Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Chanh Quý phi
Gần đây Hạ Bích bề bộn nhiều việc, vừa phải tra chủ nhân của hạt châu, vừa phải hầu hạ hoàng hậu, mỗi ngày đều không rảnh rỗi. Nàng chuẩn bị đi hỏi thăm quản sự phụ trác quản lý châu ngọc. Trên đường đi gấp gáp, ở chỗ cua quẹo không lưu ý, nàng đụng phải Lâm Huệ. Hai người đều lui lại mấy bước. Nàng cầm lấy hạt châu, một chút buông lỏng làm hạt châu từ trong tay rơi xuống, nảy leng keng trên nền đá xanh, vừa vặn lăn đến dưới chân Lâm Huệ.
Nàng thấy người trước mắt thì vội vàng hành lễ thỉnh an, đang muốn nhặt hạt châu lên, đã thấy Lâm Huệ nhặt hạt châu lên trước nàng một bước, khẽ nhíu mày nhìn một chút. Hạt ngọc thạch xanh tươi, ôn nhuận như son, theo chuyển động của nàng ta phát ra hào quang nhu hòa, có thể thấy được là ngọc thạch thượng hạng.
Lâm Huệ nhìn kỹ một chút, sắc mặt biến thay đổi "Hạt châu này ở đâu ra?"
Hạ Bích liên tục quan sát ánh mắt của nàng ta, nói "Là của nô tỳ!"
"Ngươi?" Lâm Huệ khiêu mi. Hạt châu này nếu nàng không nhìn lầm, cũng không phải một tiểu tỳ nữ như nàng ta nên có, huống chi nàng biết có người có một hạt châu như vậy.
"Vâng!" Hạ Bích gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, tựa như không để ý. Thật ra khiến Lâm Huệ nhìn có chút nghi hoặc, bắt đầu không xác định chắn chắn.
"Nếu là của ngươi thì hãy cầm lấy!" Hạ Bích mới vừa tiếp nhận, Lâm Huệ nói "Nhưng một hạt châu thượng hạng như vậy một cung nữ cầm chỉ sợ có chút không ổn. Vẫn là giữ cho chắc, đừng lọt vào mắt người khác mới tốt."
"Tạ nương nương nhắc nhở!" Hạ Bích gật đầu. Thấy nàng ta muốn nói lại thôi nhìn mình chằm chằm, nàng làm bộ không nhìn thấy, đưa mắt rời khỏi nàng ta. Hạt châu trong tay có chút phỏng tay.
Nếu nàng không nhìn lầm, Lương phi rõ ràng biết hạt châu là của ai.
Hạ Bích trở về, kể lại chuyện tình mình gặp phải cho Hạ Uyển Chi. Hạ Uyển Chi nhíu mày, phân phó nói "Nếu vậy, lưu ý người bên cạnh nàng ta hơn nữa. Mói không chừng chính là nàng ta phái người ám sát, cái nữ nhân ác độc này."
"Vâng!" Hạ Bích lên tiếng.
Nghỉ ngơi mấy ngày, tay của nàng có chút cảm giác, lại cũng khó chịu. Nếu nóng lên hai tay ngứa đến khó chịu, khiến nàng hận không thể chặt đứt nó đi.
Tiết nguyên tiêu, trong cung không thể náo nhiệt như xưa. Rất đơn giản, Hạ Uyển Chi thân thể khó chịu, không thể tham gia yến hội, trên người Tề Diệp cũng mang theo tổn thương, không thể uống rượu, chỉ ngồi một lát rồi đi trở về.
Đường Tú Dung căn bản không tham dự. Trên mặt nàng ta còn mang theo tổn thương nên nàng ta chắc sẽ không lộ diện.
Khang Ninh vương giả vờ uống rượu say đi ra ngoài đi một chút, bỏ cung nhân ở một bên. Rất nhanh đã đến địa phương ước định, Lâm Huệ còn chưa tới. Hắn nhìn trăng tròn sáng tỏ, nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, quay đầu lại đã nhìn thấy Lâm Huệ đi tới, ở dưới ánh trăng cười với nàng.
Lâm Huệ cười với hắn một tiếng, tiến lên phía trước nói "Nghe nói ngươi bị thương, có nghiêm trọng không?"
"Yên tâm, chỉ bằng hắn còn lâu mới giết được bản vương. Trông qua thì không thấy rõ, nhưng hắn bị thương không nhẹ, trên bữa tiệc mặt mày hốc hác." Nghĩ tới một ngày người cao cao tại thượng kia quỳ ở trước mặt mình, hắn cao hứng không thôi. Sớm muộn có một ngày sẽ làm cho hắn ta cúi đầu xưng thần ở trước mặt mình.
"Vậy là tốt rồi!" Nàng nhớ ra gì đó, vén tay áo của hắn lên, muốn xem hạt châu trên cổ tay hắn, nào ngờ động miệng vết thương của hắn. Khang Ninh vương đau đến hít vào một hơi. Nàng vội vã buông tay ra "Không sao chứ?"
"Không có việc gì!" Miệng vết thương đã gần khỏi, không dùng sức cũng sẽ không đau "Nhìn cái gì?"
"Trên tay Hạ Bích có hạt châu, nhìn như viên này của ngươi. Hạt châu của ngươi còn có ở đây không?" Nàng hỏi.
Khang Ninh vương biến sắc, nhẹ nhàng vung tay áo lên. Trên cổ tay trơn bóng không có gì cả, chớ đừng nói chi là hạt châu "Đêm đó đột nhiên không thấy, cho rằng rớt tại nơi khác, không nghĩ tới bị nàng ta nhặt được."
"Vậy làm sao bây giờ?" Lâm Huệ kinh ngạc "Nếu như bị điều tra ra, biết rõ thích khách chính là ngươi, Hoàng Thượng nhất định..."
"Ngươi xác định là hạt châu kia của bản vương?" Khang Ninh vương ngắt lời nàng, hỏi.
Lâm Huệ gật đầu "Ta sẽ không nhận lầm!"
"Như thế, Hạ Bích kia không thể lưu lại!" Mâu quang chợt lóe, khóe miệng chứa đựng nét cười lạnh.
Từ Chiêu Hoa cung đi ra ngoài, Hạ Bích ngáp một cái, bận rộn một ngày cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Dụi dụi con mắt, nàng xách theo đèn lồng đẩy cửa ra đi vào, rửa mặt một phen rồi nằm xuống ngủ.
Không biết qua bao lâu, một thân ảnh chậm rãi đến gần, lưỡi đao sắc bén từ khe cửa đâm vào, từng chút từng chút nhấc then cửa lên. Két một tiếng, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra. Người đó xuất ra dây thừng đã chuẩn bị trước, vén chăn lên liền tròng ngay vào cổ người đang nằm.
Nào ngờ còn chưa tròng đến cổ, tay hắn đã bị lực mạnh bắt lấy. Hai người gia tăng quyền cước, hắn mới phát hiện nằm ở trên giường không phải cung nữ nhu nhược, mà là một nam nhân thân thủ không tệ.
Người đó rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận và rất nhanh hiểu ra hắn đây là trúng mai phục. Vốn nghĩ muốn giết người diệt khẩu, phát hiện đối phương rất khó đối phó, mắt thấy kinh động không ít người, hắn đánh vỡ cửa sổ chạy trốn ra ngoài.
Quang Thuận công công cũng không đuổi theo, hắn muốn làm chính là thả dây dài câu cá lớn. Tề Diệp đi ra từ trong bóng tối, nhìn phương hướng xem hắc y nhân rời đi, cười lạnh.
"Như thế nào?" Nhìn xem Tề Diệp trở lại, Hạ Uyển Chi có chút khẩn trương hỏi.
"Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, qua không bao lâu sẽ có tin tức!" Tề Diệp an ủi. Nàng gật đầu thở phào nhẹ nhõm, trông thấy Hạ Bích bình an vô sự, trái tim lơ lửng buông lỏng xuống.
Vừa ngẩng đầu lại bắt gặp Tề Diệp mất hứng, chỉ nghe hắn nói "Ngày sau phát sinh chuyện như vậy không cho phép giấu giếm trẫm. Nếu không trẫm sẽ không dễ dàng tha thứ!" Nếu không phải Quang Thuận công công thay thế Hạ Bích, hôm nay Hạ Bích sống không nổi, có khi hắn thật sự hết cách với nàng.
"Vâng, thần thiếp nhớ kỹ!" Nàng kính cẩn gật đầu nghe theo, biết rõ lúc này không thể phản bác hắn.
"Trẫm hi vọng Uyển Nhi ghi nhớ trong lòng, mà không phải ngoài miệng qua loa trẫm." Hắn không tin nàng sẽ nghe lời như vậy. Trước kia nàng rất ỷ lại chính mình, hôm nay nàng lại có có ý nghĩ của riêng mình. Có một số việc đến cuối cùng hắn mới biết được, điều này làm cho hắn cảm thấy mất mát.
Hạ Uyển Chi lập tức không nói gì, vô tội nhìn qua hắn một hồi lâu. Tề Diệp bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, nhéo nhéo mặt của nàng nói "Tốt lắm, trẫm biết rồi, sẽ không nói ngươi nữa." Nàng mới cười một tiếng.
Hắc y nhân khinh công như chim tránh đi thị vệ đuổi bắt, vòng vo một hồi, vượt qua tường thành, rất nhanh liền bỏ rơi truy kích của thị vệ. Hắn nhìn thoáng qua hoàng cung khí thế to lớn, cước bộ nhẹ nhàng lướt đi trong Hoàng thành.
Dừng lại trước một trạch viện hoa lệ, hắc y nhân cẩn thận nhìn chung quanh một chút, xác định không có cái đuôi nào đi theo mới nhảy lên tường viện biến mất ở trong ngõ hẻm nhỏ.
Không bao lâu, một người áo đen xuất hiện ở trong ngõ hẻm, nhìn viện tử, đi vòng quanh tường viện một hồi lâu, ánh mắt rơi vào trên tấm bảng, nhìn lướt qua liền xoay người rời đi.
Quang Thuận công công gõ cửa, Tề Diệp liếc nhìn Hạ Uyển Chi. Nàng phát giác ánh mắt của hắn nhìn lại "Cần thần thiếp tránh đi sao?"
"Không cần!" Hắn lắc đầu, ra hiệu nàng lưu lại, nói "Vào đi!"
"Vâng!" Quang Thuận công công đẩy cửa tiến đến, cung kính hành lễ nói "Vừa rồi ám vệ báo lại, nói là trông thấy hắc y nhân vào Khang Ninh vương phủ."
"Không nhìn lầm chứ?" Tề Diệp nhíu mày, vẻ mặt cũng không ngoài ý muốn.
"Không ạ!" Quang Thuận công công khẳng định gật đầu.
"Biết rồi, đi xuống đi!" Hắn khoát tay áo.
"Hoàng Thượng, sao lại là Khang Ninh vương?" Nàng có chút ngoài ý muốn.
"Nếu không phải hắn trẫm còn kỳ quái. Năm đó trẫm đăng cơ hắn liên tục không phục. Kỳ thật phụ hoàng hướng vào hắn làm hoàng đế, chỉ tiếc còn chưa kịp sửa di chiếu đã quy thiên."
Nhớ tới chuyện năm đó, hắn đến nay không quên, hắn có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế, không thể không nói là đạp hài cốt để trèo lên. Có thể thấy được ngôi vị hoàng đế leo lên không dễ dàng.
Hạ Uyển Chi gật đầu, nhìn về phía hắn có chút đau lòng. Tề Diệp cười cười, sờ sờ mặt của nàng, an ủi "Yên tâm, chuyện như vậy sẽ không phát sinh với con chúng ta."
Hắn chỉ có một thái tử, ngôi vị hoàng đế cũng chỉ có thể dành cho thái tử này!
"Thần thiếp không có ý này, thần thiếp..."
Còn chưa có nói xong, hắn lắc đầu, nói "Chuyện đã điều tra xong là được. Về chuyện Khang Ninh vương ám sát, lần này không có bằng chứng không thể luận tội, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy!"
Hạ Uyển Chi gật đầu, hắn nói "Canh giờ không còn sớm,sớm đi nghỉ ngơi đi!"
Sau tiết nguyên tiêu, Tề Diệp bắt đầu xử lý triều chính. Vết thương trên người hắn tốt hơn nhiều, miệng vết thương đã kết vảy. Dù rất dễ dàng bị phát hiện, nhưng trên mặt hắn mang thương tích cũng không có người dám thắc mắc gì.
Hạ Uyển Chi vẫn còn ở Chiêu Hoa cung tĩnh dưỡng. Trải qua chữa trị, hai tay đã có thể hoạt động linh hoạt, máu bầm cũng tiêu tán không ít. Trong lúc dưỡng thương, nàng cho cung phi không cần đến thỉnh an, cũng giảm đi không ít phiền toái.
Nhưng vết thương trên mặt Hiền phi lành cũng không nhanh. Cả ngày nàng ta ở Ngọc Hoa cung không ra khỏi cửa, cũng không dám gặp người.
Lâm Huệ nghe nói Khang Ninh vương lấy hạt châu thất bại, nhìn mỗi ngày Hạ Bích quang minh chính đại đi lại trong cung, âm thầm cắn răng.
"Đồ đã chuẩn bị xong rồi chứ?" Lâm Huệ nhìn mỹ nhân diễm lệ trong gương, đầu đầy châu ngọc, môi đỏ mọng quyến rũ, hỏi.
"Hồi bẩm nương nương, đã chuẩn bị xong." Thái Vi dè dặt móc ra một bình sứ nhỏ từ trong tay áo, nói "Nghe nói thứ này rất lợi hại, tùy tiện một chút dính ở trên làn da sẽ có cảm giác bị bỏng, còn lợi hại hơn so với bỏng nước sôi."
"Phải không?" Nàng không tin nhìn thoáng qua bình sứ nhỏ.
"Nương nương nhìn một chút sẽ biết!" Nói nàng gọi một cung nữ tiến đến, cho nàng ta vén tay áo lên, lộ ra mu bàn tay. Cung nữ không rõ chuyện gì ngoan ngoãn làm theo. Thái Vi dùng lông vũ lấy ra một giọt chất lỏng, quét qua mu bàn tay của cung nữ.
Cung nữ đột nhiên bị đau, thu hồi tay, sắc mặt đại biến. Thái Vi cầm lấy tay của nàng ta, dùng nước trong rửa một cái. May mà kịp thời, nhưng trên mu bàn tay vẫn bị bỏng một vùng, cảm giác thịt cũng bị hư thúi, nhìn xem có chút giật mình.
Lâm Huệ khoát tay ra hiệu cung nữ đi xuống rịt thuốc. Thái Vi nói "Nương nương cảm thấy như thế nào?"
"Xác thực là đồ tốt. Nếu dính vào trên mặt không phải là khuôn mặt đều phá hủy sao?" Nàng cười cười, trong mắt hiện lên hào quang ác độc.
Đường Tú Dung đang rịt thuốc, nghe nói Lương phi đến đây có chút ngoài ý muốn. Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, căn bản không có ai tới xem nàng. Cho dù nàng phái người đi mời Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng chỉ cho Quang Thuận truyền lời, hoặc tặng chút ít thuốc bổ đến. Nàng muốn căn bản không phải những thứ kia, thế nhưng hắn lại keo kiệt liếc nhìn nàng một cái, dù chỉ là một cái liếc mắt.
Nghĩ đến là vì vết sẹo trên mặt nàng. Nàng biến dạng, Hoàng Thượng không thích nên nàng bị thất sủng.
Nếu trên mặt nguyên vẹn xinh đẹp, có lẽ Hoàng Thượng sẽ không chán ghét mình.
Nàng không nghĩ tới chỉ là mèo cào một chút thế nhưng có thể làm cho nàng bị huỷ dung nhan. Sớm biết như thế, nàng nên đuổi tận giết tuyệt, như thế cũng sẽ không đả thương mặt mình, rồi thất sủng.
"Nương nương, Lương phi còn ở bên ngoài ạ!" Liên Tâm nhắc nhở.
"Nói bản phi khó chịu, không gặp!"
Nàng ta đến chế giễu ta à? Nữ nhân kia cũng sẽ không có lòng tốt.
"Nếu như không gặp bản phi, chỉ sợ Hiền phi sẽ hối hận!" Lâm Huệ chủ động bước qua cửa mà vào. Trông thấy Đường Tú Dung hốt hoảng cầm mạng che mặt mơ hồ ở trên mặt, nàng cười, nói "Yên tâm, ta cũng không quan tâm dung mạo của ngươi, không cần phải che giấu."
"Lương phi có chuyện gì? Không có chuyện có thể rời đi, Ngọc Hoa cung không hoan nghênh ngươi!" Nàng tức giận, bụm mặt nhíu mày, đặc biệt là nhìn thấy nàng ta trang dung tinh xảo, da thịt nhẵn nhụi. Trong lòng chua chát làm cho nàng muốn đánh muốn giết, phá hết thảy những thứ hoàn mỹ, tỷ như mặt Lương phi.
"Yên tâm, sẽ không ở lâu. Hôm nay đến chỉ là muốn nói cho Hiền phi một bí mật mà thôi!" Lâm Huệ vờ lơ đãng nói.
Đường Tú Dung nhíu mày, không tin nhìn qua nàng ta "Ngươi mà có lòng tốt như vậy? Nếu như muốn bản phi giấu giếm chuyện ngươi và Khang Ninh vương, hiện tại lập tức rời đi đi!"
"Yên tâm, bản phi sẽ đi!" Nói đến chuyện của nàng và Khang Ninh vương, nàng vẫn còn có chút sợ hãi, nàng nói "Hiền phi không muốn biết là ai tác quái khiến cho mặt người thành ra như vậy à?"
"Ngươi biết cái gì?" Không thể nghi ngờ, lời của nàng ta khiến Hiền phi hứng thú.
"Vừa vặn biết rõ một chút mà thôi!" Lâm Huệ nhàn nhã ngồi xuống nói "Chính là một con mèo làm sao sẽ khiến ngươi mặt mày tàn tạ. Ngự y nói cần ăn kiêng, nếu không phải ăn kiêng miệng vết thương sẽ khó có thể khỏi hẳn, thậm chí nghiêm trọng..."
"Ngươi nói trong đồ ăn của bản phi có thức ăn kích thích?" Nàng trừng mắt, có chút không dám tin tưởng, cẩn thận ngẫm lại có vẻ đúng là có chuyện như vậy. Nếu không tại sao đột nhiên lại nghiêm trọng, mặc dù thức ăn của nàng luôn rất thanh đạm, cũng ăn kiêng...
"Cái này ta cũng không biết!" Nàng cười cười không nói!
"Là ai?" Lâm Huệ tiếp tục cười cười không nói, ánh mắt của nàng ta khiến cho đường Tú Dung bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Mâu quang đột nhiên chợt lóe, nàng nói "Là hoàng hậu?" Không đợi Lâm Huệ phát biểu ý kiến, đường Tú Dung tự mình khẳng định "Nhất định là hoàng hậu, chỉ có nàng ta mới có thể một tay che trời. Hậu cung chính là do nàng ta phụ trách quản lý, muốn hại người chẳng qua chỉ là động miệng mà thôi!"
"Nữ nhân này sao lại ác độc như thế. Nàng ta cho rằng phá hủy mặt của bản phi có thể độc sủng sao?" Đường Tú Dung nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói "Không thể nào, chỉ cần bản phi còn sống một ngày, nàng ta đừng mơ tưởng độc sủng!"
Không thể nghi ngờ, giọng nói của Lâm Huệ sung sướng, ra hiệu Thái Vi lấy đồ ra. Nàng nói "Nếu Hiền phi không muốn nàng ta độc sủng cũng không phải không có biện pháp. Nếu nàng ta không thể gặp người, Hoàng Thượng chắc hẳn cũng sẽ không độc sủng một nữ nhân mặt mày xấu xí, dung mạo bị hủy!"
"Đây là cái gì?" Đường Tú Dung nhìn bình sứ đặt trên bàn, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm nàng ta.
"Thuốc có thể làm cho một người hoàn toàn thay đổi." Nàng ta nhàn nhạt nói "Có cần hay không tùy ngươi!"
"Ngươi có mục đích gì?" Khiêu mi, nàng không ngốc đến mức nghĩ người trước mắt hảo tâm như vậy.
"Không có mục đích gì, chính là không thích hoàng hậu mà thôi!"
Dứt lời nàng ta thản nhiên rời đi, đi vài bước nhớ ra cái gì đó, nói "Chỉ là, nếu có hoàng hậu tồn tại một ngày, cho dù mặt Hiền phi hoàn mỹ như lúc ban đầu, Hoàng Thượng cũng sẽ không ân sủng nhiều. Chắc hẳn so với bản phi, Hiền phi biết rõ Hoàng Thượng là hạng người gì, phân lượng của hoàng hậu ở trong lòng hoàng thượng, đúng không?"
Không thể nghi ngờ, nàng ta nói trúng sự thật. Nhìn người thản nhiên người rời đi, cho dù biết rõ bị lợi dụng, nhưng nàng chỉ cần nghĩ đến nữ nhân kia hoàn toàn bị biến dạng, nàng cảm giác cả người đều sống lại.
Ra hiệu Liên Tâm đem bình sứ đưa cho nàng, nàng đổ một chút lên trên khăn tay, nhìn xem khăn tay bị ăn mòn, khóe miệng chứa đựng cười. Hủy diệt đi, thất sủng đi, ta không chiếm được, ngươi cũng đừng mơ chiếm được!