10/01/2022
Edit: Nhật Nhật
Tí thì quên... Vỗ tay chúc mừng sự trở lại của tôi nào *bis bis*, hãy hi vọng là tôi sẽ không giở thói lười ra nữa :))))))))))))
...
Chương 9
Mọi người đều biết, thiết bị xây dựng game giả lập cấp E, ngoại trừ độ chân thực chỉ có 75% cùng số người chơi tối đa không thể vượt quá 500 người ra thì còn có một khuyết điểm siêu to nữa, đó chính là chỉ cho phép người chơi login liên tục sáu tiếng đồng hồ, sau đó lại làm lạnh sáu tiếng, một ngày tối đa chỉ có thể chơi mười hai tiếng, quá thời gian thì chỉ có thể chờ đến ngày hôm sau.
Vì thế, sau khi các game thủ bỏ ra hơn nửa buổi tối, "Hoàn thành xuất sắc" nhiệm vụ đầu tiên, đang sung sướng thả lỏng, dùng đủ loại tư thế nằm trên bãi cỏ cạnh bờ suối để nghỉ ngơi thì không ngừng có tiếng kêu rên truyền tới.
"Đậu! Trò chơi nhắc nhở tôi chỉ còn có năm phút nữa là xài hết sáu tiếng, giục tôi nhanh chóng chóng logout! Ông đây còn chưa nằm đủ mà!"
"Cái đệch, tôi cũng vậy này, thì ra đã lâu như vậy rồi à, tôi còn tưởng mình mới chơi được cùng lắm là tầm ba tiếng thôi chứ. Không muốn logout tí nào hết..."
"Ây, người thiết kế game này thực sự không phải con người mà, chả lẽ không thể bỏ thêm tí tiền mua thiết bị xịn xò tí được à? Cấp D thôi cũng được, cấp D không bị hạn chế thời gian chơi! Giờ thì hay rồi, hẳn là không cho người ta chơi nữa!"
"Thiết bị xây dựng game giá năm nghìn, hay là tại người thiết kế hết tiền nhỉ? Để tôi vào khu mua sắm game, mua nhiều nhiều một chút, tranh thủ để người kia gom đủ tiền nâng cấp thiết bị lên cấp D!" Anh trai nói câu này ra khỏi miệng xong, lập tức vọt vào khu mua sắm, đập tiền mua ba gói nạp kim cương, chính là loại gói nạp đắt nhất kia.
Lời của anh ta nhắc tỉnh những người khác, ai giàu tiền thì trực tiếp mua gói nạp tiền lớn nhất, ai ít tiền mà lại muốn mua đồ để cổ vũ tác giả thì cũng mua một ít phân bón, nước suối thần kỳ hoặc là túi công cụ.
⸺⸺Cho dù bọn họ không biết công dụng của mấy món đồ đó là gì. Nhưng mặc kệ nó, tác giả thiết kế game có thể nhận được tiền là ngon rồi ~
Nếu như suy nghĩ này của bọn họ mà bị những nhà thiết kế game khác nghe được thì tám phần mười là sẽ khóc một dòng sông, bày tỏ tại sao bọn họ không đụng phải boss lớn thần thánh như vậy!
Thậm chí có người nhớ đến hình xăm trả tiền trong giao diện tạo nhân vật, nghĩ chờ lần tới login nhất định phải mua một cái, mà trong lúc chờ đến lần đăng nhập tiếp theo, bọn họ có thể nghĩ xem nên tạo hình xăm ở vị trí nào.
Đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ là người chơi có phong cách thời thượng nhất!
Mạc Tụng vẫn đang ở trong game, nghe những người chơi khác nói vì bài viết của mình mà đăng nhập game, muốn tự mình cảm nhận, lại nghĩ đến phần giới thiệu của Bạch Lê, y cũng yên lặng ra tay, tiền kim cương trong tài khoản trực tiếp vượt qua con số một nghìn. Lúc nghe thấy thông báo nhắc nhở logout của hệ thông, y rầu rĩ out ra, nhưng rất nhanh sự rầu rĩ đó đã bị cảm giác mong đợi thay thế. Chỉ cần chờ trong hiện thực đủ sáu tiếng, y lại có thể tiếp tục lên trò chơi rồi!
Mà trong khoảng thời gian này...
Mạc Tụng ngại ngùng, trên má cũng hiện lên một vệt đỏ ửng rất dễ thấy, chờ out ra, y muốn đi xin lỗi người thiết kế game, thuận tiện review giới thiệu cho mọi người trò chơi siêu thú vị này!
Tuy ở trong game lâu như vậy cũng chỉ làm xong được nhiệm vụ đầu tiên, cảm giác cứ như cái gì cũng chưa làm, nhưng tâm trạng không hiểu sao lại thấy rất vui vẻ sung sướng.
Năm phút loáng cái đã hết, thời gian vừa đến, người chơi trong game lần lượt bị cưỡng chế đá ra ngoài. Rất nhanh, không gian tràn ngập sắc xanh này đã trở về tĩnh lặng như cũ.
NPC ông trưởng thôn đứng ở cửa thôn, nhìn hai cái hố sâu, một to một to to ở đằng xa, miễn cưỡng mỉm cười.
Làm bậy rồi.
*
Bạch Lê bị cảm giác đè ép trên mặt đánh thức.
Lông mày cậu hơi cau lại, nhập nhèm mở mắt ra, liếc một cái thấy được móng vuốt nhỏ mũm mĩm đang không ngừng ấn ấn lên má cậu.
Đệm thịt mềm mại màu hồng phấn nhàn nhạt, vô thức ấn ấn về phía trước ⸺⸺ chen về phía má cậu, mà chủ nhân của cái măng cụt kia, lại đang ngủ say sưa, chổng bốn vó lên trời, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngoan ngoãn vô tội trước khi đi ngủ vào tối qua nữa.
Không tiếng động thở dài một hơi, Bạch Lê nhẹ tay nhẹ chân chỉnh lại tư thế ngủ cho Chí Tôn, đang tính rời giường thì lại nghĩ đến "Vùng đất điền viên", cậu bèn quyết định xem số liệu người chơi ngày hôm qua trước.
Thiết bị tạo lập game đã được kết nối với quang não trên cổ tay, nên cậu không cần phải vào khoang trò chơi cũng có thể kiểm tra các dữ liệu bên trong.
Bạch Lê để ý nhất chính là số lượt mua các sản phẩm trong khu mua sắm, vì thế sau khi tìm vào giao diện game, cậu trực tiếp ấn xem thông tin chi tiết. Sau đó, lập tức... Hai mắt trừng to, đầu óc trong nháy mắt tỉnh như sáo.
Gói quà nạp lần đầu 10 tinh tệ, lượt mua 500 lần, này có nghĩa là tất cả những người đăng nhập vào game đều mua nó. Ba gói nạp tiền trực tiếp từ lớn đến nhỏ có lượt mua theo thứ tự là 64, 346 và 521 lần. Những gói nạp giá rẻ như phân bón, nước suối thần kỳ và gói công cụ vàng cũng được mua một trăm lượt, còn hình xăm cho nhận vật cùng vật phẩm "Thay hình đổi dạng" có lẽ là vì chưa có người chơi nào cần dùng nên số lượng bán ra là ít nhất.
Tất cả mấy cái lẻ tẻ này cộng gộp lại thế mà thu được tận những 452.799 tinh tệ, cho dù phải chia cho trang web 30% thì Bạch Lê cũng có thể nhận được gần 320 nghìn tinh tệ.
Nói là phất lên trong một đêm cũng không ngoa.
Bạch Lê nhìn chằm chằm chuỗi số trên bảng giả lập, cố gắng nhìn xem có phải bên trong có dấu "," nào không. Chứ không, sao chỉ qua có một đêm mà game do chính tay cậu thiết kế lại kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?
Thực sự quá vi diệu.
Cậu ngờ là mình hãy còn đang nằm mơ.
Hai mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không, Bạch Lê nằm thẳng cẳng trên giường thêm một chốc sau đó mới lại lia mắt nhìn qua. Tốt rồi, con số không thay đổi, cậu không nằm mơ.
Sau khi phát hiện chuyện giàu trong một đêm là có thật, Bạch · Nghèo · Lê mỉm cười, nhiều tiền như vậy, tiêu dùng của cậu có thể thoải mái hơn không ít đâu.
Mặc dù nói, cầm số tiền này mà muốn đi mua hành tinh nông nghiệp rẻ nhất vẫn còn thiếu độ mười tỷ, khoảng cách chênh lệch khá lớn, nhưng Bạch Lê thấy tự tin hơn hẳn hôm qua. Cậu dám chắc một ngày nào đó, cậu sẽ là người đàn ông có nguyên một hành tinh nông nghiệp trong tay.
Đến lúc đó, đất đai trên hành tinh đều là cây cỏ hoa màu được cậu gieo trồng, nghĩ đến thôi đã cảm thấy đó là một việc vô cùng đáng ca ngợi rồi.
Trong lúc đang thỏa sức mơ về tương lai tươi sáng phía trước, Bạch Lê nhận được tin nhắn của Hùng Tịch gửi đến.
Hùng Tịch cũng là một trong số thành viên đào cỏ cả tối, thoát game xong, anh ta không những không cảm thấy trong người uể oải, tâm trạng nóng nảy, trái lại còn vô cùng tỉnh táo, giống như vừa cùng trùng tộc chiến nhau ba trăm hiệp, thắng lợi trở về vậy.
Cảm giác thoải mái như vậy anh ta đã rất lâu không được cảm nhận rồi, nằm trong khoang trò chơi một lúc lâu, mãi đến khi cảm giác đó hoàn toàn tan biến, Hùng Tịch mới lưu luyến không nỡ đi ra.
Sau khi ra ngoài, bị không khí lạnh lẽo buổi sáng đánh úp, anh ta rất nhanh nhớ đến người thiết kế đã đích thân nhắn tin tên trò chơi cho mình, bèn hứng khởi chạy đi tìm Bạch Lê, điên cuồng "Tỏ tình".
Nhìn màn hình cứ cách vài giây lại hiện lên một đoạn lớn khen ngợi, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hào hứng của người bên kia, tâm trạng Bạch Lê lại càng tốt hơn, cậu nghĩ một chút rồi khiêm tốn đáp lại đối phương một câu "Mọi người thích là tốt rồi".
Xem ra trò chơi cậu thiết kế được game thủ ủng hộ rất nhiệt tình, hoàn toàn không thấy dáng vẻ mâu thuẫn như trong topic mà Bạch Lê xem được hôm qua nữa. Nghĩ đã qua một đêm rồi, hoàn cảnh trong game nhất định đã thay đổi hoàn toàn, không biết bên cạnh nhà tranh của cậu và Yêu Tinh có bạn hàng xóm mới nào đến chưa nữa?
Theo quy định, người thiết kế trò chơi chỉ có thể nhận lợi tức trong game một lần, vào ngày cuối tháng, mà bây giờ mới chỉ đang giữa tháng. Vì thế, cho dù trong lòng Bạch Lê lúc này muốn mua mua mua thế nào, cũng chỉ có thể dựa vào 666 tinh tệ trong tài khoản của mình mà cầm cự nốt nửa tháng còn lại thôi.
Vấn đề bữa sáng và bữa trưa vẫn dùng hàng trữ trong không gian để giải quyết. Lần này Bạch Lê chọn một phần cơm trứng sốt cà chua bình thường. Sau khi hâm nóng lại, hương vị chua chua ngọt ngọt của cà chua cùng mùi trứng gà thơm nức bay ra, Chí Tôn vốn đang yên tĩnh ủ trong ngực Bạch Lê lập tức kêu "Meow meow" không ngừng, dáng vẻ vô cùng sốt ruột.
"Hử? Chí Tôn, mày đói bụng rồi à?" Bạch Lê một tay ôm mèo, một tay bưng đĩa cơm để lên bàn. Nghĩ trứng sốt cà chua không giống sườn xào chua ngọt hôm nọ, cho nhóc con này ăn một chút cũng không bận gì, cậu bèn thử xúc một thìa nhỏ trứng chưng, đưa đến bên mép Chí Tôn.
Chí Tôn đã sớm không chờ được nữa, nhìn chằm chằm theo động tác này của con người. Gần như ngay lúc cái thìa được đưa tới, nó lập tức há miệng "Oàm" một phát. Chỉ mới ăn được một thìa, mắt mèo màu vàng sáng tức thì trừng lớn, tròn xoe, trông ngốc ngốc đáng yêu kinh khủng, giống như là linh hồn đã thoát xác bay ra ngoài vậy.
Hơ, hương vị này, hình như không giống trong tưởng tượng của nó lắm, nhưng mà... Nhưng mà ăn ngon thật đấy! Suy nghĩ đó chỉ xuất hiện trong cái đầu mèo nhỏ nhỏ của nó có vài giây, sau đó, rất nhanh nụ vị giác lại lần nữa bị kích thích, khiến hồn nó tiếp tục bay đi, cả người mơ mơ màng màng.
Bạch Lê nhìn thế thì buồn cười không thôi, cậu cười khẽ một tiếng, thu cái thìa đã trống không về, đặt sang một bên. Nhân lúc Chí Tôn còn chưa tỉnh lại từ cú bạo kích mà đồ ăn ngon mang tới, cậu cúi đầu, nhanh chóng xúc mấy miếng lên ăn.
Động tác của Bạch Lê nhìn rất vội vàng vậy mà trông không hề thô lỗ, trái lại còn có cảm giác rất tao nhã. Nhưng tao nhã thế tao nhã nữa thì cũng không thể che giấu cái sự ăn uống thần tốc của Bạch Lê đi được. Chờ Chí Tôn liếm môi liếm mép xong, lần thứ hai nhìn về phía cái đĩa, nó mới phát hiện, cái đĩa vàng vàng đỏ đỏ đầy ắp ban nãy, bây giờ chỉ còn có xíu xiu.
"Méo! Méo!" Mèo nhỏ ham ăn trong tích tắc cuống lên, vội nhào tới nằm bò ra bên mép đĩa, hai mắt hết nhìn cái đĩa lại ngẩng lên nhìn Bạch Lê, trông tội nghiệp ghê gớm.
Con người, con người, cho xin miếng nữa đi!
Bạch Lê sợ nhất là mấy bé lông xù nhìn mình kiểu này, thế là cậu và Chí Tôn chia nhau giải quyết nốt chỗ cơm còn sót lại.
Về phần sữa dê rất được Chí Tôn yêu thích mấy ngày trước, giờ đã bị nhóc mèo thối có mới nới cũ này biếm vào lãnh cung rồi.
Trong lúc một người một mèo ăn ăn uống uống, Mạc Tụng cũng trịnh trọng đăng lên một topic khác, chuẩn bị review có tâm cho tựa game "Vùng đất điền viên" này.
Nhưng mà, chiều hướng dư luận không giống như trong tưởng tượng của y cho lắm. Mấy bình luận đầu, ai nấy đều chất vấn y, hỏi có phải y nhận tiền của người thiết kế game, tính lừa thêm người chơi vào để chặt chém không.
Nhìn mấy bình luận này, phản ứng đầu tiên trong đầu Mạc Tụng chính là: Không không không, y không nhận tiền của người thiết kế game, cũng không muốn nhận, y còn muốn đưa tiền cho người ta kìa. Tốt xấu gì cũng để người ta gom đủ tiền nâng cấp thiết bị, chứ cứ phải chờ sáu tiếng mới được vào game như bây giờ, thật sự là... Một giây dài tựa cả năm!
---o0o---
Chương 10
"Ừmmmm... Đừng trách tôi nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn hỏi chủ post một câu thôi, có phải anh đúng lúc túng tiền không thế?"
"Hoặc nhỡ mà anh có bị bắt cóc thì nháy mắt một cái đi? Kiểu gì tôi cũng không tin cái game Vùng đất điền viên kia chơi nuột đâu."
"Ha ha, đây chính là lý do mà anh biến mất nguyên một buổi tối đấy à? Có bản lĩnh thì nhường lại slot đăng nhập cho tôi đi, để tôi tự vào game trải nghiệp *Đầu chó*!" Đây là người chơi tối qua không cướp được suất đăng nhập nên ghen tỵ oán giận.
Mạc Tụng: "..." Mấy người này có đúng là cùng một nhóm với đám tối qua không?
Trong lúc Mạc Tụng còn đang bận nghĩ xem có nên giải thích vài câu với bọn họ trước không, thì nhóm người vào game cùng y hôm qua đã đuổi tới.
"Tới rồi tới rồi! Nghe tin chủ post đăng bài, tôi cố ý lội tới giúp chứng thực đây, là một game thủ đã đăng nhập chơi game cả một tối, tôi xin thề, game này chơi thực sự rất tuyệt!"
"Lầu 1 đừng có ăn nói lung tung, anh Mì Gấu Đỏ của bọn này là streamer chân chính, chưa bao giờ review láo vì tiền, lần này đương nhiên cũng là như vậy! Tuy tối qua anh Mì Gấu Đỏ chưa chơi game mà đã lên post mắng người, đúng là có chút quá đáng, nhưng anh ấy hôm nay đã lên đính chính lại rồi còn gì, còn chủ động xin lỗi nhà thiết kế nữa. Con người rộng rãi đường hoàng như vậy, ông đây không cho phép mấy người bội nhọ anh ấy! Nhân tiện nói một câu, Vùng đất điền viên thực sự là một trò chơi tuyệt đỉnh! (☆_☆)"
"Ôi dào, ông nói thì cứ nói, làm gì mà phải thêm cái mặt biểu cảm kia vào, nhìn muốn Huệ. Khà khà khà, chúng ta đừng nói cái này vội, để tôi cho ông xem bảo bối của tôi! [ Hình ảnh]"
Hình đính kèm chụp một bàn tay ngăm đen đang cầm một cái cuốc nhỏ màu vàng sáng choang, phông nền phía sau là bùn đất màu nâu sẫm.
Bức hình này vừa được đăng lên, khu bình luận trong nháy mắt nổ tung. Mấy người hôm qua cày game xuyên đêm đều dồn dập bày tỏ sự hâm mộ ghen tỵ hận của mình với đối phương. Nhưng phần lớn mọi người vẫn hoàn toàn lơ tơ mơ, không biết mấy người này đang kích động cái gì, không phải chỉ là một đạo cụ màu sắc trông đẹp mắt một chút thôi sao? Nói thật một câu, vật phẩm như vậy cùng lắm chỉ có thể dùng làm đồ trang sức thôi, bảo lấy cái đó để đánh quái ấy hả, tuyệt đối không thể.
Đây có lẽ chính là minh chứng cho câu "Niềm vui nỗi buồn của con người không giống nhau*" trong truyền thuyết.
*Đây là một câu nói trong tác phẩm của Lỗ Tấn. Tôi tra baidu nó ghi câu này xuất phát trong tác phẩm cuối cùng của Lỗ Tấn – 出自鲁迅《而已集》的最后一篇《小杂感》.
Mạc Tụng ra tay chậm hơn, trong lòng không khỏi phiền muộn, y cũng muốn khoe món bảo bối này của mình, kết quả lại bị người ta giành trước, chỉ có thể tủi thân làm người thứ hai.
Nghĩ vậy, y đăng lên bài viết mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước.
"Mấy người vừa rồi đều nói tôi review như vậy là vì tham tiền, nhận tiền để làm việc cho người khác. Tôi phải nói rõ luôn ở đây, hoàn toàn không hề cho chuyện đó. Tôi chỉ là một streamer bình thường thôi ~ Không nói nhiều nữa, chúng ta vào vấn đề chính luôn đi.
Hôm qua, trước khi đăng nhập vào game, tôi thực sự không tin trên đời lại có một trò chơi như vậy, khiến người ta muốn ngừng mà ngừng không được, cam tâm tình nguyện dành thời gian ở lại bên trong. Không ngại nói cho mọi người biết, thực ra tối qua mấy game thủ bọn tôi ở trong trò chơi chỉ làm đúng một việc duy nhất, đó chính là nhổ cỏ, nhổ hết đám cỏ dại ra khỏi đất, không để sót lại một chút rễ con nào. Có lẽ mọi người sẽ thấy khó hiểu, chuyện nhàm chán như vậy, tại sao chúng tôi có thể kiên trì lâu như vậy. Đáp án của vấn đề này, thực ra ngay cả bản thân tôi cũng không biết...
Có lẽ, đây chính là sức hấp dẫn của game nông trại.
Tại đây, tôi còn muốn trân trọng giới thiệu một chút với mọi người về công cụ làm cỏ của tôi, cuốc vàng! Đây là món mà tôi mở được từ gói quà nạp lần đầu giá chỉ có 10 tinh tệ, toàn bộ game có 500 người chơi, nhưng chỉ có khoảng bốn, đến năm người mở được cuốc vàng, cảm giác khi sử dụng rất thoải mái, hơn nữa còn không xuất hiện tình trạng hao mòn, hư hỏng.
Nói về vật phẩm trong khu mua sắm, tôi không thể không khen ngợi mức phí mà người thiết kế đặt ra, thực sự rất rẻ..."
Lưu loát nói hơn một nghìn từ, Mạc Tụng khen "Vùng đất điền viên" từ đầu đến đuôi một lượt, không cần biết là bối cảnh, giá cả vật phẩm trong khu mua sắm, hay là trải nghiệm khi làm nhiệm vụ, y đều lôi ra ra khen ngợi hết lời. Đồng thời trong lời nói còn lộ ra sự yêu thích không hề che giấu đối với gói quà nạp lần đầu, đề nghị tất cả người chơi khi đăng nhập vào game thì nên mua gói nạp này, mở ra thử vận may.
Sau khi nói về "Cảm nhận chơi game" của mình xong, Mạc Tụng mỉm cười thỏa mãn, nghĩ thầm, lần này mấy anh hùng bàn phím kia chắc á khẩu cả rồi, không khéo còn đang đố kỵ với y muốn chết ấy chứ.
Ôm tâm trạng như vậy lội vào khu bình luận để xem, lại phát hiện ánh mắt của tất cả dân tình đều bị bức ảnh của một người hấp dẫn.
"A ha ha, nói đến làm cỏ, tôi cũng muốn có lời. Mọi người xem này, đây là cỏ dại tôi nhổ ra đấy, nhìn phải đến ba mét ấy chứ. Xem quả rễ của nó này, siêu to khổng lồ luôn, tôi dám cá đây là gốc cỏ dại lớn nhất trong game! ! [ Hình ảnh]"
Trong hình là một người đàn ông cao lớn, mặt mũi đen thùi, trong tay cầm một bụi cỏ dại khổng lồ đang toét miệng cười, dáng vẻ tự hào ngốc ngốc.
Bởi vì sau khi đăng nhập game, mọi người đều sửa lại ngoại hình của mình, cho nên người đăng ảnh hoàn toàn không lo lắng sẽ bị người quen nhận ra.
Một bức ảnh bình thường như vậy khiến không ít người bùng nổ.
"Xía! Cỏ cao có ba mét mà cũng dám to mồm kêu là lớn nhất, mặt mũi nhà mi đúng là lớn đấy nhỉ? Cho mi xem cỏ dại mà anh đây đào được, phải đến bốn mét đấy. Sao nào! ? [ Hình ảnh]"
Hình đính kèm cũng tượng tự với bức ảnh của người trước đó, chỉ khác nhân vật chính cùng "cây cỏ" bên trong.
"Hừ, cỏ năm mét tới ứng chiến đây, mấy ông đều ngoãn ngoãn ngồi xuống làm đệ đi! [ Hình ảnh]"
"Cỏ nhà tôi năm mét rưỡi đây... [ Hình ảnh]"
"Tất cả lùi ra, cỏ vua sáu mét đến đây. [ Hình ảnh]"
"..."
Trong thoáng chốc, khu bình luận xuất hiện đủ lại hình ảnh cỏ dại kỳ kỳ quái quái. So chán xem ai là người đào được cỏ dại to nhất, dân mạng lại bắt đầu so xem cỏ dại nhà nào đào lên là bé nhất.
Mạc Tụng nhịn không được hít một hơi khí lạnh, nghĩ thầm, sao trước đây y không biết mấy tên dân mạng vũ trụ này hâm dở đến thế nhỉ?
Thật sự không thể tưởng tượng được, mấy người này ai nấy đều lén lút chụp hình lưu lại! Chuyện có ý nghĩa kỷ niệm như vậy, tại sao y lại quên mất, không chụp lại cơ chứ...
Mọi người tranh cãi ầm ĩ, nhất thời mùi thuốc súng ở khu bình luận bốc lên nồng nặc. Mọi người ai cũng muốn trở thành người đào được cỏ dại lớn nhất, không cẩn thận quên luôn người khơi chuyện ban đầu.
Mạc Tụng cũng không thấy tức giận, chỉ thấy có chút mệt lòng. Thế giới hiện thực quá ồn ào, y chỉ muốn vào trò chơi làm một game thủ nông dân bình thường mà thôi. Tiếc là, cách thời gian làm lạnh vẫn còn 1 tiếng 42 phút 07 giây nữa.
Những người chơi đã được trải nghiệm hết sáu tiếng trong trò chơi đều đang ở trong giai đoạn chờ đợi này, mà những người chưa được vào chơi, nhìn ảnh trong game không ngưng được đăng lên như thế cũng càng nhìn càng nghiện.
"Thật là! Sao bảo đây là game nông trại nhàm chán cơ mà, cớ làm sao mà tôi không nhịn được, cứ ấn vào xem ảnh thế này!"
"Chậc, ai mà chả thế... Trò chơi này có phải có độc không, sao chỉ nhìn cỏ dại thôi mà tôi cũng có thể nhìn lâu lẩu lầu lâu..."
"Chỉ có tôi thấy game này có vẻ khá thú vị thôi hả? ?"
"Ông thấy thì làm được cái mẹ gì, tiêu chuẩn đăng nhập tối hôm qua đã bị cướp hết rồi. Tôi nghi mấy tên kia đăng ảnh lên chính là vì muốn chúng ta trông mà thèm! Còn lâu ông đây mới bị mấy người lừa, đi!"
"Ấu ấu, tôi đã lên web nhắn tin lại cho người thiết kế rồi, mong đối phương nhanh chóng nâng cấp, để nhiều người được vào chơi hơn... Chơi, tôi chơi, thế đã được chưa? !"
Bên dưới đủ kiểu nói, Mạc Tụng xem qua một lượt, phát hiện thái độ của mọi người đối với "Vùng đất điền viên" có sự thay đổi rất lớn, cuối cùng y cũng coi như tạm yên lòng, lặng lẽ rời khỏi topic.
A... Trong lúc chờ đợi mòn mỏi, y vẫn lên đi tắm một cái cho thơm tho sạch sẽ, thoa phấn xịt nước hoa, để lúc vào game mở được món gì đó hay ho trong gói nạp thì hơn.
Tỷ như là công cụ vàng, thời hạn sử dụng vĩnh viễn chẳng hạn, mấy cái đó rất thích hợp với người may mắn như y.