Sau khi nàng theo Lý Tranh đi ra khỏi Đông cung, trong đầu đang nghĩ tới lời Lý Cẩm đã nói, chẳng lẽ hắn chán ghét Triệu Niệm Chi, cho nên hắn mới giúp mình? Aiz... Chuyện của quý nhân thật sự là loạn a.
"Bản điện nghĩ bản điện thấy ngươi thật thú vị, chỉ có mấy câu liền có thể làm cho mình đứng ở vị trí có lợi, cho nên... Bản điện rất mong chờ biểu hiện của ngươi"
"Điện hạ, người có thể nói chuyện cùng nô tỳ, nhưng có thể không cần phải dựa vào gần như vậy không" Vân Vụ lùi về phía sau một bước, cách xa hắn một chút. Hắn mới cùng nữ nhân kia cái gì cái gì đó, cách mình gần như vậy, khắp người đều là mùi vị son phấn, chẳng lẽ hắn tự cho rằng mình có mị lực vô cùng, ai cũng có thể quỳ gối dưới chân hắn?
"Ha ha, như vậy bản điện sẽ xem thật kỹ ngươi sẽ vùng vẫy giãy chết như thế nào" Hắn cười tà nói.
"Nếu nô tỳ sống tốt thì chỉ có thể làm điện hạ thất vọng rồi"
Từ trước không có người nào dám phản bác hắn như vậy, cũng không có người nào dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn, mà nữ tử này, lại làm cho hắn ngăn không được sinh ra hiếu kỳ, "Bản điện nhớ rõ"
Nhìn bóng lưng Lý Tranh đi xa Vân Vụ không khỏi thở phào một hơi, đang định trở về Minh Nguyệt điện lại đụng phải người bất âm bất dương ở Đông cung kia, hắn sải bước đi đến, bày ra bộ mặt lạnh như tiền, "Đưa tay"
Vân Vụ vô thức vươn tay, chỉ hắn đem thuốc dán thả trên tay mình nói, "Chính mình lau"
Vân Vụ vội vàng cúi đầu xuống vừa nhìn, a, thì ra bàn tay bị rách da còn lộ ra tia máu mơ hồ, ngẩng đầu cười cười nói với hắn, "Đa tạ"
Gương mặt âm lãnh của Trương Thỉ rốt cuộc cũng hòa hoãn một chút, "Về sau chớ động tay động chân, hôm nay là gặp được thái tử điện hạ cho nên mới tránh thoát một kiếp, nếu ngươi xông vào quý nhân khác, ngay cả mình chết như thế nào ngươi cũng không biết đâu"
"Nha" Vân Vụ thẹn thùng gãi gãi đầu, tuy nói nàng với người này gặp qua cũng chưa được mấy lần, nhưng thấy hắn cũng không có địch ý với nàng, hôm nay còn đưa một chai thuốc cho nàng, làm cho nàng có chút ít thẹn thùng khó có.
"Đại ca, về sau ta gọi ngươi là đại ca được không?" Vân Vụ hoạt bát cười cười.
Trương Thỉ đột nhiên ngẩn ra, cứng ngắc mở miệng, "Được" Hắn hít sâu một hơi lại nói, "Vậy ta liền gọi ngươi là tiểu muội được không?"
Trương Thỉ bật cười, bất đắc dĩ nói, "Ngươi nha đầu chết tiệt"
**********
"Cây có quả, thật ra bảy quả. Cầu cho ta được như ý, đãi cát được vàng. Cây có quả, thật ra ba quả. Cầu cho ta được như ý, đãi cát được vàng. Cây có quả, quả rơi vào giỏ. Cầu cho ta được như ý, có được vị kia!" Thải Hoa yêu kiều xấu hổ thì thầm, trốn trốn bên cạnh Vân Vụ nói, "Bài thơ này được không?"
Vân Vụ cười khan một tiếng, "Công chúa a, thứ cho ta nói thẳng, bài thơ này có ý gì?"
"Thơ cầu duyên của nữ nhân..." Dứt lời lại cười cười thẹn thùng khiến cho nội tâm Vân Vụ run bần bật, công chúa à, sao hôm nay lại nháo thành thế này rồi?
"Vân Vụ, ngươi nói Thượng Quan đại nhân có nhớ mặt ta không?"
"Ách... chuyện này khó nói lắm" Vân Vụ bắt gặp ánh mắt giết người của Thải Hoa liền lập tức nói, "Nhưng khẳng định hắn sẽ nhớ rõ tên cái tên a Hoa của ngươi"
Thải Hoa cười ha ha, "Thật sao?"
"Ừa, nếu như ta là Thượng Quan đại nhân, ta chắc chắn sẽ nhớ rõ từng có một tiểu cung nữ tên a Hoa đã đấu vật trước mặt ta mấy mươi lần" Vân Vụ ngẩng đầu cảm thán, làm cho Thải Hoa lại thẹn thùng một lần nữa, "Đáng ghét"
"Aiz... Nếu không phải Lục ca đã tìm được ngọc tỷ rồi thì Thượng Quan đại nhân vẫn có thể thỉnh thoảng tiến cung, nói không chừng ta có thể nhìn thấy hắn, aiz..."
"Cái gì???" Vân Vụ chấn động nói, "Ngươi... ngươi vừa mới nói ngọc tỷ..."
"Ngươi không biết gì hết sao? Hôm qua đúng là ngày danh tiếng của Lục ca vang xa bốn phương, hôm qua hắn tự mình cùng với Ngũ ca mang ngọc tỷ đem lên đại điện, làm cho mặt rồng của phụ hoàng cực kỳ vui mừng, Thương quan đại nhân làm việc không thành, bị phụ hoàng phạt ở trong phủ diện bích xám hối, nhưng còn Lục ca thì lại một lần nữa được vinh sủng, hiện thời cửa chính Thanh U điện chắc sắp bị phá sập rồi.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Vân Vụ lại vô cùng không thoải mái, không phải hắn nói là tránh nặng tìm nhẹ sao? Vì sao bây giờ lại đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió như vậy, hắn... vẫn còn là một Lục hoàng tử thanh tâm quả dục sao?
"Công chúa, Thượng quan đại nhân tiến cung" Một công nữ tiến đến bẩm báo, người của Minh Nguyện điện từ trên xuống dưới đều biết Thải Hoa công chúa có ý với Thượng Quan Hoằng, cho nên bị buộc phải điều tra hết thảy động tĩnh của Thượng Quan Hoằng.
"Là thật?" Mặt mày Thải Hoa hớn hở hỏi
Vân Vụ lập tức nói, "Công chúa, ta đi giúp ngươi thăm dò ý tứ của Thượng Quan Hoằng một chút xem sao?"
"Thăm dò như thế nào?"
Vân Vụ cười ha ha một tiếng, thuận tay đem đi bài thơ cầu duyên của nữ nhân mà Thải Hoa vừa viết trên giấy. Thải Hoa nhìn thân ảnh nàng đã đi xa, nhún nhún vai, hồi lâu mới nói, "Bài thơ đó đâu phải do ta viết..."
*********
Thượng Quan đại nhân..." Vân Vụ cầm bài thơ Thải Hoa viết trong tay vội vội vàng vàng chạy tới, một phát túm được Thượng Quan Hoằng đang thở hồng hộc, "Thượng Quan... đại nhân, ngươi đúng là chạy tốt a!"
Thượng Quan Hoằng đen mặt gạt tay Vân Vụ, lạnh lùng hỏi, "Ngươi là người phương nào? Giữa ban ngày ban mặt không có một chút thể thống gì hết?"
Vân Vụ rầm rì một tiếng, đem tờ giấy nhét vào tay Thượng Quan Hoằng, ghét bỏ nói, "Bà nội ngươi, có muốn yêu hay không đây!"
Thượng Quan Hoằng vừa mở ra nhìn, hai bên tai đỏ ửng, khí không kịp cấp tới phổi nói, "Nữ nhân nhà ngươi, lại ... lại dám vũ nhục bổn quan?"
"Ai... ai vũ nhục ngươi, cái này là..."
"Bất kể là cái gì, nữ nhân như ngươi, bổn quan tuyệt đối sẽ không để ý đến ngươi đâu!" Thượng Quan Hoằng kiên quyết nói.
"Ông nội ngươi, tổ tông tám đời nhà ngươi, ai nói ta ái mộ ngươi hả, cái này là ..."
Thời điểm Thượng Quan Hoằng bỏ rơi tờ giấy trước mặt Vân Vụ, nàng hoàn toàn đứng tròng mắt, cái này... đây không phải là bức họa của Thượng Quan Hoằng hay sao? Mặt trên còn có một câu thơ, "Người thương ơi hỡi người thương, ước gì kiếp sau ngươi là nữ còn ta lại là nam"
Vân Vụ thiếu chút nữa hộc máu, đây là... đường đường một công chúa lại viết thơ như vậy à? Đều trách mình sơ ý lơ là, rõ ràng là cầm nhầm, thật sự là... ngay cả dũng khí xuống đài cũng không có, vì vấn đề mặt mũi, một lần nữa Vân Vụ nhét tờ giấy vào trong tay hắn, uy hiếp, "Ngươi muốn cũng phải muốn, không cần cũng phải cần"
"Ha ha... Chưa bao giờ thấy qua trong cung nữ khả ái như thế này trong cung a" Lý Ngọc trong một bộ áo trắng hiện ra trước mắt bọn họ, lập tức làm lu mờ đi vẻ tao nhã của Thượng Quan Hoằng.
Nội tâm Vân Vụ thở dài, Thải Hoa này thật sự là không có tầm nhìn, nếu để nàng chọn, nàng nhất định sẽ chọn Lục hoàng tử phong hoa tuyệt đại này, ách... Quên, Thải Hoa cùng Lục hoàng tử là huynh muội.
Lúc này mặt mũi Lý Ngọc mặc dù hớn hở, nhưng mà lại nói mấy câu kỳ quái với Vân Vụ, "Thì ra ngươi ái mộ Thượng Quan đại nhân hả, rất tốt rất tốt, không bằng bản điện cho phép ngươi cùng nàng, như thế nào?"
"Không được!" Thương Quan Hoằng và Vân Vụ cùng nói
Tuy hai ngươi bọn họ cùng nhau phủ nhận, nhưng... Lý Ngọc vô cùng không thích, bởi vì bọn họ cùng nhau cự tuyệt, "Thượng Quan đại nhân, bản điện triệu ngươi tiến cung, không phải là để nhìn ngươi tình nồng mật ý"
"Điện hạ hiểu lầm rồi!" Thượng Quan Hoằng nhíu mày nói.
Thì ra Thượng Quan Hoằng tiến cung vì chuyện ngọc tỷ, nghĩ tới chuyện hắn đem ngọc tỷ giao cho hoàng thượng nàng liền có chút tức giận, câu nói tránh nặng tìm nhẹ hắn quăng đi đâu rồi? Hiện thời hắn đang đứng trước mặt mình nhưng lại không thể mở miệng hỏi, bất quá.... xem dán vẻ tôn kính hắn của Thượng Quan Hoằng, còn hắn thì rất hưởng thụ,....
"Ngươi dùng bộ mặt gì nhìn bản điện vậy?" Lý Ngọc nhướn mày nói, "Là vì bản điện chia rẻ buổi hẹn hò của các ngươi sao?"
"Lục hoàng tử điện hạ, ta đang tức, hừ..." Dứt lời, Vân Vụ xoay người rời đi, đi được một lúc lại xoay người trở lại, giật tờ giấy trong tay Thượng Quan Hoằng nói, "Nếu ta là a Hoa, ta có điên mới thích ngươi. Hừ..."
Nhìn theo bóng lưng nêu cao chí khí của Vân Vụ, Lý Ngọc nhịn không được gọi nàng lại, "Vân Vụ"
"Chuyện gì?" Vân Vụ ngay cả đầu cũng không thèm quay trở lại.
"Bộ dạng chu môi của ngươi rất đẹp mắt, làm cho ta rất muốn cắn một cái" Âm thanh trò chuyện vui vẻ của Lý Ngọc truyền tới làm cho Vân Vụ nhịn không được che miệng chạy trối chết.