Một loạt bằng chứng khép tội của Vũ Oánh được đưa lên, tuy nhiên đúng lúc đó… Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Khương Tuệ Lương nhìn thấy mẹ mình, cô đã không thể ngăn được những giọt nước mắt của mình… Cuộc đời của cô hối hận nhất chính là chuyện mẹ vì cô mới qua đời, nếu như bà ấy không liều mạng sinh cô… Thì bà ấy đâu đến mức bỏ mạng chứ.
Lúc này Khương Tuệ Lương vẫn còn đang trong vòng cảm xúc thì một hơi ấm quen thuộc đã xuất hiện ở phía sau lưng cô, vòng tay dịu dàng ôm lấy cô, còn nhỏ giọng nói:
- Ai làm em khóc?
Khương Tuệ Lương đưa mắt nhìn sang thì đã thấy Tạ Triết đã xuất hiện ở bên cạnh mình từ lúc nào, đến đây thì bao nhiêu sự mãnh mẽ của cô đều như bọt biển mà tan biến, ngay lúc đó cô cũng òa khóc lớn ở trong lòng của anh, còn nức lên rất thống khổ. Nhìn vào hình ảnh đó thì Tạ Triết vừa đau xót vừa không vui, anh đưa ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào Khương gia, làm cho Khương Đạt Lệnh và Vũ Oánh cũng phải rùng mình.
Đưa tay ôm lấy vợ mình, anh lại lạnh giọng nhìn những máy quay đang chĩa thẳng vào vợ anh, không hề nao núng anh liền nói:
- Hỏa Tú, Kim Yết, đập hết máy quay ở đây cho tôi!
- Đã rõ!
Ngay lúc này thì bao nhiêu chiếc máy quay hay điện thoại đều bị Hỏa Tú và Kim Yết đập tan nát. Không phải anh không muốn bố cáo thiên hạ về những việc làm bẩn thỉu của Vũ Oánh và Khương Đạt Lệnh, chỉ là anh muốn dùng cách của mình để giải quyết họ thôi.
Đột nhiên lúc này Khương Tuệ Lương lại nức nhẹ một cái, làm cho anh phải nhìn xuống, đưa tay dịu dàng xoa xoa gương mặt của cô, nói:
- Em ổn chứ?
Từng câu từng chữ từng hành động mà Tạ Triết đối đãi với Khương Tuệ Lương đều khiến cho mọi người ở đây phải kinh ngạc. Vừa rồi họ có nghe rằng Khương Tuệ Lương mang thai con của Tạ Triết, khi đó còn chẳng có ai tin, cơ mà bây giờ nhìn vào cảnh tượng hiện tại thì họ tin rồi… Không cần phải chứng minh luôn đấy.
Với một người máu lạnh vô tình như Tạ Triết, nếu không phải yêu đến chết đi sống lại thì làm gì có chuyện cưng sủng tới mức này chứ!
Đợi khi Khương Tuệ Lương đã khóc xong thì Khương Vỹ Luân mới nhìn anh nói:
- Anh rể, chị ấy đang mang thai nên chắc cũng mệt rồi, anh đưa chị ấy lên nhà nghỉ ngơi trước đi.
Tạ Triết nghe Khương Vỹ Luân gọi mình là “Anh rể” thì cũng rất vui, nhưng cái câu sau đó… Cái chuyện Khương Tuệ Lương mang thai á… Tại sao anh không biết nhỉ?
Khương Tuệ Lương cũng muốn chạy trốn, nhưng vẫn bị anh ôm lại, không chỉ vậy mà anh còn nhỏ giọng nói vào tai cô.
- Vợ à, anh cần lời giải thích của em đó.
- Cái đó… Chúng ta về nhà rồi nói có được không?
- Được… Về nhà rồi anh sẽ từ từ nghe em nói. Vợ à!
Khương Tuệ Lương cũng chỉ nhìn anh rồi cười trừ chứ biết sa giờ, thật ra thì chuyện cô mang thai cô cũng giấu luôn Tạ Triết, vốn dĩ định đợi đến khi đứa bé ổn định thì cô sẽ nói, tới đó vừa đúng là ngày sinh nhật của anh, xem như đây là món quà sinh nhật cho anh luôn.
Nhưng cô cũng lo lắng chứ, với một người tràn đầy sinh lực như Tạ Triết thì mỗi ngày đều muốn cùng cô hì hục trên giường, Khương Tuệ Lương phải bày ra bảy bảy bốn mươi chín cái lý do thì anh mới chịu “nhịn” xuống, khi đó anh còn nói đợi khi cô khỏe lại sẽ tính sổ cô một lần. Nhưng Khương Tuệ Lương không nghĩ nhiều lắm, tại vì tới lúc đó thì anh sẽ biết cô đã mang thai, mà phụ nữ mang thai không nên vận động quá mạnh như vậy, nên chuyện xử lý cô xem như đi vào dĩ vãng rồi.
Quay lại với Vũ Oánh và Khương Đạt Lệnh, hai người họ từ đầu đến cuối cũng chỉ dám đứng yên một chỗ và nhìn cô, còn Khương Tuệ Tĩnh thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở hôn lễ của mình nữa…
Đến đây Khương Đạt Lệnh mới nhìn Vũ Oánh nói:
- Thúy Hà nói rằng đã cho tôi dùng thuốc tránh thai… Vậy nghiệt chủng đó là con ai? Vũ Oánh… Bà dám lừa dối tôi?
- Không có… Tôi thật sự không có mà… Tuệ Tĩnh thật sự là con của ông ấy, Đạt Lệnh… Ông đừng tin những vì Khương Tuệ Lương đã nói, đoạn video đó là giả, là đồ giả thôi!
- Phải rồi, đoạn video đó chỉ là đồ giả, là tôi đã cho người dựng lên đó… Thấy thế nào? Thú vị lắm đúng không?
Một câu nhận định của Khương Tuệ Lương nói ra càng làm cho Khương Đạt Lệnh nghi ngờ hơn, vốn dĩ ông ta là người đa nghi, bây giờ nghe đến đây liền tức tốc chạy đến, lấy một con dao rồi cứa một đường vào ngón tay của Khương Tuệ Tĩnh, đem máu của cô ta muốn đi xét nghiệm ADN. Nhưng Khương Tuệ Tĩnh cứ vùng vằng không muốn để ông ta lấy máu, sau đó cô ta còn hất Khương Đạt Lệnh ra, run rẩy nói:
- Cha làm gì vậy? Cha làm con đau đó!
- Nghiệt chủng, nếu như mày không phải con tao thì tao sẽ biết chết mẹ con mày!
Khương Đạt Lệnh vốn dĩ đã bắt đầu nổi điên rồi, ông ta còn rất hung hăng muốn đánh Vũ Oánh và Khương Tuệ Tĩnh nữa kìa, nhưng Tạ Triết đã cho người bắt ông ta lại, còn nhìn ông ta, nói:
- Khương tổng đừng lo, cả nhà ông sớm muộn gì cũng sẽ hội ngộ dưới suối vàng thôi, tôi đảm bảo đấy!
Dừng một chút, Tạ Triết lại nói:
- Hỏa Tú, Kim Yết, bắt người về!
#Yu~