Editor: LunaYang97
Đêm qua không có chuyện gì, khi Hoắc Duyên Niên còn chưa kịp xin lỗi thì thủ phạm Tạ Nghiên Nghiên đã nhanh chóng bày tỏ sự tha thứ.
Hoắc Duyên Niên động não một chút cũng suy nghĩ ra được, ôm Tạ tâm cơ hôn một cái, hôn đến khi Tạ Nghiên đang ngủ cũng tỉnh dậy nhưng vẫn còn chưa thỏa mãn.
Kế hoạch lớn tối hôm qua không được thực hiện, ngược lại bị Hoắc Niên Niên biết anh âm thầm lấy đuôi thỏ dụ dỗ hắn, Tạ Nghiên cảm thấy mình hồi phục sẽ thiếu ngủ dài dài.
Mặc kệ chuyện gì đến cũng sẽ đến, chăm sóc thân thể thật tốt, chờ khi nào có thể ăn uống bình thường thì chọn được một ngày hoàng đạo, là ngày cuối cùng của tháng mười hai.
Hôm sau là Tết Nguyên Đán, buổi tối là đêm giao thừa, cả ngày hôm nay không khí của Hoắc thị rất thoải mái, từ khi Hoắc tổng kết hôn, không chỉ nghỉ làm đúng giờ trong các dịp lễ Tết mà còn có thể tan làm sớm, thời gian làm thêm giờ cũng giảm dần.
Thời điểm Tạ Nghiên mang bữa trưa tình yêu đến Hoắc thị, nhân viên bảo vệ và người dọn vệ sinh ở cửa đang dỡ một số đồ trang trí nhỏ trong đại sảnh để chuẩn bị trang trí cho năm mới.
Tạ Nghiên quyết định mua một chiếc cà vạt đỏ cho Hoắc Duyên Niên, đợi năm mới đi làm anh ấy sẽ vui vẻ.
Hoắc Duyên Niên vừa kết thúc cuộc họp, nhận được tin của Tạ Nghiên nói sẽ gửi đồ ăn cho vào buổi trưa. Hắn đang vui vẻ chờ đợi thì thấy thư ký tiểu Lý bước vào với hai hộp cơm.
“Hoắc tổng cơm trưa của anh.” Tiểu Lý đặt hộp cơm vẫn còn nóng lên bàn của Hoắc Duyên Niên, cố ý lắc hộp cơm màu hồng trước mặt Hoắc Duyên Niên, “ Hoắc tổng, tôi được bạn gái.. đưa cơm. "
"... "
" Hoắc tổng yên tâm, tôi đi hẹn hò với bạn gái, sẽ trở lại đúng giờ sau giờ nghỉ trưa. "Cuối cùng, tiểu Lý không còn là con chó độc thân nữa, có thể báo thù Hoắc tổng.
Chắc tôi quan tâm anh đi ăn cùng ai, nhưng mấu chốt là vợ mình bỏ cơm hộp gửi cho người khác???
Hoắc Duyên Niên phất tay để Tiểu Lý nhanh chóng đi ra ngoài, anh lập tức gọi ngay cho Nghiên Nghiên.
Sau một hồi kết nối, bên phía bên kia Nghiên Nghiên có hơi ồn ào.
"Nghiên Nghiên..."
“Anh ăn trước đi, em tới ngay!” Tạ Nghiên nói xong liền cúp máy.
Lúc này Tạ Nghiên đang mua cà vạt cho Hoắc Duyên Niên tại cửa hàng nam trong trung tâm thương mại. Có lẽ vì Tết Nguyên Đán là vào cuối tháng 1 nên những thứ màu đỏ đặc biệt bán chạy. Tạ Nghiên đang nhắm được một chiếc màu đỏ sẫm cà vạt trái. Đồng thời cũng có người khác cùng lúc muốn nó.
“Sao anh không nhìn những mẫu khác?” Tạ Nghiên đang đối mặt với một cô gái mặc váy loe có chiều cao tương đương anh.
Ban đầu Tạ Nghiên ngh người bên kia là con gái, khi nghe giọng nói của anh ta mới phát hiện ra giới tính thật của người bên kia. Tạ Nghiên rất thích cái này, định mua thêm vài cái nữa cho Hoắc Duyên Niên mà không cần trả tiền ngay, lại bị người khác giành.
Tạ Nghiên trong nháy mắt nhìn thấy cái này liền thích nó. Hoắc Niên Niên không thích màu sáng, thậm chí màu đỏ cũng đừng nghĩ tới. Hoa văn tối của cà vạt này là phong cách của những đám mây tốt lành không phải phô trương nhưng lại lộ ra cổ quý phái. Tạ Nghiên cảm thấy hẳn là rất thích hợp với Hoắc Niên Niên nhà anh, cho nên mới không muốn nhường cho đối phương.
“Xin lỗi, tôi rất thích cái này, có lẽ anh có thể nhìn trúng mẫu khác.” Tạ Nghiên mỉm cười nhìn đối phương, nhưng giọng điệu rất cứng rắn.
Trong trường hợp này, nhân viên bán hàng cũng sẽ thuyết phục bên kia từ bỏ vì Tạ Nghiên là người chọn đầu tiên.
Nhưng nhân viên bán hàng có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy đàn ông mặc đồ phụ nữ, ngây người tại chỗ, trước khi họ có thời gian nói chuyện, hai vị khách đã nòng nặc mùi thuốc súng.
Vừa lúc Hoắc Duyên Niên gọi tới, Tạ Nghiên nhanh chóng nói xong liền cúp máy.
Lúc này, đối phương mới nhìn đến giọng điệu và biểu cảm của Tạ Nghiên khi anh ta trả lời điện thoại, cẩn thận nhìn khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp và sáng sủa của Tạ Nghiên, nếu mặc đồ nữ thì trông còn đẹp hơn anh ta! Thật đáng tiếc là công, nghĩ đến chính mình mặc quần áo phụ nữ, liền không nói nên lời, tiểu công bây giờ đều xinh đẹp như vậy.
Đàn ông mặc đồ nữ thầm đáng tiếc, rồi tiếp tục cướp cà vạt.
Trông cả hai bộ dáng quyết định phải lấy được, may mà có một chi nhánh gần đó, quản lý khẩn trương đem chiếc cuối cùng lại đây.
Tạ Nghiên lấy cà vạt, thanh toán dứt khoát chuẩn bị rời đi, Hoắc Niên Niên vẫn đang đợi anh trong văn phòng.
“Anh đẹp trai chúng ta đều thật tinh mắt, thêm Wechat không?” Người mặc đồ nữ ngăn Tạ Nghiên lại, lấy điện thoại di động ra. Những người đi ngang qua cửa hàng cho rằng đó là một cô gái đang thích ai đó nên đã bắt chuyện.
"Anh chàng đẹp trai, anh xinh đẹp như vậy? Có muốn cân nhắc đến việc thử một chiếc váy nhỏ không?"
Tạ Nghiên cảm thấy những lời nói của anh ta giống như người bán hàng đa cấp vậy. Anh chàng đẹp trai, anh xinh đẹp như vậy, có muốn làm minh tinh không? Nhưng mặc váy cái quái gì?
Nghĩ đến trong số những thứ được khóa trong két sắt có một chiếc váy hầu gái, Tạ Nghiên chấn vấn Hoắc Niên Niên sao lại mua chiếc váy nhỏ, Hoắc vô tội ngụy biện nói là quà của người bán, dù sao thì anh ta cũng là khách VIP.
Tạ Nghiên vẻ mặt phức tạp từ chối, sau đó nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.
Tạ Nghiên mang theo cà vạt mới mua cho Hoắc Duyên Niên về nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy Hoắc bá tổng đang cầm hộp cơm, với vẻ mặt đáng thương.
Biết được Nghiên Nghiên mua cà vạt cho mình, Hoắc Duyên Niên không còn giả vờ nữa, vội vàng kéo Tạ Nghiên cùng đi ăn, bệnh dạ dày mới bình phục không để đói được.
Buổi chiều Tạ Nghiên ở lại phòng làm việc của Hoắc Duyên Niên, đã hoàn thành bức tranh cuối cùng còn sót lại, khi Tết qua đi, anh dự định nhận thêm một ít nữa. Đã là Tết Nguyên Đán rồi, không muốn quá bận rộn. Anh nên chuẩn bị thật tốt đón Tết Nguyên Đán đầu tiên với Hoắc Duyên Niên.
Vẽ xong Hoắc Duyên Niên cũng còn bận, hôm nay Hoắc thị tan làm về sớm, Hoắc Duyên Niên hỏi Tạ Nghiên có muốn xem phim không, Tạ Nghiên từ chối, anh đưa Hoắc Duyên Niên đi siêu thị mua nguyên liệu rồi về nhà tự nấu ăn.
Hoắc Duyên Niên đẩy xe có nhiệm vụ báo tên món ăn, Tạ Nghiên chịu trách nhiệm chọn nguyên liệu rồi ném vào, bởi vì một tuần nay anh ăn đồ rất thanh đạm, lần này Tạ Nghiên muốn ăn hết mọi thứ, Hoắc Duyên Niên lại dung túng anh, ngoại trừ không cho mua coca, còn lại đều có thể.
Giỏ hàng đầy trong chớp mắt.
"Sôcôla ở đó đang được giảm giá. Em đi lấy hai hộp. Anh ở lại nhìn vào giỏ hàng!" Tạ Nghiên nói với Hoắc Duyên Niên rồi chen vào đám đông cách đó không xa.
Hoắc siêu giàu còn muốn nói có quá nhiều người, sẽ để cho Tiểu Lý xử lý! Nhưng thấy Tạ Nghiên rất thích, nên đã kìm lại.
Thấy Tạ Nghiên hành động nhanh nhẹn giữa đám đông, Hoắc Niên Niên sẵn sàng khen ngợi vợ mình một lúc. Trong lúc chờ đợi, Hoắc Duyên Niên cảm thấy có tầm mắt đang nhìn mình, giả bộ không thèm để ý, sau khi mọi người rời đi, Hoắc Duyên Niên mới yên lặng chuyển xe, nghiêng người đi tới.
Bên cạnh chỉ có một đôi đang đứng, Hoắc Duyên Niên yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa họ.
"Anh nhìn thấy không! Đó là người rất xinh đẹp! Em nghĩ anh ấy rất phù hợp mặc váy mà không cần trang điểm!"
"Vậy là nãy giờ anh chỉ nhìn chằm chằm vào những người đàn ông khác?"
"Đừng ghen tị. Không phải người ta đã có người yêu sao? Thật sự không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài. Đừng đánh giá chiều cao của một người, nhìn anh ta như vậy nhưng là công đó! "
"... Anh cũng không bị mù. "
" Phi phi phi. Hôm nay anh và anh ta đều nhìn trúng một chiếc cà vạt ở trung tâm mua sắm, sau đó anh ta trả lời điện thoại của người yêu. Cách nói chuyện rất khí phách! Nói một không nói hai! "
" Được rồi, đùi gà mua được không thì mua, không mua thì về nhà "
" Mua thì mua đi! Không mua thì bây giờ về nhà cho anh đâm sao! ”
Hoắc bá tổng lắng nghe toàn bộ quá trình, không biết liệu anh ta nên ngạc nhiên khi bên kia là nam mặc đồ nữ, hay nên bù YY về cảnh Tạ ngọt ngào đè anh ở dưới? Chà, anh vẫn thích Tạ ngọt ngào nhà anh nằm dưới hơn...
"Mua xong rồi, về nhà thôi." Tạ Nghiên đã mua socola trở lại, kéo Hoắc Niên Niên suy nghĩ lung tung ra.
Đem mấy thứ không phù hợp với trẻ em quăng ra khỏi đầu, Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên đi về nhà. Hoắc Duyên Niên mang theo túi lớn túi nhỏ, phát hiện hôm nay trong nhà vô cùng yên tĩnh, không nhìn thấy ai.
“Em cho mọi người nghỉ một ngày, muốn ở một mình với anh.” Tạ Nghiên đeo tạp dề chớp mắt nhìn Hoắc Duyên Niên, ánh mắt rất hấp dẫn.
Vậy có bữa tối dưới ánh nến không. Nghĩ rằng đã một tuần không làm điều đó, Tạ ngọt ngào chắc cũng nhớ rồi! Đại não của Hoắc Tư Noãn tràn đầy hình ảnh đen tối.
Sau khi hai người dùng bữa tối thịnh soạn, Tạ Nghiên cầm một chai rượu vang đỏ mang về phòng ngủ, tiện thể khóa cửa lại.
Tạ Nghiên: Thật khẩn trương! Hôm nay tơi sẽ thú nhận!!
Hoắc Duyên Niên: Bà xã muốn chủ động! Nên làm ở trong phòng tắm hay trên bàn trước?
Tạ Nghiên hoảng sợ quay người lại, chiếc áo sơ mi của Hoắc Niên Niên đã không cài một nửa cúc áo mặc lỏng lẻo, để lộ cơ bụng săn chắc và gợi cảm.
Tạ Nghiên nuốt nước bọt.
Vợ yêu chắc ăn không no rồi! Hoắc tâm cơ rất tự tin về cơ thể của mình, sẵn sàng đẩy ngã vợ mình!
“Hừ, Hoắc Duyên Niên em muốn nói với anh một chuyện.” Tạ Nghiên lòng bàn tay toát mồ hôi nhìn Hoắc Duyên Niên đang dùng ánh mắt rực lửa nhìn anh.
“Được rồi, em nói.” Nghiên Nghiên, anh có thể làm bất cứ điều gì em muốn!
“Thực ra em… em… em không phải người thế giới này, em cũng không phải là Tạ Nghiên này.” Tạ Nghiên đi ra ngoài, cầm ly rượu vang đỏ lên, nhấp một ngụm khi không nói được.
“Hả???” Tiến độ này hoàn toàn không đúng với tưởng tượng của hắn?
Tạ Nghiên mở một con mắt nhìn biểu cảm của Hoắc Duyên Niên, nhưng người kia không biểu lộ gì ngoài vẻ ngạc nhiên. Đột nhiên Tạ Nghiên cảm thấy bị một xô nước lạnh dội từ đầu đến chân.
Sau một lúc không phản ứng kịp, Hoắc Duyên Niên nhìn thấy Tạ Nghiên mặt tái nhợt không còn chút máu, cả người đập mạnh, liền biết mình ngốc. Nghiên Nghiên nhà hắn không phải muốn làm chuyện đó, điềm báo hôm nay là muốn nói cho hắn biết bí mật của mình.
“Nghiên Nghiên anh là đầu heo, đừng sợ anh không có ý gì khác.” Hoắc Duyên Niên băn khoăn không biết năm nay anh dùng quá nhiều não, nguyên nhân khiến nó bị thay thế bằng óc lợn vào ngày trước.
Hoắc Duyên Niên hoàn toàn không để ý tới quần áo lộn xộn của mình, tiến lên xoa xoa tóc Tạ Nghiên.
“Em nói tiếp đi, anh đang nghe đây, đừng sợ, anh tin tất cả những gì em nói.” Cảm nhận được lòng bàn tay Tạ Nghiên lạnh lẽo, Hoắc Duyên Niên không chút biến sắc mổ nhẹ lên mũi Tạ Nghiên.
Sau khi bị nhiệt độ cơ thể của Hoắc Duyên Niên ôm lấy, Tạ Nghiên dần dần tỉnh táo trở lại, đầu óc bắt đầu hoạt động, nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều, thô bạo ôm Hoắc Duyên Niên hít lấy mùi trên người anh, dần dần bình tĩnh lại. Nắm tay Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên nói tất cả những gì về bản thân nói ra.
Anh ta đã đoán được Tạ Nghiên thật sự không phải Tạ Nghiên, nhưng Hoắc Duyên Niên không ngờ thế giới này lại là một thế giới đầy máu cún trong miệng Tạ Nghiên, huống chi ban đầu anh ta trong lòng Tạ Nghiên là một kẻ phản diện ngu ngốc.
Nghĩ tới ngày hôm đó anh ta nhìn thấy Nghiên Nghiên run run rẩy rẩy, ngoài mặt sợ hãi nhưng trong lòng vẫn đang phàn nàn về anh ta, sau đó lại nghĩ buổi tối nào đó người này biểu diễn hành động, Hoắc Duyên Niên thở dài.
“Nghiên Nghiên, em có muốn đi học lớp diễn xuất với Lâm Ngô không?”
Tôi mẹ nó đang nói cho anh một bí mật động trời, còn anh thì nói gì trong câu đầu tiên??
“Hoắc Niên Niên, anh nói cái gì?” Tạ Nghiên rút lại vẻ khó chịu, Hoắc Niên Niên nhà anh mới ba tuổi.
“… anh cảm thấy đau lòng cho Nghiên Nghiên.” Hoắc Duyên Niên chống cằm lên mái tóc trên đỉnh đầu của Tạ Nghiên, “Nghiên Nghiên của anh đã sợ đến mức nào khi đến thế giới này một mình, lúc đó anh còn rất hung dữ, vậy anh nên bao nhiêu từ kiểm điểm đây.? "
"Hay là anh đưa hợp đồng bảo hiểm đó cho em? ""
"...... Anh làm ơn đừng nói tới bảo hiểm nữa!!"
"Không, trí nhớ của anh rất tốt, trừ khi Nghiên Nghiên làm điều gì đó gây ấn tượng để anh quên nó đi. " đầu óc Hoắc tâm cơ online.
"Ví dụ? Đuôi thỏ?"
"Không, trang phục hầu gái."
Quần áo phụ nữ là không thể nào.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Tạ Nghiên bị Hoắc Duyên Niên đưa vào phòng tắm tắm rửa một hồi lâu, cuối cùng không còn sức lực bị anh ta đặt ở trên giường.
Hoắc Duyên Niên đem gối husky làm chổ dựa dựa vào, ôm Tạ Nghiên trong vòng tay, nhẹ nhàng vỗ lưng.
“Nghiên Nghiên, chúc mừng năm mới.” Khi nhìn thấy pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, Hoắc Duyên Niên liền thì thầm vào tai Tạ Nghiên.
"Niên Niên, hạnh phúc..." Tạ Nghiên lẩm bẩm, vùi mặt vào chăn bông.
Cười khẽ một tiếng, Hoắc Duyên Niên nhấc chăn bông lên, cho Tạ Nghiên một cái ôm.
Sau khi nghe những lời nói của Tạ Nghiên, không khiếp sợ là không có khả năng, nhưng cái Hoắc Duyên Niên quan tâm hơn là những việc mà Tạ Nghiên từng trải qua. Lớn lên trong cô nhi viện, vì vẻ ngoài xinh đẹp mà bị người khác, thậm chí sau khi được con nuôi còn bị bỏ trở lại cô nhi viện, vì gia đình nhận nuôi có một đứa con ruột..
Sau vài ngày ở cô nhi viện, anh ta cũng biết cuộc sống ở đó cũng không hề dễ dàng, Mặc dù Nghiên Nghiên nói rằng em ấy rất giỏi đánh nhau, nhưng tại sao đánh nhau giỏi mà thường xuyên bị bắt nạt. Nghiên Nghiên luôn ở một mình nên có thể nấu ăn và làm việc nhà, vì để tồn tại trong xã hội và thoát khỏi cô nhi viện, Nghiên Nghiên có năng lực học tập mạnh mẽ và học piano rất dễ dàng, không có gia đình nên Nghiên Nghiên không thể cảm nhận được tình thân và sợ hãi khi ở chung với gia đình của nguyên chủ.
“Nghiên Nghiên, tương lai em hãy làm một người không lo không nghĩ, anh sẽ nuôi em.” Nghe thấy Tạ Nghiên muốn làm cá muối, Hoắc Duyên Niên nhào vào lỗ tai Tạ Nghiên nghiêm túc nói.
Càu nhàu một tiếng, Tạ Nghiên vỗ vỗ tay của Hoắc Duyên Niên.
"Thẻ của anh vẫn còn ở chỗ của em, em nuôi anh..." Giọng nói càng ngày càng nhẹ, cuối cùng Tạ Nghiên ngủ không còn ý thức, chỉ cảm thấy trên giường ấm áp, ngủ rất an toàn, thư thái chưa từng có.
“Ngủ ngon Nghiên Nghiên.”
Câu trả lời cho Hoắc Duyên Niên là âm thanh thở dốc của Tạ Nghiên.