Editor: LunaYang97
Nháy mắt đã đến giao thừa, nhân viên của Hoắc thị được nghỉ lễ, Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên rất ít khi được ngủ cùng nhau.
Tối hôm qua Hoắc bá tổng bận làm chuyện chính nên quên tắt báo thức, buổi sáng chuông báo thức vừa vang lên liền dậy tắm rửa thay quần áo, Tạ Nghiên đang ngủ bị động tác của Hoắc Duyên Niên đánh thức, lăn qua lăn lại trên giường. Tạ Nghiên liếc mắt nhìn Hoắc bá tổng đang chỉnh lại tóc cho mình.
“Hôm nay không phải nghỉ ngơi sao?”
“… Anh quên mất.”
Hoắc Duyên Niên không chút do dự thả chiếc lược xuống, vừa cởi quần áo vừa đi đến giường. Nhìn quần áo vứt trên mặt đất, Tạ Nghiên dụi dụi mắt, mới sáng sớm Hoắc Niên Niên thật có tinh thần.
Vận động buổi sáng kết thúc, Hoắc Duyên Niên ôm Tạ Nghiên tiếp tục ngủ đến trưa.
Quản gia và người hầu đều đang nghỉ, trong nhà chỉ có chồng chồng Tạ Nghiên vừa tỉnh dậy, nhìn thời gian đã đến giờ ăn cơm.
“Hoắc Niên Niên dậy ăn cơm đi.” Tạ Nghiên một cước đá văng Hoắc Duyên Niên, đem người đá tỉnh.
Hai chồng chồng vừa mặc quần áo vừa bàn nhau ăn gì cho bữa trưa, trước khi nghỉ đầu bếp nấu rất nhiều món rồi cho vào tủ lạnh.
Hoắc bá tổng luôn luôn chỉ biết mì và cháo nên Tạ Nghiên phải tự mình động thủ cơm no áo ấm.
Từ một tên ngốc dọn giường trở thành một quản gia cấp cao nhất, Hoắc bá tổng dọn dẹp phòng xong và xuống nhà ăn cơm.
[Nhóm thảo luận đổi mới kế hoạch làm việc]
[Hoắc bá tổng: Phòng bếp.jpg, Ngày đầu tiên được nghỉ, vợ nấu cơm cho ăn. ]
[Phạm Phạn Phạn: Phi phi, sớm muộn gì tôi cũng mua lại công ty Lăng Lăng, đêm giao thừa, vẫn kéo dài công việc. 】
Còn lại hai người kia đều không nói chuyện, chắc là vẫn đang ôm vợ chơi trên giường, đáng thương người nào đó nghỉ nhưng vợ vẫn đang đi làm.
Sau khi đả kích Phạm Chiêu Đạm xong, Hoắc Duyên Niên nghe thấy Nghiên Nghiên gọi anh ta đi ăn, lập tức bước tới, ôm Tạ Nghiên hôn hôn.
"Vợ anh thật là tốt."
“Là dì đầu bếp thật tuyệt.” Tạ Nghiên vừa hấp vừa hâm nóng, không có việc gì.
"..."
Hoắc Duyên Niên thu dọn bát đĩa và đũa sau khi hai người ăn xong, Tạ Nghiên chuẩn bị nguyên liệu một lúc. Trước khi quay lại nhà mẹ Tạ và bố Tạ, Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên sẽ đến cô nhi viện để tặng đồ đạc, Tạ Nghiên dự định làm thêm bánh quy hình thú để mang đến cho các em nhỏ trong cô nhi viện.
Hoắc Duyên Niên chỉ làm các món ăn đơn giản, không hiểu các loại tráng miệng này với nhiều bước phức tạp này. Nhìn Tạ Nghiên động thủ, Hoắc Duyên Niên đứng một bên đọc tin đồn trên mạng cho Tạ Nghiên nghe.
Lò nướng không thể làm nhiều phần cùng một lúc. Sau khi nướng xong mẻ bánh đầu tiên, Hoắc Duyên Niên phải lấy ra và bỏ bánh quy vào hộp.
“Nghiên Nghiên, em… trước kia đã làm gì khi ở cô nhi viện qua đêm giao thừa?” Hoắc Duyên Niên ngửi thấy mùi sữa êm dịu từ bánh quy và nhìn qua Tạ Nghiên đang đánh trứng, nhịn không được hỏi.
“Vừa ăn vừa xem TV, không có nhiều người lớn, trẻ con cũng không quá vắng vẻ, nói chung sẽ không làm ầm ĩ nơi riêng tư.” Tạ Nghiên không ngừng động đậy tay, nghĩ lại những năm tháng đó, hình như đã dần dần nhạt đi.
"Nói đến em với anh cũng rất có duyên phận. Cô nhi viện em từng ở cũng có tên là Cô nhi viện Dương Quang." Tạ Nghiên ngẩng đầu với Hoắc Duyên Niên, "Cho em nếm thử vị ngọt hay không."
Hoắc Duyên Niên gắp một miếng rồi cho anh ăn. Đôi môi mềm của Tạ Nghiên cọ xát ngón tay của Hoắc Duyên Niên, Hoắc Duyên Niên đặt nửa còn lại vào miệng, rất ngọt, ngọt đến trái tim của mình.
Sau khi rửa tay, Hoắc Duyên Niên tiếp tục gói bánh quy, anh tưởng tượng ra tiểu Tạ Nghiên, ngồi trong góc với lọ bánh quy, vừa nhấm nháp vừa xem TV.
"Anh thực sự muốn xem, khi còn bé Nghiên Nghiên sẽ như thế nào."
"Trông đẹp như bây giờ, gầy hơn nhiều, và tóc dài hơn một chút. Nhìn vào rất ốm yếu, dễ dàng làm mấy a di đều thích với em. ”Tạ Nghiên thường xuyên dựa vào vẻ bề ngoài khiến cho nhóm tiểu phản diện chịu thiệt thòi, cho nên bọn họ càng nhìn càng không vừa lòng.
Hoắc Duyên Niên nghe được nhóm tiểu tử kia làm khó Nghiên Nghiên, trong lòng không khỏi nghĩ đến nếu như lúc đó hắn cùng Nghiên Nghiên ở cùng nhau, giúp Nghiên Nghiên dạy cho bọn họ một bài học.
Nhưng nghĩ đến việc hai cô nhi viện cùng tên, nhưng lại là người đến từ hai thế giới, Hoắc Duyên Niên cảm thấy trước đây mình lưu lạc chính là có thể gặp được Tạ Nghiên.
“Nghiên Nghiên.”
Nghe Hoắc Duyên Niên gọi mình, Tạ Nghiên trong tiềm thức quay đầu lại.
Bị Hoắc Duyên Niên ôm lấy, Tạ Nghiên lập tức giơ hai tay đầy bột mì lên, nguyên lai Tạ Nghiên đang tựa vào trên bàn nấu ăn, ngẩng đầu lên cùng Hoắc Duyên Niên hôn môi, có người ôm lấy anh rời khỏi bàn nấu ăn. Mông rời đi bàn nấu ăn bị cả hai tay xoa bóp.
Nhiệt độ giữa hai người lập tức tăng lên, Tạ Nghiên mềm nhũn dựa vào người Hoắc Duyên Niên. Không thèm để ý, tay vô thức đặt lên vai Hoắc Duyên Niên.
Quay đầu lại, cái đầu lông tơ của Hoắc Duyên Niên đã vùi trên cổ anh, Tạ Ng thở hổn hển, nhìn vết màu trắng trên vai Hoắc Duyên Niên.
“Tỉnh táo lại, đi thay quần áo đi, muộn quá rồi.” Có người cọ cọ xong, bình tĩnh lại, dù sao quần áo cũng đã bẩn, Tạ Nghiên dứt khoát trên tay in thêm vài dấu, chơi khá là vui vẻ.
Ba giờ chiều, Hoắc Duyên Niên mang theo hai túi lớn bánh quy, cùng Tạ Nghiên lên đường đến cô nhi viện, trước đó thú bông đã được cất vào thùng xe, bánh quy trực tiếp đặt ở băng ghế sau.
Đêm giao thừa trên đường bị kẹt xe, Tạ Nghiên cầm điện thoại và trò chuyện với Lăng Hi trong nhóm.
[Nhóm nghiên cứu tham công tiếc việc trị liệu (Nhóm chính tả)]
[Thám tử Tạ: Bên ngoài bị kẹt quá... ]
[Nghiêm ngu ngốc: Tôi đã không di chuyển được trong hai mươi phút rồi. ]
Tạ Nghiên liếc nhìn lịch sử trò chuyện bốn mươi phút trước, Nghiêm Nhân Chư nói Lâm tổng đưa hắn về nhà, cho nên hôm nay thật sự là một điều tốt.
[Lăng Hi Hi: Ít nhất anh vẫn có chồng để đi cùng, nhưng tôi?? Chỉ có đồng nghiệp hói và sếp hói. ]
[Lăng Hi Hi: Sầm Tịnh đâu? Đã đi đâu vậy? Đã một ngày không gặp ngươi? ]
[Mặc đồ nữ: Đừng nói nữa, tôi mang theo chồng về quê, tôi bị say xe, nằm ở trên giường một ngày, buổi tối với một bàn thịt cá, tôi không biết sẽ ăn như thế nào. 】
[Mặc đồ nữ: Ghen tị với các ngươi đều là người địa phương, không cần phải về quê ăn tết. ]
Trong lúc trò chuyện, chiếc xe di chuyển chậm, Tạ Nghiên cảm thấy ít nhất anh không phải đợi hai mươi phút. Đi mất gấp đôi thời gian bình thường và cuối cùng đã đến nơi.
“Nghiên Nghiên tới rồi.”
Tạ Nghiên nói trong nhóm rồi chuồn đi, nhìn lên.
Một chiếc cầu vồng treo trên cánh cổng sắt lớn với dòng chữ cô nhi viện Dương Quang in trên đó. Những phông chữ quen thuộc, những chiếc cầu vồng quen thuộc, và thậm chí cả những họa tiết ánh sáng mặt trời được vẽ trên ổ khóa cửa cũng giống hệt cô nhi viện trước đây của anh.
“Nghiên Nghiên làm sao vậy?” Hoắc Duyên Niên xuống xe, thấy Tạ Nghiên chưa mở cửa, liền tiến lên mở cửa. Tạ Nghiên ngồi ghế phụ há to mồm lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Giống..." Tạ Nghiên nắm tay Hoắc Duyên Niên xuống xe, không ngừng nhìn cô nhi viện, vô luận là phòng bảo vệ hay là mái nhà lộ ra đều giống hệt.
"Nghiên Nghiên? Giống nhau cái gì?" Hoắc Duyên Niên lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Nghiên ngây người như vậy, đột nhiên nghĩ lúc hai người làm bánh quy, Nghiên Nghiên nói tên cô nhi viện của họ giống nhau.
Một khả năng phi thực tế nảy mầm trong lòng Hoắc Duyên Niên.
“Nghiên Nghiên, em muốn nói rằng cô nhi viện mà em đang ở cũng giống như nơi này phải không?” Giọng nói của Hoắc Duyên Niên cùng với sự ấm áp của lòng bàn tay anh khiến Tạ Nghiên tỉnh lại. Anh nhìn Hoắc Duyên Niên đang lo lắng, và nghiêm túc gật đầu.
“Sao lại có chuyện như vậy?”
Cái tên cô nhi viện Dương Quang không phải là hiếm, trong một thành phố thậm chí có vài cô nhi viện trùng tên, nhưng không thể có hai cô nhi viện có hình dáng giống hệt nhau.
Tạ Nghiên có linh cảm, nơi này có thể trả lời lý do tại sao anh đến đây.
“Chúng ta vào trong xem một chút.” Tạ Nghiên nắm tay Hoắc Duyên Niên lại, chỉ cần Hoắc Duyên Niên ở bên cạnh, không có gì phải sợ.
Câu trả lời cho Tạ Nghiên là một cái ôm quen thuộc và vô cùng yên tâm.
“Đi thôi.” Hai người đan chặt ngón tay vào nhau và cùng nhau bước vào cửa với những bước chân chắc chắn.
Người chú trong phòng bảo vệ đang thu dọn đồ đạc, trên chiếc bàn nhỏ có một chiếc ba lô và ông ấy đang nhét những hộp kẹo vào đó.
“Chú Trần có thể mở cửa không?” Nếu thật sự là cô nhi viện của anh, vậy bác bảo vệ nên… Tạ Nghiên ngập ngừng gõ cửa sổ và gọi tên.
Rõ ràng cảm giác được Hoắc Duyên Niên nắm chặt tay, Tạ Nghiên trong lòng đã có đáp án.
"Đêm giao thừa sao không về nhà..." Bảo vệ quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên đang đứng trước mặt, vẻ mặt hung dữ đột nhiên chuyển thành nụ cười thành thật.
"Hoắc tổng, ngài đến sớm hơn so với trước đây?" Người bảo vệ vội vã đi ra cầm chìa khóa để mở cửa cho hai người bọn họ. "Tiểu Tạ, cháu và Hoắc tổng biết nhau?"
Bảo vệ nhìn hai người nắm tay nhau đến. Trong lòng nói thầm người giàu có khi nhàn rỗi thực sự sung túc.
"Tiểu Tạ, lần trước không phải cháu đến nhận con nuôi sao? Sao đột nhiên không liên lạc được? Viện trưởng lo lắng cho cháu rất lâu rồi."1
"Có chuyện nên bị trì hoãn." Giọng nói của Tạ Nghiên bắt đầu run lên, người bảo vệ nghĩ anh bị lạnh, xoa tay hai lần rồi quay trở lại phòng bảo vệ.
Sau khi vào thì bảo vệ không thu dọn kẹo nữa mà giả vờ ghi biên bản nhận phòng, thấy hai người đi xa, tiếp tục nhét hộp kẹo vào ba lô.
Những đứa trẻ đó có đồ ngon đều cố gắng hết sức để ăn, để ngăn ngừa bọn họ sâu răng, xem ra kẹo tết có thể tiết kiệm rồi.
"Hoắc Duyên Niên... Chú ấy tên là Trần Khánh, sau khi nhân viên bảo vệ cuối cùng là chú Lý nghỉ hưu, chú ấy đã đến thay. Nhìn chú ấy rất giản dị và thật thà, nhưng thực tế, chú ấy thường xuyên lấy đi đồ vật mà những người tốt bụng dành cho mấy đứa trẻ... "
" Hôm đó em đem trái cây đến cô nhi viện, Trần Thanh biết em sẽ nhận con nuôi, nên chú ấy người biết là em chứ không phải nguyên chủ. "Dù ở cổng lớn đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi đối mặt Tạ Nghiên vẫn không thể nhịn được mê mang.
Hai người cùng nhau đứng trong khu sinh hoạt thường ngày dành cho trẻ em, những đứa trẻ đang làm bánh bao trong nhà nhìn thấy hai người qua cửa sổ, tò mò nằm thành một hàng.
"Chú Hoắc! Anh Tạ!" Một cô bé mở cửa sổ và hét vào mặt hai người họ.
Tạ Nghiên bị Hoắc Duyên Niên giữ chặt, nghe thấy tiếng nói, nhìn sang.
“Huệ Huệ?” Tạ Nghiên mỗi lần sẽ đến cô nhi viện gặp rất nhiều đứa trẻ, nhìn thấy những khuôn mặt giống nhau trong trí nhớ, sau đó nhìn về phía Hoắc Duyên Niên, Huệ Huệ cũng biết Hoắc Duyên Niên.
“Tại sao, ta lại là chú?” Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên bước vào phòng họ đang làm bánh bao, hỏi điều này ngay từ đầu.
“Vì chú Hoắc lớn tuổi hơn anh Tạ Nghiên.” Huệ Huệ nghiêng đầu thành thật trả lời.
“Sáu tuổi!” Đứa nhỏ dưa hấu ở bên cạnh vội vàng giơ bánh bao trả lời.
“… Gọi ta là anh.” Hoắc Duyên Niên nghiêm mặt. Dọa đứa nhỏ.
“Anh Hoắc.” Huệ Huệ miễn cưỡng hét lên.
"..." Tạ sáu tuổi cảm thấy đây không phải là lúc bàn chuyện này, đúng không???