Edit: HueKhanh92
Beta: yêutinh
Hạ Uyển Chi tỉnh lại liền nghe tin Lệ Phi bị biếm lãnh cung, cũng là do Hạ Bích cho biết nhân lúc nàng thay đồ, Tề Diệp đang ở gian ngoài chơi đùa với Nhị hoàng tử.
Nàng gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Mặc kệ nói thế nào, Lệ Phi đã muốn giết nàng, người như vậy làm sao có thể giữ lại bên người. Để cho nàng ta có sẵn cơ hội thương tổn chính mình mọi nơi mọi lúc hay sao?
Hơn nữa, Lệ Phi đã thần trí đã không rõ, việc mất đi An Bình công chúa đủ để huỷ hoại nàng ta. Chỉ là trước kia không tìm tới, thế nhưng mấy tháng qua lại đến đến nhằm vào mình. Theo nàng thấy, từ chuyện của An Bình công chúa, Lệ Phi cũng không phải là người trầm ổn chờ thời.
Như vậy, chỉ có thể là có người nói gì đó với Lệ Phi.
Trang điểm xong, nàng nhìn nhìn mình ở trong gương, lập tức có chút nhụt chí. Đại khái dưỡng thai quá tốt, mặt nàng đã không còn là châu tròn ngọc sáng, mà là béo đến không dám nhìn thẳng. Toàn bộ thân mình cũng tròn vo, bụng còn lớn hơn so với lúc mang thai Nhị hoàng tử. Cũng may là nàng sống trong nhung lụa, quần áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, cũng không cần nhọc lòng.
Cất bước ra ngoài, Nhị hoàng tử thấy nàng, vui sướng nhảy xuống khỏi đùi phụ hoàng, chạy đến trước mặt nàng ôm lấy chân, nói "Mẫu phi ôm một cái."
Nàng dùng cánh tay không bị thương xoa xoa khuôn mặt nhỏ của hắn. Trên đầu hắn đội mũ đầu hổ trừ tà ma nàng chuẩn bị, nhìn đáng yêu cực kỳ "Sách Nhi ngoan, cánh tay mẫu phi bị thương, để phụ hoàng ôm được không?"
Nhị hoàng tử rối rắm nhìn nàng, lại nhìn phụ hoàng, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, đi đến bên người phụ hoàng, vươn cánh tay nhỏ đô đô thịt.
Tề Diệp mặt mày hớn hở ôm ở Nhị hoàng tử, hôn một cái lên mặt hắn, yêu thương không thôi "Thấy đỡ chút nào chưa?"
"Đã khá hơn nhiều." Nàng cười cười trấn an, hỏi "Lệ Phi không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, về sau nàng ta sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa, đừng lo lắng." Nếu không nhờ nàng tránh được, nếu kéo đâm trúng nơi trọng yếu, quả thật hậu quả hắn cũng không dám nghĩ tới.
"À!" Nàng không truy hỏi nữa, xoa xoa bụng nói "Thần thiếp có chút đói bụng, chúng ta dùng bữa đi!"
"Ừ!" Tề Diệp gật gật đầu, phân phó xuống dưới chuẩn bị thức ăn.
Lúc này Nhị hoàng tử nghe hiểu bọn họ đối thoại, nãi thanh nãi khí nói "Sách Nhi cũng đói!"
Tiếng nói vừa dứt, hai người liếc nhau, nhìn kẻ nói năng nghiêm túc, cả hai đều không nhịn nổi cười, một trái một phải hôn lên gò má phúng phính của Nhị hoàng tử, một bầu không khí ấm áp lan toả.
Chuyện Lệ Phi bị biếm lãnh cung, không vui nhất không là Thái Hậu thì cũng là Quý Tiệp dư.
Ngay cả Lệ Phi cũng không phải đối thủ của nàng ta, cái hậu cung này đã không ai có thể cùng nàng ta tranh sủng. Nhìn Lâm Sung Dung cùng Quý Tiệp dư không làm nên cái sự gì, Hoàng Thượng lại độc sủng một người, Thái Hậu thực nóng lòng. Nếu Uyển Quý Phi ngồi lên vị trí Hoàng Hậu, bà - vị Thái Hậu này ở hậu cung đúng là một chút địa vị đều không có. Vậy Triệu gia ở trong triều dùng cái gì để ra mặt?
Quý Tiệp dư tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu. Vốn tưởng rằng Lệ Phi có thể diệt trừ cái tiện nhân kia, lại không ngờ vẫn là vô dụng như thế, khó trách giữ không nổi hài tử, quả thực là chết chưa hết tội.
Từ sau khi Lệ Phi bị biếm lãnh cung, người hậu cung càng vì Hạ Uyển Chi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Ở hậu cung, trừ bỏ vị trí Hoàng Hậu ra thì còn ai có thể làm gì nàng. Dù là Thái Hậu cũng không dám tùy tiện động nàng.
Bởi vì là mùa đông, vết thương trên cánh tay chậm lành, dưỡng mấy ngày mới bắt đầu kết vảy khép lại. Dùng thuốc trị ngoại thương tốt nhất, mỗi ngày trước khi ngủ, Tề Diệp đều sẽ tự mình thoa thuốc cho nàng. Thân mình nàng đã rất vụng về, đứa nhỏ này không hề ngoan ngoãn như Nhị hoàng tử. Tháng tăng lên, hắn ở trong bụng nàng tay đấm chân đá, có khi đá đến mức bụng rất là khó chịu, chỉ biết gập ngón tay mong chờ ngày sinh nở.
Mỗi lần thấy nàng bị hành hạ đến quá sức, Tề Diệp đau lòng không thôi, rồi lại bất lực, chỉ biết cúi đầu cảnh cáo tiểu gia hỏa trong bụng, rồi lại cho rằng hắn đang chơi đùa cùng mình, chơi đến thật vui vẻ, chịu khổ vẫn là nàng.
Tới gần ngày sinh, dù nàng đau eo đau chân thì vẫn muốn ra ngoài đi một chút. Nàng cũng đã có kinh nghiệm, biết đi lại nhiều một chút thời điểm sinh nở sẽ nhẹ nhàng hơn.
Cuối tháng chín, trời vẫn mưa đêm.
Cả đêm nàng ngủ không ngon, cứ cảm thấy không yên ổn, dần dần cảm thấy bụng dưới ẩn ẩn đau. Nàng cảm giác bên dưới ướt đẫm một mảnh, liền biết là sắp sinh rồi, vội vàng đẩy đẩy Tề Diệp đang ngủ say bên cạnh tỉnh.
Nàng nhiều lần khuyên bảo hắn đi cung khác nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn nghỉ ở trong cung nàng, chỉ là lâu lâu đi Ngọc Long Điện ngủ một đêm.
Mới vừa bị đẩy tỉnh, hắn còn mơ hồ, lại tự động vươn tay xoa chân cho nàng, bởi vì nàng mang thai hai chân rút gân lợi hại, có khi chính hắn tự xoa bóp cho nàng.
Nàng nói "Hoàng Thượng mau tỉnh, sợ là thần thiếp sắp sinh, ngài mau truyền bà đỡ lại đây nhìn một cái."
Tề Diệp ừ một tiếng, nằm im không động tĩnh, ngay khi nàng chuẩn bị lặp lại một lần nữa, người đang nằm kinh ngạc bật dậy "Sắp sinh?"
"Vâng!" Hạ Uyển Chi thật bình tĩnh nói "Chỉ sợ là sắp sinh." Vừa dứt lời, hắn đã xốc chăn, vội vàng hô cho người đi truyền bà đỡ.
Rốt cuộc không phải lần đầu, không quá vất vả, nhưng cũng không thoải mái. Hạ Uyển Chi ở phòng trong la hét kiệt lực, phối hợp bà đỡ hô hấp dùng sức. Tề Diệp ở ngoài cửa nghe tiếng nàng hô đau, gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.
Chiêu Hoa Cung đèn đuốc sáng trưng, chẳng mấy chốc đã bị hậu cung chú ý nhìn chằm chằm. Các nàng đều biết nàng sắp sinh, không nhiều thì ít đều cầu nàng sinh công chúa, hoặc là tử thai.
Chỉ tiếc các nàng bỏ một đêm không ngủ, rạng sáng lại nghe được một cái tin không muốn nghe. Uyển Quý Phi bình an sinh hạ Tứ hoàng tử, nặng tám cân ba lượng*, khiến chính nàng chịu khổ không ít.
*1cân Trung Quốc = 0.5kg
Nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Tề Diệp bất chấp những cái quy củ, vén rèm lên đi vào. Bà đỡ đang ôm Tứ hoàng tử đã được lau rửa sạch sẽ, thấy hắn tiến vào, cười hành lễ "Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, là vị tiểu hoàng tử khỏe mạnh."
Tề Diệp nhìn thoáng qua Tứ hoàng tử, làn da nhăn nheo mặt mũi hồng hào, phấn khởi "Làm tốt lắm, thưởng!" Bà đỡ hành lễ, ngàn ân vạn tạ.
Hắn đi đến bên mép giường ngồi xuống, Hạ Uyển Chi còn có chút sức lực, nhìn hắn mỏi mệt cười cười "Chúc mừng Hoàng Thượng!"
"Uyển Nhi vất vả!" Tề Diệp cười dùng tay áo lau mồ hôi cho nàng, nói "Nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác về sau lại nói."
Hạ Uyển Chi gật gật đầu, bắt lấy tay hắn nắm thật chặt, chậm rãi nhắm mắt lại. Lăn lộn cả đêm, dù là lực dồi dào cũng không thể chống đỡ nữa.
Nàng lại sinh thêm một tiểu hoàng tử, thật tâm vui vẻ chỉ sợ cũng chỉ có người của Vinh Quốc Phủ. Hiện giờ hậu cung một mình nàng độc đại, lại vì Hoàng Thượng sinh hạ hai vị hoàng tử, phong làm Hoàng Hậu cũng không phải không có khả năng. Vinh hầu gia nghĩ nữ nhi mình sẽ chính là Hoàng Hậu, buổi tối nằm mơ còn cười tỉnh.
Tề Diệp mừng đón hoàng tử, liên tiếp mấy ngày thượng triều đều vẻ mặt ôn hoà. Các đại thần cũng đều là nhân tinh, biết lúc này hắn dễ nói chuyện, thượng không ít tấu chương xấu. Hắn xác thật tâm tình tốt không so đo nhiều, nếu không khẳng định sẽ phát giận đến hù chết bọn họ.
Hạ Uyển Chi ngủ một buổi sáng thì tỉnh lại. Hạ Bích đã canh giữ ở mép giường, thấy nàng tỉnh vội vàng hỏi "Nương nương tỉnh, có muốn ăn một chút không ạ?"
"Tiểu hoàng tử đâu?" Nàng tâm tâm niệm niệm đến nhi tử mới sinh ra, nào biết đến đói bụng hay không đói bụng.
"Nương nương chờ lát, tiểu hoàng tử rất khỏe, bà vú đang chăm sóc. Nô tỳ đi ôm tiểu hoàng tử lại đây." Hạ Bích sai tiểu cung nữ hầu hạ, bước ra ngoài phân phó xuống. Tiểu thái giám hấp tấp chạy tới báo cho Tề Diệp, nói là Uyển Quý Phi tỉnh.
Tiểu hoàng tử ăn no đang ngủ say, sinh ra còn không đến một ngày, cả người thoạt nhìn đỏ rực, lại vẫn làm người cảm thấy đáng yêu. Nàng dựa vào gối mềm đầu nhìn dung nhan khối thịt mềm mại đang ngủ say trong lòng, muốn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử, lại sợ đánh thức hắn.
Xem đủ rồi nàng mới đặt hài tử xuống bên cạnh, kéo chăn mềm qua đắp ở trên người hắn. Hạ Bích bưng cháo thịt cùng canh gà tiểu phòng bếp đã chuẩn bị đi lên. Nàng ăn một chút liền không nuốt không vô nữa, hỏi "Nhị hoàng tử đâu?"
"Nương nương yên tâm, Nhị hoàng tử rất ngoan ngoãn, lúc này bà vú đã dỗ ngủ rồi, tỉnh dậy nô tỳ sẽ dẫn lại đây."
Hạ Uyển Chi gật gật đầu, bưng nước ấm uống một ngụm, nhìn rèm châu đong đưa, một hình bóng quen thuộc tiến vào. Nàng cười cười "Hoàng Thượng sao lại đến đây?"
"Trẫm đến xem ngươi!" Vừa nói vừa vươn tay muốn nắm tay nàng, lại nhớ tới nàng không thể chịu lạnh, phân phó cung nữ chuẩn bị nước ấm cho làm ấm tay. Hắn nhìn tiểu hoàng tử đang ngủ say, khóe miệng mỉm cười "Tiểu gia hỏa nặng tám cân ba lượng."
"Vâng! Tiểu tử mập mạp, Hoàng Thượng thích chứ?" Nàng mỉm cười, mặt mày ôn nhu.
Tề Diệp gật đầu, đang muốn nói chuyện liền thấy cung nữ bưng nước ấm tiến vào. Hắn làm ấm đôi tay, chà lau khô ráo rồi mới bắt lấy đôi tay nàng ủ vào lòng bàn tay, cười nói "Trẫm thích!"
"Vậy là tốt rồi, là phúc khí của hắn, có thể được Hoàng Thượng thích." Nàng xoa xoa mặt tiểu hoàng tử, biểu tình dịu dàng.
"Uyển Nhi vất vả, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi."
"Hoàng Thượng hậu ái, thần thiếp không cần ban thưởng, chỉ cần Hoàng Thượng ở bên thần thiếp nhiều là đã thấy đủ rồi." Ban thưởng nhiều hơn nữa đều chỉ là vật ngoài thân, nếu ban thưởng chính là vị trí Hoàng Hậu, có lẽ nàng sẽ động tâm.
"Quả nhiên là Uyển Nhi của trẫm!" Tề Diệp có loại cảm giác mỹ mãn, mỉm cười ôm lấy nàng, biểu tình vừa lòng.
Lễ tắm ba ngày của Tứ hoàng tử không hề nhỏ hơn so với Nhị hoàng tử, ngược lại càng thêm náo nhiệt. Nguyên nhân rất đơn giản, Hạ Uyển Chi được sủng ái, lại là quý phi, bọn họ nịnh bợ còn không kịp, sao có thể vắng mặt. Chỉ sợ đưa lễ vật không đủ quý trọng, Uyển Quý Phi chướng mắt mắt, bọn họ chính là đào hết tâm tư chuẩn bị lễ vật.
Hạ Uyển Chi ở cữ, không tham dự lễ tắm ba ngày, có điều từ miệng Hạ Bích biết yến tiệc rất long trọng, có thể thấy được Hoàng Thượng thật sự coi trọng.
Tiểu hoàng tử ôm đi ra ngoài một lát liền trở lại. Nàng sai bà vú đặt hài tử ở bên người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm nàng mới yên tâm.
Không bao lâu Nhị hoàng tử uất ức trở về, gọi một tiếng mẫu phi liền chuẩn bị bò lên trên giường liền bị bà vú chặn ngang ôm xuống. Nàng nhìn cười cười, vuốt khuôn mặt nhỏ của Nhị hoàng tử, hỏi "Làm sao vậy? Sách Nhi không vui à? Ai chọc Sách Nhi giận?"
"Mẫu phi!" Nhị hoàng tử tủi thân bẹt cái miệng nhỏ, hốc mắt phiếm hồng.
Nàng sửng sốt một chút, ngay sau đó dỗ hắn, cho hắn ngồi ở mép giường, nói "Mẫu phi chọc Sách Nhi cái gì?"
"Mẫu phi không cần Sách Nhi nữa, Sách Nhi tìm thật lâu, ô ô..." Càng nói càng tủi thân, Nhị hoàng tử đơn giản ghé vào trên đùi nàng khóc lớn, đau khổ không chịu nổi.
Hạ Uyển Chi nhìn vậy dở khóc dở cười, sợ hắn đánh thức Tứ hoàng tử, bảo bà vú ôm Tứ hoàng tử đi xuống chăm sóc. Nàng ngon ngọt dỗ Nhị hoàng tử, lại hứa với hắn chờ thời tiết tốt dẫn hắn đi thả diều hắn mới vừa lòng thu nước mắt. Cái mũi nhỏ khịt khịt, vô cùng đáng thương.
Tề Diệp mang theo mùi rượu tiến vào liền thấy Nhị hoàng tử ghé vào trên đùi nàng làm nũng, tiến đến ôm người lên, cười hỏi "Làm sao vậy?"
"Làm nũng!" Hạ Uyển Chi bất đắc dĩ cười cười.
Hắn hiểu rõ, bởi vì luôn được cưng chiều, Nhị hoàng tử cũng thích làm nũng, thích dính mẫu phi. Tề Diệp cười xoa xoa đầu Nhị hoàng tử, dỗ trong chốc lát. Nhị hoàng tử rất khôn, nhân cơ hội nói muốn cưỡi ngựa, hắn sảng khoái đáp ứng một tiếng. Nhị hoàng tử vui mừng ôm cổ hắn hôn một cái lên mặt. Tề Diệp cảm thấy so với uống rượu còn say lòng người hơn.
Hắn dỗ trong chốc lát, Nhị hoàng tử xoa đôi mắt ở trong lòng ngực hắn mơ màng sắp ngủ. Hắn sai bà vú mang đi xuống rửa mặt. Khi Nhị hoàng tử được ôm đi còn hừ hừ muốn tìm mẫu phi, có điều vẫn chống không nổi cơn ngủ, rất liền ngủ mất.
"Hoàng Thượng uống rất nhiều sao?" Từ xa đã ngửi mùi rượu nồng, nàng hỏi.
"Ừ! Hôm nay là ngày vui, nhất định phải uống vài chén." Hắn cười phất phất lọn tóc dài của nàng, biểu tình dịu dàng.
Nàng cười cười "Chỉ cần không uống say là được." Nàng không dám động tay phải, còn mang theo vết thương đây.
"Không có say, có điều hiện tại Uyển Nhi cười trẫm liền say!" Hắn cười ha hả, xoa xoa mặt nàng.
"Hoàng Thượng thật biết giễu cợt thần thiếp. Hiện tại thần thiếp chính là béo đến dọa người. Sao có thể khiến Hoàng Thượng say đây?" Nàng mỉm cười chất vấn.
Hắn cười lắc đầu "Cứ tự coi nhẹ mình. Ở trong mắt trẫm, Uyển Nhi biến thành cái dạng gì trẫm đều thích, đừng nói là vì hài tử."
Thật là lời nói êm tai, nàng vẫn không kìm không được vui mừng "Có thể được Hoàng Thượng để tâm như vậy, thần thiếp dẫu có chết cũng cam nguyện..."
Lời còn chưa dứt, tay hắn ấn xuống, nói "Đừng nói lời không may, trẫm không thích nghe." Nàng mỉm cười gật gật đầu, mỉm cười hạnh phúc.
Nàng ở cữ, mọi việc trong cung đều là Hạ Bích xử lý. Nàng cũng không cần nhọc lòng. Nay hậu cung chỉ còn lại có vài vị phi tần, bao gồm Lâm Sung Dung, Quý Tiệp dư, vài vị Tiệp dư. Đối với một hoàng đế mà nói, hậu cung này xem như thưa thớt.
Mà văn võ đại thần càng quan tâm chính là ai lên làm Hoàng Hậu. Rốt cuộc vị trí Hoàng Hậu đã trống hơn một năm, bọn họ đều là nghĩ hết biện pháp để đưa nữ nhi vào trong cung. Bất đắc dĩ là hậu cung có một Uyển Quý Phi, Hoàng Thượng thì giống như không nhìn thêm được nữ nhân khác. Nhìn nàng ngày càng đắc sủng, hiện giờ đã là mẹ đẻ của hai vị hoàng tử. Trong khi đó mẫu phi của Tam hoàng tử cũng chỉ là một vị Tiệp dư nho nhỏ.
Bọn họ cũng không phải người không có ánh mắt, nhìn bộ dáng kia của Hoàng Thượng, không đợi tới sang năm tuyển phi, chỉ sợ vào tiệc đầy tháng của Tứ hoàng tử hoặc là tiệc trăm ngày sẽ sắc phong cho Uyển Quý Phi.
Có điều nếu có thể tranh thủ, bọn họ vẫn hy vọng người ngồi trên vị trí Hoàng Hậu là nữ nhi hoặc là thân nhân của bọn họ.
Các đại thần lo lắng, Thái Hậu làm sao không lo lắng. Từ khi biết được nàng sinh hạ Tứ hoàng tử, Thái Hậu liền bắt đầu đứng ngồi không yên. Dựa vào sự sủng ái hiện tại của Hoàng Thượng, muốn thưởng cho nàng ta thì ngoại trừ hậu vị còn có thể là cái gì?
Bởi vậy, khi Tề Diệp thương lượng cùng bà, Thái Hậu nói "Hoàng Thượng, chuyện lập hậu còn quá sớm. Ngươi xem sắp đến cuối năm, trong cung rất nhiều việc, lập hậu thì cần phải chuẩn bị thật kĩ, không phải nói lập hậu là có thể lập ngay."
Trước kia luôn thúc giục hắn lập hậu, hiện giờ nghe bà nói như vậy, đúng là Tề Diệp thấy không quen. Có điều hắn không ngốc, biết rõ ý của Thái Hậu. Chính là bà không đồng ý lập Uyển Quý Phi làm Hoàng hậu.
Theo hắn, không có ai thích hợp hơn nàng, hắn nhất định phải lập nàng làm hậu.
"Hai tháng là đủ rồi. Lại nói hậu cung không thể để vô chủ quá lâu. Uyển Quý Phi đức hạnh đầy đủ, tâm tính bao dung, lại là mẫu phi của hai vị hoàng tử. Vinh Quốc Phủ gia môn hiển hách, Uyển Quý Phi vô cùng thích hợp. Trước đây Thái Hậu nói muốn lập hậu, trẫm cảm thấy Thái Hậu nói rất đúng, là nên lập hậu."
Thái Hậu có loại cảm giác vác đá nện chân mình, đồng thời cũng vì Hoàng Thượng giả ngu mà khó chịu, bà nói "Hoàng Thượng nói phải. Chỉ là gần đây hậu cung rất không thuận lợi. Hoàng Thượng nhìn một cái hậu cung này, từng người từng người không còn, nghĩ đến là phạm vào cái kiêng kị gì đó. Lập hậu không phải trò đùa, ai gia cảm thấy còn phải thận trọng suy xét, tốt nhất để bên Tư Thiên Giám bói một quẻ nhìn xem."
"Thái Hậu quá lo, có cái gì không thuận. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường, trẫm cảm thấy không cần phải phiền toái." Biết bà nói đều là lời thoái thác. Tề Diệp không ngốc, Thái Hậu không đồng ý lập Uyển Quý Phi làm hậu, dù không nói rõ, bà chính là có cái ý tứ kia.
"Thật sự có chút quy củ là cần tuân thủ, Hoàng Thượng cũng không thể phá vỡ quy củ. Nếu Hoàng Thượng thật sự muốn lập Uyển Quý Phi làm hậu, ai gia nhìn cũng được. Có điều vẫn nên cho người bên Tư Thiên Giám nhìn xem." Thái Hậu một mực biểu tình phản đối lại nói.
Tề Diệp có chút thụ sủng nhược kinh "Ý Thái Hậu là đồng ý việc trẫm tuyên bố lập hậu trong tiệc đầy tháng?"
"Nếu Hoàng Thượng cảm thấy có thể, ai gia cũng không có gì để nói." Hừ, bà biết, khoảng cách với Hoàng Thượng không thể lại kéo giãn hơn nữa. Nếu không sẽ cho người có cơ hội chen vào. Nếu hắn thích thì liền theo hắn. Còn có thành hay không, nàng ta có mệnh ngồi trên hậu vị hay không vậy phải xem bản lĩnh của nàng ta.