Em gái Lâm là lính gác, hơn nữa còn là lính gác có mạnh mẽ có thể một đấm đấm chết hắn.
Sau khi hắn nói câu kia xong, quả nhiên em gái Lâm tỉnh lại, lúc đầu có chút mơ màng, sau đó tầm mắt đang nhìn món đồ Nhị Hào đang cố giấu đi, khi đó Nhị Hào đang đứng trước tủ quần áo, chỉ thấy sau lưng lạnh buốt.
Mới quay đầu một cái, ánh mắt của em gái Lâm thôi cũng đủ giết chết hắn ngàn lần rồi.
Nhị Hào khóc không ra nước mắt: “Anh cũng chả nói lúc cậu ta tỉnh lại sẽ đáng sợ như vậy.”
Bác sĩ Thổ vỗ vỗ vai của hắn mà nói: “Có gan khiêu khích tôn nghiêm đàn ông của lính gác, Nhị Hào à cậu đỉnh thật đấy.”
Bác sĩ Thổ sâu sắc nói: “Tôi từng có phỏng đoán như thế, nhưng nơi này chưa từng có người trải qua chuyện như vậy, tôi cũng chả dám.”
Nhị Hào nói: “Cho nên anh lấy tôi làm vật thí nghiệm hả.”
Sau khi bác sĩ Thổ lấy hắn làm thử nghiệm thì kê đơn thuốc, nói cho Nhị Hào biết em gái Lâm nhà hắn bởi vì trạng thái cuồng bạo của y quá mức kịch liệt cho nên phải tự mình chữa trị, ước đoán có thể là lính gác cao cấp, nhiều khi không chừng còn cao hơn cao cấp nữa, hắn thật sự nhặt được một đồ đáng giá mà.
“Cho nên làm cách nào mới có thể trị khỏi cho cậu ta?”
“Dùng phương pháp dẫn đường.”
“Hả?” (Truyện của Lại Trùng Cung)
“Khống chế tinh thần hay nói cách khác là cùng cậu ta ngủ một đêm.”
Nhị Hào nói: “Khống chế tinh thần khó lắm, so với nhặt máy bay chiến đấu trên đường còn khó hơn, ngủ thì đơn giản hơn nhiều.”
Bác sĩ Thổ dùng ánh mắt nhìn đứa ngu mà nhìn hắn: “Người trưởng thành lúc nói chuyện khiêu dâm ấy, dẫn đường phải tự mình trấn an một lính gác đang cuồng bạo, sao qua miệng cậu thành chuyện đắp chăn đầy ngây thơ thế?”
Nhị Hào nói: “Tôi kiếm người cho cậu ta được không?”
Bác sĩ Thổ nói: “Cậu phải bỏ tiền đó.”
Cuộc trò chuyện của bọn họ chữ có chữ không rơi vào tai em gái Lâm, Nhị Hào chỉ cảm thấy sau lưng ngày càng lạnh, lạnh tới nỗi làm hắn phát run.
“Quên đi, tôi đi học cách khống chế tinh thần. Ngủ gì đó hả, anh đâu có thói quen sạch sẽ, làm không được cái này.”
Vì thế Nhị Hào phái Tiểu Hắc đi theo bác sĩ Thổ lấy thuốc, bản thân thì lấy ra quyển sách rách nát có tên “Sổ tay hướng dẫn dẫn đường cấp độ mầm môn”, rồi nhìn hình minh họa hướng dẫn cho mấy đứa nhóc.
Mất ăn mất ngủ chăm chỉ, rốt cuộc cái gì cũng không học được.
Sách rác, Nhị Hào tức giận ném sách đi.
Tuy rằng con đường này không thuận lợi nhưng hắn cũng không tính đi con đường khác, nấu cơm thì vẫn phải nấu cơm, không thể để mình chết đói.
“Từ từ chậm một chút, uống hớp canh đi.” Nhị Hào ở trên giường đặt một cái bàn nhỏ, để một cái gối sau lưng em gái Lâm, sau đó sờ sờ đầu, “Đúng vậy, ngoan nha.”
Em gái Lâm trừng mắt liếc hắn. Mà Nhị Hào lại không biết xấu hổ, dù sao hiện tại em gái Lâm đang yếu đuối, đoán rằng ngay cả tinh thần thể cũng chả kêu ra được.
Hừ hừ.
Cho nên Nhị Hào dần dần kiêu ngạo, dần dần biến thái, dần dần quấy phá. Một chân đạp lên mép giường, nâng cằm em gái Lâm để y quay đầu lại đây, dưới cái nhìn không thể tin nổi của người kia mà nói: “Nhìn anh đây này, cậu đó, chỉ là một nhóc con, không được kén ăn, phải ăn cà rốt, có biết chưa?”
Em gái Lâm ánh mắt đăm chiêu nhìn hắn, ngay lúc Nhị Hào gần sắp không xong rồi, người kia lại cúi đầu ngậm cà rốt ở trong muỗng, từ từ, từ từ nhai nuốt, như thể đang cắn Nhị Hào vậy.
Nhị Hào có chút hối hận rồi.