Nhân Niệm dừng một chút mới giải thích, "Từ nhỏ ta đã nghe qua hai loại độc dược này, nhưng cũng từng nghe cha ta nói qua, cách điều chế hai loại độc dược này từng bị một người Trung Nguyên tiêu hủy, sau đó Miêu tộc cũng không còn hai loại độc dược này nữa"
"Người Trung Nguyên?" Hòa Phong nghi ngờ nói.
"Chính là chúng ta, người Miêu tộc trong dân tộc người Trung Nguyên là tổ tiên của chúng ta, ngay cả việc này cũng không biết, sách sách sách... Không biết chứ gì, ngươi tài sơ học thiển" Hòa Khí giễu cợt nói.
"Câm miệng!" Nạp Lan Lạc lạnh lùng ngắt lời, ngược lại hắn lại hỏi Nhân Niệm, "Nhân Niệm, đem toàn bộ chuyện ngươi biết nói hết cho gia"
"Dạ! Tuyệt mệnh tán không giống như một loại độc dược thông thường ăn vào có thể tuyệt mệnh ngay lập tức, mà là mỗi tháng nếu không dùng giải dược đúng hạn thì kinh mạch toàn thân sẽ bị sung huyết, bạo thể mà chết, vả lại chết không toàn thây"
"Tuyệt mệnh tán, hình như ta từng nghe qua ở nơi nào đó?" Âu Dương Hách Thanh yên lặng nói.
"Còn tuyệt tình tán, loại thuốc này so với tuyệt mệnh tán còn độc hơn, nếu như người trúng phải dược động tình với người mình thích, khi tình quá sâu, toàn thân sẽ đau đớn, một lúc lâu sau toàn thân sẽ thối rửa mà chết" Âm thanh Nhân Niệm dần dần nhỏ lại, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy sợ, hai loại độc dược trí mạng này lại xuất hiện trên người Vân Vụ, mà nàng còn sống đến bây giờ, quả nhiên là nghị lực hơn người.
"Tuyệt tình tán, không trách được hôm đó ta thấy nàng lại lãnh lãnh đạm đạm đối với ngươi, có lẽ là đã có người cho nàng dùng giải dược áp chế" Âu Dương Hách Thanh bừng tỉnh đại ngộ, "Khó trách khó trách, là ai lại hại nàng như vậy, thế gian này ai có thể không có tình yêu nam nữ, nếu không có, sớm đã đi vào cửa Phật rồi!"
" Đúng vậy đúng vậy, nếu chủ mẫu không thể động tình, chẳng phải gia của chúng ta trở thành quả phụ rồi sao?" Hòa Phong hợp lý nói.
Ngược lại Tiếu Thiên còn cười ha ha, "Sợ cái gì, độc là do người chế ra, có độc tất có giải dược, đồ nhi ngoan của ta không cần phải lo lắng, nếu Nhân Niệm đã hiểu rõ, nhất định có thể nghĩ ra kế sách vẹn toàn.
Sắc mặt Nhân Niệm cứng đờ, mất tự nhiên nói, "Tiếu sư phụ, Nhân Niệm chỉ nghe người ta nói qua, nhưng lại không biết cách giải"
Đến giờ Nạp Lan Lạc chưa từng mở miệng qua, chỉ yên lặng nhìn Vân Vụ, Âu Dương Hách Thanh thở dài sâu kín, "Nạp Lan, ngươi không cần lo lắng, ta là ai chứ, ta chính là thiên hạ thần y a, ta nhất định sẽ tìm được giải dược tuyệt tình tán cùng tuyệt mệnh tán, ngươi tin ta"
"Đi ra ngoài hết đi" Nạp Lan Lạc nhẹ giọng nói.
Mọi người thấy hiện thời tâm tình hắn xuống thấp cũng chỉ có thể yên lặng đi ra ngoài.
Nạp Lan Lạc nằm lên giường ôm lấy nàng, bên tay nàng thủ thỉ nói, "Thu Nguyệt Khê, Thu Nguyệt Khê, ngươi thật là đồ ngốc, vì sao phải quên gia, đến cùng ngươi đã trải qua chuyện gì, sao lại uống tuyệt tình tán quên mất gia, chẳng lẽ ngươi không tin gia đến như vậy sao? Gia sao có thể để một mình ngươi vào cung báo thù..."
Hắn nhẹ nhàng sờ khuôn mặt bóng loáng của nàng, ôn nhu nói, "Mặc dù đã quên thì sao chứ? Mặc dù không yêu thì sao chứ? Không phải ngươi đã nói nhân định thắng thiên, gia vì ngươi nghịch thiên thì có làm sao?"
"Bang bang..." Ngoài cửa truyền đến âm thanh Âu Dương Hách Thanh, "Nạp Lan, ta biết giải dược tuyệt tình tán cùng tuyệt mệnh tán"
Nạp Lan Lạc đứng dậy, sải bước đi tới kéo cửa ra, ánh mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, "Là thật?"
Nhân Niệm đứng một bên nói, "Vừa rồi ta mới cùng Âu Dương đại nhân nói một chút về tin đồn tuyệt tình tán cùng tuyệt mệnh tán, kết quả Âu Dương đại nhân liền..."
Âu Dương Hách Thanh vội vàng ngắt lời nói, "Ta nói tại sao ta lại đối với hai loại độc dược này quen thuộc đến như vậy, thì ra là, sư phụ ta chính là người lấy được phương pháp chế hai loại độc dược này"
"Bạch đại nhân?" Nạp Lan Lạc hỏi.
"Lúc sư phụ qua đời cũng từng đề cập qua với ta, nói là hắn chưa từng nghiên cứu ra giải dược, cho nên phương pháp điều chế hai loại độc dược này tuyệt đối không được để người có tâm đoạt đi, ta lúc ấy cũng chưa từng để ý, liền đem bộ sách lúc hắn còn sống bỏ vào mộ chôn cùng quần áo và di vật" Âu Dương Hách Thanh càng nói càng kích động, đột nhiên yếu ớt nói, "Nhưng hiện thời đào mộ có phải là bất kính đối với sư phụ hay không. Năm đó thi thể hắn bị trộm, hiện thời có thể nào lại đào mộ lấy đồ đây?"
"Gia mặc kệ, phàm là có một tia hi vọng cứu nàng, gia đều phải thử một lần!" Nạp Lan Lạc kiên định nói, "Huống chi Bạch đại nhân đã chết, trong lòng chúng ta kính trọng hắn, nhưng mà nàng... là nữ nhân của gia, gia đời đời kiếp kiếp cũng muốn bảo hộ nàng chu toàn"
Trong nội tâm Nhân Niệm run lên, khi nào hắn lại để ý qua nữ nhân khác như vậy, Vân Vụ trước mắt lại làm cho nàng cảm thấy ghen tị, có nam nhân như vậy yêu nàng, bảo hộ nàng, có ai có thể không động tâm vì hắn chứ?
"Hòa Phong Hòa Khí...."
"Tiểu nhân ở đây!" Hòa Phong Hòa Khí trăm miệng một lời lao đến.
"Tối nay hai người các ngươi ở đây không được đi ngủ, hầu hạ ngoài cửa cho ta. Nhân Niệm, ngươi là nữ nhân, đi vào cùng nàng" Nạp Lan Lạc nói ra một hơn, sau đó ôn nhu cười cười với Âu Dương Hách Thanh, "Về phần ngươi, cùng gia đi đào mộ Bạch đại nhân là được"
Âu Dương Hách Thanh thấy hắn cười liền không nhịn được tê dại da đầu, "Nạp Lan, ha ha... Ngươi có nhiều thủ hạ như vậy, tùy tiện an bài một cái là được, cần gì tự mình lao lực chứ?" Lời tuy nói như thế, nhưng hắn chủ yếu là sợ Nạp Lan Lạc không tìm được đồ sẽ san bằng cả mộ thì nên làm thế nào cho phải?
"Không sao" Nạp Lan Lạc vung phất ống tay đi được vài bước rồi dừng chân nói, "Nếu ngươi không đi cùng gia, gia liền san bằng cả ngọn núi"
Âu Dương Hách Thanh không rét mà run, vội vàng đuổi theo Nạp Lan Lạc.
Nhìn qua khuôn mặc nhỏ nhắn của Vân Vụ, mặt như hoa đào, sáng tỏ như trăng, mặc dù không phải cực đẹp, nhưng bộ dạng tươi mắt động lòng người cũng sẽ làm cho nam tử thích. Nhất là người ưu tú như Nạp Lan Lạc vậy.
Một đêm đi qua, nàng thấy Vân Vụ khẽ mở mắt, mỉm cười nói, "Người tỉnh?"
"Ta... ta nhớ được ta hình như đang ở chân núi, vì sao lại ở chỗ này?" Vân Vụ cảm giác đầu óc trống trơn, có chút cảm giác choáng váng, không khỏi gõ gõ cái đầu nhỏ, "Ngươi là..."
"Nô tỳ gọi Nhân Niệm"
"A a, đúng rồi, Nạp Lan Lạc đâu? Vì sao hắn lại đưa ta đến nơi này?"
Nhân Niệm đưa một chén thuốc cho Vân Vụ cung kính nói, "Điện hạ cùng Âu Dương đại nhân đi ra ngoài, người bị nhiễm phong hàn dưới chân núi, nô tỳ đã chuẩn bị cho người thuốc trị phong hàn, người uống đi"
"Nhân Niệm a, ha ha... Ngươi xem, bây giờ ta cũng là cung nữ, cho nên ngươi không cần dùng kính ngữ với ta đâu, ngươi kêu ta Vân Vụ là được rồi, nếu không ta nghe cũng cảm thấy kỳ a"
"Được!" Nhân Niệm khẽ mỉm cười, không trách được Nạp Lan Lạc lại ái mộ nàng như vậy, nàng đối đãi với người hiền hòa, không phân tôn ti, mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng làm hắn yêu đến tận xương.
Sau khi Vân Vụ uống thuốc xong, nàng không nhịn được dặn dò, "Vân Vụ, thế tử điện hạ là một nam nhân tốt, ngươi ngàn vạn lần cũng đừng cô phụ hắn"
"A?" Sắc mặt Vân Vụ trở nên mất tự nhiên, nàng hiện thời làm gì có tư cách yêu một người, nếu nàng động tình, thì có thể sẽ đến giới hạn rồi, làm sao còn có thể báo thù cho người nhà?
Nàng gượng cười vài tiếng, "Nếu hắn là người tốt, đây chẳng phải toàn bộ người trong thiên hạ đều thành người tốt hết sao? Ngươi a, nhất định là bởi vì hắn uy hiếp ngươi, cho nên ngươi mới nói tốt cho hắn trước mặt ta"
Trong nội tâm Nhân Niệm vô cùng vui mừng, Nạp Lan Lạc đối với Vân Vụ hữu tình, Vân Vụ lại đối với hắn vô tình, có phải nàng vẫn còn cơ hội hay không?