Editor: LunaYang97
Tạ Nghiên trấn an Tạ Nghiên và nhắn với tiểu Lý, Hiệu suất của tiểu Lý vẫn cao như cũ, trong vòng hai phút, bác sĩ chăm sóc của Tô Nhật An đã gọi đến nói có thể ở lại.
Tạ Nghiên đứng một bên lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, có vẻ như giường trong tòa nhà cũ thật sự rất không tốt, muốn khuyên Tô Nhật An chọn ở phòng bệnh viện bình thường.
Tạ Nghiên không yêu cầu tiểu Lý sắp xếp cùng phòng VIP với dì ba. Tô Nhật An sẽ không nhận miễn phí phòng VIP hoặc phòng bình thường, vì vậy hãy để anh ấy tự mình chọn là tốt nhất.
Mặc dù sự việc đã được giải quyết nhưng Tạ Nghiên vẫn coi thường cách làm của Tôn Năng, từ việc này có thể thấy rằng Tôn Năng là người hẹp hòi, có thù sẽ báo.
Chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc, bên kia nhất định sẽ tiếp tục xuống tay, tìm cách loại bỏ hoàn toàn.
Tạ Nghiên yêu cầu Tô Nhật An quay lại chăm sóc em gái, còn anh đi giao đồ cho dì ba và mẹ Tạ. Nghe dì ba và mẹ Tạ khen ngợi Hoắc Duyên Niên, một bên Tạ Nghiên đã nói chuyện của Tô Nhật An với Hoắc Duyên Niên.
Đối với nhân vật phản diện đứng đầu trong sách này, giải quyết Tôn Năng chỉ cần động động ngón tay, mà Tạ Nghiên Nghiên nhà hắn là người thích ăn dưa xem náo nhiệt, cho nên Hoắc Duyên Niên lục thùng rác tìm được thiệp cưới do Tôn gia gửi. Hình như là anh trai nào của Tôn Phi Tường.
Hôn lễ vào cuối tháng, còn hai tuần nữa, Tạ Nghiên một bên chú ý tới tình hình của Tô Nhật An, mỗi ngày ở cùng dì ba trong bệnh viện, một tuần trôi qua trong nháy mắt.
Tuần này, Tạ Nghiên nghịch điện thoại thường thấy vụ bê bối ren của Bộ Lệ Tình. Hoắc Duyên Niên nói đó đều là sự thật. Lăng Hi đã từng nói với anh đã tận mắt nhìn thấy Bộ Lệ Tình và tiểu minh tinh đó vào quán bar. Khương Hành cũng ở đó sắc mặt của anh ta không được tốt lắm.
Khương Hành chắc không thường thấy cảnh tượng này, người khác có thể bỏ qua, nhưng người đó lại chính là chú nhỏ của hắn, trong lòng Tạ Nghiên thầm hả hê.
Mẹ Tạ và Lý Mộng Cần đang tán gẫu về những chuyện phiếm trong tiểu khu. Tạ Nghiên ngồi sang một bên chơi di động. Trong thời gian này, mẹ Tạ không có nhiều thời gian ở nhà, nhưng những người hàng xóm thì không, nên họ vẫn có thể nghe rất nhiều điều về Hàn Mạt Mạt.
Trước khi yêu nhau đã vang lên tiếng sét. Bây giờ scandal của Bộ Lệ Tình bị phanh phui, mọi người đều chế giễu, nghe nói có một lần Hàn Mạt Mạt đưa Bộ Lệ Tình về nhà, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra. Bộ Lệ Tình một mình lái xe rời đi, Hàn Mạt Mạt đuổi theo ra ngoài đã không thấy người.
Mọi người nói có lẽ đã chia tay, nhưng sau này cũng không thấy Hàn Mạt Mạt về nhà sống, không biết có phải đã chia tay hay không.
Tạ Nghiên nghe Hoắc Duyên Niên nói về căn nhà mà Bộ Lệ Tình cho Hàn Mạt Mạt ở. Có rất nhiều người từng sống trong đó, muốn biết kiểu gì không khó. Sau khi đọc xong, Tạ Nghiên hiểu được gu thẩm mỹ của nhà giàu, mọi thứ đều rất có giá trị, ngay cả đĩa hoa quả trên bàn, Tạ Nghiên từng xem trên tạp chí, xuất phát từ tay là của một nghệ thuật guia nổi tiếng.
Nếu vô tình bị vỡ, không phải là đau lòng chết sao? Tạ Nghiên cảm thấy Bộ Lệ Tình cũng có tiền, cũng không sợ sau khi chia tay, những tình nhân đó sẽ dọn hết nhà đi sau lưng anh ta?
Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên sau khi phàn nàn bọn họ đã về nhà ăn tối. Cảm thấy bát đĩa và đũa trong nhà đã thay đổi phong cách khác, rất ngạc nhiên. Đi hỏi quản gia. Quản gia nói Hoắc Duyên Niên yêu cầu. Còn đống đồ cũ đã để vào nhà kho hết.
Cực kỳ ý thức được rằng có gì đó không ổn, Tạ Nghiên hỏi về giá cả của bộ đồ ăn trước đó, chẳng trách Hoắc Duyên Niên phải đổi.
Cuối cùng, bộ đồ ăn và đũa trong nhà đã được đổi lại thành bộ ban đầu, bởi vì quý nên rất đẹp. Hoắc Duyên Niên ngập ngừng tiết lộ bộ này đắt hơn nhiều so với của Bộ Lệ Tình. Tạ Nghiên nhìn bộ dáng cẩn thận của anh chọc cho cười.
"Ý của em là bọn họ không ở nhà của chính mình cũng không biết nâng niu. Nhà riêng của chúng ta nhất định phải dùng đồ tốt nhất."
Hoắc Duyên Niên thích Tạ Nghiên, nói về nhà của chúng ta. Tối hôm đó, hắn dẫn người lên giường thảo luận về hòa hợp của cuộc sống.
Ngày hôm sau, Tạ Nghiên không thể bò dậy, chỉ muốn ăn trộm bát đĩa chạy trốn.
Huyết áp của dì ba gần như đã bình thường. Mấy ngày nay phải lên lịch mổ, có thể là do có người thân hàng ngày ở cùng. Màu da của Lý Mộng Cần mỗi ngày một tốt hơn, tình trạng tốt sẽ ảnh hưởng đến tình trạng phục hồi sau phẫu thuật.
Mẹ Tạ về cơ bản mỗi ngày đều ở với bà, sợ bà mệt, Tạ Nghiên thuê y tá đến giúp, thường thì hai người trò chuyện để y tá làm việc.
Hoắc Duyên Niên vất vả làm việc và chỉ có vài ngày rảnh rỗi, Hoắc tổng đã tự cho mình 3 ngày nghỉ.
Đồng ý ngày hẹn hò, Tạ Nghiên ngày đầu tiên còn không có xuống giường được, Hoắc Duyên Niên đã tưới hoa giúp anh, ngủ cả một ngày, buổi chiều Tạ Nghiên tràn đầy năng lượng, hai người cùng nhau đi thăm dì ba.
Đêm qua trời mưa cho nên mặt đất bên ngoài ướt đẫm, Tạ Nghiên đang mặc một chiếc quần dài màu sáng, chưa đi được hai bước, ống quần của anh đã lấm lem bùn đất.
Hoắc Duyên Niên giúp anh chọn quần áo, Hoắc Duyên Niên thích Tạ Nghiên mặc quần áo rộng, vì vậy anh vòng qua eo ôm người vào lòng, anh thích nhìn vòng eo đối lập.
Hôm nay hai người đều mặc quần tây sáng màu, ống quần của Tạ Nghiên bẩn, của Hoắc Duyên Niên chắc sạch sẽ, Tạ Nghiên không biết làm sao? Điều này không liên quan gì đến chiều dài của chân?
“Anh cõng em?” Hoắc Duyên Niên đi đến trước mặt Tạ Nghiên, khụy gối, làm ra tư thế cõng người.
Liếc nhìn chiếc xe đậu ở cổng cách hai người mười mét, Tạ Nghiên liếc mắt đưa tay xoa đầu Hoắc Duyên Niên.
“Mười mét phía sau có cái gì?” Tạ Nghiên nắm lấy cánh tay của Hoắc Duyên Niên đi về phía cổng, bên ngoài còn có người hầu, Hoắc tiên sinh phong độ khó giữ!
Về vấn đề này, những người hầu tỏ vẻ Hoắc Duyên Niên lén lấy chìa khóa dự phòng vào lúc nửa đêm cũng đã khó giữ.
“Tối về anh sẽ giặt quần cho em.” Hai người lên xe, Tạ Nghiên muốn xắn ống quần lên, đang cúi xuống thì nghe ai đó nói, anh vô thức nhìn tài xế.
Tài xế ngồi vững như núi, lái xe êm ái.
“Giặt giặt giặt, đều cho anh, đừng nói nữa.”
Trên đường Tạ Nghiên nhận được tin tức mới nhất từ Lăng Hi, Lâm Ngô đã gỡ lệnh cấm, buổi tối mời hắn đi ăn cơm.
“Lăng Lăng nói với em, Lâm Ngô đã nghĩ thông suốt và không thích Hàn Mạt Mạt nữa.” Tạ Nghiên đưa cánh tay của mình ra cho anh ấy xem nhật ký trò chuyện, đồng thời chủ động nói chuyện với Hoắc Niên Niên bị cấm nói.1
“Làm sao anh ta nghĩ thông được?” Lâm Ngô đầu óc đơn giản, Tạ Nghiên nghĩ không ra sẽ dễ dàng như vậy.
“Có đầu óc sớm muộn cũng nghĩ thông suốt.” Tuy nhiên, Hoắc Duyên Niên cảm thấy Lâm Ngô hình như không có não, có lẽ khi sinh ra đã đem hết cho Lâm Tuyên.
Tạ Nghiên không biết trong lòng Hoắc Duyên Niên nghĩ gì, Lăng Hi đang nói chuyện với anh khi ăn tối sẽ hỏi Lâm Ngô vì sao lại nghĩ thông.
Thời gian này không có tắc đường nên đã đến bệnh viện sớm.
Tạ Nghiên xuống xe ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của khoai lang nướng, anh chớp mắt nhìn Hoắc Niên Niên.
“Muốn ăn không, em mời.”
Một lúc sau, Tạ Nghiên hài lòng ôm khoai lang nướng từ trong ngõ đi ra. Mẹ Tạ không thích ăn, dì ba cũng không thể ăn. Tạ Nghiên mua hai cái, một cái cho Hoắc Duyên Niên còn lại mình ăn.
Hai người nắm tay nhau, sánh bước trong bộ đồ đôi, trông rất xứng, được rất nhiều người nhìn trộm.
“Mẹ em nói báo cáo xét nghiệp của dì ba sắp có, chúng ta thuận tiện đi lấy đi.” Tạ Nghiên cầm trên tay củ khoai lang nướng nóng hổi, điện thoại cũng để Hoắc Niên Niên cầm.
“Em biết ở đâu, phòng khám bệnh tầng 3.” Tạ Nghiên thường giúp lấy bệnh án, chủ động dẫn đường.
Giờ này đường phố không kẹt nhưng là thời điểm đông người nhất ở bệnh viện, nhiều cụ già đứng đợi ở trước cửa thang máy.
Lên tầng 3 cũng không thể đợi thang máy cùng người lớn tuổi, Hoắc Duyên Niên hỏi có muốn đi cầu thang bộ không.
“Đi đi, hôm nay có nhiều người chắc sẽ không có thang máy?” Tạ Nghiên lẩm bẩm, bước vào cầu thang cùng với Hoắc Duyên Niên.
Người già đang đợi thang máy, người trẻ thì leo cầu thang, cầu thang sáng trưng lại đông đúc, tự nhiên không ai chọn cầu thang để kể bí mật.
Sau khi lấy báo cáo xét nghiệm cho dì ba, hai người định xuống cầu thang, Tạ Nghiên đã trượt tay, giấy tờ trong tay rơi vào hành lang cách đó một mét.
Hoắc Duyên Niên tiến lên hai bước nhặt lên, sau đó ánh mắt Hoắc Duyên Niên khẽ nhúc nhích, đứng yên tại chỗ.
Vài giây sau, Hoắc Duyên Niên vẫy tay với Tạ Nghiên.
“Có chuyện gì vậy?” Tạ Nghiên nghi ngờ hỏi.
“Nhìn qua đó.” Nhìn theo hướng Hoắc Duyên Niên chỉ, có một cái cầu thang bên hành lang nằm trong góc, không ai để ý.
Từ góc này, có thể nhìn thấy khuôn mặt của Tôn Phi Tường từ cánh cửa.
Không hổ là chồng mình, đi cầu thang cũng có buff dưa.1
Tạ Nghiên nhanh nhẹn đưa Hoắc Duyên Niên đi từ cầu thang bên kia xuống tầng, sau đó quay trở lại cầu thang bí mật mà họ mới phát hiện.
Hai người đứng dưới nhìn lên, Hàn Mạt Mạt hốc hác ở phía đối diện Tôn Phi Tường.
“Đừng sợ Mạt Mạt, dù thế nào anh cũng sẽ đứng ở bên cạnh em.” đã lâu không gặp Tôn Phi Tường, gầy đi một chút, vẫn nhẹ nhàng tao nhã như trước, nhưng đầu óc không sáng lắm.
"Nhưng hôm đó xảy ra quá nhanh, em cũng không biết... có xảy ra chuyện gì hay không..." Hàn Mạt Mạt hiếm khi mặc váy, quần dài tay thêm áo khoác hồng trông dày dặn và thời trang. Gương mặt đẹp nhưng trông hốc hác, không có máu.
Tôn Phi Tường hít thở vài hơi trong khi nói.
“Phi Tường, anh bị sao vậy?” Hàn Mạt Mạt khó hiểu kéo cánh tay anh.
Ở cầu thang lầu bên dưới, Tạ Nghiên lập tức nhét khoai lang nướng vào trong túi Hoắc Duyên Niên, túi anh không nhét được.
Khoai lang quá lớn, khi bỏ xuống túi áo cũng không ngăn được mùi, Hoắc Duyên Niên không còn cách nào khác, đành phải quấn chặt khoai lang vào trong ngực, ánh mắt lại không hề ấm áp.
Tạ Nghiên cười toe toét, che miệng vai run lên.
[Tạ ngọt ngào: Không sao đâu. Em thích vị khoai lang nướng. Hoắc Niên Niên của chúng ta rất thơm. ]
Không thể nói nên Tạ Nghiên gõ chữ trên điện thoại giơ cho Hoắc ba tuổi xem.
“Không có chuyện gì, bệnh viện có mùi không dễ ngửi, vừa rồi còn có mùi lạ.” Tôn Phi Tường liếc mắt nhìn thời gian, “Sắp đến giờ rồi, Mạt Mạt, cho dù kết quả kiểm tra như thế nào, anh nhất định sẽ giúp em. "
“Cảm ơn Phi Tường, em thực sự không biết phải nói với ai.” Hàn Mạt Mạt che mặt khóc nức nở, được Tôn Phi Tường ôm lên tầng bốn.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Tạ Nghiên rút miếng khoai lang nướng từ trong tay Hoắc Duyên Niên ra, ngoài hương vị khoai lang nướng còn có mùi khét, Tạ Nghiên thích ăn có điểm...
" Nếu không trở về, em sẽ giặt quần áo cho anh?" Tạ Nghiên cười một cách lấy lòng.
“Em nói đấy.” Hoắc Duyên Niên đã dàn dựng xong cảnh hai người giặt quần áo cho nhau.
“Em nói, Niên Niên về sau có thể hỏi Phạm tổng quần áo của ông có sạch không, vợ của tôi giặt.” Tạ Nghiên cảm thấy mình nên được tán thưởng, chuyên gia trẻ tuổi siêu dỗ dành của Hoắc Niên Niên.
Hai người nhìn vào bản đồ phân bố của bệnh viện gần đó, tầng bốn là khoa phụ sản.