Editor: Như Sung Dung.
Beta: Dao Thục Nghi.
Ngọc Hoa Cung gà bay chó sủa, ồn ào hỗn loạn, Ngự Y vội vàng đi vào. Thấy sắc mặt Đường Tú Dung không tốt, lòng thầm kêu trời than đất, động tác tự nhiên cũng trôi chảy lạ thường, nhanh chóng mở hòm thuốc ra, bắt đầu chữa trị.
"Nương nương đừng cho nước mắt chảy vào miệng vết thương, sẽ bị nhiễm trùng!" Đường Tú Dung nghe xong liền ngừng khóc.
"Mặt bổn phi sẽ khỏi hẳn chứ?" Vội vàng lau nước mắt, Đường Tú Dung hỏi.
Thái Y rửa sạch vết thương, trầm mặt quan sát mảnh thịt thối rữa kinh dị kia, không nói một lời, làm cho Đường Tú Dung mặt mày biến sắc, đột nhiên đẩy mạnh hắn ra. Thái Y không có phòng ngự liền bị nàng đẩy ngã lăn ra đất, còn nghe thấy nàng điên cuồng rống to: "Lang băm! Người đâu? Mau đem hắn ra ngoài chém đầu! Một vết thương chữa trị cũng không xong, giữ lại còn có ích lợi gì?"
"Nương nương bớt giận, vi thần đã tận lực, là do nương nương ăn thức ăn kích thích làm vết thương nặng thêm, nương nương..." Ngự Y chưa nói xong đã bị thái giám kéo ra ngoài.
Đường Tú Dung ngồi bệch xuống sàn đất, nước mắt nước mũi thi nhau mà chảy.
Vừa đến cửa, Hạ Uyển Chi đã thấy bóng dáng Ngự Y bị thái giám thô bạo kéo ra ngoài, chỉ là tên Ngự Y loáng thoáng thấy nàng tới liền bất chấp vùng vẫy, thoát khỏi tay hai tên thái giám, quỳ trên mặt đất cầu cứu. Nàng thoáng nhìn qua Ngự Y, một cung nữ thấy nàng tới liền nhanh nhẹn hô lên: "Hoàng Hậu nương nương giá lâm!"
Đường Tú Dung nghe vậy liền vơ lấy mạng che mặt, đeo lên che đi vết thương kinh dị trên khuôn mặt.
Hạ Uyển Chi đi nhìn thấy cảnh vật hỗn loạn, ồn ào, liền nhíu mày nói: "Sao lại thế này?"
"Hồi bẩm nương nương, thần thiếp do quá mức kích động nên mới hất đổ đồ vật...". Đường Tú Dung nhìn Hạ Uyển Chi da thịt trắng mịn không tỳ vết, xem lại bản thân khuôn mặt không lành lặn liền sinh lòng ghen tỵ.
"Đã thỉnh Ngự Y xem qua chưa?" Ánh mắt Hạ Uyển Chi thoáng dừng trên chiếc khăn che mặt của Đường Tú Dung.
Miệng vết thương chảy mủ đã thẩm thấu ra bên ngoài khăn, nhìn có chút ghê tởm, mà nàng ta hình như vẫn chưa phát hiện. Hiện tại, với dáng vẻ này, Hoàng Thượng nhất định là không nhìn nổi. Nàng nhìn Hạ Bích một cái, Hạ Bích liền hiểu ý lui ra ngoài.
"Hồi bẩm nương nương, đã xem qua, nương nương yên tâm, Ngự Y y thuật cao siêu, mặt thần thiếp sẽ không có việc gì!". Đường Tú Dung miệng mồm nhanh nhảu, làm sao có thể để lộ ra việc mình bị phá tướng?
"Vậy là tốt rồi, nếu bị phá tướng thì không thể ở bên Hoàng Thượng hầu hạ." Hạ Uyển Chi mỉm cười gằn từng chữ, trào phúng nhìn Đường Tú Dung biến sắc, khuôn mặt thoắt biến từ trắng sang đen, muôn hình muôn dạng.
"Nương nương nói đúng.". Bàn tay giấu trong tay áo chậm rãi siết thành nắm đấm, Đường Tú Dung cắn răng nói.
Sao nàng có thể bị phá tướng được chứ? Tuyệt đối không!
Thấy Tề Diệp còn chưa đến, Hạ Uyển Chi nói mấy câu với Đường Tú Dung để kéo dài thời gian, chờ Hạ Bích đi tìm Tề Diệp. Không lâu sau ngoài sảnh truyền đến thanh âm của cung nữ: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Đường Tú Dung kinh sợ, mày ngày chau lại, định tìm cách trốn đi. Hạ Uyển Chi thấy vậy thì cười lạnh, chờ người tiến vào.
Đường Tú Dung tuy rằng vẫn luôn muốn gặp Tề Diệp, nhưng làm sao gặp hắn với bộ dạng hiện tại đây? Muốn tránh cũng không tránh được, nàng vội vàng sửa lại khăn che mặt, đại khái do quá sốt ruột không cẩn thận đụng trúng miệng vết thương, nhịn không được la lên một tiếng.
Hạ Uyển Chi hành lễ: "Cung nghênh Hoàng Thượng!"
"Hiền phi thế nào rồi?" Tề Diệp nhìn Hạ Uyển Chi dò hỏi.
Hạ Uyển Chi giảo hoạt nói: "Hoàng Thượng nhìn xem sẽ biết!"
Tề Diệp nhíu mày, nửa tin nửa ngờ tiến tới, hỏi: "Hiền phi làm gì vậy?"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp không còn mặt mũi nào để nhìn mặt Hoàng Thượng nữa, xin Hoàng Thượng thứ tội!" Đường Tú Dung nghẹn ngào nói, nước mắt cũng rơi theo. Trong lòng vô cùng ủy khuất.
Hắn đang quan tâm nàng?
"Có chuyện gì mà nàng cứ nấp ở bên trong? Mau ra đây để Ngự Y thăm bệnh!" Tề Diệp lôi nàng ra ngoài, Đường Tú Dung lại không muốn, cả hai người đẩy qua kẻ kéo lại bất ngờ làm khăn che mặt rơi ra. Nhưng không rớt xuống đất mà bám lại trên mặt. Thịt và khăn che mặt dính với nhau, mủ màu vàng nhợt chảy đầy khăn, nhìn rất khủng bố.
Tề Diệp không kịp phòng ngự, thấy một màn này liền bị dọa sợ, sắc mặt rất khó coi. Đường Tú Dung bị biểu tình hoảng loạn của hắn bụm mặt kêu ra tiếng: "A a a a...!!"
"Hoàng Thượng uống một ngụm trà đi!" Hạ Uyển Chi tự mình đưa cho hắn một ly trà, vỗ vỗ tay hắn, an ủi nói: "Hoàng Thượng yên tâm, y thuật Ngự Y trong cung rất cao siêu. Mặt Hiền phi nhất định không có việc gì!"
"Ừ!" Tề Diệp lòng còn sợ hãi gật đầu, bưng ly trà lên uống một ngụm. Hạ Uyển Chi nhìn thấy sắc mặt hắn đã dễ nhìn trở lại, trong lòng thầm nghĩ tới một màn kinh thiên động địa lúc nãy, rất cao hứng.
...
Cơm trưa đã chuẩn bị xong xuôi, Hạ Uyển Chi sai người bưng lên, nàng dịu dàng múc cho hắn một chén canh. Tề Diệp bỗng nhớ tới khuôn mặt quỷ dạ soa của Đường Tú Dung liền ăn không vào, đẩy nhẹ chén canh, nói: "Trẫm ăn không vào, các ngươi cứ ăn đi." Nói xong liền đứng dậy về ngự thư phòng.
Ba hài tử ngơ ngác nhìn hắn rời đi, rồi quay lại nhìn Hạ Uyển Chi. Nàng ôn nhu sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi, nói: "Chúng ta ăn thôi! Ăn nhiều một chút, như vậy mới mau lớn."
Ba hài tử gật đầu, ngoan ngoãn cầm chén ăn, còn uống thêm một chén canh.
...
Đường Tú Dung từ ngày bị kích động, liền bệnh nằm liệt giường, *trừ tịch cũng không tham dự. Đêm giao thừa tổ chức ở Triều Hoa cung, thân thể Hạ Uyển Chi đã khá hơn nhiều, thái hậu ngồi lại một lát cũng quay về, Hạ Uyển Chi còn đích thân đưa Thái hậu hồi cung, danh tiếng con dâu ngoan của nàng được mọi người ca tụng dữ dội.
(*Trừ tịch: đêm 30 Tết)
Thái Hậu cũng có chuyện muốn nói với Hạ Uyển Chi liền gật đầu đáp ứng để nàng đưa mình về Thọ Ninh Cung, ra khỏi Triều Hoa cung, Thái Hậu liền đẩy tay nàng ra, Hạ Uyển Chi cũng không phản ứng, chậm rãi theo sau.
Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, nàng dẫm lên mấy bông tuyết trắng xóa trên nền đất. Hạ Uyển Chi bảo tiểu thái giám khởi kiệu, đột nhiên Thái Hậu quay đầu, nói: "Hoàng Hậu, ai gia có lời muốn nói với ngươi."
"Thỉnh Thái Hậu chỉ điểm." Hạ Uyển Chi bày ra gương mặt *sống chết mặc bay, nhìn Thái hậu nói.
"Ở cái hậu cung này, còn có ai gia thì ngươi sẽ không bao giờ độc chiếm được thánh sủng đâu." Thái Hậu nhìn chằm chằm Hạ Uyển Chi, gằn từng chữ.
Hạ Uyển Chi cũng không để ý, mỉm cười nói: "Bổn cung đã biết, đã phiền Thái Hậu lo lắng!"
"Vậy là tốt rồi." Thái Hậu dứt lời liền khởi kiệu, màn che chớp mắt được phủ xuống, Hạ Uyển Chi còn thấy được một tia hận ý trong mắt Thái Hậu. Nàng *tựa tiếu phi tiếu, **hỉ nộ bất phân làm Thái Hậu tức đến đỏ mặt.
(*hỉ nộ bất phân: không rõ vui mừng.
**Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.)
...
Sáng sớm mùng một, ba đứa nhỏ bị nhũ mẫu đánh thức, mặc y phục chỉnh tề đi tìm Tề Diệp và Hạ Uyển Chi nhận bao lì xì.
Tề Diệp cho Tiểu Nguyệt Nhi một bao lì xì thật to, Tiểu Nguyệt Nhi miễn cưỡng cười một cái, như vậy cũng đủ làm hắn cao hứng cả buổi.
Đồ ăn sáng đã được dọn lên, Hạ Uyển Chi ôm Tiểu Nguyệt Nhi vào lòng, kề tai nói nhỏ: "Phụ hoàng đối xử với An Bình thật tốt, không chỉ cho bao lì xì, còn cho An Bình nhiều đồ chơi. An Bình có thích phụ hoàng hay không?"
Tiểu Nguyệt Nhi nhéo nhéo bao lì xì, gật gật đầu.
"Nếu thích thì cũng phải lễ phép, đối tốt với phụ hoàng. Đợi lát nữa phụ hoàng vào, An Bình rót cho phụ hoàng một tách trà có được không?"
"Nhưng phụ hoàng đã ném tiểu Hoa Hoa của Nguyệt Nhi đi!" Trầm mặt trong chốc lát, Tiểu Nguyệt Nhi kích động nói.
Hạ Uyển Chi hiểu rõ, sờ sờ đầu nữ nhi nói: "Mẫu hậu nói cho An Bình biết một bí mật, sau này phụ hoàng sẽ cho An Bình một chú mèo rất đáng yêu."
"Thật sao?" Tiểu Nguyệt Nhi trợn to hai mắt, sáng long lanh nhìn Hạ Uyển Chi.
"Đúng vậy!" Hạ Uyển Chi cười cười, thơm lên má Tiểu Nguyệt Nhi một cái: "Mẫu hậu không lừa An Bình, cùng vào thôi!"
Tiểu Nguyệt Nhi gật gật đầu, nắm tay Hạ Uyển Chi, vui sướng nhảy nhót.
Tiểu Nguyệt Nhi nghe theo lời Hạ Uyển Chi, sau khi đi vào liền rót cho Tề Diệp một ly trà, còn bắt hắn uống trước mặt mình. Tề Diệp mừng như điên, khoé miệng vểnh lên tận tai, đặt Tiểu Nguyệt Nhi vào lòng, phụ tử trò chuyện vui vẻ.
...
Đầu năm, Tề Diệp không cần xử lý triều chính, Hạ Uyển Chi muốn cùng hắn đi biệt cung mấy ngày để nghỉ ngơi. Biệt cung có suối nước nóng và lò sưởi rất ấm áp, mùa đông năm trước, hơn phân nửa thời gian Thái hậu đều ở đây.
Tề Diệp đồng ý, phân phó người thu dọn một chút hành lí liền lên đường đi biệt cung. Tề Diệp chỉ dẫn theo Hạ Uyển Chi cùng ba đứa nhỏ. Hiền phi lấy cớ muốn đi biệt cung để dưỡng thương liền bị hắn cự tuyệt, nói là đường sá xa xôi, bảo nàng ta nên lưu lại trong cung.
Đường Tú Dung thu được ý chỉ, giận đến tái mặt, dù nàng không tức giận mặt vẫn tái như thường. Trị liệu mấy ngày, uống vài chén thuốc nhưng vết thương vẫn không thấy khởi sắc. Mỗi ngày nhìn miệng vết thương, nàng hận không thể treo cổ tự sát, nhưng nàng luyến tiếc Lục hoàng tử, luyến tiếc Tề Diệp.
...
"Hoàng Thượng cự tuyệt Hiền phi, chỉ mang theo Hoàng hậu nương nương cùng Nhị Hoàng tử, Tứ hoàng tử và An Bình công chúa." Thải Vi bưng một chén cẩu kỷ táo đỏ canh tiến vào nói.
Lâm Huệ đã nhiều ngày tới *quỳ thủy nên không tiện đi lại, mà nàng cũng đã tính toán trước Tề Diệp nhất định sẽ không mang nàng theo. Chỉ cần tiện nhân kia trở về, nữ nhân trong hậu cung này trong mắt hắn chỉ là công cụ làm ấm giường không hơn không kém. Nhưng như vậy cũng tốt, bây giờ nàng có thể ở bên Khang Ninh Vương mà không cần lo sợ, bọn họ đã mấy ngày không gặp nhau, nàng có chút nhớ thương hắn.
(*Quỳ thủy: kinh nguyệt).
...
Vừa đến biệt cung, ba đứa nhỏ nhìn cảnh tuyết rơi trắng xoá liền nhịn không được, hò hét chạy ra ngoài. Hạ Uyển Chi có chút lo lắng, Tề Diệp ngăn nàng lại: "Đây là biệt cung, không phải Hoàng cung, khó có cơ hội ra ngoài liền để bọn chúng tự do, đừng quá nghiêm khắc."
Hạ Uyển Chi gật đầu, phân phó nhũ mẫu trông nôm bọn họ cẩn thận, không để chúng đi tới những nơi nguy hiểm.
Tề Diệp lôi kéo Hạ Uyển Chi đến ôn tuyền, nói là tới xem ôn tuyền năm nay như thế nào, sau đó lại cùng nàng xuống nước diễn trò yêu tinh đánh nhau.
...
Đường Tú Dung nhìn mình trong gương, đùng đùng nổi giận đem gương đồng ném vỡ thành nhiều mảnh. Thậm chí phân phó không được bày biện gương đồng trong phòng. Tâm Liên phân phó xong, nói: "Nương nương bớt giận, Ngự Y nói sẽ trị tốt."
"Không có khả năng, mặt bổn phi đã bị huỷ! Bị phá tướng! Đều là do con súc sinh kia hại, đều là do tiện nhân kia hại. Đồ tiện nhân!... Nếu không phải do tiện nhân ấy, bổn phi sao lại bị hủy dung!? Hoàng Thượng chắc chắn đã chán ghét chết bổn phi, Hoàng Thượng nhất định sẽ không sủng ái bổn phi nữa..."
"Nương nương..." Tâm Liên nhìn chủ tử mình thống khổ gào khóc nhất thời không biết an ủi như thế nào.
Đường Tú Dung đột nhiên lau sạch nước mắt, biểu tình kiên quyết: "Đi mời Khang Ninh Vương tới đây, nói là bổn phi muốn gặp hắn!"
"Vâng!" Tâm Liên chần chờ một chút liền gật đầu xoay người rời đi.
...
Buổi chiều, Khang Ninh Vương tiến cung biện lí do là đi thỉnh an Thái Phi, ngồi ở chỗ Thái Phi một lát liền đi Ngọc Hoa Cung. Cung nữ thông báo, không lâu sau Tâm Liên đưa hắn vào.
Đường Tú Dung che mặt ngồi trên ghế quý phi. Khang Ninh Vương tiến lên hành lễ sau đó ngồi xuống, hỏi: "Không biết Hiền phi nương nương tìm bổn Vương có việc gì?"
"Cũng không phải là chuyện đại sự gì." Đường Tú Dung nhìn hắn nói "Chỉ là muốn Vương gia giúp ta diệt trừ một người mà thôi!"
"Nếu là Hoàng Hậu, bổn Vương sợ là không đủ năng lực!" Khang Ninh Vương cười nói.
"Vương gia hà tất tự coi nhẹ mình, lấy thực lực của Vương gia diệt trừ một nữ nhân quả thực dễ như trở bàn tay. Giống như Lương Phi diệt trừ Hoàng Hậu..." Đường Tú Dung chăm chọc nói: "Đúng không Vương gia?."
"Hiền phi đây là có ý gì?" Khang Ninh Vương nhướng mày.
"Bổn phi không phải người vong ân phụ nghĩa. Lúc trước nếu không nhờ Vương gia chỉ dẫn, Lương phi quạt gió thêm củi, bổn phi khẳng định sẽ không xuất hiện tại đây. Nhưng bổn phi cũng rất lo sợ a, sợ một ngày nào đó miệng lưỡi không kín cẩn, nói ra một số điều không nên nói, đến lúc đó..."
"Ngươi muốn chết?" Khang Ninh Vương hiểu rõ ý tứ Đường Tú Dung, tỏa ra sát ý, bắt lấy cổ nàng.
Đường Tú Dung cũng không sợ hắn sẽ bóp chết mình, cười nói: "Có phải muốn tìm chết hay không thì mời Vương gia thử sẽ biết. Chỉ là bổn phi mà chết thì Vương gia cùng Lương phi, còn có Ngũ hoàng tử chuẩn bị chôn cùng!"
"Xem ra Hiền phi biết không ít bí mật!" Khang Ninh Vương tức giận, hận không thể một phát bóp chết Đường Tú Dung, cuối cùng lại buông lỏng tay.
"Không nhiều không ít, chỉ đủ bảo vệ mình thôi!" Đường Tú Dung xoa xoa cổ, biểu tình nhàn nhạt nói: "Bổn phi hy vọng càng nhanh càng tốt!"
Khang Ninh Vương nhìn chằm chằm Đường Tú Dung trong chốc lát, đột nhiên cười nói: "Bổn Vương cũng không nghĩ tới gan ngươi to đến vậy, Hoàng Hậu mà ngươi cũng dám xuống tay."
"Khang Ninh Vương quá khen!" Còn không phải giống nhau sao? Liêm Chiêu Dung là thông dâm với thị vệ, còn hắn thì thông dâm cùng Lương phi. Nếu không phải trong lúc vô tình nghe lén, nàng cũng không biết bí mật này.
Cẩn thận nghĩ lại, năm đó đem nàng đưa đến bên người Hoàng Thượng, bọn họ cũng đã lêu lổng ở bên nhau đi? Chỉ là nàng không biết mà thôi. So với Lương phi mà nói, nàng còn thiện lương nhiều!
...