Edit: Navahn
Beta: Biuti
“Có chuyện gì?” Tề Diệp có chút không đành lòng nhìn nàng.
Hạ Uyển Chi lại càng không dám đối mặt với hắn, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tề Diệp, nàng không quan tâm đẩy hắn ra. Hắn vén chăn lên, nàng nép vào trong, tay nắm chặt mền, mặc kệ hắn kéo thế nào cũng không buông ra.
Mà Tề Diệp sợ đả thương nàng nên không dám dùng sức, đành phải gọi Hạ Bích đến hỏi thăm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Bích cũng không hiểu, nếu nàng biết có chuyện gì xảy ra thì đã không để chủ tử của mình chịu khổ.
Tề Diệp rất nhanh đã cho Quang Thuận công công tìm ngự y. Hắn ngồi bên giường khuyên bảo: “Uyển Nhi, đừng che nữa! Trẫm đã nhìn thấy. Nàng che cũng vô dụng.”
“Không được, hiện tại thần thiếp không có mặt mũi nào gặp Hoàng Thượng.” Hắn cầm lấy bàn tay lộ bên ngoài chăn, trên mu bàn tay sưng đỏ một mảng lớn, hắn nhìn đau lòng không ngớt.
“Được! Nàng không muốn gặp trẫm, vậy trẫm đợi bên ngoài, che lại như thế không tốt cho nàng.” Hắn biết cho dù có nói thế nào thì người trong chăn vẫn không chịu gặp mình. Tề Diệp thở dài đứng dậy ra ngoài. Hạ Bích Hạ Hoa cũng phối hợp thả màn xuống che đi cảnh tượng bên trong.
Chờ một lát không có động tĩnh gì, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lén nhìn thoáng qua, xác định người đã đi mất, lúc này mới ló đầu ra ngoài. Đầu tóc đã bị rối loạn, nàng ngứa đến mức nghiến răng nghiến lợi, gãi trên người vài cái. Nghe thấy tiếng bước chân muốn trốn đi, lại nghe thấy tiếng Hạ Bích: “Nương nương, là nô tỳ!”
Hạ Bích vén màn che tiến đến, trong tay cầm miếng vải che mặt, nói: “Đây là Hoàng Thượng phân phó, nương nương đeo lên thì sẽ không sao!”
Nàng hỏi: “Hoàng Thượng đâu?”
“Đang chờ ở bên ngoài, nô tỳ trang điểm cho nương nương một chút.” Hạ Uyển Chi gật đầu, nhìn gương mặt vô cùng thê thảm của mình, trong lòng có ý nghĩ muốn chết.
Ở bên ngoài, Tề Diệp hỏi thăm ngự y. Lâm ngự y cũng không có cách nào, sợ hãi quỳ trên mặt đất, Tề Diệp liền phân phó Quang Thuận công công gọi ngự y khác tới.
Không bao lâu Hạ Uyển Chi trang điểm xong liền ra ngoài, chỉ lộ một đôi mắt. May là trên trán không bị sưng đỏ, nếu không khăn che mặt cũng không đủ, còn phải dùng đến mũ che.
“Tốt hơn chút nào không?” Tề Diệp thấy nàng đi ra, ân cần hỏi.
Nàng lắc đầu: “Không tốt, trên người rất ngứa.” Nói xong nhịn không được gãi vài cái. Tề Diệp phát hiện trên cánh tay nàng có thêm vài vết máu, lại nhìn móng tay dài, nhíu mày phân phó đem một cây kéo lên.
Hạ Uyển Chi không muốn, cắt móng tay, ngón tay sẽ ngắn đi rất nhiều, trông rất khó coi. Thế nên nàng nhất quyết giấu tay không chịu cắt móng.
Hai người giằng co, hắn tiến lên, nàng lùi về phía sau. Hai tay chắp sau lưng, cầu khẩn nhìn hắn. Tề Diệp nói: “Móng tay quá dài, khi gãi sẽ phá da thịt, còn lưu lại sẹo. Nghe lời, trẫm cắt cho nàng.” Hạ Uyển Chi lắc đầu, hắn nhíu mày: “Chẳng lẽ Uyển Quý Phi muốn kháng chỉ sao?”
Hắn chuyển thành thân phận đế vương, nàng đương nhiên không dám kháng chỉ. Nàng ủy khuất vô cùng, trong mắt lập tức rưng rưng, không đành lòng vươn tay ra, quay mặt đi, yếu đuối không nhịn được.
Tề Diệp thở dài một hơi kéo nàng ngồi xuống, trấn an nói: “Trẫm cũng vì tốt cho nàng, móng tay còn có thể dài ra. Đợi thân thể tốt lên, nàng có muốn nuôi móng tay dài hơn trẫm cũng sẽ không ngăn cản.” Nói xong, hắn không chút khách khí cắt đứt móng ở ngón tay cái, “răng rắc” một tiếng.
Hạ Uyển Chi nhìn ngón tay cái trụi lủi, rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm cổ của hắn khóc hu hu thật lớn: “Hoàng Thượng, trên người thần thiếp ngứa!”
“Được rồi, được rồi! Trẫm đã cho tìm ngự y, rất nhanh sẽ khỏi! Đừng lo lắng!” Hắn càng dịu dàng, nàng lại càng khóc lớn hơn, long bào cũng bị ướt mất. Cuối cùng hai mắt sưng đỏ, chỉ còn thút tha thút thít nhìn hắn từng bước từng bước cắt đứt móng tay đã nuôi dài, không nói nổi điều gì.
Quang Thuận công công dẫn ngự y đứng chờ ở cửa, đợi một lát mới tiếng vào: “Hoàng Thượng, ngự y đã đến!”
“Để bọn họ vào!” Hắn bất chấp trên người đã bị nàng khóc ướt nhẹp một mảng. Tề Diệp lấy khăn tay ra lau nước mắt, lúc này mới phát hiện trên trán có một nốt đỏ sưng dài không biết xuất hiện từ khi nào, hắn khẽ nhíu mày.
Ngự y tiến đến, thay phiên nhau bắt mạch cho nàng, hỏi thăm đã ăn cái gì, đi đến chỗ nào. Lại nhìn dấu đỏ trên cánh tay của nàng, xoay người thương lượng với nhau, sau đó nói không cần lo ngại, chỉ cần uống thuốc, tắm rửa bằng thảo dược là được rồi.
“Không có việc gì, uống thuốc xong sẽ hết.” Thấy nàng gãi cánh tay, Tề Diệp không vui cầm lấy: “Không cho phép gãi!”
Hạ Uyển Chi ủy khuất không thôi, nói: “Rất ngứa!”
“Ngứa cũng không được gãi!” Hắn vung áo lên, thổi thổi trên cánh tay của nàng. Vết ngứa dễ chịu một chút, nhưng cũng không giải quyết được gì, chưa được một lát lại càng ngứa thêm.
Ngự y phân thuốc cho Hạ Đồng nấu nước thảo dược. Nấu xong để nguội một chút Hạ Uyển Chi mới vào ngâm. Trên người không có chỗ nào lành lặn, tất cả đều sưng đỏ từng mảng, làm cho ai thấy cũng giật mình.
Nàng tắm rửa bên trong, Tề Diệp đùa với Nhị Hoàng tử ở bên ngoài. Trong lòng có chút không yên nhìn phòng kế bên. Tắm một hồi lâu đến khi nước nguội mất nàng mới trở ra, vết sưng đỏ trên người cũng không giảm xuống, nhưng bớt nhột một chút. Nàng soi gương đồng, phát hiện rên mặt hay trên trán đều có dấu đỏ, liền sai Hạ Bích cầm mũ sa đến đội lên đầu, nếu không chắc chắn sẽ không ra cửa.
Thấy nàng đến, Tề Diệp hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
“Khá hơn nhiều!” Nàng phát hiện hắn đã đổi long bào, biết bộ long bào kia là do chính mình làm dơ. Nàng cũng không biết vì sao bản thân đột nhiên thất thố, chỉ là khi đó cực kỳ muốn khóc.
“Vậy là tốt rồi!” Tề Diệp thở phào nhẹ nhõm. Cho nhũ nương ôm Nhị Hoàng tử xuống, hắn nói: “Có ngự y ở đây, sẽ không có chuyện gì.”Hạ Uyển Chi gật đầu, tùy tiện ăn một ít đồ sau đó nằm xuống nghỉ ngơi. Tề Diệp nhìn nàng ngủ thiếp đi, lúc này mới đến ngự thư phòng xử lý chính sự. Lúc chuẩn bị rời khỏi, hắn có nhìn lén vết đỏ trên mặt Hạ Uyển Chi, muốn chạm vào nhưng lại sợ đánh thức nàng, liền dặn dò Hạ Bích chăm sóc cẩn thận.
Ngủ không bao lâu, nàng vì quá ngứa mà tỉnh. Cho dù không có móng tay vẫn vô thức gãi không ít chỗ.
Không bao lâu ngự y lại bị gọi đi Chiêu Hoa cung, Tề Diệp cũng đi tới. Lần này càng thêm nghiêm trọng, vết đỏ trên mặt tụ máu làm người khác nhìn thấy mà giật mình. Tề Diệp muốn nhìn tình trạng của nàng, nàng đều tránh không gặp.
Vài vị ngự y bị hắn mắng nặng lời, ngay cả Thái Hậu nghe thế cũng phải chạy đến, để cho người ôm tiểu Hoàng tử đi. Bởi vì trên người Hạ Bích các nàng cũng là những mảng hồng, Thái Hậu sợ lây bệnh cho Tề Diệp, khuyên hắn ra ngoài.
Tề Diệp không muốn, Thái Hậu nói: “Hoàng Thượng là vua của một nước, nếu có chuyện không hay xảy ra, làm sao lo cho cả thiên hạ?”
“Thái Hậu! Trên người Uyển Quý Phi cũng không phải bệnh đậu mùa, đâu cần phải né tránh như thế? Ngự y đều nói không phải bệnh truyền nhiễm, không cần lẩn tránh.”
“Nếu không phải bệnh truyền nhiễm, vì sao người bên cạnh cũng bị bệnh y như đúc?” Thái Hậu tiếp tục: “Chiêu Hoa Cung nhất định phải bị cách ly, bất luận kẻ nào cũng không được vào trong, cũng không thể ra ngoài. Hoàng Thượng nghe ai gia một câu, bây giờ lập tức rời đi.”
Cách một tấm màn che, Hạ Uyển Chi nhẹ giọng: “Hoàng Thượng ra ngoài trước đi, thần thiếp không sao.”
“Hoàng Thượng, Uyển Quý Phi đã nói như vậy, Hoàng Thượng cũng không muốn để Uyển Quý Phi gánh trên lưng tội danh thiên cổ mưu hại Hoàng đế phải không? Nếu không phải bệnh truyền nhiễm thì không sao, nhưng nếu là bệnh truyền nhiễm thì hối hận cũng đã muộn.”
Tề Diệp suy nghĩ một chút, nói: “Uyển Nhi, nàng chăm sóc bản thân, không cần lo lắng cho Nhị hoàng tử, trẫm sẽ cho người săn sóc. Ngoan ngoãn uống thuốc, trẫm chờ nàng khỏi hẳn!”
“Vâng!” Hạ Uyển Chi nghẹn ngào nhìn hắn và Thái Hậu rời đi, không nhin được gãi trên người vài cái.
Rất nhanh Chiêu Hoa Cung đã bị cách ly, Lâm ngự y tiếp tục xem bệnh bên cạnh. Hạ Bích Hạ Hoa cũng nổi không ít vết đỏ, bộ dáng giống nàng lúc sáng như đúc.
Nói không lo lắng là không thể, cũng không ngờ nàng sẽ dính vào căn bệnh quái lạ này. Chỉ hy vọng ngủ một giấc dậy có thể khỏi hẳn thì tốt!
Chăn đệm y phục tất cả đều đem ra ngoài đốt, sau đó được đưa vào trong Chiêu Hoa Cung là những thứ mới hoàn toàn được chất đầy ngăn tủ. Trong mỗi phòng còn hun thêm ngải diệp để giải tà chắn gió.
Buổi chiều, nàng uống một chén thuốc, trên người đã tốt hơn nhiều. Không còn nhột, nhưng vết máu sưng tụ vẫn chưa tan đi, làm cho người khác khó nhìn thẳng mặt.
Cũng may trên người Hạ Đồng không có dấu vết, mà Hạ Bích các nàng uống thuốc nên vết đỏ trên người cũng tan không ít, đây đương nhiên là tin tức tốt.Ban đêm, Quế Tú ma ma nhân lúc Thái Hậu tắm rửa nói: “Nô tỳ nghe nói y phục chăn đệm của Chiêu Hoa cung đều đem đi thiêu, đưa vào đó là những thứ mới rất sạch sẽ. Uyển Quý Phi dùng y phục mới, vết đỏ chắc sẽ rất nhanh khỏi!”
“Sao có thể dễ dàng như vậy?” Thái Hậu cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu bỏ qua cho nàng dễ dàng như vậy, ai gia không phải là tốn công hay sao?” Thái Hậu nói tiếp: “Cho người bỏ thuốc trong nước nàng uống, ai gia muốn nàng ngày mai không nhìn thấy ánh mặt trời.”
“Vâng!” Quế Tú ma ma gật đầu, gọi cung nữ hầu hạ, bà ta lui ra ngoài phân phó.
Thái Hậu tắm rửa xong nằm trên giường nghỉ ngơi, cả ngày đúng là tốn một phen tâm tư, quan trọng là không làm cho người khác hoài nghi chuyện bỏ thuốc đêm nay.
Ban đêm, Hạ Uyển Chi ngủ không yên, Hạ Đồng đứng một bên hầu hạ. Thấy nàng ngồi dậy liền vội vàng tiến đến: “Nương nương có gì phân phó?”
“Có chút khát!” Nàng gãi gãi trên cổ, choàng một bộ y phục rồi ngồi thẳng dậy. Hạ Đồng rót cho nàng một chén nước, lấy ngân châm ra thử một chút, cẩn thận nhìn dưới ánh nến, không phát hiện có gì khác thường, lúc này mới bưng cho nàng uống.
Hạ Uyển Chi uống một chén nước, kéo tay áo lên nhìn, thấy vết đỏ đã lặn đi rất nhiều mới thở dài nhẹ nhõm, quay về nằm ngủ.
Ai ngờ chưa ngủ được một lát, cửa phòng đã bị gõ vang. Hạ Bích cuống cuồng nói: “Nương nương, nương nương không xong rồi! Hạ Hoa xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Uyển Chi ngồi dậy, choàng một bộ y phục đi ra ngoài.
“Hạ Hoa nàng, Hạ Hoa nàng mất rồi...” Hạ Bích nói xong liền khóc nức nở, Hạ Uyển Chi sửng sốt một lát, vẫn không ngừng bước chân.
Đến bên giường, Hạ Uyển Chi cắn môi, dò xét hơi thở của Hạ Hoa, trong lòng lập tức cảm thấy nguội lạnh. Lâm ngự y rất nhanh đã đến tra xét một phen, nói: “Nương nương, Hạ Hoa cô nương đã đi.”
“Sao có thể như vậy?” Nàng lẩm bẩm lên tiếng.
“Nô tỳ cũng không biết, đang ngủ ngon giấc, nô tỳ nghe Hạ Hoa nói có chút khó chịu nhưng lại không để ý nhiều. Ai ngờ lúc nô tỳ rời giường gọi Hạ Hoa cùng đi vệ sinh đã phát hiện nàng không còn nhúc nhích, nô tỳ vô cùng sợ hãi...” Hạ Bích nức nở nói: “Đều do nô tỳ không tốt, nếu phát hiện sự khác thường sớm một chút đi mời ngự y thì sẽ không như thế, nương nương trách phạt nô tỳ đi!”
“Đây không phải lỗi của ngươi.” Hạ Uyển Chi thở dài đỡ nàng ấy đứng dậy, Hạ Bích quỳ khóc trên mặt đất liên tục lắc đầu.
Lâm ngự y kiểm tra tình trạng của Hạ Hoa một chút. Cũng không biết vì sao mà mất mạng nhưng có thể khẳng định không phải bị hạ độc.
Hạ Uyển Chi cảm thấy đau đầu, nhìn thoáng qua Hạ Hoa, cho Hạ Đồng đỡ Hạ Bích rời đi, chờ sáng mai mới cho người đến thu xếp. Về phần Hạ Hoa, nàng nhất định sẽ không bạc đãi người nhà của nàng ấy, dù sao nàng ở bên cạnh mình cũng coi như là tận tâm tận lực. Không nghĩ tới lại mất vô duyên vô cớ như vậy.
Ban đêm Hạ Uyển Chi cũng không ngủ được, nàng gặp một giấc mộng. Nàng là một bóng người lẻ loi đứng giữa sương mù dày đặc, hoảng sợ không thôi, dù có chạy liên tục thì vẫn là một mảng sương mù mịt. Nàng không nhìn thấy ai, mà nàng giống như bị sợ hãi vây quanh, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.Lúc tỉnh lại trên người đã đổ rất nhiều mồ hôi, trời đã sáng. Hạ Đồng nghe thấy động tĩnh vội đem chậu nước tiến đến, nhìn nàng một cái sau đó hầu hạ mặc quần áo tắm rửa.
“Thi thể của Hạ Hoa đã cho người khâm liệm cẩn thận, chờ người nhà của nàng đến đem đi.” Hạ Đồng nói.
Nàng im lặng gật đầu, Hạ Đồng cũng không nói thêm điều gì, rót cho nàng một chén trà. Hạ Uyển Chi nhíu mày nhìn ấm trà: “Trong phòng đổi ấm trà từ khi nào?”
Hạ Đồng nhìn nhìn, hỏi: “Ấm trà có vấn đề?”
Trong cung nàng đều dùng đồ sứ thượng hạng, rõ ràng ấm trà này là đồ sứ Thanh Hoa không phải đồ trong cung. Hạ Đồng không hầu hạ thường xuyên bên người nàng, không biết cũng bình thường. Hạ Bích rất nhanh tiến đến, nhìn ấm trà nói: “Cái ấm trà này không phải ở trong phòng nô tỳ sao? Sao lại ở đây?”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, Hạ Bích liền trở về phòng mình. Thi thể đã dọn đi nhưng trong lòng nàng vẫn rất khó chịu, một người tỷ muội thân thiết cứ như vậy mà đột nhiên mất.
Hạ Bích liếc nhìn ấm trà đặt trên bàn, mơ hồ hiểu được cái gì, nàng ôm ấm trà rời đi, nhìn trong chén trà còn có chút nước. Tối hôm qua nàng không uống nước, vậy chính là Hạ Hoa uống!
Hạ Bích ôm ấm trà đến Chiêu Hoa cung, Hạ Đồng mở nắp nhìn sau đó dùng ngân châm dò xét một chút. Tận mắt thấy ngân châm từ từ biến thành đen, ba người sắc mặt đại biến.
“Nương nương, trong nước có độc.” Hạ Đồng cực kỳ sợ hãi, hai người còn lại cũng không khác mấy.
Nghĩ đến Hạ Hoa bị hại chết, Hạ Uyển Chi sắc mặt xanh xao: “Ta sẽ không để Hạ Hoa chết oan, đi dò la xem tối hôm qua có ai động vào nước trong ấm.”
Hạ Bích gật đầu lui xuống. Hạ Uyển Chi nhìn ấm trà vốn sẽ xuất hiện trong phòng nàng, nếu không phải Hạ Hoa sai sót ngẫu nhiên cầm nhầm ấm trà, chỉ sợ tối hôm qua trúng độc bỏ mình chính là nàng! Hôm qua nàng cũng uống nước, có điều uống nước không bị hạ độc, ngẫm lại thấy mà sợ.
Thái Hậu nghe nói Chiêu Hoa Cung chỉ có một vị cung nữ chết, Uyển Quý Phi vẫn bình an vô sự, lập tức có chút không tin. Quế Tú ma ma quỳ trên mặt đất thỉnh tội, nói: “Nô tỳ không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng là cho người đem thuốc bỏ vào ấm trà của Uyển Quý Phi!”
“Đồ vô dụng, một chút chuyện nhỏ cũng không làm được. Ai gia giữ lại các ngươi còn có tác dụng gì?” Thái hậu tức giận đến nỗi sắc mặt thay đổi.
Quế Tú ma ma vừa dập đầu vừa cầu khẩn: “Thái Hậu thứ tội, nô tỳ biết sai.”
Thái hậu đang muốn trách phạt đã nghe cung nữ báo: “Thái Hậu nương nương, Triệu tiểu thư đến thỉnh an!”
“Nói nàng chờ một chút, ai gia sẽ qua liền.” Thái Hậu thu lại ánh mắt, nói: “Nếu lần này đã không được, nhất định lần sau sẽ khiến người khác hoài nghi. Dặn dò xử lý một chút, đừng để bọn họ lắm miệng.”
“Vâng!” Quế Tú ma ma lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Tề Diệp nghe tin, vội vàng đi Chiêu Hoa Cung. Hạ Uyển Chi thấy hắn liền nhào tới, nước mắt rưng rưng, khóc lóc kể lể.
“Trẫm đã biết, đừng sợ, trẫm nhất định sẽ tra ra manh mối.”
Hạ Uyển Chi nghẹn ngào gật đầu, Tề Diệp trấn an vài câu, thấy tâm tình nàng ổn định một chút mới phân phó Quang Thuận đi điều tra.
Chiêu Hoa Cung xảy ra chuyện lớn như vậy, những người khác trong Hậu Cung không phải không biết, huống chi Quang Thuận còn bắt không ít người đi tra hỏi. Có điều không nghĩ đến tra hỏi mấy cũng vô dụng, người hạ độc là ai vẫn không có chút manh mối.
Hạ Uyển Chi nhíu mày, chỉ cần tìm người bỏ thuốc, nhất định sẽ có manh mối. Nàng không thể ngồi yên chờ chết, không phải là không tin vào năng lực của Quang Thuận công công, nhưng có một số việc nếu quá huyên náo xôn xao dư luận lại không tốt.
Lần này nếu không phải Hạ Hoa bưng nhầm ấm trà, người trúng độc chính là nàng.
Mà sau lần Hạ Hà vô cớ rơi vào giếng cạn vĩnh viễn không trở về, nàng cứ như vậy mất đi hai người bên cạnh. Nhớ đến kiếp trước chỉ còn lại một mình Hạ Bích, Hạ Uyển Chi thề sẽ không giẫm lên vết xe đổ.