Edit: Âu Dương Vô Tâm
Beta: Biuti
Khó có thể bắt được nhược điểm của Thái Hậu, Hạ Uyển Chi sao có thể làm ngơ. Nàng sai Hạ Bích đi mời Tề Diệp qua đây trước.
Tề Diệp đang tiếp kiến đại thần, nhất thời không đi được. Hạ Bích liền đứng đó chờ. Tiểu thái giám đi vào truyền lời cho Quang Thuận công công, người của Chiêu Hoa Cung hắn từ trước đến nay không dám chậm trễ.
Rất nhanh Quang Thuận liền tiến đến bên tai Tề Diệp nói nhỏ vài câu. Tề Diệp nhíu nhíu mày, cũng không nói cái gì, hai, ba câu câu xử lý tốt chính sự liền để cho đại thần lui xuống.
Hạ Uyển Chi đợi một hồi lâu, nghe cung nữ truyền lời hắn là hắn đang bận chính vụ với các đại thần. Nàng nghe vậy cũng không nóng vội mà suy tính làm sao cho mình thật đáng thương, để hắn đau lòng che chở nàng, còn chỉnh đốn lại Thái Hậu một phen.
Hạ Uyển Chi biết, dù sao Thái Hậu dù sao cũng là mẹ ruột của Tề Diệp. Cho dù bà ta phóng hỏa đốt nhà thì cũng sẽ không chịu tội như thứ dân. Nhưng nàng sẽ không để Thái Hậu sống quá tốt được.
Một hồi lâu, Hạ Uyển Chi mới thấy bóng Tề Diệp đang khoan thai đi tới. Nàng đã ủ mưu xong, vừa thấy người tới thì nước mắt lưng tròng sà vào lòng hắn: "Hoàng Thượng ~"
Thấy vậy Tề Diệp ôn nhu an ủi: "Có chuyện gì vậy?"
"Hoàng Thượng, thần thiếp sợ lắm." Hạ Uyển chi ôm eo của hắn, toàn thân run lẩy bẩy, cả người dán sát vào người Tề Diệp. Làm cho người ta đau lòng không thôi.
"Mau nói với trẫm mọi truyện là như thế nào, đừng cứ khóc như vậy, trẫm sẽ lo lắng." Tề Diệp kéo nàng ngồi xuống, lau nước mắt trên mặt nàng.
Hạ Uyển Chi gật đầu, nghẹn ngào nhìn hắn một cái. Kể lại chân tướng mọi chuyện cho hắn nghe.
Tề Diệp nhíu mày: "Người nàng đang nói là Thái Hậu sao?"
Nàng gật gật đầu, nói: "Thần thiếp không dám nói dối. Hoàng Thượng nếu không tin có thể hỏi Quang Vinh, hắn đang bị trói nên sẽ không vu hãm Thái Hậu. Hoàng Thượng, thần thiếp không nói dối."
"Đừng kích động, trẫm tin nàng không nói dối." Tề Diệp thấy nàng gấp đến độ mặt đỏ bừng, ôn nhu an ủi vài câu, nói: "Đem hắn ta lên đây."
Rất nhanh Quang Vinh bị trói đưa lên. Tề Diệp lạnh giọng hỏi: "Là ai sai ngươi hạ dược vào chén thuốc của Uyển Quý Phi?"
"Là... Là..." Quang Vinh liếc nhanh qua Hạ Uyển Chi một cái, lập tức cúi đầu nói: "Là Thái Hậu."
"Nói bậy. Tại sao Thái Hậu phải làm vậy?" Tề Diệp giận tím mặt, bực mình đứng dậy. Quanh thân tản ra hơi thở bức người.
"Nô tài không dám nói dối. Chính là Thái Hậu phái Quế Tú ma ma truyền lời, sai nô tài hạ dược trong chén thuốc của Uyển Quý Phi." Quang Vinh muốn sống, vì thế hắn nhất định sẽ nói hết ra, không thì hắn chết thế nào cũng không biết.
"Ngươi chỉ biết nói miệng mà không có chứng cứ, chứng cứ đâu?" Tề Diệp không tin. Dù gì đó cũng là mẹ ruột của hắn, sinh dưỡng (1) hắn. Để hắn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế đã bỏ ra không ít công sức.
(1) Sinh dưỡng: Sinh ra + nuôi dưỡng.
Trước kia nghe bà luôn miệng nói phải xuống tay với Uyển Nhi. Hắn cũng chỉ cho rằng đó là lời nói mà thôi, không nghĩ tới hôm nay lại...
Còn về phần tên Quang Vinh này, hắn ta cũng chỉ nghe theo phân phó, ngoài ra không có chứng cứ nào cả. Nếu như tên cẩu nô tài này đang nói dối, mạng nhỏ của hắn ta khó mà giữ được.
"Nô tài không dám nói dối, thật sự là Thái Hậu phân phó nô tài làm. Nếu không phải thì nô tài có mười lá gan, nô tài cũng không dám hạ dược Uyển Quý Phi như vậy." Quang Vinh nằm bò trên mặt đất cầu xin: "Hoàng Thượng, nô tài chỉ nghe theo phân phó. Không phải thật sự muốn hại nương nương. Mong Hoàng Thượng đại nhân đại lượng, tha thứ cho kẻ tiểu nhân này."
Tề Diệp trầm mặc, vẻ mặt hiện rõ sự không vui.
Hạ Uyển Chi nghe hắn hỏi về chứng cứ, liền hiểu được dù chứng cứ vô cùng xác thực, hắn cũng sẽ không làm gì Thái Hậu. Dù sao cũng là mẹ ruột của hắn, ân tình dưỡng dục ở ngay đó, không phải ai cũng đều có thể ghẻ lạnh tình thân.
Nghĩ vậy, nàng liền nói: "Hoàng Thượng, nếu không có chứng cứ tức là không phải do Thái Hậu làm. Là thần thiếp nghĩ nhiều, đều do tên cẩu nô tài này hồ ngôn loạn ngữ."
"Nương nương, nô tài không hề nói dối. Thật sự là do Thái Hậu sai nô tài làm. Nô tài xin thề với trời, nếu nô tài nói dối nửa câu, thì sẽ bị thiên lôi đánh chết rớt xuống mười tám tầng địa..." Không đợi hắn ta nói xong, Tề Diệp phất tay. Quang Thuận tiến đên che miệng hắn không cho hắn nói tiếp.
Tề Diệp xoay người nói với Hạ Uyển Chi: "Việc này trẫm sẽ giải quyết. Nàng không có việc gì thì tốt rồi, những chuyện khác thì đợi lát nữa chuyện nói sau."
"Vâng!" Hạ Uyển Chi ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn hắn mang Quang Vinh đi, rồi ra lệnh: "Đi xem một chút Hoàng Thượng đi đâu."
"Vâng." Hạ Bích gật đầu, phân phó một tiểu thái giám đi theo sau.
Không lâu sau tiểu thái giám đã trở lại, nói: "Hồi bẩm nương nương, bệ hạ mang người đi Thọ Ninh Cung."
Nàng gật không lên tiếng, nhưng tâm tình rất tốt còn cầm khăn ra thêu. Nàng biết Tề Diệp đến Thọ Ninh Cung không phải để ôn chuyện cũ. Bất kể thế nào đi nữa, Thái Hậu cũng sẽ không được sống được yên thân. Cho dù hắn không lấy mạng sống bà ta, cũng sẽ cách chức danh hiệu Thái Hậu của bà, cũng có thể làm cho lòng bà ta không thoải mái.
Mặt Tề Diệp không chút thay đổi đi đến Thọ Ninh Cung. Thái Hậu nghe báo hắn đến đây có chút ngoài ý muốn, đặc biệt hơn là nhìn thấy hắn sai người ném Quang Vinh vào trong. Người nà bà không biết, nhưng Quế Tú ma ma bên cạnh thì khác, nhìn thấy Quang Vinh sắc mặt lập tức thay đổi. Một màn này rơi ở trong mắt Tề Diệp tối hơn vài phần: "Thái Hậu gần đây có khoẻ không?"
"Hiếm khi Hoàng Thượng lại quan tâm ai gia như vậy, cho dù chết cũng bằng lòng." Thái Hậu cố ý nói.
"Thái Hậu quá lời." Tề Diệp nhàn nhạt nói: "Thái Hậu có biết người trên mặt đất là ai không?"
"Sao ai gia có thể biết hắn được?" Thái Hậu nói: "Như vậy hôm nay Hoàng Thượng tới không phải để thăm ai gia đi."
"Thái Hậu đoán đúng rồi, trẫm không phải tới thăm Thái Hậu. Mà là muốn cùng với Thái Hậu làm rõ một chuyện." Hắn nói: "Tên cẩu nô tài này hôm nay cả gan dám bỏ thuốc vào chén dược của Uyển Quý Phi ý muốn làm hại nàng ấy. May mắn là bị phát hiện được, hắn thức thời khai ra người đứng đằng sau. Thái Hậu biết đó là ai không?"
Thái Hậu nhìn thoáng qua Quang Vinh ngã trên mặt đất, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ai gia làm sao mà biết được? Hoàng Thượng lời này hỏi cũng thật buồn cười."
"Buồn cười? Tề Diệp nhướng mày "Uyển Quý Phi làm sai cái gì, Thái Hậu lại hạ độc trong thuốc của nàng ấy?"
"Nếu Hoàng thượng đã chắc chắn như thế, thì ai gia là người ngay thẳng không nói chuyện mập mờ. Quả thật là ai gia phân phó." Thái Hậu ngẩng đầu nhìn hắn: "Nữ nhân kia không thể giữ lại. Mỗi việc ai gia làm đều là tốt cho Hoàng Thượng."
"Tốt cho trẫm?" Tề Diệp tức giận đến nở nụ cười.
"Đúng. Hoàng thượng là vua của một nước sao có thể bị nữ nhân dắt mũi? Uyển Quý Phi không phải là nữ nhân bình thường. Nàng ta tâm cơ thâm trầm, lòng dạ sâu không lường được, lại giỏi về tâm kế. Ai gia không yên tâm để nàng ở bên người Hoàng Thượng."
"Tâm cơ thâm trầm, lòng dạ sâu, giỏi tâm kế?" Tề Diệp nói: "Trẫm ngược lại không nghĩ tới mắt mình mù thành như vậy, thậm chí một chút cũng không nhìn ra. Cho dù mắt trẫm mù, nhưng tâm không mù, nàng là người như thế nào trẫm hiểu rõ ràng nhất. Nhưng mà chuyện lần này Thái Hậu sai rồi, trẫm tôn trọng người là trưởng bối, chuyện hôm nay trẫm sẽ không truy cứu."
"Tốt nhất chuyện này không nên có thêm lần hai. Thái Hậu tự giải quyết cho tốt. Đừng làm trẫm không màng đến mẫu tử tình thâm mà xử tội người. Trẫm không muốn trong lòng Thái Hậu sinh ra hiềm khích. Đừng nghĩ lần này Thái Hậu không bị xử lí thì lần sau lại tiếp tục." Dứt lời phất tay áo rời đi.
Thái Hậu một câu cũng không nói nên lời, đợi đến lúc hắn đi xa, mới phản ứng lại. Bà tức giận đến nỗi cả người run rẩy: "Hoàng Thượng người rõ là... Rõ là bị quỷ ám..." Còn chưa nói xong, Thái Hậu tức giận đến nỗi đàm trào lên họng thở không ra hơi, hôn mê bất tỉnh. Quế ma ma kinh hãi hét lớn gọi ngự y.
Về phần Quang Vinh, hắn lồm cồm bò dậy ra khỏi Thọ Ninh Cung nhưng không dám trở về Chiêu Hoa Cung. Người như vậy, sao Tề Diệp có thể để lại bên người nàng.
Hạ Uyển Chi nghe nói Thái Hậu tức giận đến ngất đi, chỉ là cười lanh một tiếng. Bà ta dám hạ độc nàng mà chỉ ngất xỉu thôi, đúng là quá tiện nghi rồi.
Mà Tề Diệp đối với nàng càng thêm sủng ái. Vì đền bù, hắn ban thưởng rất nhiều đồ quý hiếm. Hạ Uyển Chi chẳng thèm để ý dù sao đó cũng chỉ là các vật ngoài thân. Đối với chuyện hắn không xử trí Thái Hậu, nàng cũng không truy vấn, coi như việc này bị trôi vào quá khứ.
Còn Thái Hậu lần này tức giận không hề nhẹ. Từ ngày hôm đó liền ốm không nổi. Tề Diệp biết cũng chỉ sai ngự y săn sóc, ba ngày sau mới đi Thọ Ninh Cung thăm một chút. Thái Hậu lại không muốn thấy hắn, chán ghét quay mặt đi.
Tề Diệp biết bà đang tức giận, dứt khoát không quan tâm. Chỉ nói ngự y chăm sóc thật tốt. Hắn biết Thái Hậu muốn dùng bệnh của mình để trừng phạt hắn, nên dăm ba bữa hắn mới qua thăm một lần. Vì thế Thái Hậu tức đến nỗi bệnh càng nặng hơn.
Hôn sự của Triệu gia và Văn gia vẫn tiến hành như cũ. Cho dù Triệu gia không nguyện ý, nhưng thánh chỉ đã ra, bọn không thể bất chấp tất cả mà ngay cả ý Hoàng Thượng cũng dám phản đối, chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên người Thái Hậu. Hi vọng Thái Hậu có thể thuyết phục Hoàng Thượng giải trừ mối hôn sự này, đối với Hoàng Thượng mà nói, đó cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Mà Tề Diệp im lặng không nói lời nào. Đặc biệt là Thái Hậu nằm trên giường giả bộ bệnh không dậy nổi, chỉ biết than ngắn thở dài. Nhưng hắn quyết vẫn không lộ diện.
Thái Hậu thấy hắn lẩn tránh mình như thế, trong lòng không vui, nhưng cũng không thèm nói gì. Tuy ngoài mặt như vậy nhưng bà ta lại âm thầm điều khiển các đại thần. Ngày hôm sau trên triều liền dâng tấu sớ, trong đó đều nhắc đến lễ nghi Hiếu Liêm (2), trong đó chữ Hiếu xuất hiện nhiều nhất, kể hết truyện con trai hiếu thảo với mẹ cho hắn nghe.
(2) Lễ nghi Hiếu Liêm: Hiếu, để, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ. Từ Hiếu có nghĩa là Hiếu thảo, hiếu thảo với cha mẹ, trưởng bối.
Tề Diệp sao lại không biết ý tứ của các đại thần, ý tứ của Thái Hậu. Hắn làm bộ không nhìn thấy bỏ mặc đống tấu chương ở một bên. Đại thần thấy hai ngày rồi rồi mà không được hồi âm tấu chương mình gửi, trong lòng có chút lo sợ.
Thái Hậu nghe xong, truyền lời kêu bọn họ tiếp tục dâng tấu.
Liên tiếp ba ngày, tấu sớ như vậy bị chất đầy ở ngự thư phòng. Mà Tề Diệp một chút cũng không thèm đề cập tới. Đại thần không bình tĩnh nổi, sốt ruột quỳ ở bên ngoài Thọ Ninh Cung: "Thái Hậu, lão thần đã tận lực."
"Ai gia đã biết, lui xuống đi!" Thái Hậu thở dài: "Xem ra Hoàng Thượng rất quyết tâm."
"Nương nương, nên làm thế nào bây giờ? Nô tỳ nghe nói Triệu tiểu thư khóc nháo rất dữ dội, sống chết không chịu lấy Văn công tử."
"Không đồng ý thì có thể không gả sao, chẳng lẽ nàng muốn kháng chỉ?" Thái Hậu nói: "Ý Hoàng Thượng đã quyết. Ai gia đã ra mặt khuyên can nhưng hắn vẫn không nghe, còn bị nữ nhân kia cắn ngược lại một cái. Trong lòng Hoàng Thượng hiện tại đã ghi hận ai gia."
Quế Tú ma ma trầm mặc, không biết nói gì hơn.
Cứ việc Tề Diệp liên tiếp mấy ngày không đến Thọ Ninh Cung. Hạ Uyển Chi nghĩ chắc là Thái Hậu đã nguôi giận, liền chuẩn bị đi Thọ Ninh Cung thỉnh an. Cho Thái Hậu ngột ngạt một chút, chắc hẳn bà ta không muốn nhìn nàng.
Hạ Uyển Chi vừa tới trước cửa Thọ Ninh Cung đã thấy Chu Tiệp dư đang đứng đó. Nàng ta thấy nàng liền nhanh chóng hành lễ. Nàng liếc nhìn Chu Tiệp dư cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng ở trước cửa. Cung nữ thấy nàng đến đây bèn đi vào tronh thông báo, rất nhanh cung nữ đã đi ra, cung kính nói: "Thái Hậu nương nương đang nghỉ ngơi, phiền nương nương chờ một lát."
Nghỉ ngơi? Hạ Uyển Chi nhướng mày. Chu Tiệp dư vừa đi, Thái Hậu liền nghỉ ngơi, đây cũng quá trùng hợp đi. Chỉ là trò mèo muốn trừng phạt nàng đứng đợi một chút. Không lẽ nàng còn không đoán được?
"Vậy bản phi cũng không tiện quấy rầy, ngày khác có thời gian sẽ đến thỉnh an Thái Hậu." Nàng không ngu mà đứng đó chờ đợi, dứt lời liền xoay người rời đi.
Nàng vừa đi thì cung nữ đi vào thông báo. Thái Hậu nghe nói Hj Uyển Chi bỏ đi, sắc mặt lập tức thay đổi: "Tiện nhân, cho rằng mình được sủng ái thì không coi ai ra gì sao?"
"Nương nương, người cứ rời đi như vậy, Thái Hậu nhất định sẽ rất tức giận." Dù sao Thái Hậu cũng là bậc trưởng bối. Ở hậu cung và trong triều vẫn có địa vị. Hạ Bích có chút bận tâm.
"Bà ấy tức giận là chuyện của bà ấy, có liên quan gì đến ta?" Nàng cũng không thèm để ý. Trừ phi bà ta không tức giận thì nàng mới chú ý thôi.
Tuần cuối cùng của tháng mười khí trời khá mát mẻ, y phục mùa đông cũng đã được phân phát. Hạ Uyển Chi luôn mặc áo ấm dày thêm một tầng, mà nàng trong lúc rãnh rỗi làm một cái áo choàng cho Tề Diệp. Buổi tối hắn đến, nàng liền đưa cho hắn mặc vào. Hạ Uyển Chi cười nói: "Thật vừa vặn. Hoàng Thượng mặc chiếc áo này vào càng thêm anh minh thần võ, tuấn tú quý khí. Làm cho người khác không dời mắt nổi."
"Ha ha, thật vậy sao?" Tề Diệp rất hưởng thụ nở nụ cười. Nắm lấy cằm nàng cúi đầu ở môi nàng cắn nhẹ một chút, nói: "Cái miệng nhỏ nhắn của Uyển Nhi ngày càng ngọt ngào. Ngọt đến nỗi làm cho lòng trẫm đều mềm nhũn."
"Hoàng Thượng lại trêu thần thiếp."
Nàng cười đẩy hắn ra. Ai dè Tề Diệp thuận đà bế nàng lên. Khóe môi lông mày đều tràn ngập tia vui vẻ: "Có phải giễu cợt Uyển Nhi hay không thử qua rồi sẽ biết!" Nói xong liền ôm nàng đi tới giường lớn, đặt nàng xuống đóùm. Dùng cả cơ thể đè lên người nàng, hôn dần từ mi tâm xuống phía dưới.
Nàng cười một tiếng, bàn tay mềm mại nhỏ nhắn không xương vòng qua cổ Tề Diệp. Mở áo choàng rồi tới cẩm bào bên trong. Tay nhỏ rà soát khắp nơi trên cổ Tề Diệp, vuốt ve trước ngực cùng hai hạt đậu đỏ. Nghe Tề Diệp sung sướng hừ một tiếng, nàng đứng dậy đi tới gần, dùng môi hôn lên lồng ngực của rắn chắc. Đầu lưỡi linh hoạt làm cả người hắn run lên, nhiệt độ cơ thể cũng tăng như lò lửa.
Sau một lúc mây mưa. Hạ Uyển Chi mệt mỏi nằm trên khuôn ngực săn chắc của hắn, ấm áp nhớt nhớt, có mùi mồ hôi nhẹ. Hai người dây dưa nhau một đêm, mất không ít sức. Hiện tại nàng không muốn động đậy, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút lấy lại sức.
Tề Diệp thỏa mãn nên đặc biệt ôn nhu. Một tay vuốt ve vành tai trắng nõn của nàng, một tay vuốt từ tóc nàng xuống, lồng ngực phập phồng, tâm tình có vẻ khá tốt.
Hạ Uyển Chi nghỉ ngơi trong chốc lát. Chống cằm lên ngực Tề Diệp. Mượn ánh nến nhìn sắc mặt hắn, hỏi: "Hoàng Thượng, ngày mai người cũng không đến thăm Thái Hậu sao?"
"Ừ?" Hắn đáp một tiếng, vẻ mặt không thay đổi, nói:" Việc này trẫm không muốn nhiều lời."
"Vâng!" Nàng nghe lời không nói chuyện này nữa. Nằm sấp trên người hắn một lát rồi phân phó Hạ Bích chuẩn bị nước ấm, sẵn tiện mặc váy ngủ rồi đứng dậy. Hạ Bích rất nhang liền mang nước ấm đi vào. Nàng cầm theo khăn vải lau vết mồ hôi trên người hắn. Ngược lại Tề Diệp rất hưởng thụ, phối hợp xoay người nằm xuống. Ánh nắt nàng vô tình nhìn thấy thứ đang ngóc đầu dậy, kinh ngạc nhìn người đang nằm.
Hiếm khi hắn xấu hổ nhìn nàng một cái, kéo khăn trên người che đi.
Nàng nhìn thoáng qua liền xoay đầu qua chỗ khác. Bưng nước ra ngoài, lại mang thêm một chậu nước trốn sau tấm bình phong lau dấu vết trên người. Ban đêm hai người rất nhiệt tình, nên trên người nàng có không ít dấu hôn.
Rửa mặt chải đầu xong nàng liền nằm xuống. Không đầy một lát, hắn duỗi tay, hơi thở ấm áp phun vào tai nàng: "Tức giận à?"
"Không dám." Giọng nàng khàn khàn đáp một tiếng.
Tề Diệp nhíu mày, nghiêng người nhìn chằm chằm nàng. Hạ Uyển Chi xoay người đưa lưng về phía hắn. Hắn hơi khẩn trương, nắm bả vai nàng ý bảo nàng nhìn mình. Hạ Uyển Chi vẫn bất động, nằm im.
Một trận âm thanh sột sột soạt soạt. Hạ Uyển Chi bỗng thấy Tề Diệp trườn qua người nàng nằm ở bên kia, còn mang theo nụ cười lấy lòng. Mặt nàng vẫn lạnh tanh, xoay người qua hướng khác.
"Ngủ rồi." Nàng không phải là người không có chừng mực. Nghe trong giọng nói hắn mang theo sự không vui, liền đáp một tiếng.
Tề Diệp nghe vậy dở khó dở khóc dở cười, đỡ nàng lên. Nàng thuận thế xoay người, nghiêng đầu nhìn hắn. Tề Diệp cười ha ha dán mặt tới gần: "Trẫm chỉ cảm thấy có chút phiền. Chuyện tình của Thái Hậu trẫm không biết nên làm gì bây giờ."
"Vâng! Thần thiếp tùy hứng, cho rằng Hoàng Thượng không thích thần thiếp." Nàng mềm giọng nói: "Thần thiếp biết sai rồi, mong Hoàng Thượng đừng chán ghét thần thiếp."
"Trẫm sao có thể chán ghét nàng, vui mừng còn không kịp nữa là đằng khác." Hắn cười cười hôn một cái ở trên mặt nàng, ôm nàng vào ngực: "Ngủ đi! Trễ rồi."
Nàng gật gật đầu, nghiêng người nằm đối mặt với hắn, cả người nằm ở trong ngực hắn. Là một tư thế đầy tính ỷ lại.
(2) Lễ nghi Hiếu Liêm:
1. Hiếu: tức là hiếu thảo. Hiếu thảo với cha mẹ là điều căn bản làm con. Hiếu thảo nghĩa là báo đáp công ơn dưỡng dục của cha mẹ, hiếu thảo cũng có nghĩa là biết vâng lời cha mẹ chỉ dạy.
2. Ðể: tức là kính trọng. Kính trọng người lớn hơn mình vì mình làm em nên có bổn phận phải kính trọng anh chị mình.
3. Trung: tức là trung thành. Hết lòng trung thành với đất nước của mình, đó là trách nhiệm của người công dân, có tận trung thì mình mới báo đền được công ơn của đất nước.
4. Tín: tức là nhiệm. Ðối với bạn bè phải có tín nhiệm, hứa với bạn chuyện gì thì phải làm chuyện đó, không thể thất tín, sai hẹn.
5. Lễ: tức là lễ phép. Ðối với người, mình phải có lễ phép, phải hết sức khiêm nhường. Nếu không có lễ thì mình chỉ là thú vật mà thôi. Cho nên các bạn nhỏ, khi gặp các thầy cô thì phải biết chào hỏi, về nhà gặp cha mẹ phải biết lễ phép.
6. Nghĩa: tức là nghĩa khí. Thấy điều gì có nghĩa thì phải dũng cảm mà làm. Khi thấyai gặp tai nạn thì mình phải tận lực giúp đỡ, giải quyết vấn đề giúp họ. Với bạn bè thì mình phải có đạo nghĩa; khi giúp ai không cần có điều kiện gì cả, tuyệt đối không có tâm mưu đồ mong đền ơn đáp nghĩa.
7. Liêm: tức là liêm khìết. Người liêm khiết thì bất luận gặp hoàn cảnh nào cũng không động lòng tham cầu, cũng chẳng muốn hưởng tiện nghi. Hơn nữa mình phải có tinh thần chí công vô tư, và biết quên mình mà làm chuyện ích chung.
8. Sỉ: tức là hổ thẹn. Gặp chuyện gì không hợp đạo lý, đi ngược lại với lương tâm của mình thì tuyệt đối chẳng làm. Con người nếu không biết hổ thẹn thì giống như cầm thú vậy.