02/10/2022
Edit: Nhật Nhật:
...
Chương 167
Đồ Khương Hoài Bích mở ra được trong gói quà không nhiều như của Đường Nghênh, chỉ có đúng một tờ bản vẽ thiết kế Thuyền đánh cá đơn độc lẻ loi. Nhưng với cô mà nói, chỉ một bản vẽ đó thôi đã mang đến đủ bất ngờ vui vẻ cho cô rồi, tóm lại còn nhiều hơn cả bốn món của Đường Nghênh cộng lại.
Là một streamer chuyên livestream chế tác các loại đồ vật, Trịnh Dịch cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với "bản thiết kế thuyền đánh cá" này, rất nhanh đã đồng ý hợp tác với Khương Hoài Bích, còn kéo theo bạn tốt trong game của anh ta là [Mi có gan không], một người ra sức, hai người tìm nguyên liệu chế tác, dự định khoảng thời gian sắp tới trong game sẽ chỉ tập dung vào việc đóng thuyền.
Thuyền đánh cá trong bản vẽ mà Khương Hoài Bích nhận được là một chiếc thuyền nhỏ, chiều dài chỉ độ 10 mét, nhiều nhất chỉ có thể chở cùng lúc năm người bên trên. Trên thuyền có đầy đủ các thiết bị, chỉ cần đóng thuyền xong là có thể ra khơi đánh cá.
Vừa nghe có chuyện tốt như vậy, Mạc Tụng có lý nào lại bỏ qua, bày tỏ mình cũng muốn đi cùng, ra biển chơi thử một chút. Nhưng mà cân nhắc đến việc ở đây có mấy người đều là streamer cả, y bèn nói có thể chờ Khương Hoài Bích ra biển trước rồi mình mới đi sau.
Đã nói đến mức này rồi, Khương Hoài Bích đương nhiên là đồng ý ngay, mấy người rất nhanh đã bàn bạc đâu vào đấy.
Nhưng mà đóng thuyền là một công trình lớn, còn chưa biết lúc nào mới có thể làm xong đây, mọi người chỉ có thể kiềm lại cơn kích động trong lòng, kiên nhẫn chờ đến này tàu cá có thể hạ thủy.
Nhóm chat trò chuyện rôm rả, song người gợi chuyện đầu tiên là Đương Nghênh lại mất hút chẳng thấy xuất hiện, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu thì đã đi nghỉ ngơi từ sớm, không biết rốt cuộc Đường Nghênh xảy ra chuyện gì trong game nữa
*
Hồ Nhất và Hồ Nhị quay về căn biệt thự mà họ đang ở tạm, sửa sang lại một chút sau đó nằm vào khoang trò chơi, đăng nhập game.
Phát hiện giao diện tạo nhân vật có chức năng chỉnh sửa ngoại hình, Hồ Nhất vui mừng khôn xiết, vội vàng nắn khuôn mặt vuông vức của mình thành hình trái xoan, ngũ quan cũng căn cứ theo dáng mặt mới mà điều chỉnh, cố gắng để cặp mắt híp của mình trông lớn hơn một chút.
Chỉnh sửa ngoại hình xong, Hồ Nhất xúc động nhìn bản thân trong gương, nghĩ thầm không ngờ mình cũng có ngày đẹp trai lai láng thế này, quả nhiên người tộc Hồ vẫn thích hợp với kiểu mặt trái xoan nhất.
Là một thành viên của tộc Thiên Hồ có thú hình là cáo cát Tây Tạng, Hồ Nhất không hề cảm thấy cáo cát thì có gì không tốt, chỗ duy nhất khiến anh ta thấy không hài lòng chính là khuôn mặt mình... Trông không khác gì lúc biến về thú hình. Sự tự ti này, nhỏ bé đến mức ngay cả người anh em tốt sớm chiều ở chung với anh ta là Hồ Nhị không không phát hiện ra dù chỉ mảy may.
Không ngờ trò chơi "Vùng đất điền viên" này lại có cả chức năng chỉnh hình, đôi mắt vừa mới được kéo chỉnh lại của Hồ Nhất lập tức ngấn lệ. Cậu Bạch đúng là người tốt, tốt cực kỳ!
Cũng may anh ta và Hồ Nhị không từ chối món quà này của Bạch Lê, nếu không anh ta đã không có ngày thấy được, khuôn mặt mình biến thành hình trái xoan rồi.
Trong lúc Hồ Nhất chỉnh sửa ngoại hình cho bản thân, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ ngay ngày đầu đăng nhập đã có thể gặp được Hồ Nhị, trước đó họ nghe mọi người trong nhóm chat nói là, người chơi mới xuất hiện ở thôn nào là do bảng câu hỏi khảo sát họ điền, sau đó sẽ được hệ thống phân phối ngẫu nhiên.
Kết quả không biết có phải là do ý trời đã định hay không, Hồ Nhất vừa mới vào game đã thấy một người có khuôn mặt tương tự với Hồ Nhị. Anh ta còn chưa kịp đi tới nhìn cho kỹ, thì đối diện đã ném qua một ánh mắt kinh ngạc.
Giống như anh ta có thể liếc mắt một cái đã nhận ra Hồ Nhị, Hồ Nhị cũng liếc mắt một cái nhận ra anh ta.
"Hồ, Hồ Nhất?" Giọng vẫn là giọng của Hồ Nhị, khuôn mặt cũng không thay đổi mấy.
Khiếp sợ với việc hai người lại được phân đến cũng một làng, Hồ Nhất nhất thời cũng quên không che mặt mình lại.
Sau đó nghe được Hồ Nhị thốt ra câu thứ hai.
"Mặt của anh... Sao lại biến thành như vậy! ? Cằm thật là nhọn!" So với đàn bà con gái tộc Thiên Hồ bọn họ còn nhọn hơn!
Thật không ngờ, người bình thường luôn chín chắn thận trọng như Hồ Nhất mà cũng có sở thích này.
Lúc này, có che mặt cũng đã không còn tác dụng nữa, phản ứng sau đó vẫn sẽ bị nhìn thấy. Hồ Nhất nhào ngay đến, bịt miệng Hồ Nhị lại, để y đừng có cười toáng lên như thế.
Ỷ vào việc trong game không có ai biết bọn họ, hai người ấu trĩ đùa giỡn với nhau một hồi, xong Hồ Nhất mới nói ra tâm sự bấy lâu nay trong lòng mình cho Hồ Nhị nghe, lại khiến Hồ Nhị cười phá lên, cười đã đời rồi, y tỏ vẻ thấy hiểu, cam đoan sẽ không nói chuyện này cho những người khác biết.
Nói xong chuyện mặt mũi, hai người bắt đầu tập trung vào việc cần làm bây giờ.
"Tiếp theo chúng ta làm gì đây?" Hồ Nhị cứ thỉnh thoảng lại ngó nghiêng, hết nhìn đông lại nhìn tây, ngắm nghía mọi thứ trong game.
Trước khi đăng nhập vào game, y xem quá nhiều hướng dẫn chơi cho người mới, thành ra bây giờ vào đến nơi lại thấy đầu váng mắt hoa, không biết bắt đầu từ đâu trước.
Hồ Nhất nghĩ một chút, lên kế hoạch: "Trước tiên vào khu mua sắm nạp tiền, mua Gói nạp kim cương lớn đã, mua xong thì dùng kim cương đó mua tiếp "Gói quà nạp lần đầu để lấy công cụ cơ bản, Sau đó chúng ta đi tìm trưởng thôn nhận nhiệm vụ... Nhà của trưởng thôn vẫn chưa xây xong, chắc chắn ông ấy đang ở cửa thôn. Chờ nhận nhiệm vụ xong, chúng ta đi tìm hai miếng đất nằm cạnh nhau, đặt nhà tranh nhỏ vào sân của mỗi người, sau đó là có thể bắt đầu trồng trọt rồi!"
Trong lúc Hồ Nhất nói chuyện, Hồ Nhị đã nhanh tay nhanh chân hoàn thành trong bước thứ nhất, móc "Gói quà nạp lần đầu" mới mua nóng hổi từ trong ba lô ra, trên mặt còn tỏ vẻ thúc giục Hồ Nhất, ra hiệu để anh ta cũng nhanh đi mua, xong bọn họ cùng nhau mở quà.
Hồ Nhất: "..."
Vận may của hai người không tốt lắm, nhưng cũng không tính là tệ, hai người họ không ai nhận được cuốc vàng, nhưng lại nhận được hạt giống cây trồng mà phải đến level 10 mới được mở khóa.
Nhiệm vụ người mới cũng gập ghềnh trắc trở hoàn thành hết trong sự thương lượng bàn tính của hai người. Lúc này, sắc trời đã không còn sáng rõ nữa, bọn họ thế mà chơi game cả một đêm!
Hơn nữa tinh thần vẫn duy trì trạng thái minh mẫn tỉnh táo, không hề buồn ngủ chút nào!
Gò má Hồ Nhị không biết bị bị dính bùn từ lúc nào, thấy Hồ Nhất ra hiệu, y tùy tiện quẹt một cái, sung sướng thở phào rồi cười to nói: "Hồ Nhất, trước nay em không hề biết làm nông lại vui như thế này đấy, tận mắt nhìn thấy hạt giống nảy mầm, trồi lên khỏi mặt đất những lá non bé xíu, sau đó từng chút một khỏe mạnh lớn lên, cảm giác này thật là tuyệt vời. Sao em lại có cảm giác sung sướng như được làm cha thế nhỉ, ha ha ha, nếu không phải cần tiền để mua hạt giống mới, em cũng không nỡ lòng nào bán chúng nó đi! Trò chơi này, em cảm thấy mình có thể chơi nó cả đời!"
Hồ Nhất thì tương đối lý trí hơn, tát nhẹ một cái lên gáy Hồ Nhị, nói: "Trò chơi đúng là chơi rất vui, nhưng không không thể say mê đến độ cơm cũng không ăn được, đúng không? Chúng ta logout trước, xử lý phần dịch dinh dưỡng của ngày hôm nay đã, thuận tiện nói cho cậu Bạch biết nick trong game cùng số hiệu thôn của chúng ta, tiếp đó nghỉ ngơi một chút rồi mới lại vào chơi tiếp."
"Được rồi, vậy nghe theo anh, chúng ta đi nói với cậu Bạch trước." Hồ Nhị luôn nghe lời Hồ Nhất nói, hơn nữa mấy cái Hồ Nhất nói không phải không có lý, vì thế cũng dễ chấp nhận.
Hai người đồng loạt logout, Hồ Nhị nhắn thông tin nhân vật của cả hai cho Bạch Lê.
Chẳng bao lâu, Bạch Lê đã nhắn tin lại.
"Hả? Hai người cũng được phân vào thôn số 66 à, vận may đúng là không tệ, tộc trưởng của hai người cũng ở trong thôn này đấy, nick trong game là [Màu Mực], hai người thử tìm anh ta trong thôn xem, mặc dù nói sau khi logout, anh ta sẽ không nhớ được những chuyện trong game, nhưng không chừng làm vậy có thể kích thích kỳ con non khôi phục lại ký ức thuộc về nhân loại cũng nên."
Văn Tinh Diệu cũng chính là như vậy
Lúc trước, Văn Tinh Diệu dẫn theo hồ ly nhỏ đăng nhập game, Bạch Lê đã dùng quyền hạn người thiết kế trò chơi của mình, thông qua tên "Chúc Mặc Lăng" điều tra nick trong game cùng thôn mới mà anh ta đang ở.
Ban đầu cậu định đợi đến khi mình và Văn Tinh Diệu lên đến level 30, nếu Chúc Mặc Lăng vẫn không thể khôi phục lại ý thức con người, vậy thì hai người sẽ tới thôn số 66 tìm đối phương, nói rõ tình huống cho anh ta.
Không phải Bạch Lê không thể trực tiếp dùng "Cửa sau" để đi tới thôn số 66, nhưng nhân vật phải lên đến level 30 mới có thể ngồi xe tới các thôn khác là quy tắc chơi mà cậu đã đặt ra, bản thân là người thiết kế game, cũng nên làm gương cho những người chơi khác, cho nên cậu mới không làm vậy
Hơn nữa, ở trong game tìm Chúc Mặc Lăng, chủ động nói rõ tình huống cũng không phải là chuyện gì quá gấp gáp, cậu và Văn Tinh Diệu chủ yếu đang cố gắng thực hiện nó ngoài thực tế.
Bây giờ thì tốt rồi, hai phụ tá của Chúc Mặc Lăng đăng nhập vào game, còn bị phân thẳng đến thôn số 66, vừa hay có thể thay Bạch Lê xử lý chuyện này.
Hồ Nhất và Hồ Nhị nghe thế thì mừng rơn, không ngờ bọn họ lại được phân đến cùng một thôn với tộc trưởng, đây là có duyên đến mức nào chứ! Liên mồm cảm ơn Bạch Lê xong, lại hỏi cậu bao giờ thì định lên game, hai người cũng không nghỉ ngơi nữa, vội vội vàng vàng login, hỏi thăm những người trong thôn, xem có biết người chơi nào tên là [Màu Mực] không.
*
Chúc Mặc lăng cảm thấy lần này mình ngủ một giấc vô cùng dài, khoảng cách thời gian lên game so với mấy lần trước dài hơn nhiều. Login, liếc nhìn thời gian hiện tại thì quả đúng như suy đoán, anh ta đã gần một ngày một đêm không lên game rồi!
Rốt cuộc Hồ Nhất và Hồ Nhị đang làm cái gì vậy, có quan tâm tí nào đến tình trạng thân thể của tộc trưởng như anh ta không vậy? !
Ngồi trầm ngâm trong phòng một lúc, cúi đầu uống một ngụm trà lạnh, Chúc Mặc Lăng rất nhanh đã lên kế hoạch những việc cần làm bây giờ.
Đầu tiên là thu hoạch toàn bộ số cây trồng đã chín trong sân, sau đó gieo xuống một lượt hạt giống có thời gian thu hoạch lâu nhất, lại tới tìm trưởng thôn bán đi một nửa số nông sản mới thu hoạch, lấy tiền đó để mua đồ dùng sinh hoạt và hạt giống mới.
Làm xong những việc này, lại mua hết số giỏ thực phẩm của ngày hôm nay, tổng cộng 10 cái, sáng ăn ba cái, trưa ăn ba cái, chiều ăn bốn cái. A, lâu như vậy mới lên game, vận may tích lũy lại chắc cũng được kha khá, mở giỏ thực phẩm xong chắc cũng còn một ít, dứt khoát mua thêm mấy hộp trang phục bất ngờ đi, hôm trước anh ta thấy có người chơi mặc một bộ quần áo mà mình không có, lần này anh ta nhất định phải mở được nó trong hộp bất ngờ!
Trong đầu Chúc Mặc Lăng có rất nhiều suy nghĩ thượng vàng hạ cám, uống hết trà trong cố, anh ta đứng dậy đi ra ngài, vừa mới thò chân bước ra, đã nghe thấy tiếng hò hét vui mừng: "Mở cửa rồi! Tộc trưởng login rồi kìa!"
Hả? Sao như anh ta nghe thấy tiếng của Hồ Nhất thế nhỉ, là ảo giác à?
Chúc Mặc Lăng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện có hai người đang đứng ngoài sân, trông vô cùng phấn khích, nhìn kỹ mặt mũi của bọn họ, có thể miễn cưỡng thấy được dáng vẻ ban đầu của cả hai.
"Hồ Nhất, Hồ Nhị?" Chúc Mặc Lăng hỏi, "Hai người cũng tới à?"
Anh ta trái lại không hề nghĩ đến chuyện hai người này không thể tới, chỉ có chút tò mò, tại sao bây giờ bọn họ mới xuất hiện, sao không thể tới chỗ anh ta ngay ngày đầu tiên anh ta đăng nhập vào game, nói rõ tình hình bên ngoài với mình?
Nhìn hai người kích động gật đầu lia lịa, Chúc Mặc Lăng nhìn dáng vẻ của họ bây giờ, hơi nhíu mày, lại hỏi: "Hồ Nhất, tại sao cằm của anh lại nhọn hoắt ra vậy? Cả Hồ Nhị nữa, sao trông mặt cậu già đi nhiều thế?"
Lời vừa ra khỏi miệng, niềm vui sướng khi được gặp lại đã phai nhạt không ít.
---o0o--
Chương 168
"... Chuyện là như vậy đấy." Bỏ ra tầm nửa tiếng đồng hồ, đầu tiên là Hồ Nhất trình bày, sau đó đến Hồ Nhị bổ sung, cuối cùng cũng giải thích rõ được tình huống hiện tại của Chúc Mặc Lăng cho chính anh ta.
Nghe xong lời giải thích của hai trợ lý, Chúc Mặc Lăng im lặng hồi lâu, phải mất một lúc, anh ta mới tiếp thu được việc bản thân mình đang nằm trong kỳ con non, chẳng biết cái gì.
Mà cũng không phải Hồ Nhất, Hồ Nhị đưa anh ta vào trong loại thiết bị trị liệu đặc biệt nào để đăng nhập game chữa bệnh.
Càng khiến Chúc Mặc Lăng không tưởng tượng nổi chính là, bản thân lại được cậu thanh niên mình gặp được trong lúc mất lý trí hóa thành hình thú nhặt về nhà, cẩn thận chăm sóc, đối phương lại còn có năng lực thần kỳ, có thể giúp anh ta khôi phục lại. Chỉ có điều, quá trình khôi phục cần một thời gian rất dài, anh ta mới có thể cái gì cũng không biết ở trong game chơi đùa.
Lúc trước chỉ nhìn thoáng qua một chút, Chúc Mặc Lăng đã không nhớ rõ Bạch Lê trông như thế nào nữa, chỉ biết cảm giác người kia mang đến cho mình không tồi, vì thế đấu tranh tư tưởng hồi lâu, anh ta cũng đành tiếp nhận sự thực này.
"Cậu ấy hỗ trợ chăm sóc tôi, hai người có trả công cho cậu ấy tương xứng không?" Chúc Mặc Lăng rất nhanh đã lấy lại lý trí của một tộc trưởng, mở miệng là nhắc ngay đến vẫn đề báo đáp trả công.
Hồ Nhất, Hồ Nhị đồng loạt lắc đầu: "Không có, bọn tôi nói thế nào cậu Bạch cũng không chịu đồng ý, thượng tướng Văn Tinh Diệu bên cạnh cũng vậy, nói đều là người quen với nhau, không cần nói cái gì mà trả công với đáo đáp."
Hồ Nhị còn bổ sung thêm một câu phía sau: "Không chỉ không cần thù lao, mà thức ăn ở nhà cậu Bạch hình như cũng không tồi, hôm qua bọn tôi tới nhà cậu ấy thăm ngài, hình thể kỳ con non hình như cũng mập lên không ít..."
Đối với thức ăn ở nhà Bạch Lê, Hồ Nhất và Hồ Nhị ít nhiều gì cũng có chút thèm. Ban nãy lúc nhắn tin cho Bạch Lê, Bạch Lê có mời hai người họ trưa qua nhà ăn cơm, nói là muốn cảm ơn họ vì hôm qua đã giúp, hai người nhịn không được mê hoặc, đồng ý.
Nghe Hồ Nhị tả, mặt Chúc Mặc Lăng sầm xuống, tức giận lườm y một cái. Cái từ mập này, từ xưa đến giờ đều chưa từng xuất hiện trên người anh ta!
Nghe nói bên cạnh thanh niên tên Bạch Lê kia còn một người nữa là thượng tướng Đế quốc, Chức Mặc Lăng đúng là có chút kinh ngạc, không nghĩ ra hai người này thì có liên hệ gì với nhau. Sau đó nghe Hồ Nhất nói, Văn Tinh Diệu cũng là nhờ Bạch Lê trợ giúp mới có thể khôi phục lại hình người, lúc này anh ta mới hiểu, cũng rất nhanh bình thường lại, không đắn đo về vấn đề báo đáp nữa.
Nhưng còn một chuyện nữa, anh ta vẫn tương đối để tâm.
"Khụ khụ, hai người tới nhà Bạch Lê thăm tôi, ngoài từ việc... Hình thể của tôi biến hóa ra thì còn phát hiện cái gì khác không? Ví dụ như, kỳ con non của tôi ở chung với Bạch Lê và Văn Tinh Diệu như thế nào?"
Thật ra Chúc Mặc Lăng cũng hiểu tính tình của mình, ở trước mặt người lạ, anh ta có khi còn cao ngạo lạnh lùng, thận trọng hơn cả Văn Tinh Diệu (Văn Tinh Diệu: Mắc mớ gì đến tôi?), với một số chi tiết nhỏ trong sinh hoạt còn đạt tới trình độ bới lông tìm vết. Đồng thời, anh ta cũng có yêu cầu rất cao đối với chất lượng sinh hoạt, một khi không đạt đến yêu cầu mà mình muốn, hoặc anh ta sẽ nổi nóng, hoặc sẽ tỏ ra lạnh lùng với những người xung quanh.
Anh ta từ xưa đến giờ luôn là một người tương đối tùy hứng, ích kỷ, chút ôn hòa không còn lại mấy đều dành cho người nhà của mình, nhất là em trai. Nghĩ đến em trai đến giờ vẫn không biết tung tích, hai mắt Chúc Mặc Lăng lại ảm đạm.
Nói tiếp chuyện vừa nãy, sau khi trưởng thành, Chúc Mặc Lăng có thể khống chế tình tình của mình, nhưng khi còn nhỏ, theo như lời mẹ anh ta kể, anh ta quả thực là nhóc hồ ly khó hầu hạ nhất mà bà gặp được trong đời.
Chúc Mặc Lăng có chút lo lắng, kỳ con non của mình sẽ là kiểu tính tính dễ bị người ta ghét kia, hoặc là hoàn toàn không muốn người khác đụng chạm, nói không chừng còn vươn móng vuốt tấn công người nào dám lại gần mình.
Nếu như vậy, thì phiền Bạch Lê quá, anh ta phải nói Hồ Nhất, Hồ Nhị mang mình về chăm sóc.
Hồ Nhất và Hồ Nhị không phát hiện nỗi lo lắng trong lòng tộc trưởng nhà mình, nghe vậy cười ha ha đáp: "Tộc trưởng, ngài yên tâm đi, ngài với cậu Bạch ở chung tốt lắm, lúc chúng tôi đi, kỳ con non của ngài còn đang nằm ườn trong lòng người ta làm nũng kìa. Còn thượng tướng Văn, ngài cũng biết mà, anh ta thoạt nhìn không phải là người kiên nhẫn, nhưng ở chung với ngài cũng khá hòa thuận, bọn tôi nhìn rồi, có cậu Bạch che chở, chắc chắn ngài sẽ không phải chịu thiệt đâu."
Chúc Mặc Lăng: "?"
Nằm trong lòng? Làm nũng? Lại còn được che chở?
Từ ngữ như vậy, rõ ràng không nên xuất hiện trên người anh ta. Tình huống bây giờ là thế nào đây, tin sau nối tin trước, thực sự khiến anh ta choáng váng, sợ ngây người!
Chúc Mặc Lăng thực sự không thể tin được, kỳ con non trong lời Hồ Nhất và Hồ Nhị lại là cùng một người (Hồ ly) với mình. Chuyện này không thể nào, tuyệt đối không thể, anh ta không tin!
Nhưng sự thực bày ra ngay trước mắt, không phải là do anh ta có muốn tin hay không. Hồ ly nhỏ trong lòng Chúc Mặc Lăng khóc ròng, chia buồn với hình tượng đã ra đi của mình.
Trước tiên, gạt nỗi buồn trong thực tế ra một bên đã, vẫn nên nói một chút chuyện trong game để phân tán sự chú ý thì hơn.
Sau đó, Chúc Mặc Lăng hỏi thêm mấy chuyện, biết Hồ Nhất, Hồ Nhị đăng nhập vào game lúc rạng sáng nay, còn anh ta không có mặt trong trò chơi, có lẽ là vì Bạch Lê và Văn Tinh Diệu lựa chọn đi ngủ.
"Ầy, sớm biết tộc trưởng cũng ở trong thôn này, bọn tôi đã chọn chỗ nào cách nhà ngài gần một chút rồi, giờ thì hay rồi, người đầu đông, người đầu tây, bọn tôi muốn qua tìm ngài còn phải đi một đoạn đường rõ xa đây." Hồ Nhất tiếc nuối nói.
Chúc Mặc Lăng thì lại thấy không bận gì, dù sao vẫn còn tốt hơn là ba người bị phân đến ba thôn xóm khác nhau.
Nhìn hai trợ lý đang nóng lòng muốn thử, đối với trò chơi tràn đầy tò mò muốn khám phá, Chúc Mặc Lăng đột nhiên nhớ đến khó khăn cực lớn trước mắt, trực tiếp hỏi hai người họ đã học kỹ năng sinh hoạt nào.
Hồ Nhất: "Tôi học nấu ăn, và thu thập."
Hồ Nhị: "Tôi học đào mỏ với nghề mộc."
Cái Chúc Mặc Lăng học là câu cá và đào mỏ, ba người ngược lại học được đủ bộ kỹ năng sinh hoạt.
"Hai người nhận nhiệm vụ Nhà ở của trưởng thôn chưa? Thôn này chọn kiểu nhà thứ tư, là loại khó nhất đấy, số nguyên vật liệu cần thu thập vô cùng lớn, hai người tới thôn này thực sự rất tốt, tôi muốn giành được quyền đặt tên cho thôn, sau này vật liệu hai người thu thập được, giao cho tôi 7 phần đi." Chúc Mặc Lăng nói thẳng mục tiêu của mình, sau đó sắp xếp an bài luôn.
Hồ Nhất và Hồ Nhị không những không cảm thấy quyết định này của Chúc Mặc Lăng là cô cùng không công bằng với bọn họ, trái lại còn hỏi liệu 7 phần có ít quá không, nếu không thì lấy luôn 9 phần đi, bọn họ chỉ cần nộp một ít lên cho trưởng thôn, lấy "Quà tham gia" là được rồi.
Chúc Mặc Lăng nghĩ thế cũng đúng, làm vậy sẽ đảm bảo hơn một chút, bèn vui vẻ đồng ý với đề nghị của hai người, bắt đầu nghĩ xem đến lúc đó nên lấy tên gì cho thôn.
Nếu không dứt khoát đặt tên là "Thôn Thiên Hồ" đi?
Nếu lúc này mà Bạch Lê có mặt ở đây, nghe được nội dung thảo luận của ba người, chắc sẽ không kìm được hô "666*" luôn quá, quả nhiên là hồ ly lắm mưu nhiều kế, trong một game nông trại bình thường mà cũng có thể xây dựng lên một "Gia tộc", tuy gia tộc này chỉ có ba thành viên.
*Tôi chẳng nhớ mình đã chú thích chưa, nhưng 666 là trâu bò nhé.
Mà tục ngữ nói cấm có sai bao giờ, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, bình thường người chơi đều tự thân vận động, Chúc Mặc lăng lại có đến ba phần tài nguyên một lúc, không thể nghi ngờ gì chính là người dẫn đầu nhiệm vụ. Chỉ cần ba người họ cùng nhau nỗ lực, khả năng rất lớn là quyền đặt tên cho thôn sẽ rơi vào trong túi họ.
Biết được tình huống hiện tại của mình, lại thêm bạn tốt trong game với Hồ Nhất, Hồ Nhị xong, Chúc Mặc Lăng lập tức xua hai người đi về trồng trọt, thu thập vật liệu, trước khi đi còn không quên bảo họ chuyển lời của mình cho Bạch Lê, nói anh ta muốn dành nhiều thời gian trong game hơn.
Anh ta cũng phải nỗ lực vì quyền đặt tên cho thôn chứ.
Sau khi hai người Hồ Nhất, Hồ Nhị đi rồi, Chúc Mặc Lăng cũng không vội vàng thu hoạch hoa màu trong sân, mà trước tiên tạm logout, chuyển một khoản tiền từ tài khoản của mình sang cho Hồ Nhất và Hồ Nhị, ghi chú lại, nói số tiền này là để bọn họ chi tiêu trong trò chơi, dùng hết thì nói với anh ta, xong xuôi mới lại login trở lại, nhắc hai người kia nhớ kiểm tra tài khoản của mình, trong lòng với không bận tâm gì nữa, bắt tay vào công việc cầy cấy.
Lần này, biết rõ hơn về tình cảnh của bản thân rồi, Chúc Mặc Lăng trồng trọt càng thêm hăng say. Cho dù anh ta không nhìn thấy tình huống cụ thể ngoài hiện thực, như có hai người trợ lý ở đây, với anh ta mà nói, không thể nghi ngờ gì là thuận tiện hơn không ít, ít nhất cũng có thể giúp anh ta chuyển lời với bên ngoài.
Ở bên kia, Hồ Nhất và Hồ Nhị nhận được tin nhắn của Chúc Mặc Lăng, rất ngoan ngoãn out ra xem thử, xem xong rất nhanh đã vuốt ngực, login lần nữa, má ơi, đơn vị, chục, trăm, ngàn... Tộc trưởng thế mà chuyển cho bọn họ, mỗi người những 500 nghìn tinh tệ, để bọn họ tự do tiêu xài trong game, thực sự quá hào phóng!
Hai người cũng không xoắn xuýt do dự lâu, lập tức vung tiền như điên, mua mấy món vật phẩm mà bản thân đã ngắm nghía rất lâu, nhất là hộp trang phục bất ngờ giá 100 tinh tệ một cái, họ một phát mua luôn 100 cái, mở cho sướng.
Còn việc có mở ra được món quần áo nào đẹp hay không thì tạm thời không nói đến, tóm lại là đi trải nghiệm cảm giác mua sắm của nhà giàu thôi ~
*
Ở thôn Nấm.
Đường Nghênh cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn say, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, còn hơi đau đau, uống mấy ngụm trà mới miễn cưỡng đè được cảm giác khó chịu xuống. Lại nhìn cái chén cùng vò rượu đã niêm phong kín để trên bàn, trong lòng không khỏi âu sầu, cảm thấy thứ tên là "Rượu" này đúng là một món đồ khủng bố mà, anh ta có uống bao nhiêu đâu chứ, thế mà lăn ra ngủ hết cả một một buổi tối!
Nhưng mà... Hương vị trái lại không tệ, lần sau có thèm thì dùng chén nhỏ hơn để uống đi, không thể say bét nhè chè bưởi như tối qua nữa.
Ngồi một chút cho tỉnh rượu, Đường Nghênh mới nhớ đến chuyện hôm qua mình hỏi trong nhóm chat, vội mở ra xem, thấy con số hiện thị tin nhắn chưa đọc lên đến 999+, anh ta mới lội lên phía trên xem mấy người trong nhóm nói gì.
Chậc, không cần biết những người khác lấy được gì trong gói quà, của anh ta tất định là tốt nhất, đỉnh nhất! Đường Nghênh tự tin thầm nghĩ.
*
Hôm nay [Nước tương của bạn] cũng dậy rất sớm, sau khi kết thúc bài tập buổi sáng cùng các đồng đội xong, cô lập tức lên game, ở gần nhà trưởng thôn tim kiếm bóng dáng của Hoa nữ.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là điểm thiện cảm của cô có thể lên đến mức "Quý mến" rồi, [Nước tương của bạn] ngẫm nghĩ cả tối, ngay cả nằm mơ cũng mở thấy Hoa nữ tặng cho mình một phần quà thật lớn.
Lần này nhiệm vụ cô nhận được ở chỗ Hoa nữ chính là bện vòng hoa, cần làm năm cái để nộp lên cho đối phương, như vậy mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ bên vòng hoa này với người khác mà nói có thể có chút khó khăn, nhưng đối với [Nước tương của bạn] lại rất dễ dàng. Tháng trước, cô đã cùng [Bé Điệp] và mấy người khác nghiên cứu qua cách làm vòng hoa rồi, lúc đó chỉ cảm thấy chơi rất vui thôi, không ngờ lúc này nó lại phát huy công dụng.
Hoa tươi dùng để làm vòng hoa trong sân nhà cô cũng có sẵn, [Nước tương của bạn] chỉ tốn không đến nửa tiếng đồng hồ đã bện xong năm vòng hoa với hình dạng khác nhau rồi.
Cầm vòng hoa, [Nước tương của bạn] hớn hở chạy đi tìm Hoa nữ để giao nhiệm vụ.