắt bốc hỏa nhìn nàng chằm chằm, ngón tay chỉ vào mũi của Hạ Uyển Chi.
Hành động như vậy thật đúng là thất lễ, Hạ Uyển Chi thu liễm vui vẻ, ánh mắt lạnh xuống, gạt ngón tay nàng ta chỉ mình, lạnh lùng nói “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Căn bản không xứng nói chuyện với ta. Thu hồi cái tự cho mình thanh cao này của ngươi lại đi. Tại hoàng cung này, ở trong lòng hoàng thượng, ai so với ngươi cũng quan trọng hơn. Nếu ngươi nghĩ có thể leo lên cưỡi trên đầu ta, vậy thì ta đây xin chống mắt lên chờ!”
“Ngươi!” Vương chiêu viện tức giận sắc mặt trầm xuống “Ngươi là cái thá gì mà có tư cách nói ta?”
“Hừ, chỉ bằng ta là đứng đầu cửu tần, mà ngươi chỉ là một chiêu viện.”Hạ Uyển Chi cầm lấy khăn tay lau khóe miệng, nói “Ngu xuẩn, thật sự là lãng phí thời gian của ta!”
“Ngươi cho rằng ngươi có thể phách lối bao lâu. Hừ, về sau ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.” Vương chiêu viện tức giận, nhìn theo bóng lưng Hạ Uyển Chi lớn tiếng nói.
Cước bộ dừng lại, Hạ Uyển Chi quay đầu hướng nàng cười đắc ý “Ít nhất hiện tại ta có đủ phẩm cấp, mà ngươi không có, chỉ như vậy là đủ rồi!”
Hạ Uyển Chi thản nhiên rời đi. Nhìn theo bóng lưng nàng, Vương chiêu viện tức giận hận không thể nhào tới bóp chết nàng, cuối cùng chỉ là tức giận đến giậm chân đá chân. Ai ngờ giày thêu không có ổn định cứ như vậy bị nàng một đá liền đá bay ra ngoài. Giày thêu trôi ở trên nước dần dần chìm xuống, Vương chiêu viện tức giận không thèm để ý, vội vàng cho người vớt giầy thêu lên, nhất thời luống cuống tay chân, bên cạnh ao sen một mảnh náo nhiệt.Hạ Uyển Chi trở về không bao lâu thì Lâm Huệ cho Thái Vi đưa lễ vật tới, nói là chúc mừng nàng thăng làm chiêu nghi nương nương. Hạ Uyển Chi hỏi thăm Lâm Huệ vài câu, Thái Vi nói hết thảy đều tốt. Nàng nói ngày mai sẽ đi qua xem Lâm Huệ một chút. Thái Vi mỉm cười gật đầu lui xuống.
Lục đục lại có các cung phi khác tặng quà đến, đều là chút ít đồ trang sức, vải vóc tơ lụa. Nàng cho Trúc Thanh ghi chép lại từng cái, về sau cũng muốn trả lễ.
Buổi trưa Tề Diệp cùng thái hậu dùng bữa. Trời nóng nực, thức ăn nóng, nguội đều có. Thái hậu ăn thanh đạm, trong phòng bày một khối băng, cung nữ cầm lấy cây quạt quạt gió cho bọn họ, cũng làm mát mẻ không ít.
Dùng ngọ thiện xong thái hậu cùng Tề Diệp ngồi nói chuyện, chủ yếu là hi vọng hắn ban phát ân huệ cho hậu cung cùng hưởng, mà hắn không con nối dõi, hi vọng hắn có thể tốn thêm chút ít tâm tư để khai chi tán diệp.
Tề Diệp gật gật đầu, nói là cẩn tuân thái hậu dạy bảo.
Tề Diệp biết rõ thái hậu đột nhiên nói với hắn ân huệ cùng hưởng ý tứ là đang nhắc nhở hắn không cần phải đặc biệt sủng hạnh Hạ Uyển Chi, làm cho hắn đi các cung khác nhiều một chút.
Bữa tối hắn quyết định đi Hỉ Lai điện dùng, ý tứ của thái hậu hắn biết rõ phải làm như thế nào.
Hạ Uyển Chi nghe nói hắn muốn qua đây, vẫn như cũ, cho ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn. Buổi trưa nàng không có việc gì ngủ một giấc, buổi chiều lại xem sách trong chốc lát, mặt trời chiều ngả về tây từ lúc nào, lát sau hắn liền tới.
Nàng mỉm cười đi ra ngoài nghênh đón, mặt tươi như hoa. Tề Diệp cất bước tiến đến trông thấy nàng như vậy, khóe miệng bất giác cười lên, tâm tình thật tốt, ánh mắt rơi vào trên người nàng nóng bỏng sáng ngời.
Hạ Uyển Chi cúi người hành lễ, hắn mỉm cười đỡ nàng đứng dậy, thuận thế cầm lấy tay của nàng không buông. Hạ Bích các nàng cúi thấp đầu không dám nhìn loạn.
Hai người ngồi xuốnh, giường nệm, giường gỗ bằng trúc, một bên lại đặt khối băng. Khối băng là người của Nội Vụ phủ đưa tới lúc ăn trưa, rất là hào phóng đưa một khối lớn đến. Đây chính là trước kia không dám nghĩ, quả nhiên quyền thế chính là thứ tốt. Mỗi lần được sắc phong đãi ngộ lại khác nhau.
“Phòng bếp nhỏ làm nước ô mai ướp lạnh, Hoàng Thượng có muốn uống một chút hay không?”
Hạ Uyển Chi mỉm cười hỏi thăm. Tề Diệp gật gật đầu, nàng phân phó Trúc Thanh đi xuống bưng nước ô mai, tiếp nhận khăn tay của Hạ Bích lau mặt rửa tay cho hắn.
Tề Diệp ngồi bất động, nâng mắt nhìn nàng.
Hạ Uyển Chi ngơ ngác một chút mới hiểu ý, liếc nhanh nhìn Hạ Bích. Hạ Bích hiểu ý mang theo các cung nhân khác rời đi. Nàng lau tay lau mặt cho hắn, hình dáng rõ ràng, mặt mày anh tuấn.
Tề Diệp nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng nghiêm túc lau rửa, ánh mắt rơi vào đôi môi ửng đỏ của nàng, mấp máy môi, lúc nàng xoay người rời đi, hắn cầm lấy tay của nàng lôi kéo. Hạ Uyển Chi không có đứng vững, liền nhào vào trong ngực hắn. Lúc ngẩng lên đã thấy hắn cúi đầu lại gần, ôn nhu ngậm lấy đôi môi nàng, một tay nâng cằm của nàng, một tay ôm eo để tránh nàng ngã xuống.Hắn ôn nhu hôn môi, miêu tả đôi môi của nàng, nhẹ nhàng triền miên, không bao lâu đầu lưỡi mềm mại cạy hàm răng nàng ra, quấn lấy đầu lưỡi của nàng mà hôn. Nàng phối hợp hôn trả lại, học động tác của hắn đầu lưỡi quét trên hàm răng hắn, làm cho hắn một hồi tê dại, ôm nàng càng chặt, cả người áp vào trên người hắn, bộ ngực mềm mại đè ở trên lồng ngực rộng lớn của hắn, mà tay của hắn đã từ trên eo chậm rãi luồn vào áo, vòng qua sau lưng rồi chạy tới bộ ngực mềm mại dịu dàng vuốt ve.
Hạ Uyển Chi ngẩn ra, mở mắt xem, mà hắn hai mắt sáng long lanh nhìn nàng. Nàng ửng hồng hai má, vẻ mặt thẹn thùng vô hạn, bắt lấy tay của hắn đặt lại ở trên eo.
Tề Diệp khẽ cười một tiếng, buông môi nàng ra, dùng trán tì vào trán của nàng, cọ xát chóp mũi nói “Uyển Nhi là đang thẹn thùng sao?”
Hạ Uyển Chi gò má nóng lên, vặn vẹo uốn éo thân thể, bộ dáng tiểu nữ nhi hờn dỗi oán trách nói “Hoàng Thượng giễu cợt tần thiếp!” Âm thanh mềm mại, âm cuối run rẩy.
Cho dù là ai nghe trong lòng cũng sẽ run lên, chớ đừng nói chi là Tề Diệp. Hắn nhớ tới tối hôm qua nàng ở dưới thân thể mình hầu hạ, ưm a 'kimochi' (editor phóng túng chút, xin đừng thắc mắc từ này:v) rên rỉ xinh đẹp, nhịn không được lại cúi đầu lần nữa.
Hạ Uyển Chi đã phòng bị hắn, lúc hắn cúi đầu nàng uống vòng eo một cái, thoát khỏi tay của hắn rất xa, lui về phía sau hai bước, ranh mãnh nhìn hắn cười. Tề Diệp không nghĩ nàng sẽ né tránh, bổ nhào một cái vô ích thì có chút tức giận, thấy nàng bộ dáng ranh mãnh lại không nhịn được cười, chìa tay về phía môi nàng nói
“Khóe miệng bị lem, lại đây trẫm lau cho ngươi.”
Hạ Uyển Chi níu lấy khăn tay lau một chút, trên khăn tay trắng noãn một mảnh đo đỏ, nàng biết rõ hắn không có nói láo, nghe lời đi tới đứng ở trước mặt hắn.
Tề Diệp cười đắc ý, cầm lấy mặt của nàng cười khẽ “Hừ, vật nhỏ, cũng dám trêu trẫm, xem trẫm trừng phạt nàng thế nào.”
Hạ Uyển Chi muốn tránh đã không còn kịp rồi. Hắn cúi đầu hàm chứa tình ý mềm mại gặm cắn môi nàng mà hút. Hạ Uyển Chi chỉ cảm thấy môi lưỡi tê dại, thân thể khẽ nóng lên. Mà nàng trong lúc vô tình phát giác hạ thân có một cái gì đó cương cứng đâm vào nàng.
Ý thức được là cái gì, Hạ Uyển Chi không dám động đậy, chỉ đành để mặc hắn ngăn đón hôn hít hồi lâu. Môi đỏ mọng nóng lên tê dại, hắn mới buông nàng ra, nhìn một bộ dáng bị chà đạp, hắn tâm tình thật tốt, kéo nàng ngồi ở trên đùi, từ trong ngực móc ra một chiếc trâm gài tóc cài lên búi tóc của nàng.
Phân phó cung nữ lấy gương tới, nàng nhìn thấy trên búi tóc gài trâm vàng điểm thúy bươm bướm, tay dừng lại một chút, tâm tư hơi trầm xuống. Tề Diệp thấy nàng bất động, cười hỏi “Thích không?”
Nàng cười cười, vuốt trâm gài tóc gật đầu “Thích, đa tạ Hoàng Thượng ban thưởng!”
“Thích là tốt rồi!” Hắn vuốt ve đôi môi sưng đỏ của nàng, cười cười để cho Quang Thuận công công vào. Quang Thuận công công nghe tiếng tiến đến, trên tay cầm một cái khay, trên mặt bày một chiếc khăn lụa đỏ che đậy gì đó.Tề Diệp nắm tay nàng nói “Đây là trẫm cố ý cho người tìm về, nàng xem một chút coi có thích hay không.”
Hạ Uyển Chi nhìn hắn cao hứng, cũng không cự tuyệt, vén lụa đỏ lên nhìn, thấy ở trên khay là một cáu vỏ ốc lớn, giật mình quay đầu lại
“Đây là...”
Tề Diệp cười tiến lên ôm lấy eo của nàng, cầm lấy vỏ ốc nói một câu “Là trẫm tặng cho Uyển Nhi!” Nói xong đem vỏ ốc đặt ở bên tai nàng, hỏi
“Có thể nghe thấy được thanh âm bên trong, trẫm nói gì đó?”
Bên tai có tiếng ông ông, căn bản không nghe ra được thanh âm gì. Lão bản nương kìa cũng là vì muốn bán giá cao mới có thể nói mấy lời cái gì mà may mắn. Có điều nhìn hắn vẻ mặt tha thiết, nàng cố làm ra vẻ nghiêm túc nghe ngóng, nói “Tần thiếp nghe thấy âm thanh của Hoàng Thượng, nói 'Là trẫm tặng cho Uyển Nhi!' “
“Ừ!” Tề Diệp giọng nói nhẹ nhàng, ôm lấy nàng thì thầm bên tai “Uyển Nhi đối với trẫm mà nói tựa như cái vỏ ốc này, là khác biệt như vậy.”
“ Khác biệt?”
Nàng lại nghi hoặc, khác biệt cái gì? Cái gì khác?
“Ừ! Khác biệt!” Tới gần hôn một cái lên mặt nàng. Tề Diệp vừa lòng thỏa mãn thở dài. Hạ Uyển Chi vuốt vuốt vỏ ốc, trong lòng không thể bình tĩnh.
Quang Thuận công công tận hết chức trách ngồi im như tượng gỗ, bày tỏ dáng vẻ cái gì cũng không biết.
Trước khi dùng bữa Tề Diệp uống một chén nước ô mai ướp lạnh, bữa tối hai người ăn rất ngon miệng. Sau khi ăn xong Hạ Uyển Chi kêu Hạ Bích bưng một ly trà bạc hà lên, Tề Diệp uống một ngụm, khó trách cảm thấy môi của nàng nhẹ nhàng khoan khoái không thôi, nguyên lai là bởi vì nàng uống loại trà này, hơn nữa còn giúp tinh thần rất sảng khoái.
Buổi tối còn phải phê duyệt tấu sớ, Tề Diệp uống một ly trà bạc hà ngồi trong chốc lát liền đứng dậy rời đi. Lúc rời đi còn nắm tay của nàng nhéo nhéo, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, nói
“Trẫm ngày mai lại tới thăm ngươi!”
“Ừ! Hoàng Thượng sớm nghỉ ngơi, quốc sự trọng yếu, long thể quan trọng hơn!”
Nàng nói lời tri kỷ, khiến choTề Diệp yêu thích không muốn buông tay ôm nàng vào lòng, cái cằm cọ lên tóc nàng thở dài, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn rất là không muốn rời đi, nhưng lại không thể không rời, để tránh chính mình chìm vào quá sâu.
Đưa mắt nhìn hắn rời đi, Hạ Uyển Chi gỡ trâm gài tóc xuống nhìn nhìn, mũi nhọn đâm vào giữa ngón tay, ấn sâu xuống, hơi có chút đau, lại làm cho nàng thanh tỉnh. Chính là chiếc trâm gài tóc này đã lấy mạng của nàng, nàng sao có thể thích?
Nhưng dù không thích, nàng quyết định mỗi ngày vẫn đeo lên, dùng cái này để nhắc nhở nàng đã từng đã trải qua cái gì.
Đêm đó Tề Diệp lật thẻ bài của Đức phi, buổi tối ở trong cung của Đức phi nghỉ ngơi. Không ít người trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần là ai cũng được, nhưng không thể là Hạ Uyển Chi.
Ngày hôm sau từ Phượng Nghi cung của hoàng hậu đi ra, nàng đi tới Đức Sang cung thăm Lâm Huệ, nàng ta khí sắc tốt hơn nhiều, nhưng vẫn tiếp tục tĩnh dưỡngtrông thấy nàng đến, Lâm Huệ cười hành lễ “Tần thiếp thỉnh an chiêu nghi nương nương, nương nương vạn phúc kim an!”
“Nhìn ngươi xem, như thế nào lại khách khí như vậy?”Hạ Uyển Chi cố làm ra vẻ không vui lên tiếng.
Lâm Huệ cười cười, nói “Quy củ trong cung không thể bỏ, ta cũng không bịbị người nói là ỷ vào quan hệ thân thiết, liền không tuân quy củ!”
Hạ Uyển Chi cười cười không nói gì.
Lâm Huệ quan sát trong chốc lát, ánh mắt rơi vào trên búi tóc của nàng, nhìn chiếc trâm vàng điểm thúy bươm bướm nói
“Chiếc trâm gài tóc này nhìn thật lạ mắt, trông cũng rất đẹp!”
“Là Hoàng Thượng hôm qua ban thưởng.”
Đâu chỉ đẹp mắt, còn sắc bén, đủ để lấy tính mạng người ta.
“Hoàng Thượng đối với Uyển tỷ tỷ thật đúng là vô cùng sủng ái!” Lâm Huệ hâm mộ nói.
“Huệ nhi muội muội nói đùa!” Nàng thẹn thùng cúi đầu, vẻ mặt hàm súc, lại nhìn ra được trong lòng cao hứng, Hạ Uyển Chi là cố ý làm cho nàng ta xem.
Lâm Huệ trong lòng quả nhiên không thoải mái nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, cười cười cùng nàng tán gẫu trong chốc lát liền nói là thân thể mệt mỏi cần nghỉ ngơi.
Hạ Uyển Chi cũng không nhiều lời, dặn dò nàng tĩnh dưỡng thật tốt, ngày khác lại tới thăm nàng.
Lâm Huệ không hề mệt mỏi, nàng là ghen ghét, thấy Tề Diệp đối tốt với Hạ Uyển Chi, trong lòng nàng ta mất hứng!
Mặc kệ là thật hay giả, Hạ Uyển Chi trong lòng cao hứng là được, Lâm Huệ trong lòng không thoải mái, trong lòng nàng liền cao hứng. Đây là trừng phạt nàng ta!
----------------------------------------
Tuyển editor nha~~~~~~