"Ai u uy đồ quỷ, ngươi làm ta đau". Trong rừng cây, âm thanh mềm mại của nữ tử truyền đến, Tiếu Thiên lập tức an ủi, "Nương nương cần gì khẩn trương, nếu để người khác biết chúng ta ở đây yêu thương vụng trộm như thế này, đầu của chúng ta chắc chắn phải dọn nhà rồi"
"Được rồi, ta biết mà, bây giờ có tiếp tục hay không?" Nữ tử ôm cổ hắn nói
Tiếu Thiên ha ha cười một tiếng, thối lui ra, vội vàng mặc quần áo vào chạy đi, đồ nhi ngoan của hắn sắp bị cô nương mình yêu nhét người, hắn làm gì còn tâm tư trăng gió, đương nhiên là phải nhanh chóng báo cho đồ nhi ngoan biết mới được.
**********
"Lục hoàng tử điện hạ?" Vân Vụ lôi kéo Trịnh Sở Sở đi vào Thanh U điện hô to, ai ngờ hai tiểu thái giám đi ra hỏi, "Các ngươi là người phương nào, tìm Lục điện hạ có chuyện gì?"
Vân Vụ lúc này đã quên, Thanh U điện hiện giờ đã sớm không còn thanh tĩnh như trước kia nữa, nàng la lớn như vậy quả thật có chút đường đột, ai ngờ Âu Dương Hách Thanh phe phẩy quạt sải bước tới, khẽ mỉm cười, "Vân Vụ cô nương, chúng ta gặp lại rồi'
Nàng xác thực có chút ấn tượng đối với người này, nhưng ấn tượng lại thuộc về lúc nàng mới vào cung, khi nàng bị Nạp Lan Lạc dùng dạ minh châu nện vào, lúc ấy người thổi gió bên cạnh chính là hắn.
Âu Dương Hách Thanh đột nhiên nhớ tới, nàng đối với mình chắc cũng không có bao nhiêu ấn tượng, bởi vì mỗi lần hắn nhìn thấy nàng, lại là lúc nàng hôn mê, hắn gượng gạo cười nói, "Đương nhiên, nếu không nhớ ta cũng không miễn cưỡng ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Âu Dương Hách Thanh ta là thiên hạ đệ nhất thần y"
Những lời đơn giản này đang ám chỉ điều gì đây? Vân Vụ hếch mày, nhớ tới độc của mình được giải một cách khó hiểu, chẳng lẽ là do hắn cứu mình?
Vân Vụ linh cơ nhất động, cũng gật đầu bảo, "Lát nữa đừng đi, ta muốn hàn huyên với ngươi một chút"
Âu Dương Hách Thanh vừa nghe được lời này, làm sao có thể lưu lại được, đây chính là nữ nhân của Nạp Lan Lạc, lại còn hàn huyên một chút nữa chứ? Được, đừng dọa chết ta liền được, kẹp chặt lấy đuôi xẹt chạy trốn....
Vân Vụ đối với hành vi của hắn cảm thấy rất khó giải thích, "Đây coi như là cự tuyệt sao?"
Trịnh Sở Sở cam chịu nói, "Chắc vậy"
"Nghe nói ngươi tìm ta?" Lý Ngọc một bộ áo trắng đứng dưới tàng cây, hoàn toàn chính là một mỹ nam tử nhẹ nhàng, cho dù ai nhìn cũng đều phải động tâm.
Vân Vụ lôi kéo Trịnh Sở Sở nhanh chóng chạy đến trước mặt Lý Ngọc cười toe toét, "Lục điện hạ, ngươi đoán xem, hôm nay ta đến làm cái gì?"
"Làm mai?" Mày đẹp của Lý Ngọc nhảy lên
Vân Vụ trừng to mắt nhìn hắn một cái, "Ngươi làm sao biết ta đến làm mai?"
Hắn khom lưng đến gần nàng ôn nhuận cười một tiếng, "Như thế nào? Muốn đem ngươi đến hứa hôn cho ta phải không?"
Vân Vụ trợn trừng hai mắt, lôi kéo tay Trịnh Sở Sở nói, "Là nàng, Sở Sở"
Sắc mặt Lý Ngọc đột nhiên cứng đờ, ghé mắt nhìn Trịnh Sở Sở, ngồi thẳng lên lãnh đạm nói, "Vân Vụ, ngươi là đứa ngốc sao?"
"Uy, ngươi mắng ta làm cái gì? Hôm đó không phải ngươi đã nói cho ta biết, ngươi đã thích một cô nương, còn muốn bảo vệ nàng, hơn nữa đúng lúc ta cũng biết người này, chẳng lẽ không phải Sở Sở sao? Vừa vặn, Sở Sở cũng thích ngươi, bằng không hai người các ngươi...."
"Ai nói là nàng?" Lý Ngọc đột nhiên nắm chặt tay Vân Vụ kéo về phía trước, khiến cho nàng tách khỏi Trịnh Sở Sở.
"Vân Vụ, ngươi là giả ngu hay là ngốc thật vậy? Ta có nói qua ta có cô nương mình yêu mến, cũng nói phải bảo vệ nàng, không sai, ngươi cũng biết, vì sao ngươi không nghĩ qua cô nương đó chính là bản thân ngươi đây?" Lý Ngọc tận tình khuyên bảo nói
"A?" Vân Vụ hoàn toàn bối rối, có nhầm không đó, Lục hoàng tử thích mình?
"Chẳng lẽ cho đến bây giờ ngươi còn chưa từng hiểu tâm ta đối với ngươi hay sao? Có cần ta lập lại lần nữa không? Cô nương ta thích là một cô nương không tim không phổi, ta thích một cô nương yêu tiền nhưng lười biếng, cô nương ta thích tên là Vân Vụ. Nhưng hiện thời nàng cũng không biết ta thích nàng, lại mang theo một cô nương khác đến giật dây ta, ngươi nói nàng có phải rất ngốc hay không?"
Lời nói của Lý Ngọc làm cho thân thể Trịnh Sở Sở run lên, nàng đột nhiên phát hiện có phải Vân Vụ cố ý hãm hại mình? Nàng biết rõ mình thích lục hoàng tử, hôm nay mang theo mình đến đây để thấy lục hoàng tử tỏ tình cùng nàng, ngụ ý rất rõ ràng, mục đích đúng là làm cho mình chết tâm, lục hoàng tử thích là Vân Vụ, cũng không phải là mình
Vân Vụ nghe xong chỉ còn sững sờ sững sờ, người hắn thích lại là mình? Đang lúc mơ màng, chỉ thấy khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Lý Ngọc phóng đại trước mắt nàng, ngậm lấy môi của nàng...
Trịnh Sở Sở không tự chủ lui về phía sau một bước, phát giác mình đứng tại nơi này rất mất mặt, trong nội tâm phẫn hận nói, Vân Vụ, thường ngày ta đối với ngươi như thân tỷ muội, ngươi vì sao phải hại ta mất mặt? Hay là muốn ta mất mặt trước mặt lục hoàng tử? Để cho hắn cứ như vậy chà đạp tâm ý của ta, ngươi thật độc ác, ta thề, từ nay về sau, ta sẽ đối địch với ngươi, chung quy có một ngày, ta sẽ cướp hắn trở lại, hắn sẽ hoàn toàn thuộc về nàng.
Nàng nắm chặt hai tay, bụm mặt chạy ra khỏi Thanh U điện
Van Vụ muốn né tránh, lại bị một tay hắn ôm chặt eo nàng, một tay đỡ chặt ót, nụ hôn của hắn như mưa to gió lớn đánh tới, lại làm cho nàng trong nháy mắt lại cảm thấy như Nạp Lan Lạc đang hôn nàng, trên người hắn cũng có thể ngửi thấy mùi hương Thanh Liên tương tự, thân hắn cũng tương tự cao hơn nàng rất nhiều, nhưng cũng trong nháy mắt nàng lập tức cắt đứt ý nghĩ này
Một người là thế tử, bị hoàng thượng cho người giám sát chặt chẽ trong cung, một người là hoàng tử thật sự, hơn nữa tướng mạo hắn cực kỳ tuấn mỹ, làm sao có thể liên tưởng đến người khác được? Nàng quả thật là có chút điên rồi...
(nhamy111: ta thì có chút nóng ruột đến điên với Vụ tỷ rồi nhen hôn....)
Lý Ngọc rời khỏi môi nàng, khàn khàn nói, "Nếu ngươi còn đẩy cho ta cô nương khác, ta liền trừng phạt ngươi như vậy"
Vân Vụ sững sờ, "Điện hạ, chúng ta là bằng hữu"
"Đó là ý nghĩ của ngươi, ta đối với ngươi cũng không phải tình cảm đó"
Nàng lập tức bứt ra từ trong ngực hắn, tràn ngập oán khí nhìn hắn nói, "Ngươi, tại sao có thể? Có thể... Tùy tiện hôn môi một nữ tử như vậy? Huống chi ta đã sớm có người trong lòng"
"Ai?" ánh mắt hắn chợt lóe
"Nạp Lan Lạc" Vân Vụ kiên định nói, dùng sức lau môi
Lý Ngọc cũng không chú ý tới những chi tiết nhỏ này, lại hỏi, "Hắn biết không?"
"Điện hạ cảm thấy ta nên nói cho hắn biết sao?" Vân Vụ bất đắc dĩ cười cười, "Làm bằng hữu, ta chỉ nói cho một mình Lục điện hạ ngươi biết mà thôi"
"Vì sao không thể nói?"
"Lưng ta đeo quá nhiều thứ, mà chính hắn dường như cũng có quá nhiều việc cần phải hoàn thành. Nếu như có một ngày ta bị người khác nắm lấy đuôi, hắn nhất định sẽ cố gắng vì ta quên mình, ta..." Nàng lập tức nghìn vạn cảm khái nói, "Ta không muốn nhìn thấy hắn bị người khác uy hiếp vì ta, hắn cao cao tại thượng như vậy, sao có thể bị người khác chắn đường được?"
"Nếu ngươi có chỗ khó xử, cũng có thể đến nói cho ta biết, ta đến giúp ngươi" Lý Ngọc sờ sờ mặt nàng thở dài nói, "Hắn không thể làm vì ngươi, để ta làm được không?"
"Ta không muốn cả ngươi cũng bị dính vào, điện hạ, chúng ta vẫn là bạn tốt sao?" Vân Vụ ngước mắt nhìn hắn, "Coi như vừa rồi hết thảy chưa có việc gì phát sinh, chúng ta vẫn là bạn tốt như cũ, hiện tại chỉ có một mình ngươi biết rõ ta thích Nạp Lan Lạc, cũng hi vọng ngươi không nói cho hắn biết, được không?"
Hắn cười nhạt một tiếng, nói "Được"