Nàng mơ mơ hồ hồ nhớ từ nhỏ lớn lên ở Tần Hoài, rất ít khi nhìn thấy thời tiết tuyết rơi, đương nhiên, mặc dù tuyết rơi, nàng cũng không cách nào cảm nhận được tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên khi giẫm chân lên tuyết, những thứ nhận thức này đều do mẫu thân nói cho nàng biết.
Mẫu thân còn nói qua, nếu như lúc tuyết đầu mùa gặp được người mình thích, chỉ cần cùng hắn đi dạo trên đường, bị tuyết che kín thành đầu bạc, ngụ ý tương lai hai người sẽ sống với nhau đến bạc đầu.
Nương, con đã gặp được người mình thích, nhưng hắn lại là thế tử điện hạ cao cao tại thượng, mà hiện thời con chỉ là một cung nữ cấp thấp, con không có yêu cầu xa vời có thể cùng hắn một đời một thế đến bạc đầu, chỉ mong cả đời hắn có thể hạnh phúc an khang. Cũng cầu nguyện người cùng phụ thân trên trời có linh thiêng, có thể giúp con báo được đại thù.
"A..."
Vân Vụ đột nhiên cảm thấy bị người đẩy mạnh, phản ứng không kịp liền rơi xuống hồ sen. Bổ nhào xuống... Lần này nàng nhìn thấy rõ ràng, quả nhiên Trịnh Sở Sở có địch ý với nàng, chỉ là chính nàng còn coi nàng ta là bằng hữu tốt
Trịnh Sở Sở đứng trên bờ cười đắc ý, "Vân Vụ, hôm nay là ngày chết của ngươi, ha ha...."
"Dừng tay!" Thư Nghiên vội vàng chạy tới, xa xa đã chứng kiến Trịnh Sở Sở đẩy Vân Vụ vào sông, nàng ở phía xa hô to, nhưng cũng làm cho Vân Vụ nghe được, "Vân Vụ!"
Thư Nghiên ngồi chồm hổm trên bờ sông hô, "Vân Vụ, Vân Vụ, ngươi không thể chết được a!"
"Phốc...." Vân Vụ vạch nước, dùng khinh công liền nhảy ra khỏi mặt sông, Thư Nghiên thấy nàng không có việc gì liền yên lòng, Vân Vụ lập tức nhảy đến trước mặt Trịnh Sở Sở, bóp cổ nàng lạnh lùng quát, "Trịnh Sở Sở, vì sao ngươi hại ta?"
Trịnh Sở Sở bị tay nàng bóp cổ thở không nổi, đột nhiên bị nàng dùng lực đẩy, lảo đảo té trên mặt đất, há miệng thở dốc, không nghĩ tới Vân Vụ rõ ràng không chết, hơn nữa còn có võ công, quả nhiên khó đối phó
"Ngươi biết võ công?" Trịnh Sở Sở dứt lời liên tục ho khan
"Trịnh Sở Sở, ta với ngươi tình như tỷ muội, vì sao ngươi muốn hại ta?" Vân Vụ miễn cưỡng nắm áo ngay cánh tay bị thương, tê lạp một tiếng, chứng kiến cánh tay bắt đầu đổ máu, "Ta bị giam vào hầm băng, còn trúng mê tình dược cùng tam hoàng tử, cũng là do ngươi thiết kế?"
Thư Nghiên vội vàng chạy tới, cầm khăn lau mặt cho Vân Vụ, "Vân Vụ, ngươi bị thương rồi, ta dẫn ngươi đi đổi y phục trước"
"Thư Nghiên tỷ tỷ, ta hỏi rất nhanh liền xong thôi" Vân Vụ thở dài một tiếng, xoay người tiện thể nói, "Ta với ngươi có ân oán gì, ngươi rõ ràng lại muốn mạng ta như vậy?"
Trịnh Sở Sở lảo đảo đứng dậy, cười lạnh nói, "Vân Vụ, ngươi không cần giả từ bi, ngươi biết rõ ta ái mộ lục hoàng tử điện hạ, rõ ràng trước mặt mọi người làm cho ta bị khó xử, hại ta xấu mặt, còn luôn miệng nói là chị em tốt của ta? Ha ha... Thật sự là chê cười"
"Là ngươi, là ngươi, ngươi phá vỡ mộng của ta, ta hận ngươi, ta nhất định cho ngươi xuống địa ngục, ngươi nữ nhân bỉ ổi, nhất định không chết tử tế đâu"
Vân Vụ thật không biết, tình bạn của các nàng, đúng là tự hủy trong tay mình, hảo tâm của nàng lại thành chuyện xấu, làm cho Trịnh Sở Sở chán ghét nàng, hận nàng như vậy, "Ngươi đi đi"
Nàng sít sao nhắm mắt lại, "Lần này ta tha cho ngươi, nếu còn lần sau, ta nhất định sẽ không bỏ qua"
"Ngươi sẽ hối hận" Trịnh Sở Sở âm lãnh cười cười, xoay người rời đi
"Thư Nghiên tỷ tỷ, có phải ta rất ngu hay không?" Vân Vụ oa oa khóc lớn lên
Thư Nghiên nhẹ nhàng thở dài, "Nha đầu ngốc, ta đã sớm nói qua cho ngươi, không được quá mức tin tưởng bất luận kẻ nào. Hoàn hảo ngươi biết võ công, nếu không hôm nay thật sự chết oan rồi"
Bởi vì nơi này cách Đông cung tương đối gần, cho nên Vân Vụ theo Thư Nghiên đi thay y phục trước, để tránh nhiễm phong hàn.
Sau khi thay quần áo tử tế, Thư Nghiên cồng kềnh băng bó miệng vết thương cho Vân Vụ, ai ngờ, bao lại giống cái bánh chưng thường ngày, Vân Vụ đột nhiên hoạt bát cười cười, "Băng như vậy, ta phải ăn cơm như thế nào đây a"
"Ta đút ngươi a!" Thư Nghiên nhẹ nhàng cười một tiếng, lại làm cho Vân Vụ bối rối, thật giống như nàng đã từng nghe qua những lời này...
"Ngươi bao tay của ta thành dạng này, về sau ta ăn cơm như thế nào đây?"
"Vậy có làm sao? Gia đút ngươi ăn là được!"
..............
Nàng hơi hoảng hốt, đây rốt cuộc là trí nhớ của ai?
"Được rồi, đây là lần đầu tiên ta băng bó, băng không được tốt lắm" Thư Nghiên nhàn nhạt cười, thấy Vân Vụ có cái gì không đúng, lúc này mới đẩy đẩy nàng, "Vẫn còn đang phiền não vì cô nương kia à?"
"A?" Vân Vụ phục hồi tinh thần lại, "Không có, sớm đã quên rồi, ta là người nha, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta liền trả nàng một trượng"
Hai người nhìn nhau cười cười, lúc này Vân Vụ đột nhiên hỏi, "Thư Nghiên tỷ tỷ, thái tử điện hạ đâu?"
Thư Nghiên lắc lắc đầu, "Hắn... Không biết, thái tử phi còn đang tìm hắn"
Vân Vụ dùng tay bên kia kéo nàng đi ra ngoài, thuận miệng nói, "Ta biết rõ hắn ở nơi nào, đi theo ta!"
Nếu Lý Cẩm không có ở Đông cung, cũng chưa chắc ở tại Mộng Các điện đánh cờ với tam hoàng tử, như vậy... Vân Vụ lớn mật suy đoán, hắn nhất định gặp riêng tình nhân rồi, nếu lúc này để Thư Nghiên bắt gặp, nói không chừng Thư Nghiên có thể buông bỏ chấp niệm, dứt khoát quên đi hắn.
Vân Vụ dẫn Thư Nghiên vào trong một cung điện bỏ hoang, ra dấu không nói chuyện với nàng, Thư Nghiên hiểu ý, cùng nàng vụng trộm đi tới cửa, liền nghe tiếng rên rỉ mập mờ từ trong phòng truyền ra.
"Ừ... Ừ... Điện hạ quả nhiên tuổi trẻ cường tráng, không biết thái tử phi có cảm nhận qua điện hạ anh dũng chưa? Ừ?" Âm thanh Doãn mỹ nhân xinh đẹp truyền ra.
Lý Cẩm hừ nhẹ một tiếng, "Mỹ nhân của cô ghen tị sao?"
"Ha ha... Điện hạ thật đáng ghét, nhẹ một chút...."
"Được, nghe lời mỹ nhân...."
Tiếng rên rỉ trầm thấp khàn khàn của hai người liên tiếp, Thư Nghiệp đột nhiên kéo tay Vân Vụ rời đi
"Pằng...."
Nhiệt độ lửa nóng nhanh chóng truyền ra, Vân Vụ không hiểu nhìn Thư Nghiên, chỉ thấy nàng mặt đầy nước mắt nói, "Vân Vụ, lần này ngươi cao hứng rồi chứ? Ngươi cố ý dẫn ta tới nơi này, chính là vì để ta xem hết màn này?"
"Thư Nghiên tỷ tỷ, ta là vì muốn tốt cho ngươi" Vân Vụ vội vàng giải thích, "Thái tử điện hạ không phải là phu quân của người, ngươi như vậy chỉ làm khổ bản thân mình thôi"
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cảm kích ngươi sao?" Nước mắt nàng rơi lã chã, "Vì sao hết lần này đến lần khác muốn ta xem hết thảy những màn này, nếu hôm nay trong phòng là thế tử điện hạ, ngươi có cực kỳ bi thương hay không?"
"Vì sao ngươi không suy nghĩ một chút đến cảm nhận của ta, để ta xem, để ta xem người ta yêu cùng cô nương khác ..." Nàng nói không nên lời cái từ kia, nhưng không thể không nói đã làm cho nàng thanh tỉnh không ít. Mặc dù Lý Cẩm thích nàng thì như thế nào? Còn không phải là chịu không nổi hấp dẫn thân thể?
"Ta đã biết rất sớm, biết rõ quan hệ của hắn cùng Doãn mỹ nhân, nhưng ta không dám đối mặt. Ta cho là hắn bất đắc dĩ, đúng là..." Hiện thời nhìn bộ dạng này của hắn, có chỗ nào gọi là bất đắc dĩ, điều này làm cho Thư Nghiên bị đả kích, dần dần bỏ xuống chấp niệm, muốn hoàn toàn loại bỏ hắn từ đáy lòng.
"Ta muốn ở một mình, đừng đi theo ta" Nàng dứt lời lảo đảo rời đi.
Vân Vụ nhìn bóng lưng nàng có chút đau lòng, hít sâu một hơi, lại có chút hối tiếc đã mang nàng đến đây
Bông tuyết theo gió bay xuống từ bốn phía, dần dần rơi vào đầu Vân Vụ nhưng không hề tan ra, mà là đọng trên sợi tóc nàng thành thứ trang sức vô cùng thê mỹ (thê lương + đẹp)
Tuyết làm cho người ta chỉ cảm giác được một chữ---lạnh. Lúc này cả vùng đất một mảnh trắng bàn bạc, một mảnh tinh khiết, nàng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thành cung nặng nề cũng dần dần bị một mảnh trắng noãn phủ kín, mà bông tuyết vẫn như tơ liễu, như bông, như lông ngỗng từ phía trên phiêu phiêu rơi xuống.
Đột nhiên một mảnh ống tay áo che mắt nàng. Nàng kinh ngạc mở miệng, "Thế tử điện hạ"
Nạp Lan Lạc khẽ mỉm cười, "Sao cánh tay bị trói lại thành như vậy rồi? Xấu chết!"
"Vì sao điện hạ ở chỗ này!" Vân Vụ hỏi.
"Nhàm chán, tùy tiện đi dạo"
Vân Vụ bĩu môi, lười phải cãi lại, ai ngờ Nạp Lan Lạc lại nói, "Tuyết rơi"
"Ừ"
"Mẫu thân gia đã từng nói, nếu đến tuyết đầu mùa, mang theo người trong lòng của mình xuống đường đi dạo, liền có thể sống cùng nhau đến đầu bạc" Đây là lần đầu tiên Nạp Lan Lạc nhắc đến Nạp Lan phu nhân trước mặt nàng
Vân Vụ khẽ mỉm cười, "Mẹ ta cũng đã nói lời giống vậy"
"A? Điều này nói rõ chúng ta rất là có duyên" Hắn khó có được tâm tình tốt cười cười, "Không bằng đi dạo cùng nhau một chút" Dứt lời, hắn liền đi lên phía trước đi"
Vân Vụ đột nhiên gọi hắn lại, "Điện hạ"
"Ừ?" Hắn xoay người nói.
Thấy Vân Vụ duỗi tay trái của mình thẹn thùng nói, "Đất tuyết băng trơn, không bằng ngươi nắm tay ta đi, được không?"
Hắn không có mở miệng, chậm rãi đi tới, nắm tay nàng liền đi.
Trận tuyết đầu mùa này vô cùng lớn, nhưng thế gian yên tĩnh làm cho người ta an tâm, Nạp Lan Lạc dắt tay Vân Vụ từ từ đi, mỗi một nơi đi qua đều lưu lại dấu chân, hai người cũng không nói chuyện, chỉ nghe được toàn bộ thế giới phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Vân Vụ len lén liếc nhìn hắn một cái, cười trộm nói "Điện hạ, đầu ngươi bạc rồi"
Nạp Lan Lạc cũng nhìn nàng nói, "Nàng cũng vậy!"
------HẾT QUYỂN 1-----