Đợi sau khi Thái Hoa sải bước rời đi, Lý Minh lấy một loại ánh mắt oán hận nhìn Vân Vụ, "Vân Vụ, sao ngươi lại xem một bên nặng một bên nhẹ?"
"Điện hạ quên chuyện ta còn phải giúp ngươi kéo từng phi tần trong danh sách xuống rồi à?" Vân Vụ cố ý nói, "Ta nhớ Thượng Quan Hoằng kia cũng không phải người của ngươi, hiện thời Thái Hoa công chúa lại có ý với hắn, vậy ta phải lợi dụng ưu thế này thật tốt a"
"Vân Vụ... Ngươi thật không hiểu lòng ta?" Lý Minh thổn thức thở dài, hắn cũng không phải là muốn đưa nàng vào hiểm cảnh, mà là muốn kéo khoảng cách của ta và ngươi lại gần thôi, chỉ là như thế thôi, chẳng lẽ ngươi không biết?
"A? Cái gì?"
"Thôi... nếu ngươi muốn thì làm cho xong đi" Hắn ôn tồn tao nhã cười một tiếng.
"Chỉ là, có một chuyện gấp... cần ngươi hỗ trợ" Vân Vụ dày mặt mở miệng nói, cũng không biết hắn có đáp ứng hay không.
"Ừ, nói một chút coi!"
Lúc này Vân Vụ mới đem chuyện của Vương Bối Bối cùng Mộ Kiếm Vinh nói cho hắn, hơn nữa muốn hắn cứu hai người bọn họ ra, chỉ là nhìn sắc mặt của hắn có chút khó khăn, qua một lúc lâu, hắn nói, "Vân Vụ, không thể được, chuyện của Vương Bảo Lâm tuy nói ta âm thầm điều tra, nhưng dù sao phụ hoàng cũng biết được quá nhiều, đây là chuyện xấu trong cung, hắn tuyệt đối không cho phép hai người Vương Bảo Lâm còn sống"
q
"Vậy phải làm như thế nào cho phải? Không thể để hai người bọn họ chết được" Vân Vụ lo lắng nói.
"Phụ hoàng đã ra lệnh, buổi trưa ngày mai, ban thưởng cho hai người bọn họ một ly rượu độc, xem như lưu lại toàn thây. Nói tiếp nữa thì việc một phi tần trong cung chết cũng không phải chuyện lạ, nhưng tối thiểu nhất có thể đảm bảo mặt mũi của hắn"
Lời nói Lý Minh làm cho Vân Vụ lạnh run, không thể tưởng được mạng người cư nhiên lại yếu ớt như thế, người cao cao tại thượng kia muốn cho ai chết người đó sẽ chết, còn quy định chết kiểu này chết kiểu kia, thật làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười
Mà hiện giờ người đứng trước mặt nàng là con trai người đó, máu chảy trong huyết quản là của người đó, chẳng lẽ... hắn và người đó cũng cùng một loại sao? Hắn cũng không coi trọng mạng người như vậy sao?
"Ta biết rồi, ta đi!" Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vân Vụ hít một hơi thật sâu, lập tức xoay người rời đi, nàng đã sớm đoán được yêu cầu Lý Minh giúp đỡ cứu người là một chuyện không thể nào, như vậy nàng còn định đánh tiếng yêu cầu xa vời cái gì chứ?
Mà giờ phút này Lý Minh đột nhiên phát hiện thái độ Vân Vụ trở nên lạnh lùng làm cho hắn có chút sợ hãi, có phải bởi vì chuyện này mà nàng sẽ bắt đầu xa cách hắn hay không?
*****
"Hôm qua ngươi đến tìm gia có phải không?" Nạp Lan Lạc cười tủm tỉm trước mặt Vân Vụ, nàng rõ ràng chủ động đến tìm mình, chắc là một chuyện lạ rồi.
Nhưng mà thấy thái độ của nàng rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, hoàn toàn không giống thái độ thẹn thùng vài ngày trước đó làm cho Nạp Lan Lạc cảm thấy nghi hoặc, vì sao hắn có cảm giác như hai người khác nhau vậy.
"Điện hạ có thể cứu Vương Bảo Lâm cùng Mộ Kiếm Vinh hay không?" Vân Vụ bình tĩnh đối mắt cùng hắn, hoàn toàn không có thái độ giương cung bạc kiếm giống thường ngày, "Ta biết rõ, chuyện Vương Bảo Lâm sảy thai vốn là nhắm vào ta, nếu không phải điện hạ nhúng ta vào, chỉ sợ ta đã sớm chết rồi"
"Nói điểm chính!" Nạp Lan Lạc cười như không.
"Cầu xin, cầu xin... cầu xin ngươi cứu...cứu bọn họ" Vân Vụ quả thật rất khó mở miệng, nếu để cho nàng đi cầu người, so với lấy đi tiền của nàng còn cảm thấy thống khổ hơn, chỉ là Nạp Lan Lạc cũng không cười nhạo nàng, mà chậm rãi đi đến trước người nàng, khom người xuống nhìn nàng chằm chằm nói, "Ở trước mặt gia, ngươi vĩnh viễn cũng không cần nói chữ 'cầu xin" kia, phàm là ngươi muốn gia làm chuyện gì, gia nhất định sẽ giúp ngươi" (nhamy111: *đập bàn*, đó...thấy chưa... iu là phải như dzị đó!)
Vân Vụ ngước mắt nhìn thẳng hắn, làm như không thể tin được, hắn, hắn có thể nào lại nói với mình câu đó? Chẳng lẽ đối với mỗi nữ tử hắn đều nói như vậy? Nghĩ đến nữ nhân đã gặp hôm qua, nàng lập tức lui về sau mấy bước, lạnh lùng nói, "Tạ ơn điện hạ"
"Còn nữa, ở trước mặt gia, vĩnh viễn cũng không cần ngươi nói lời cảm ơn"
Vân Vụ nhịn không được mắng to, "Vậy chữ cần nói trước mặt người là chữ gì?"
Nạp Lan Lạc cười yếu ớt, "Chữ muốn nói cũng không phải là không có, kêu Lạc ca ca được không?"
"Không được!" Vân Vụ trợn ngược hai mắt, "Ngươi kêu ta Vân bà nội được không?"
"Được!" Nạp Lan Lạc cười tà nói, "Vân...đại nương!"
Vân Vụ đen mặt nói, "Ta nói Vân bà nội"
"Nương hài tử của ta"
"Là Vân bà nội..." Giờ phút này có thể nghe được âm thanh tốn hơi thừa lời của Vân Vụ, nhưng Nạp Lan Lạc vẫn không nể mặt như cũ, "Nương tử tương lai"
"Ngươi..." Vân Vụ dùng hết sức muốn mắng to, nãi nãi cái chân ngươi, nhưng niệm tình hắn đã đáp ứng nàng cứu hai người Vương - Mộ kia, nên không khỏi nén giận, đỏ mặt tía tai rời đi.
Nụ cười trên khóe miệng Nạp Lan Lạc dần dần biến mất, lập tức hơi thở lạnh như băng trải khắp chính điện, Âu Dương Hách Thanh lắc lắc cây quạt đi ra ngoài hỏi, "Ngươi không biết hôm nay Vân Vụ có chút không giống sao?"
"Gia đương nhiên nhìn ra, nàng nhìn gia giống như thấy người xa lạ" Ánh mắt hắn lãnh khốc làm cho Âu Dương Hách Thanh lạnh run, "Khi nàng xuất hiện một lần nữa trước mắt gia, nàng không nhớ rõ dung mạo gia, không nhớ rõ mọi chuyện của gia, gia liền đoán được nhất định nàng đã ăn qua thứ gì đó, nếu không, lấy tâm cơ của nàng nếu muốn lừa gạt gia, chỉ sợ là không được!"
"Ta cũng có chút tò mò, muốn thay nàng bắt mạch, xem nàng đến cùng đã ăn qua thứ thuốc gì mà ngay cả ngươi cũng quên sạch sẽ!" Âu Dương Hách Thanh khẽ mỉm cười, nhịn không được lắc quạt gió, ai ngờ, đột nhiên cây quạt nứt một đường ngay giữa, hắn không khỏi liếc mắt đến Nạp Lan Lạc.
"Gia cũng rất hiếu kỳ, bây giờ cũng sắp mùa đông rồi, đến tột cùng là cái gì mê hoặc ngươi ngày nào cũng cầm cây quạt lắc qua lắc lại", Khóe miệng Nạp Lan Lạc nhếch lên, "cũng tốt, hủy rồi không cần phải bị mê hoặc nữa". Dứt lời liền thong thả ung dung rời đi
Âu Dương Hách Thanh sững sờ đứng nguyên tại chỗ, "Nạp Lan Lạc..."
*****
"Tục ngữ nói, ngươi có kế trương lương, ta có thang vượt tường! Tuy đối với Thượng Quan đại nhân ta cũng không để ý lắm, nhưng nếu ta có thể nắm bắt một sở thích nào của hắn, ta cũng có thể vận dụng sâu sắc"
Vân Vụ nhìn chăm chú vào bức họa của Thượng Quan Hoằng, chân chó nói "Bức tranh thật giống, công chúa thật sự tài tình"
"Ha ha, đây là bức tranh của Mộc Lý Hương, ta trộm tới mà thôi" Thái Hoa mất tự nhiên cười cười.
Khóe miệng Vân Vụ rụt rụt, công chúa cũng làm trộm? Làm một cung nữ đã có thâm niên, lúc này nếu không tiếp tục nịnh hót tựa hồ không được tốt lắm, "Trộm hay!"
"Vân Vụ, chúng ta không cần thảo luận chuyện này được không?" Bạn diễn Thái Hoa đột nhiên biến thành bất đắc dĩ nói, "Trọng điểm là Thương Quan Hoằng, Thượng Quan Hoằng a!"
"A nha nha..."
Vân Vụ nhắm mắt lại cố làm ra vẻ thần bí, Thái Hoa nhìn thấy rất hiếu kỳ, liền vội vàng hỏi, "Ngươi đang suy tư chuyện gì?"
Đừng quấy ra ta, có điểm không rõ, trước tiên để cho ta ngủ một giấc "nhỏ" rồi lại suy tư tiếp.
"Ngươi có phải đang suy nghĩ chuyện nhà của Thượng Quan Hoằng hay không?"
Vân Vụ nhẹ nhàng gật đầu, khốn khổ muốn chết a, có thể để cho ta ngủ một chút rồi hãy bàn không?
"Được, những chuyện này ta cũng biết, ta nói cho ngươi là được rồi" Mặt mày Thái Hoa hớn hở, "Thượng Quan Hoằng ba tuổi có thể văn, bảy tuổi có thể võ, mười sáu tuổi liền thi đậu trạng nguyên, hôm nay là Thái Úy đại nhân do phụ hoàng phong, không vợ không thiếp không có thông phòng, có phủ có tiền có uy vọng, đúng là mẫu tình lang mà phần lớn các cô nương nhắm đến, quan trọng nhất là... hắn còn có một lòng lương thiện"
Vân Vụ đột nhiên mở mắt, nếu hắn có tấm lòng lương thiện, cần gì cùng những đại thần kia hợp sức liên danh thượng tấu?
"Vân Vụ, ngươi cũng biết, nữ nhân bất kể tướng mạo xinh đẹp ra sao, bất kể tài đức bao nhiêu, ai không muốn gả cho một phu quân tốt, từ đó giúp chồng dạy con, cùng nhau đến bạc đầu. Từ nhỏ ta lớn lên trong cung, thấy đủ chuyện tần phi hậu cung tranh giành tình cảm, nên ta cũng không hy vọng sau này phải gả cho một người như phụ hoàng của ta, tam thê tứ thiếp, còn phải cả ngày cùng với đám nữ tử tranh giành tình nhân"
"Công chúa, ngươi có từng nghĩ tới, kỳ thật ngươi cùng Thượng Quan đại nhân là không có kết quả hay không?" Vân Vụ gãi đầu hỏi.
"Chưa bao giờ nghĩ tới, sao vậy?"
Vân Vụ cười gượng hai tiếng, nói "Vậy bắt đầu từ bây giờ, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!"