"Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương!"
Hoàng hậu ngồi trên ghế cao cao, mắt lạnh liếc qua Vân Vụ đang quỳ nhưng vẫn không cho nàng đứng dậy, bàn tay trắng nõn nhẹ giơ lên bắt đầu cầm lấy chén trà, hương trà ngậm vào trong miệng để lại dư vị rất lâu nên không khỏi nhấp thêm một ngụm trà nữa.
Vân Vụ trợn mắt, chẳng lẽ đã quên mình đang quỳ ở đây rồi sao, ngước mắt nhìn khói trà lượn lờ, đôi mắt Hoàng hậu đóng chặt, làm như đang đắm chìm ở nơi nào đó, nội tâm nàng tức giận âm thần mắng, nãi nãi cái chân nhà ngươi, có kêu ta đứng dậy không hả?
Vân Vụ hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, ngoại trừ Tô Ngự thị đang châm trà phía trước, cũng không có cung nữ khác hầu hạ, hôm nay nói không chừng là chờ nàng tới gây chuyện, thanh âm lập tức phóng to gấp mười lần, "Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương!"
Quả nhiên hù dọa bà ta giật mình, không cẩn thận làm rớt bể chén trà
"Vân Vụ lớn mật, đây chính là chén trà hoàng thượng thưởng cho hoàng hậu nương nương, hiện thời bể nát như vậy, mười cái mạng của ngươi cũng không đền nổi đâu!" Tô ngự thị nghiêm thanh tàn khốc nói
"Thôi thôi, Vân Vụ đứng dậy đi!" Hoàng hậu phất phất khăn tay nói, lúc này Vân Vụ mới đứng dậy, "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ tới là..."
Hoàng hậu dùng lời không đâu ngắt lời nàng, "Ngươi tên Vân Vụ đúng không... Ngươi có biết vì sao trong cung luôn có người chết không rõ ràng không?"
Vân Vụ sững sờ một chút, "Nô tỳ... không biết"
Hoàng hậu ung dung cười một tiếng, thích thú nói: "Trong nội cung sẽ có ba loại người chết không rõ ràng, người không tranh không đoạt cùng người khác, người vừa ngu xuẩn vừa dốt nát, người chí ác chí độc" Cố ý dừng lại một chút quan sát sắc mặt Vân Vụ, quả nhiên không quan tâm hơn thua, không hổ là người bà ta xem trọng.
Vân Vụ nào biết những lời nói này chỉ dùng để suy đoán lòng dạ nàng nông sâu như thế nào, nàng chỉ biết cái đó thì có quan hệ gì với nàng?
"Vân Vụ, ngươi có thể nguyện ý làm việc cho bản cung?"
Vân Vụ kinh ngạc nhìn hoàng hậu, nghi vấn nói: "Hoàng hậu nương nương muốn nô tỳ làm việc cho ngài?"
Bà ta gật gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo, "Thời gian ngươi tiến cung cũng không lâu, cũng không biết những chuyện trước kia của bản cung. Trước kia bản cung không phải là chính thê, cũng không phải là mẹ đẻ của Thái tử cùng Tam hoàng tử, hoàng hậu trước kia mới là mẹ đẻ của bọn họ, bản cung từ trắc phi vị thượng vị lên, tự nhiên thành chính cung hoàng hậu. Nhưng nhiều năm qua, ngoại trừ một công chúa, cũng không sinh thêm được một hoàng tử nào, cho dù ngồi trên hậu vị, nhưng không thể nào so được với bất cứ tần phi nào trong hậu cung"
"Chỉ là nương nương nói với ta những thứ này, ách, nói những thứ này cùng với nô tỳ lại có ý nghĩa gì?" Vân Vụ quen nói ta, nhưng cũng biết tại đây có một chủ tử lão đại nên không thể cẩu thả được.
"Hoàng thượng không thích thái tử, lại không thể không kiêng kỵ thái tử vài phần do thế lực của hắn, mấy năm gần đây lại đột nhiên vinh sủng có thừa đối với Ngũ hoàng tử, uy vọng trong triều của Ngũ hoàng tử cũng rất cao! Bản cung biết rõ ngươi là người của Ngũ hoàng tử, huống chi mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử cũng không còn trên đời này, trong hậu cung này cũng không có người nào hậu thuẫn cho hắn, cho nên... bản cung muốn nói cùng ngươi và Ngũ hoàng tử... cùng hợp tác với bản cung, như thế nào?"
Vân Vụ trừng to mắt sững sờ, "Nương nương, làm sao người biết được ta là người của Ngũ hoàng tử?"
"Bản cung còn biết, ngươi lúc trước mang thân phận nghĩa nữ Hàn vương mà tiến cung, kết quả lại bị Nguyệt tu dung hiện thời chiếm đi địa vị, ta nghĩ rằng trong lòng ngươi cũng rất ấm ức" Hoàng hậu nhẹ nhàng cười một tiếng, cố ý nhìn sắc mặt của nàng.
Vân Vụ cả kinh lảo đảo một cái, lúc nàng mới đứng vững nói, "Hoàng hậu cư nhiên có thể hiểu rõ chuyện của nô tỳ"
"Nguyệt Tu dung bên kia có người của bản cung, tự nhiên bản cung sẽ biết được" Hoàng hậu lạnh giọng uy hiếp, "Nghĩ kỹ chưa? Nếu bản cung nói với Hoàng thượng, lấy tư sắc của ngươi, chắc chắn Hoàng thượng sẽ cho ngươi khôi phục thân phận, cùng làm tỷ muội với bản cung, không cần phải làm cung nữ cấp thấp nữa", tùy ý bổ sung, "Về phần tâm của ngươi đối với Ngũ hoàng tử cũng không cần thu lại"
Vân Vụ thuận khí, hoàn hảo, bà ta cũng chỉ biết chuyện của Vân Vụ, nhưng nếu không đáp ứng bà ta cũng không được, thân bà ta quyền cao chức trọng, so với Vương hái nữ kia càng làm cho người ta tin phục hơn, nếu bà ta đã đào hố cho nàng, sao nàng lại không nhảy xuống chứ?
Trong lòng nàng cười thầm, lát sau quỳ trên mặt đất cung kính nói, "Nô tỳ đáp ứng hoàng hậu nương nương, nguyện vì hoàng hậu nương nương mà hiến sức"
Vân Vụ dùng bàn tay nhẩm tính, cũng chỉ còn Lục hoàng tử cùng Nạp Lan Lạc bên kia là chưa thoái thác, vốn nàng định đi theo Lý Ngọc, tối thiểu nhất đi theo bên hắn sẽ không có người nào tìm việc cho nàng, sẽ tốt hơn cho việc báo thù, nhưng hiện thời dã tâm của hoàng hậu bừng bừng, rõ ràng là vừa ý nàng, nếu như nàng không vì bà ta làm việc, chắc bà ta cũng dám đưa nàng lên long sàng của lão hoàng đế luôn rồi.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Vân Vụ bị sợ hết hồn, định thần lại, nàng đã đi vào Thanh U điện, vỗ vỗ ngực nói, "Lục hoàng tử điện hạ, có thể mỗi lần đừng đột nhiên xuất hiện làm cho ta sợ được không!"
Lý Ngọc tươi cười rạng rỡ, "Được, đáp ứng ngươi, về sau sẽ không dọa ngươi như vậy nữa!"
Trong lòng Vân Vụ có chút cảm động, đến cùng là hôm đó hắn cũng có cứu mình, nhưng chính mình lâu như vậy rồi còn chưa đến cảm ơn người ta, áy náy nói, "Lục hoàng tử, cảm ơn ngày mưa hôm đó ngươi đã cứu ta, nếu không mạng nhỏ của ta đã sớm đi đời nhà ma rồi"
Lý Ngọc thế mà rất hưởng thụ khi nghe những lời này, gõ gõ đầu Vân Vụ nói, "Hôm đó vừa lúc ta đi ngang qua mà thôi, không cần đa tạ. Nếu nhất định tạ ơn ta, thì về sau tốt nhất nên ở Thanh U điện đánh cờ cùng ta cho tốt đi"
Khóe miệng Vân Vụ cứng đờ, đúng lúc bị Lý Ngọc nhìn thấy, "Vì sao lại có vẻ mặt như thế?"
"Lục hoàng tử, ta cảm ơn tấm lòng của ngươi, nhưng hoàng hậu nương nương đã bắt được đuôi của ta, ta không thể không đáp ứng bà ta, làm việc cho bà ta!" Vân Vụ le lưỡi, "Nhưng mà nếu sau này ta có rãnh rỗi, sẽ đi đến Thanh U điện nói chuyện với ngươi nhiều một chút, được không?"
Lý Ngọc ôn nhu sờ sờ đầu Vân Vụ, vốn đang rất nhu tình, nhưng giờ phút này Vân Vụ lại gạt tay của Lý Ngọc, đen mặt nói, "Ngươi dùng bộ dạng gì sờ đầu của ta vậy, ta cho là ngươi đang sờ cẩu a!"
Lý Ngọc nhíu mày cười một tiếng, "Ta không nuôi nổi con chó nhỏ này như ngươi đâu! Nhớ lời vừa nói đó, sau này đến Thanh U điện của ta nhiều một chút"
Vân Vụ dùng tâm tình lừa gạt trẻ nhỏ mà lừa gạt Lý Ngọc, "Yên tâm đi, có thể sẽ mang nhiều đồ ăn ngon cho ngươi"
Lý Ngọc buồn cười, tiện đà gõ đầu Vân Vụ, đột nhiên nhớ tới nàng vừa mới không cho sờ đầu nàng, thăm dò hỏi, "Gõ đầu cũng được chứ, ta sẽ điều chỉnh độ mạnh yếu, được không?"
Khóe miệng Vân Vụ rụt rụt, "Tùy ngươi!" Dứt lời liền muốn rời đi, Lý Ngọc vội vàng ngăn trở nàng, "Ngươi vừa tới, lại muốn đi đâu?"
Vẻ mặt Vân Vụ đau khổ nói, "Còn có Nạp Lan Lạc bên kia ta chưa thoái thác!"
"Ngươi không muốn gặp hắn đến như vậy à?"
Vân Vụ lúng túng gãi đầu, "Ngươi không biết đâu, Nạp Lan Lạc là ngươi rất lỗ mãng, toàn động tay động chân với ta, trước đo vài ngày còn đối với ta..." Nghĩ tới nụ hôn chuồn chuồn lướt nước kia, nội tâm nàng liền ngứa ngáy, cũng không biết sao trong lòng rối rắm như vậy.
"Thì ra là như vậy!" Lý Ngọc gượng cười, nói: "Như vậy đi, ngươi không cần đi nói cùng hắn. Ta giúp ngươi"
"Thật không?" Vân Vụ trừng to mắt không thể tin nhìn Lý Ngọc nói, "Nạp Lan Lạc là người lỗ mãng, vạn nhất hắn động tay động chân với ngươi thì phải làm sao?"
Lý Ngọc nhếch miệng, "Ngươi thấy rõ không, ta là nam, Nạp Lan Lạc không thể xơi cả nam lẫn nữ chứ!"
"Vậy cũng không nhất định, ngươi lại cực đẹp như vậy, hắn nhìn vừa mắt, cho rằng ngươi là nữ giả nam trang, chắc chắn đối với ngươi..."
Lý Ngọc vội vàng chặn miệng Vân Vụ, "Ta cùng Nạp Lan Lạc là bạn tốt nhiều năm, hắn sẽ không đối với ta như thế đâu"
Vân Vụ né nanh vuốt của Lý Ngọc, lần nữa vỗ vỗ ngực, "Nguyên lai là không ăn cỏ ngoài tổ à, vậy ta yên tâm rồi"